Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 13: Đã đủ lâu rồi



Cô gái sợ hãi, nghẹn đỏ mặt, muốn tránh thoát, Kim Lân lại ôm chặt hơn.

Lôi Bạc cũng chọn một cô gái, cô gái kia liếc nhìn qua Lôi Bạc, lại nhìn Kim Lân bên kia một chút, sợ đến mức sắp khóc đến nơi.

Lôi Bạc lúng túng nói với Lưu Diệc Hàn bên cạnh.

"Thật là bi thống, có phải là tớ lớn lên xấu quá không, làm người ta sợ phát khóc."

Lưu Diệc Hàn cười ha ha hai tiếng, cố ý nhìn chỗ khóa quần của Lôi Bạc.

"Ồ? Cậu còn chưa lộ ra hung khí của mình, có cái khỉ gì mà dọa người ta khóc?"

Lôi Bạc cười khổ lắc đầu: "Già rồi, già rồi!"

Cửa bị một tên cao to giữ chặt, đám con gái đừng ai nghĩ chạy ra ngoài.

Những cậu ấm trong phòng đều đã lựa chọn con mồi nhỏ của mình, dỗ thì dỗ, dọa thì dọa, nên làm thì cũng đã làm rồi.

"Tư Khải à, chẳng lẽ cậu thật sự không muốn một người? Yên tâm, người anh cậu cung cấp ở đây vô cùng sạch sẽ! Anh lấy đầu óc cam đoan với cậu, tuyệt đối còn sạch hơn giấy trắng! Cậu cũng chọn một người đi? Đi?"

Ngũ Ca lại đến khuyên Trần Tư Khải.

Ngón tay của Trần Tư Khải nhéo nhéo huyệt thái dương, nở một nụ cười tao nhã.

"Ngũ Ca, gần đây có thể tôi quá mệt mỏi, vừa mới về nước, có rất nhiều chuyện phải xử lý, đau đầu. Hôm nay tôi thật sự không được, tôi đi trước đây. Hôm nào tôi lại gọi anh uống rượu."

"Đi sớm như vậy sao?"

Ngũ Ca không dám tin trợn tròn mắt.

Trần Tư Khải cũng đã đứng lên, vỗ vỗ bả vai Lôi Bạc.

"Bạc, mấy cậu chơi, tớ đi về trước."

Lôi Bạc khoác khoác tay với anh, châm chọc anh.

"Ơ, dã thú ở nước ngoài cả đêm không ngừng, sao về nước lại đổi tính rồi? Không phải là vì người phụ nữ gì đó mà tự gò bó chứ?"

Trần Tư Khải cũng cười rộ lên: "Cậu tên nhóc này nói linh tinh! Đi đây!"

Lưu Diệc Hàn cũng đột ngột đứng lên, nói: "Chờ một chút! Tôi cũng đi!"

Ngũ Ca nhăn mặt lại: "Lưu Diệc Hàn, cậu như vậy không hay đâu, Tư Khải đau đầu, cậu cũng đau đầu sao? Quá không nể mặt anh đây rồi?"

Lưu Diệc Hàn khó xử nhìn Ngũ Ca, vừa giương mắt cầu cứu nhìn Trần Tư Khải.

Trần Tư Khải cuối cùng cũng mở lối thoát cho anh ta: "Hôm nay tôi để lại cho Diệc Hàn rất nhiều công việc, hẳn là cậu ta còn chưa làm xong, để cậu ta về công ty tăng ca đi."

Ngũ Ca thở dài: "Ài, làm việc với Tư Khải, thật sự là chịu ngược mà."

Lưu Diệc Hàn vội vàng lấy quần áo, đi theo bên người Trần Tư Khải, cùng đi.

Khang Tử đợi ở bên ngoài, đang nghịch cái bật lửa, thấy cậu chủ đã đi ra, lập tức phấn chấn tinh thần, cùng đi ra ngoài.

Đi qua đại sảnh huyên báo thì Ngũ Ca vẫn đang nói chuyện hộp đêm bên tai Trần Tư Khải.

Đột nhiên, Trần Tư Khải giống như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Ơ?"

Anh dừng bước, nhìn về chỗ ánh đèn lập lòe.

CHƯƠNG 13: ĐÃ ĐỦ LÂU RỒI.

Cô gái sợ hãi, nghẹn đỏ mặt, muốn tránh thoát, Kim Lân lại ôm chặt hơn.

Lôi Bạc cũng chọn một cô gái, cô gái kia liếc nhìn qua Lôi Bạc, lại nhìn Kim Lân bên kia một chút, sợ đến mức sắp khóc đến nơi.

Lôi Bạc lúng túng nói với Lưu Diệc Hàn bên cạnh.

"Thật là bi thống, có phải là tớ lớn lên xấu quá không, làm người ta sợ phát khóc."

Lưu Diệc Hàn cười ha ha hai tiếng, cố ý nhìn chỗ khóa quần của Lôi Bạc.

"Ồ? Cậu còn chưa lộ ra hung khí của mình, có cái khỉ gì mà dọa người ta khóc?"

Lôi Bạc cười khổ lắc đầu: "Già rồi, già rồi!"

Cửa bị một tên cao to giữ chặt, đám con gái đừng ai nghĩ chạy ra ngoài.

Những cậu ấm trong phòng đều đã lựa chọn con mồi nhỏ của mình, dỗ thì dỗ, dọa thì dọa, nên làm thì cũng đã làm rồi.

"Tư Khải à, chẳng lẽ cậu thật sự không muốn một người? Yên tâm, người anh cậu cung cấp ở đây vô cùng sạch sẽ! Anh lấy đầu óc cam đoan với cậu, tuyệt đối còn sạch hơn giấy trắng! Cậu cũng chọn một người đi? Đi?"

Ngũ Ca lại đến khuyên Trần Tư Khải.

Ngón tay của Trần Tư Khải nhéo nhéo huyệt thái dương, nở một nụ cười tao nhã.

"Ngũ Ca, gần đây có thể tôi quá mệt mỏi, vừa mới về nước, có rất nhiều chuyện phải xử lý, đau đầu. Hôm nay tôi thật sự không được, tôi đi trước đây. Hôm nào tôi lại gọi anh uống rượu."

"Đi sớm như vậy sao?"

Ngũ Ca không dám tin trợn tròn mắt.

Trần Tư Khải cũng đã đứng lên, vỗ vỗ bả vai Lôi Bạc.

"Bạc, mấy cậu chơi, tớ đi về trước."

Lôi Bạc khoác khoác tay với anh, châm chọc anh.

"Ơ, dã thú ở nước ngoài cả đêm không ngừng, sao về nước lại đổi tính rồi? Không phải là vì người phụ nữ gì đó mà tự gò bó chứ?"

Trần Tư Khải cũng cười rộ lên: "Cậu tên nhóc này nói linh tinh! Đi đây!"

Lưu Diệc Hàn cũng đột ngột đứng lên, nói: "Chờ một chút! Tôi cũng đi!"

Ngũ Ca nhăn mặt lại: "Lưu Diệc Hàn, cậu như vậy không hay đâu, Tư Khải đau đầu, cậu cũng đau đầu sao? Quá không nể mặt anh đây rồi?"

Lưu Diệc Hàn khó xử nhìn Ngũ Ca, vừa giương mắt cầu cứu nhìn Trần Tư Khải.

Trần Tư Khải cuối cùng cũng mở lối thoát cho anh ta: "Hôm nay tôi để lại cho Diệc Hàn rất nhiều công việc, hẳn là cậu ta còn chưa làm xong, để cậu ta về công ty tăng ca đi."

Ngũ Ca thở dài: "Ài, làm việc với Tư Khải, thật sự là chịu ngược mà."

Lưu Diệc Hàn vội vàng lấy quần áo, đi theo bên người Trần Tư Khải, cùng đi.

Khang Tử đợi ở bên ngoài, đang nghịch cái bật lửa, thấy cậu chủ đã đi ra, lập tức phấn chấn tinh thần, cùng đi ra ngoài.

Đi qua đại sảnh huyên báo thì Ngũ Ca vẫn đang nói chuyện hộp đêm bên tai Trần Tư Khải.

Đột nhiên, Trần Tư Khải giống như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Ơ?"

Anh dừng bước, nhìn về chỗ ánh đèn lập lòe.

CHƯƠNG 13: ĐÃ ĐỦ LÂU RỒI.

Cô gái sợ hãi, nghẹn đỏ mặt, muốn tránh thoát, Kim Lân lại ôm chặt hơn.

Lôi Bạc cũng chọn một cô gái, cô gái kia liếc nhìn qua Lôi Bạc, lại nhìn Kim Lân bên kia một chút, sợ đến mức sắp khóc đến nơi.

Lôi Bạc lúng túng nói với Lưu Diệc Hàn bên cạnh.

"Thật là bi thống, có phải là tớ lớn lên xấu quá không, làm người ta sợ phát khóc."

Lưu Diệc Hàn cười ha ha hai tiếng, cố ý nhìn chỗ khóa quần của Lôi Bạc.

"Ồ? Cậu còn chưa lộ ra hung khí của mình, có cái khỉ gì mà dọa người ta khóc?"

Lôi Bạc cười khổ lắc đầu: "Già rồi, già rồi!"

Cửa bị một tên cao to giữ chặt, đám con gái đừng ai nghĩ chạy ra ngoài.

Những cậu ấm trong phòng đều đã lựa chọn con mồi nhỏ của mình, dỗ thì dỗ, dọa thì dọa, nên làm thì cũng đã làm rồi.

"Tư Khải à, chẳng lẽ cậu thật sự không muốn một người? Yên tâm, người anh cậu cung cấp ở đây vô cùng sạch sẽ! Anh lấy đầu óc cam đoan với cậu, tuyệt đối còn sạch hơn giấy trắng! Cậu cũng chọn một người đi? Đi?"

Ngũ Ca lại đến khuyên Trần Tư Khải.

Ngón tay của Trần Tư Khải nhéo nhéo huyệt thái dương, nở một nụ cười tao nhã.

"Ngũ Ca, gần đây có thể tôi quá mệt mỏi, vừa mới về nước, có rất nhiều chuyện phải xử lý, đau đầu. Hôm nay tôi thật sự không được, tôi đi trước đây. Hôm nào tôi lại gọi anh uống rượu."

"Đi sớm như vậy sao?"

Ngũ Ca không dám tin trợn tròn mắt.

Trần Tư Khải cũng đã đứng lên, vỗ vỗ bả vai Lôi Bạc.

"Bạc, mấy cậu chơi, tớ đi về trước."

Lôi Bạc khoác khoác tay với anh, châm chọc anh.

"Ơ, dã thú ở nước ngoài cả đêm không ngừng, sao về nước lại đổi tính rồi? Không phải là vì người phụ nữ gì đó mà tự gò bó chứ?"

Trần Tư Khải cũng cười rộ lên: "Cậu tên nhóc này nói linh tinh! Đi đây!"

Lưu Diệc Hàn cũng đột ngột đứng lên, nói: "Chờ một chút! Tôi cũng đi!"

Ngũ Ca nhăn mặt lại: "Lưu Diệc Hàn, cậu như vậy không hay đâu, Tư Khải đau đầu, cậu cũng đau đầu sao? Quá không nể mặt anh đây rồi?"

Lưu Diệc Hàn khó xử nhìn Ngũ Ca, vừa giương mắt cầu cứu nhìn Trần Tư Khải.

Trần Tư Khải cuối cùng cũng mở lối thoát cho anh ta: "Hôm nay tôi để lại cho Diệc Hàn rất nhiều công việc, hẳn là cậu ta còn chưa làm xong, để cậu ta về công ty tăng ca đi."

Ngũ Ca thở dài: "Ài, làm việc với Tư Khải, thật sự là chịu ngược mà."

Lưu Diệc Hàn vội vàng lấy quần áo, đi theo bên người Trần Tư Khải, cùng đi.

Khang Tử đợi ở bên ngoài, đang nghịch cái bật lửa, thấy cậu chủ đã đi ra, lập tức phấn chấn tinh thần, cùng đi ra ngoài.

Đi qua đại sảnh huyên báo thì Ngũ Ca vẫn đang nói chuyện hộp đêm bên tai Trần Tư Khải.

Đột nhiên, Trần Tư Khải giống như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Ơ?"

Anh dừng bước, nhìn về chỗ ánh đèn lập lòe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện