Sống Sót

Chương 48: Khải minh



Edit: Đầm♥Cơ

Mạnh Khung phản ứng còn kịch liệt hơn tôi, anh trực tiếp ngẩn người tại đó, nhìn người đưa thư thông báo trúng tuyển, nói:

“. . . . . . anh, không đưa nhầm chứ?”

Người nọ cũng nghi ngờ nhìn Mạnh Khung, nói: “Là Trần Khải Minh sao? Dự thi trường đại học X?”

“Đúng đúng đúng.” Mạnh Khung gật đầu một cái, chạy thật nhanh vào trong phòng lấy số báo danh của tôi, đọc một lần sau đó nhận biên bản đã nhận thư từ trong tay người đó, ký tên xuống.

Khi đó trên web còn chưa có chức năng tra chuyên ngành, cho tới bây giờ tôi mới biết tôi được tuyển vào ngành gì. Chính là ngành nguyện vọng đầu tiên của tôi, ngành đó vô cùng hot, với thành tích sát nút của tôi nhất định không được chọn. Có lẽ là bọn họ nhìn thành tích môn toán hầu như chiếm mãn số điểm cùng giải thưởng toàn quốc của tôi mới phá cách thu tôi.

Mạnh Khung cười nhìn tôi, anh hưng phấn đến tay có chút run, run rẩy ôm bả vai của tôi, giống như không dám tin, nhìn thư thông báo trúng tuyển rồi lại xoay người ôm tôi.

Tôi ôm chặt lưng của anh, ngẩng đầu, ánh mặt trời tràn đầy trời đất hắt vào, đâm vào mắt khiến tôi phải nhắm mắt lại.

Tôi vẫn cho rằng thế giới này hà khắc tàn nhẫn với tôi.

Có thể một giây lúc đi đến điểm cuối của sinh mệnh, tôi mới bắt đầu phát hiện, thế giới này cho tôi hạnh phúc còn nhiều hơn khổ nạn.

Mạnh Khung trả lại tiền mượn người khác, chính anh còn giữ hơn sáu ngàn, giao xong học phí còn có một ngàn, anh nói:

“Nếu cháu muốn ở trọ thì phải mua đồ đầy đủ.”

Nhận được thư thông báo, Mạnh Khung nói tôi gọi điện thoại cho Trần Khiếu Hổ. Tôi không muốn nói chuyện với ông ta, chờ Mạnh Khung đi thì gọi điện thoại cho Trương Mông.

Trương Mông đang bận, nhận điện thoại trước tiên nói câu ‘ chờ. ’, ở bên kia hô to: “Cô gái bên kia khoan đã, tay cô mang vừa cái vòng đó sao? Chờ chút tôi lau lướt nước cho cô. . . . . .”

Tôi chờ một phút, Trương Mông mới tới đón, hỏi: “Nghĩ sao lại gọi điện thoại cho tôi, thật ly kỳ, thi tốt nghiệp trung học sao rồi?”

“Ừ, ” tôi nói, “Thi đậu.”

“Ai nha thật tốt, không tệ không tệ, ông đây thi không đậu đó, nhóc thật không chịu thua kém.” Trương Mông cười nói, “Nghỉ hè chưa? Tôi còn rất bận, tới đây giúp một chút đi.”

Tôi nói: “Được. Nhưng tôi muốn thương lượng với tôi cha một chút.”

Nghỉ hè tôi xác thực không có việc gì làm, thay vì ở nhà đọc sách không bằng đi giúp Trương Mông.

Vừa nói xong chữ ‘ được ’, Mạnh Khung liền đi tới đây, đứng ở sau người tôi, hỏi:

“Nói chuyện với ai vậy?”

Tôi vội vã nói với Trương Mông: “Cúp trước.”

Bởi vì tôi gọi điện thoại đột nhiên, ngắt cũng đột nhiên, Trương Mông vô cùng bất mãn, ở bên kia điện thoại kêu to: “Thằng nhóc thúi, đùa ông sao?”

Giọng của y rất lớn, rất khác với Trần Khiếu Hổ, tôi và Mạnh Khung đều nghe được, vì vậy dành trước nói:

“Ngày mai cháu không đến nhà xe với chú, cháu muốn. . . . . . đi làm.”

Hai chữ cuống cùng tôi nói rất nhẹ, không biết vì sao thậm chí có chút chột dạ.

Mạnh Khung ngồi ở bên cạnh tôi, hỏi: “Làm chỗ trước kia cháu đi làm?”

“Ừ.”

“Người nọ là người thế nào?” Mạnh Khung nói, “Cháu có mệt hay không? ——nói với chú một chút đi, chú muốn nghe.”

“. . . . . .” Tôi không biết mở miệng như thế nào, “—— người cũng được, chỉ để cháu làm chút đồ gia công, bây giờ để cháu giúp anh ta thiết kế websites, tính toán chút sổ sách, rất nhẹ nhõm.”

Mạnh Khung trầm mặc một hồi, nói: “Chú không muốn để cháu đi.”

Tôi nói: “Dù sao cháu cũng nhàn rỗi ở nhà. . . . . .”

“Chú không muốn để cháu vất vả.” Mạnh Khung cắt ngang lời tôi, rất nghiêm túc nói, “Chú chỉ muốn mỗi ngày về nhà đều có thể nhìn thấy cháu, cháu vẫn luôn ở chỗ này của chú.”

Tôi nói: “Tốt.”

Mạnh Khung thở dài, tựa vào trên nệm ghế sa lon, nói: “Cháu từ nhỏ đã có chính kiến như vậy, chú cũng không quản được cháu. Cháu muốn đi chỗ nào, muốn làm gì, tất cả nghe theo cháu. Chú đều nghe lời cháu.”

Khi đó tôi cho rằng Mạnh Khung dung túng tôi là bởi vì, anh cảm thấy tôi đã lên đại học, đã coi như là người lớn. Nhưng sau này lại tôi phát hiện không phải .

Mạnh Khung quan tâm tôi như vậy, nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng nhiều, anh vốn không thể buông tay, dù người khác đụng phải tôi, anh đều cảm đó là đang giành tôi với anh.

Trần Khiếu Hổ cho Mạnh Khung 1 vạn tệ.

Ông ở Đông Bắc chạy trở về, cố ý đi tới nhà Mạnh Khung, vào một sáng sớm nhấn chuông cửa. Ông quá thông minh, nhìn thấy Mạnh Khung mở cửa cũng không nói đến trọng điểm muốn gặp tôi, chỉ đẩy một cái túi vào trong ngực anh. Mạnh Khung nhìn bên trong, đã biết là cái gì.

Vì vậy anh không có biện pháp đuổi Trần Khiếu Hổ ra khỏi cửa.

Tôi sau khi tỉnh lại, liền nhìn thấy Trần Khiếu Hổ ngồi ở trên ghế sa lon uống trà. Tôi không chào hỏi ông, mặt không thay đổi đi đánh răng, rửa mặt, từ toilet đi ra nhìn thấy ông còn ngồi ở chỗ đó. Trần Khiếu Hổ rất ôn hòa nhìn tôi, mà tôi chỉ cảm thấy ông nhìn trúng thư thông báo trúng tuyển của tôi.

Kiếp trước lúc tôi thi đậu đại học, ông cũng nhìn tôi như vậy, nhưng bây giờ, còn mãnh liệt hơn lúc trước.

Trần Khiếu Hổ uyển chuyển biểu đạt ông áy náy với tôi, bày tỏ không có chăm sóc tốt cho tôi, thật phiền toái Mạnh Khung rồi, còn nói ông đang có vụ làm ăn rất lớn ở Đông Bắc, bắt đầu có lời rồi. Vợ của ông vẫn không có em bé.

Cuối cùng ông nói, tôi vĩnh viễn là con ông, cũng là con trai duy nhất của ông.

Trần Khiếu Hổ nói chuyện rất thể diện, trước kia ông chính là giáo viên, làm buôn bán nhiều năm như vậy, bây giờ càng thêm giọt nước không lọt, rõ ràng vạch rõ giới tuyến với Mạnh Khung, để anh nhìn rõ: tôi là con trai ông, Mạnh Khung chăm sóc tôi nhiều năm như vậy cùng lắm chỉ là cha nuôi.

Tôi cho là Mạnh Khung sẽ rất tức giận, ai biết anh phản ảnh vô cùng bình tĩnh, chỉ lạnh nhạt nói:

“Đứa bé thật vất vả mới thi đậu đại học, đừng nói những chuyện trước kia.”

Tôi trầm mặc, lúc Mạnh Khung đứng dậy châm trà cho Trần Khiếu Hổ thì chặn anh lại.

Tôi nói:

“Tại sao chú phải châm trà cho ông ta?”

Thái độ của Trần Khiếu Hổ cứng đờ, sau đó có chút bất đắc dĩ.

Mạnh Khung cũng rất lúng túng, bình trà trên tay không muốn biết có nên rót hay không, nhưng cuối cùng anh vẫn nghe tôi nói…, bỏ bình trà lên bàn.

Trần Khiếu Hổ cười khổ mà nói:

“Đứa nhỏ này chính là không thân cận với tôi. Được, ba cho châm trà cho chú Mạnh của con, được không?”

Tôi há mồm còn muốn nói gì, nhưng Mạnh Khung đã cầm tay của tôi, nói khẽ với tôi nói:

“Dầu gì cũng cho anh ta chút mặt mũi.”

Vì vậy tôi không nói. Nếu như Mạnh Khung không tức giận, vậy đương nhiên tôi sẽ không tức giận. Tôi không có chút cảm giác gì với Trần Khiếu Hổ, nhưng tôi không biết tại sao Mạnh Khung không tức giận, tôi không biết anh tại sao lại nói tôi cho Trần Khiếu Hổ mặt mũi.

Cũng sau lần đó, tôi mới biết, về phương diện tình cảm, tôi chậm hiểu biết bao nhiêu.

Tôi giúp Trương Mông làm mấy ngày, hình như y thật định xem tôi là người nối nghiệp mà bồi dưỡng, cái gì cũng chỉ cho tôi không hề giữ lại, thậm chí có nhiều lần còn đề nghị muốn dẫn tôi đi Nghiễm Châu, giao thiệp với những người y thường gặp mặt. Y nói đồ gia công bên kia rất rẻ, còn vượt qua kiểm tra chất lượng.

Tôi lắc đầu một cái, nói:

“Tôi không có biện pháp đi đâu xa, chờ tốt nghiệp đại học đã.”

Trương Mông nhìn tôi, nói:

“Sao nhóc nhát gan như vậy? Đàn ông không đi ra ngoài xông xáo thì còn là đàn ông sao? Lệ thuộc vào ba nhóc giữ vậy, không phải là có luyến phụ tình kết chứ?”

Tôi không để ý y, y liền cười hì hì.

Y nói: “Dù sao đời này tôi không thể nào có con, tôi liền xem nhóc trở thành con nuôi của mình đi.”

Nghỉ vừa đúng một tháng, Mạnh Khung xin nghỉ hai ngày, anh nói muốn dẫn tôi đi chơi.

Anh hỏi tôi muốn đi nơi nào, tôi phát hiện tôi không chỗ nào muốn đi.

Anh nói cháu cứ tùy tiện nói một chỗ.

Tôi nói chú quyết định đi, cháu theo chú là được.

Có vẻ đã sớm biết tôi sẽ trả lời như vậy rồi, anh đeo một túi du lịch trang bị đầy đủ thức ăn, để tôi đi theo anh ngồi lên xe buýt xe.

Anh hỏi tôi:

“Đại ca, nghỉ nhiều ngày như vậy cháu không thấy nhàm chán sao?”

Tôi nói: “Cũng tạm.”

Mạnh Khung nói: “Có lúc suy nghĩ một chút, không bằng lúc cháu không thi đậu, nếu cháu không thi đậu đại học tốt như vậy thì tốt rồi.”

Tạp âm trên xe buýt rất lớn, anh nói vừa nhanh lại nhẹ, tôi không nghe rõ, liền hỏi lại: “Hả?”

Mạnh Khung lắc đầu một cái, không lên tiếng.

Cuối cùng chúng tôi ngừng lại ở một khu vui chơi, tôi và Mạnh Khung đều không có hứng thú với mấy thứ này, nhưng đi vào không cần vé, vì vậy chúng tôi liền đi vòng quanh khu vui chơi, nơi này rất lớn, đi một buổi sáng chúng tôi tìm được một sân cỏ, ngồi ở trên, lấy ra thức ăn trong túi đeo trên lưng ra ăn.

Bên cạnh vừa khéo có một cặp vợ chồng già, cánh tay bọn họ run run rẩy rẩy xẻ nửa ổ bánh bao, sau đó bỏ vào miệng đã không còn răng của đối phương.

Một khắc kia tôi cảm nhận được an tĩnh cùng tường hòa, cuối cùng tôi có thể nhớ rõ thời điểm khó khăn nhất đó, mỗi một tia sáng mặt trời cũng không quên.

Buổi chiều lúc nóng nhất, tôi và Mạnh Khung ngồi vào trong vòng đu quay. Bởi vì nóng cho nên rất ít người đi, ghế ngồi bên trong bị nắng phơi nóng, Mạnh Khung rất sợ nóng, tôi nói:

“Chú cứ ngồi trên đùi cháu đi.”

Mạnh Khung sửng sốt, nhìn tôi một lát, không nói gì.

Trong vòng đu quay, hai chúng tôi hôn môi, anh giạng chân ngồi trên chân của tôi, cặp chân tách ra thật to, tay của tôi có thể dễ dàng dò vào trong áo sơ mi của anh, sau đó xoa lấy đầu vú đã dựng lên.

Tôi nói:

“Về nhà đi, về nhà chúng ta làm.”

Mạnh Khung gật đầu một cái, anh nói: “Được, chú chuẩn bị tốt rồi.”

Từ vòng đu quay đi xuống, chân Mạnh Khung có chút khập khiễng, tôi hỏi chân anh bị sao, anh nói buổi sáng đi đường hơi nhiều, không biết vì sao có chút sưng lên.

Tôi cũng không để ý, về nhà cùng anh, lúc trở về tôi là người đeo balo.

Từ khu vui chơi đi ra, anh nói:

“Đại ca, chúng ta đi ăn KFC đi.”

Khi đó KFC còn rất xa xỉ, không giống sau này khắp nơi đều có, bị người ta xem là đồ ăn không tốt cho sức khỏe.

Tôi nói: “Không đi, quá đắt.”

Mạnh Khung nói: “Đi đi, thật vất vả mới tới, ăn mừng cháu thi đậu đại học.”

Tôi nói: “Cháu không muốn đi.”

“Đi đi mà.”

“Cháu thật sự không muốn đi.”

“Chú có tiền.”

“. . . . . .”

Cuối cùng tôi vẫn bị Mạnh Khung kéo vào, anh mua cho tôi một suất ăn, còn mình thì mua một túi khoai tây nhỏ.

Anh cau mày, nhỏ giọng nói: “. . . . . . Quá ít, chừng này đủ một củ khoai tây sao?”

Tôi nói: “Đã nói với chú rồi, chú còn nhất định phải đi.”

Mạnh Khung cười khổ một tiếng, anh chỉ ăn một que khoai tây rồi không ăn nữa, tôi cũng không muốn ăn, hai người liền nhìn đối phương ngẩn người.

Sau đó tôi nghe anh rất nhẹ giọng nói một tiếng:

“—— Khải Minh, chú yêu cháu.”

Khóe miệng của tôi nhẹ nhàng nâng lên, chung quanh rất huyên náo, nhưng tôi lại nghe rõ anh nói gì.

Tôi nghe thấy anh gọi tên tôi, mà không phải ‘ đại ca ’.

“Chú nói gì, lặp lại lần nữa.”

Mạnh Khung cúi đầu, rất lâu sau đó vẫn không ngẩng đầu lên.

Tối hôm đó chúng tôi vẫn không làm đến cuối, về nhà liền nghe thấy có người gọi điện thoại, Mạnh Khung nhận điện thoại xong, thái độ có chút nặng nề.

Cúp điện thoại, Mạnh Khung sờ sờ bả vai của tôi.

Anh nói:

“Đại ca, cháu đi Đông Bắc một chuyến đi.”

Tôi kinh ngạc nhìn anh: “Cái gì?”

“Đi thăm ba cháu một chút.”

Tôi trầm mặt, khi đó sắc mặt của tôi nhất định khó coi.

Mạnh Khung thở dài, anh nói: “Trở về đi thôi, ba cháu ngã bệnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện