Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 56: Lúc này nên hôn em



Nhai Nhi sinh sống ở Tuyết Vực 6 năm, tuy rằng đã cách xa khá lâu rồi, ở phương diện nào đó đã không thích ứng được nữa, nhưng dẫu ở hoàn cảnh ác liệt nào thì vẫn khiến cho mình được thoải mái, vẫn thấy rất đơn giản.

Muốn an gia, trước đến phải giải quyết vấn đề ăn ngủ, nhà nhỏ của họ thiếu giường thiếu chăn, cần phải có. Động vật nơi băng thiên tuyết địa đều có những bộ lông rất dày, da có thể dùng để trải giường chiếu, thịt vừa lúc để ăn.

– Chàng ở nhà chờ em. – Nhai Nhi mỉm cười, đứng dậy dịu dàng cài cổ áo lại cho Tử Phủ quân, – Nơi này rất an toàn, chàng cứ ngủ một giấc đi, khi nào dậy là có đệm giường rồi.

Thực ra cô rất hiểu chăm sóc người khác, bao năm đi lại trên mũi đao, cũng không làm máu cô chuyển lạnh. Có lẽ trước mặt người khác cô là hung thần giết người như ma, nhưng đối với anh cô chỉ là một cô nương mới bắt đầu biết yêu. Nhưng dáng vẻ đảm đương này có vẻ như đã làm đảo ngược giới tính của hai người rồi. Tử Phủ quân bật cười:

– Đó không phải là việc ta nên làm à.

Anh định đứng lên, lại bị cô ngăn lại:

– Chàng cứ dưỡng thương đi, việc bên ngoài có em rồi.

Cô buộc chặt đai lưng, mỉm cười nói,

– Tuyết vực là nhà mẹ đẻ em, em quen thuộc nơi này hơn bất cứ ai.

Nói xong cầm Triều Nhan, đi ra ngoài.

Bước một mình trong tuyết, không giống với trước kia, trước kia sau lưng trống không, sinh tử đều là một mình cô. Giờ biết trong nhà có người đang đợi mình, cảm giác này rất tốt. Cô cuối cùng đã hiểu vì sao người đàn ông tới tuổi rồi đều muốn cưới vợ, có lẽ là bởi vì điều này rồi. Giống như Quỷ Quái và Yêu Quái, tuy đều là đàn ông, nhưng tình cảm của hai người họ cũng giống như cô và An Lan, là chú định trong mệnh đốt không hóa, đao chém không đứt.

Ngước lên nhìn bầu trời, hiện tượng thiên văn nơi này rất kỳ lạ, dù trăng sáng vành vạnh thì cũng bị gió tuyết tàn phá.

Trăng treo trên cao, không biết mấy người kia có bình yên hay không. Nếu Hồ Bất Ngôn cùng Tô Họa có thể thuận lợi trở lại Ba Nguyệt Lâu, chắc sẽ rất mau chóng hạ lệnh môn chúng tự bảo vệ mình.

Trong đầu cô nghĩ đến loạn, gió tuyết làm mắt cô mờ đi, cũng làm mờ cả mắt thú. Cô nấp trong bụi cây thấp chậm rãi đợi, lúc bốn tuổi cô theo sói mẹ đi săn thú, lúc trước một cây cành khô có thể giết chết một con hoàng dương, mấy năm nay chỉ lo giết người, không biết kỹ thuật đi săn có còn không. Đợi hồi lâu, chờ đến khi trên người phát lạnh đi, gió tuyết cũng ngừng. Ánh trăng càng thêm sáng tỏ, những động vật ẩn nấp cũng bắt đầu hoạt động, cô nhắm chuẩn cơ hội săn được hai con hươu bào, hai con linh miêu. Lột da chúng, cắt mấy khối thịt xuyên trên thân kiếm, vội vàng quay về sơn động.

Trong sơn động ánh lửa vẫn sáng, từ xa nhìn lại, trên núi trắng xóa như có vết sẹo màu hoàng sắc. Cô chạy trên nền tuyết, chạy rất gấp, bỗng sợ lúc trở về trong sơn động trống trơn, Tử Phủ quân không còn ở đó nữa. Còn may, chưa chạy về đến nơi đã thấy có người tựa cửa đứng chờ, dáng người phóng khoáng nho nhã, lại giống như người vợ đang chờ chồng trở về.

Nhai Nhi bật cười rộ lên, trong lòng thấy bình yên đến kỳ lạ. Bước nhanh đến trước cửa động, thấy anh nhíu mày nói:

– Em mà không về, ta sẽ ra ngoài tìm em đấy.

Cô chỉ cười:

– Không phải em đã trở về rồi à. Chàng đứng đây làm gì? Vết thương còn đau không?

Vừa nói vừa lấy da thú trải xong xuôi, lại ấn ấn xuống, vô cùng mềm vô cùng ấm áp, liền đỡ Tử Phủ quân nằm xuống:

– Hoàn cảnh như này không thể thành toàn thiện niệm không sát sinh của chàng được. Không sao đâu, sát nghiệp này do em tạo nên, dù sao chỉ một mình em nợ, chẳng sợ.

Chính bởi cô nói như vậy làm lòng anh co rút đau đớn. Tử Phủ quân trên Bồng Sơn tuy rằng ôn hòa dễ nói chuyện, nhưng ở phương diện chi tiết thì cũng không để ý, không sát sinh, không chạm vào thứ dính máu, là người tu hành chuẩn tắc nhất. Nhưng giờ còn đi để ý những cái đó sao? Anh dẫu có bị rút kinh đoạn cốt cũng không sợ, nào kiêng kị việc cô chuẩn bị giường đệm cho mình.

Anh thuận theo nằm xuống, cô còn dùng tay nải làm thành cái gối nho nhỏ cho anh.

– Sợ là có mùi, thôi cứ tạm chấp nhận vậy.

Tử Phủ quân nói có cách, ống tay áo đảo qua, cả động ngập mùi tử đàn.

Nhai Nhi kêu lên:

– Đây là tiên thuật à!

Tử Phủ quân nhướn môi cười, vẫy tay:

– Lại đây.

Nhai Nhi nhanh chóng cởi giày trèo lên, y phục màu đen bị tuyết ngấm đến ẩm ướt cũng không nhận ra, lúc chạm tay vào mới biết. Tử Phủ quân không vui:

– Em không sợ bị lạnh à?

Cô nói:

– Lòng em đang vô cùng ấm áp, trong lòng thấy ấm áp thì chẳng thấy lạnh tí nào.

Tử Phủ quân thở dài, cởi đai lưng cho cô, lúc vén áo lên được một nửa, chợt nhớ ra cô không mặc áo lót thì xấu hổ dừng tay lại, ngượng ngùng chuyển ánh mắt đi, anh tự cởi áo của mình ra, thì thầm:

– Để ta làm ấm cho em.

Nhai Nhi thấy buồn cười, cởi áo ra, cả người trơn bóng chui vào ngực Tử Phủ quân, ngước lên nhìn mặt anh:

– Sao thế? Chúng ta có phải lần đầu đâu, chàng còn ngại ngần à?

Tử Phủ quân nói không phải, nhưng vẫn lắp bắp:

– Hơi chút…hồi hộp.

Nhai Nhi phì cười:

– Hồi hộp gì chứ, giờ mới hồi hộp, có phải muộn quá rồi không.

Trên người cô rất lạnh, nhưng vóc dáng mềm mại quyến rũ, dựa sát vào người như chạm phải khối ngọc chạm trổ tinh thế, ngay khoảnh khắc dán vào lồng ngực nơi trái tim, làm Tử Phủ quân không kìm được tim đập mạnh. Anh ôm lấy cô thật chặt, năm ngón tay mở ra bao lấy bờ lưng nhỏ nhắn kia, muốn làm cho cô ấm lên. Nhai Nhi dựa vào vào anh, thay vòng qua ôm lấy eo anh, cẩn thận tránh đụng vào vết thương trên lưng, chỉ dám vuốt ve ở phạm vi nhỏ.

Khi chạm phải toàn sẹo là sẹo, như là vết bỏng bị ảnh hưởng do lửa. Nhớ tới dấu vết dữ tợn như bị móng vuốt thú cào lên trên tấm lưng trắng trẻo, khiến cho cô sợ hãi, còn sợ hơn so với bị trúng tên.

– Vết thương trên lưng chàng là sao vậy? – Cô hỏi khẽ, – Ban đầu không thấy có mà…

Vừa mới nói xong, trong lòng mơ hồ hiểu ra. Tử Phủ quân không trả lời, chỉ hỏi:

– Ấm không?

Nhai Nhi yên lặng, một lúc lâu sau mới nói:

– Là vì em đúng không? Em gây họa, lại liên lụy chàng bị phạt.

Tử Phủ quân thấy không giấu được thì nói:

– Ta trông coi Lang Hoàn bất lực, bị phạt là đúng. Với ta, ba đạo thiên lôi không đáng kể chút nào.

Anh nói quá nhẹ nhàng, chiếu theo hiện trạng vết thương cho thấy lúc đó bị thương không nhẹ. Nhai Nhi đau lòng rên lên như con thú nhỏ:

– Em làm sai quá nhiều chuyện, giờ ngẫm lại, nếu không đi trộm bản đồ, thì sẽ không hại chàng bị như vậy.

Tử Phủ quân nói:

– Lẽ nào nếu lưng ta bị hủy hoại, em sẽ không cần ta nữa à?

Nhai Nhi vội nói không.

– Làm sao em bỏ chàng không cần chàng được.

Tử Phủ quân nhướn khóe môi lên, cười hài lòng:

– Nếu em không tới trộm đồ thì làm sao ta quen biết em được. Phải cám ơn vì em đã tới, để ta có cơ hội được nhìn thấy sinh linh khác biệt, để ta có lý do bước ra khỏi Bồng Sơn. Ta vẫn luôn cho rằng trong mệnh của mình không có nhân duyên, sống cô độc một vạn năm, vốn đã không còn mong đợi gì nữa, không ngờ lại gặp được em.

– Em là sao chổi đó. – Nhai Nhi buồn bã nói.

Tử Phủ quân lắc đầu:

– Em là cứu tinh của ta, giải cứu đời ta ra khỏi cuộc sống không có mùi vị gì, để ta biết được yêu là gì, còn biết cả…cực lạc nhân gian nữa.

Tiên quân là chàng thanh niên thẹn thùng, khi hai người ở bên nhau, số lần anh đỏ mặt còn nhiều hơn cả Nhai Nhi nữa. Mỗi khi ánh mắt anh lấp lánh không dám nhìn vào mắt cô là sẽ lại dẫn dụ tâm tư trêu chọc của cô. Nhai Nhi lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào anh đã tự chữa khỏi vết thương bị trúng tên của mình rồi, như vậy thì hai bên đều tiện.

Cô cầm tay anh đặt vào nơi trái tim mình, đôi mắt sáng như sao trời nhìn anh:

– Lớn không?

Tử Phủ quân ngây ngốc gật đầu:

– Có.

Nhai Nhi phì cười lên, tay đặt lên eo của anh, dịch xuống dưới, nhéo nhéo:

– Tiên quân dạo này chạy nhiều, rắn chắc quá.

Tử Phủ quân đầu ngón tay xoa nắn, hụt hơi phản bác lại:

– Trước kia cũng rắn chắc mà.

Nhai Nhi nhướng mày lên:

– Thật không đấy?

Kéo anh sát vào mình, cảm giác dưới lớp quần lụa có cự long đang ngóc đầu lên, cô như thần mang câu bắt anh, hỏi khẽ:

– Tiên quân ở nhân gian không phải là không được vận dụng pháp lực à, sao lại tự trị thương cho mình thế? Tự hóa cho thân thể mình cường tráng, chàng muốn làm gì?

Giọng cô trầm thấp, như sợi tơ nhện từ bên tai bơi vào lỗ tai anh. Tử Phủ quân run rẩy ở đầu ngón tay cô, gần như không nói nổi nên lời:

– Có liên quan đến….bản thân, thì được.

Nhai Nhi ờ lên:

– Dù sao quy cũ cũng là mình định ra, nói sửa là sửa à.

Tay cô triền miên, qua lại như nước. Ngẩng lên, chu môi:

– Lúc này nên hôn em rồi.

Tử Phủ quân tinh thần hỗn loạn, cô nói gì thì đều nghe theo. Nhưng vào lúc một lòng dùng hai chỗ thì không thể tập trung được. Anh cố gắng vật lộn trong sự kìm nén, cảm thụ cảm giác lưu động kỳ diệu này. Đêm khuya thanh vắng trái tim đập nhanh không bởi vì lạnh mà bởi vì cô múa kiếm sắc, gẩy dây tơ.

Tiếng rên khàn đặc, mê man mở mắt ra nhìn cô. Cô làm anh nhớ tới giấc ngủ trưa trong núi nhiều năm trước, Trúc Diệp Thanh quanh quẩn ở đầu ngón tay anh.Nữ nhân giống như xà, diễm lệ kiều mỵ, lạnh lùng và khó hiểu.Anh là một người không có sự câu nệ, tình nguyện bị ngã không muốn đứng lên, như Trương Sinh hàng đêm trụ Tây Sương. Chỉ cần có cô ở phía trước, đời đời kiếp kiếp đều thấy mãn nguyện.

Thân mình cô quả nhiên giống như xà, ưỡn lên cao, kéo đầu anh vào trong ngực mình. Có một số việc không thầy dạy cũng hiểu, anh nghe thấy tiếng thở sung sướng của cô, nữ nhân nào cũng có bản năng người mẹ, cô nhìn thấy ánh mắt anh tràn ngập tình yêu, dịu dàng sửa sang lại tóc cho anh, sau đó cuộn mình lại, dán mặt vào trán anh.

Đôi môi khép lại, âm mũi kéo dài đầy sự kiều diễm, anh giống như một khối than hồng, rơi vào đâu, là nơi đó có dấu vết. Mấy lần trước quá gấp gáp, cũng xen lẫn cả nỗi hận, nên mỗi một lần đều không thuần túy. Lần này có rất nhiều thời gian, cũng không sợ người nào đến quấy nhiễu, có thể làm cho cô được sung sướng hạnh phúc rồi.

Còn may, cô cũng không để tâm, khẽ nói:

– Lưng em hơi lạnh.

Như cá trong nước, linh hoạt vẫy đuôi một cái, đem sống lưng dựa sát vào ngực anh, kéo tay ôm chặt lấy mình.

– Chàng chắn cho em đi.

Tử Phủ quân theo đường cong cơ thể cô điều chỉnh tư thế, hai cơ thể kín kẽ dán sát vào nhau.

Du long như gió lốc xuyên thủng tầng mây, thẳng lên tới đỉnh. Nhai Nhi nhíu mày rên rỉ, đầu ngoái lại, ánh mắt mơ màng liếc nhìn Tử Phủ quân.

Bắt lấy tay phải của anh, trân trọng đặt ở trong lòng. Không hiểu vì sao, vào lúc này vẫn cảm thấy khó chịu, chỉ khi trường đao vạn cổ của anh tung hoành trên thân thể mình, mới có thể làm cô quên đi những băn khoăn khổ sở ở loạn thế.

– Diệp Lý…

Tử Phủ quân chống thân thể lên, hòa vào cô, khàn giọng nói:

– Nếu có thể vĩnh viễn sống ở đây thì tốt quá, khi bên ngoài hoa đào nở, ta sẽ hái xuống làm phấn thoa cho em…

Sống mũi Nhai Nhi cay xè, quay người lại, thẹn thùng nhấc chân quàng lên hông anh, một tay xoa sống lưng của anh. Ba vết thương từ nam đến bắc đã hại tiên quân không tì vết của cô bị xấu đi rồi. Ông trời xảo trá không nương tay dĩ nhiên đáng giận, nhưng đáng giận hơn chính là cô. Nhai Nhi không nói gì, trong lòng rối bời, chỉ biết ôm chặt lấy Tử Phủ quân, mang theo hỗn loạn hôn lên yết hầu tinh xảo kia, đầu lưỡi đưa vào, cuốn lấy môi răng.

Tiên quân rốt cuộc là tiên quân, nhiệt tình vạn năm trào dâng bất tận. Có lẽ là trước đó đã bị cô kích thích, không thốt nổi lên lời nữa, tâm trầm như sắt. Nhai Nhi cười trộm, nhưng hết lần này đến lần khác bị nghiền ép đã không thể cười nổi nữa, đến cuối cùng ngay cả ngón chân đều cuộn lên, Tử Phủ quân rên lên đổ xuống, gối lên ngực cô.

Quá mệt, nhưng lại không hề buồn ngủ, tựa như mỗi một khắc đều quý giá. Tử Phủ quân nhìn cô, ngượng ngùng:

– Lần này…biểu hiện của ta…như thế nào?

Nhai Nhi lười biếng ừ một tiếng, đặt tay lên đầu rồng, nó vẫn còn hiên ngang, cô ngạc nhiên khen ngợi:

– Chàng chưa từng làm em thất vọng.

Tử Phủ quân nghe xong mới yên tâm, nghĩ nghĩ lại hối hận:

– Lúc trước đại chiến bên ngoài thành Thương Ngô, giờ lại…

Nhai Nhi không để bụng:

– Em không dễ vỡ như vậy đâu, đừng nói một đêm hai hiệp, dẫu hai hiệp nữa cũng được ấy. Lúc ra ngoài bắt hươu bào cũng thấy rất lạnh, giờ thấy ấm áp lắm, thật là tốt. – Ngước mắt lên, hàng mi dài quét lên cằm Tử Phủ quân, – Chàng ngủ chưa?

Tử Phủ quân nói:

– Ta nhìn em ngủ.

Mở cái áo choàng đã nhăn nhúm đắp lên cho cô.

