Sóng Nguyệt Vô Biên
Chương 3: Ta tên Lan Chiến, là chủ nhân của Ba Nguyệt Các
E rằng sự kiên trì của các chủ cũng không phải là không có giá trị.
Hãy nhìn xem, quả là kinh ngạc với lực cánh tay trời sinh của một đứa bé. Nhánh cây đâm xuyên thủng hoàng dương là đầu cùn, chưa kể mạnh mẽ, vật sống đang chạy băng băng lập tức biến thành bãi thịt chết, cầm đao cùn đi cắt, đi đâm, cũng cần một lực nhất định. Đứa bé nhỏ như thế, lại có kỹ xảo tinh chuẩn như vậy, đây là chuyện khiến người khó tin đến mức nào chứ.
Quả nhiên là thịt sống được nuôi dưỡng không giống nhau!
Hữu Nhiếp Đề hung hăng nhìn nhánh cây, ngoái đầu lại, nhìn hướng bầy sói biến mất phía xa:
– Ta vẫn cho là nhãi con kia đã chết rồi, không ngờ lại được bầy sói nuôi lớn. Chỉ cần bắt nó, mang về Ba Nguyệt Các, chính là lập công lớn trước mặt các chủ rồi.
Sáu năm ra vào nghe ngóng, thật ra thì không chỉ đơn giản là lập công, mà còn là chấp niệm trong lòng. Phát hiện ra đứa con côi của Nhạc gia, chả khác gì là phát hiện ra cửa vào bảo tàng. Hai người phóng lên ngựa, lao như bay đuổi theo dấu chân ngựa, khu tuyết vực này vô cùng mênh mông, chạy rất ra mới tìm thấy tung tích của bầy sói ở bên ngoài bình nguyên của miệng vực. Dĩ nhiên bầy sói trong hoàn cảnh này ngụy trang cực kỳ thành công, họ chỉ nhìn thấy hoàng dê bay lên rất cao nặng nề rơi xuống, vốn là một chỉnh thể to lớn như thế kia gì bị tách ra, rải rác, chỉ còn lại nửa số.
Không thể gần thêm nữa rồi, Hữu Nhiếp Đề làm một động tác tay, ẩn núp sau nham thạch cửa cốc, thăm dò nhìn ra ngoài, trong hỗn loạn đứa bé kia nhìn rất bắt mắt, rất dễ dàng nhận ra. Nó tham gia buổi săn bắn này cho nên được quyền chia sẻ con mồi. Bước xuống lưng sói, giống như tứ chi của sói đáp xuống gia nhập thịnh yến, vùi đầu vào gặm ăn, khi ngẩng lên, gương mặt đó dính đầy máu, đã không thể nhìn được vẻ mặt thật sự.
Tả Hữu Nhiếp Đề trao đổi ánh mắt, nơi này không có người ở, đứa bé này sinh trưởng trong nơi hoang dã này, được luyện nên dã tính sinh tồn, không biết Nhạc Nhận Dư nơi suối vàng có cảm tưởng gì?
Bầy sói số lượng không ít, họ giờ ra tay không hề có phần thắng, không thể làm gì khác hơn là chờ đợi, đến khi bầy sói tản ra về ổ, hoặc là khi chỉ còn lại đứa bé kia và sói mẹ, đến lúc đó thì hẵng ra tay.
Bầy sói ăn ngấu nghiến, no rồi, vùi hết số dê còn lại vào trong tuyết, làm thức ăn dự trữ, thứ thừa sót lại trên mặt đất cũng bị xử lý sạch sẽ, để tránh có loài khác đến tranh cướp. Thời tiết tốt, quang đãng vạn dặm, bầy sói dưới ánh mặt trời rảnh rỗi liếm láp lông của mình, lại chơi đùa một lúc, rồi mới thong thả thu binh quay về.
Đại khái là quá thư giãn nên không một con nào phát hiện ra bị theo dõi, trở lại sào huyệt trên núi, cũng tự quay về ổ của mình, lăn ra ngủ. Đứa bé may mắn sống sót với cái đầu bù xù xơ xác sống rất thoải mái trong bầy sói, dù sói mẹ sau đó đã sinh thêm mấy lứa, nhưng đám sói con lớn lên rồi lại rời khỏi mẹ sống tự lập, chỉ có nó, là đặc biệt được yêu thích. Sói mẹ luôn mang theo nó bên mình, bầu bạn với nó, dạy nó kỹ năng đi săn. Đứa bé yếu ớt cần được bảo vệ, ngay cả chó sói cũng biết đạo lý này.
Sáu năm trước khi sói mẹ tha bé con dưới khối nham thạch kia về, thân thể nhỏ bé lạnh cóng kia cứng như băng, tìm được đầu vú thì rít lấy rít để, lúc bú một hớp sữa sói mẹ, bé con đã trở thành một thành viên của bầy sói rồi. Sói tuyết to lớn, đứng lên khóa bé con vào trong ngực, để bé con được ấm áp. Cứ như thế, bé con được sói mẹ che chở cho đến lúc sáu tuổi.
Chó sói sáu tuổi là thành chó sói, nhưng đứa bé sáu tuổi vẫn là đứa trẻ. Bé con tỉnh ngủ thì không chịu ở yên, bò ra khỏi hang động, nheo mắt, đứng bên vách đá phơi nắng. Sau lưng có tiếng bước chân, bé con giật giật lỗ tai quay đầu lại nhìn, chợt phát hiện ra người sống thì giật mình nhảy lên một cái, bày ra dáng vẻ công kích.
Phía sau là vực sâu vạn trượng, không thể lui về sau, bé con đứng lên, nhe răng gầm gừ rít lên cảnh cáo. Hữu Nhiếp Để giơ hai tay lên, hạ thấp người nhích đến gần, nhỏ nhẹ xoa dịu:
– Chớ làm loạn….Ta sẽ không làm tổn thương cháu.
Đáng tiếc bé con nghe không hiểu, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm người kia.
Người lạ mặt ép tới, bé con hoảng hốt lùi bước, chân đạp vào đá vụn ngay vách đá, tiếng rào rào rơi xuống như tiếng thét gào. Bé con sợ hãi, vai cong lên phát ra tiếng cảnh cáo lớn hơn, đôi mắt không ngừng liếc về phía sau, có vẻ như muốn tung người xuống.
Hữu Nhiếp Để tim thót lên cổ họng, vất vả lắm mới tìm được, nếu như ngã xuống đó, vậy thì sáu năm qua đều uổng phí rồi. Gã cuống quýt, đưa tay lên môi:
– Suỵt….suỵt..Nhảy xuống chết đó. Cháu hãy đứng yên.
Trong rừng vang lên tiếng cành khô bị gãy, kèm theo đó là sát cơ nặng nề cùng với muội quyền đánh gãy xương thịt. Bỗng một bóng trắng như tuyết bị ném ra, lăn trên bãi đất trống. Đứa bé thấy vậy, nghẹn ngào nhào qua, vừa lúc bị Tả Nhiếp Đề cản lại. Dẫu sao đứa bé mới sáu tuổi, tay không vũ khí khó mà chống lại được, vì vậy há miệng ra cắn. Tả Nhiếp Đề đau đớn kêu to, đợi tay thoát khỏi miệng bé con thì đã mất đi một khối thịt lớn rồi.
Y vô cùng giận giữ, lập tức bổ một cái. Đứa bé vừa rồi ra sức giãy giụa đổ sụp xuống, y nhỏ nước bọt:
– Đúng là nghiệt chủng của Nhạc Nhận Dư!
Bên kia đang nóng lòng đối phó với sói mẹ, y không thể không buông đứa bé, liên thủ cùng Hữu Nhiếp Đề. Trên giang hồ Ba Nguyệt Các xếp thứ hạng cao, các trung hộ pháp và trưởng lão đều không phải là hạng người bình thường, hợp lực hai người lại, chó sói kia dù có mạnh thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ bị chế phục. Kết quả chế phục chính là bị giết. Đứa bé ngã xuống không thể hành động, chỉ biết trơ mắt nhìn sói mẹ bị vặn gãy cổ.
Từ Tuyết vực mang về một đứa bé, đứa bé kia tuổi xấp xỉ với đứa con côi của Nhạc Nhận Dư, nếu tin tức này bị lộ ra, vậy thì Ba Nguyệt Các sẽ trở thành một Nhạc gia tiếp theo. Tả Hữu Nhiếp Đề bí mật mang người về Vương Xá Châu, kỳ lạ là, cả chặng đường đi này bé con không hề gây loạn chút nào, hết sức đối lập với lúc trước, yên tĩnh đến mức giống như một đứa trẻ bình thường. Chỉ là không thể đến gần, đến gần là nhe răng, cho nên bộ quần áo rách bươm kia không thể thay được, cứ mặc nguyên như thế đi vào sảnh lớn sáng rực của Ba Nguyệt Các.
Trên sảnh lớn, người nam nhân mặt mày như họa ngồi đó, y nghiêng đầu đánh giá rất lâu, cuối cùng nở nụ cười rất hài lòng:
– Rất giống với nàng ấy, là con gái à?
Tả Nhiếp Đề nói:
– Khi thuộc hạ phát hiện ra nó, nó đang cưỡi trên lưng sói đi săn thú. Đứa bé này có lực cánh tay kinh người, dùng một cánh cây mà có thể đâm xuyên hoàng dương đấy.
Người trên sảnh ồ lên một tiếng, tựa như rất bất ngờ,
– Nó mới chỉ sáu tuổi thôi mà.
Hữu Nhiếp Đề nói:
– Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì thuộc hạ cũng chẳng tin ạ. Có lẽ là do được sói nuôn lớn nên khác với người thường. Đứa bé từ nhỏ uống sữa sói, ăn thịt sống, cho nên sức mới lớn hơn người là điều dễ hiểu ạ.
Người kia chậm rãi gật đầu, đến gần nửa bước ngồi xuống xem nét, thấy hai tay bé con bị trói thì nhướn mày:
– Cởi ra.
Hữu Nhiếp Đề do dự:
– Đứa bé này dã tính khó thuần, cởi ra chỉ sợ nó vô lễ với các chủ.
Ba Nguyệt Các chủ khẽ nhếch khóe môi,
– Ta không sợ. – Chuyển tầm mắt qua gã, – Chẳng lẽ ngươi sợ à?
Hữu Nhiếp Đề đỏ mặt:
– Thuộc hạ không…
Nhưng không dám nói thêm gì, bước lên cầm đao cứa đứt dây thừng trói tay đứa bé. Biến cố bất ngờ chính là tới bất ngờ, ngay trong khoảnh khắc được thoát, đứa bé kia trở nên hung hãn, giống như sói hoang lập tức nhào tới cắn cổ Hữu Nhiếp Đề.
Động vật săn thú hàng năm đều biết làm thế nào để khiến con mồi bị một kích mất mạng. Hàm răng của bé con xuyên qua da, cắn đứt động mạch, bất luận Hữu Nhiếp Đề giãy giụa thế nào, nó vẫn như lưỡi đao vô cùng sắc bén ghim chặt vào ngực. Máu nóng bắn khắp nơi, cảnh tượng máu me kinh hãi thế kia làm cho Ba Nguyệt Các chủ vô cùng kinh ngạc. Chỉ là một đứa bé mà lại có quyết tâm kiên định như thế, tròng mắt đen nhánh tựa như dòng suối sâu thẳm xanh biếc, vừa bình tĩnh lại vừa đầy thù hận.
Trên vách núi là Hữu Nhiếp Đề vặn gãy cổ sói mẹ, bé con chưa từng hiểu sự thật tàn khốc về sinh mệnh, nhưng lại hiểu có thù tất báo, thật sự làm người ta yêu thích.
Tả Nhiếp Đề hoảng hốt muốn ra tay cứu giúp thì bị các chủ cản lại:
– Ngay cả một đứa bé mà cũng đấu không lại, tồn tại cũng vô dụng. – Y cười cười, tấm tắc khen ngợi: – Nhân tài có thể đào tạo, sau mười năm sẽ là thanh đao sắc bén.
Hữu Nhiếp Đề chết trong miệng đứa bé, chờ khi y khí tuyệt bé con mới nhả miệng ra, sau đó đôi mắt đen sâu kia lại chuyển sang Tả Nhiếp Đề.
Chính là lúc này cũng không cần bé con phải hành động, Ba Nguyệt Các chủ giương tay lên, Tả Nhiếp Đề liền ngã xuống. Muốn giữ đứa bé này ở lại Ba Nguyệt Các thì không thể để người thứ hai biết lai lịch của nó. Trên đời này người nào có thể giữ được bí mật tuyệt đối? Chỉ có người chết!
Mạnh và yếu, nhìn một cái là rõ. Đứa bé kia không có kiến thức về thủ đoạn giết người mau lẹ như vậy, có vẻ như rất sợ y, nhưng trời sinh tính phản nghịch không phục, vẫn làm cho bé con nảy sinh ý niệm công kích. Bé con nghiến răng cảnh cáo, nhưng đối phương không chút nào quan tâm, vẫn bước tới gần. Bé con giận giữ, rít gào lên muốn tấn công, y gập ngón trỏ đánh trúng vào huyệt Kiên Tỉnh của nó, tức khắc thân thể nhỏ bé kia tê rần, không thể cử động được.
Khoanh tay nhìn nó, đứa bé quật cường này vẫn đứng một cách ngoan cường. Trên mặt y hiện lên thần sắc xót thương.
– Quần áo tả tơi, Thần Bích không có chỗ để giấu….Ừm, đợi sáu năm rồi, chờ thêm sáu năm nữa cũng chẳng sao.
Hơi khụy gối xuống, để chiều cao ngang với con bé, ôn hòa trấn an,
– Đừng sợ, người ức hiếp cháu đã bị ta giết rồi, từ nay về sau cháu đã an toàn. Ta tên Lan Chiến, là chủ nhân của Ba Nguyệt Các này. Cháu tên gì?
Đứa bé đầy vẻ đề phòng trợn mắt với y, y lẩm bẩm:
– Ta quên mất, sói không có tên.
Nghĩ nghĩ nói,
– Ta cho cháu một cái tên, tên là Nhạc Nhai Nhi, được không?
Đứa bé tuy rằng đối với y đầy ý thù địch, nhưng có vẻ như nghe hiểu ý của y.
Bên ngoài cánh cửa sổ chạm vàng là một vầng trăng non treo trên bầu trời, bé con lặng lẽ liếc ánh trăng một cái, bị tầm mắt của y bắt lấy.
Y nói,
– Không phải Nguyệt Nha Nhi trên trời. Cháu họ Nhạc, sinh ra nơi vách núi, bị bắt nơi vách núi, cái tên này rất hợp với cháu, vừa hay lại cùng âm với trăng nhỏ trên trời cao nhưng lại sắc sảo hơn rất nhiều.
Dứt lời bật cười, khoanh tay nói,
– Ái chà, ta rất kính trọng phụ thân cháu, nếu không cũng sẽ không để cháu nhận tổ quy tông đâu. Nếu tìm bừa cho cháu một cái họ nào đó, cha cháu sống lại sẽ không tìm thấy cháu đâu, cháu nói xem có đúng không, Nhai Nhi?
Hãy nhìn xem, quả là kinh ngạc với lực cánh tay trời sinh của một đứa bé. Nhánh cây đâm xuyên thủng hoàng dương là đầu cùn, chưa kể mạnh mẽ, vật sống đang chạy băng băng lập tức biến thành bãi thịt chết, cầm đao cùn đi cắt, đi đâm, cũng cần một lực nhất định. Đứa bé nhỏ như thế, lại có kỹ xảo tinh chuẩn như vậy, đây là chuyện khiến người khó tin đến mức nào chứ.
Quả nhiên là thịt sống được nuôi dưỡng không giống nhau!
Hữu Nhiếp Đề hung hăng nhìn nhánh cây, ngoái đầu lại, nhìn hướng bầy sói biến mất phía xa:
– Ta vẫn cho là nhãi con kia đã chết rồi, không ngờ lại được bầy sói nuôi lớn. Chỉ cần bắt nó, mang về Ba Nguyệt Các, chính là lập công lớn trước mặt các chủ rồi.
Sáu năm ra vào nghe ngóng, thật ra thì không chỉ đơn giản là lập công, mà còn là chấp niệm trong lòng. Phát hiện ra đứa con côi của Nhạc gia, chả khác gì là phát hiện ra cửa vào bảo tàng. Hai người phóng lên ngựa, lao như bay đuổi theo dấu chân ngựa, khu tuyết vực này vô cùng mênh mông, chạy rất ra mới tìm thấy tung tích của bầy sói ở bên ngoài bình nguyên của miệng vực. Dĩ nhiên bầy sói trong hoàn cảnh này ngụy trang cực kỳ thành công, họ chỉ nhìn thấy hoàng dê bay lên rất cao nặng nề rơi xuống, vốn là một chỉnh thể to lớn như thế kia gì bị tách ra, rải rác, chỉ còn lại nửa số.
Không thể gần thêm nữa rồi, Hữu Nhiếp Đề làm một động tác tay, ẩn núp sau nham thạch cửa cốc, thăm dò nhìn ra ngoài, trong hỗn loạn đứa bé kia nhìn rất bắt mắt, rất dễ dàng nhận ra. Nó tham gia buổi săn bắn này cho nên được quyền chia sẻ con mồi. Bước xuống lưng sói, giống như tứ chi của sói đáp xuống gia nhập thịnh yến, vùi đầu vào gặm ăn, khi ngẩng lên, gương mặt đó dính đầy máu, đã không thể nhìn được vẻ mặt thật sự.
Tả Hữu Nhiếp Đề trao đổi ánh mắt, nơi này không có người ở, đứa bé này sinh trưởng trong nơi hoang dã này, được luyện nên dã tính sinh tồn, không biết Nhạc Nhận Dư nơi suối vàng có cảm tưởng gì?
Bầy sói số lượng không ít, họ giờ ra tay không hề có phần thắng, không thể làm gì khác hơn là chờ đợi, đến khi bầy sói tản ra về ổ, hoặc là khi chỉ còn lại đứa bé kia và sói mẹ, đến lúc đó thì hẵng ra tay.
Bầy sói ăn ngấu nghiến, no rồi, vùi hết số dê còn lại vào trong tuyết, làm thức ăn dự trữ, thứ thừa sót lại trên mặt đất cũng bị xử lý sạch sẽ, để tránh có loài khác đến tranh cướp. Thời tiết tốt, quang đãng vạn dặm, bầy sói dưới ánh mặt trời rảnh rỗi liếm láp lông của mình, lại chơi đùa một lúc, rồi mới thong thả thu binh quay về.
Đại khái là quá thư giãn nên không một con nào phát hiện ra bị theo dõi, trở lại sào huyệt trên núi, cũng tự quay về ổ của mình, lăn ra ngủ. Đứa bé may mắn sống sót với cái đầu bù xù xơ xác sống rất thoải mái trong bầy sói, dù sói mẹ sau đó đã sinh thêm mấy lứa, nhưng đám sói con lớn lên rồi lại rời khỏi mẹ sống tự lập, chỉ có nó, là đặc biệt được yêu thích. Sói mẹ luôn mang theo nó bên mình, bầu bạn với nó, dạy nó kỹ năng đi săn. Đứa bé yếu ớt cần được bảo vệ, ngay cả chó sói cũng biết đạo lý này.
Sáu năm trước khi sói mẹ tha bé con dưới khối nham thạch kia về, thân thể nhỏ bé lạnh cóng kia cứng như băng, tìm được đầu vú thì rít lấy rít để, lúc bú một hớp sữa sói mẹ, bé con đã trở thành một thành viên của bầy sói rồi. Sói tuyết to lớn, đứng lên khóa bé con vào trong ngực, để bé con được ấm áp. Cứ như thế, bé con được sói mẹ che chở cho đến lúc sáu tuổi.
Chó sói sáu tuổi là thành chó sói, nhưng đứa bé sáu tuổi vẫn là đứa trẻ. Bé con tỉnh ngủ thì không chịu ở yên, bò ra khỏi hang động, nheo mắt, đứng bên vách đá phơi nắng. Sau lưng có tiếng bước chân, bé con giật giật lỗ tai quay đầu lại nhìn, chợt phát hiện ra người sống thì giật mình nhảy lên một cái, bày ra dáng vẻ công kích.
Phía sau là vực sâu vạn trượng, không thể lui về sau, bé con đứng lên, nhe răng gầm gừ rít lên cảnh cáo. Hữu Nhiếp Để giơ hai tay lên, hạ thấp người nhích đến gần, nhỏ nhẹ xoa dịu:
– Chớ làm loạn….Ta sẽ không làm tổn thương cháu.
Đáng tiếc bé con nghe không hiểu, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm người kia.
Người lạ mặt ép tới, bé con hoảng hốt lùi bước, chân đạp vào đá vụn ngay vách đá, tiếng rào rào rơi xuống như tiếng thét gào. Bé con sợ hãi, vai cong lên phát ra tiếng cảnh cáo lớn hơn, đôi mắt không ngừng liếc về phía sau, có vẻ như muốn tung người xuống.
Hữu Nhiếp Để tim thót lên cổ họng, vất vả lắm mới tìm được, nếu như ngã xuống đó, vậy thì sáu năm qua đều uổng phí rồi. Gã cuống quýt, đưa tay lên môi:
– Suỵt….suỵt..Nhảy xuống chết đó. Cháu hãy đứng yên.
Trong rừng vang lên tiếng cành khô bị gãy, kèm theo đó là sát cơ nặng nề cùng với muội quyền đánh gãy xương thịt. Bỗng một bóng trắng như tuyết bị ném ra, lăn trên bãi đất trống. Đứa bé thấy vậy, nghẹn ngào nhào qua, vừa lúc bị Tả Nhiếp Đề cản lại. Dẫu sao đứa bé mới sáu tuổi, tay không vũ khí khó mà chống lại được, vì vậy há miệng ra cắn. Tả Nhiếp Đề đau đớn kêu to, đợi tay thoát khỏi miệng bé con thì đã mất đi một khối thịt lớn rồi.
Y vô cùng giận giữ, lập tức bổ một cái. Đứa bé vừa rồi ra sức giãy giụa đổ sụp xuống, y nhỏ nước bọt:
– Đúng là nghiệt chủng của Nhạc Nhận Dư!
Bên kia đang nóng lòng đối phó với sói mẹ, y không thể không buông đứa bé, liên thủ cùng Hữu Nhiếp Đề. Trên giang hồ Ba Nguyệt Các xếp thứ hạng cao, các trung hộ pháp và trưởng lão đều không phải là hạng người bình thường, hợp lực hai người lại, chó sói kia dù có mạnh thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ bị chế phục. Kết quả chế phục chính là bị giết. Đứa bé ngã xuống không thể hành động, chỉ biết trơ mắt nhìn sói mẹ bị vặn gãy cổ.
Từ Tuyết vực mang về một đứa bé, đứa bé kia tuổi xấp xỉ với đứa con côi của Nhạc Nhận Dư, nếu tin tức này bị lộ ra, vậy thì Ba Nguyệt Các sẽ trở thành một Nhạc gia tiếp theo. Tả Hữu Nhiếp Đề bí mật mang người về Vương Xá Châu, kỳ lạ là, cả chặng đường đi này bé con không hề gây loạn chút nào, hết sức đối lập với lúc trước, yên tĩnh đến mức giống như một đứa trẻ bình thường. Chỉ là không thể đến gần, đến gần là nhe răng, cho nên bộ quần áo rách bươm kia không thể thay được, cứ mặc nguyên như thế đi vào sảnh lớn sáng rực của Ba Nguyệt Các.
Trên sảnh lớn, người nam nhân mặt mày như họa ngồi đó, y nghiêng đầu đánh giá rất lâu, cuối cùng nở nụ cười rất hài lòng:
– Rất giống với nàng ấy, là con gái à?
Tả Nhiếp Đề nói:
– Khi thuộc hạ phát hiện ra nó, nó đang cưỡi trên lưng sói đi săn thú. Đứa bé này có lực cánh tay kinh người, dùng một cánh cây mà có thể đâm xuyên hoàng dương đấy.
Người trên sảnh ồ lên một tiếng, tựa như rất bất ngờ,
– Nó mới chỉ sáu tuổi thôi mà.
Hữu Nhiếp Đề nói:
– Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì thuộc hạ cũng chẳng tin ạ. Có lẽ là do được sói nuôn lớn nên khác với người thường. Đứa bé từ nhỏ uống sữa sói, ăn thịt sống, cho nên sức mới lớn hơn người là điều dễ hiểu ạ.
Người kia chậm rãi gật đầu, đến gần nửa bước ngồi xuống xem nét, thấy hai tay bé con bị trói thì nhướn mày:
– Cởi ra.
Hữu Nhiếp Đề do dự:
– Đứa bé này dã tính khó thuần, cởi ra chỉ sợ nó vô lễ với các chủ.
Ba Nguyệt Các chủ khẽ nhếch khóe môi,
– Ta không sợ. – Chuyển tầm mắt qua gã, – Chẳng lẽ ngươi sợ à?
Hữu Nhiếp Đề đỏ mặt:
– Thuộc hạ không…
Nhưng không dám nói thêm gì, bước lên cầm đao cứa đứt dây thừng trói tay đứa bé. Biến cố bất ngờ chính là tới bất ngờ, ngay trong khoảnh khắc được thoát, đứa bé kia trở nên hung hãn, giống như sói hoang lập tức nhào tới cắn cổ Hữu Nhiếp Đề.
Động vật săn thú hàng năm đều biết làm thế nào để khiến con mồi bị một kích mất mạng. Hàm răng của bé con xuyên qua da, cắn đứt động mạch, bất luận Hữu Nhiếp Đề giãy giụa thế nào, nó vẫn như lưỡi đao vô cùng sắc bén ghim chặt vào ngực. Máu nóng bắn khắp nơi, cảnh tượng máu me kinh hãi thế kia làm cho Ba Nguyệt Các chủ vô cùng kinh ngạc. Chỉ là một đứa bé mà lại có quyết tâm kiên định như thế, tròng mắt đen nhánh tựa như dòng suối sâu thẳm xanh biếc, vừa bình tĩnh lại vừa đầy thù hận.
Trên vách núi là Hữu Nhiếp Đề vặn gãy cổ sói mẹ, bé con chưa từng hiểu sự thật tàn khốc về sinh mệnh, nhưng lại hiểu có thù tất báo, thật sự làm người ta yêu thích.
Tả Nhiếp Đề hoảng hốt muốn ra tay cứu giúp thì bị các chủ cản lại:
– Ngay cả một đứa bé mà cũng đấu không lại, tồn tại cũng vô dụng. – Y cười cười, tấm tắc khen ngợi: – Nhân tài có thể đào tạo, sau mười năm sẽ là thanh đao sắc bén.
Hữu Nhiếp Đề chết trong miệng đứa bé, chờ khi y khí tuyệt bé con mới nhả miệng ra, sau đó đôi mắt đen sâu kia lại chuyển sang Tả Nhiếp Đề.
Chính là lúc này cũng không cần bé con phải hành động, Ba Nguyệt Các chủ giương tay lên, Tả Nhiếp Đề liền ngã xuống. Muốn giữ đứa bé này ở lại Ba Nguyệt Các thì không thể để người thứ hai biết lai lịch của nó. Trên đời này người nào có thể giữ được bí mật tuyệt đối? Chỉ có người chết!
Mạnh và yếu, nhìn một cái là rõ. Đứa bé kia không có kiến thức về thủ đoạn giết người mau lẹ như vậy, có vẻ như rất sợ y, nhưng trời sinh tính phản nghịch không phục, vẫn làm cho bé con nảy sinh ý niệm công kích. Bé con nghiến răng cảnh cáo, nhưng đối phương không chút nào quan tâm, vẫn bước tới gần. Bé con giận giữ, rít gào lên muốn tấn công, y gập ngón trỏ đánh trúng vào huyệt Kiên Tỉnh của nó, tức khắc thân thể nhỏ bé kia tê rần, không thể cử động được.
Khoanh tay nhìn nó, đứa bé quật cường này vẫn đứng một cách ngoan cường. Trên mặt y hiện lên thần sắc xót thương.
– Quần áo tả tơi, Thần Bích không có chỗ để giấu….Ừm, đợi sáu năm rồi, chờ thêm sáu năm nữa cũng chẳng sao.
Hơi khụy gối xuống, để chiều cao ngang với con bé, ôn hòa trấn an,
– Đừng sợ, người ức hiếp cháu đã bị ta giết rồi, từ nay về sau cháu đã an toàn. Ta tên Lan Chiến, là chủ nhân của Ba Nguyệt Các này. Cháu tên gì?
Đứa bé đầy vẻ đề phòng trợn mắt với y, y lẩm bẩm:
– Ta quên mất, sói không có tên.
Nghĩ nghĩ nói,
– Ta cho cháu một cái tên, tên là Nhạc Nhai Nhi, được không?
Đứa bé tuy rằng đối với y đầy ý thù địch, nhưng có vẻ như nghe hiểu ý của y.
Bên ngoài cánh cửa sổ chạm vàng là một vầng trăng non treo trên bầu trời, bé con lặng lẽ liếc ánh trăng một cái, bị tầm mắt của y bắt lấy.
Y nói,
– Không phải Nguyệt Nha Nhi trên trời. Cháu họ Nhạc, sinh ra nơi vách núi, bị bắt nơi vách núi, cái tên này rất hợp với cháu, vừa hay lại cùng âm với trăng nhỏ trên trời cao nhưng lại sắc sảo hơn rất nhiều.
Dứt lời bật cười, khoanh tay nói,
– Ái chà, ta rất kính trọng phụ thân cháu, nếu không cũng sẽ không để cháu nhận tổ quy tông đâu. Nếu tìm bừa cho cháu một cái họ nào đó, cha cháu sống lại sẽ không tìm thấy cháu đâu, cháu nói xem có đúng không, Nhai Nhi?
Bình luận truyện