Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao
Chương 98: Ngoại Truyện 1: Về Hôn Lễ
Hôn lễ của Thẩm Tuyển Ý và Triệu Ngu được lên kế hoạch tổ chức vào giữa hè, ngày 21 tháng 7, ngày họ gặp nhau lần đầu.
Để tìm được chuẩn xác ngày này, có thể nói là Thẩm Tuyển Ý đã phải lật đến quyển hoàng lịch của mấy chục năm trước, sau đó lại tìm lâu thật lâu trong thông báo nghỉ Đông và nghỉ Hè trên website chính thức của trường tiểu học của Triệu Ngu. Anh thậm chí còn lôi cả nhật ký hàng tuần mà cô viết hồi nghỉ Hè năm ấy ra, rồi kết hợp với hồi ức của Giang Lôi và Triệu Khang Ninh, cùng với bằng chứng của Giang Dự. Cuối cùng anh cũng xác định được, vào kỳ nghỉ Hè năm ấy, Triệu Ngu ngồi xổm dưới gốc cây moi tổ kiến gặp được anh vào ngày 21 tháng 7.
Tuy rằng Triệu Ngu cực kì ghét bỏ hành vi này của anh, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp trước trò làm nũng của bạn trai.
Thẩm Tuyển Ý vốn định tặng cô một hôn lễ long trọng ở lâu đài lãng mạn nhất thế giới. Vì vậy mà anh còn chọn những lâu đài xinh đẹp thật lâu với đám Hạ Nguyên Vệ Trì.
Nhưng cuối cùng Triệu Ngu nói, tổ chức ở Hàng Châu luôn đi, bà nội cũng chứng kiến được.
Vì thế hôn lễ quyết định tổ chức ở Hàng Châu.
Thẩm Tuyển Ý đã thuê người trùng tu lại căn nhà nhỏ có sân vườn từ mấy tháng trước. Căn nhà cũ rực rỡ hẳn lên, trở thành một sân vườn thanh nhã có cây có nước có hồ.
Khi hai người đến Cục Dân Chính lấy giấy chứng nhận kết hôn trước khi làm lễ cưới, mặc dù cũng ngụy trang đủ kiểu, nhưng họ vẫn bị người qua đường nhận ra ở cửa. Những topic bàn tán về hôn lễ của họ chiếm trọn hot search nguyên ngày.
Cánh truyền thông thì đương nhiên dù chen lấn vỡ đầu cũng phải nghe ngóng được tình hình cụ thể của lễ cưới. Nghĩ lại hồi trước lúc live stream Thẩm Tuyển Ý từng nói sẽ tổ chức hôn lễ lúc bình minh trên bờ biển, sự chú ý của mọi người đều đặt vào những cảnh biển hàng đầu như đảo Bali, Maldives vân vân.
Ai dè chưa được mấy hôm, trên mạng đã đồn ầm lên, nói là Thần Dụ sẽ tổ chức hôn lễ ở một tòa lâu đài X nào đó ở Anh Quốc. Nguồn tin còn khoe một tấm ảnh cap màn hình đoạn chat Thẩm Tuyển Ý nhờ bạn bè trong giới chọn lâu đài giúp.
Phần cuối của lịch sử trò chuyện chính là quyết định lâu đài ở Anh.
Truyền thông nghe tin một cái là hành động liền, họ phái người đến nước Anh thám thính trước đã. Người của họ sang đấy thì thấy, đúng là lâu đài đang được chuẩn bị cho lễ cưới mấy hôm sau, một nửa những bức tường bên ngoài đều được trang trí bằng hoa hồng màu hồng nhạt.
Hồng nhạt! Màu tiếp ứng Triệu Ngu! Trúng mánh rồi!
Các báo đài lớn nhanh chóng phái những người đắc lực sang đấy, hạ quyết tâm phải chụp bằng được ảnh thật trước khi bị đuổi!
Khi cánh báo chí và cư dân mạng đang đau khổ canh me tin tức về lâu đài, 7 giờ sáng ở Hàng Châu, Thẩm Tuyển Ý đã mặc âu phục cầm bó hoa, dẫn đội các anh em của mình hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi đón dâu.
Triệu Ngu thích náo nhiệt, hôn lễ cũng được tổ chức theo tập tục của Tứ Xuyên. Theo lệ thường, đàng trai sẽ xuất phát từ nhà vào giờ lành đã định dựa theo ngày sinh tháng đẻ của hai người, tới trước nhà mẹ đẻ của cô dâu để đón dâu, rồi đưa cô dâu tới căn nhà mới của hai người.
Nhưng bởi vì hai nhà gần nhau quá, nhóm phù rể đứng ở nhà bên ấy cãi cọ ồn ào, Triệu Ngu ngồi trong phòng mình mà còn nghe được. Cô lấy di động ra từ dưới váy cưới, nhắn tin cho Thẩm Tuyển Ý:
—— Các anh ồn chết lên được! Còn ầm ĩ nữa cẩn thận hàng xóm báo cảnh sát là bọn mình nhiễu dân đấy!
Thẩm Tuyển Ý rep lại một icon đắc ý dào dạt:
—— Tối hôm qua anh đã mua chuộc hàng xóm xung quanh bằng bao lì xì rồi! Em yêu chờ anh nhé, anh sắp tới rồi đây! Bảo nhóm phù dâu của em chuẩn bị sẵn sàng đi! [ Thời của anh tới rồi cản không nổi ·jpg]
——…… Anh đi đón dâu, có phải đi cướp dâu đâu! Với lại cửa nhà chú em mười mấy năm rồi không ai động vào, các anh tự giải quyết tử tế cho em nhé!
Tự giải quyết tử tế là tử tế thế nào được.
Chú rể hơn hớn dẫn theo đám phù rể hơn hớn, giống như một con Husky dẫn một bầy Alaska, suýt thì tông hỏng ván cửa.
Triệu Ngu liền trơ mắt nhìn hội chị em của mình lần lượt bị “tông bay”. Hạ Nguyên còn đi đằng sau, vừa rải bao lì xì vừa xin lỗi: “Xin lỗi Uyển Di nhé! Xin lỗi Tiểu Kiều này! Em xin lỗi chị Nam Nam luôn! Bao lì xì thay lời xin lỗi của bọn em, đều là lệnh của anh Tuyển Ý hết chả liên quan gì đến bọn em nhé!”
Đội phù rể gì chứ, thật ra là một đám đàn ông to con, chặn hết mọi người trong phòng lại chỉ chừa cô dâu chú rể. Vì thế Thẩm Tuyển Ý bèn dù bận vẫn ung dung chỉnh trang cà vạt, nhẹ nhàng nâng bó hoa đến trước mặt cô dâu.
Trịnh Uyển Di gào thét giữa đám người trong lúc hỗn loạn: “Tìm giày! Còn phải tìm giày nữa!”
Chân Triệu Ngu chỉ đeo một chiếc giày cao gót bằng bạc, chiếc còn lại đã bị giấu đi rồi. Thẩm Tuyển Ý nhướng mày: “Giày dép làm gì, anh bế là được!”
Nói đoạn, anh bèn cúi người để bế cô lên, Triệu Ngu tức quá đá anh: “Đi tìm giày cho em!”
Thẩm Tuyển Ý trề miệng, lúc này mới ngoan ngoãn đứng lên đi tìm giày. Đội phù dâu cũng không tính làm khó anh, giày được giấu ngay trên cửa sổ, kéo rèm ra là tìm thấy ngay.
Lúc này anh mới vô cùng vui vẻ cầm giày tới đeo cho cô, đằng sau có người ồn ào: “Thơm một cái coi nào!”
Thẩm Tuyển Ý cúi người bế nàng dâu của mình vào lòng, vừa bảnh chọe vừa khoe khoang: “Thèm vào mà thơm cho tụi bay coi!”
Phần kế tiếp là cô dâu chú rể kính trà cha mẹ đàng gái. Giang Lôi và Triệu Khang Ninh đã chờ sẵn trên sofa ngoài phòng khách. Tuy rằng họ đều cười tươi mừng rỡ, nhưng hốc mắt hai người vẫn hơi đỏ.
Thẩm Tuyển Ý buông Triệu Ngu xuống. Anh đỡ cô quỳ xuống trước, rồi mới nghiêm chỉnh quỳ bên cạnh cô, nhận lấy chén trà bên cạnh kính hai vị phụ huynh.
Giang Lôi và Triệu Khang Ninh uống hết chén trà, lại lấy bao lì xì đã chuẩn bị sẵn ra. Thẩm Tuyển Ý cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn chú……” Thấy đội phù rể đang liều mạng nháy mắt ra hiệu với mình, anh lập tức sửa miệng: “Cảm ơn bố mẹ!”
Thế là chọc cho Triệu Khang Ninh cười một trận đã đời.
Kính trà xong, nhận bao lì xì rồi, tiếp theo là lên xe hỷ dạo phố. Theo lý thuyết, với sức ảnh hưởng của hai người, phân đoạn dạo phố bằng xe hỷ rất dễ bị người ta nhận ra vây xem này đúng ra hủy được thì nên hủy. Dù gì đám cưới của họ cũng được tổ chức kín đáo, không để lộ thông tin ra ngoài.
Nhưng Thẩm Tuyển Ý cảm thấy, thứ mà các cô dâu khác có, Triệu Tiểu Ngu nhà anh cũng phải có!
Vì thế anh sắp xếp cả phần dạo phố bằng xe hỷ.
Sáng sớm Hàng Châu vừa mới tỉnh giấc, đoàn xe hỷ dẫn đầu bởi chiếc Maybach đã rồng rắn chạy trên đường. Bởi vì cả đoàn đều là siêu xe, nên quần chúng đi làm đều sôi nổi nhìn họ với ánh mắt tò mò và hâm mộ.
Không biết con ông cháu cha giàu nứt đố đổ vách nhà nào làm đám cưới đây.
Lưu Tiểu Manh của U Khốc Entertainment là một trong những người qua đường ABCD vây xem đám cưới. Khi đoàn xe đỗ trước lối đi bộ chờ đèn giao thông, anh ta vừa cảm thán người có người lọ người chai, vừa đi lướt qua đầu chiếc Maybach dẫn đoàn.
Vốn chỉ là một một cái nhìn lướt cho thỏa nỗi tò mò, nhưng qua cửa kính chắn gió, anh ta lại phát hiện sao hai người mặc váy cưới comple trong xe lại giống Triệu Ngu và Thẩm Tuyển Ý thế nhỉ???
Lưu Tiểu Manh sợ ngớ hết người ra, đến cả khi đèn xanh chuyển qua đèn đỏ anh ta cũng chưa hay biết. Con Maybach bóp mấy lần còi, vượt từ bên cạnh đi mất.
Đoàn xe tiếp tục rồng rắn chạy về phía trước.
Lưu Tiểu Manh khiếp sợ móc di động ra gọi điện cho chủ biên được phái đi nằm vùng ở lâu đài Anh quốc lần này: “Anh Bạch! Hình như em nhìn thấy Triệu Ngu và Thẩm Tuyển Ý!”
Ở bên kia vẫn đang là nửa đêm, chủ biên ngáp ngủ hỏi: “Nhìn thấy ở đâu?”
Lưu Tiểu Manh thuật lại chuyện này, đổi lại bị chủ biên mắng cho một trận: “Chú mày không thấy ảnh anh gửi trong nhóm chat à, đám cưới trong lâu đài sẽ tổ chức sau bình minh ngày mai! Anh nghe nói cô dâu chú rể ở ngay khách sạn kế bên, sao có thể bị chú nhìn thấy ở Hàng Châu được? Giả dụ là được đi, dù hai người họ thực sự tổ chức đám cưới ở Hàng Châu, làm sao lại dám nghênh ngang chạy ra ngoài dạo phố? Ngại mình chưa đủ nổi tiếng hay gì!”
Lưu Tiểu Manh cảm thấy chủ biên chửi mình cũng hợp lý và thuyết phục lắm, nhất định là mình mơ ngủ nhìn nhầm rồi!
Chuyện tầm phào này cũng chẳng tạo nên điều tiếng gì.
Đoàn xe dạo phố xong xuôi, chạy đến nhà vườn tư nhân đã đặt sẵn từ trước.
Nhà vườn này tháng nào cũng chỉ mở cửa cho tham quan một lần, nhưng chỉ cần có tiền thì mua tiên cũng được. Thẩm Tuyển Ý không chỉ bao thầu hết nhà vườn, mà còn bao trọn cả nhà bếp của nhà vườn, để Triệu Khang Ninh đưa đội ngũ làm bếp của mình tới Hàng Châu, thỏa mãn ước mơ được làm tiệc rượu trong đám cưới con gái mình của ông.
Thật ra khách mời trong đám cưới cũng không có bao nhiêu, chỉ có bốn năm mâm bạn bè họ hàng. Mẹ của Thẩm Tuyển Ý cũng tới, không đưa con trai theo mà tới một mình. Bà tặng cho Triệu Ngu một bao lì xì rất to rất dày dặn và một chiếc vòng tay ngọc lục bảo xanh biếc nhìn là biết hàng xịn, nói hơi câu nệ: “Đây là đồ mẹ của mẹ để lại cho mẹ, mẹ vốn định để lại cho con gái mình, nhưng đời này mẹ chỉ sinh được hai đứa con trai, nên mẹ tặng món này cho con.”
Triệu Ngu nhìn Thẩm Tuyển Ý đang ôn hòa đứng cạnh mình, cô cúi đầu đeo vòng tay lên, cười nói: “Cảm ơn mẹ ạ.”
Trong khoảnh khắc ấy, hốc mắt người phụ nữ đỏ lên.
Bà ngắm đứa con trai nay đã thành gia lập nghiệp, chỉ nghẹn ngào nói: “Về sau các con phải sống thật tốt nhé.”
Lúc bà đi, Thẩm Tuyển Ý đột nhiên gọi bà: “Mẹ.”
Người phụ nữ quay đầu.
Anh cười, đôi mắt sáng lấp lánh: “Về sau mẹ rảnh thì thường xuyên đến thăm chúng con nhé, con kể với Tiểu Ngu là mẹ nấu canh cá ngon lắm nhưng cô ấy không tin.”
Người phụ nữ ngơ ngẩn nhìn anh, rất lâu sau, bà vừa khóc vừa cười nói: “Được, được, nhất định sẽ tới, mẹ nhất định sẽ tới nấu cho Tiểu Ngu nếm thử.”
Họ dường như chỉ là một trong tất cả những cặp vợ chồng mới cưới bình thường dưới gầm trời này, vừa vui vừa mệt tổ chức một đám cưới ầm ĩ hỗn loạn. Khi quay về căn nhà nhỏ vào tối hôm ấy, Thẩm Tuyển Ý mới ôm Triệu Ngu đã thay áo cưới kiểu Trung Quốc hồi chiều vào lòng, tự chụp một tấm hình selfie.
Sau đó đăng lên Weibo:
——@ Thẩm Tuyển Ý: Đám cưới vui vẻ / trái tim
——@ Triệu Ngu: Làm cô dâu mệt quá / ngáp
Các cư dân mạng còn đang đau khổ chờ đợi ảnh chụp đám cưới ở lâu đài nước Anh do đám paparazzi nơi xa gửi về:?????
Mà ngay lúc này, ở xung quanh lâu đài, đám paparazzi chờ đến tận khi mặt trời đã quá ngọn sào mới chờ được cô dâu chú rể, nhưng họ lại phát hiện người đi xuống khỏi xe cưới là một cặp vợ chồng Châu Á hoàn toàn xa lạ.
Đám Châu Âu các người bị mù mặt hả???
Lúc tụi tôi cầm ảnh đi hỏi thăm, rõ ràng các người nói cặp vợ chồng tổ chức đám cưới ở đây trông giống ảnh như đúc cơ mà!!! Đậu má giống nhau như đúc chỗ nào??? Đây rõ ràng là có liên quan gì đến nhau đâu!!!
Thẩm Tuyển Ý và Triệu Ngu mệt mỏi cả một ngày cũng không biết các phóng viên chịu muỗi đốt ở Châu Âu suốt hai hôm nay đang suy sụp cỡ nào vì nhận phải tin sai.
Không quan trọng.
Đêm Xuân mới quan trọng.
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 1]
Để tìm được chuẩn xác ngày này, có thể nói là Thẩm Tuyển Ý đã phải lật đến quyển hoàng lịch của mấy chục năm trước, sau đó lại tìm lâu thật lâu trong thông báo nghỉ Đông và nghỉ Hè trên website chính thức của trường tiểu học của Triệu Ngu. Anh thậm chí còn lôi cả nhật ký hàng tuần mà cô viết hồi nghỉ Hè năm ấy ra, rồi kết hợp với hồi ức của Giang Lôi và Triệu Khang Ninh, cùng với bằng chứng của Giang Dự. Cuối cùng anh cũng xác định được, vào kỳ nghỉ Hè năm ấy, Triệu Ngu ngồi xổm dưới gốc cây moi tổ kiến gặp được anh vào ngày 21 tháng 7.
Tuy rằng Triệu Ngu cực kì ghét bỏ hành vi này của anh, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp trước trò làm nũng của bạn trai.
Thẩm Tuyển Ý vốn định tặng cô một hôn lễ long trọng ở lâu đài lãng mạn nhất thế giới. Vì vậy mà anh còn chọn những lâu đài xinh đẹp thật lâu với đám Hạ Nguyên Vệ Trì.
Nhưng cuối cùng Triệu Ngu nói, tổ chức ở Hàng Châu luôn đi, bà nội cũng chứng kiến được.
Vì thế hôn lễ quyết định tổ chức ở Hàng Châu.
Thẩm Tuyển Ý đã thuê người trùng tu lại căn nhà nhỏ có sân vườn từ mấy tháng trước. Căn nhà cũ rực rỡ hẳn lên, trở thành một sân vườn thanh nhã có cây có nước có hồ.
Khi hai người đến Cục Dân Chính lấy giấy chứng nhận kết hôn trước khi làm lễ cưới, mặc dù cũng ngụy trang đủ kiểu, nhưng họ vẫn bị người qua đường nhận ra ở cửa. Những topic bàn tán về hôn lễ của họ chiếm trọn hot search nguyên ngày.
Cánh truyền thông thì đương nhiên dù chen lấn vỡ đầu cũng phải nghe ngóng được tình hình cụ thể của lễ cưới. Nghĩ lại hồi trước lúc live stream Thẩm Tuyển Ý từng nói sẽ tổ chức hôn lễ lúc bình minh trên bờ biển, sự chú ý của mọi người đều đặt vào những cảnh biển hàng đầu như đảo Bali, Maldives vân vân.
Ai dè chưa được mấy hôm, trên mạng đã đồn ầm lên, nói là Thần Dụ sẽ tổ chức hôn lễ ở một tòa lâu đài X nào đó ở Anh Quốc. Nguồn tin còn khoe một tấm ảnh cap màn hình đoạn chat Thẩm Tuyển Ý nhờ bạn bè trong giới chọn lâu đài giúp.
Phần cuối của lịch sử trò chuyện chính là quyết định lâu đài ở Anh.
Truyền thông nghe tin một cái là hành động liền, họ phái người đến nước Anh thám thính trước đã. Người của họ sang đấy thì thấy, đúng là lâu đài đang được chuẩn bị cho lễ cưới mấy hôm sau, một nửa những bức tường bên ngoài đều được trang trí bằng hoa hồng màu hồng nhạt.
Hồng nhạt! Màu tiếp ứng Triệu Ngu! Trúng mánh rồi!
Các báo đài lớn nhanh chóng phái những người đắc lực sang đấy, hạ quyết tâm phải chụp bằng được ảnh thật trước khi bị đuổi!
Khi cánh báo chí và cư dân mạng đang đau khổ canh me tin tức về lâu đài, 7 giờ sáng ở Hàng Châu, Thẩm Tuyển Ý đã mặc âu phục cầm bó hoa, dẫn đội các anh em của mình hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi đón dâu.
Triệu Ngu thích náo nhiệt, hôn lễ cũng được tổ chức theo tập tục của Tứ Xuyên. Theo lệ thường, đàng trai sẽ xuất phát từ nhà vào giờ lành đã định dựa theo ngày sinh tháng đẻ của hai người, tới trước nhà mẹ đẻ của cô dâu để đón dâu, rồi đưa cô dâu tới căn nhà mới của hai người.
Nhưng bởi vì hai nhà gần nhau quá, nhóm phù rể đứng ở nhà bên ấy cãi cọ ồn ào, Triệu Ngu ngồi trong phòng mình mà còn nghe được. Cô lấy di động ra từ dưới váy cưới, nhắn tin cho Thẩm Tuyển Ý:
—— Các anh ồn chết lên được! Còn ầm ĩ nữa cẩn thận hàng xóm báo cảnh sát là bọn mình nhiễu dân đấy!
Thẩm Tuyển Ý rep lại một icon đắc ý dào dạt:
—— Tối hôm qua anh đã mua chuộc hàng xóm xung quanh bằng bao lì xì rồi! Em yêu chờ anh nhé, anh sắp tới rồi đây! Bảo nhóm phù dâu của em chuẩn bị sẵn sàng đi! [ Thời của anh tới rồi cản không nổi ·jpg]
——…… Anh đi đón dâu, có phải đi cướp dâu đâu! Với lại cửa nhà chú em mười mấy năm rồi không ai động vào, các anh tự giải quyết tử tế cho em nhé!
Tự giải quyết tử tế là tử tế thế nào được.
Chú rể hơn hớn dẫn theo đám phù rể hơn hớn, giống như một con Husky dẫn một bầy Alaska, suýt thì tông hỏng ván cửa.
Triệu Ngu liền trơ mắt nhìn hội chị em của mình lần lượt bị “tông bay”. Hạ Nguyên còn đi đằng sau, vừa rải bao lì xì vừa xin lỗi: “Xin lỗi Uyển Di nhé! Xin lỗi Tiểu Kiều này! Em xin lỗi chị Nam Nam luôn! Bao lì xì thay lời xin lỗi của bọn em, đều là lệnh của anh Tuyển Ý hết chả liên quan gì đến bọn em nhé!”
Đội phù rể gì chứ, thật ra là một đám đàn ông to con, chặn hết mọi người trong phòng lại chỉ chừa cô dâu chú rể. Vì thế Thẩm Tuyển Ý bèn dù bận vẫn ung dung chỉnh trang cà vạt, nhẹ nhàng nâng bó hoa đến trước mặt cô dâu.
Trịnh Uyển Di gào thét giữa đám người trong lúc hỗn loạn: “Tìm giày! Còn phải tìm giày nữa!”
Chân Triệu Ngu chỉ đeo một chiếc giày cao gót bằng bạc, chiếc còn lại đã bị giấu đi rồi. Thẩm Tuyển Ý nhướng mày: “Giày dép làm gì, anh bế là được!”
Nói đoạn, anh bèn cúi người để bế cô lên, Triệu Ngu tức quá đá anh: “Đi tìm giày cho em!”
Thẩm Tuyển Ý trề miệng, lúc này mới ngoan ngoãn đứng lên đi tìm giày. Đội phù dâu cũng không tính làm khó anh, giày được giấu ngay trên cửa sổ, kéo rèm ra là tìm thấy ngay.
Lúc này anh mới vô cùng vui vẻ cầm giày tới đeo cho cô, đằng sau có người ồn ào: “Thơm một cái coi nào!”
Thẩm Tuyển Ý cúi người bế nàng dâu của mình vào lòng, vừa bảnh chọe vừa khoe khoang: “Thèm vào mà thơm cho tụi bay coi!”
Phần kế tiếp là cô dâu chú rể kính trà cha mẹ đàng gái. Giang Lôi và Triệu Khang Ninh đã chờ sẵn trên sofa ngoài phòng khách. Tuy rằng họ đều cười tươi mừng rỡ, nhưng hốc mắt hai người vẫn hơi đỏ.
Thẩm Tuyển Ý buông Triệu Ngu xuống. Anh đỡ cô quỳ xuống trước, rồi mới nghiêm chỉnh quỳ bên cạnh cô, nhận lấy chén trà bên cạnh kính hai vị phụ huynh.
Giang Lôi và Triệu Khang Ninh uống hết chén trà, lại lấy bao lì xì đã chuẩn bị sẵn ra. Thẩm Tuyển Ý cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn chú……” Thấy đội phù rể đang liều mạng nháy mắt ra hiệu với mình, anh lập tức sửa miệng: “Cảm ơn bố mẹ!”
Thế là chọc cho Triệu Khang Ninh cười một trận đã đời.
Kính trà xong, nhận bao lì xì rồi, tiếp theo là lên xe hỷ dạo phố. Theo lý thuyết, với sức ảnh hưởng của hai người, phân đoạn dạo phố bằng xe hỷ rất dễ bị người ta nhận ra vây xem này đúng ra hủy được thì nên hủy. Dù gì đám cưới của họ cũng được tổ chức kín đáo, không để lộ thông tin ra ngoài.
Nhưng Thẩm Tuyển Ý cảm thấy, thứ mà các cô dâu khác có, Triệu Tiểu Ngu nhà anh cũng phải có!
Vì thế anh sắp xếp cả phần dạo phố bằng xe hỷ.
Sáng sớm Hàng Châu vừa mới tỉnh giấc, đoàn xe hỷ dẫn đầu bởi chiếc Maybach đã rồng rắn chạy trên đường. Bởi vì cả đoàn đều là siêu xe, nên quần chúng đi làm đều sôi nổi nhìn họ với ánh mắt tò mò và hâm mộ.
Không biết con ông cháu cha giàu nứt đố đổ vách nhà nào làm đám cưới đây.
Lưu Tiểu Manh của U Khốc Entertainment là một trong những người qua đường ABCD vây xem đám cưới. Khi đoàn xe đỗ trước lối đi bộ chờ đèn giao thông, anh ta vừa cảm thán người có người lọ người chai, vừa đi lướt qua đầu chiếc Maybach dẫn đoàn.
Vốn chỉ là một một cái nhìn lướt cho thỏa nỗi tò mò, nhưng qua cửa kính chắn gió, anh ta lại phát hiện sao hai người mặc váy cưới comple trong xe lại giống Triệu Ngu và Thẩm Tuyển Ý thế nhỉ???
Lưu Tiểu Manh sợ ngớ hết người ra, đến cả khi đèn xanh chuyển qua đèn đỏ anh ta cũng chưa hay biết. Con Maybach bóp mấy lần còi, vượt từ bên cạnh đi mất.
Đoàn xe tiếp tục rồng rắn chạy về phía trước.
Lưu Tiểu Manh khiếp sợ móc di động ra gọi điện cho chủ biên được phái đi nằm vùng ở lâu đài Anh quốc lần này: “Anh Bạch! Hình như em nhìn thấy Triệu Ngu và Thẩm Tuyển Ý!”
Ở bên kia vẫn đang là nửa đêm, chủ biên ngáp ngủ hỏi: “Nhìn thấy ở đâu?”
Lưu Tiểu Manh thuật lại chuyện này, đổi lại bị chủ biên mắng cho một trận: “Chú mày không thấy ảnh anh gửi trong nhóm chat à, đám cưới trong lâu đài sẽ tổ chức sau bình minh ngày mai! Anh nghe nói cô dâu chú rể ở ngay khách sạn kế bên, sao có thể bị chú nhìn thấy ở Hàng Châu được? Giả dụ là được đi, dù hai người họ thực sự tổ chức đám cưới ở Hàng Châu, làm sao lại dám nghênh ngang chạy ra ngoài dạo phố? Ngại mình chưa đủ nổi tiếng hay gì!”
Lưu Tiểu Manh cảm thấy chủ biên chửi mình cũng hợp lý và thuyết phục lắm, nhất định là mình mơ ngủ nhìn nhầm rồi!
Chuyện tầm phào này cũng chẳng tạo nên điều tiếng gì.
Đoàn xe dạo phố xong xuôi, chạy đến nhà vườn tư nhân đã đặt sẵn từ trước.
Nhà vườn này tháng nào cũng chỉ mở cửa cho tham quan một lần, nhưng chỉ cần có tiền thì mua tiên cũng được. Thẩm Tuyển Ý không chỉ bao thầu hết nhà vườn, mà còn bao trọn cả nhà bếp của nhà vườn, để Triệu Khang Ninh đưa đội ngũ làm bếp của mình tới Hàng Châu, thỏa mãn ước mơ được làm tiệc rượu trong đám cưới con gái mình của ông.
Thật ra khách mời trong đám cưới cũng không có bao nhiêu, chỉ có bốn năm mâm bạn bè họ hàng. Mẹ của Thẩm Tuyển Ý cũng tới, không đưa con trai theo mà tới một mình. Bà tặng cho Triệu Ngu một bao lì xì rất to rất dày dặn và một chiếc vòng tay ngọc lục bảo xanh biếc nhìn là biết hàng xịn, nói hơi câu nệ: “Đây là đồ mẹ của mẹ để lại cho mẹ, mẹ vốn định để lại cho con gái mình, nhưng đời này mẹ chỉ sinh được hai đứa con trai, nên mẹ tặng món này cho con.”
Triệu Ngu nhìn Thẩm Tuyển Ý đang ôn hòa đứng cạnh mình, cô cúi đầu đeo vòng tay lên, cười nói: “Cảm ơn mẹ ạ.”
Trong khoảnh khắc ấy, hốc mắt người phụ nữ đỏ lên.
Bà ngắm đứa con trai nay đã thành gia lập nghiệp, chỉ nghẹn ngào nói: “Về sau các con phải sống thật tốt nhé.”
Lúc bà đi, Thẩm Tuyển Ý đột nhiên gọi bà: “Mẹ.”
Người phụ nữ quay đầu.
Anh cười, đôi mắt sáng lấp lánh: “Về sau mẹ rảnh thì thường xuyên đến thăm chúng con nhé, con kể với Tiểu Ngu là mẹ nấu canh cá ngon lắm nhưng cô ấy không tin.”
Người phụ nữ ngơ ngẩn nhìn anh, rất lâu sau, bà vừa khóc vừa cười nói: “Được, được, nhất định sẽ tới, mẹ nhất định sẽ tới nấu cho Tiểu Ngu nếm thử.”
Họ dường như chỉ là một trong tất cả những cặp vợ chồng mới cưới bình thường dưới gầm trời này, vừa vui vừa mệt tổ chức một đám cưới ầm ĩ hỗn loạn. Khi quay về căn nhà nhỏ vào tối hôm ấy, Thẩm Tuyển Ý mới ôm Triệu Ngu đã thay áo cưới kiểu Trung Quốc hồi chiều vào lòng, tự chụp một tấm hình selfie.
Sau đó đăng lên Weibo:
——@ Thẩm Tuyển Ý: Đám cưới vui vẻ / trái tim
——@ Triệu Ngu: Làm cô dâu mệt quá / ngáp
Các cư dân mạng còn đang đau khổ chờ đợi ảnh chụp đám cưới ở lâu đài nước Anh do đám paparazzi nơi xa gửi về:?????
Mà ngay lúc này, ở xung quanh lâu đài, đám paparazzi chờ đến tận khi mặt trời đã quá ngọn sào mới chờ được cô dâu chú rể, nhưng họ lại phát hiện người đi xuống khỏi xe cưới là một cặp vợ chồng Châu Á hoàn toàn xa lạ.
Đám Châu Âu các người bị mù mặt hả???
Lúc tụi tôi cầm ảnh đi hỏi thăm, rõ ràng các người nói cặp vợ chồng tổ chức đám cưới ở đây trông giống ảnh như đúc cơ mà!!! Đậu má giống nhau như đúc chỗ nào??? Đây rõ ràng là có liên quan gì đến nhau đâu!!!
Thẩm Tuyển Ý và Triệu Ngu mệt mỏi cả một ngày cũng không biết các phóng viên chịu muỗi đốt ở Châu Âu suốt hai hôm nay đang suy sụp cỡ nào vì nhận phải tin sai.
Không quan trọng.
Đêm Xuân mới quan trọng.
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 1]
Bình luận truyện