Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao
Chương 61: 《 Muốn Khắc Ghi 》
Thẩm Tuyển Ý tốn một tiếng để đọc xong hết kịch bản của 《 Muốn khắc ghi 》, sau đó ngẩng đầu nói với Tất Chu đang dần thấy không ổn lắm ở cạnh mình: “Em muốn quay bộ này.”
Tất Chu hoảng sợ ra mặt.
Tuy rằng lúc bình thường nghệ sĩ nhà mình cà lơ phất phơ không đàng hoàng, nhưng luôn vô cùng nghiêm túc trong công việc, cũng rất có chính kiến riêng. Bây giờ cậu ta nói muốn quay bộ này, thì nghĩa là đã quyết định 100% trong lòng rồi
Bây giờ Tất Chu chỉ muốn lôi đứa nhân viên lọc kịch bản ra tẩn cho một trận.
Tuy là biết anh đã quyết định thì hết đường thay đổi, nhưng Tất Chu vẫn muốn kháng cự chút nữa. Anh ta nhét bốn quyển kịch bản còn lại vào lòng anh như cầu xin ông bà ông vải: “Đừng quyết định chóng vánh vậy chứ, những bộ này cậu đã xem đâu! Nhỡ thích bộ khác hơn thì sao!”
Thẩm Tuyển Ý ngẫm ngợi, cảm thấy cũng có lý. Anh không từ chối, cầm bốn quyển kịch bản còn lại lên xem một lần.
Xem hết, anh lại nhặt kịch bản của 《 Muốn khắc ghi 》 lên quơ quơ với Tất Chu: “Chốt xong rồi, cái này ạ.”
Tất Chu: “…………”
Bốn kịch bản mà anh ta chọn lựa kĩ càng chẳng lẽ lại thua thứ cá ngẫu nhiên lọt phải lưới này sao? Không phải là vì cô đạo diễn quèn này là fan của cậu ta nên cậu ta có filter đấy chứ?
Tất Chu lấy quyển kịch bản sang với gương mặt nghiêm trọng.
《 Muốn khắc ghi 》 kể về một câu chuyện tình không trọn vẹn.
Một cậu thiếu niên bất hảo lớn lên ở nông thôn gặp được một thiếu nữ chuyển đến đây sống vì công việc của cha mẹ. Cô gái này khác hẳn những người mà cậu ta từng biết, vừa dịu dàng lại vừa xinh đẹp, trầm lặng mà không kém phần ngoan ngoãn, tựa như đóa cúc non đón gió ngoài đồng, má lúm đồng tiền đong đầy ánh nắng.
Việc sung sướng nhất hằng ngày của cậu là trèo lên cây, leo qua tường, tránh đám phụ nữ đang phơi áo quần trong sân, đặt khóm hoa đẹp nhất mà cậu hái từ vách núi cheo leo lên bệ cửa sổ nhà cô gái.
Sau đó cậu trai náu mình trên cây táo sai quả ngoài vườn như một chú mèo hoang. Cậu thấy cô gái mặc váy liền trắng mở cửa sổ, vừa tò mò vừa mừng rỡ cầm khóm hoa lên, đặt bên mũi ngửi hương hoa, nở nụ cười ngoan ngoãn dịu dàng.
Thế là cả ngày hôm đó tâm trạng cậu sẽ rất vui. Cậu huýt sáo tụt xuống khỏi cây, dù đánh nhau thua thằng trùm xóm bên cậu cũng chẳng thấy buồn.
Về sau cô bé dọn đi theo cha mẹ, cậu bé chạy đuổi theo chiếc xe thật lâu.
Xe dừng lại trên con đường lầy lội giữa ruộng lúa mạch, cô bé hạ cửa sổ, nhìn cậu bé với đôi mắt đỏ hoe.
Cậu thở hồng hộc, lại nhếch miệng cười, lấy khóm hoa giắt ở lưng quần xuống tặng cho cô. Trên cánh hoa còn vương sương sớm, cậu bé vẫy tay với cô rồi nói, đừng quên anh và nơi này nhé.
Cậu nghĩ, cậu vẫn luôn muốn tìm cô.
Chờ bao giờ cậu lớn, có tiền rồi, cậu phải mua cho cô chiếc váy xinh nhất trần đời, tặng cho cô loại hoa đẹp nhất thế giới.
Nhưng mấy năm sau buổi chia ly, cô bé đã hoàn toàn quên mất cậu bé. Cô đã quên đi đồng ruộng nơi họ nắm tay nhau cùng chạy, quên đi bó hoa luôn nở rộ bên thềm.
Cô mắc bệnh, một căn bệnh khiến cô cứ cách một thời gian lại quên hết tất cả kí ức trước đây.
Cái chết bất ngờ của cha mẹ khiến cô bị sang chấn tâm lý không thể chữa khỏi. Cứ cách một khoảng thời gian, cô sẽ phải đối mặt với một thế giới hoàn toàn mới, và hết lần này đến lần khác, cô đều phải làm quen lại với tất thảy, phải trải nghiệm sự sợ hãi vô tận với những điều chưa biết.
Thiếu nữ trầm lặng ngoan ngoãn ngày xưa trở nên mẫn cảm nhát gan, không nhớ rõ anh là ai, cũng không nhớ rõ chính mình là ai.
Chàng trai ở lại bên cô.
Mỗi lần cô quên đi, anh lại khiến cô yêu mình một lần nữa.
Anh đã khiến cuộc đời u ám tuyệt vọng của cô lại nở ra những đóa hoa tươi đẹp. Mỗi sáng thức dậy, cô chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy bó hoa đẫm sương sớm đặt nơi đầu giường.
Một ngày kia, chàng trai phát hiện ra anh có một khối u không thể phẫu thuật trong não bộ. Anh không sợ chết, nhưng anh sợ rằng nếu mất đi mình, thế giới của cô gái sẽ lại rơi vào bóng đêm.
Nhưng anh không còn cách nào khác.
Con người chẳng bao giờ kiểm soát được chuyện sống chết.
Anh không nói cho cô gái chuyện mình sắp chết. Anh dùng tháng ngày còn lại để sắp xếp tất cả mọi thứ thay cô. Dù không còn anh, cô gái vẫn có thể sống sót mà không lo cơm áo.
Anh nghĩ, khi anh chết rồi, chẳng bao lâu nữa cô gái sẽ lại mất trí nhớ thôi.
Khi đó, cô sẽ quên đi mất nỗi đau mất anh, bắt đầu một cuộc đời mới.
Cô dịu dàng và tốt đẹp như thế, trong phần đời đằng đẵng về sau, nhất định sẽ gặp được người sẵn lòng săn sóc cô. Cô sẽ được sống thoải mái, sống không tổn thương.
Quên đi anh, tựa như quên đi mùa Đông rét mướt vừa trôi qua vậy.
Chàng trai ra đi khi Xuân về hoa nở. Khi đó, hoa trên vách núi đang nở tươi thắm nhất. Giờ này năm ngoái, anh thường trèo lên vách núi, hái những bông hoa đẹp nhất tặng cô.
Nhưng anh không biết, cô gái không quên anh.
Sau khi anh chết, cô gái nhớ lại tất cả.
Nhớ được mỗi lần họ gặp nhau, nhớ được những chiêu trò mà chàng trai sử dụng mỗi lần để làm cô yêu anh. Anh luôn nhếch miệng cười, giống như cái nắng chói chang nhất của ngày Hè, xua tan mùa đông giá rét trong cuộc đời cô.
Cô nhớ rõ tất cả những gì liên quan đến họ, thậm chí còn nhớ được bóng người mờ ảo trên cây đại thụ ngoài tường thời niên thiếu.
Thật ra hồi đó cô đã biết người trốn trên ấy rồi.
Cô đã từng cố gắng muốn khắc ghi anh như thế, cuối cùng cô đã khắc sâu anh trong lòng.
Nhưng lại cũng vĩnh viễn mất đi anh.
………
Một câu chuyện tình yêu tươi mát lãng mạn, một cuộc gặp gỡ xúc động thời thanh xuân, không có những khúc ngoặt sốc óc. Nó tựa như con gió vui phất qua mây bay, quét ngang cái nắng ấm áp của ngày Xuân, thổi bay đóa bồ công anh múa vờn giữa không trung, nhưng lại vẽ một nét buồn kết thúc, khiến người đọc luyến tiếc mãi không thôi sau khi đọc hết truyện.
Nếu so sánh với mấy bộ phim gia đình chiếu rạp mang tính thương mại mà Tất Chu chọn lựa, thì bộ phim này rõ ràng đi theo hướng phim nghệ thuật.
Quay hay thì sẽ thành kinh điển, quay dở thì chẳng hóa phim tình cảm không ốm mà rên.
Hơn nữa phim nghệ thuật không chiếm được ưu thế trong thị trường phim điện ảnh hiện tại, mọi người sẽ sẵn lòng xem những bộ phim hi ha hài hước ăn bắp giải trí hơn, đấy là chưa nói đến phim này lại là phim bi.
Doanh số bán vé của các phim nghệ thuật đều không khá khẩm lắm, lại thêm kết phim buồn bã, không biết chừng sẽ càng thảm hại hơn.
Tất Chu im lặng hồi lâu: “…… Kịch bản này đúng là không tồi.”
Thẩm Tuyển Ý nhướng mày với anh ta: “Idol nào fan nấy, fan của em lợi hại ghê.”
Tất Chu: “…… Cậu cũng đừng vội đắc ý.” Anh ta nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Thị trường phim nghệ thuật không ngon ăn. Giới tư bản bây giờ người ta chỉ để ý doanh số bán vé thôi. Thể loại phim nghệ thuật bi kịch này ngoài fan của cậu ra thì chẳng mấy ai chịu mua vé đi xem đâu.”
Thẩm Tuyển Ý cười: “Chuyện đấy thì chưa chắc.”
Tất Chu nói: “Được, cứ lùi một vạn bước giả thiết là bộ phim này có thể trở thành một bộ điện ảnh được trầm trồ khen ngợi đi, nhưng tiền đề là phải có một đạo diễn có kinh nghiệm phong phú ra tay. Yêu cầu về hình ảnh góc máy ánh sáng của bộ này không thấp đúng không? Cô ta chỉ là một tay mơ vừa tốt nghiệp, đạo diễn phim điện ảnh lần đầu tiên, cậu nghĩ cô ta có thể quay được một tác phẩm chất lượng cao ư?”
Kinh nghiệm và tuổi tác quả thật chính là một trong những tiêu chí để đánh giá trong mỗi ngành sản xuất, về phương diện này có vẻ cô đạo diễn tay mơ Nhạc Lê kia không đáng tin cậy lắm.
Với kinh nghiệm và tuổi nghề như của cô ấy, tìm mấy diễn viên newbie vừa ra trường giống cô ấy có lẽ hợp hơn, chứ vừa viết kịch bản xong đã gửi luôn cho lưu lượng hàng khủng thì không khỏi khiến người ta thấy không được thực tế cho lắm.
Thẩm Tuyển Ý bắt chéo chân dựa vào sofa, nhặt bản sơ yếu lí lịch kia lên: “Người không ra gì thì không dám gửi kịch bản cho em đâu. Còn chưa quay mà, làm sao anh biết được người ta không phải là tuyển thủ có tài? Dù sao em cũng rất thích kịch bản này, cũng hợp với việc thay đổi hình tượng.”
Tất Chu im lặng một lát, nghiêm mặt nói: “Nếu cậu thật sự muốn quay bộ này thì cũng được thôi, dù gì phim nghệ thuật cũng có tiềm năng đoạt giải. Nhưng không thể để cô ta quay được, chúng ta mua kịch bản từ cô ta, để cho đạo diễn lớn quay.”
Thẩm Tuyển Ý nhướng mày nhìn anh ta, xì một tiếng.
Anh lấy di động ra, bấm số gọi số máy trên sơ yếu lý lịch.
Tất Chu thấy vẻ mặt kia của anh thì biết ngay là lời đề nghị của mình không có cửa, bèn bất đắc dĩ ngậm miệng lại.
Sau tiếng tút, cuộc gọi được kết nối, đầu dây kia vang lên giọng nói trong veo: “Xin chào, xin hỏi anh tìm ai ạ?”
Thẩm Tuyển Ý cười tủm tỉm: “Anh tìm Nhạc Lê.”
Đầu dây bên kia bùng lên tiếng hét.
Hét xong là lại che miệng lại ngay, mỗi tội hơi thở có vẻ dồn dập kích động, rất lâu sau giọng nói run rẩy mới vang lên: “Là…… Là anh Tuyển Ý đấy ạ?”
Thẩm Tuyển Ý nhướng mày: “Chỉ thế mà cũng nhận ra được hở?”
Đầu dây kia kích động sắp ngất đến nơi: “Anh ơi em thích anh bao năm rồi anh có hóa thành tro em cũng nhận ra ạ!”
Thẩm Tuyển Ý: “?”
Bạn fan nhỏ lần đầu nhận được cuộc gọi của idol không hề cảm thấy câu này sai ở đâu cả, cô ấy cố nén kích động, tìm lại lý trí: “Em chào anh ạ, em tên là Nhạc Lê, xin hỏi anh tìm em là vì chuyện kịch bản sao ạ?”
Thẩm Tuyển Ý nói: “Đúng vậy, anh đã xem kịch bản của em rồi, muốn gặp mặt tán gẫu với em, em có tiện không?”
Nhạc Lê: “Tiện chứ tiện chứ tiện chứ! Lúc nào em cũng rảnh hết! Anh xem lúc nào chỗ nào em cần mang gì đến gặp anh ạ?”
Thẩm Tuyển Ý lắc đầu cười: “Chẳng cần mang gì đâu, sáng mai em đến thẳng công ty là được. Biết công ty ở đâu rồi chứ?”
Nhạc Lê: “Biết biết biết, em từng tới check in rồi ạ! Em còn có ảnh chụp chung với poster của anh nữa là!”. ngôn tình tổng tài
Thẩm Tuyển Ý: “…………”
Vì thế sáng sớm hôm sau, Thẩm Tuyển Ý lên công ty gặp bạn fan tài hoa kia.
Bạn này là một cô gái thâm thấp, mặt vẫn còn vẻ phúng phính trẻ con, đôi mắt tròn xoe, còn có hai má lúm đồng tiền, nhìn rất đáng yêu.
Chẳng ai có thể liên hệ cô gái ngây thơ đáng yêu này với từ đạo diễn. Trước đấy Tất Chu còn ôm một chút kỳ vọng, bây giờ chỉ có thể miêu tả tâm trạng bằng từ tuyệt vọng.
Thẩm Tuyển Ý thì lại rất vui vẻ, còn khen người ta: “Trông em đáng yêu quá nhỉ.”
Nhạc Lê bị câu khen của idol làm cho mặt đỏ tai hồng, phải trộm véo đùi mình để không mất bình tĩnh. Cô ấy hít sâu một lúc lâu mới gom được thái độ chuyên nghiệp việc công xử theo phép công: “Thầy Thẩm, anh tìm em để nói về chuyện kịch bản, nghĩa là anh có hứng thú với kịch bản của em ạ?”
Thẩm Tuyển Ý rất thẳng thắn thành khẩn: “Đúng vậy, anh rất thích kịch bản của em, anh tính nhận kịch bản này.”
Hai mắt Nhạc Lê đều tỏa ra ánh sáng.
Hai người nói chuyện rất lâu về kịch bản và bản thân Nhạc Lê. Tuy rằng hôm qua anh bảo cô ấy không cần mang gì cả, nhưng Nhạc Lê vẫn mang tới một chiếc USB, bên trong chứa tất cả tác phẩm của cô ấy.
Lời nói trước đây của Thẩm Tuyển Ý không sai, đây đúng là một tuyển thủ có thiên phú.
Hồi đại học cô theo chuyên ngành đạo diễn, tác phẩm đầu tay ở trường đã đạt giải Bạc trong hội thi Điện ảnh Toàn Quốc dành cho sinh viên. Giải thưởng phim ngắn quốc tế cho người mới cũng không phải là giải nhảm nhí gì, mà là một giải thưởng quốc tế có uy tín rất cao.
Cô ấy nắm rất chắc kỹ xảo và thủ pháp quay phim, không hề thua kém bất kì đạo diễn trưởng thành nào. Chính bởi giải thưởng phim ngắn cho người mới này mà cô ấy mới có cơ hội tham gia với vai trò đạo diễn chấp hành trong phim của đạo diễn Trương.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên cô ấy làm một bộ phim điện ảnh chính thức, nhưng cả kịch bản và phương thức quay đã được cô ấy liên tục chỉnh sửa và cân nhắc suốt ba năm qua.
Nhạc Lê nói: “Em cũng không nghĩ tới những thứ như doanh số bán vé ạ, em chỉ muốn kể lại câu chuyện này thật hoàn chỉnh. Kể xong cốt để khán giả xem phim tin vào tình yêu, quý trọng tình yêu, cũng như tin tưởng vững chắc vào sự tốt đẹp và vĩnh hằng của nó. Đây là những điều mà em muốn truyền đạt.”
Thẩm Tuyển Ý cười hỏi: “Tại sao em lại nghĩ đến câu chuyện này?”
Nhạc Lê cũng bật cười, đôi má có lúm đồng tiền phình lên: “Đây là linh cảm đến từ bạn thân nhất của em ạ. Trước kia bạn ấy đã trải qua một số chuyện không vui, cũng từng vật lộn rất lâu trong bóng tối. Sau đó bạn ấy tìm được chàng trai của đời mình. Quá trình họ yêu nhau cũng là quá trình họ chữa khỏi cho nhau, em cảm thấy cực kì đẹp đẽ và vô cùng cảm động, em muốn biểu đạt qua phương thức điện ảnh ạ.”
Thẩm Tuyển Ý gật gật đầu ra chiều chiêm nghiệm.
Trước khi gặp Nhạc Lê, thật ra anh cũng đã quyết định sẽ quay bộ phim này, bây giờ gặp mặt hàn huyên xong rồi, anh càng chắc chắn đây sẽ là một quyết định không làm anh hối hận.
Lúc Thẩm Tuyển Ý gọi Tất Chu vào bàn chuyện hợp đồng với cô ấy, Nhạc Lê cảm thấy ngây ngốc không thể tin nổi, y như được món quà trời cho giáng xuống đầu.
Thành công dễ vậy sao???
Cô ấy là con trời được chọn đấy ư???
Chắc chắn kiếp trước cô ấy đã cứu vớt nhân loại rồi!
Không ngờ niềm vui bất ngờ lớn hơn còn ở phía sau. Thẩm Tuyển Ý cười tủm tỉm hỏi cô ấy: “Nữ chính em đã chọn được ai chưa? Em cảm thấy Triệu Ngu thế nào?”
Nhạc Lê: “!!!”
Chuẩn man! Cô ấy chính là con trời thật rồi!
Tất Chu hoảng sợ ra mặt.
Tuy rằng lúc bình thường nghệ sĩ nhà mình cà lơ phất phơ không đàng hoàng, nhưng luôn vô cùng nghiêm túc trong công việc, cũng rất có chính kiến riêng. Bây giờ cậu ta nói muốn quay bộ này, thì nghĩa là đã quyết định 100% trong lòng rồi
Bây giờ Tất Chu chỉ muốn lôi đứa nhân viên lọc kịch bản ra tẩn cho một trận.
Tuy là biết anh đã quyết định thì hết đường thay đổi, nhưng Tất Chu vẫn muốn kháng cự chút nữa. Anh ta nhét bốn quyển kịch bản còn lại vào lòng anh như cầu xin ông bà ông vải: “Đừng quyết định chóng vánh vậy chứ, những bộ này cậu đã xem đâu! Nhỡ thích bộ khác hơn thì sao!”
Thẩm Tuyển Ý ngẫm ngợi, cảm thấy cũng có lý. Anh không từ chối, cầm bốn quyển kịch bản còn lại lên xem một lần.
Xem hết, anh lại nhặt kịch bản của 《 Muốn khắc ghi 》 lên quơ quơ với Tất Chu: “Chốt xong rồi, cái này ạ.”
Tất Chu: “…………”
Bốn kịch bản mà anh ta chọn lựa kĩ càng chẳng lẽ lại thua thứ cá ngẫu nhiên lọt phải lưới này sao? Không phải là vì cô đạo diễn quèn này là fan của cậu ta nên cậu ta có filter đấy chứ?
Tất Chu lấy quyển kịch bản sang với gương mặt nghiêm trọng.
《 Muốn khắc ghi 》 kể về một câu chuyện tình không trọn vẹn.
Một cậu thiếu niên bất hảo lớn lên ở nông thôn gặp được một thiếu nữ chuyển đến đây sống vì công việc của cha mẹ. Cô gái này khác hẳn những người mà cậu ta từng biết, vừa dịu dàng lại vừa xinh đẹp, trầm lặng mà không kém phần ngoan ngoãn, tựa như đóa cúc non đón gió ngoài đồng, má lúm đồng tiền đong đầy ánh nắng.
Việc sung sướng nhất hằng ngày của cậu là trèo lên cây, leo qua tường, tránh đám phụ nữ đang phơi áo quần trong sân, đặt khóm hoa đẹp nhất mà cậu hái từ vách núi cheo leo lên bệ cửa sổ nhà cô gái.
Sau đó cậu trai náu mình trên cây táo sai quả ngoài vườn như một chú mèo hoang. Cậu thấy cô gái mặc váy liền trắng mở cửa sổ, vừa tò mò vừa mừng rỡ cầm khóm hoa lên, đặt bên mũi ngửi hương hoa, nở nụ cười ngoan ngoãn dịu dàng.
Thế là cả ngày hôm đó tâm trạng cậu sẽ rất vui. Cậu huýt sáo tụt xuống khỏi cây, dù đánh nhau thua thằng trùm xóm bên cậu cũng chẳng thấy buồn.
Về sau cô bé dọn đi theo cha mẹ, cậu bé chạy đuổi theo chiếc xe thật lâu.
Xe dừng lại trên con đường lầy lội giữa ruộng lúa mạch, cô bé hạ cửa sổ, nhìn cậu bé với đôi mắt đỏ hoe.
Cậu thở hồng hộc, lại nhếch miệng cười, lấy khóm hoa giắt ở lưng quần xuống tặng cho cô. Trên cánh hoa còn vương sương sớm, cậu bé vẫy tay với cô rồi nói, đừng quên anh và nơi này nhé.
Cậu nghĩ, cậu vẫn luôn muốn tìm cô.
Chờ bao giờ cậu lớn, có tiền rồi, cậu phải mua cho cô chiếc váy xinh nhất trần đời, tặng cho cô loại hoa đẹp nhất thế giới.
Nhưng mấy năm sau buổi chia ly, cô bé đã hoàn toàn quên mất cậu bé. Cô đã quên đi đồng ruộng nơi họ nắm tay nhau cùng chạy, quên đi bó hoa luôn nở rộ bên thềm.
Cô mắc bệnh, một căn bệnh khiến cô cứ cách một thời gian lại quên hết tất cả kí ức trước đây.
Cái chết bất ngờ của cha mẹ khiến cô bị sang chấn tâm lý không thể chữa khỏi. Cứ cách một khoảng thời gian, cô sẽ phải đối mặt với một thế giới hoàn toàn mới, và hết lần này đến lần khác, cô đều phải làm quen lại với tất thảy, phải trải nghiệm sự sợ hãi vô tận với những điều chưa biết.
Thiếu nữ trầm lặng ngoan ngoãn ngày xưa trở nên mẫn cảm nhát gan, không nhớ rõ anh là ai, cũng không nhớ rõ chính mình là ai.
Chàng trai ở lại bên cô.
Mỗi lần cô quên đi, anh lại khiến cô yêu mình một lần nữa.
Anh đã khiến cuộc đời u ám tuyệt vọng của cô lại nở ra những đóa hoa tươi đẹp. Mỗi sáng thức dậy, cô chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy bó hoa đẫm sương sớm đặt nơi đầu giường.
Một ngày kia, chàng trai phát hiện ra anh có một khối u không thể phẫu thuật trong não bộ. Anh không sợ chết, nhưng anh sợ rằng nếu mất đi mình, thế giới của cô gái sẽ lại rơi vào bóng đêm.
Nhưng anh không còn cách nào khác.
Con người chẳng bao giờ kiểm soát được chuyện sống chết.
Anh không nói cho cô gái chuyện mình sắp chết. Anh dùng tháng ngày còn lại để sắp xếp tất cả mọi thứ thay cô. Dù không còn anh, cô gái vẫn có thể sống sót mà không lo cơm áo.
Anh nghĩ, khi anh chết rồi, chẳng bao lâu nữa cô gái sẽ lại mất trí nhớ thôi.
Khi đó, cô sẽ quên đi mất nỗi đau mất anh, bắt đầu một cuộc đời mới.
Cô dịu dàng và tốt đẹp như thế, trong phần đời đằng đẵng về sau, nhất định sẽ gặp được người sẵn lòng săn sóc cô. Cô sẽ được sống thoải mái, sống không tổn thương.
Quên đi anh, tựa như quên đi mùa Đông rét mướt vừa trôi qua vậy.
Chàng trai ra đi khi Xuân về hoa nở. Khi đó, hoa trên vách núi đang nở tươi thắm nhất. Giờ này năm ngoái, anh thường trèo lên vách núi, hái những bông hoa đẹp nhất tặng cô.
Nhưng anh không biết, cô gái không quên anh.
Sau khi anh chết, cô gái nhớ lại tất cả.
Nhớ được mỗi lần họ gặp nhau, nhớ được những chiêu trò mà chàng trai sử dụng mỗi lần để làm cô yêu anh. Anh luôn nhếch miệng cười, giống như cái nắng chói chang nhất của ngày Hè, xua tan mùa đông giá rét trong cuộc đời cô.
Cô nhớ rõ tất cả những gì liên quan đến họ, thậm chí còn nhớ được bóng người mờ ảo trên cây đại thụ ngoài tường thời niên thiếu.
Thật ra hồi đó cô đã biết người trốn trên ấy rồi.
Cô đã từng cố gắng muốn khắc ghi anh như thế, cuối cùng cô đã khắc sâu anh trong lòng.
Nhưng lại cũng vĩnh viễn mất đi anh.
………
Một câu chuyện tình yêu tươi mát lãng mạn, một cuộc gặp gỡ xúc động thời thanh xuân, không có những khúc ngoặt sốc óc. Nó tựa như con gió vui phất qua mây bay, quét ngang cái nắng ấm áp của ngày Xuân, thổi bay đóa bồ công anh múa vờn giữa không trung, nhưng lại vẽ một nét buồn kết thúc, khiến người đọc luyến tiếc mãi không thôi sau khi đọc hết truyện.
Nếu so sánh với mấy bộ phim gia đình chiếu rạp mang tính thương mại mà Tất Chu chọn lựa, thì bộ phim này rõ ràng đi theo hướng phim nghệ thuật.
Quay hay thì sẽ thành kinh điển, quay dở thì chẳng hóa phim tình cảm không ốm mà rên.
Hơn nữa phim nghệ thuật không chiếm được ưu thế trong thị trường phim điện ảnh hiện tại, mọi người sẽ sẵn lòng xem những bộ phim hi ha hài hước ăn bắp giải trí hơn, đấy là chưa nói đến phim này lại là phim bi.
Doanh số bán vé của các phim nghệ thuật đều không khá khẩm lắm, lại thêm kết phim buồn bã, không biết chừng sẽ càng thảm hại hơn.
Tất Chu im lặng hồi lâu: “…… Kịch bản này đúng là không tồi.”
Thẩm Tuyển Ý nhướng mày với anh ta: “Idol nào fan nấy, fan của em lợi hại ghê.”
Tất Chu: “…… Cậu cũng đừng vội đắc ý.” Anh ta nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Thị trường phim nghệ thuật không ngon ăn. Giới tư bản bây giờ người ta chỉ để ý doanh số bán vé thôi. Thể loại phim nghệ thuật bi kịch này ngoài fan của cậu ra thì chẳng mấy ai chịu mua vé đi xem đâu.”
Thẩm Tuyển Ý cười: “Chuyện đấy thì chưa chắc.”
Tất Chu nói: “Được, cứ lùi một vạn bước giả thiết là bộ phim này có thể trở thành một bộ điện ảnh được trầm trồ khen ngợi đi, nhưng tiền đề là phải có một đạo diễn có kinh nghiệm phong phú ra tay. Yêu cầu về hình ảnh góc máy ánh sáng của bộ này không thấp đúng không? Cô ta chỉ là một tay mơ vừa tốt nghiệp, đạo diễn phim điện ảnh lần đầu tiên, cậu nghĩ cô ta có thể quay được một tác phẩm chất lượng cao ư?”
Kinh nghiệm và tuổi tác quả thật chính là một trong những tiêu chí để đánh giá trong mỗi ngành sản xuất, về phương diện này có vẻ cô đạo diễn tay mơ Nhạc Lê kia không đáng tin cậy lắm.
Với kinh nghiệm và tuổi nghề như của cô ấy, tìm mấy diễn viên newbie vừa ra trường giống cô ấy có lẽ hợp hơn, chứ vừa viết kịch bản xong đã gửi luôn cho lưu lượng hàng khủng thì không khỏi khiến người ta thấy không được thực tế cho lắm.
Thẩm Tuyển Ý bắt chéo chân dựa vào sofa, nhặt bản sơ yếu lí lịch kia lên: “Người không ra gì thì không dám gửi kịch bản cho em đâu. Còn chưa quay mà, làm sao anh biết được người ta không phải là tuyển thủ có tài? Dù sao em cũng rất thích kịch bản này, cũng hợp với việc thay đổi hình tượng.”
Tất Chu im lặng một lát, nghiêm mặt nói: “Nếu cậu thật sự muốn quay bộ này thì cũng được thôi, dù gì phim nghệ thuật cũng có tiềm năng đoạt giải. Nhưng không thể để cô ta quay được, chúng ta mua kịch bản từ cô ta, để cho đạo diễn lớn quay.”
Thẩm Tuyển Ý nhướng mày nhìn anh ta, xì một tiếng.
Anh lấy di động ra, bấm số gọi số máy trên sơ yếu lý lịch.
Tất Chu thấy vẻ mặt kia của anh thì biết ngay là lời đề nghị của mình không có cửa, bèn bất đắc dĩ ngậm miệng lại.
Sau tiếng tút, cuộc gọi được kết nối, đầu dây kia vang lên giọng nói trong veo: “Xin chào, xin hỏi anh tìm ai ạ?”
Thẩm Tuyển Ý cười tủm tỉm: “Anh tìm Nhạc Lê.”
Đầu dây bên kia bùng lên tiếng hét.
Hét xong là lại che miệng lại ngay, mỗi tội hơi thở có vẻ dồn dập kích động, rất lâu sau giọng nói run rẩy mới vang lên: “Là…… Là anh Tuyển Ý đấy ạ?”
Thẩm Tuyển Ý nhướng mày: “Chỉ thế mà cũng nhận ra được hở?”
Đầu dây kia kích động sắp ngất đến nơi: “Anh ơi em thích anh bao năm rồi anh có hóa thành tro em cũng nhận ra ạ!”
Thẩm Tuyển Ý: “?”
Bạn fan nhỏ lần đầu nhận được cuộc gọi của idol không hề cảm thấy câu này sai ở đâu cả, cô ấy cố nén kích động, tìm lại lý trí: “Em chào anh ạ, em tên là Nhạc Lê, xin hỏi anh tìm em là vì chuyện kịch bản sao ạ?”
Thẩm Tuyển Ý nói: “Đúng vậy, anh đã xem kịch bản của em rồi, muốn gặp mặt tán gẫu với em, em có tiện không?”
Nhạc Lê: “Tiện chứ tiện chứ tiện chứ! Lúc nào em cũng rảnh hết! Anh xem lúc nào chỗ nào em cần mang gì đến gặp anh ạ?”
Thẩm Tuyển Ý lắc đầu cười: “Chẳng cần mang gì đâu, sáng mai em đến thẳng công ty là được. Biết công ty ở đâu rồi chứ?”
Nhạc Lê: “Biết biết biết, em từng tới check in rồi ạ! Em còn có ảnh chụp chung với poster của anh nữa là!”. ngôn tình tổng tài
Thẩm Tuyển Ý: “…………”
Vì thế sáng sớm hôm sau, Thẩm Tuyển Ý lên công ty gặp bạn fan tài hoa kia.
Bạn này là một cô gái thâm thấp, mặt vẫn còn vẻ phúng phính trẻ con, đôi mắt tròn xoe, còn có hai má lúm đồng tiền, nhìn rất đáng yêu.
Chẳng ai có thể liên hệ cô gái ngây thơ đáng yêu này với từ đạo diễn. Trước đấy Tất Chu còn ôm một chút kỳ vọng, bây giờ chỉ có thể miêu tả tâm trạng bằng từ tuyệt vọng.
Thẩm Tuyển Ý thì lại rất vui vẻ, còn khen người ta: “Trông em đáng yêu quá nhỉ.”
Nhạc Lê bị câu khen của idol làm cho mặt đỏ tai hồng, phải trộm véo đùi mình để không mất bình tĩnh. Cô ấy hít sâu một lúc lâu mới gom được thái độ chuyên nghiệp việc công xử theo phép công: “Thầy Thẩm, anh tìm em để nói về chuyện kịch bản, nghĩa là anh có hứng thú với kịch bản của em ạ?”
Thẩm Tuyển Ý rất thẳng thắn thành khẩn: “Đúng vậy, anh rất thích kịch bản của em, anh tính nhận kịch bản này.”
Hai mắt Nhạc Lê đều tỏa ra ánh sáng.
Hai người nói chuyện rất lâu về kịch bản và bản thân Nhạc Lê. Tuy rằng hôm qua anh bảo cô ấy không cần mang gì cả, nhưng Nhạc Lê vẫn mang tới một chiếc USB, bên trong chứa tất cả tác phẩm của cô ấy.
Lời nói trước đây của Thẩm Tuyển Ý không sai, đây đúng là một tuyển thủ có thiên phú.
Hồi đại học cô theo chuyên ngành đạo diễn, tác phẩm đầu tay ở trường đã đạt giải Bạc trong hội thi Điện ảnh Toàn Quốc dành cho sinh viên. Giải thưởng phim ngắn quốc tế cho người mới cũng không phải là giải nhảm nhí gì, mà là một giải thưởng quốc tế có uy tín rất cao.
Cô ấy nắm rất chắc kỹ xảo và thủ pháp quay phim, không hề thua kém bất kì đạo diễn trưởng thành nào. Chính bởi giải thưởng phim ngắn cho người mới này mà cô ấy mới có cơ hội tham gia với vai trò đạo diễn chấp hành trong phim của đạo diễn Trương.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên cô ấy làm một bộ phim điện ảnh chính thức, nhưng cả kịch bản và phương thức quay đã được cô ấy liên tục chỉnh sửa và cân nhắc suốt ba năm qua.
Nhạc Lê nói: “Em cũng không nghĩ tới những thứ như doanh số bán vé ạ, em chỉ muốn kể lại câu chuyện này thật hoàn chỉnh. Kể xong cốt để khán giả xem phim tin vào tình yêu, quý trọng tình yêu, cũng như tin tưởng vững chắc vào sự tốt đẹp và vĩnh hằng của nó. Đây là những điều mà em muốn truyền đạt.”
Thẩm Tuyển Ý cười hỏi: “Tại sao em lại nghĩ đến câu chuyện này?”
Nhạc Lê cũng bật cười, đôi má có lúm đồng tiền phình lên: “Đây là linh cảm đến từ bạn thân nhất của em ạ. Trước kia bạn ấy đã trải qua một số chuyện không vui, cũng từng vật lộn rất lâu trong bóng tối. Sau đó bạn ấy tìm được chàng trai của đời mình. Quá trình họ yêu nhau cũng là quá trình họ chữa khỏi cho nhau, em cảm thấy cực kì đẹp đẽ và vô cùng cảm động, em muốn biểu đạt qua phương thức điện ảnh ạ.”
Thẩm Tuyển Ý gật gật đầu ra chiều chiêm nghiệm.
Trước khi gặp Nhạc Lê, thật ra anh cũng đã quyết định sẽ quay bộ phim này, bây giờ gặp mặt hàn huyên xong rồi, anh càng chắc chắn đây sẽ là một quyết định không làm anh hối hận.
Lúc Thẩm Tuyển Ý gọi Tất Chu vào bàn chuyện hợp đồng với cô ấy, Nhạc Lê cảm thấy ngây ngốc không thể tin nổi, y như được món quà trời cho giáng xuống đầu.
Thành công dễ vậy sao???
Cô ấy là con trời được chọn đấy ư???
Chắc chắn kiếp trước cô ấy đã cứu vớt nhân loại rồi!
Không ngờ niềm vui bất ngờ lớn hơn còn ở phía sau. Thẩm Tuyển Ý cười tủm tỉm hỏi cô ấy: “Nữ chính em đã chọn được ai chưa? Em cảm thấy Triệu Ngu thế nào?”
Nhạc Lê: “!!!”
Chuẩn man! Cô ấy chính là con trời thật rồi!
Bình luận truyện