Special Ability - Khả Năng Đặc Biệt

Chương 11: Muộn học



Hôm sau, tôi thẳng tay duỗi vai dậy. công nhận là tôi cực kì mệt mỏi luôn. Nhìn đồng hồ ở bàn bên cạnh tôi sững người vội vàng mặc quần áo đi học ngay và luôn.

Sáng nay có tiết của Hàn mà tôi lại tới trễ hai mươi phút. Vừa bước vào lớp, mọi ánh mắt dồn hết về phía tôi. Tôi ngại ngùng, cúi gằm mặt xuống, không biết nói gì hơn.

Một lúc sau, mới đủ can đảm cất giọng:

- Giáo sư, em xin phép được vào lớp.

Không khí vỡ òa ra khi tôi nói xong. Lần này tiêu rồi. Thực sự tiêu rồi. Tôi còn nghe ra có người khen tôi thật can đảm khi đi muộn giờ Vũ giáo sư. Tôi lại đưa mắt nhìn Hàn ở phía xa xa, có vẻ thoáng ngạc nhiên lắm. Tôi lại đảo mắt nhìn xuống chỗ ngồi của mình, thấy có một ánh tay giơ cao lên.

Đường Tử Vĩ, chắc canh là cậu ta đang cố cứu tôi ư?

- Giáo sư, Băng Vy không cố ý đâu. Mong giáo sư cho bạn ấy vào học.

. Tôi muốn đập mặt vào tường. Cậu ta nói như vậy thế nào cũng gây hiểu lầm cho xem. Tôi vừa chớp mắt nghĩ xong, cả sảnh đường bỗng ồ lên một tiếng với gán ghép đủ loại. Tôi muốn khóc cũng chẳng khóc nổi nữa, mất mặt quá.

- Các trò yên lặng.

Hàn có vẻ bực bội, tôi nghe như anh đang quát cả lớp vậy. Nói xong, không có một thanh âm nào dám cất lên nữa. Tôi than thầm uy lực, đây mới là uy lực vạn người nghe vạn người sợ. Hàn nhìn phía tôi nói tiếp:

- Trò đi muộn, trò biết phải nhận hình phạt gì không? Các trò hãy nhớ kĩ rằng, trong lúc chiến đấu với yêu thú chỉ cần có một sơ sẩy nhỏ thôi là tự các trò đã rơi vào nguy hiểm, hiểu chưa?

Lớp học đồng thanh:

- Dạ vâng thưa giáo sư.

Hàn lại nhìn tôi nói:

- Băng Vy, trò nghe rõ chưa? Lần nay là lần đầu và cũng là lần cuối đi muộn.

Tôi đáp:

- Rõ, thưa giáo sư.

Tôi lại lủi thủi về chỗ, nhìn ánh mắt thương hại của Ngọc Anh và Tử Vĩ. Tôi không nói gì, lắng nghe Hàn giáo sư giảng bài. Lớp học im ắng, chỉ vang vọng đều đều tiếng giảng bài kĩ thuật chiến đấu.

Thế là sau hôm đó trở đi tôi ngoan ngoãn nghe lời Hàn cứ mỗi tối tầm 7 đến 10 giờ sẽ qua nơi này tập luyện kĩ thuật chiến đấu và luyện cả pháp trận. Thành ra vì thế mà Hàn đã kiếm không biết bao yêu ma, quỷ quái đến cho tôi thực tập.

Tôi cắn răng thoát khỏi yêu ma nhanh chóng và cả cơn buồn ngủ thình lình ập đến nữa. Nhưng căn bản tôi vẫn không hiểu sao khi nhìn thấy Hàn tôi phấn chấn hơn rất nhiều.

Pháp trận phong ấn, pháp trận triệu hồi, pháp trận độn thổ- dịch chuyển, pháp trận cản phá,... được tôi phát huy hết cỡ với bọn yêu ma này.

Hàn thỉnh thoảng còn dạy tôi đối phó tay không với chúng nữa. Trong thời gian tập luyện, ngoại trừ Hàn và tôi thì lại có thêm một người khác.

Là Đường Tử Vĩ, cậu ta rất đáng ghét theo đuổi tôi cả ngày lẫn đêm. Thật khó chịu. Tôi nhăn mặt làm ngơ...

- Băng Vy à... Cậu tập luyện chắc mệt mỏi lắm, tớ đưa cậu đi nghỉ ngơi nhá.

- Không cần đâu.

- Băng Vy à. Cậu đói không? Tớ mua cho cậu bánh mì nhá.

- Không đói, cậu tự ăn đi.

- Băng Vy à... Tớ thích cậu rồi làm sao đây?

- Đó là chuyện của cậu, tớ không liên quan.

- Băng Vy, cậu thật phũ phàng.

- Tính cách tớ vậy mà. Tập quen dần đi...

- Băng Vy, mẫu người đàn ông cậu thích như thế nào?

- Ít nói nhảm, lịch thiệp, tài năng.

- Ách, tớ nói nhiều lắm sao?

- So much.

- Băng Vy hãy cho tớ một cơ hội được bên cậu.

- Bạn thân tớ còn thừa nhiều chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện