Chương 10: Sư Đệ Nằm Mộng.
Có thể nói, tất cả mọi thứ của nguyên chủ đều là do Hàn Thiên phá hủy.
Vạn Kiếm tông sinh sống từ nhỏ tới lớn bị hủy diệt, sư tôn bị hắn bắt đi. Nhị thúc, nhị thẩm, Sư Ca, tỷ tỷ,... tất cả thân nhân còn lại trên đời này, cũng đều bị đối phương giết chết.
Cho nên, nguyên chủ muốn không căm hận Hàn Thiên cũng không được.
Nhưng may rằng, hiện tại vẫn còn kịp, mọi thứ đều bình an như cũ, y vẫn còn có khả năng xoay chuyển tình thế được.
Nội tâm rối rắm, nặng nề, Lục Trường Sinh bất tri bất giác lại đặt mắt lên người Hàn Thiên, không rõ ý vị nói :"Hàn Thiên...Nếu như...Ta chỉ nói là nếu như thôi."
"Nếu một ngày nào đó, ngươi thật sự chán ghét ta, căm hận ta vô cùng. Thì xin ngươi có chuyện gì liền hướng ta tới, đừng làm tổn thương bọn họ, có được hay không?"
Những lời này của Lục Trường Sinh lại khiến đáy lòng Hàn Thiên khó chịu. Sự cầu khẩn, bi thương, xen lẫn run rẩy như con thỏ nhỏ rơi vào đường cùng của đối phương, làm hắn không thể nào xem nhẹ câu nói này, cho rằng nó chỉ là một câu nói đùa được.
Bởi vì y quá nghiêm túc. Phảng phất như trong tương lai, hắn thật sẽ tổn thương hai người mà y yêu quý nhất vậy.
"Ngươi nghĩ ta là loại người như vậy sao?" Hàn Thiên cũng không biết bản thân là lấy cảm xúc gì nói ra lời này.
Lục Trường Sinh chỉ cười, không đáp.
Giờ khắc này, Hàn Thiên có lẽ sẽ không phải loại người giận cá chém thớt. Đó cũng là lý do vì sao Lục Trường Sinh có thể tâm bình khí hòa đến nói chuyện với hắn.
Nhưng tương lai thì sao? Vĩnh Hằng Ma Quân có thể trọng tình, nghĩa khí như một Sư Đệ của hiện tại sao?
Lục Trường Sinh không biết, cũng không dám đánh cược.
Cho nên kế tiếp, dù xảy ra chuyện gì, y cũng nhất quyết phải ngăn cản Hàn Thiên, cướp đoạt truyền thừa Ma Quân của hắn. Mà việc này, chỉ có thể thành công, tuyệt không được phép thất bại.
Bởi vì một khi thất bại, Lục Trường Sinh không dám tưởng tượng, sau khi trở thành Ma Quân, Hàn Thiên sẽ làm nên việc gì.
Diệt Đoạn Đao môn trước...Hay là diệt Vạn Kiếm tông trước...
Là Sư Ca chết trước...Hay là Lăng Thịnh Nam chết trước...
Đây đều không phải là thứ Lục Trường Sinh muốn nhìn thấy.
Cho nên, dù là vì bản thân mình, hay là vì những người khác. Lục Trường Sinh cũng nhất định phải từ trong tay Hàn Thiên đoạt tới bàn tay vàng!
Đợi mãi không thấy Lục Trường Sinh trả lời, Hàn Thiên liền ngước mắt nhìn lên. Chỉ thấy, không biết y đã ngủ quên từ bao giờ, trên mặt là một mảnh an tường, tựa như đứa trẻ vô ưu vô lo.
Trạng thái vừa nãy của Lục Trường Sinh, quả thật là đã doạ sợ Hàn Thiên.
Giây phút đó, đôi mắt y trống rỗng vô hồn, tựa như xuyên qua vô tận tuế nguyệt nhìn về tương lai. Loại cảm giác hư vô mờ mịt đó, giống như y vốn cũng không thuộc về thế giới này. Phảng phất một giây sau liền sẽ hóa thành tro tàn, tan biến giữa thiên địa.
Hàn Thiên cứ lẳng lặng nhìn Lục Trường Sinh gần nửa canh giờ. Sau khi xác định đối phương là thật tồn tại, cũng không phải do bản thân ảo tưởng ra, Hàn Thiên mới nói thầm :"Kỳ thực, ta cũng không có ghét ngươi như vậy."
---------------------------
"Lục Trường Sinh, ngươi không phải ngang ngược càn rỡ lắm hay sao? Hôm nay rơi vào tay bổn quân rồi, ngươi nghĩ bổn quân nên làm gì ngươi đây?"
"Tình nghĩa huynh đệ của các ngươi đúng là thâm hậu a. Hắn đều đã chết lâu như vậy, ngươi vì sao vẫn phải vì hắn hết lần này đến lần khác ám sát bổn quân kia chứ? Ngươi cho rằng bổn quân không dám giết ngươi có đúng không?"
"Vạn Kiếm tông hiện tại đã trở thành chủ điện của Ma cung. Sư tôn ngươi cũng đã trở thành Vương hậu của bổn quân. Ngươi nói xem, nếu để hai sư đồ các ngươi cùng hầu hạ bổn quân ở ngay tại nơi này, có phải là rất kích thích hay không?"
"Không dám? Bổn quân sao lại không dám kia chứ? Dù gì cũng không phải lần đầu tiên làm ngươi. Đúng, có lẽ ngươi không biết, 14 năm trước, ở Huyễn hoặc bí cảnh, lúc ngươi bị tâm ma quấy phá, bổn quân liền đã làm ngươi."
"Ngươi không phải là thiên chi kiêu tử sao? Ngươi không phải luôn luôn cao ngạo, khinh thường bổn quân hay sao? Nhưng rốt cuộc, ngươi vẫn phải hầu hạ dưới thân bổn quân."
"Nói bậy? Ha, bổn quân có nói bậy hay không, trong lòng ngươi có lẽ cũng có điểm số. Đúng rồi, vết bớt hình nguyệt nha trên vai phải của ngươi có còn không a? Bổn quân vẫn nhớ rõ, mỗi khi ngươi cao triều, vết bớt đó đều sẽ tỏa ra lam quang, rất có tình thú."
"Sư Tỷ~ Nếu không hiện tại chúng ta liền ôn lại chuyện cũ đi?"
----------------------------
Hàn Thiên giật mình tỉnh dậy, chỉ cảm thấy sau lưng ướt sũng, đầu đau như muốn nứt ra. Tối hôm qua, hắn đã làm một giấc mộng rất...quái dị.
Trong mộng hắn không chỉ dùng đủ loại ngôn ngữ sỉ nhục Lục Trường Sinh, mà còn cưỡng ép y.
Mặc dù chỉ là một giấc mộng, nhưng mức độ chân thật lại khiến Hàn Thiên hoảng sợ không ngớt, tựa như những việc đó đều là chuyện hắn đã từng làm qua.
Nhất là ánh mắt hận thù cùng chán ghét không chút che giấu của Lục Trường Sinh lại càng sâu sắc đến vậy. Lệnh hắn không thể thở nổi.
Lúc này, ngay khi hắn còn mơ màng bởi giấc mộng đêm qua, Lục Trường Sinh đã trở mình tỉnh giấc. Khi thấy Hàn Thiên thật nằm dưới đất cả một đêm, y liền ngồi dậy, dùng chân đá đá vào mông hắn :"Sư Đệ, tỉnh sao?"
Toàn thân cứng đờ, Hàn Thiên không dám nhúc nhích, vờ như vẫn còn đang ngủ.
Thấy thế, Lục Trường Sinh cũng liền không tiếp tục gọi hắn nữa. Chỉ là có chút thú vị thầm thì :"Mông của tiểu tử Hàn Thiên này đúng là rất có độ co giãn a."
Nghe Lục Trường Sinh 'đánh giá', gương mặt nấp trong chăn của Hàn Thiên liền lập tức đỏ lên, nóng bỏng như lửa thiêu.
Mông...mông của hắn...rất...co giãn?
Hàn Thiên cảm thấy, đây là một giấc ngủ tồi tệ nhất từ lúc sinh thời cho đến giờ của mình. Hắn có cảm giác, nếu còn bị Lục Trường Sinh trêu chọc thêm vài lần nữa, hắn rất có thể sẽ...làm ra một số chuyện không kiểm soát được.
Nhưng chuyện của tương lai liền để tương lai tính. Hiện tại, hắn chỉ đang đợi Lục Trường Sinh ra ngoài để bản thân có thể ngồi dậy thay quần áo.
Về phần tại sao phải thay quần áo?
Vẫn là trách giấc mơ đêm qua đi.
---------------------------
Sáng sớm, ánh nắng vương vãi trên khắp mọi nơi.
Bắc Tuyệt chi địa, quanh năm băng tuyết bao phủ. Chỉ có ở khi ánh nắng buông xuống, mới có thể cảm nhận được một tia ấm áp.
Bốn sư đồ Lục Trường Sinh rất nhanh liền đi vào địa giới Bắc Tuyệt. Nơi đây thành trấn thưa thớt, người dân cũng tương đối nghèo đói, chủ yếu sống bằng nghề du mục, săn bắn, chăn nuôi gia súc các loại.
Bởi vì sắp đến ngày đầy tháng của thiếu chủ Đoạn Đao môn. Cho nên, dọc đường đám người cũng gặp được không ít tu sĩ, danh môn thế gia đến tham dự.
Mà dân chúng ở đây, nhìn nhiều quen thuộc, cho nên cũng không lộ ra quá mức kinh ngạc. Thậm chí còn mượn thời cơ này buôn bán vật phẩm.
Lục Trường Sinh cưỡi ngựa đi đầu, bị khung cảnh ảo mộng trước mặt này làm rung động đến. Trước kia không cảm thấy, nhưng từ khi đến thế giới này rồi, Lục Trường Sinh mới nhận ra, thì ra thiên địa này lại rộng lớn, hùng vĩ đến thế.
Y ngây ngốc ngẩng đầu, trên tóc cùng y phục cũng đọng lại vài hạt tuyết. Đem y điểm xuyến, tựa như tình linh trong thần thoại, mỹ lệ lại cao quý, đẹp như tranh vẽ.
Lúc này, một cánh tay hữu lực cũng vòng qua, đem một cái áo choàng khoác lên người y. Đem cả người y che giấu trong đó.
"Trời lạnh, đừng nghịch."
Lục Trường Sinh cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên liền đối diện với gương mặt vô cảm của Tần Lãnh :"Sư Ca."
**Thuộc tính của Lục Trường Sinh :
--Thời kỳ đầu : cường khí thụ, mỹ dụ thụ, dương quang, kiện khí, tạc mao, phúc hắc, nữ vương thụ.
--Thời kỳ cuối : Như trên, nhưng nhiều thêm quỷ súc + tàn nhẫn.
Bình luận truyện