Sống Sót
Chương 13: Trong mộng
Trong đầu tôi trống rỗng, mê mang nhìn chung quanh một lần, một giây sau tôi cảm giác như đang bước hụt, áp lực chung quanh chợt giảm xuống, run một cái, tôi mở mắt.
Bốn phía có chút mờ, Mạnh Khung ngồi bên cạnh tôi xem ti vi, TV bị chỉnh thành không tiếng, thấy tôi ngồi dậy, Mạnh Khung tắt tv chào hỏi:
“Đã tỉnh rồi?”
Tôi còn có chút sững sờ cho nên không nói gì.
Mạnh Khung đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra. Ánh mặt trời phía bên ngoài đột nhiên xông vào chiếu sáng trưng phòng khách đen kịt. Đang là buổi trưa, ánh mặt trời khiến tôi dường như mở mắt không ra. Tôi híp mắt cúi đầu xem xét, nhìn thấy một cái chăn mỏng đang đắp trên người tôi.
“Hai vợ chồng đó về rồi.” Mạnh Khung nói thẳng, “Bọn họ đang nói chuyện thì cháu ngủ thiếp đi nên chú để bọn họ đi về trước.”
Tôi vừa quay đầu liền nhìn thấy đồ hai vợ chồng kia đưa tới đều chồng chất trong phòng bếp, trên bàn còn có nước trà đã lạnh.
Thì ra là nằm mơ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hoạt động hai chân cứng ngắc đứng dậy đi vào toilet, nói: “Mạnh Khung, cháu đói.”
Mạnh Khung dọn đồ trên bàn, nói: “Lập tức có cơm ngay, chờ một chút.”
Tôi dùng nước lạnh hất vào mặt, cẩn thận nhớ lại giấc mộng kia. Giấc mộng kia ly kỳ lại hoang đường, đầy xung đột nóng nảy nhưng không khó nhìn ra, tôi lẫn lộn Mạnh Khung giữa hai đời. Tôi đương nhiên cho rằng Mạnh Khung bây giờ cũng sẽ yêu thích tôi như trước, anh sẽ nổi điên vì tôi đụng vào cô gái.
Nhưng thật sự là vậy sao?
Xuyên qua gương toilet, tôi thấy Mạnh Khung đang vui vẻ dọn cơm.
Cầm khăn lông lên lau mặt.
Tôi chôn vùi giấc mộng này vào trong lòng.
Đi học.
Lúc quân huấn tôi đã biết tôi sẽ là đại biểu của khối, tôi phải thay mặt tất cả học sinh lên đọc tuyên thệ ở buổi lễ tựu trường. Công việc này vô cùng nhàm chán nhưng Mạnh Khung lại rất hưng phấn, ngày đầu tựu trường anh cẩn thận giúp tôi sửa sang lại đồng phục học sinh, ủi cổ áo của tôi vô cùng phẳng, thậm chí kiểm tra ba lượt xem tôi có mang theo bản thảo không, còn đặt nó vào tầng đầu tiên của balo.
Anh nói:
“Nếu như chín giờ không có việc gì chú sẽ tới trường thăm cháu.”
Tôi nhìn anh nói: “Ừ.”
Chín giờ là buổi lễ tựu trường của chúng tôi.
Tôi nói: “Cứ từ thôi, hiệu trưởng còn lên nói chuyện trước đó nữa.”
Mạnh Khung không nói gì, đáy mắt anh đều là nụ cười, anh giúp tôi bẻ lại cổ áo đồng phục, vỗ vỗ sau lưng tôi, sau đó cùng tôi đi đến trước bàn cơm.
Tôi thật sự bắt đầu trổ mã. Lượng cơm của tôi biến rất lớn, mỗi bữa cơm đều muốn ăn hai chén, cho dù như vậy buổi tối tôi cũng thường bị đói tỉnh, ngồi ở trên giường nhìn bầu trời đêm đói đến nỗi ngực dán vào lưng. Tôi chỉ ngồi hai phút Mạnh Khung sẽ phát giác, hơn nửa đêm anh chạy đến phòng bếp nấu cơm cho tôi, rất giày vò người.
Cho nên buổi tối Mạnh Khung không hề để tôi húp cháo không nữa, anh sẽ chưng bánh màn thầu rất mềm, ở bên trong cho thêm khoai tây để tôi ăn từ từ với cháo. Đây là biện pháp Mạnh Khung nghe bác sĩ nói sẽ tốt cho dạ dày.
Cho dù như vậy tôi vẫn đói, khẩu vị lớn khiến Mạnh Khung cũng giật mình.
Bây giờ, trên bàn bày bốn quả trứng gà, hai tô cháo còn có bốn bánh bao.
Tôi lấy cầm một cái bánh bao ăn với cháo, Mạnh Khung ngồi bên cạnh bóc trứng gà cho tôi. Tôi không còn dư tay để cầm, anh liền đem trứng gà đến bên miệng của tôi, từng miếng từng miếng đút cho tôi.
Tôi thật sự quá đói, bốn quả trứng gà tôi ăn ba quả, bánh bao cũng thế, Mạnh Khung nhìn tôi ăn cơm, anh sợ bệnh bao tử của tôi lại tái phát.
Ăn xong tôi chà lau tay, nói: “Được rồi, đi học được chưa?”
Mạnh Khung dọn vỏ trứng gà trên bàn, vỗ tay một cái ra cửa đẩy xe đạp.
Tôi còn chưa đổi giọng, cho dù nét mặt của tôi lạnh lùng nhưng giọng vẫn rất non nớt, âm thanh kia có thể che dấu sự vô tâm trong giọng nói của tôi, đọc xong bài giảng, hiệu trưởng còn quay đầu cười híp mắt nhìn tôi một cái.
Tôi từ đài cao đi xuống, nhìn chung quanh một lần nhưng không thấy Mạnh Khung.
Chắc là quá bận rộn? Tôi không thèm để ý nữa, đứng ở trong đội ngũ khối của mình, lơ đãng nhìn ra ngoài liền thấy bóng dáng Mạnh Khung đạp xe đi xa phía bên ngoài cổng trường.
Không biết vì sao tôi và Mạnh Khung cách xa như vậy, chung quanh Mạnh Khung cũng có rất nhiều người, nhưng tôi lại nhìn một cái là có thể nhận ra, người kia chính là Mạnh Khung.
Ngày đầu tiên tựu trường đều là giáo viên tự giới thiệu mình. Một đám trẻ tan học mệt muốn chết, gần đây tôi luôn buồn ngủ, nói chuyện với người ta cũng có thể ngủ.
Lúc này tôi mở mắt ra lúng túng phát hiện giáo viên tiếng Anh đã đi rồi, tiến vào hẳn là giáo viên môn toán.
Tan lớp, giáo viên toán đưa cho cả lớp tờ tuyên truyền, hơn nữa còn dán vào phía sau phòng học.
Bởi vì tôi lùn cho nên ngồi hàng thứ nhất, giáo viên liền đem tờ tuyên truyền đưa cho tôi.
Tôi cúi đầu nhìn, trên đó viết chính là ‘Cuộc thi toán trung học cơ sở toàn quốc’.
Tôi lấy bút, chép thật nhanh mấy tin tức trọng điểm ở phía trên, sau đó truyền về phía sau.
Toán là môn học ưu thế của tôi, kiếp trước học toán cũng không cảm thấy khó khăn, có mấy lần thi cũng lấy được hạng rất tốt, lúc này có thể thử một lần.
Tôi xem trước mắt, thứ sáu tuần đầu tiên tháng sau thi viết lần đầu, chỗ tốt là, vốn buổi chiều thứ sáu phải lên lớp nhưng tham gia cuộc thi xong là có thể trực tiếp về nhà.
Trung học cơ sở sáu giờ mới tan lớp, bởi vì tôi là vị thành niên nên mỗi ngày Mạnh Khung đều sẽ đạp xe đến đón tôi. Lúc đầu anh đều dừng xe ở xa xa, tự mình đi tới cổng trường chờ tôi, giúp tôi cầm balo, thời gian dài về sau anh liền dừng xe ở cổng trường, một chân chống xe ngước cổ lên lo lắng chờ đợi tôi.
Tôi cao hơn, ngắn ngủn một tháng tôi cao lên vài cm, khẽ nhón chân lên thì đầu đã có thể đến ngực Mạnh Khung.
Lượng cơm của tôi không bớt đi, lúc ăn cơm giống đều như là uống nước, chưa nhai hai cái đã nuốt xuống. Mạnh Khung luôn rất lo lắng nhìn tôi. Anh sợ tôi bị nghẹn.
Mạnh Khung lo lắng là không có đạo lý, tôi đang ở tuổi lớn, mỗi ngày đều đói, đói bụng đến mức trong lòng hốt hoảng, nửa đêm tôi sẽ đột nhiên rút gân, đây là do cao quá nhanh mà ra.
Lần thứ hai tôi đau chân thức dậy, Mạnh Khung đặt sữa tươi cho tôi, sáng sớm mỗi ngày hơn sáu giờ là có người đưa tới, một tháng phải hơn một trăm tệ.
Tiền lương của Mạnh Khung mỗi tháng được bao nhiêu chứ? Tôi không muốn để anh tốn kém như vậy, nhưng Mạnh Khung lại không đồng ý, mỗi ngày hơn sáu giờ anh liền chạy xuống dưới lầu lấy sữa cho tôi, sau khi lên lầu còn đi luộc thêm trứng gà.
Mà nói, thân thể phát triển còn có thể chịu được, nhưng khiến tôi khó chịu là tôi bắt đầu xuất tinh trong mơ.
Đã đến gần mùa thu trời không hề nóng bức nữa, buổi tối phải đắp chăn. Không biết chuyện gì xảy ra, cuối cùng tôi lại cảm thấy cái chăn cứ cọ xát hạ thể của tôi, quần lót vốn vừa vặn lại trở nên chặt.
Nửa đêm tôi thường nằm mơ thấy một vài hình ảnh làm người ta nóng ran, còn chưa kịp thấy rõ mặt người ở phía dưới liền thức dậy, tôi thở hổn hển, cảm thấy quần lót mình ướt át dinh dính, tôi không thể không đứng dậy đi tới phòng tắm rửa sạch quần lót dơ bẩn.
Mạnh Khung cũng bị tôi đánh thức, anh tự tay sờ sờ chân của tôi, cảm thấy bắp chân tôi không có rút gân mới thả tay, hỏi:
“Sao vậy?”
Tôi trầm mặc lắc đầu một cái, nói:
“Không có việc gì.”
Lúc tôi xuống giường phải đi qua người Mạnh Khung, lúc đó Mạnh Khung nằm trên giường còn đang mơ màng buồn ngủ, anh khẽ mở hai mắt hỏi tôi lần nữa:
“Cháu đi đâu?”
Tôi nói:
“Đi phòng tắm.”
Lúc này Mạnh Khung lại hiểu, dưới ánh trăng tôi có thể nhìn thấy ánh mắt của anh nhẹ nhàng liếc phía dưới của tôi sau đó lập tức dời đi, anh nghiêng đầu, nhắm mắt lại nói:
“Để ở đó chú giặt giúp cháu.”
“Không cần.” Tôi đáp lại anh một câu như vậy rồi liền đi tới phòng tắm, quần lót dinh dính rất khó chịu. Tôi lấy một cái quần lót sạch sẽ từ trong tủ quần áo ra, cởi quần bẩn ngâm vào trong chậu.
Tôi không dám mở nước quá lớn, bởi vì Mạnh Khung còn chưa ngủ, anh đang ở trong phòng chờ tôi. Vừa nghĩ tới đó tôi liền đè âm thanh xuống rất thấp rất thấp, tôi cảm thấy thật xấu hổ.
Cho dù tôi đã xuất tinh trong mơ nhưng vẫn sẽ cảm thấy nóng ran kích động, đó là thời kỳ trưởng thành dù có cọ ra giường cũng có thể bắn, nửa đêm hạ thể của tôi thường ở trạng thái cứng rắn, lúc này tôi chỉ có thể dùng nước lạnh dội mặt của mình.
Kiếp trước tôi không cảm thấy tính dục của mình cao như vậy, bây giờ. . . . . . Tôi cảm thấy có lẽ là do mình kìm nén quá lâu.
Chất lượng giấc ngủ của tôi bắt đầu giảm xuống không phanh, buổi tối không phải là bị rút gân đau tỉnh thì chính là quần lót ươn ướt, một đêm thường thường có thể tỉnh năm sáu lần, tôi không muốn luôn đánh thức Mạnh Khung, lúc rút gân liền cắn răng chịu đựng, giặt quần áo cũng sẽ đợi đến ngày mai.
Tôi cảm thấy tôi càng ngày càng phát triển theo hướng người trưởng thành, sáng sớm phía dưới sẽ rất cứng rắn, cuối cùng tôi cố nhịn, tận lực dời đi lực chú ý để tránh sáng sớm lại xấu hổ.
Tôi mệt không chịu nổi, sáng sớm sẽ ngủ nướng, thường thường Mạnh Khung gọi tôi ba bốn lần tôi cũng không dậy, sắp trễ giờ Mạnh Khung mới đem đồng phục mặc lên người tôi, nhét điểm tâm vào trong tay tôi sau đó vội vã lao ra khỏi cửa.
Tôi mệt mỏi Mạnh Khung cũng đau lòng, có một hôm sáng sớm tôi mơ mơ màng màng đi tới phòng tắm đánh răng, tôi thấy Mạnh Khung cầm quần lót đang giúp tôi tẩy sạch vết bẩn.
Tôi rất lúng túng, nghĩ sáng hôm sau nhất định phải dậy sớm, không thể để cho Mạnh Khung giúp tôi nữa, nhưng đêm hôm đó mong muốn vô cùng mãnh liệt, sáng sớm thức dậy mắt mở không ra, quần lót. . . . . . Chỉ có thể phiền Mạnh Khung.
Vạn hạnh chính là, qua đoạn thời gian đó sự nhẫn nại của tôi lại khôi phục, dần dần buổi tối sẽ không xuất tinh trong mơ nữa, những giấc mơ kỳ quái cũng không xuất hiện, thỉnh thoảng sáng sớm cứng rắn một chút cũng có thể nhịn. Khi đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tháng sau đến, Mạnh Khung đạp xe đưa tôi đến trường. Cuộc thi lần này không được người ta coi trọng, ba mươi thí sinh tới ngồi, chỉ có một giáo viên coi thi ở phía trên đọc sách, cuộc thi chính thức mới coi thi gay gắt.
Tôi vẫn tương đối may mắn vì được ngồi ở bên cạnh cửa sổ, ánh mặt trời rất nhu hòa, gió thổi vào không quá nóng bức, bởi vì ngồi bàn đầu cho nên rất yên tĩnh, hoàn cảnh cuộc thi cũng rất tốt.
Tôi làm bài xong liền đi ra trường thi, Mạnh Khung cũng không hỏi tình huống, trực tiếp mang tôi về nhà.
Tôi biết ý của anh, dù tôi thi thế nào anh cũng không quan tâm.
Vì vậy tôi nói với Mạnh Khung:
“Mạnh Khung, cháu làm bài cũng tạm.”
“Ừ.” Mạnh Khung đáp một tiếng, không quay đầu lại nói, “Chú biết. Ngày mai nghỉ, ngủ thêm một hồi .”
Tôi ôm hông của anh, cúi đầu xem đường cái lui về phía sau, đầu dựa vào tấm lưng của Mạnh Khung không nói gì.
Bốn phía có chút mờ, Mạnh Khung ngồi bên cạnh tôi xem ti vi, TV bị chỉnh thành không tiếng, thấy tôi ngồi dậy, Mạnh Khung tắt tv chào hỏi:
“Đã tỉnh rồi?”
Tôi còn có chút sững sờ cho nên không nói gì.
Mạnh Khung đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra. Ánh mặt trời phía bên ngoài đột nhiên xông vào chiếu sáng trưng phòng khách đen kịt. Đang là buổi trưa, ánh mặt trời khiến tôi dường như mở mắt không ra. Tôi híp mắt cúi đầu xem xét, nhìn thấy một cái chăn mỏng đang đắp trên người tôi.
“Hai vợ chồng đó về rồi.” Mạnh Khung nói thẳng, “Bọn họ đang nói chuyện thì cháu ngủ thiếp đi nên chú để bọn họ đi về trước.”
Tôi vừa quay đầu liền nhìn thấy đồ hai vợ chồng kia đưa tới đều chồng chất trong phòng bếp, trên bàn còn có nước trà đã lạnh.
Thì ra là nằm mơ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hoạt động hai chân cứng ngắc đứng dậy đi vào toilet, nói: “Mạnh Khung, cháu đói.”
Mạnh Khung dọn đồ trên bàn, nói: “Lập tức có cơm ngay, chờ một chút.”
Tôi dùng nước lạnh hất vào mặt, cẩn thận nhớ lại giấc mộng kia. Giấc mộng kia ly kỳ lại hoang đường, đầy xung đột nóng nảy nhưng không khó nhìn ra, tôi lẫn lộn Mạnh Khung giữa hai đời. Tôi đương nhiên cho rằng Mạnh Khung bây giờ cũng sẽ yêu thích tôi như trước, anh sẽ nổi điên vì tôi đụng vào cô gái.
Nhưng thật sự là vậy sao?
Xuyên qua gương toilet, tôi thấy Mạnh Khung đang vui vẻ dọn cơm.
Cầm khăn lông lên lau mặt.
Tôi chôn vùi giấc mộng này vào trong lòng.
Đi học.
Lúc quân huấn tôi đã biết tôi sẽ là đại biểu của khối, tôi phải thay mặt tất cả học sinh lên đọc tuyên thệ ở buổi lễ tựu trường. Công việc này vô cùng nhàm chán nhưng Mạnh Khung lại rất hưng phấn, ngày đầu tựu trường anh cẩn thận giúp tôi sửa sang lại đồng phục học sinh, ủi cổ áo của tôi vô cùng phẳng, thậm chí kiểm tra ba lượt xem tôi có mang theo bản thảo không, còn đặt nó vào tầng đầu tiên của balo.
Anh nói:
“Nếu như chín giờ không có việc gì chú sẽ tới trường thăm cháu.”
Tôi nhìn anh nói: “Ừ.”
Chín giờ là buổi lễ tựu trường của chúng tôi.
Tôi nói: “Cứ từ thôi, hiệu trưởng còn lên nói chuyện trước đó nữa.”
Mạnh Khung không nói gì, đáy mắt anh đều là nụ cười, anh giúp tôi bẻ lại cổ áo đồng phục, vỗ vỗ sau lưng tôi, sau đó cùng tôi đi đến trước bàn cơm.
Tôi thật sự bắt đầu trổ mã. Lượng cơm của tôi biến rất lớn, mỗi bữa cơm đều muốn ăn hai chén, cho dù như vậy buổi tối tôi cũng thường bị đói tỉnh, ngồi ở trên giường nhìn bầu trời đêm đói đến nỗi ngực dán vào lưng. Tôi chỉ ngồi hai phút Mạnh Khung sẽ phát giác, hơn nửa đêm anh chạy đến phòng bếp nấu cơm cho tôi, rất giày vò người.
Cho nên buổi tối Mạnh Khung không hề để tôi húp cháo không nữa, anh sẽ chưng bánh màn thầu rất mềm, ở bên trong cho thêm khoai tây để tôi ăn từ từ với cháo. Đây là biện pháp Mạnh Khung nghe bác sĩ nói sẽ tốt cho dạ dày.
Cho dù như vậy tôi vẫn đói, khẩu vị lớn khiến Mạnh Khung cũng giật mình.
Bây giờ, trên bàn bày bốn quả trứng gà, hai tô cháo còn có bốn bánh bao.
Tôi lấy cầm một cái bánh bao ăn với cháo, Mạnh Khung ngồi bên cạnh bóc trứng gà cho tôi. Tôi không còn dư tay để cầm, anh liền đem trứng gà đến bên miệng của tôi, từng miếng từng miếng đút cho tôi.
Tôi thật sự quá đói, bốn quả trứng gà tôi ăn ba quả, bánh bao cũng thế, Mạnh Khung nhìn tôi ăn cơm, anh sợ bệnh bao tử của tôi lại tái phát.
Ăn xong tôi chà lau tay, nói: “Được rồi, đi học được chưa?”
Mạnh Khung dọn vỏ trứng gà trên bàn, vỗ tay một cái ra cửa đẩy xe đạp.
Tôi còn chưa đổi giọng, cho dù nét mặt của tôi lạnh lùng nhưng giọng vẫn rất non nớt, âm thanh kia có thể che dấu sự vô tâm trong giọng nói của tôi, đọc xong bài giảng, hiệu trưởng còn quay đầu cười híp mắt nhìn tôi một cái.
Tôi từ đài cao đi xuống, nhìn chung quanh một lần nhưng không thấy Mạnh Khung.
Chắc là quá bận rộn? Tôi không thèm để ý nữa, đứng ở trong đội ngũ khối của mình, lơ đãng nhìn ra ngoài liền thấy bóng dáng Mạnh Khung đạp xe đi xa phía bên ngoài cổng trường.
Không biết vì sao tôi và Mạnh Khung cách xa như vậy, chung quanh Mạnh Khung cũng có rất nhiều người, nhưng tôi lại nhìn một cái là có thể nhận ra, người kia chính là Mạnh Khung.
Ngày đầu tiên tựu trường đều là giáo viên tự giới thiệu mình. Một đám trẻ tan học mệt muốn chết, gần đây tôi luôn buồn ngủ, nói chuyện với người ta cũng có thể ngủ.
Lúc này tôi mở mắt ra lúng túng phát hiện giáo viên tiếng Anh đã đi rồi, tiến vào hẳn là giáo viên môn toán.
Tan lớp, giáo viên toán đưa cho cả lớp tờ tuyên truyền, hơn nữa còn dán vào phía sau phòng học.
Bởi vì tôi lùn cho nên ngồi hàng thứ nhất, giáo viên liền đem tờ tuyên truyền đưa cho tôi.
Tôi cúi đầu nhìn, trên đó viết chính là ‘Cuộc thi toán trung học cơ sở toàn quốc’.
Tôi lấy bút, chép thật nhanh mấy tin tức trọng điểm ở phía trên, sau đó truyền về phía sau.
Toán là môn học ưu thế của tôi, kiếp trước học toán cũng không cảm thấy khó khăn, có mấy lần thi cũng lấy được hạng rất tốt, lúc này có thể thử một lần.
Tôi xem trước mắt, thứ sáu tuần đầu tiên tháng sau thi viết lần đầu, chỗ tốt là, vốn buổi chiều thứ sáu phải lên lớp nhưng tham gia cuộc thi xong là có thể trực tiếp về nhà.
Trung học cơ sở sáu giờ mới tan lớp, bởi vì tôi là vị thành niên nên mỗi ngày Mạnh Khung đều sẽ đạp xe đến đón tôi. Lúc đầu anh đều dừng xe ở xa xa, tự mình đi tới cổng trường chờ tôi, giúp tôi cầm balo, thời gian dài về sau anh liền dừng xe ở cổng trường, một chân chống xe ngước cổ lên lo lắng chờ đợi tôi.
Tôi cao hơn, ngắn ngủn một tháng tôi cao lên vài cm, khẽ nhón chân lên thì đầu đã có thể đến ngực Mạnh Khung.
Lượng cơm của tôi không bớt đi, lúc ăn cơm giống đều như là uống nước, chưa nhai hai cái đã nuốt xuống. Mạnh Khung luôn rất lo lắng nhìn tôi. Anh sợ tôi bị nghẹn.
Mạnh Khung lo lắng là không có đạo lý, tôi đang ở tuổi lớn, mỗi ngày đều đói, đói bụng đến mức trong lòng hốt hoảng, nửa đêm tôi sẽ đột nhiên rút gân, đây là do cao quá nhanh mà ra.
Lần thứ hai tôi đau chân thức dậy, Mạnh Khung đặt sữa tươi cho tôi, sáng sớm mỗi ngày hơn sáu giờ là có người đưa tới, một tháng phải hơn một trăm tệ.
Tiền lương của Mạnh Khung mỗi tháng được bao nhiêu chứ? Tôi không muốn để anh tốn kém như vậy, nhưng Mạnh Khung lại không đồng ý, mỗi ngày hơn sáu giờ anh liền chạy xuống dưới lầu lấy sữa cho tôi, sau khi lên lầu còn đi luộc thêm trứng gà.
Mà nói, thân thể phát triển còn có thể chịu được, nhưng khiến tôi khó chịu là tôi bắt đầu xuất tinh trong mơ.
Đã đến gần mùa thu trời không hề nóng bức nữa, buổi tối phải đắp chăn. Không biết chuyện gì xảy ra, cuối cùng tôi lại cảm thấy cái chăn cứ cọ xát hạ thể của tôi, quần lót vốn vừa vặn lại trở nên chặt.
Nửa đêm tôi thường nằm mơ thấy một vài hình ảnh làm người ta nóng ran, còn chưa kịp thấy rõ mặt người ở phía dưới liền thức dậy, tôi thở hổn hển, cảm thấy quần lót mình ướt át dinh dính, tôi không thể không đứng dậy đi tới phòng tắm rửa sạch quần lót dơ bẩn.
Mạnh Khung cũng bị tôi đánh thức, anh tự tay sờ sờ chân của tôi, cảm thấy bắp chân tôi không có rút gân mới thả tay, hỏi:
“Sao vậy?”
Tôi trầm mặc lắc đầu một cái, nói:
“Không có việc gì.”
Lúc tôi xuống giường phải đi qua người Mạnh Khung, lúc đó Mạnh Khung nằm trên giường còn đang mơ màng buồn ngủ, anh khẽ mở hai mắt hỏi tôi lần nữa:
“Cháu đi đâu?”
Tôi nói:
“Đi phòng tắm.”
Lúc này Mạnh Khung lại hiểu, dưới ánh trăng tôi có thể nhìn thấy ánh mắt của anh nhẹ nhàng liếc phía dưới của tôi sau đó lập tức dời đi, anh nghiêng đầu, nhắm mắt lại nói:
“Để ở đó chú giặt giúp cháu.”
“Không cần.” Tôi đáp lại anh một câu như vậy rồi liền đi tới phòng tắm, quần lót dinh dính rất khó chịu. Tôi lấy một cái quần lót sạch sẽ từ trong tủ quần áo ra, cởi quần bẩn ngâm vào trong chậu.
Tôi không dám mở nước quá lớn, bởi vì Mạnh Khung còn chưa ngủ, anh đang ở trong phòng chờ tôi. Vừa nghĩ tới đó tôi liền đè âm thanh xuống rất thấp rất thấp, tôi cảm thấy thật xấu hổ.
Cho dù tôi đã xuất tinh trong mơ nhưng vẫn sẽ cảm thấy nóng ran kích động, đó là thời kỳ trưởng thành dù có cọ ra giường cũng có thể bắn, nửa đêm hạ thể của tôi thường ở trạng thái cứng rắn, lúc này tôi chỉ có thể dùng nước lạnh dội mặt của mình.
Kiếp trước tôi không cảm thấy tính dục của mình cao như vậy, bây giờ. . . . . . Tôi cảm thấy có lẽ là do mình kìm nén quá lâu.
Chất lượng giấc ngủ của tôi bắt đầu giảm xuống không phanh, buổi tối không phải là bị rút gân đau tỉnh thì chính là quần lót ươn ướt, một đêm thường thường có thể tỉnh năm sáu lần, tôi không muốn luôn đánh thức Mạnh Khung, lúc rút gân liền cắn răng chịu đựng, giặt quần áo cũng sẽ đợi đến ngày mai.
Tôi cảm thấy tôi càng ngày càng phát triển theo hướng người trưởng thành, sáng sớm phía dưới sẽ rất cứng rắn, cuối cùng tôi cố nhịn, tận lực dời đi lực chú ý để tránh sáng sớm lại xấu hổ.
Tôi mệt không chịu nổi, sáng sớm sẽ ngủ nướng, thường thường Mạnh Khung gọi tôi ba bốn lần tôi cũng không dậy, sắp trễ giờ Mạnh Khung mới đem đồng phục mặc lên người tôi, nhét điểm tâm vào trong tay tôi sau đó vội vã lao ra khỏi cửa.
Tôi mệt mỏi Mạnh Khung cũng đau lòng, có một hôm sáng sớm tôi mơ mơ màng màng đi tới phòng tắm đánh răng, tôi thấy Mạnh Khung cầm quần lót đang giúp tôi tẩy sạch vết bẩn.
Tôi rất lúng túng, nghĩ sáng hôm sau nhất định phải dậy sớm, không thể để cho Mạnh Khung giúp tôi nữa, nhưng đêm hôm đó mong muốn vô cùng mãnh liệt, sáng sớm thức dậy mắt mở không ra, quần lót. . . . . . Chỉ có thể phiền Mạnh Khung.
Vạn hạnh chính là, qua đoạn thời gian đó sự nhẫn nại của tôi lại khôi phục, dần dần buổi tối sẽ không xuất tinh trong mơ nữa, những giấc mơ kỳ quái cũng không xuất hiện, thỉnh thoảng sáng sớm cứng rắn một chút cũng có thể nhịn. Khi đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tháng sau đến, Mạnh Khung đạp xe đưa tôi đến trường. Cuộc thi lần này không được người ta coi trọng, ba mươi thí sinh tới ngồi, chỉ có một giáo viên coi thi ở phía trên đọc sách, cuộc thi chính thức mới coi thi gay gắt.
Tôi vẫn tương đối may mắn vì được ngồi ở bên cạnh cửa sổ, ánh mặt trời rất nhu hòa, gió thổi vào không quá nóng bức, bởi vì ngồi bàn đầu cho nên rất yên tĩnh, hoàn cảnh cuộc thi cũng rất tốt.
Tôi làm bài xong liền đi ra trường thi, Mạnh Khung cũng không hỏi tình huống, trực tiếp mang tôi về nhà.
Tôi biết ý của anh, dù tôi thi thế nào anh cũng không quan tâm.
Vì vậy tôi nói với Mạnh Khung:
“Mạnh Khung, cháu làm bài cũng tạm.”
“Ừ.” Mạnh Khung đáp một tiếng, không quay đầu lại nói, “Chú biết. Ngày mai nghỉ, ngủ thêm một hồi .”
Tôi ôm hông của anh, cúi đầu xem đường cái lui về phía sau, đầu dựa vào tấm lưng của Mạnh Khung không nói gì.
Bình luận truyện