Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu
Chương 15
Có người vội vã xông tới.
"Một vé đi đến trạm XX, chuyến gần nhất." Hơi thở người đó hổn hển, giọng nói khẩn cấp.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn người đang đứng trước phòng bán vé.
"Chuyến 10h40 được không?"
"40..." Hắn quay đầu nhìn tấm bảng lịch trình treo trên tường, ánh mắt giao lấy tôi.
"Thôi bỏ đi."
Nhìn hắn chậm rãi đi đến, tôi theo bản năng ấn người vào sâu trong ghế.
"Sao không về, ở lại đây làm gì?" Nét mặt lạnh lùng.
"Không có... tiền." Càng cảm thấy khổ sở hơn.
Sắc mặt Lục Phong trầm xuống, "Có phải cậu thà ngồi đây đến sáng cũng không chịu quay về tìm tôi? Có phải đã thật sự khép tôi vào tội cưỡng gian?"
Tôi nhìn hắn một chút, rồi cầm lấy túi xách dợm bước đi, bị hắn nắm tay lại, "Đi đâu?"
"Không cần cậu quan tâm!" Tôi nghẹn giọng, "Dù sao căn bản cái gì cậu cũng không cần quan tâm..."
Cô bán vé càng thêm hiếu kỳ ngóng sang. Lục Phong nắm chặt lấy tay tôi, kéo ra khỏi bến xe.
"Theo tôi về!"
"Không cần!"
Hắn hung dữ trừng tôi, "Có về hay không?"
"Không về!" Bao nhiêu cục tức dồn lại cả buổi tối, giờ mới được bùng nổ, tôi quờ quạng đánh hắn, "Đồ khốn kiếp! Mồm năm miệng mười bảo yêu gì đó đều là láo toét, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình... Có bao giờ cậu chịu nghĩ cho tôi không? Có bao giờ hỏi đến cảm giác của tôi không? Đúng vậy, tôi chính là miễn cưỡng, chính là không muốn, tại sao tôi phải biến mình thành đồng tính luyến ái? Tại sao tôi là con trai bình thường lại phải để cho người khác thượng? Nếu không phải vì thích cậu, tại sao tôi phải cố ép bản thân mình đến thế... Tại sao phải... trở thành... biến thái..."
Trên đường không một bóng người. Quang cảnh trống trải khiến tôi không kiêng dè mà khóc rống lên.
Hắn... căn bản chưa bao giờ nghĩ tôi ở cái đoạn trường này phải chịu đựng bao nhiêu là áp lực. Đồng tính luyến ái, bốn chữ này đối với một đứa trẻ mười bốn tuổi mang đến cảm xúc gì, hắn làm sao có thể hiểu được... Tôi có bao nhiêu nỗi sợ hãi cảnh bị người khác chỉ trỏ là biến thái, khinh thường, hay dè bỉu... Làm sao có thể đối mặt với cha mẹ tư tưởng bảo thủ cùng em trai... Sợ rằng, có thể bị nhiễm AIDS... Sợ rằng, không cách nào đường hoàng sinh sống như một người bình thường trên cõi đời này, hắn có bao giờ thay tôi nghĩ đến?
Tôi và hắn vốn không giống nhau. Hắn là Lục Phong, còn tôi là Trình Diệc Thần. Tôi là người sinh ra trong một gia đình thủ cựu và được nghiêm khắc giáo dục cho đến tận bây giờ.
Tôi làm sao lấy đâu ra được nhiều dũng khí như vậy, nếu không phải vì thích hắn... Nếu không phải... vì muốn được ở bên cạnh hắn...
Tôi vừa khóc vừa nói năng lộn xộn, cho đến khi Lục Phong kéo vào trong một góc khuất, ngăn chặn hết thảy mọi âm thanh giãy dụa của tôi.
"Ngoan, đừng sợ." Đầu tôi bị áp chặt vào lồng ngực hắn, nghe được tiếng đập nặng nề vang lên. Giọng hắn có phần lớ ngớ, là do trong lúc phản kháng kịch liệt tôi cắn lưỡi hắn bị thương, "Có tôi ở đây, không cần phải sợ."
Hắn nói dối.
Chỉ là... tôi vẫn cam tâm tình nguyện tin tưởng.
Tôi cúi đầu giấu đi đôi mắt sưng húp.
"Đau lắm phải không? Để tôi cõng cậu." Lục Phong từ trước đến nay đều xem tôi như bao cát mà đối đãi, lần này lại bước đi thật chậm rãi. Tôi ghé lên tấm lưng rắn chắc của hắn, khẽ nghiêng đầu là có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt anh tuấn từ bên trái.
Trong lòng tràn ngập mỏi mệt cùng bình tĩnh.
"Tiểu Thần."
Tôi im lặng nghe.
"Ai cũng muốn cùng người mình thích làm chuyện ấy, tôi cũng vậy... Tôi... nhịn không được. Cùng với cậu thực sự rất vui sướng, cũng hy vọng cậu sẽ giống tôi cùng cảm thấy hạnh phúc... Kết quả cậu lại phản ứng như thế..."
"Nhưng mà... thật xin lỗi." Hắn có hơi cà lăm, "Tôi yêu cậu."
Hắn hơi xoay đầu về phía bên phải, như đang ngượng ngùng.
"Tôi không phải muốn ỷ mạnh mà ép buộc cậu, cũng không phải muốn làm tổn thương cậu. Chỉ là, tôi rất thích cậu, cho nên mới như vậy..." Lặng yên nửa ngày, hắn mới cáu kỉnh lắc lắc đầu, "Mẹ nó... tôi không nói nữa, cậu cứ xem như chưa nghe thấy gì đi..."
Tôi ghé cằm lên bả vai, ôm siết lấy cổ hắn.
Đoạn đường còn lại chìm trong bóng đêm yên tĩnh dịu dàng, Lục Phong nhẹ nhàng cõng tôi đi. Lưng hắn thật ấm áp, dường như có cơn gió thổi qua, trong hư không truyền đến âm thanh tinh tế của một loài côn trùng bí ẩn, "Tức tức -- thu thu, tức tức -- thu thu--"
Về sau, mỗi khi cảm thấy cô đơn, hình ảnh này lại tràn về đầy mộng.
"Một vé đi đến trạm XX, chuyến gần nhất." Hơi thở người đó hổn hển, giọng nói khẩn cấp.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn người đang đứng trước phòng bán vé.
"Chuyến 10h40 được không?"
"40..." Hắn quay đầu nhìn tấm bảng lịch trình treo trên tường, ánh mắt giao lấy tôi.
"Thôi bỏ đi."
Nhìn hắn chậm rãi đi đến, tôi theo bản năng ấn người vào sâu trong ghế.
"Sao không về, ở lại đây làm gì?" Nét mặt lạnh lùng.
"Không có... tiền." Càng cảm thấy khổ sở hơn.
Sắc mặt Lục Phong trầm xuống, "Có phải cậu thà ngồi đây đến sáng cũng không chịu quay về tìm tôi? Có phải đã thật sự khép tôi vào tội cưỡng gian?"
Tôi nhìn hắn một chút, rồi cầm lấy túi xách dợm bước đi, bị hắn nắm tay lại, "Đi đâu?"
"Không cần cậu quan tâm!" Tôi nghẹn giọng, "Dù sao căn bản cái gì cậu cũng không cần quan tâm..."
Cô bán vé càng thêm hiếu kỳ ngóng sang. Lục Phong nắm chặt lấy tay tôi, kéo ra khỏi bến xe.
"Theo tôi về!"
"Không cần!"
Hắn hung dữ trừng tôi, "Có về hay không?"
"Không về!" Bao nhiêu cục tức dồn lại cả buổi tối, giờ mới được bùng nổ, tôi quờ quạng đánh hắn, "Đồ khốn kiếp! Mồm năm miệng mười bảo yêu gì đó đều là láo toét, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình... Có bao giờ cậu chịu nghĩ cho tôi không? Có bao giờ hỏi đến cảm giác của tôi không? Đúng vậy, tôi chính là miễn cưỡng, chính là không muốn, tại sao tôi phải biến mình thành đồng tính luyến ái? Tại sao tôi là con trai bình thường lại phải để cho người khác thượng? Nếu không phải vì thích cậu, tại sao tôi phải cố ép bản thân mình đến thế... Tại sao phải... trở thành... biến thái..."
Trên đường không một bóng người. Quang cảnh trống trải khiến tôi không kiêng dè mà khóc rống lên.
Hắn... căn bản chưa bao giờ nghĩ tôi ở cái đoạn trường này phải chịu đựng bao nhiêu là áp lực. Đồng tính luyến ái, bốn chữ này đối với một đứa trẻ mười bốn tuổi mang đến cảm xúc gì, hắn làm sao có thể hiểu được... Tôi có bao nhiêu nỗi sợ hãi cảnh bị người khác chỉ trỏ là biến thái, khinh thường, hay dè bỉu... Làm sao có thể đối mặt với cha mẹ tư tưởng bảo thủ cùng em trai... Sợ rằng, có thể bị nhiễm AIDS... Sợ rằng, không cách nào đường hoàng sinh sống như một người bình thường trên cõi đời này, hắn có bao giờ thay tôi nghĩ đến?
Tôi và hắn vốn không giống nhau. Hắn là Lục Phong, còn tôi là Trình Diệc Thần. Tôi là người sinh ra trong một gia đình thủ cựu và được nghiêm khắc giáo dục cho đến tận bây giờ.
Tôi làm sao lấy đâu ra được nhiều dũng khí như vậy, nếu không phải vì thích hắn... Nếu không phải... vì muốn được ở bên cạnh hắn...
Tôi vừa khóc vừa nói năng lộn xộn, cho đến khi Lục Phong kéo vào trong một góc khuất, ngăn chặn hết thảy mọi âm thanh giãy dụa của tôi.
"Ngoan, đừng sợ." Đầu tôi bị áp chặt vào lồng ngực hắn, nghe được tiếng đập nặng nề vang lên. Giọng hắn có phần lớ ngớ, là do trong lúc phản kháng kịch liệt tôi cắn lưỡi hắn bị thương, "Có tôi ở đây, không cần phải sợ."
Hắn nói dối.
Chỉ là... tôi vẫn cam tâm tình nguyện tin tưởng.
Tôi cúi đầu giấu đi đôi mắt sưng húp.
"Đau lắm phải không? Để tôi cõng cậu." Lục Phong từ trước đến nay đều xem tôi như bao cát mà đối đãi, lần này lại bước đi thật chậm rãi. Tôi ghé lên tấm lưng rắn chắc của hắn, khẽ nghiêng đầu là có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt anh tuấn từ bên trái.
Trong lòng tràn ngập mỏi mệt cùng bình tĩnh.
"Tiểu Thần."
Tôi im lặng nghe.
"Ai cũng muốn cùng người mình thích làm chuyện ấy, tôi cũng vậy... Tôi... nhịn không được. Cùng với cậu thực sự rất vui sướng, cũng hy vọng cậu sẽ giống tôi cùng cảm thấy hạnh phúc... Kết quả cậu lại phản ứng như thế..."
"Nhưng mà... thật xin lỗi." Hắn có hơi cà lăm, "Tôi yêu cậu."
Hắn hơi xoay đầu về phía bên phải, như đang ngượng ngùng.
"Tôi không phải muốn ỷ mạnh mà ép buộc cậu, cũng không phải muốn làm tổn thương cậu. Chỉ là, tôi rất thích cậu, cho nên mới như vậy..." Lặng yên nửa ngày, hắn mới cáu kỉnh lắc lắc đầu, "Mẹ nó... tôi không nói nữa, cậu cứ xem như chưa nghe thấy gì đi..."
Tôi ghé cằm lên bả vai, ôm siết lấy cổ hắn.
Đoạn đường còn lại chìm trong bóng đêm yên tĩnh dịu dàng, Lục Phong nhẹ nhàng cõng tôi đi. Lưng hắn thật ấm áp, dường như có cơn gió thổi qua, trong hư không truyền đến âm thanh tinh tế của một loài côn trùng bí ẩn, "Tức tức -- thu thu, tức tức -- thu thu--"
Về sau, mỗi khi cảm thấy cô đơn, hình ảnh này lại tràn về đầy mộng.
Bình luận truyện