Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao
Chương 8: Đừng Giục, Đang Cố Gắng Nè!
Mãi đến khi đoàn người Thẩm Tuyển Ý hoàn toàn biến mất ở cửa, Triệu Ngu mới thu tầm mắt lại, rầu rĩ buông tiếng thở dài, “Chúng mình về đi.”
Lâm Chi Nam hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn cô hồi lâu, lại móc chữ ký ra đưa sang: “Cầm đi!”
Triệu Ngu nhìn chữ kí ngầu lòi ở mặt trên, im lặng một lát. Cô rất quen thuộc với nét chữ của anh, dầu gì ngày xưa bài tập hè của mình toàn là do anh ấy làm mà.
Chữ ký này hẳn đã được ai thiết kế rồi, nhưng thói quen cầm bút của anh vẫn lộ ra qua nét chữ.
Triệu Ngu buồn bã nói: “Thôi, cậu giữ đi.”
Lâm Chi Nam: “???” Cô ấy không tin nổi nhìn cô một lát, “Cậu là fan fake chứ gì?”
Triệu Ngu: “……”
Lâm Chi Nam nhìn chữ ký mấy bận, nhét lại vào túi mình: “Tớ giữ thì tớ giữ, giờ tớ cảm thấy Thẩm Tuyển Ý rất không tồi.” Cô ấy ôm ngực bằng hai tay: “Đẹp trai quá, body thì hết sảy! Muốn sờ vào cơ bụng của anh ấy ghê!”
Triệu Ngu: “………… Trả chữ ký lại cho tớ!”
Lâm Chi Nam làm mặt quỷ với cô, cười hì hì chạy đi.
Khi họ quay lại phòng huấn luyện, mọi người còn đang bàn tán sôi nổi về chuyện Thẩm Tuyển Ý đến đây, cho dù không phải fan của anh, cũng đều bị thuyết phục bởi giá trị nhan sắc và dáng người của anh. Tính tình anh lại ổn áp thế này, rất nhiều bạn nữ đều la hét chuyển qua làm fan.
Vì được chụp chung và xin được chữ ký nên mặt Phùng Ưu cười vui phơi phới, hớn hở đa cấp các tác phẩm và chuyện hằng ngày của Thẩm Tuyển Ý cho các bạn không biết về anh nghe.
—— “Scandal đó đương nhiên là giả rồi! Anh ý thường xuyên share về mấy chú cá vàng cho fan đó, con cá nào cũng có tên! Nhưng cuối cùng cũng chẳng nuôi sống nổi, tháng trước anh ý còn làm đám tang cho bọn cá vàng đó.”
—— “Thật ra tính anh ấy hơi lơ ngơ, hồi mới debut không phải anh ấy tham gia một gameshow sao, sau đó hai nữ khách mời trong đấy cứ bám dính lấy anh ấy cọ fame, còn đăng rất nhiều bài linh tinh. Những chuyện thế này toàn là công ty đăng bài thanh minh bác bỏ tin đồn phải không, ai dè lúc phỏng vấn có phóng viên hỏi về chuyện này, anh ấy nói thẳng luôn là giả đó, vì bây giờ chả có ai xứng với anh ấy cả ha ha ha ha ha. Vì chuyện này mà anh ấy bị mắng rõ lâu, giờ nhớ lại vừa thương vừa buồn cười.”
—— “Anh ý thật sự rất cố gắng đó, đã tiến bộ rất lớn so với hồi biểu diễn lúc mới debut rồi, hồi đó fan đi đón máy bay đều nói, bé cưng anh phải cố gắng luyện tập nghe hông, không thể để người ta xem thường được! Anh ý bèn nói, biết rồi biết rồi, đừng giục, đang cố gắng nè. Thật sự rất đáng yêu đó!”
Đôi mắt của mỗi một fangirl đu idol đều sáng lấp lánh khi nói về idol của mình.
Phùng Ưu nói một lúc, đột nhiên phát hiện Triệu Ngu – đối thủ cạnh tranh số một của mình – đã nhích lại gần từ lúc nào, còn đang nghe rất nghiêm túc.
Cô ta liếc cô một cái, “Làm gì đấy?”
Triệu Ngu: “…… tiện thì tớ nghe thôi.”
Từ sau lần bị Lâm Chi Nam phát hiện hình nền di động, Triệu Ngu đã đổi qua ảnh mới, ngoài Lâm Chi Nam ra thì không ai biết cô cũng thích Thẩm Tuyển Ý.
Phùng Ưu hừ nhẹ một tiếng, nhưng thật ra lại không đuổi cô đi, tiếp tục đa cấp về idol.
Kỳ thật, từ sau khi lên cấp 3 Triệu Ngu chưa từng tiếp xúc với Thẩm Tuyển Ý.
Anh trai nhỏ trong ấn tượng của cô mãi mãi là thiếu niên tràn ngập hơi thở ngày hè sảng khoái mát lành hôm họ gặp nhau lần đầu. Kỳ nghỉ hè ngắn ngủi mỗi năm chính là toàn bộ thời gian cô ở bên anh.
Ở trước mặt cô, anh luôn luôn là anh trai nhà bên thân thiện nhiệt tình.
Nhưng bây giờ nghe về chàng trai trong lời Phùng Ưu, cô mới phát hiện hóa ra mình cũng không hiểu gì về anh. Cô chỉ quen thuộc với mặt kia của anh, bởi vì cô là em gái nhỏ nhà hàng xóm, cho nên khi ở trước mặt cô, anh luôn luôn giữ dáng vẻ ấy thôi.
Càng nghe nhiều, càng hiểu biết sâu, thì cô phát hiện mình cách anh ngày càng xa.
Nghe đến cuối, Triệu Ngu yên lặng bò dậy đi tập luyện.
Cứ tập luyện đã.
Sớm ngày đến cạnh anh, tìm hiểu tất cả các phương diện của anh.
……
Sao khi lên lớp trung cấp, cường độ tập nặng hơn, tập múa hay tập thanh nhạc cũng khó hơn hẳn. Ngày này qua ngày khác, vừa buồn tẻ lại vừa mỏi mệt, tựa như không có điểm dừng.
Việc bỏ dở giữa chừng mà Giang Lôi và Giang Dự đã đoán trước mãi mà vẫn chưa đến.
Tuy rằng ngày nào Triệu Ngu cũng than mệt, nhưng chỉ cần ai nói một câu “Thôi đừng tập nữa”, thì cô lại lập tức nhảy dựng lên như được tiêm máu gà.
Thi thoảng Giang Dự gặp Dương Khiết ở chỗ làm, hỏi chuyện tập tành của cô cháu ngoại, Dương Khiết toàn khen không dứt miệng, khen đến độ Giang Dự cũng hoài nghi có phải đứa cháu ngoại của mình đã bị đánh tráo lúc đi huấn luyện không.
Thời tiết Bắc Kinh chuyển từ nóng sang lạnh, sau khi vào đông, trời đổ tuyết to.
Tứ Xuyên rất ít khi có tuyết rơi, mà có rơi cũng chỉ rơi lất phất, Triệu Ngu nhìn thành phố bao trùm trong tuyết mà phấn khích vô cùng. Sau khi trường cho nghỉ đông, cô lại dọn về ký túc xá của thực tập sinh, tiến hành huấn luyện tập trung.
Tháng trước công ty lại tổ chức một lần kiểm tra nội bộ, nhưng lần này thì Triệu Ngu và Lâm Chi Nam chưa tham gia, các cô rất hiểu năng lực của bản thân, không cần phải kiểm tra làm gì.
Phùng Ưu cũng không tham gia, đả kích lần đầu có thể nói là hơi lớn với cô ta, bây giờ nếu không chắc 100% thì với tính cách mạnh mẽ của cô nàng, cô ta sẽ không để mình bị mất mặt nữa.
Gần tới Tết Âm, công ty cũng cho đám trainee nghỉ một tuần.
Năm nay Giang Dự kết thúc việc ghi hình sớm, cuối cùng cũng không phải đi làm vào dịp Tết. Nhiều năm rồi ông không tụ tập với mọi người, ông đã thương lượng với Giang Lôi, quyết định về Hàng Châu ăn Tết cùng mọi người.
Giang Lôi và Triệu Khang Ninh đến đó từ mấy hôm trước, Triệu Ngu xuất phát từ Bắc Kinh, tự dưng lại thành người về nhà cuối cùng.
Nhiều năm rồi cô chưa về Hàng Châu, Hàng Châu không có Thẩm Tuyển Ý thì không có sức hấp dẫn gì đối với cô.
Thành phố phát triển thay đổi từng ngày, ngay cả đường phố cũng rộng ra nhiều.
Về đến nhà đã là trưa ngày 30 Tết. Khi Triệu Ngu kéo vali hành lý đi từ đầu hẻm vào, cửa nhà hàng xóm kế bên cách đó không xa mở ra, bà nội nhà họ Thẩm nhiều năm không gặp ôm một cái lò sưởi đi ra. Bà ngẩng đầu nhìn thấy cô, ngắm một lát mới nhận ra cô: “Tiểu Ngu đấy à? Tiểu Ngu tới rồi à?”
Triệu Ngu còn đang chơi di động, nghe giọng thì ngẩng đầu lên nhìn. Thấy bà cụ đứng trước cửa, mặt cô hơi kinh ngạc, ngay sau đó cô bước vội tới: “Bà nội Thẩm, cháu đây ạ. Sao bà gầy nhiều vậy ạ? Bà có khỏe không bà?”
Bà cụ nắm tay cô, vui mừng hớn hở: “Khỏe, khỏe mà. Bao nhiêu năm rồi bà không gặp con, con đã lớn thành thiếu nữ thế này.”
Một người giúp việc và điều dưỡng đi tới từ đằng sau, đỡ lấy bà cụ: “Bà nội, xe sắp tới rồi, chúng ta đi thôi.”
Bà nội nhà họ Thẩm gật gật đầu, lại nói với Triệu Ngu: “Tiểu Ngu, chiều bà về con lại qua chơi với bà nhé.”
Triệu Ngu cười gật đầu đồng ý, lại hỏi điều dưỡng: “Bà nội không sao chứ ạ?”
Điều dưỡng nói: “Không sao, lên bệnh viện khám định kỳ thôi.”
Bà cụ gầy hơn so với trong ký ức của cô, Triệu Ngu nhìn theo bóng họ đi xa. Sau khi về nhà cất hành lý, cô hỏi thăm Giang Dự về chuyện của bà nội nhà họ Thẩm.
Nhưng Giang Dự rất ít khi ở nhà, hỏi một câu thì không biết ba câu, cuối cùng phải nhờ vào việc hỏi thăm họ hàng láng giềng sang chơi Triệu Ngu mới biết, hóa ra hai năm trước bà nội Thẩm bị chẩn đoán ung thư.
Người già mà mắc ung thư, thì về cơ bản là bệnh nan y.
Cũng may bà nội nhà họ Thẩm còn chưa tới giai đoạn cuối, sau khi phẫu thuật thì vẫn chạy chữa đó giờ, mấy năm nay chưa có dấu hiệu tái phát.
Đám người lớn cắn hạt dưa cảm thán: “Bà nội Thẩm tốt số, nuôi được một thằng cháu trai giỏi giang. Nếu không phải cháu trai bà ấy làm minh tinh kiếm được nhiều tiền thì đào đâu ra cả trăm ngàn tệ phí chữa bệnh.”
Bố Thẩm Tuyển Ý đã qua đời vì tai nạn từ nhiều năm trước.
Anh do một tay bà nội nuôi lớn.
Triệu Ngu ngồi trên chiếc ghế nhỏ lột vỏ quýt, trong lòng hơi khổ sở. Cô yên lặng tính toán thời gian, năm mà bà nội Thẩm sinh bệnh, hình như đúng là năm Thẩm Tuyển Ý ký hợp đồng với Hoa Sướng.
Cô vẫn luôn không hiểu tại sao anh lại đột nhiên chạy đi làm minh tinh.
Bởi vì bệnh của bà nội ư?
Khi đó, anh mới chỉ là sinh viên năm 2, còn lâu nữa mới tốt nghiệp. Sau khi bố qua đời, mẹ anh đi bước nữa, nghe nói đã xây tổ ấm mới, còn sinh cả con.
Chỗ dựa duy nhất của bà nội chính là anh.
Phí chữa bệnh trăm nghìn tệ, có khi đến cả triệu tệ kia, biết lấy đâu ra.
Lúc ấy, chắc hẳn anh cũng sốt ruột lắm.
Đám người lớn đang tán gẫu đột nhiên gọi cô: “Ngu Ngu, con sao thế? Sao mắt lại đỏ lên thế kia?”
Triệu Ngu khẽ ngẩng đầu, tay còn bóp chặt quả quýt kia, lắp bắp nói: “Nước quýt bắn vào mắt ạ.”
Người lớn trong nhà cười, rút giấy khô đưa cho cô.
Tới chiều, bà nội Thẩm khám xong về nhà, Triệu Ngu nghe thấy động tĩnh thì chạy sang gõ cửa. Điều dưỡng mở cửa thấy cô, cười nói: “Bà nội đang nhắc cháu mãi đấy.”
Ngôi nhà có sân vườn tọa lạc trong con hẻm nhỏ này vẫn mang dáng vẻ lúc xưa, nhưng đồ đạc trong nhà đã thay mới hết, còn được thiết kế riêng để thuận tiện và dễ di chuyển cho bà cụ, giúp bà được thoải mái.
Trong nhà mướn một người giúp việc, còn cả hai anh làm công. Bởi vì đang Tết Âm nên cửa sổ dán chữ chào xuân, đèn lồng đỏ thẫm treo dưới mái hiên, không khí rất vui vẻ.
Bà nội nhà họ Thẩm thấy cô thì mừng lắm, Triệu Ngu ngồi bên nói chuyện với bà cụ một lát, lại chần chờ hỏi: “Bà nội, Tết này anh Tuyển Ý không về ạ?”
Bà nội nhà họ Thẩm vui tươi mừng rỡ: “Phải về chứ phải về chứ, tối nay nó lên Gala Chào Xuân đấy, hai ngày nữa là thằng bé về.”
(Gala Chào Xuân: Chương trình đêm giao thừa của đài trung ương Trung Quốc CCTV. Chỉ những nghệ sĩ nào có sức ảnh hưởng lớn mới được lên chương trình này.)
Nói đến cháu trai, đôi mắt vẩn đục của cụ bà tràn đầy sự tự hào. Thật ra Triệu Ngu không thạo món tán gẫu với người già lắm, phần lớn thời gian cô chỉ yên lặng nghe.
Nghe bà nội Thẩm lải nhải khen cháu trai ưu tú thế nào, nói hồi đó bố anh đóng tiểu phẩm trong đoàn văn công, nguyện vọng lớn nhất chính là bước lên sân khấu của Gala Chào Xuân.
Hiện giờ, nguyện vọng của bố cuối cùng cũng được con trai thực hiện.
Bà nội Thẩm y như một đứa nhóc khoe khoang, kêu người giúp việc chuyển TV sang kênh có chương trình của Thẩm Tuyển Ý: “Tiểu Ngu, con từng xem chương trình của Tuyển Tuyển nhà bà chưa? Lúc lên hình, thằng nhóc này giống bố nó lắm. Bố nó cũng thích biểu diễn trên sân khấu, con xem, Tuyển Tuyển nhà bà hát hát nhảy nhảy, giống bố nó hồi xưa như đúc……”
Bà cụ thật ra không thể nhìn rõ màn hình TV nữa, bà vừa híp mắt vừa nói, phần nhiều là suy tưởng xa xôi.
Chẳng hiểu sao Triệu Ngu lại cảm thấy chua xót.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tuyển Ý được lên Gala Chào Xuân kể từ sau khi debut.
Triệu Ngu nhớ lại một show phỏng vấn của anh mà trước đây mình từng xem, người dẫn chương trình hỏi anh nguyện vọng lớn nhất hiện tại là gì, anh cười nói là muốn lên Gala Chào Xuân.
Lúc ấy câu đùa nhiều muối này còn được lên hot search, quần chúng vây xem cười ha ha, nói chưa bao giờ thấy idol nào hề hước thế này.
Ngay cả fan cũng tưởng anh chỉ chọc cười cho vui.
Thật ra, có lẽ anh thực sự muốn lên Gala Chào Xuân.
Muốn để bà nội thấy anh.
Muốn thực hiện ước mơ mà lúc trước bố anh không thể thực hiện.
[HẾT CHƯƠNG 8]
Lâm Chi Nam hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn cô hồi lâu, lại móc chữ ký ra đưa sang: “Cầm đi!”
Triệu Ngu nhìn chữ kí ngầu lòi ở mặt trên, im lặng một lát. Cô rất quen thuộc với nét chữ của anh, dầu gì ngày xưa bài tập hè của mình toàn là do anh ấy làm mà.
Chữ ký này hẳn đã được ai thiết kế rồi, nhưng thói quen cầm bút của anh vẫn lộ ra qua nét chữ.
Triệu Ngu buồn bã nói: “Thôi, cậu giữ đi.”
Lâm Chi Nam: “???” Cô ấy không tin nổi nhìn cô một lát, “Cậu là fan fake chứ gì?”
Triệu Ngu: “……”
Lâm Chi Nam nhìn chữ ký mấy bận, nhét lại vào túi mình: “Tớ giữ thì tớ giữ, giờ tớ cảm thấy Thẩm Tuyển Ý rất không tồi.” Cô ấy ôm ngực bằng hai tay: “Đẹp trai quá, body thì hết sảy! Muốn sờ vào cơ bụng của anh ấy ghê!”
Triệu Ngu: “………… Trả chữ ký lại cho tớ!”
Lâm Chi Nam làm mặt quỷ với cô, cười hì hì chạy đi.
Khi họ quay lại phòng huấn luyện, mọi người còn đang bàn tán sôi nổi về chuyện Thẩm Tuyển Ý đến đây, cho dù không phải fan của anh, cũng đều bị thuyết phục bởi giá trị nhan sắc và dáng người của anh. Tính tình anh lại ổn áp thế này, rất nhiều bạn nữ đều la hét chuyển qua làm fan.
Vì được chụp chung và xin được chữ ký nên mặt Phùng Ưu cười vui phơi phới, hớn hở đa cấp các tác phẩm và chuyện hằng ngày của Thẩm Tuyển Ý cho các bạn không biết về anh nghe.
—— “Scandal đó đương nhiên là giả rồi! Anh ý thường xuyên share về mấy chú cá vàng cho fan đó, con cá nào cũng có tên! Nhưng cuối cùng cũng chẳng nuôi sống nổi, tháng trước anh ý còn làm đám tang cho bọn cá vàng đó.”
—— “Thật ra tính anh ấy hơi lơ ngơ, hồi mới debut không phải anh ấy tham gia một gameshow sao, sau đó hai nữ khách mời trong đấy cứ bám dính lấy anh ấy cọ fame, còn đăng rất nhiều bài linh tinh. Những chuyện thế này toàn là công ty đăng bài thanh minh bác bỏ tin đồn phải không, ai dè lúc phỏng vấn có phóng viên hỏi về chuyện này, anh ấy nói thẳng luôn là giả đó, vì bây giờ chả có ai xứng với anh ấy cả ha ha ha ha ha. Vì chuyện này mà anh ấy bị mắng rõ lâu, giờ nhớ lại vừa thương vừa buồn cười.”
—— “Anh ý thật sự rất cố gắng đó, đã tiến bộ rất lớn so với hồi biểu diễn lúc mới debut rồi, hồi đó fan đi đón máy bay đều nói, bé cưng anh phải cố gắng luyện tập nghe hông, không thể để người ta xem thường được! Anh ý bèn nói, biết rồi biết rồi, đừng giục, đang cố gắng nè. Thật sự rất đáng yêu đó!”
Đôi mắt của mỗi một fangirl đu idol đều sáng lấp lánh khi nói về idol của mình.
Phùng Ưu nói một lúc, đột nhiên phát hiện Triệu Ngu – đối thủ cạnh tranh số một của mình – đã nhích lại gần từ lúc nào, còn đang nghe rất nghiêm túc.
Cô ta liếc cô một cái, “Làm gì đấy?”
Triệu Ngu: “…… tiện thì tớ nghe thôi.”
Từ sau lần bị Lâm Chi Nam phát hiện hình nền di động, Triệu Ngu đã đổi qua ảnh mới, ngoài Lâm Chi Nam ra thì không ai biết cô cũng thích Thẩm Tuyển Ý.
Phùng Ưu hừ nhẹ một tiếng, nhưng thật ra lại không đuổi cô đi, tiếp tục đa cấp về idol.
Kỳ thật, từ sau khi lên cấp 3 Triệu Ngu chưa từng tiếp xúc với Thẩm Tuyển Ý.
Anh trai nhỏ trong ấn tượng của cô mãi mãi là thiếu niên tràn ngập hơi thở ngày hè sảng khoái mát lành hôm họ gặp nhau lần đầu. Kỳ nghỉ hè ngắn ngủi mỗi năm chính là toàn bộ thời gian cô ở bên anh.
Ở trước mặt cô, anh luôn luôn là anh trai nhà bên thân thiện nhiệt tình.
Nhưng bây giờ nghe về chàng trai trong lời Phùng Ưu, cô mới phát hiện hóa ra mình cũng không hiểu gì về anh. Cô chỉ quen thuộc với mặt kia của anh, bởi vì cô là em gái nhỏ nhà hàng xóm, cho nên khi ở trước mặt cô, anh luôn luôn giữ dáng vẻ ấy thôi.
Càng nghe nhiều, càng hiểu biết sâu, thì cô phát hiện mình cách anh ngày càng xa.
Nghe đến cuối, Triệu Ngu yên lặng bò dậy đi tập luyện.
Cứ tập luyện đã.
Sớm ngày đến cạnh anh, tìm hiểu tất cả các phương diện của anh.
……
Sao khi lên lớp trung cấp, cường độ tập nặng hơn, tập múa hay tập thanh nhạc cũng khó hơn hẳn. Ngày này qua ngày khác, vừa buồn tẻ lại vừa mỏi mệt, tựa như không có điểm dừng.
Việc bỏ dở giữa chừng mà Giang Lôi và Giang Dự đã đoán trước mãi mà vẫn chưa đến.
Tuy rằng ngày nào Triệu Ngu cũng than mệt, nhưng chỉ cần ai nói một câu “Thôi đừng tập nữa”, thì cô lại lập tức nhảy dựng lên như được tiêm máu gà.
Thi thoảng Giang Dự gặp Dương Khiết ở chỗ làm, hỏi chuyện tập tành của cô cháu ngoại, Dương Khiết toàn khen không dứt miệng, khen đến độ Giang Dự cũng hoài nghi có phải đứa cháu ngoại của mình đã bị đánh tráo lúc đi huấn luyện không.
Thời tiết Bắc Kinh chuyển từ nóng sang lạnh, sau khi vào đông, trời đổ tuyết to.
Tứ Xuyên rất ít khi có tuyết rơi, mà có rơi cũng chỉ rơi lất phất, Triệu Ngu nhìn thành phố bao trùm trong tuyết mà phấn khích vô cùng. Sau khi trường cho nghỉ đông, cô lại dọn về ký túc xá của thực tập sinh, tiến hành huấn luyện tập trung.
Tháng trước công ty lại tổ chức một lần kiểm tra nội bộ, nhưng lần này thì Triệu Ngu và Lâm Chi Nam chưa tham gia, các cô rất hiểu năng lực của bản thân, không cần phải kiểm tra làm gì.
Phùng Ưu cũng không tham gia, đả kích lần đầu có thể nói là hơi lớn với cô ta, bây giờ nếu không chắc 100% thì với tính cách mạnh mẽ của cô nàng, cô ta sẽ không để mình bị mất mặt nữa.
Gần tới Tết Âm, công ty cũng cho đám trainee nghỉ một tuần.
Năm nay Giang Dự kết thúc việc ghi hình sớm, cuối cùng cũng không phải đi làm vào dịp Tết. Nhiều năm rồi ông không tụ tập với mọi người, ông đã thương lượng với Giang Lôi, quyết định về Hàng Châu ăn Tết cùng mọi người.
Giang Lôi và Triệu Khang Ninh đến đó từ mấy hôm trước, Triệu Ngu xuất phát từ Bắc Kinh, tự dưng lại thành người về nhà cuối cùng.
Nhiều năm rồi cô chưa về Hàng Châu, Hàng Châu không có Thẩm Tuyển Ý thì không có sức hấp dẫn gì đối với cô.
Thành phố phát triển thay đổi từng ngày, ngay cả đường phố cũng rộng ra nhiều.
Về đến nhà đã là trưa ngày 30 Tết. Khi Triệu Ngu kéo vali hành lý đi từ đầu hẻm vào, cửa nhà hàng xóm kế bên cách đó không xa mở ra, bà nội nhà họ Thẩm nhiều năm không gặp ôm một cái lò sưởi đi ra. Bà ngẩng đầu nhìn thấy cô, ngắm một lát mới nhận ra cô: “Tiểu Ngu đấy à? Tiểu Ngu tới rồi à?”
Triệu Ngu còn đang chơi di động, nghe giọng thì ngẩng đầu lên nhìn. Thấy bà cụ đứng trước cửa, mặt cô hơi kinh ngạc, ngay sau đó cô bước vội tới: “Bà nội Thẩm, cháu đây ạ. Sao bà gầy nhiều vậy ạ? Bà có khỏe không bà?”
Bà cụ nắm tay cô, vui mừng hớn hở: “Khỏe, khỏe mà. Bao nhiêu năm rồi bà không gặp con, con đã lớn thành thiếu nữ thế này.”
Một người giúp việc và điều dưỡng đi tới từ đằng sau, đỡ lấy bà cụ: “Bà nội, xe sắp tới rồi, chúng ta đi thôi.”
Bà nội nhà họ Thẩm gật gật đầu, lại nói với Triệu Ngu: “Tiểu Ngu, chiều bà về con lại qua chơi với bà nhé.”
Triệu Ngu cười gật đầu đồng ý, lại hỏi điều dưỡng: “Bà nội không sao chứ ạ?”
Điều dưỡng nói: “Không sao, lên bệnh viện khám định kỳ thôi.”
Bà cụ gầy hơn so với trong ký ức của cô, Triệu Ngu nhìn theo bóng họ đi xa. Sau khi về nhà cất hành lý, cô hỏi thăm Giang Dự về chuyện của bà nội nhà họ Thẩm.
Nhưng Giang Dự rất ít khi ở nhà, hỏi một câu thì không biết ba câu, cuối cùng phải nhờ vào việc hỏi thăm họ hàng láng giềng sang chơi Triệu Ngu mới biết, hóa ra hai năm trước bà nội Thẩm bị chẩn đoán ung thư.
Người già mà mắc ung thư, thì về cơ bản là bệnh nan y.
Cũng may bà nội nhà họ Thẩm còn chưa tới giai đoạn cuối, sau khi phẫu thuật thì vẫn chạy chữa đó giờ, mấy năm nay chưa có dấu hiệu tái phát.
Đám người lớn cắn hạt dưa cảm thán: “Bà nội Thẩm tốt số, nuôi được một thằng cháu trai giỏi giang. Nếu không phải cháu trai bà ấy làm minh tinh kiếm được nhiều tiền thì đào đâu ra cả trăm ngàn tệ phí chữa bệnh.”
Bố Thẩm Tuyển Ý đã qua đời vì tai nạn từ nhiều năm trước.
Anh do một tay bà nội nuôi lớn.
Triệu Ngu ngồi trên chiếc ghế nhỏ lột vỏ quýt, trong lòng hơi khổ sở. Cô yên lặng tính toán thời gian, năm mà bà nội Thẩm sinh bệnh, hình như đúng là năm Thẩm Tuyển Ý ký hợp đồng với Hoa Sướng.
Cô vẫn luôn không hiểu tại sao anh lại đột nhiên chạy đi làm minh tinh.
Bởi vì bệnh của bà nội ư?
Khi đó, anh mới chỉ là sinh viên năm 2, còn lâu nữa mới tốt nghiệp. Sau khi bố qua đời, mẹ anh đi bước nữa, nghe nói đã xây tổ ấm mới, còn sinh cả con.
Chỗ dựa duy nhất của bà nội chính là anh.
Phí chữa bệnh trăm nghìn tệ, có khi đến cả triệu tệ kia, biết lấy đâu ra.
Lúc ấy, chắc hẳn anh cũng sốt ruột lắm.
Đám người lớn đang tán gẫu đột nhiên gọi cô: “Ngu Ngu, con sao thế? Sao mắt lại đỏ lên thế kia?”
Triệu Ngu khẽ ngẩng đầu, tay còn bóp chặt quả quýt kia, lắp bắp nói: “Nước quýt bắn vào mắt ạ.”
Người lớn trong nhà cười, rút giấy khô đưa cho cô.
Tới chiều, bà nội Thẩm khám xong về nhà, Triệu Ngu nghe thấy động tĩnh thì chạy sang gõ cửa. Điều dưỡng mở cửa thấy cô, cười nói: “Bà nội đang nhắc cháu mãi đấy.”
Ngôi nhà có sân vườn tọa lạc trong con hẻm nhỏ này vẫn mang dáng vẻ lúc xưa, nhưng đồ đạc trong nhà đã thay mới hết, còn được thiết kế riêng để thuận tiện và dễ di chuyển cho bà cụ, giúp bà được thoải mái.
Trong nhà mướn một người giúp việc, còn cả hai anh làm công. Bởi vì đang Tết Âm nên cửa sổ dán chữ chào xuân, đèn lồng đỏ thẫm treo dưới mái hiên, không khí rất vui vẻ.
Bà nội nhà họ Thẩm thấy cô thì mừng lắm, Triệu Ngu ngồi bên nói chuyện với bà cụ một lát, lại chần chờ hỏi: “Bà nội, Tết này anh Tuyển Ý không về ạ?”
Bà nội nhà họ Thẩm vui tươi mừng rỡ: “Phải về chứ phải về chứ, tối nay nó lên Gala Chào Xuân đấy, hai ngày nữa là thằng bé về.”
(Gala Chào Xuân: Chương trình đêm giao thừa của đài trung ương Trung Quốc CCTV. Chỉ những nghệ sĩ nào có sức ảnh hưởng lớn mới được lên chương trình này.)
Nói đến cháu trai, đôi mắt vẩn đục của cụ bà tràn đầy sự tự hào. Thật ra Triệu Ngu không thạo món tán gẫu với người già lắm, phần lớn thời gian cô chỉ yên lặng nghe.
Nghe bà nội Thẩm lải nhải khen cháu trai ưu tú thế nào, nói hồi đó bố anh đóng tiểu phẩm trong đoàn văn công, nguyện vọng lớn nhất chính là bước lên sân khấu của Gala Chào Xuân.
Hiện giờ, nguyện vọng của bố cuối cùng cũng được con trai thực hiện.
Bà nội Thẩm y như một đứa nhóc khoe khoang, kêu người giúp việc chuyển TV sang kênh có chương trình của Thẩm Tuyển Ý: “Tiểu Ngu, con từng xem chương trình của Tuyển Tuyển nhà bà chưa? Lúc lên hình, thằng nhóc này giống bố nó lắm. Bố nó cũng thích biểu diễn trên sân khấu, con xem, Tuyển Tuyển nhà bà hát hát nhảy nhảy, giống bố nó hồi xưa như đúc……”
Bà cụ thật ra không thể nhìn rõ màn hình TV nữa, bà vừa híp mắt vừa nói, phần nhiều là suy tưởng xa xôi.
Chẳng hiểu sao Triệu Ngu lại cảm thấy chua xót.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tuyển Ý được lên Gala Chào Xuân kể từ sau khi debut.
Triệu Ngu nhớ lại một show phỏng vấn của anh mà trước đây mình từng xem, người dẫn chương trình hỏi anh nguyện vọng lớn nhất hiện tại là gì, anh cười nói là muốn lên Gala Chào Xuân.
Lúc ấy câu đùa nhiều muối này còn được lên hot search, quần chúng vây xem cười ha ha, nói chưa bao giờ thấy idol nào hề hước thế này.
Ngay cả fan cũng tưởng anh chỉ chọc cười cho vui.
Thật ra, có lẽ anh thực sự muốn lên Gala Chào Xuân.
Muốn để bà nội thấy anh.
Muốn thực hiện ước mơ mà lúc trước bố anh không thể thực hiện.
[HẾT CHƯƠNG 8]
Bình luận truyện