Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao
Chương 55: Anh Có Thể Có Ý Gì Với Con Bé Được Chứ?
Triệu Ngu không hề nghi ngờ gì là tên cờ hó này đang cố ý. Nếu cô kiên quyết không đồng ý, tên chó cún này nhất định sẽ nhặng xị lên, không đồng ý cũng vậy thôi, làm như em muốn cho anh sờ eo em lắm vậy.
Rõ ràng bao nhiêu năm đã qua, nhưng vào giờ khắc này, phần hông bị tầm mắt anh đảo qua dường như lại cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng khi bàn tay xoa lên năm ấy.
Trưởng bộ phận âm nhạc thật ra lại rất tán đồng: “Tôi cảm thấy được đấy. Mánh lới hay, riêng cái tiêu đề hai lưu lượng đỉnh cao lớn lại nhảy 《So busy》 sau nhiều năm đã có thể hấp dẫn rất nhiều người rồi.”
Thẩm Tuyển Ý nhướng mày cực kì đắc ý.
Triệu Ngu kéo vạt áo, ngón tay ôm eo, quay đầu qua chỗ khác: “Tùy anh.”
Họp xong, họ đã chọn được ba bài hát, phần solo của Thẩm Tuyển Ý là single mà anh mới cho ra mắt năm nay, phần hợp tác thì một bài là 《So busy》, bài kia là《K.O》- một ca khúc có phần vũ đạo theo phong cách mạnh mẽ trung tính trong album mới của Triệu Ngu.
Thẩm Tuyển Ý chỉ xin nghỉ 4 ngày với đoàn phim, thời gian tập luyện rất gấp gáp. Triệu Ngu cho ban nhạc lui về nghỉ, cô phải tập cho xong phần hợp tác với Thẩm Tuyển Ý trong mấy ngày tiếp theo đã.
Ban nhạc vừa đi, phòng tập luyện rộng lớn liền có vẻ hơi trống vắng. Mặt tường gương phản chiếu ánh nắng Xuân rạng rỡ ngoài cửa sổ, khiến toàn bộ căn phòng đều có vẻ ấm áp sáng ngời.
Phần diễn solo của Thẩm Tuyển Ý thì không cần tập, nhưng 《So busy》 thì cần cải biên một chút, không thể cứ bổn cũ soạn lại y nguyên được, nhảy bài cũ nhưng vẫn phải đổi mới một tí thì mới có sức hấp dẫn.
Hai người đã từng cãi cọ ỏm tỏi vì không hợp ý kiến cải biên của người kia, bây giờ đã qua bao năm trưởng thành, năng lực càng giỏi, ý tưởng càng nhiều, nhưng lại ít tranh chấp hơn.
Có lẽ đây chính là đạo lý khi kẻ mạnh đạt đến đỉnh cao, mỗi chiêu mỗi thức đều có thể thông hiểu.
Thẩm Tuyển Ý cầm di động tìm video năm ấy mở ra xem. Cho dù xem lại bằng mắt nhìn của hiện tại, phần hợp tác năm ấy cũng không nhiều tì vết lắm. Triệu Ngu ngồi xếp bằng bên cạnh anh, xem lại màn trình diễn từng khiến trái tim cô đập loạn năm nào, quả nhiên giờ không còn dao động gì trong lòng.
Thậm chí cô còn bắt bẻ chỉ ra những đoạn cần phải điều chỉnh.
Khả năng biên đạo nhảy của Thẩm Tuyển Ý đã được nâng 10 bậc sau mấy năm nay, về cơ bản không cần thầy biên bài nữa. Xem xong video, anh bừng bừng hứng khởi đứng dậy vươn tay với Triệu Ngu: “Thử một lần xem cảm giác thế nào đã đi.”
Triệu Ngu liếc anh, cô giơ tay đập lên lòng bàn tay anh một cái, tự mình bò dậy.
Đã bao năm rồi giờ lại được người ta ôm eo.
Triệu Ngu xem video thì điềm nhiên như không, nhưng vẫn hơi hãi hùng khiếp vía trong khoảnh khắc cơ thể anh gần sát lại. Thẩm Tuyển Ý dường như vẫn chưa phát hiện, nhảy theo nhịp kéo cô vào lòng mình, bàn tay vỗ lên eo cô rất tự nhiên.
Vốn là chỗ này sẽ có đoạn tạm dừng, ngẩng đầu nhìn nhau đầy tình cảm.
Ai dè Triệu Ngu vừa ngẩng đầu thì đã đụng đầu vào cằm anh.
Thẩm Tuyển Ý ôm eo cô bằng một tay, tay còn lại che cằm đầy đau đớn, ánh mắt hoài nghi quét qua chân cô: “Có phải em độn gót cao hơn không thế?!”
Triệu Ngu cáu điên hất phắt móng vuốt anh đi, lùi về sau hai bước xoa xoa đầu mình: “Có phải anh đi độn cằm không?!”
Thẩm Tuyển Ý: “Chỉ cần động một dao vào nhan sắc thần tiên sắc sảo tinh tế như tạc tượng này của anh thôi đã là bất kính với Nữ Oa nương nương rồi!”
Triệu Ngu: “Em là người đại diện cho sữa bò Thuần Tô bao lâu thì uống sữa từng ấy năm, cao lên là sự tôn trọng tối thiểu đối với nhãn hàng mình đại diện!”
Hai người lườm nhau cháy cạnh hồi lâu, cuối cùng Thẩm Tuyển Ý phẩy tay: “Được rồi, coi như em cao lên rồi, lát nữa đổi lại động tác này.”
Anh nhệch miệng xoa xoa cằm, lại nhìn tay mình, lí nhí lẩm bẩm lúc xoay người: “Sờ vẫn sướng như trước ——”
Triệu Ngu tức giận đến mức chống nạnh: “Thẩm! Tuyển! Ý!”
Gâu Đần bự vừa chạy về phía dàn âm hưởng vừa gào to: “Làm sao làm sao làm sao, khen em mà cũng không được à! Tí nữa anh lại sờ thêm cái nữa.”
Mặt tường kính phản chiếu hình ảnh anh ngồi xổm trước loa bĩu môi lải nhải dài dòng, Triệu Ngu đứng đằng sau nhìn, đúng là vừa tức lại vừa buồn cười.
Tuy rằng phần cải biên trước đây không có tì vết gì, nhưng vì muốn đã tốt nay còn phải tốt hơn, những chỗ cần điều chỉnh trong bản《So busy》 mới cũng không ít, cả buổi chiều hai người đều không ngừng tập luyện và cải biên.
Cơm chiều là do trợ lý mang đến, Triệu Ngu vẫn ăn salad theo lệ thường. Tuy rằng phải giữ dáng nên Thẩm Tuyển Ý cũng ít ăn đồ nhiều calo, nhưng vẫn phong phú hơn salad của Triệu Ngu rất nhiều.
Triệu Ngu ngồi khoanh chân trên chiếc ghế xoay riêng của mình. Cô bưng hộp cơm vừa ăn salad vừa xem đoạn video tập luyện được quay lại lúc nãy, một cái đùi gà đột nhiên bay vào bát cô từ bên đối diện.
Sốt salad vẩy lên từ chỗ bị đập vào, Triệu Ngu tức giận khôn tả, cô hùng hổ lia mắt sang. Cô đang định mắng anh thì thấy cái tay cầm đũa của Thẩm Tuyển Ý tạo dáng như đang ném bóng rổ, anh còn khoe khoang nói: “Trúng rổ, ba điểm!”
Có phải bọn con trai đều bị khùng không vậy!!!
Triệu Ngu lườm anh: “Anh có tin em cầm đùi gà đập chết anh không?”
Thẩm Tuyển Ý lười biếng ngồi lại, gắp một miếng ức gà luộc nhét vào miệng, má phồng lên: “Đập rồi là em khỏi ăn.”
Triệu Ngu: “Em vốn có ăn cái này đâu!”
Anh ngắm nghía salad xanh mượt trong bát cô: “Buổi tối còn phải tập lâu như thế, em ăn mỗi cái kia làm sao mà đủ được? Anh bỏ da trên đùi gà đi rồi, không nhiều calo đâu.”
Triệu Ngu cúi đầu nhìn, đùi gà quả nhiên trơn bóng, chỉ để lộ phần thịt gà trắng nõn bên trong, còn dính chút sốt salad không béo, trông có vẻ khá ngon miệng.
Cô xí một tiếng, duỗi tay ấn next video trên chiếc di động đặt nằm ngang, sau khi ăn hai miếng salad thì kẹp cái đùi gà lột da kia lên cắn một cái.
Cảm giác được ăn thịt hạnh phúc không bút nào tả xiết.
Ăn xong một cái đùi gà, Triệu Ngu cảm thấy thỏa mãn cả người, nhưng nhớ tới lượng calo cô lại bắt đầu hối hận. Ăn cơm xong cô liền thúc giục Thẩm Tuyển Ý ngay: “Tập luyện đi! Mau tiêu hao calo vừa rồi của em nào.”
Thẩm Tuyển Ý lười biếng nằm vật ra ghế, lấy di động ra: “Vừa mới ăn đã nhảy không sợ bị sa dạ dày à? Vội gì, làm ván game rồi tính tiếp.”
Họ và Hạ Nguyên có một cái group chat ba người nho nhỏ, chuyên dùng để lập team. Vừa gửi link game vào, quả nhiên Hạ Nguyên hưởng ứng ngay. Triệu Ngu cũng vào game, nhưng cô không dám ngồi, đứng tựa thẳng chỗ góc tường.
Hạ Nguyên thân thiện hỏi: “Anh Tuyển Ý, anh về Bắc Kinh rồi à?”
Thẩm Tuyển Ý nói: “Đúng vậy, đang tập luyện này.”
Hạ Nguyên tỏ vẻ tiếc nuối vì Triệu Ngu chọn Thẩm Tuyển Ý mà không chọn cậu chàng, rồi lại hỏi: “Vậy lần này anh chị hợp tác bài nào?”
Thẩm Tuyển Ý không biết nghĩ đến điều gì, cong môi cười gian: “《So busy》.”
Ống nghe quả nhiên truyền ra giọng nói khiếp sợ của Hạ Nguyên: “Hả? Lại nhảy 《So busy》 à?” Câu sau thì giọng nhỏ đi, ngập vẻ ghen tuông: “Vậy không phải lại được sờ eo sao ——”
Hồi trước ổng còn nói một câu là eo Tiểu Ngu sờ sướng lắm còn gì!
Bao năm rồi mà cái tên chó cún này còn nhớ kỹ thế, đã được sờ còn cố ý khoe khoang với cậu ta, tức chết Nguyên Nguyên rồi!
Triệu Ngu vặn vẹo phần lưng hơi đau vì đứng lâu: “Hai người còn tán dóc nữa là mất luôn tháp thủy tinh đấy!”
Đánh xong mấy ván game, cũng nghỉ ngơi đủ đầy, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen hẳn. Hai người tiếp tục tập luyện, tập mãi đến 11 giờ đêm mới xong, cuối cùng đã cải biên mượt mà tất cả động tác mới của 《So busy》.
Nhưng vở kịch lớn vẫn là việc cải biên bài 《K.O》 tiếp theo.
Đây dù sao cũng là bài nhảy của con gái, con gái mà nhảy bài của con trai thì gọi là mạnh mẽ gợi cảm, con trai nhảy bài của con gái thì lại thành ẻo lả. Huống chi còn phải cải biên từ bài nhảy solo ban đầu thành bài nhảy đôi, hai người được trợ lý của từng bên đón về từ phòng tập, sáng sớm hôm sau lại bắt đầu một ngày bận rộn mới.
Kỳ nghỉ của Thẩm Tuyển Ý chỉ còn hai ngày, đoạn sau còn phải tập liên khúc ba bài. Hai ngày còn lại, hai người cũng chẳng dám nghỉ ngơi thêm, chỉ thiếu điều ở lại luôn phòng tập.
Trước kia Thẩm Tuyển Ý từng thấy trên mạng có người bảo nữ hoàng sân khấu Triệu Ngu được luyện thành từ cố liều, cô tập nhảy đến độ không muốn sống nữa.
Bao năm đã qua, hai người đều xưng vương trong lĩnh vực của mình, đây lại là lần đầu tiên anh được trải nghiệm sự cố gắng của Triệu Ngu. Mà cũng không thể nói là cố liều, chỉ là dòng năng lượng và nhiệt huyết vô tận mà điệu nhảy mang lại đã chống đỡ cho cô nhảy đi nhảy lại hết lần này đến lần khác.
Cô cũng biết mệt, cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt, nhưng dường như cô luôn tràn đầy sức sống. Lúc cô nhảy, đôi mắt cô luôn lấp lánh tình yêu cháy bỏng.
Thẩm Tuyển Ý còn nhớ hồi nhỏ thật ra cô rất lười. Không làm bài tập, chẳng thèm luyện chữ, chỉ tới mấy ngày trước khi về Tứ Xuyên, cô mới khóc chít chít ôm cặp sách tới tìm anh.
Ngắm nhìn cô gái như một bông hồng dại có gai trước mặt mình bây giờ, thật ra anh đã không còn nhớ nổi người em gái mà anh luôn nhắc mãi trông như thế nào nữa.
Triệu Ngu xoay tròn người lại, ngón tay hơi cong lên, mơn trớn gương mặt anh từ trên xuống, khắc trước còn gợi cảm mê người, ngay sau đó đã dữ dằn đẩy mặt anh: “Đừng thất thần!”
Thẩm Tuyển Ý ngồi xuống mặt đất như chơi xấu: “Không luyện nữa! Anh muốn nghỉ ngơi một lát! Chẳng lẽ khách mời trợ diễn thì không có nhân quyền à!”
Triệu Ngu ghét bỏ nhìn anh một cái, nhưng cũng không bắt anh đứng dậy. Cô xách chai nước tới ném cho anh, bản thân cũng thuận thế ngồi xuống dựa tường nghỉ ngơi.
Thẩm Tuyển Ý uống hai hớp nước rồi lấy di động ra lải nhải: “Tối nay anh còn chưa được luyện với team đây, có biết anh hi sinh bao nhiêu vì em không hả?!”
Triệu Ngu mặc kệ anh, híp mắt nhìn sắc trời đen thẫm ngoài cửa sổ.
Phần chơi team kết thúc, Thẩm Tuyển Ý tiếc nuối ngắm nghía chiến tích toàn thắng của họ một lát. Sau khi nhận mấy phần thưởng, anh mở match chơi cho đỡ ghiền.
Đang dấn thân lên đường top của địch, vai trái của anh bỗng dưng nặng xuống.
Thẩm Tuyển Ý sợ tới mức phóng trượt cả skill, anh quay đầu lại thì thấy Triệu Ngu mệt quá thiếp đi đang từ từ trượt người xuống, đầu cô vừa hay gối lên vai anh.
Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng động của game vang lên từ di động của anh.
Cô buộc tóc đuôi ngựa cao cao, tóc mái trên trán bị mồ hôi làm ướt nhẹp xõa xuống, xòa trên cánh mũi cô, đổ bóng lên gương mặt.
Chỉ một thoáng ngây người như thế, nhân vật của anh đã bị thích khách phe địch chém chết. Thẩm Tuyển Ý lẩm bẩm vài câu, đôi tay lại không dám cử động tùy tiện như trước. Anh dịch người xuống thật cẩn thận, ngồi thẳng lưng dậy một tí, để cô dựa anh vững vàng hơn.
Hai mươi giây sau, nhân vật sống lại, anh thao tác cậu bé Lỗ Ban tiến lên trước thật cẩn thận. Dường như ảnh hưởng bởi tâm trạng của chủ nhân, tướng đi của cậu bé Lỗ Ban không còn nghênh ngang kiêu ngạo như trước nữa.
Hình như thích khách bên địch đã phát hiện cậu bé Lỗ Ban là đứa chơi dở nhất trong team kia, thế là cứ đuổi giết anh mãi.
Thẩm Tuyển Ý nhìn bản đồ nhỏ chằm chằm, phòng hờ lại bị tóm, nhưng sức nặng trên vai và hơi thở ấm áp chốc chốc lại phà lên cổ anh khiến anh không cách nào tập trung nổi. Lúc lại bị thích khách núp trong bụi cỏ đánh chết, Thẩm Tuyển Ý yên lặng nổi khùng rồi thoát game luôn và ngay.
Triệu Ngu vẫn còn ngủ.
Cô thật sự quá mệt mỏi. Bởi vì đây là concert của cô, nên tâm huyết và tinh lực mà cô đổ vào hơn anh rất nhiều. Thẩm Tuyển Ý chậm rãi xoay đầu, họ dựa nhau thật gần, hương thơm cơ thể sau khi vận động của phái nữ, cùng với mùi nước hoa mà anh không biết tên xộc vào khoang mũi anh.
Ấm áp, khác hẳn với vẻ dữ dằn thường ngày của cô, một mùi hương thật thoải mái và thích ý.
Thẩm Tuyển Ý ngắm hồi lâu, anh chớp đôi mắt, nín thở ngưng thần. Anh chậm rãi, chậm rãi, nâng tay lên chọc chọc vào hàng mi rất dày của cô.
Mềm thật.
WeChat bắn ra tin nhắn của Hạ Nguyên: “Hết ván thì mời em vô team đi!”
Thẩm Tuyển Ý rep tin bằng một tay: “Còn đang ở phòng tập, không chơi đâu.”
Hạ Nguyên: “Còn chưa về á? Chị của em đâu?”
Thẩm Tuyển Ý: “Ngủ rồi.”
Hạ Nguyên: “Trong phòng tập thì ngủ thế nào được? Sàn nhà lạnh lắm!”
Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu ngó lên vai mình, nhếch miệng lặng lẽ nở nụ cười. Sau đó anh móc di động ra click mở camera, tay trái anh giơ chữ V để cạnh mặt Triệu Ngu, anh nhếch miệng khoe hàm răng trắng đều tăm tắp, ấn nút selfie.
—— Thẩm Tuyển Ý: [ hình ảnh ] ngủ thế này này
Hạ Nguyên gửi một tràng dấu chấm than sang: “A a a a Tiểu Ngu đáng yêu quá em thài!!!”
—— Thẩm Tuyển Ý: Nặng chết lên được, anh mày không chơi được game
—— Hạ Nguyên:????? Anh đúng là đồ có phúc mà không biết hưởng!!! Tiểu Ngu ngủ trên vai anh đáng yêu như thế mà anh chỉ nghĩ đến chuyện chơi game thôi à??? Anh không có ý gì khác nữa sao???
—— Thẩm Tuyển Ý: Anh có thể có ý gì với con bé được chứ? Chú mày cũng có ý với em gái chú mày à?
—— Hạ Nguyên: Em chả có ý gì với em gái em, nhưng em cũng chả muốn sờ eo nó
—— Thẩm Tuyển Ý:?
—— Hạ Nguyên: Nghiêm túc ngẫm lại đi, tại sao anh lại muốn sờ eo em gái của anh
[HẾT CHƯƠNG 55]
Rõ ràng bao nhiêu năm đã qua, nhưng vào giờ khắc này, phần hông bị tầm mắt anh đảo qua dường như lại cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng khi bàn tay xoa lên năm ấy.
Trưởng bộ phận âm nhạc thật ra lại rất tán đồng: “Tôi cảm thấy được đấy. Mánh lới hay, riêng cái tiêu đề hai lưu lượng đỉnh cao lớn lại nhảy 《So busy》 sau nhiều năm đã có thể hấp dẫn rất nhiều người rồi.”
Thẩm Tuyển Ý nhướng mày cực kì đắc ý.
Triệu Ngu kéo vạt áo, ngón tay ôm eo, quay đầu qua chỗ khác: “Tùy anh.”
Họp xong, họ đã chọn được ba bài hát, phần solo của Thẩm Tuyển Ý là single mà anh mới cho ra mắt năm nay, phần hợp tác thì một bài là 《So busy》, bài kia là《K.O》- một ca khúc có phần vũ đạo theo phong cách mạnh mẽ trung tính trong album mới của Triệu Ngu.
Thẩm Tuyển Ý chỉ xin nghỉ 4 ngày với đoàn phim, thời gian tập luyện rất gấp gáp. Triệu Ngu cho ban nhạc lui về nghỉ, cô phải tập cho xong phần hợp tác với Thẩm Tuyển Ý trong mấy ngày tiếp theo đã.
Ban nhạc vừa đi, phòng tập luyện rộng lớn liền có vẻ hơi trống vắng. Mặt tường gương phản chiếu ánh nắng Xuân rạng rỡ ngoài cửa sổ, khiến toàn bộ căn phòng đều có vẻ ấm áp sáng ngời.
Phần diễn solo của Thẩm Tuyển Ý thì không cần tập, nhưng 《So busy》 thì cần cải biên một chút, không thể cứ bổn cũ soạn lại y nguyên được, nhảy bài cũ nhưng vẫn phải đổi mới một tí thì mới có sức hấp dẫn.
Hai người đã từng cãi cọ ỏm tỏi vì không hợp ý kiến cải biên của người kia, bây giờ đã qua bao năm trưởng thành, năng lực càng giỏi, ý tưởng càng nhiều, nhưng lại ít tranh chấp hơn.
Có lẽ đây chính là đạo lý khi kẻ mạnh đạt đến đỉnh cao, mỗi chiêu mỗi thức đều có thể thông hiểu.
Thẩm Tuyển Ý cầm di động tìm video năm ấy mở ra xem. Cho dù xem lại bằng mắt nhìn của hiện tại, phần hợp tác năm ấy cũng không nhiều tì vết lắm. Triệu Ngu ngồi xếp bằng bên cạnh anh, xem lại màn trình diễn từng khiến trái tim cô đập loạn năm nào, quả nhiên giờ không còn dao động gì trong lòng.
Thậm chí cô còn bắt bẻ chỉ ra những đoạn cần phải điều chỉnh.
Khả năng biên đạo nhảy của Thẩm Tuyển Ý đã được nâng 10 bậc sau mấy năm nay, về cơ bản không cần thầy biên bài nữa. Xem xong video, anh bừng bừng hứng khởi đứng dậy vươn tay với Triệu Ngu: “Thử một lần xem cảm giác thế nào đã đi.”
Triệu Ngu liếc anh, cô giơ tay đập lên lòng bàn tay anh một cái, tự mình bò dậy.
Đã bao năm rồi giờ lại được người ta ôm eo.
Triệu Ngu xem video thì điềm nhiên như không, nhưng vẫn hơi hãi hùng khiếp vía trong khoảnh khắc cơ thể anh gần sát lại. Thẩm Tuyển Ý dường như vẫn chưa phát hiện, nhảy theo nhịp kéo cô vào lòng mình, bàn tay vỗ lên eo cô rất tự nhiên.
Vốn là chỗ này sẽ có đoạn tạm dừng, ngẩng đầu nhìn nhau đầy tình cảm.
Ai dè Triệu Ngu vừa ngẩng đầu thì đã đụng đầu vào cằm anh.
Thẩm Tuyển Ý ôm eo cô bằng một tay, tay còn lại che cằm đầy đau đớn, ánh mắt hoài nghi quét qua chân cô: “Có phải em độn gót cao hơn không thế?!”
Triệu Ngu cáu điên hất phắt móng vuốt anh đi, lùi về sau hai bước xoa xoa đầu mình: “Có phải anh đi độn cằm không?!”
Thẩm Tuyển Ý: “Chỉ cần động một dao vào nhan sắc thần tiên sắc sảo tinh tế như tạc tượng này của anh thôi đã là bất kính với Nữ Oa nương nương rồi!”
Triệu Ngu: “Em là người đại diện cho sữa bò Thuần Tô bao lâu thì uống sữa từng ấy năm, cao lên là sự tôn trọng tối thiểu đối với nhãn hàng mình đại diện!”
Hai người lườm nhau cháy cạnh hồi lâu, cuối cùng Thẩm Tuyển Ý phẩy tay: “Được rồi, coi như em cao lên rồi, lát nữa đổi lại động tác này.”
Anh nhệch miệng xoa xoa cằm, lại nhìn tay mình, lí nhí lẩm bẩm lúc xoay người: “Sờ vẫn sướng như trước ——”
Triệu Ngu tức giận đến mức chống nạnh: “Thẩm! Tuyển! Ý!”
Gâu Đần bự vừa chạy về phía dàn âm hưởng vừa gào to: “Làm sao làm sao làm sao, khen em mà cũng không được à! Tí nữa anh lại sờ thêm cái nữa.”
Mặt tường kính phản chiếu hình ảnh anh ngồi xổm trước loa bĩu môi lải nhải dài dòng, Triệu Ngu đứng đằng sau nhìn, đúng là vừa tức lại vừa buồn cười.
Tuy rằng phần cải biên trước đây không có tì vết gì, nhưng vì muốn đã tốt nay còn phải tốt hơn, những chỗ cần điều chỉnh trong bản《So busy》 mới cũng không ít, cả buổi chiều hai người đều không ngừng tập luyện và cải biên.
Cơm chiều là do trợ lý mang đến, Triệu Ngu vẫn ăn salad theo lệ thường. Tuy rằng phải giữ dáng nên Thẩm Tuyển Ý cũng ít ăn đồ nhiều calo, nhưng vẫn phong phú hơn salad của Triệu Ngu rất nhiều.
Triệu Ngu ngồi khoanh chân trên chiếc ghế xoay riêng của mình. Cô bưng hộp cơm vừa ăn salad vừa xem đoạn video tập luyện được quay lại lúc nãy, một cái đùi gà đột nhiên bay vào bát cô từ bên đối diện.
Sốt salad vẩy lên từ chỗ bị đập vào, Triệu Ngu tức giận khôn tả, cô hùng hổ lia mắt sang. Cô đang định mắng anh thì thấy cái tay cầm đũa của Thẩm Tuyển Ý tạo dáng như đang ném bóng rổ, anh còn khoe khoang nói: “Trúng rổ, ba điểm!”
Có phải bọn con trai đều bị khùng không vậy!!!
Triệu Ngu lườm anh: “Anh có tin em cầm đùi gà đập chết anh không?”
Thẩm Tuyển Ý lười biếng ngồi lại, gắp một miếng ức gà luộc nhét vào miệng, má phồng lên: “Đập rồi là em khỏi ăn.”
Triệu Ngu: “Em vốn có ăn cái này đâu!”
Anh ngắm nghía salad xanh mượt trong bát cô: “Buổi tối còn phải tập lâu như thế, em ăn mỗi cái kia làm sao mà đủ được? Anh bỏ da trên đùi gà đi rồi, không nhiều calo đâu.”
Triệu Ngu cúi đầu nhìn, đùi gà quả nhiên trơn bóng, chỉ để lộ phần thịt gà trắng nõn bên trong, còn dính chút sốt salad không béo, trông có vẻ khá ngon miệng.
Cô xí một tiếng, duỗi tay ấn next video trên chiếc di động đặt nằm ngang, sau khi ăn hai miếng salad thì kẹp cái đùi gà lột da kia lên cắn một cái.
Cảm giác được ăn thịt hạnh phúc không bút nào tả xiết.
Ăn xong một cái đùi gà, Triệu Ngu cảm thấy thỏa mãn cả người, nhưng nhớ tới lượng calo cô lại bắt đầu hối hận. Ăn cơm xong cô liền thúc giục Thẩm Tuyển Ý ngay: “Tập luyện đi! Mau tiêu hao calo vừa rồi của em nào.”
Thẩm Tuyển Ý lười biếng nằm vật ra ghế, lấy di động ra: “Vừa mới ăn đã nhảy không sợ bị sa dạ dày à? Vội gì, làm ván game rồi tính tiếp.”
Họ và Hạ Nguyên có một cái group chat ba người nho nhỏ, chuyên dùng để lập team. Vừa gửi link game vào, quả nhiên Hạ Nguyên hưởng ứng ngay. Triệu Ngu cũng vào game, nhưng cô không dám ngồi, đứng tựa thẳng chỗ góc tường.
Hạ Nguyên thân thiện hỏi: “Anh Tuyển Ý, anh về Bắc Kinh rồi à?”
Thẩm Tuyển Ý nói: “Đúng vậy, đang tập luyện này.”
Hạ Nguyên tỏ vẻ tiếc nuối vì Triệu Ngu chọn Thẩm Tuyển Ý mà không chọn cậu chàng, rồi lại hỏi: “Vậy lần này anh chị hợp tác bài nào?”
Thẩm Tuyển Ý không biết nghĩ đến điều gì, cong môi cười gian: “《So busy》.”
Ống nghe quả nhiên truyền ra giọng nói khiếp sợ của Hạ Nguyên: “Hả? Lại nhảy 《So busy》 à?” Câu sau thì giọng nhỏ đi, ngập vẻ ghen tuông: “Vậy không phải lại được sờ eo sao ——”
Hồi trước ổng còn nói một câu là eo Tiểu Ngu sờ sướng lắm còn gì!
Bao năm rồi mà cái tên chó cún này còn nhớ kỹ thế, đã được sờ còn cố ý khoe khoang với cậu ta, tức chết Nguyên Nguyên rồi!
Triệu Ngu vặn vẹo phần lưng hơi đau vì đứng lâu: “Hai người còn tán dóc nữa là mất luôn tháp thủy tinh đấy!”
Đánh xong mấy ván game, cũng nghỉ ngơi đủ đầy, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen hẳn. Hai người tiếp tục tập luyện, tập mãi đến 11 giờ đêm mới xong, cuối cùng đã cải biên mượt mà tất cả động tác mới của 《So busy》.
Nhưng vở kịch lớn vẫn là việc cải biên bài 《K.O》 tiếp theo.
Đây dù sao cũng là bài nhảy của con gái, con gái mà nhảy bài của con trai thì gọi là mạnh mẽ gợi cảm, con trai nhảy bài của con gái thì lại thành ẻo lả. Huống chi còn phải cải biên từ bài nhảy solo ban đầu thành bài nhảy đôi, hai người được trợ lý của từng bên đón về từ phòng tập, sáng sớm hôm sau lại bắt đầu một ngày bận rộn mới.
Kỳ nghỉ của Thẩm Tuyển Ý chỉ còn hai ngày, đoạn sau còn phải tập liên khúc ba bài. Hai ngày còn lại, hai người cũng chẳng dám nghỉ ngơi thêm, chỉ thiếu điều ở lại luôn phòng tập.
Trước kia Thẩm Tuyển Ý từng thấy trên mạng có người bảo nữ hoàng sân khấu Triệu Ngu được luyện thành từ cố liều, cô tập nhảy đến độ không muốn sống nữa.
Bao năm đã qua, hai người đều xưng vương trong lĩnh vực của mình, đây lại là lần đầu tiên anh được trải nghiệm sự cố gắng của Triệu Ngu. Mà cũng không thể nói là cố liều, chỉ là dòng năng lượng và nhiệt huyết vô tận mà điệu nhảy mang lại đã chống đỡ cho cô nhảy đi nhảy lại hết lần này đến lần khác.
Cô cũng biết mệt, cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt, nhưng dường như cô luôn tràn đầy sức sống. Lúc cô nhảy, đôi mắt cô luôn lấp lánh tình yêu cháy bỏng.
Thẩm Tuyển Ý còn nhớ hồi nhỏ thật ra cô rất lười. Không làm bài tập, chẳng thèm luyện chữ, chỉ tới mấy ngày trước khi về Tứ Xuyên, cô mới khóc chít chít ôm cặp sách tới tìm anh.
Ngắm nhìn cô gái như một bông hồng dại có gai trước mặt mình bây giờ, thật ra anh đã không còn nhớ nổi người em gái mà anh luôn nhắc mãi trông như thế nào nữa.
Triệu Ngu xoay tròn người lại, ngón tay hơi cong lên, mơn trớn gương mặt anh từ trên xuống, khắc trước còn gợi cảm mê người, ngay sau đó đã dữ dằn đẩy mặt anh: “Đừng thất thần!”
Thẩm Tuyển Ý ngồi xuống mặt đất như chơi xấu: “Không luyện nữa! Anh muốn nghỉ ngơi một lát! Chẳng lẽ khách mời trợ diễn thì không có nhân quyền à!”
Triệu Ngu ghét bỏ nhìn anh một cái, nhưng cũng không bắt anh đứng dậy. Cô xách chai nước tới ném cho anh, bản thân cũng thuận thế ngồi xuống dựa tường nghỉ ngơi.
Thẩm Tuyển Ý uống hai hớp nước rồi lấy di động ra lải nhải: “Tối nay anh còn chưa được luyện với team đây, có biết anh hi sinh bao nhiêu vì em không hả?!”
Triệu Ngu mặc kệ anh, híp mắt nhìn sắc trời đen thẫm ngoài cửa sổ.
Phần chơi team kết thúc, Thẩm Tuyển Ý tiếc nuối ngắm nghía chiến tích toàn thắng của họ một lát. Sau khi nhận mấy phần thưởng, anh mở match chơi cho đỡ ghiền.
Đang dấn thân lên đường top của địch, vai trái của anh bỗng dưng nặng xuống.
Thẩm Tuyển Ý sợ tới mức phóng trượt cả skill, anh quay đầu lại thì thấy Triệu Ngu mệt quá thiếp đi đang từ từ trượt người xuống, đầu cô vừa hay gối lên vai anh.
Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng động của game vang lên từ di động của anh.
Cô buộc tóc đuôi ngựa cao cao, tóc mái trên trán bị mồ hôi làm ướt nhẹp xõa xuống, xòa trên cánh mũi cô, đổ bóng lên gương mặt.
Chỉ một thoáng ngây người như thế, nhân vật của anh đã bị thích khách phe địch chém chết. Thẩm Tuyển Ý lẩm bẩm vài câu, đôi tay lại không dám cử động tùy tiện như trước. Anh dịch người xuống thật cẩn thận, ngồi thẳng lưng dậy một tí, để cô dựa anh vững vàng hơn.
Hai mươi giây sau, nhân vật sống lại, anh thao tác cậu bé Lỗ Ban tiến lên trước thật cẩn thận. Dường như ảnh hưởng bởi tâm trạng của chủ nhân, tướng đi của cậu bé Lỗ Ban không còn nghênh ngang kiêu ngạo như trước nữa.
Hình như thích khách bên địch đã phát hiện cậu bé Lỗ Ban là đứa chơi dở nhất trong team kia, thế là cứ đuổi giết anh mãi.
Thẩm Tuyển Ý nhìn bản đồ nhỏ chằm chằm, phòng hờ lại bị tóm, nhưng sức nặng trên vai và hơi thở ấm áp chốc chốc lại phà lên cổ anh khiến anh không cách nào tập trung nổi. Lúc lại bị thích khách núp trong bụi cỏ đánh chết, Thẩm Tuyển Ý yên lặng nổi khùng rồi thoát game luôn và ngay.
Triệu Ngu vẫn còn ngủ.
Cô thật sự quá mệt mỏi. Bởi vì đây là concert của cô, nên tâm huyết và tinh lực mà cô đổ vào hơn anh rất nhiều. Thẩm Tuyển Ý chậm rãi xoay đầu, họ dựa nhau thật gần, hương thơm cơ thể sau khi vận động của phái nữ, cùng với mùi nước hoa mà anh không biết tên xộc vào khoang mũi anh.
Ấm áp, khác hẳn với vẻ dữ dằn thường ngày của cô, một mùi hương thật thoải mái và thích ý.
Thẩm Tuyển Ý ngắm hồi lâu, anh chớp đôi mắt, nín thở ngưng thần. Anh chậm rãi, chậm rãi, nâng tay lên chọc chọc vào hàng mi rất dày của cô.
Mềm thật.
WeChat bắn ra tin nhắn của Hạ Nguyên: “Hết ván thì mời em vô team đi!”
Thẩm Tuyển Ý rep tin bằng một tay: “Còn đang ở phòng tập, không chơi đâu.”
Hạ Nguyên: “Còn chưa về á? Chị của em đâu?”
Thẩm Tuyển Ý: “Ngủ rồi.”
Hạ Nguyên: “Trong phòng tập thì ngủ thế nào được? Sàn nhà lạnh lắm!”
Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu ngó lên vai mình, nhếch miệng lặng lẽ nở nụ cười. Sau đó anh móc di động ra click mở camera, tay trái anh giơ chữ V để cạnh mặt Triệu Ngu, anh nhếch miệng khoe hàm răng trắng đều tăm tắp, ấn nút selfie.
—— Thẩm Tuyển Ý: [ hình ảnh ] ngủ thế này này
Hạ Nguyên gửi một tràng dấu chấm than sang: “A a a a Tiểu Ngu đáng yêu quá em thài!!!”
—— Thẩm Tuyển Ý: Nặng chết lên được, anh mày không chơi được game
—— Hạ Nguyên:????? Anh đúng là đồ có phúc mà không biết hưởng!!! Tiểu Ngu ngủ trên vai anh đáng yêu như thế mà anh chỉ nghĩ đến chuyện chơi game thôi à??? Anh không có ý gì khác nữa sao???
—— Thẩm Tuyển Ý: Anh có thể có ý gì với con bé được chứ? Chú mày cũng có ý với em gái chú mày à?
—— Hạ Nguyên: Em chả có ý gì với em gái em, nhưng em cũng chả muốn sờ eo nó
—— Thẩm Tuyển Ý:?
—— Hạ Nguyên: Nghiêm túc ngẫm lại đi, tại sao anh lại muốn sờ eo em gái của anh
[HẾT CHƯƠNG 55]
Bình luận truyện