Spider

Chương 7



Đàm Giám nằm trên giường, nghiêm túc đọc sách.

Nhảy cóc mười mấy trang có lời mở đầu lời trích dẫn giới thiệu vắn tắt, hoàn toàn nói có sách mách có chứng mà đúc kết được hai câu cần phải nhớ.

Câu thứ nhất, con người nếu cứ trầm mê trong chuyện cũ quá lâu, không thể thoát khỏi, là tự mình hành hạ mình sa sút, sớm muộn cũng biến thành thần kinh.

Câu thứ hai, con người nếu ở trong cuộc sống cấm dục quá lâu, không đạt được thứ mình muốn, đè nén mình miễn cưỡng mình, sớm muộn gì cũng nghẹn thành biến thái.

Đàm Giám thả quyển “Sơ luận về phân tích tâm lý” xuống, thở dài, Trần Diệp sau khi biến mất ba ngày đột nhiên xuất hiện ở trước mắt y, bí hiểm tặng quyển sách này cho y, ba lần bốn lượt nhắc nhở y nhất định phải đọc kỹ, không được vì tên quyển sách không thú vị mà phụ tâm ý của hắn.

Đàm Giám nghĩ quyển sách này có tác dụng với Trần Diệp rất lớn, nghĩ xem, hắn như bị bệnh thần kinh, cũng dính dáng tới cả biến thái, không biết hắn đưa mình xem quyển sách này có phải là để chứng minh điểm đó không nữa?

Đàm Giám vứt quyển sách lên trên bàn, Trần Diệp như một cây cung trong tâm y, không đụng sẽ không đau. Thật ra thì trong cuộc đời người ai mà không phải đối diện với sinh lão bênh tử? Vì Lâm Hàn chết nên y mới phát giác ra sự tàn nhẫn của mình, nhưng nếu Lâm Hàn không chết? giữa bọn họ sẽ có tình yếu sao? Y có từng yêu mến Lâm Hàn sao?

Vấn đề này y rất ít khi nghĩ tới, nhiều khi y không hiểu mình không buông Lâm hàn ra được là bởi vì câu nói cậu có hiểu hay không kia, hay là do Trần Diệp0 phút y nằm trên giường.

Đàm Giám nghĩ y chẳng lẽ là một con quái vật? hình thức yêu thương giữa người bình thường, vừa gặp đã yêu cũng được, lâu ngày sinh tình cũng được, đối với y tất cả đều là nói nhảm. ngay cả mẹ của y cũng từng nói, Đàm Giám lòng của con sao có thể lạnh như vậy, tình cảm của con sao khó động như vậy.

Mẹ y vẫn buồn vựa về vấn đề vợ của y, chính Đàm Giám cũng buồn bực … tâm tình nói chuyện yêu đương hoàn toàn không có, tóm lấy một cô gái để kết hôn lại vất vả như vậy… có thể cắt bớt quá trình theo đuổi, nếu thấy cô gái nào có tư chất làm một người vợ tốt, trực tiếp đến bước cuối cùng luôn?

Đàm Giám nghĩ mình nhất định sẽ bị cộng đồng phụ nữ đè bẹp chết.

Điện thoại di động để ở gối đầu lại bắt đầu rung lên, Đàm Giám sờ qua sờ lại, mở ra nhìn, phát hiện mục tinh nhắn có khuynh hướng đầy bộ nhớ, Trần Diệp hỏi hắn đọc sách thấy được không, thuần tiện nói tối mai cùng ra ngoài trao đổi một chút. Hạ Tiểu Xuyên tham gia tiệc sinh nhật của bạn học, thề nhất định trước Đàm GiámTrần Diệp giờ sẽ về nhà. Tiết mỹ nhân gửi cho y một tin nhắn, đại ý là gần đây khí trời không tốt, nàng để quên ô ở nơi làm việc, nếu sáng mai Đàm Giám thuận đường có thể tới đưa nàng đi làm không.

Đàm Giám suy nghĩ một chút, đi đón Tiết mỹ nhân, đương nhiên có thể, nhưng là y cũng chỉ có một cái ô, hơn nữa đi đón nàng là phải xác định rõ ràng, phí tổn là phải giải quyết thế nào?

Tiết mỹ nhân rất nhanh trẻ lời, cùng lắm là mời anh ăn cơm, cơm tây, đồ ăn trung quốc, buffet, tùy anh chọn.

Ngày mai dù phải ngược gió ngược bão Đàm Giám cũng muốn đi, băng sơn mỹ nhân cư nhiên lại chịu xuống nước mời y ăn cơm, không nể tình thì thật không phải đàn ông.

Về phần tin nhắn của người khác, y lười trả lời.

Ngày thứ hai rời giường, Đàm Giám phát hiện ông trời thật cho y mặt mũi, ngoài trời mưa to tầm tã. Y ra khỏi cửa, ngồi lên xe rồi mới nhớ mình căn bản không biết nhà Tiết mỹ nhân ở đâu.

Chỉ đành gọi điện thoại hỏi, Tiết mỹ nhân cười mà như không cười, chỉ đường cho y qua di động. Đàm Giám vừa nghe, cái đệt, hai đường cách xa nhau như vậy! bất quá nghĩ một chút tới bữa ăn đồ tây, đồ Trung Quốc, tiệc buffet, cũng chấp nhận.

Vì vậy tối hôm đó, Đàm Giám cùng Tiết mỹ nhân cùng đi ăn tối, Trần Diệp gửi cho y bảy tám cái tin nhắn hỏi y ở đâu, Đàm Giám xác định khi trở về thì trả lời, giờ đang ăn cơm.

Tiết mỹ nhân ưu nhã cắt miếng thịt bò trong đĩa: “điện thoại di động của anh vang lên mãi kìa Đàm Giám.”

Đàm Giám cười cười: “vậy để tôi để chế độ yên lặng.”

Cơm nước xong, cũng không định làm chuyện gì khác, Đàm Giám đưa Tiết mỹ nhân về nhà, đi lên uống một chén trà. Tiết mỹ nhân liền giống như bạn học cũ ngồi tán gẫu với y, nói đến chuyện người bạn trách đang ở Mỹ kia sẽ không trở về, lãng phí ba năm tuổi xuân của nàng liền mắng một câu *** thằng khốn kiếp! Đàm Giám thiếu chút nữa làm rơi cái ly trong tay, thì ra băng sơn mỹ nhân chửi chữ *** này mặt cũng có thể không đổi sắc, vẻ mặt vẫn ưu nhã.

Chết cười!

Đàm Giám lại cúi đầu xuống uống một ngụm trà, Tiết mỹ nhân này ở trong trường kiêu ngạo như vậy, những câu này sợ là không nói với ai, trong lòng có chút sợ hãi, không biết Tiết mỹ nhân nói với y cái gì, đại ý là tên khốn kiếp kia không phải là người như thế nào, y liền vội vàng phụ họa hai câu đáng tiếc đáng tiếc, thấy thần sắc Tiết mỹ nhân có vẻ không đúng, vội vàng đổi lời nói, đáng tiếc lúc đó bạn trai cô không ở đây để gọi 911.

Tiết mỹ nhân lập tức cười rộ lên, băng sơn tan ra một chút, có mùi vị như xuân hoa nở rộ, khẽ nhìn y một cái. Đàm Giám cả kinh uống một hơi hết cốc trà trong tay, sau đó đứng dậy cáo từ. Tiết mỹ nhân miễn cưỡng mở cửa cho y, Đàm Giám từ nhà nàng đi ra, gió lạnh thổi, thấy dưới nhà Tiết mỹ nhân có chiếc xe màu đen hiện đại đáng chết kia đang đỗ.

Cửa sổ xe hạ xuống, có người cười hì hì chào hỏi y: “xuống thật sớm nha, tôi còn tưởng rằng ban đầu anh muốn ở trong phòng cô gái xinh đẹp kia cả tiếng đồng hồ nữa chứ.”

ngay cả vẻ mặt kinh ngạc Đàm Giám cũng không lộ ra.

“hôm nay tôi hẹn anh thảo luận về sách tâm lý đấy, anh quên?” Trần Diệp xuống xe, đi tới trước mặt y. “Bất quá anh cũng đủ ngốc nha, từ khi anh hết giờ tan trường tôi liền đi theo anh, vậy mà một chút anh cũng không phát hiện, nhiều lần tôi suýt không nhịn được mà ấn còi nhắc nhở anh, nhưng mà thấy anh hiếm khi mới hẹn hò được với mỹ nữ, lại thôi.”

Đàm Giám nghĩ hắn lái xe theo y một mạch? Vậy lúc y cùng Tiết mỹ nhân ăn cơm thì sao? Chẳng lẽ hắn cũng dừng xe ở bên ngoài chờ y? y ở chỗ này hắn vẫn ở tầng dưới chờ y ra ngoài? Hắn, hắn, hắn…

Không đời Đàm Giám nghĩ tiếp, Trần Diệp đã tự mình kéo y lên xe: “đợi anh hai tiếng đồng hồ, thời gian còn lại là dành cho tôi đi?”

“sáng mai tôi còn có lớp.” Đàm Giám vội giãy dụa. “Chuyện sách tâm lý hai ngày nữa hãy nói, quyển sách kia quá uyên tâm tôi còn chưa đọc hết!”

“Anh lừa thật gạt quỷ hay đấy!” Trần Diệp cười không ý tốt. “Tôi chép lại hết thời gian biểu của anh rồi, sáng mai anh căn bản không có lớp!”

“Cậu chép được ở đâu?” Đàm Giám kinh hãi, chàng trai này sao những gì không làm được lại đều làm rồi?

“Muốn chép thời khóa biểu của anh có gì khó chứ? Tôi nói muốn tán ánh, tự nhiên phải tiêu chút tiền …. Tới Somewhere đi, từ hôm nay trở đi, anh phải học cách dung nhập vào cuộc sống của tôi.” Trần Diệp dùng sức túm y vào trong xe, ấn vào ghế ngồi, lại kéo dây an toàn cho y, “Phanh” một tiếng cửa xe đóng lại.

“Tôi…” Đàm Giám thật muốn chửi đ*t m* mày, ông đây sao phải dung nhập vào cuộc sống của mày? Nhưng là Trần Diệp đã nhanh chóng trở lại vị trí tài xết, châm lửa, đạp cần ga, khởi động xe, thực hiện một mạch.

Đàm Giám thấy người này thật có tiềm lực làm cướp bóc, duy trì cuộc sống gọn gàng, một động tác thừa thãi cũng không có!

Bị lôi kéo vào Somewhere, Kiều Tấn Vi là người đầu tiên thấy y, hơi kinh ngạc một chút, sau đó cười khổ: “Lần trước anh hại tôi thật thảm hại… sau khi tôi đưa anh về, quay lại đây, thấy Trần Diệp như thằng ngốc cứ gọi trước cửa WC, Đàm Giám, đang nói chuyện với anh đấy, anh không có chuyện gì chứ? Còn chuẩn bị xô cửa… Suýt chút nữa dọa chết tôi! Sau đó tên lưu manh này liền đập tôi bép xác, anh nói tôi có oan ức hay không?”

Đàm Giám dúng sức gật đầu, hướng về phía hắn nói rằng Trần Diệp đúng là gã lưu manh.

Trần Diệp đẩy hắn ra: “Đệt! Mi nói ít vài lời đi!”

Mặt của hắn có chút hồng, bất quá rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường, kéo Đàm Giám vào gian phòng lần trước kia.

Đàm Giám bị hắn kéo rất là căm tức: “Cậu đem tôi tới đây làm gì? Ta không muốn cùng cậu xem phim!”

Trần Diệp vừa tức vừa buồn cười: “Đệch!! Tôi nói chẳng lẽ cho đến giờ anh cũng chưa từng cùng người uống rượu chơi bài? Cuộc sống riêng của anh quá nhàm chán, hôm nay ông đây sẽ bắt đầu cứu vớt anh!”

Đàm Giám nói: “Vậy ta uống martiny, đánh bài brit.”

“Mã cái đầu anh, mã đi tiểu thì có!” Trần Diệp chỉ vào một bàn đầy các loại rượu bia. “nếu anh nhất định muốn uống rượu tây, vậy thì uống Whisky đi? Không thì loại Cự Liệt?”

Trong lòng Đàm Giám nghĩ bắc cầu thất bại, đành vậy.

“Ông đây không chơi bài Brit, đấu địa chủ thì khá sở trường…. A? Đàm Giám, thật nhìn không ra anh còn biết chơi bài Brit? Tôi nghe nói Đặng gia gia chơi không tệ, chắc anh cũng ở mức nguyên thủ quốc gia!” Trần Diệp còn ở bên kia kêu la, bộ dáng dường như rất ngạc nhiên.

Ngu ngốc!

Trần Diệp mời mấy người đến đánh bài, mình lại không tham chiến, Đàm Giám ngồi ở ghế salon bên trong, Trần Diệp liền ngồi xuống theo. Người lần trước điên cuồng hát bài tiểu tử tóc đỏ Tiểu Vi lại chọn bài ánh sáng hy vọng duy nhất, nhập tâm hát nhiệt tình.

Đừng tìm nữa tìm cái gì lấy cớ cái gì

Oh, mau, đừng chờ đợi nữa

Mỗi người vì ngày mai làm gì đó làm gì đó

Hận với yêu xấu với đẹp

Đừng đi vì thấy xấu hổ…

Đàm Giám cảm thấy câu hát này sao lại hợp với tình hình của y như vậy, đạp thẳng vào can đảm của y.

Trần Diệp đứng dậy đi ra ngoài một cái, trở lại đã nhét một cái ly vào tay hắn: “Không phải là anh muốn uống rượu tây sao? Tôi đi xuống lấy cho anh.”

Đàm Giám liếc mắt nhìn chất lỏng trong chiếc ly trong tay, màu hồng hồng trắng trắng, màu sắc tươi, phân tầng rõ ràng, không khỏi nghi ngờ: “Đây là cái gì?”

“Không biết, bảo phục vụ lấy cho, dù sao cũng là loại đắt tiền nhất.”

Đàm Giám nghĩ cậu cũng biết đắt tiền nhất, nói không chừng người ta đưa cho chính là rượu trắng trộn nước cà chua.

Trong phòng ầm ầm, câu nói “Đừng đi vì thấy xấu hổ” vẫn còn không ngừng lặp lại lặp lại, giống như đĩa vấp vậy. Bệnh nghiện thuốc lá của Đàm Giám đột nhiên bộc phát, sờ soạng trên người nửa ngày, cuối cùng vẫn là Trần Diệp đưa cho y.

Hít một ngụm khóc, Đàm Giám cảm thấy khá hơn một chút, sau thấy Trần Diệp vẫn nhìn chằm chằm vào y, liền cau mày: “Cậu nhìn cái gì?”

“Bộ dáng anh hút thuốc cũng rất dễ nhìn, giống như một người đàn ông 28 tuổi vậy.”

Đàm Giám nghĩ cái đệt!

“nói thật, tôi chưa từng nghĩ tới mình sẽ coi trọng một người đàn ông già hơn mình nhiều tuổi như vậy.” Trần Diệp cũng nhét điếu thuốc vào miệng, chậm rãi nhả ra một vòng khói. “Anh biết, trước kia tôi thích con gái, sao đó đụng vào Hạ Tiểu Xuyên mới biết được cảm giác ở cùng đàn ông cũng không tồi. Trước giờ vẫn thích loại bé trai xinh đẹp vóc dáng chuẩn đó, sao giờ lại hợp mắt anh chứ?”

Đàm Giám nghĩ cậu đừng có nói hươu nói vượn, người nào hợp mắt người nào? Dù có cũng là cậu để mắt tôi.

“Anh nói anh có thể đem người chơi chết, đúng không?” Trần Diệp mỉm cười. “tôi không muốn hỏi anh trước kia xảy ra chuyện gì, chuyện lúc trước với bây giờ có liên quan gì? Đàm Giám, kết giao bằng hữu nói chuyện yêu đương cũng là vì khiến mình vui vẻ, ở cùng tôi một chỗ, nhất định sẽ không muốn rời đi. Sao không thử một chút, hửm?”

“sao tôi lại muốn thử nói chuyện yêu đương với một người đàn ông?” Đàm Giám lạnh lùng hỏi ngược lại. “Tôi muốn vui vẻ, tìm con gái không phải cũng giống nhau.”

“Anh còn có thể tìm được cô gái nào đây?”

“Cậu mất trí nhớ? Không phải tôi vừa hẹn hò với một mỹ nữ sao?”

“Cái đó à…” Trần Diệp cười rộ lên, nháy mắt mấy cái. “Vậy chúng ta cũng coi như hẹn hò hai lần rồi đi? Cộng thêm lần này là ba lần rồi đó!”

Đàm giám im lặng.

Trần Diệp từ từ bước đến phía y, ánh mắt nhìn chằm chằm như con rắn đuôi chuông tóm được ếch. Đàm Giám có chút sợ, trấn định cầm ly rượu lên ngăn trở tầm mắt của hắn, thấp giọng uy hiếp: “Cậu cách xa tôi một chút!”

Trần Diệp khiêu mi, khóe miệng nhếch lên cười: “Anh sợ tôi nha, Đàm Giám?”

Đàm Giám nói: “Đ*t m* nó chứ! Mắt cậu có ghèn cũng không chịu lau sạch sẽ, khoảng cách gần như vậy tôi nhìn thấy lạnh là phải.”

Trần Diệp sửng sốt một chút, giơ tay lên che kín mắt, từ từ lấy mu bàn tay cọ cọ. Đàm Giám nghĩ cái này hắn cũng cho là thật à? Lại cẩn thận ngồi dời sang bên cạnh.

Trần Diệp lau nửa ngạy, lại muốn bước tới, Đàm Giám vội vàng giơ chén rượu lên. “Hay là tới uống một chén?”

Trần Diệp kinh ngạc nhìn y: “Không phải là anh không thể uống rượu?”

Đàm Giám cười lạnh: “Cậu biết rõ cũng không cho tôi nửa đường lui? Sao tôi có thể phụ ý tốt của cậu đây?”

Ban ngày không uống rượu, không phải là sẽ không uống mà bởi vì thật sự ghét uống. bình sinh y chỉ say có một lần, ngay cả đổ ba chai bia vào sau đó uống bao nhiêu y cũng không có ấn tượng. ánh mắt Đàm Giám run lên, ngửa đầu đem ly rượu trong tay rót vào miệng.

Một chén rượu trôi xuống bụng, giữa cổ họng như bị thiêu cháy, nước mắt Đàm Giám thiếu chút nữa chảy ra, vùng vằng hỏi: “Rốt cuộc đây là rượu gì?”

“Chiêu bài của Somewhere, ác ma chi hôn.” Trần Diệp nhích dần tới đây, đột nhiên liếm môi trên, cười đến ác liệt. “Rượu brandi, cây ca cao, rượu đoái nhĩ ba, gia vị nước chanh, đủ thành ý rồi chứ?”

Đàm Giám nghĩ cái đ*t! ba loại rượu mạnh trộn lẫn vào một chỗ, đây không phải là muốn chơi chết y sao?

Trần Diệp đáng chết… trước đó còn một bộ mặt vô tội nói hắn không biết đây là rượu gì… tên này thật cặn bã!

Trước mắt bắt đầu nhảy ra vô số ngôi sao nhỏ, nháy mắt với y, giống như gương mặt Trần Diệp, vẫn cười cười. Đàm Giám nghĩ khó trách sao đĩa nhạc thiếu nhi lại hát như vậy, chợt lóe sáng trong suốt, đầy trời đều là ông sao nhỏ.

Y đột nhiên mở miệng mắng: “Cái đệt! Mấy người cười gì tôi?”

Trần Diệp mờ mịt: “Không ai cười anh nha.”

“Đông” một tiếng, Đàm Giám ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện