Sống Yên Ổn Nghĩ Đến Ngày Gian Nguy
Chương 5
Năm Lữ Tư Nguy tám tuổi, cha mẹ ly hôn, cậu theo mẹ ra nước ngoài, lúc mười một tuổi mẹ cậu tái hôn.
Trước mấy tháng khi mẹ tái hôn, cậu nghe cha mẹ gọi điện thoại cho nhau, thương lượng việc nuôi nấng cậu, mẹ nói: "Tôi kết hôn cũng phải có con, sau đó không thể chăm lo cho Tư Nguy, anh nên dẫn con về thôi."
Không biết ba ba bên kia nói cái gì, giọng nói của mẹ trở nên kịch liệt: "Anh không lo thì ai lo! Nó họ Lữ, không phải họ Trình! Anh bận rộn, vậy tôi rảnh rỗi lắm sao? Ý của anh là tôi nên cả ngày ở nhà trông con? Lữ Đại Phong, nhiều năm như vậy mà một chút vẫn không thay đổi?!"
Lữ Tư Nguy vốn định nói chuyện với mẹ về kỳ nghỉ hè sẽ cùng bạn trong lớp đi trại hè, nàng cầm điện thoại đứng trước một lúc, im lặng không một tiếng rồi đi mất.
Mấy ngày sau, sắc mặt mẹ cậu vẫn luôn không tốt, khi đối mặt với cậu sẽ tận lực biểu hiện một mặt hòa hợp, nhưng sự buồn bực trên mi mắt nàng vẫn không thể che giấu được.
Khoảng chừng một tuần lễ sau, ba ba gọi điện thoại đến, mẹ chuyển điện thoại cho cậu, cậu nghe ba ba đầu bên kia hỏi: "Tư Nguy, con có muốn về nước sống cùng ba ba không?"
Lữ Tư Nguy đồng ý, ngày đó cậu về nước, mẹ tiễn cậu đến sân bay, giúp cậu sửa lại cổ áo và cặp sách một chút, ngồi chồm hổm xuống xoa tóc cậu, thân thiết nói: "Tư Nguy, về với ba ba nhất định phải nghe lời, không được chọc ba ba tức giận, ba ba bận rộn công việc, cũng không nên quấy rầy ba ba, học tập cho giỏi, chơi với bạn mới thật tốt, không nên đánh nhau, làm một người con ngoan ưu tú...Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mẹ, biết không?"
Nghe lời, học tập cho giỏi, chơi với bạn mới, không đánh nhau, làm con ngoan ưu tú, đây là ưu điểm mà mẹ muốn có ở con sao?
Lúc Lữ Tư Nguy qua kiểm tra an ninh rồi bước vào trong, hai tay siết chặt quai đeo cặp sách, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, nhưng vẫn không rơi xuống, khi đó cậu nghĩ, nếu như hoàn hảo như mẹ nói, nói không chừng mẹ cậu sẽ giữ cậu lại.
Cậu theo ba ba đi khắp nơi trên đất nước, cuối cùng quyết định định cư ở A thị, từ đó trở đi, cậu nóng lòng thể hiện hình tượng ưu tú trong mắt tất cả mọi người, mỗi một câu khích lệ cũng giống như gánh nặng to lớn, đè nặng trên người cậu, thật giống một người tham tiền keo kiệt cõng một túi vàng, cho dù bị ép cong eo cũng không muốn bỏ qua.
Mà Phương Đình Việt quá tốt rồi, tốt đến mức cậu có thể thả lỏng, dần dần biểu lộ sự ngột ngạt ích kỷ ngạo mạn, bản tính mẫn cảm bốc đồng.
Lòng tự trọng của Lữ Tư Nguy quá lớn đối với những chuyện trong nhà, cậu chưa bao giờ đề cập chuyện của cha mẹ, ngay cả Phương Đình Việt cũng chỉ biết mẹ cậu đang sống ở nước ngoài, nhưng xưa nay không biết cha mẹ cậu đã ly hôn nhiều năm.
Cậu rất ít khi liên lạc với mẹ, mấy năm sau nghe nói mình có em trai cùng mẹ khác cha, rồi cũng không chủ động gọi điện thoại tới.
Từ đó trở đi, Lữ Tư Nguy lo được lo mất, lo lắng tất cả sự hiện hữu của cậu vào một ngày nào đó sẽ hóa thành hư không.
Ba của cậu đúng là rất bận, gần như cả năm đi công tác, xưa nay không tham gia họp phụ huynh cho cậu, không ai nghe cậu lo ngại điều gì, cậu liền đem tất cả trút xuống người Phương Đình Việt.
Phương Đình Việt thích gì, cậu càng muốn cái đó, chỉ cần không ngừng đánh bại thứ mà Phương Đình Việt quan tâm, mới có thể chứng minh cậu là quan trọng nhất, là không thể bỏ qua.
E rằng khi đó cậu cũng không nghĩ đến sâu như vậy, chỉ là thích được Phương Đình Việt coi trọng thôi.
Phương Đình Việt cự tuyệt, có một lần rất nghiêm túc hỏi Lữ Tư Nguy: "Đây là mô hình kiến trúc mà tớ thích nhất, cậu có thể đổi một cái khác không?"
Lữ Tư Nguy nói: "Tớ cũng thích cái này."
Phương Đình Việt nói: "Xin lỗi, tớ không thể đưa cho cậu cái này, cái khác thì có thể."
Lữ Tư Nguy thờ ơ gật đầu một cái nói: "Há, quên đi."
Thôi, là chấm dứt mối quan hệ.
Đổi lại lời giải thích chính là chiến tranh lạnh.
Mỗi khi đến lúc này, Phương Đình Việt đã nhiều lần đánh vỡ quy củ của mình, lúc lên lớp sẽ truyền tờ giấy cho Lữ Tư Nguy, lúc nghỉ hè sẽ rủ Lữ Tư Nguy đi chơi điện tử hoặc là quán net, thậm chí trốn học lớp bổ túc để đến nhà Lữ Tư Nguy tìm cậu, Lữ Tư Nguy không phải không bỏ qua, chỉ là phản ứng thanh thanh thản thản.
Phương Đình Việt cau mày, nghĩ mình không có khả năng làm hoà với Lữ Tư Nguy, sau đó trầm mặc, cuối cùng bị Lữ Tư Nguy chiến tranh lạnh đánh bại, không đến mấy hôm đã giao thứ đồ yêu thích vào tay Lữ Tư Nguy.
"Không phải cậu rất thích mô hình này lắm hả?" Lữ Tư Nguy hỏi.
Phương Đình Việt nói: "Cậu cũng rất thích."
Lữ Tư Nguy nhận mô hình, trên dưới phải trái tỉ mỉ nhìn một lần, hài lòng nói: "Cũng không thích bằng cậu, cậu lấy về đi, tớ không muốn."
"Lữ Tư Nguy." Phương Đình Việt nghiêm túc nói: "Cậu làm vậy có thấy vui không?"
Lữ Tư Nguy đắc ý nói: "Có chứ."
Nụ cười trên mặt Phương Đình Việt trở nên lạnh nhạt, thả mô hình xuống, xoay người, tùy ý để Lữ Tư Nguy chọc hắn, cũng không chịu quay đầu lại.
Mà Lữ Tư Nguy không sợ một chút nào, cậu rất am hiểu cách dỗ Phương Đình Việt, hoặc là Phương Đình Việt thật sự rất dễ dụ, chỉ cần cậu giả bộ đáng thương, bán thảm một chút, nói vài câu dễ nghe là được.
Tỷ như truyền giấy cho bạn cùng bàn với Phương Đình Việt: "Không cẩn thận làm bạn trước bàn tức giận, muốn làm hoà thì nên làm gì, tớ đang chờ, rất cấp bách." Bạn cùng bàn cười đưa tờ giấy tới trước mặt Phương Đình Việt, Phương Đình Việt nhịn một chút, đoạt lại tờ giấy với bạn cùng bàn đang dùng vẻ mặt chế nhạo nhìn hắn.
Một kế không thành còn có kế thứ hai, cậu tội nghiệp nằm úp sấp đến bàn học trước, nhỏ giọng nói: "Phương Đình Việt, tớ sai rồi, đại nhân không chấp tiểu nhân, cậu mau để ý đến tớ đi."
Phương Đình Việt dịch ghế về phía trước.
Kế thứ hai của Lữ Tư Nguy không thành, cậu càng ngày càng lo lắng, thừa dịp giáo viên quay đầu lại, duỗi tay nắm lấy vai Phương Đình Việt lắc lắc, "Phương ca, nếu không nói gì thì tớ khóc đó nha!"
Phương Đình Việt kéo tay cậu nhưng kéo không ra, mắt thấy giáo viên gần viết trên bảng xong chuẩn bị quay lại, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp mà nói: "Trước tiên nghe giảng."
Lữ Tư Nguy thấy đỡ thì thôi, lập tức buông tay, chân chó mà nói: "Toàn bộ nghe ngài!"
Đến khi tan học sẽ nhảy vào ghế trước, lôi kéo một lúc, Phương Đình Việt kiên trì không tới nửa giờ là tước vũ khí hàng rồi.
Gần như Phương Đình Việt luôn dễ dàng tha thứ bản tính sở hữu kiêu căng của Lữ Tư Nguy, nếu như Lữ Tư Nguy không mẫn cảm bướng bỉnh như vậy, e rằng bọn họ vẫn luôn tốt đẹp.
Trước mấy tháng khi mẹ tái hôn, cậu nghe cha mẹ gọi điện thoại cho nhau, thương lượng việc nuôi nấng cậu, mẹ nói: "Tôi kết hôn cũng phải có con, sau đó không thể chăm lo cho Tư Nguy, anh nên dẫn con về thôi."
Không biết ba ba bên kia nói cái gì, giọng nói của mẹ trở nên kịch liệt: "Anh không lo thì ai lo! Nó họ Lữ, không phải họ Trình! Anh bận rộn, vậy tôi rảnh rỗi lắm sao? Ý của anh là tôi nên cả ngày ở nhà trông con? Lữ Đại Phong, nhiều năm như vậy mà một chút vẫn không thay đổi?!"
Lữ Tư Nguy vốn định nói chuyện với mẹ về kỳ nghỉ hè sẽ cùng bạn trong lớp đi trại hè, nàng cầm điện thoại đứng trước một lúc, im lặng không một tiếng rồi đi mất.
Mấy ngày sau, sắc mặt mẹ cậu vẫn luôn không tốt, khi đối mặt với cậu sẽ tận lực biểu hiện một mặt hòa hợp, nhưng sự buồn bực trên mi mắt nàng vẫn không thể che giấu được.
Khoảng chừng một tuần lễ sau, ba ba gọi điện thoại đến, mẹ chuyển điện thoại cho cậu, cậu nghe ba ba đầu bên kia hỏi: "Tư Nguy, con có muốn về nước sống cùng ba ba không?"
Lữ Tư Nguy đồng ý, ngày đó cậu về nước, mẹ tiễn cậu đến sân bay, giúp cậu sửa lại cổ áo và cặp sách một chút, ngồi chồm hổm xuống xoa tóc cậu, thân thiết nói: "Tư Nguy, về với ba ba nhất định phải nghe lời, không được chọc ba ba tức giận, ba ba bận rộn công việc, cũng không nên quấy rầy ba ba, học tập cho giỏi, chơi với bạn mới thật tốt, không nên đánh nhau, làm một người con ngoan ưu tú...Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mẹ, biết không?"
Nghe lời, học tập cho giỏi, chơi với bạn mới, không đánh nhau, làm con ngoan ưu tú, đây là ưu điểm mà mẹ muốn có ở con sao?
Lúc Lữ Tư Nguy qua kiểm tra an ninh rồi bước vào trong, hai tay siết chặt quai đeo cặp sách, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, nhưng vẫn không rơi xuống, khi đó cậu nghĩ, nếu như hoàn hảo như mẹ nói, nói không chừng mẹ cậu sẽ giữ cậu lại.
Cậu theo ba ba đi khắp nơi trên đất nước, cuối cùng quyết định định cư ở A thị, từ đó trở đi, cậu nóng lòng thể hiện hình tượng ưu tú trong mắt tất cả mọi người, mỗi một câu khích lệ cũng giống như gánh nặng to lớn, đè nặng trên người cậu, thật giống một người tham tiền keo kiệt cõng một túi vàng, cho dù bị ép cong eo cũng không muốn bỏ qua.
Mà Phương Đình Việt quá tốt rồi, tốt đến mức cậu có thể thả lỏng, dần dần biểu lộ sự ngột ngạt ích kỷ ngạo mạn, bản tính mẫn cảm bốc đồng.
Lòng tự trọng của Lữ Tư Nguy quá lớn đối với những chuyện trong nhà, cậu chưa bao giờ đề cập chuyện của cha mẹ, ngay cả Phương Đình Việt cũng chỉ biết mẹ cậu đang sống ở nước ngoài, nhưng xưa nay không biết cha mẹ cậu đã ly hôn nhiều năm.
Cậu rất ít khi liên lạc với mẹ, mấy năm sau nghe nói mình có em trai cùng mẹ khác cha, rồi cũng không chủ động gọi điện thoại tới.
Từ đó trở đi, Lữ Tư Nguy lo được lo mất, lo lắng tất cả sự hiện hữu của cậu vào một ngày nào đó sẽ hóa thành hư không.
Ba của cậu đúng là rất bận, gần như cả năm đi công tác, xưa nay không tham gia họp phụ huynh cho cậu, không ai nghe cậu lo ngại điều gì, cậu liền đem tất cả trút xuống người Phương Đình Việt.
Phương Đình Việt thích gì, cậu càng muốn cái đó, chỉ cần không ngừng đánh bại thứ mà Phương Đình Việt quan tâm, mới có thể chứng minh cậu là quan trọng nhất, là không thể bỏ qua.
E rằng khi đó cậu cũng không nghĩ đến sâu như vậy, chỉ là thích được Phương Đình Việt coi trọng thôi.
Phương Đình Việt cự tuyệt, có một lần rất nghiêm túc hỏi Lữ Tư Nguy: "Đây là mô hình kiến trúc mà tớ thích nhất, cậu có thể đổi một cái khác không?"
Lữ Tư Nguy nói: "Tớ cũng thích cái này."
Phương Đình Việt nói: "Xin lỗi, tớ không thể đưa cho cậu cái này, cái khác thì có thể."
Lữ Tư Nguy thờ ơ gật đầu một cái nói: "Há, quên đi."
Thôi, là chấm dứt mối quan hệ.
Đổi lại lời giải thích chính là chiến tranh lạnh.
Mỗi khi đến lúc này, Phương Đình Việt đã nhiều lần đánh vỡ quy củ của mình, lúc lên lớp sẽ truyền tờ giấy cho Lữ Tư Nguy, lúc nghỉ hè sẽ rủ Lữ Tư Nguy đi chơi điện tử hoặc là quán net, thậm chí trốn học lớp bổ túc để đến nhà Lữ Tư Nguy tìm cậu, Lữ Tư Nguy không phải không bỏ qua, chỉ là phản ứng thanh thanh thản thản.
Phương Đình Việt cau mày, nghĩ mình không có khả năng làm hoà với Lữ Tư Nguy, sau đó trầm mặc, cuối cùng bị Lữ Tư Nguy chiến tranh lạnh đánh bại, không đến mấy hôm đã giao thứ đồ yêu thích vào tay Lữ Tư Nguy.
"Không phải cậu rất thích mô hình này lắm hả?" Lữ Tư Nguy hỏi.
Phương Đình Việt nói: "Cậu cũng rất thích."
Lữ Tư Nguy nhận mô hình, trên dưới phải trái tỉ mỉ nhìn một lần, hài lòng nói: "Cũng không thích bằng cậu, cậu lấy về đi, tớ không muốn."
"Lữ Tư Nguy." Phương Đình Việt nghiêm túc nói: "Cậu làm vậy có thấy vui không?"
Lữ Tư Nguy đắc ý nói: "Có chứ."
Nụ cười trên mặt Phương Đình Việt trở nên lạnh nhạt, thả mô hình xuống, xoay người, tùy ý để Lữ Tư Nguy chọc hắn, cũng không chịu quay đầu lại.
Mà Lữ Tư Nguy không sợ một chút nào, cậu rất am hiểu cách dỗ Phương Đình Việt, hoặc là Phương Đình Việt thật sự rất dễ dụ, chỉ cần cậu giả bộ đáng thương, bán thảm một chút, nói vài câu dễ nghe là được.
Tỷ như truyền giấy cho bạn cùng bàn với Phương Đình Việt: "Không cẩn thận làm bạn trước bàn tức giận, muốn làm hoà thì nên làm gì, tớ đang chờ, rất cấp bách." Bạn cùng bàn cười đưa tờ giấy tới trước mặt Phương Đình Việt, Phương Đình Việt nhịn một chút, đoạt lại tờ giấy với bạn cùng bàn đang dùng vẻ mặt chế nhạo nhìn hắn.
Một kế không thành còn có kế thứ hai, cậu tội nghiệp nằm úp sấp đến bàn học trước, nhỏ giọng nói: "Phương Đình Việt, tớ sai rồi, đại nhân không chấp tiểu nhân, cậu mau để ý đến tớ đi."
Phương Đình Việt dịch ghế về phía trước.
Kế thứ hai của Lữ Tư Nguy không thành, cậu càng ngày càng lo lắng, thừa dịp giáo viên quay đầu lại, duỗi tay nắm lấy vai Phương Đình Việt lắc lắc, "Phương ca, nếu không nói gì thì tớ khóc đó nha!"
Phương Đình Việt kéo tay cậu nhưng kéo không ra, mắt thấy giáo viên gần viết trên bảng xong chuẩn bị quay lại, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp mà nói: "Trước tiên nghe giảng."
Lữ Tư Nguy thấy đỡ thì thôi, lập tức buông tay, chân chó mà nói: "Toàn bộ nghe ngài!"
Đến khi tan học sẽ nhảy vào ghế trước, lôi kéo một lúc, Phương Đình Việt kiên trì không tới nửa giờ là tước vũ khí hàng rồi.
Gần như Phương Đình Việt luôn dễ dàng tha thứ bản tính sở hữu kiêu căng của Lữ Tư Nguy, nếu như Lữ Tư Nguy không mẫn cảm bướng bỉnh như vậy, e rằng bọn họ vẫn luôn tốt đẹp.
Bình luận truyện