Sóng Nguyệt Vô Biên
Chương 8
Cô gái trưởng thành rồi thật tốt, khiến người ta mê muội say đắm, khiến người ta yêu thích. Thực ra đối với sự huấn luyện của Nhạc Nhai Nhi, y từ trước đến nay vẫn hạ thủ lưu tình. Nhược Thủy môn trong Ba Nguyệt Các vốn dĩ để đạt được mục đích không tiếc bất cứ thủ đoạn nào.
Thu phục những nữ nhân đó, đều có một kỹ năng. Những thứ như tự tôn gì gì dó, thường thường sẽ trở thành một chướng ngại vật để trở thành sát thủ, muốn phá nát tự tôn, trực tiếp nhất, là để họ không còn thứ chấp niệm này nữa. Con người một khi chỉ còn hai bàn tay trắng tức trở nên vô địch. Điểm mấu chốt của nữ nhân là sự trong sạch, cho nên nữ nhân trong Nhược Thủy môn hầu như ai nấy đều phải trải qua lễ rửa tội thay da đổi thịt, bao gồm cả Tô Họa. Bị người đàn ông xa lạ cường bạo, xấu hổ giãi bày, lại không có nơi nào để đi, vì thế đã hiến cả đời cho Ba Nguyệt Các, đây luôn luôn là bí quyết mà mỗi cao tầng môn phái đều hiểu rất rõ mà không nói ra. Nhạc Nhai Nhi vốn nằm trong đó cũng khó mà tránh khỏi, nhưng cô quá kiêu dũng, chỉ sợ làm nên những chuyện mà người khác không làm được. Đã từng có Thái Âm và Phá Quân xin được đi làm, nhưng cuối cùng y lại không cho phép, việc này liền gác lại như thế. Giờ nghĩ lại, có lẽ tâm tư khi đó chính là để dành cho chính mình. Một mỹ nhân như thế, hai mươi năm trước đã bỏ qua một lần rồi, hai mươi năm sau càng không muốn cho người khác được chiếm lời.
Đại phu phụng mệnh đi bốc thuốc đã đi rồi, trong phòng mờ ám chỉ còn lại một mình y đứng đó. Ánh nến nảy lên, chiếu vào dáng người trong màn lụa, tầm mắt của y dừng trên vòng eo mềm mại như rắn kia. Năm đó trước tháp Thông Thiên, một khúc “lục yêu” của Liễu Giáng Niên đã chấn động Cửu Châu, giờ con gái nàng ấy đã trưởng thành, chỉ cần mình muốn, Nhai Nhi có thể còn vượt qua cả mẫu thân của cô nữa.
Tiếc là chỉ sợ không có cơ hội như vậy, y đã đợi hai mươi năm, không thể chờ được tung tích của Mâu Ni Thần Bích, vậy thì phương pháp xấu nhất chính là mổ gà lấy trứng. Nếu toàn bộ đều được như ý, vậy thì tốt rồi, nhưng nếu là bụng gà trống trơn, thì thế hy vọng cuối cùng cũng không có. Cho nên y suy xét, có nên tìm kiếm Trường Uyên Nhạc gia trợ giúp hay không. Tuy rằng giờ đương gia không phải là dòng chính, nhưng chung quy cũng cùng một môn, biết đâu đấy Nhạc Hải Triều biết được một chút ít nội tình mà người khác không biết thì sao.
Quay đi vòng lại, đơn giản là muốn có cả cá và gấu. Đây cũng là chuyện thường tình của bất kỳ người đàn ông nào, dẫu gì thì ngàn vàng dễ kiếm, mỹ nhân khó có được.
Y đứng rất lâu, cuối cùng bước vào tẩm đài, ngồi xuống bên cạnh cô.
Những thứ tinh tế đẹp đẽ thường giòn và dễ vỡ đều lạnh lẽo, mặt mày cô lạnh lẽo trắng nhợt, có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không biết. Nhưng cái lạnh này, là lạnh của cái đẹp không gì sánh nổi, góc sắc càng lộ rõ, càng có lực hấp dẫn trí mạng.
Y tham lam mà quan sát cô, vết máu loang lổ kia, tựa như bông hoa nở rộ trên thân thể. Y không tự chủ được vươn tay, khẽ vuốt ve lên làn da lõa lồ dưới lớp quần áo.
Bởi đụng vào miệng vết thương, cô khẽ rên lên, y không hề thu tay lại, cô mở mắt.
Quá thân mật rồi, có suồng sã có ngờ vực, nhưng y không để bụng, cô cũng không tức giận.
– Tỉnh rồi à? Cảm thấy sao?
Cô đáp qua loa, ngập ngừng nói nhỏ:
– Là thuộc hạ vô năng.
Vô năng không phải không có, nhưng giờ có nói cũng dư thừa, y chỉ hỏi:
– Chuyến này Quan Sơn Việt có mấy người? Ra khỏi Cửu Đạo Khẩu thì đi đâu?
Nhai Nhi gắng ngồi lên, thở hai ngụm nói:
– Y đi Du Nguyên, không đi một mình, còn ôm theo một đứa bé nữa.
Lan Chiến ồ một tiếng,
– Thế thì chắc là con của muội muội hắn rồi. Trận đại chiến ở Xích Bạch, Tiên Ngu bị diệt tộc, hắn muốn đưa đứa bé về quê nhà Du Nguyên, bảo vợ mình nuôi đứa bé.
Dứt lời chợt nhớ ra, nếu họ thắng, vậy thì cuộc đời của đứa bé kia lại giống như Nhai Nhi rồi. Hay là chính bởi nguyên nhân đó nên nàng mới hạ thủ lưu tình?
Cô lại buồn bã, dáng vẻ rất hối hận,
– Là thuộc hạ làm việc không đủ kín kẽ. Lúc ấy biết rõ hắn từ nước Trung Sơn quay về Vân Phù, bởi vì không phát hiện tung tích của đứa bé, đã bỏ lỡ cơ hội uy hiếp hắn. Không ngờ một đứa bé lại được giấu trong bọc quần áo. Phá Quân cùng Tham Lang sau khi bị hắn giết, một mình thuộc hạ khó địch lại… Nhưng Các chủ, thuộc hạ không phải tham sống sợ chết…
Y gật gật đầu,
– Không cần phải giải thích nhiều, năng lực của ngươi ta biết. Giờ ván đã đóng thuyền, chỉ cần nghĩ cách xoay chuyển là được.
Bấc đèn trên bàn chợt nổ lách tách, sau đó tắt ngấm, nửa gian phòng rơi vào trong mông lung. Sắc đẹp mờ ảo lúc này lại càng dụ hoặc, ngón tay y cũng từ dưới lớp quần áo đi lên trên, xoa nhẹ vân vê,
– Nhai Nhi, ngươi thấy ta già không?
Cô khẽ thở hổn hển, ánh mắt nhìn y đầy tình cảm,
– Các chủ tuổi xuân đang độ, từ lúc lần đầu tiên gặp đến nay, mười bốn năm rồi, Các chủ chưa hề thay đổi chút nào.
Ngày tốt như thế đêm đẹp như này, tựa như rất thích hợp để tán tỉnh. Y tới gần không hề làm cô sợ sệt, ngược lại còn can đảm hơn.
– Nhai Nhi mệnh khổ, vốn phải lưu lạc bên ngoài, sống cùng dã thú. Là Các chủ đưa tôi về nuôi, nuôi nấng tôi, cho tôi tên. Bao năm nay được Các chủ dạy bảo, tôi luôn cảm kích Các chủ, cả đời này cũng khó mà báo đáp được.
Cô chậm rãi dựa sát tới, mị công mà Tô Họa truyền thụ cho, đã tới thời điểm thử nghiệm rồi. Cô nhả hơi thở như hoa lan bên tai y, viền tai như cánh hoa, như gần như xa vuốt ve gương mặt y,
– Trước kia đối với Các chủ, Nhai Nhi luôn thấy sợ hãi, sợ đường đột, sợ bôi nhọ Các chủ. Nhưng hôm nay khi mệnh chỉ còn một tơ tôi thấy bình thản vô cùng, mới biết được người trong lòng nhớ nhất, thì ra là ngài.
Không ai có thể cự tuyệt được những lời nỉ non như tố như khóc của mỹ nhân, hơi thở dồn dập của cô xẹt qua thái dương y, hồ nước mùa xuân vốn dĩ chẳng có gió làm sóng xao động, nay bị khuấy động trở nên sôi trào.
Y nhắm mắt lại, như bị đắm chìm xuống, nhưng toàn bộ cảm quan đều tập trung trên người cô, nhất cử nhất động của cô y đều có thể quan sát được. Lời thủ thỉ của cô vừa mềm vừa khẽ, cánh môi đỏ au dán lên yết hầu của y,
– Mạnh Tử nói: Khi còn nhỏ thì ngưỡng mộ cha mẹ, sau khi lớn lên biết cái đẹp thì ngưỡng mộ thiểu ngả. Với tôi, cha mẹ là Các chủ, thiểu ngả cũng là Các chủ.
Cô là một đệ tử biết nghe lời, Tô Họa từng nói, giết người không thể lộ sát khí, trước hết ngươi cần tự gạt mình đã, mới có thể gạt được người khác. Phải làm như mình yêu hắn, tình yêu chân thành đến mức ngay cả bản thân mình cũng tin. Các chủ cao cao tại thượng cũng không thể hiểu đến bản lĩnh pháp môn này, chỉ cần y nửa tin nửa ngờ thôi, cô đã thành công được một nửa rồi.
Bàn tay trượt lên ống tay áo rộng uốn lượn của y, dịch lên đầu vai y, lại nhúc nhích tụ hội trước ngực y. Trái tim từng bị suy sụp giam cầm trong lạnh lẽo nay rục rịch xao động, y rất có hứng thú nhìn cô, hưởng thụ bàn tay mềm mại kia đang làm càn, dung túng để mặc cô làm cho quần áo mình lộn xộn. Lan Chiến là người lịch sự tao nhã, tuy rằng từ trước đến nay chưa lập gia đình, nhưng trong sinh hoạt bất luận chi tiết gì cũng phải muốn đã tốt rồi còn tốt hơn. Mùi hương lan quế phả vào cổ y, xoa dịu sự sôi trào đang dâng lên trong lòng y. Cô dán sát vào người y cọ xát, rì rầm như ma chú:
– Tôi từng hơn một lần ảo tưởng đến hôm nay, nhưng Các chủ quá xa vời, tôi chỉ xứng bán mạng cho ngài, không dám được gần ngài như này…
Hơi thở Lan Chiến dần dần dồn dập, hương thơm của xử nữ trong trắng thuần khiết thơm tho, đầy kích thích dục vọng. Cô quấn tới, y lắng nghe, thân thể này giống như cây dây leo hoang dại, thậm chí không cần y dẫn đường, vẫn có thể ngoan cường sinh trưởng ngay trên vách đá. Y vẫn đang chìm trong suy nghĩ, Mâu Ni Thần Bích ắt có liên quan đến Nhai Nhi, mà cô từ trước tới nay nước gợn không hưng, có lẽ là thiếu một cơ hội. Biến đổi một chút, có lẽ sẽ bộc phát vô số khả năng, y tình nguyện làm một vật dẫn, để chứng kiến sự lột xác kinh người của một nữ nhân.
Ý nghĩ của nam nhân có bao nhiêu xấu xa, cô đều biết. Lan Chiến chỉ có một đôi tay, chính là đôi tay này không biết khi nào thì biến thành vô số đôi tay, từ trên xuống dưới, chạm vào khắp nơi. Cô nhẫn nhịn cảm giác nhục nhã xuống, chờ y trầm mê, thả lỏng cảnh giác. Bị mệt một chút là điều không thể tránh khỏi, chỉ cần báo thù được cho cha mẹ, chút uất ức này có gì đáng kể chứ. Y ở trên, thân thể căng cứng nhìn cô, sự chênh lệch của thân thể làm cô tin mưu tính của mình không sai. Y vén tà váy cô lên, tựa như có chút nhân tính,
– Nhai Nhi đang bị thương…
Tay cô đặt lên phần xương cụt của y ép xuống, sau đó chậm rãi vuốt ve,
– Ngài là thuốc của tôi.
Thứ tình dục này một khi đã gợi lên thì rất khó dập tắt được, đặc biệt là đàn ông. Tô Họa đã dạy được một đồ đệ giỏi, phương diện này cô không có kinh nghiệm, nhưng ngộ tính cực cao, rất có phong vị trò giỏi hơn thầy. Y ép thân xuống tìm nơi để đi vào, khi tìm thấy nơi sung sướng, đang định đâm vào, bỗng nơi cần cổ xẹt qua một đường lạnh lẽo, có gì đó bắn ra, nhuộm đỏ cả màn lụa.
Âm thanh bắn lên quá nhanh, theo mạch đập phập phồng lên xuống. Y theo bản năng bịt lại, lại phát hiện không thể nào bịt được. Nhìn sang cô, cô rút kiếm đứng lên, thân hình lả lướt hấp dẫn, trên mặt bình tĩnh. Kiếm rạch một cái, tay đang bịt lại của y bị chém xuống, cười hỏi y:
– Đau không?
Mất máu quá nhiều, cộng thêm cơn đau bị cắt xương cốt, sắc mặt y trắng bệch, nói không ra lời. Nhưng tra tấn như thế vẫn chưa kết thúc, cô chặt tay y, thanh kiếm cắm vào đùi y, sau đó khuấy động, tạo ra cái lỗ lớn.
– Các chủ, có phải lúc trước các người hành hạ cha mẹ tôi đến chết như này hay không? Nói cho tôi biết, giờ ông sợ không?
Một mặt nói, một mặt cẩn thận nhìn chằm chằm vào mắt y, tặc lưỡi cảm thán:
– Thì ra ánh mắt có thể độc như này, ông hận tôi, muốn giết tôi đúng không? Tiếc là ông không có tay, không cầm kiếm được nữa rồi.
Ba Nguyệt Các chủ đã từng tuyệt thế phong lưu thế kia, ngũ quan chợt méo mó, y nghiến răng nghiến lợi,
– Nhạc Nhi Nhi, ta giờ không bằng người, cứ giết đi.
Cô lạnh lẽo hừ mũi.
– Ông háo sắc, sớm nên nghĩ sẽ có ngày bị thua như thế này. Không phải ông vẫn luôn thèm muốn tôi à, trước khi chết tôi hoàn thành tâm nguyện của ông, cũng coi như không làm ông thất vọng. Nhưng nói thật, ông khiến tôi thật tởm lợm, mặt ông, môi ông, tay ông, còn có…
Cô rút Đụng Vũ ra, nhằm vào nơi dưới rốn y ba tấc,
– Thứ này…
Biểu cảm của Lan Chiến chưa từng kinh hoàng như thế, đàn ông khi chết đến nơi rồi thứ không bỏ xuống được lại là vật kia. Y càng để ý, cô càng phải hủy diệt. Lấy đầu kiếm khều một cái, vẩy tay, cùng với tiếng hét thảm của y, cô bật cười rộ lên,
– Không còn cái này nữa, kiếp sau chỉ e Các chủ phải làm nữ nhân rồi.
Y thở thoi thóp, hai mắt nhắm lại chờ đợi cái chết. Cô chợt nhớ ra,
– Nguyện vọng cả đời này của Các chủ chính là tìm được Mâu Ni Thần Bích đúng không?
Cô để mặt sát lại gần, tinh mang trong mắt chợt nổi lên, sau đó hai quầng sáng hợp lại làm một, xoay tròn ngưng tụ. Giọng điệu cô nhẹ tênh,
– Ông xem, vận mệnh cứ trêu người như thế đấy, thứ mà ông trăm phương nghìn kế cầu mà không được, thực ra nó vẫn luôn ở trước mặt ông.
Trước khi chết mong ước không thể đạt, mới là sự tra tấn lớn nhất. Lan Chiến chết mang theo tiếc nuối cả đời, cô yên lặng nhìn chốc lát, miệng vết thương lòng rốt cuộc mới bắt đầu đóng vảy ở trong một đêm này.
Thong thả mặc lại quần áo, cô phát ra hiệu lệnh Các chủ, triệu tập các đệ tử tới. Ném một cái, đầu Lan Chiến lăn tới trước mặt bọn họ. Mọi người ngây ra như phỗng, biến cố kinh người đến quá đột ngột khiến họ sững sờ. Mỹ nhân máu lạnh rũ mắt, lạnh lẽo nói:
– Ba Nguyệt Các hôm nay khởi họ Nhạc. Các chủ tiền nhiệm bị mất mạng, mới cũ thay đổi vốn là thiên đạo, không có gì lạ cả. Nếu các vị ở đây ai không phục, có thể đấu một trận với ta. Chỉ cần thắng, thì bảo tọa Các chủ này thuộc về người đó.
Tiếc là không có ai dám bước lên nửa bước.
*Lời tác giả: Lần này nam chính của mị lên sàn hơi muộn nhỉ, trước đó mị luôn chế các kiểu cơ hội gặp gỡ của nam nữ chính từ sớm, nhưng bộ này đã định trước giành công đạo cho nữ chính khi trưởng thành, cho nên những chương trước chỉ miêu tả xuất thân và sự trải qua của cô ấy. Kế tiếp sẽ chậm rãi đi vào quỹ đạo, cũng chính là nội dung của văn án
Thu phục những nữ nhân đó, đều có một kỹ năng. Những thứ như tự tôn gì gì dó, thường thường sẽ trở thành một chướng ngại vật để trở thành sát thủ, muốn phá nát tự tôn, trực tiếp nhất, là để họ không còn thứ chấp niệm này nữa. Con người một khi chỉ còn hai bàn tay trắng tức trở nên vô địch. Điểm mấu chốt của nữ nhân là sự trong sạch, cho nên nữ nhân trong Nhược Thủy môn hầu như ai nấy đều phải trải qua lễ rửa tội thay da đổi thịt, bao gồm cả Tô Họa. Bị người đàn ông xa lạ cường bạo, xấu hổ giãi bày, lại không có nơi nào để đi, vì thế đã hiến cả đời cho Ba Nguyệt Các, đây luôn luôn là bí quyết mà mỗi cao tầng môn phái đều hiểu rất rõ mà không nói ra. Nhạc Nhai Nhi vốn nằm trong đó cũng khó mà tránh khỏi, nhưng cô quá kiêu dũng, chỉ sợ làm nên những chuyện mà người khác không làm được. Đã từng có Thái Âm và Phá Quân xin được đi làm, nhưng cuối cùng y lại không cho phép, việc này liền gác lại như thế. Giờ nghĩ lại, có lẽ tâm tư khi đó chính là để dành cho chính mình. Một mỹ nhân như thế, hai mươi năm trước đã bỏ qua một lần rồi, hai mươi năm sau càng không muốn cho người khác được chiếm lời.
Đại phu phụng mệnh đi bốc thuốc đã đi rồi, trong phòng mờ ám chỉ còn lại một mình y đứng đó. Ánh nến nảy lên, chiếu vào dáng người trong màn lụa, tầm mắt của y dừng trên vòng eo mềm mại như rắn kia. Năm đó trước tháp Thông Thiên, một khúc “lục yêu” của Liễu Giáng Niên đã chấn động Cửu Châu, giờ con gái nàng ấy đã trưởng thành, chỉ cần mình muốn, Nhai Nhi có thể còn vượt qua cả mẫu thân của cô nữa.
Tiếc là chỉ sợ không có cơ hội như vậy, y đã đợi hai mươi năm, không thể chờ được tung tích của Mâu Ni Thần Bích, vậy thì phương pháp xấu nhất chính là mổ gà lấy trứng. Nếu toàn bộ đều được như ý, vậy thì tốt rồi, nhưng nếu là bụng gà trống trơn, thì thế hy vọng cuối cùng cũng không có. Cho nên y suy xét, có nên tìm kiếm Trường Uyên Nhạc gia trợ giúp hay không. Tuy rằng giờ đương gia không phải là dòng chính, nhưng chung quy cũng cùng một môn, biết đâu đấy Nhạc Hải Triều biết được một chút ít nội tình mà người khác không biết thì sao.
Quay đi vòng lại, đơn giản là muốn có cả cá và gấu. Đây cũng là chuyện thường tình của bất kỳ người đàn ông nào, dẫu gì thì ngàn vàng dễ kiếm, mỹ nhân khó có được.
Y đứng rất lâu, cuối cùng bước vào tẩm đài, ngồi xuống bên cạnh cô.
Những thứ tinh tế đẹp đẽ thường giòn và dễ vỡ đều lạnh lẽo, mặt mày cô lạnh lẽo trắng nhợt, có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không biết. Nhưng cái lạnh này, là lạnh của cái đẹp không gì sánh nổi, góc sắc càng lộ rõ, càng có lực hấp dẫn trí mạng.
Y tham lam mà quan sát cô, vết máu loang lổ kia, tựa như bông hoa nở rộ trên thân thể. Y không tự chủ được vươn tay, khẽ vuốt ve lên làn da lõa lồ dưới lớp quần áo.
Bởi đụng vào miệng vết thương, cô khẽ rên lên, y không hề thu tay lại, cô mở mắt.
Quá thân mật rồi, có suồng sã có ngờ vực, nhưng y không để bụng, cô cũng không tức giận.
– Tỉnh rồi à? Cảm thấy sao?
Cô đáp qua loa, ngập ngừng nói nhỏ:
– Là thuộc hạ vô năng.
Vô năng không phải không có, nhưng giờ có nói cũng dư thừa, y chỉ hỏi:
– Chuyến này Quan Sơn Việt có mấy người? Ra khỏi Cửu Đạo Khẩu thì đi đâu?
Nhai Nhi gắng ngồi lên, thở hai ngụm nói:
– Y đi Du Nguyên, không đi một mình, còn ôm theo một đứa bé nữa.
Lan Chiến ồ một tiếng,
– Thế thì chắc là con của muội muội hắn rồi. Trận đại chiến ở Xích Bạch, Tiên Ngu bị diệt tộc, hắn muốn đưa đứa bé về quê nhà Du Nguyên, bảo vợ mình nuôi đứa bé.
Dứt lời chợt nhớ ra, nếu họ thắng, vậy thì cuộc đời của đứa bé kia lại giống như Nhai Nhi rồi. Hay là chính bởi nguyên nhân đó nên nàng mới hạ thủ lưu tình?
Cô lại buồn bã, dáng vẻ rất hối hận,
– Là thuộc hạ làm việc không đủ kín kẽ. Lúc ấy biết rõ hắn từ nước Trung Sơn quay về Vân Phù, bởi vì không phát hiện tung tích của đứa bé, đã bỏ lỡ cơ hội uy hiếp hắn. Không ngờ một đứa bé lại được giấu trong bọc quần áo. Phá Quân cùng Tham Lang sau khi bị hắn giết, một mình thuộc hạ khó địch lại… Nhưng Các chủ, thuộc hạ không phải tham sống sợ chết…
Y gật gật đầu,
– Không cần phải giải thích nhiều, năng lực của ngươi ta biết. Giờ ván đã đóng thuyền, chỉ cần nghĩ cách xoay chuyển là được.
Bấc đèn trên bàn chợt nổ lách tách, sau đó tắt ngấm, nửa gian phòng rơi vào trong mông lung. Sắc đẹp mờ ảo lúc này lại càng dụ hoặc, ngón tay y cũng từ dưới lớp quần áo đi lên trên, xoa nhẹ vân vê,
– Nhai Nhi, ngươi thấy ta già không?
Cô khẽ thở hổn hển, ánh mắt nhìn y đầy tình cảm,
– Các chủ tuổi xuân đang độ, từ lúc lần đầu tiên gặp đến nay, mười bốn năm rồi, Các chủ chưa hề thay đổi chút nào.
Ngày tốt như thế đêm đẹp như này, tựa như rất thích hợp để tán tỉnh. Y tới gần không hề làm cô sợ sệt, ngược lại còn can đảm hơn.
– Nhai Nhi mệnh khổ, vốn phải lưu lạc bên ngoài, sống cùng dã thú. Là Các chủ đưa tôi về nuôi, nuôi nấng tôi, cho tôi tên. Bao năm nay được Các chủ dạy bảo, tôi luôn cảm kích Các chủ, cả đời này cũng khó mà báo đáp được.
Cô chậm rãi dựa sát tới, mị công mà Tô Họa truyền thụ cho, đã tới thời điểm thử nghiệm rồi. Cô nhả hơi thở như hoa lan bên tai y, viền tai như cánh hoa, như gần như xa vuốt ve gương mặt y,
– Trước kia đối với Các chủ, Nhai Nhi luôn thấy sợ hãi, sợ đường đột, sợ bôi nhọ Các chủ. Nhưng hôm nay khi mệnh chỉ còn một tơ tôi thấy bình thản vô cùng, mới biết được người trong lòng nhớ nhất, thì ra là ngài.
Không ai có thể cự tuyệt được những lời nỉ non như tố như khóc của mỹ nhân, hơi thở dồn dập của cô xẹt qua thái dương y, hồ nước mùa xuân vốn dĩ chẳng có gió làm sóng xao động, nay bị khuấy động trở nên sôi trào.
Y nhắm mắt lại, như bị đắm chìm xuống, nhưng toàn bộ cảm quan đều tập trung trên người cô, nhất cử nhất động của cô y đều có thể quan sát được. Lời thủ thỉ của cô vừa mềm vừa khẽ, cánh môi đỏ au dán lên yết hầu của y,
– Mạnh Tử nói: Khi còn nhỏ thì ngưỡng mộ cha mẹ, sau khi lớn lên biết cái đẹp thì ngưỡng mộ thiểu ngả. Với tôi, cha mẹ là Các chủ, thiểu ngả cũng là Các chủ.
Cô là một đệ tử biết nghe lời, Tô Họa từng nói, giết người không thể lộ sát khí, trước hết ngươi cần tự gạt mình đã, mới có thể gạt được người khác. Phải làm như mình yêu hắn, tình yêu chân thành đến mức ngay cả bản thân mình cũng tin. Các chủ cao cao tại thượng cũng không thể hiểu đến bản lĩnh pháp môn này, chỉ cần y nửa tin nửa ngờ thôi, cô đã thành công được một nửa rồi.
Bàn tay trượt lên ống tay áo rộng uốn lượn của y, dịch lên đầu vai y, lại nhúc nhích tụ hội trước ngực y. Trái tim từng bị suy sụp giam cầm trong lạnh lẽo nay rục rịch xao động, y rất có hứng thú nhìn cô, hưởng thụ bàn tay mềm mại kia đang làm càn, dung túng để mặc cô làm cho quần áo mình lộn xộn. Lan Chiến là người lịch sự tao nhã, tuy rằng từ trước đến nay chưa lập gia đình, nhưng trong sinh hoạt bất luận chi tiết gì cũng phải muốn đã tốt rồi còn tốt hơn. Mùi hương lan quế phả vào cổ y, xoa dịu sự sôi trào đang dâng lên trong lòng y. Cô dán sát vào người y cọ xát, rì rầm như ma chú:
– Tôi từng hơn một lần ảo tưởng đến hôm nay, nhưng Các chủ quá xa vời, tôi chỉ xứng bán mạng cho ngài, không dám được gần ngài như này…
Hơi thở Lan Chiến dần dần dồn dập, hương thơm của xử nữ trong trắng thuần khiết thơm tho, đầy kích thích dục vọng. Cô quấn tới, y lắng nghe, thân thể này giống như cây dây leo hoang dại, thậm chí không cần y dẫn đường, vẫn có thể ngoan cường sinh trưởng ngay trên vách đá. Y vẫn đang chìm trong suy nghĩ, Mâu Ni Thần Bích ắt có liên quan đến Nhai Nhi, mà cô từ trước tới nay nước gợn không hưng, có lẽ là thiếu một cơ hội. Biến đổi một chút, có lẽ sẽ bộc phát vô số khả năng, y tình nguyện làm một vật dẫn, để chứng kiến sự lột xác kinh người của một nữ nhân.
Ý nghĩ của nam nhân có bao nhiêu xấu xa, cô đều biết. Lan Chiến chỉ có một đôi tay, chính là đôi tay này không biết khi nào thì biến thành vô số đôi tay, từ trên xuống dưới, chạm vào khắp nơi. Cô nhẫn nhịn cảm giác nhục nhã xuống, chờ y trầm mê, thả lỏng cảnh giác. Bị mệt một chút là điều không thể tránh khỏi, chỉ cần báo thù được cho cha mẹ, chút uất ức này có gì đáng kể chứ. Y ở trên, thân thể căng cứng nhìn cô, sự chênh lệch của thân thể làm cô tin mưu tính của mình không sai. Y vén tà váy cô lên, tựa như có chút nhân tính,
– Nhai Nhi đang bị thương…
Tay cô đặt lên phần xương cụt của y ép xuống, sau đó chậm rãi vuốt ve,
– Ngài là thuốc của tôi.
Thứ tình dục này một khi đã gợi lên thì rất khó dập tắt được, đặc biệt là đàn ông. Tô Họa đã dạy được một đồ đệ giỏi, phương diện này cô không có kinh nghiệm, nhưng ngộ tính cực cao, rất có phong vị trò giỏi hơn thầy. Y ép thân xuống tìm nơi để đi vào, khi tìm thấy nơi sung sướng, đang định đâm vào, bỗng nơi cần cổ xẹt qua một đường lạnh lẽo, có gì đó bắn ra, nhuộm đỏ cả màn lụa.
Âm thanh bắn lên quá nhanh, theo mạch đập phập phồng lên xuống. Y theo bản năng bịt lại, lại phát hiện không thể nào bịt được. Nhìn sang cô, cô rút kiếm đứng lên, thân hình lả lướt hấp dẫn, trên mặt bình tĩnh. Kiếm rạch một cái, tay đang bịt lại của y bị chém xuống, cười hỏi y:
– Đau không?
Mất máu quá nhiều, cộng thêm cơn đau bị cắt xương cốt, sắc mặt y trắng bệch, nói không ra lời. Nhưng tra tấn như thế vẫn chưa kết thúc, cô chặt tay y, thanh kiếm cắm vào đùi y, sau đó khuấy động, tạo ra cái lỗ lớn.
– Các chủ, có phải lúc trước các người hành hạ cha mẹ tôi đến chết như này hay không? Nói cho tôi biết, giờ ông sợ không?
Một mặt nói, một mặt cẩn thận nhìn chằm chằm vào mắt y, tặc lưỡi cảm thán:
– Thì ra ánh mắt có thể độc như này, ông hận tôi, muốn giết tôi đúng không? Tiếc là ông không có tay, không cầm kiếm được nữa rồi.
Ba Nguyệt Các chủ đã từng tuyệt thế phong lưu thế kia, ngũ quan chợt méo mó, y nghiến răng nghiến lợi,
– Nhạc Nhi Nhi, ta giờ không bằng người, cứ giết đi.
Cô lạnh lẽo hừ mũi.
– Ông háo sắc, sớm nên nghĩ sẽ có ngày bị thua như thế này. Không phải ông vẫn luôn thèm muốn tôi à, trước khi chết tôi hoàn thành tâm nguyện của ông, cũng coi như không làm ông thất vọng. Nhưng nói thật, ông khiến tôi thật tởm lợm, mặt ông, môi ông, tay ông, còn có…
Cô rút Đụng Vũ ra, nhằm vào nơi dưới rốn y ba tấc,
– Thứ này…
Biểu cảm của Lan Chiến chưa từng kinh hoàng như thế, đàn ông khi chết đến nơi rồi thứ không bỏ xuống được lại là vật kia. Y càng để ý, cô càng phải hủy diệt. Lấy đầu kiếm khều một cái, vẩy tay, cùng với tiếng hét thảm của y, cô bật cười rộ lên,
– Không còn cái này nữa, kiếp sau chỉ e Các chủ phải làm nữ nhân rồi.
Y thở thoi thóp, hai mắt nhắm lại chờ đợi cái chết. Cô chợt nhớ ra,
– Nguyện vọng cả đời này của Các chủ chính là tìm được Mâu Ni Thần Bích đúng không?
Cô để mặt sát lại gần, tinh mang trong mắt chợt nổi lên, sau đó hai quầng sáng hợp lại làm một, xoay tròn ngưng tụ. Giọng điệu cô nhẹ tênh,
– Ông xem, vận mệnh cứ trêu người như thế đấy, thứ mà ông trăm phương nghìn kế cầu mà không được, thực ra nó vẫn luôn ở trước mặt ông.
Trước khi chết mong ước không thể đạt, mới là sự tra tấn lớn nhất. Lan Chiến chết mang theo tiếc nuối cả đời, cô yên lặng nhìn chốc lát, miệng vết thương lòng rốt cuộc mới bắt đầu đóng vảy ở trong một đêm này.
Thong thả mặc lại quần áo, cô phát ra hiệu lệnh Các chủ, triệu tập các đệ tử tới. Ném một cái, đầu Lan Chiến lăn tới trước mặt bọn họ. Mọi người ngây ra như phỗng, biến cố kinh người đến quá đột ngột khiến họ sững sờ. Mỹ nhân máu lạnh rũ mắt, lạnh lẽo nói:
– Ba Nguyệt Các hôm nay khởi họ Nhạc. Các chủ tiền nhiệm bị mất mạng, mới cũ thay đổi vốn là thiên đạo, không có gì lạ cả. Nếu các vị ở đây ai không phục, có thể đấu một trận với ta. Chỉ cần thắng, thì bảo tọa Các chủ này thuộc về người đó.
Tiếc là không có ai dám bước lên nửa bước.
*Lời tác giả: Lần này nam chính của mị lên sàn hơi muộn nhỉ, trước đó mị luôn chế các kiểu cơ hội gặp gỡ của nam nữ chính từ sớm, nhưng bộ này đã định trước giành công đạo cho nữ chính khi trưởng thành, cho nên những chương trước chỉ miêu tả xuất thân và sự trải qua của cô ấy. Kế tiếp sẽ chậm rãi đi vào quỹ đạo, cũng chính là nội dung của văn án
Bình luận truyện