Chương 16: Ta Sốt Cao.
"Y sư, thương thế của Trường Sinh chất nhi ra sao rồi?" Vừa thấy y sư bước ra, Kha Nương đã lập tức lao tới bắt lấy tay lão, lo lắng khôn cùng hỏi.
Trạng thái kích động của Kha Nương làm y sư hơi giật mình sững sốt. Vài giây sau mới lau đi mồ hôi trên trán, vội vàng an ủi :"Chưởng môn phu nhân chớ vội, Lục công tử chỉ là bị nứt xương rất nhẹ, tĩnh dưỡng vài ngày, thường xuyên thoa thuốc là được rồi."
"Cộng với việc da thịt bị chấn động mạnh, cho nên sắp tới có lẽ sẽ thường xuyên ê ẩm một chút, nhưng tình trạng này cũng không kéo dài quá lâu đâu."
"Hiện tại Lục công tử đã ngủ rồi. Nếu không còn việc gì nữa, lão phu xin phép cáo từ trước." Ánh mắt chăm chú của đám người khiến lão y sư cảm thấy bản thân như ngồi trên bàn chông. Nhận thấy thời cơ thích hợp, lão liền không chút do dự từ biệt, nhanh chân rời khỏi Đoạn Đao môn.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại ba sư đồ Quân Thường Tiếu, phu thê Trình Húy và Lý Phổ. Khách nhân khác đều đã được đưa tiễn về hết. Cuộc thi đấu ban nãy, bởi vì Lục Trường Sinh ngã ngựa, cho nên liền phán định là y thua cuộc.
Y sư đi rồi, đám người mới hai mặt nhìn nhau, đồng loạt thở phào một hơi. May mắn rằng y chỉ bị thương nhẹ, nếu không, bọn họ e rằng đều phải đem cả Tiên Ma đại lục lật úp sấp.
Nhưng dù vậy, dám cả gan tổn thương chất nhi của mình, Trình Húy cũng sẽ không dễ dàng buông tha như vậy. Ông phất tay, để Lý Phổ tiến lên :"Điều tra thế nào rồi?"
"Bẩm môn chủ, thông qua thi thể của Xích Huyết, chúng ta đoán được, trước khi thi đấu, nó đã bị người cho ăn đại lượng Tinh Thần Thảo. Khiến cho trong lúc thi đấu, đầu óc của nó mới trì độn, trực tiếp nổi điên đâm đầu vào trên vách đá."
"Tiếp đó, chúng ta cũng đã tra khảo kẻ chăm sóc Xích Huyết, cho nó ăn mỗi ngày, nhưng kết quả cũng không mấy khả quan. Tên kia vừa nãy liền chết mất rồi, manh mối đứt đoạn tại đây." Lý Phổ khom lưng, đạm thanh thuật lại.
Sắc mặt Trình Húy lúc này đã âm trầm như nước, siết chặt lấy tay nắm của ghế gỗ. Một lúc sau, mới ngẩng đầu, hướng Lý Phổ phất tay :"Được rồi, ngươi lui ra ngoài đi, tiếp tục điều tra chuyện này, xem có thể tìm tới được manh mối gì khác hay không."
Mặc dù biết vụ ám hại lần này chín phần mười là không thể phá giải được rồi, nhưng Trình Húy vẫn không cam tâm từ bỏ. Ông từng có lỗi với đại ca Lục Trường Canh của mình. Nay chỉ có thể đến bù đắp cho nhi tử duy nhất của ông ấy mà thôi.
Một ngày hung thủ sau lưng chưa được tìm ra, thì chứng tỏ Lục Trường Sinh sẽ còn gặp phải nguy hiểm tính mạng.
Lần này y có thể phản ứng kịp thời để tránh thoát, nhưng lần sao đâu? Không phải lần nào cũng có thể may mắn như vậy được.
Cho nên, ông nhất định phải đem hết thảy những nguy cơ có thể làm hại đến y, triệt để bóp chết từ trong trứng nước!
"Như vậy, e rằng phải để Sinh nhi ở lại đây vài ngày, đợi đến khi thương thế khỏi hẳn mới có thể trở về Vạn Kiếm tông được rồi." Trình Húy day day huyệt thái dương, hướng Quân Thường Tiếu thăm dò ý kiến.
Đối với đề nghị này, Quân Thường Tiếu cũng không có gì dị nghị cả, cho nên liền gật đầu :"Kia liền làm phiền Trình môn chủ vài ngày rồi."
"Nào có nào có, Kiếm Thiên Tôn ở lại là vinh hạnh của ta a. Ngài cứ tự nhiên như ở Vạn Kiếm tông là được rồi."
-----------------------------
Bởi vì nằm trên tuyết một khoảng thời gian, nên không chỉ riêng xương chân trái bị nứt, Lục Trường Sinh còn bị sốt cao. Đầu óc mơ mơ màng màng, thần trí không rõ.
Lúc này, y đã tỉnh lại, đang ngồi ở trên giường. Trong phòng chất đầy chậu than, cửa sổ khép kín.
Y mặc vào một bộ trung y, cứ thẩn thờ nhìn xem mành giường. Gương mặt tái nhợt, hai mắt vô hồn, không có tiêu cự.
Nhìn thấy bộ dạng này của Lục Trường Sinh, Kha Nương liền đau lòng không thôi, đưa tay vuốt lưng cho y :"Sinh nhi, uống thuốc vào rồi, con cảm thấy tốt hơn chưa?"
"Tốt rồi." Lục Trường Sinh gật đầu, phảng phất như không có vấn đề gì.
Nhưng Kha Nương biết rằng, y thuần túy chỉ là trả lời theo bản năng mà thôi. Trên thực tế, y vẫn còn đang mê sảng, trạng thái rất không ổn định.
Kha Nương lắc đầu đứng dậy thay y vén chăn, sau đó liền xoa đầu y, cầm lấy chén thuốc, dặn dò :"Nhị thẩm ra ngoài đây, một lúc sau nhớ ngủ."
"Ân." Lục Trường Sinh ngốc ngốc gật đầu.
Kha Nương vừa rời đi không lâu, cửa phòng Lục Trường Sinh lại lần nữa mở ra. Hàn Thiên bước vào, trong tay còn bưng một nồi canh gà đang bốc khói nghi ngút. Nhìn thấy Lục Trường Sinh ngây ngốc rồi trên giường, hắn liền trực tiếp đi qua.
"Sư Ca hầm canh gà, nhưng huynh ấy có việc bận rồi, nên bảo ta mang qua cho ngươi." Kéo một cái bàn gỗ qua cạnh giường, Hàn Thiên liền đặt nồi canh lên, chậm rãi giải thích 'lai lịch' của nó.
"Ngươi là Hàn Thiên?"
"Đúng vậy, ta là Hàn Thiên." Mặc dù bất đắc dĩ với 'bệnh tình' của Lục Trường Sinh, nhưng Hàn Thiên vẫn vô cùng phối hợp.
Mà lúc này, xác định hắn là Hàn Thiên rồi. Lục Trường Sinh liền bắt đầu trầm tư. Sau đó, ngữ điệu mới không chút phập phồng hỏi :"Đỡ ta một cái rất khó sao?"
Bàn tay đang lấy chén của Hàn Thiên hơi cứng lại. Biết rõ y đang nhắc tới chuyện lúc sáng, khi mà hắn không đỡ y. Vì vậy, hắn lập tức liền giải thích.
"Ta vốn định đỡ ngươi, nhưng bởi vì lúc đó sư tôn bị trượt chân. Cho nên..."
"Cho nên mạng của Quân Thường Tiếu là mạng, mạng của Lục Trường Sinh liền không phải mạng, có đúng không?" Lục Trường Sinh mất kiên nhẫn cắt ngang lời Hàn Thiên, biểu lộ không vui không buồn.
Bị Lục Trường Sinh chen miệng vào nói, Hàn Thiên ngay tức khắc liền phản bác :"Ta không có ý đó!"
"Không có ý đó? Chẳng phải mười cái tiện mệnh của Lục Trường Sinh cũng không sánh bằng một Quân Thường Tiếu hay sao?"
"Hàn Thiên, chẳng lẽ trong đầu ngươi không có thứ gì khác ngoài sư tôn của ngươi nữa à?" Giọng nói Lục Trường Sinh vẫn vô cùng lãnh đạm, tựa như đang trần thuật sự thật, mà không phải dò hỏi cảm nghĩ của Hàn Thiên.
"Lục Trường Sinh, ngươi bệnh rất nặng rồi..."
"Ta đang rất tỉnh táo."
'Kẽo kẹt' một tiếng, Quân Thường Tiếu đẩy cửa đi vào trong phòng, thuận lợi cắt ngang bầu không khí giương cung bạc kiếm của bọn họ. Nhưng hắn lại phảng phất như không nhận thấy gì, tươi cười hỏi thăm Lục Trường Sinh :"Sư Tỷ, cảm thấy khá hơn chưa?"
"Rất tốt." Lục Trường Sinh gật đầu, vẫn là bộ dạng ngơ ngác như lúc đầu.
Thấy thế, Quân Thường Tiếu cũng không trách. Khẽ đảo mắt một vòng trong phòng, lúc này giống như mới phát hiện sự tồn tại của Hàn Thiên :"Sư Đệ, ngươi cũng ở đây?"
"Vâng, ta là thay Sư Ca đưa canh cho Sư Tỷ." Hàn Thiên lập tức đứng dậy, thẳng sống lưng, vô cùng nghiêm túc đáp lời. Sau đó, mới lúng túng bắt chuyện với Quân Thường Tiếu :"Cái kia...sư tôn đã dùng bữa chưa? Ở đây có canh gà, ta múc canh cho người nhé?"
Liếc nhìn canh gà, lại nhìn Lục Trường Sinh đang cầm lấy muỗng canh kia, Quân Thường Tiếu liền cười gật đầu :"Được."
Hàn Thiên nhấc ghế cho Quân Thường Tiếu ngồi. Sau đó liền chu đáo múc một bát canh cho hắn, thấp giọng căn dặn :"Canh còn nóng, sư tôn uống chậm thôi."
Quân Thường Tiếu gật đầu, thổi một muỗng canh nếm thử, sau đó không khỏi cảm khái :"Tay nghề của Sư Ca đúng là rất tốt."
"Sư tôn ăn nhiều một chút." Nhìn Quân Thường Tiếu ăn, Hàn Thiên chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, ôn nhu nói.
**Kịch trường nhỏ :
--Tiểu Khả Liên : Tiểu Thiên đồng học, ngươi có còn muốn làm anh công trong truyện hay không? Không muốn thì ta đổi người khác...
--Hàn Thiên : Muốn, muốn, ngươi đợi một chút, ta đang sửa lỗi của phiên bản cũ a. Rất nhanh sẽ sửa xong thôi.(/ω\)
Bình luận truyện