Nhai Nhi mỉm cười, nụ cười mang theo hương vị thiếu nữ ngọt lành, dịu dàng nói:

– Cũng không phải chỉ có một đêm này thôi, chúng ta sẽ ở đây một thời gian, ở đến lúc bắt buộc phải đi, đến lúc đó có khi ra ngoài là ba người rồi ấy.

Tử Phủ quân nghe thế nửa vui mừng, nửa ưu thương. Anh chưa từng nói cho cô biết, anh chỉ có kỳ hạn ba tháng, hết kỳ hạn là phải về phục mệnh, không thể nào ở lại nhân gian được. Giờ là nửa đêm, chờ đến hừng đông cũng chỉ còn lại 24 ngày thôi. Trong sinh mệnh dài dằng dặc của mình, không biết có bao nhiêu 24 ngày lặng lẽ trôi qua như nước chảy, lần 24 ngày này chỉ muốn tỉ mỉ nhấp nháp, chỉ nhắm mắt thôi cũng đã cảm thấy xa xỉ rồi.

– Thù của em, không báo à?

Nhai Nhi khẽ cong khóe miệng:

– Em không cam lòng buông tha những người đó, tiếc là không còn kịp rồi, cũng chỉ có thể từ bỏ.

Dừng một chút hỏi anh,

– Một mình chàng ra ngoài, môn hạ của chàng thì sao?

Tử Phủ Quân đến lúc này mới nhớ tới Đại Tư Mệnh cùng mấy đệ tử kia, ngây ra nửa ngày nói:

– Không thấy ta trở về, hẳn là sẽ đi Vương Xá Châu, dẫu sao Tô Họa cũng về Ba Nguyệt Lâu rồi.

Nhai Nhi nói:

– Lúc trước em còn suy nghĩ, Tô Họa cùng Yêu Quái và Quỷ Quái không biết giờ thế nào rồi. Ngũ đại môn phái không bắt được em, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho Ba Nguyệt Lâu.

Ràng buộc của cô ở nhân thế chung quy nhiều hơn so với anh. Tử Phủ Quân trầm ngâm, nói:

– Nếu em không yên tâm, hừng đông ta đưa em về Ba Nguyệt Lâu.

Nhai Nhi thấy Tử Phủ Quân nói như vậy, sửng sốt một chút:

– Chàng không cần chuyện gì cũng nghĩ cho em, chàng nên theo muốn ý bản thân, sống cùng em ở trong núi ấy.

Nói rồi lật người lên, khoá lên hông anh:

– Ba Nguyệt Lâu đã định gặp kiếp nạn rồi, mang em trở về cũng chỉ theo họ chém giết thôi. Nhưng nếu em không ở đó, họ có thể đường ai nấy đi, tự có đường mưu sinh, so với đi theo em còn tốt hơn. Còn em thì, ở chỗ này tránh đời, có người em yêu ở bên cạnh, sống những ngày tháng yên ổn.

Cô ngồi trên cao, hai ngọn núi cao vút xuân sắc điểm chấm đỏ, làm Tử Phủ quân cảm thấy hoa mắt. Anh mơ màng không nghe rõ gì cả, chỉ nghe rõ mấy chữ “người em yêu là chàng….”

Cô nhìn xuống anh, giống như Bồ Tát cứu khổ cứu nạn:

– Chàng là người em yêu, bắt đầu từ lần gặp đầu tiên ở đài Phượng Hoàng, đã mặc định là chàng rồi.

Cô còn nhớ rõ trên con đường vô căn rất dài ấy, tiên nhân nâng tay áo lau đèn lang can, mặt mày tươi sáng, ngay cả trăng hoa cũng đều không sánh bằng. Tiên nhân đã từng thần thánh cao khiết như vậy, ao ước cũng không thể với tới, giờ lại bằng lòng ở bên một người mà trên người dính đầy máu tanh như cô. Nhai Nhi thấy tự ti mặc cảm, thực ra cô không xứng với anh, tất cả là do mình ra tay trước mới làm anh không có lựa chọn khác.

Tử Phủ Quân nghe thế thì mỉm cười, nụ cười có hương vị hăm hở, chống người ngồi dậy, tóc dài lại không hề rối, xõa trước ngực như dòng suối, đôi tay giữ chặt eo, dịu dàng đong đưa.

– Ta ở Bồng Sơn quá nhiều năm, không rành cách đối nhân xử thế. Nghe nói Lâu chủ giỏi về trị gia, những ngày sau này, rất mong được Lâu chủ yêu ta, luyến tiếc ta, chăm sóc ta, quản giáo ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện