Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

Chương 72: Ngủ qua đêm ở bên ngoài



Sở Hư Uyên nhìn An Nhu, thái độ của anh rất bình tĩnh, cho dù là lúc này, cũng chỉ nhàn nhạt nói: "Vậy tạm thời ở chung cư biệt thự ngoại thành của anh đi."

Sở Hư Uyên có rất nhiều bất động sản, anh cũng không phải một người nghiện mua bất động sản, mà chỉ là thích những cảnh sắc khác nhau, cũng rất biết cách hưởng thụ. Cho nên, tuy rằng thành phố này không lớn cho lắm, nhưng Sở Hư Uyên lại có bất động sản phân bố nội – ngoại thành.

Hiện tại bọn họ đang ở ngoại thành, ở nơi này, Sở Hư Uyên có một bộ chung cư cao cấp, có thể nhìn toàn cảnh ngoại thành. Làm thiết bị điện tử của Sở Hư Uyên, An Nhu quá rành Sở Hư Uyên sở hữu bao nhiêu tài sản, cô rõ như lòng bàn tay, trong đó bao gồm bộ chung cư cao cấp này.

An Nhu im lặng một lát, không thể không tiếp thu sự thật nghiêm túc này. Quá giờ quy định, chỉ có thể ngủ bên ngoài, nên đành ở lại chỗ Sở Hư Uyên. Ăn nhờ ở đậu, không thể không cúi đầu.

"Làm phiền Sở tiên sinh."

Nghĩ kỹ vấn đề, An Nhu không thể không cúi đầu, ủy ủy khuất khuất chọc cánh tay Sở Hư Uyên: "Tạm thời tá túc tạm một đêm ở chỗ nhà anh vậy."

Sở Hư Uyên nhìn cô gái nhỏ nhà mình, vừa rồi còn lạnh lùng trừng mắt anh, hiện tại lại ngoan ngoãn như mèo con. Thật đúng là... Co được dãn được.

Nếu cô biết nguyên nhân làm bản thân lưu lạc đến nước này đều là do Sở Hư Uyên ra lệnh cho tài xế, làm anh ta "chạy thêm một vòng nữa", An Nhu chỉ sợ phải hảy dựng lên.

Đương nhiên anh sẽ không nói ra chuyện này.

Sở Hư Uyên cười khẽ ra tiếng, tùy tay gõ đầu cô một cái, nói với tài xế: "Lý Hạ, đến chung cư biệt thư gần đây."

Tuy rằng chung cư của Sở Hư Uyên nơi này là nằm trong khu cư trú của dân giàu có, nhưng cũng không to rộng như biệt thư riêng biệt mà anh thường ở. Bảo vệ cổng khu chung cư rất nghiêm túc cẩn thận, đoàn xe đều ngừng lại, chỉ có trước sau ba chiếc xe tiến vào bãi đỗ xe ngầm của chung cư.

Phía trước phía sau ba chiếc xe đều ngừng lại, An Nhu còn đang khó xử không biết có nên đi xuống hay không thì Sở Hư Uyên đã mở cửa bước xuống xe trước, tiếp nhận cái gì đó từ trong tay người khác, sau đó khom lưng đưa cho An Nhu: "Mặc vào."

An Nhu cầm trong tay thì thấy, là một đôi giày đế bằng. Trong lòng vừa động, ánh mắt hồ nghi nhìn Sở Hư Uyên, từ tinh thần và sắn mặt thản nhiên của người đàn ông lại nhìn không ra bất kỳ cái gì không ổn.

... Nghĩ lại cũng đúng, nếu trước đó Sở Hư Uyên có đem theo giày đế bằng cũng không cần thiết cõng cô làm gì? Thiểu năng trí tuệ sao!!!

An Nhu mang giày đế bằng, số đo vừa vặn thích hợp. Chân mang giày đế bằng thoải mái xuống xe, An Nhu tại chỗ nhảy hai cái, hoạt động một chút thân thể. Cô vẫn là thích hợp loại giày đế bằng này, mang giày cao gót không khác nào hành xác.

Quét mắt sang bên cạnh, nhìn thấy thiếu nữ nhỏ nhắn nhảy nhót giống như thỏ con, Sở Hư Uyên cười một tiếng: "Đi thôi."

An Nhu duỗi cái eo lười, cảm thấy những lời này của Sở Hư Uyên giống như cười nhạo cô. Nhưng cô đã bị Sở Hư Uyên rèn trong thời gian lâu, trừng mắt liếc anh, vẫn là đi theo bên cạnh anh bước vào thang máy lên lầu.

Khu chung cư biệt thự cao cấp này của Sở Hư Uyên là một căn một tầng, An Nhu đi theo phía sau Sở Hư Uyên, nhìn anh rà vân tay cùng đồng tử, sau đó cửa mở.

Căn chung cư này trang hoàng rất đơn giản, An Nhu đi vào trong, có thể nhìn thấy gam màu xám trắng trong nhà, một ít trang trí cơ bản rất ngắn gọn hào phóng, không còn có nhiều màu sắc khác.

Sở Hư Uyên khom lưng ở cửa thay đổi dép lê, lật tủ giày ra, lại tìm một đôi dép đi trong nhà còn trong bao, xé bao ra đưa cho An Nhu: "Tạm thời tạm chấp nhận, chỉ đêm nay thôi."

An Nhu nhìn chung cư trống trải đơn điệu này, cẩn thận nói một tiếng cảm ơn, mang dép lê vào, ngồi ở trên sô pha trong phòng khác. Hiện tại cô mới phát hiện tình huống không đúng... Bởi vậy, đêm nay chỉ có cô và Sở Hư Uyên ở trong căn chung cư này, chỉ có hai người thôi sao?

Trời ơi, thật là xấu hổ.

Dựa theo tính cách của Sở Hư Uyên, đại khái chắc cô là người phụ nữ đầu tiên bước vào nơi ở của anh ấy... An Nhu miên man suy nghĩ, thần kinh không tự giác mà căng thẳng.

Sở Hư Uyên nhìn cô, miễn cưỡng xem như hạ thấp bàn tay cao quý rót cho cô một ly nước, còn mang lại đây, đặt ở trên bàn trà: "Phòng cho khách ở bên kia, em muốn chơi game thì đi thư phòng, không thích thì ở chỗ này xem TV."

An Nhu che dấu co quắp bất an của bản thân, tiếp nhận ly nước uống lên hai hớp. Không nóng, không lạnh, vừa vặn: "Sở tiên sinh, anh muốn đi xử lý công việc sao? Không có việc gì, em tự lo được."

"Ừ."

Sở Hư Uyên cũng chú ý thấy An Nhu khẩn trương, nở ra nụ cười hiếm gặp: "Khẩn trương Như vậy làm gì? Anh còn có thể làm gì đối với em sao?"

"... Không có."

An Nhu bất đắc dĩ cãi lại, ánh mắt mất tự nhiên, tự bảo trì khoảng cách với Sở Hư Uyên, lấy lại bình tĩnh: "Sở tiên sinh, em đi nghỉ ngơi trước đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Sở Hư Uyên lười biếng vẫy vẫy tay, nhìn An Nhu đi về hướng phòng cho khách mà anh chỉ lúc nãy, phát ra một tiếng cười từ trong cổ họng: "Cảm giác dẫn mèo con về nhà... cũng không tệ lắm."

Sờ sờ cằm, Sở Hư Uyên nghiêm trang lầm bầm lầu bầu, tâm tình rõ ràng rấ vui: "Nếu là cô ấy... Cũng không phải thực chán ghét."

Anh đã từng rất chán ghét có người ngoài xâm nhập vào khu vực tư nhân của anh, cũng không thích người khác đụng vào đồ vật của anh. Nhưng khi người xâm nhập này là người đã bị anh đánh dấu thuộc về bản thân mình, thì Sở Hư Uyên cũng không có chán ghét như vậy.

Phòng cho khách trang trí cùng màu sắc đều giống như phòng khách, đều là phong cách ngắn gọn ưu nhã, An Nhu nhìn tinh xảo giống như phòng mẫu trong khách sạn, đóng cửa lại, cẩn thận duỗi cái eo lười.

Ý thức nguy cơ vẫn phải có, dù chính bản thân An Nhu cũng chưa nhận ra được. Cô chỉ là cảm thấy đêm nay Sở Hư Uyên rất kỳ lạ, giống như mọi việc đều mất khống chế sau nụ hôn kia.

"Mặc kệ nói như thế nào... Vẫn là tắm rửa ngủ thôi." Sau khi nỗ lực dùng chỉ số thông minh của mình tự hỏi một loạt thay đổi này, rốt cuộc không có kết quả.

An Nhu xoa xoa đôi mắt, đi vào phòng tắm trong phòng cho khách rửa mặt, đơn giản tắm một cái, An Nhu bọc áo tắm dài ra tới lại giật mình.

Cô... Không có đồ để thay.

Chỉ có một bộ váy công chúa tham dự tiệc hôm nay thôi, nghĩ cũng biết không có khả năng quần áo ngủ, ngay cả đồ lót...

Hông lẽ ngủ khỏa thân sao? Thôi, càng không được tự nhiên.

An Nhu ôm hy vọng mở ra tủ quần áo, bên trong trống rỗng, cái gì cũng đều không có.

【 Sở tiên sinh, à, ừm... Anh có nhiều quần áo hay không? Cho em mượn một bộ đi 】

Gửi xong đoạn tin nhắn này, An Nhu đỏ từ lỗ tai đến cổ, cô không phải con nít, một chút ý thức trai gái đều không có, mà còn là đến nhà đối tượng thầm mến ngủ lại, trong lòng không có quỷ là không có khả năng. An Nhu cũng rất bất đắc dĩ, rút kinh nghiệm không thể ngủ ở trên xe, ngủ một giấc là hỏng việc.

【 có 】

Sở Hư Uyên hồi phục rất ngắn gọn.

【 mở cửa, anh đưa cho em. 】

Cửa phòng cho khách nhẹ nhàng gõ hai cái từ bên ngoài. An Nhu vội vội vàng vàng chồng thêm một tầng khăn tắm lớn bọc kín mít từ đầu đến chân, lúc này mới đi mở cửa, tiếp nhận đồ từ trong tay Sở Hư Uyên.

Người đàn ông đứng trước cửa im lặng nhìn người con gái hận không thể bọc cơ thể thành bánh chưng, giọng điệu vi diệu.

"Em làm gì..." Bọc toàn thân kín mít như vậy, là sợ anh làm gì sao?

"A? Không có gì, không có gì."

An Nhu ôm đồ vào lòng, còn chưa có kịp xem là thứ gì, vội vàng lắc đầu, ánh mắt tràn đầy chính trực: "Sở tiên sinh, em hơi lạnh, cái này sao, em sợ lạnh nên quấn vậy đó, quấn chặt gió không lùa vào... Ha ha ha."

Cô khẩn trương đến mức nói năng lung tung. Chỗ khác thì không biết ra sao, nhưng vừa bước vào tòa chung cư đã có hệ thống sưởi ấm, dù đứng ngoài hành lang cũng không lạnh, An Nhu nói như vậy nghe là biết giả.

"Em thật là..."

Sở Hư Uyên nhíu mày, khép hờ đôi mắt nhìn cô trong chốc lát, dừng một chút, nhàn nhạt nói: "Ừm, anh ở thư phòng, em nhớ khóa trái cửa, có việc anh sẽ liên lạc với em sau."

"Đừng quấn kín mít như vậy... Cũng không có gì có thể xem." Nhẹ nhàng ném xuống một câu kéo thù hận như vậy, Sở Hư Uyên tự tay giúp An Nhu đóng cửa lại, tiếng bước chân dần đi xa.

Thẳng đến khi hoàn toàn đi vào thư phòng, trở tay đóng cửa, Sở Hư Uyên dựa vào giá sách, biểu tình không thể đoán được, cau mày chìm vào thế giới nội tâm.

Anh chưa từng thấy qua người nào kỳ lạ như An Nhu. Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, không nghĩ cách chế tạo bầu không khí ái muội, không nghĩ cách làm ra ám chỉ gì hết? Ngược lại bọc cơ thể như bệnh nhân tâm thần bị cách ly.

Sở Hư Uyên gặp qua quá nhiều ví dụ, thật sự là chưa thấy qua một ai thuần khiết chính trực giống như An Nhu.

"Chẳng lẽ là cảm giác trước đó sai lầm?" Đè đè giữa mày, tinh thần và sắc mặt của Sở Hư Uyên khó được ngưng trọng.

Anh cảm thấy An Nhu có lẽ cũng thích anh... Chẳng lẽ thật sự không có sao? Thật sự, một chút đều không có sao?

An Nhu nhìn Sở Hư Uyên đóng cửa lại, một hồi lâu mới phản ứng lại đây, với tay khóa trái. Cái tên này cũng thật là... Quá đáng giận, cái gì kêu "Không có gì đẹp" là sao?! Anh thấy chưa mà nói như đúng rồi!!!

Tức giận giật khăn tắm trên người xuống, An Nhu cúi đầu nhìn cơ thể bé nhỏ của mình, trong lúc nhất thời đầu óc nóng lên cũng dần bình tĩnh lại.

Ư, thôi được rồi, đúng là Sở Hư Uyên chưa nói sai, không khác gì học sinh tiểu học, có cái gì đẹp.

Trong lòng tự ti, An Nhu giũ bộ đồ Sở Hư Uyên đưa cho mình, là một chiếc áo sơmi nam màu đen rất rộng, chắc là của Sở Hư Uyên.

... Áo sơmi của bạn trai?

Đây là cái quỷ gì?

An Nhu trong lòng lỗi thời nhớ tới những lời này, ảo não vỗ rớt ý dâm trong đầu, mặc áo sơmi vào. Dựa theo chiều cao của Sở Hư Uyên, An Nhu mặc cái áo sơmi này giống như là con nít trộm mặc đồ của người lớn, chẳng khác nào váy baby doll.

【 đã khuya, không tiện nhờ người mua, sáng ngày mai sẽ có người mang quần áo đến. 】

An Nhu còn ở cố sức vén cổ tay áo, thì nghe thấy giọng Sở Hư Uyên phát ra từ trong đầu.

Hơn mười một giờ, cũng không tính khuya? Vả lại khi nào Sở Hư Uyên quan tâm đến cấp dưới như vậy? An Nhu trong đầu thoảng qua nghi hoặc, thành thành thật thật nói lời cảm ơn.

【 cảm ơn Sở tiên sinh, à... Em ngủ trước, ngủ ngon. ( ngủ ngon nha cục cưng, hôn anh cái nè.gif ) 】

An Nhu tỏ vẻ hiện tại cô càng ngày càng xem không hiểu cái hệ thống này, rõ ràng trước kia không phải đều là icon emoji giận dỗi chảnh chọe sao? Khi nào lại tràn ngập tình yêu như vậy?

Chất liệu áo sơmi cao cấp không giống hàng thường, mềm mại thoải mái, làm áo ngủ một chút đều không ủy khuất. Áo sơmi dài gần đầu gối, cô miễn cưỡng sửa sang lại một chút, đánh ngáp leo lên giường ngủ.

Ở trên xe ngủ hơn hai tiếng, An Nhu cũng không mệt lắm, chậm rãi mới dần chìm trong giấc ngủ.

Mơ mơ màng màng, cô nghe thấy âm thanh rất nhỏ. Ban đầu cô cũgn không để trong lòng, chỉ là âm thanh này quá ồn, vẫn luôn tới tới lui lui vang vọng ở bên tai cô, An Nhu nhăn chặt mày, nửa ngủ nửa tỉnh mở to mắt.

Hai giờ rưỡi sáng.

Âm thanh là từ trong đầu truyền đến, không phải hoàn cảnh xung quanh.

An Nhu cố sức suy nghĩ trong chốc lát, mới ý thức được, là Sở Hư Uyên đang nói chuyện qua điện thoại với người khác. Cô làm thiết bị điện tử, cho nên có thể nghe được cuộc trò chuyện từ hai đầu dây.

An Nhu mở to hai mắt, tỉnh táo lại. Sở Hư Uyên hiếm khi nhận cuộc gọi từ ai đó, anh càng thiên vị gửi tin, có thể làm anh nhận cuộc thoại... Chứng tỏ chuyện không nhỏ.

【 Dạ, ông nội. 】

Giọng Sở Hư Uyên bình tĩnh ung dung, còn mang theo nhè nhẹ lạnh lùng, giọng điệu không thấy ra thân cận.

【 con biết, bận quá, không có thời gian, quà tặng sẽ phái người đưa tới sau. 】

【 Hư Uyên, con đây là cánh cứng muốn bay khỏi mắt ông có phải hay không? 】

Giọng điệu từ đầu bên kia rõ ràng bực bội, trong giọng nói già nua pha lẫn tức giận.

【 ngay cả sinh nhật của em gái mình mà con cũng lười xuất hiện? Nghĩ bản thân là chủ nhân gia tộc họ Sở, cho nên lục thân không nhận phải không?! 】

Sở Hư Uyên cười khẽ một tiếng. An Nhu không nhịn xuống, ở trong chăn run run. Cô chưa từng nghe qua giọng điệu đó của Sở Hư Uyên, trào phúng, tàn khốc, tràn đầy không ý xấu.

【 ông nội, con không biết bản thân mình còn có người thân. 】

Giọng điệu của người đàn ông trấn định ôn hòa.

【tiệc sinh nhật?! Nhà của chúng ta không thịnh hành loại tiệc này, còn trẻ phải ăn chút khổ mới tốt. 】

【 đồ mất dạy! 】

Ông ta bị lời nói của Sở Hư Uyên làm tức giận đến không nhẹ, An Nhu có thể nghe thấy một tiếng vang lớn từ đầu bên kia truyền đến, hình như là âm thanh ly trà nện trên mặt đất.

【 ông lặp lại lần nữa, Hư Uyên, ngày lễ thành nhân tròn mười tám tuổi của em gái con, con nhất định có mặt cho ông, không tới cũng phải tới! 】

Lời này nói xong, tín hiệu bị cắt ngang, chứng tỏ đầu bên kia đã dập máy.

Phía Sở Hư Uyên cũng không có âm thanh, An Nhu trộm mở cameras nhanh chóng nhìn thoáng qua, phát hiện Sở Hư Uyên đứng ở trước cửa sổ sát đất trong phòng khách.

Nói đến sinh nhật... Trên mặt An Nhu hiếm thấy hiện ra sầu lo, lật tìm một chút cơ sở dữ liệu. Sinh nhật của Sở Hư Uyên vào tháng ba, cách ngày sinh nhật của cô tiểu thư nhà họ Sở kia không bao lâu.

Nghe xong một hồi điện thoại như vậy, An Nhu cũng ngủ không được, ở trên giường lăn qua lộn lại hai vòng. Cô không biết hiện tại đi ra ngoài có thích hợp hay không, cũng không biết tâm tình hiện tại của Sở Hư Uyên thế nào.

Nghe thấy bên ngoài nửa ngày không có chút động tĩnh nào, An Nhu khẽ cắn môi, vẫn là cẩn thận từ trên giường xoay người, quấn khăn tắm bao trùm áo sơmi, dẫm lên dép lê, trộm mở cửa, tưởng từ kẹt cửa nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài một mảnh an tĩnh, không động tĩnh, chỉ là đèn trong phòng khách vẫn còn sáng.

An Nhu nhìn trái phải, lại trộm dò ra nửa cơ thể, nhìn tới phía cửa sổ sát đất... Sở Hư Uyên đang an tĩnh dựa vào trên tấm kính dài, lạnh nhạt bình đạm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cả người đều tản ra khí lạnh người sống chớ lại gần.

An Nhu nhìn anh trong chốc lát, vẫn là không tính toán quấy rầy anh... Rốt cuộc cô cũng không biết có thể nói cái gì, cũng không thể tùy tiện xem vào việc nhà của Sở Hư Uyên, lén lút muốn lùi về đóng cửa phòng lại.

"Ra tới." Một tiếng nhàn nhạt vang lên, nghe không ra cảm xúc vui buồn. Sở Hư Uyên dựa vào bên cửa sổ nhìn ra ngoài, cũng không quay đầu lại.

An Nhu giật mình ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên khẳng định không phải nói cô. Nhưng trong căn phòng này, hình như trừ bỏ cô và Sở Hư Uyên cũng không còn người khác.

Lấp lấp ló ló không để ý thì quá giả, điểm mấu chốt chính là Sở Hư Uyên đã quay đầu tới nhìn chằm chằm vào cô.

An Nhu trong lòng khẩn trương, trên mặt vẫn là miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, cẩn thận vẫy vẫy tay.

"À... Sở tiên sinh, chào buổi tối? Nghỉ ngơi sớm một chút đi ha."

Ad có lời muốn nói:

Sở Hư Uyên: thật sự là chưa thấy qua một ai thuần khiết chính trực giống như An Nhu.

Ad: Lầm to rồi ông ơi, An Nhu chỉ là có tà tâm không có gan làm thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện