Chương 37: Ta Đi Bắt Gian.
Trong trù phòng không một bóng người, chỉ có một tách trà đậy kín nắp đặt ở đó.
Lục Trường Sinh thử đếm đếm giờ, quả nhiên, chưa đến mười nhịp thở, hỷ nương liền đã bước vào. Khi thấy y đứng đây, bà không khỏi giật mình sửng sốt :"Ai nha, đại thiếu chủ, sao ngài lại ở đây a?"
"Ta đến tìm tỷ tỷ." Mỉm cười không mất hòa nhã nói. Lục Trường Sinh lại nhướng mi, ra vẻ nghi hoặc :"Còn ngươi, sao ngươi không ở cạnh tân nương, tới đây làm gì?"
Bị gặng hỏi, hỷ nương cũng không hoảng loạn, bình tĩnh giải thích.
"Bẩm đại thiếu chủ, nô gia là tới lấy trà táo đỏ cho tân nương a."
Lục Trường Sinh cũng biết đến loại tập tục này. Vì vậy, y liền bâng quơ cầm lấy tách trà táo đỏ trên bàn đưa cho hỷ nương, bảo :"Vừa vặn, tách trà này tỷ tỷ của ta cũng vừa mới pha đây. Ngươi đem cho tân nương đi. Nhớ nhìn nàng uống cạn a."
"Vâng, thưa đại thiếu chủ." Cung kính bưng lấy tách trà, hỷ nương liền lui ra ngoài.
Ánh mắt lấp lóe, Lục Trường Sinh vẫn chưa kịp làm gì thêm thì Lăng Thịnh Nam đã từ trái bếp bước ra, trong tay còn bưng khay gỗ đặt một tách trà táo đỏ.
Nhận ra y, nàng cũng kinh ngạc không thua kém gì hỷ nương :"Sinh nhi, sao ngươi lại ở đây a?"
"Tỷ tỷ, ta nghe nói ngươi ở đây pha trà cho mọi người, cho nên mới tới đây giúp ngươi a." Vừa nói, Lục Trường Sinh còn vừa 'thuận tay' nhận lấy khay gỗ từ trong tay nàng.
Lăng Thịnh Nam cười nhạt, có phần cưng chiều lắc đầu :"Đứa nhỏ như ngươi a...Đều sắp thành thân rồi, vẫn còn dính lấy tỷ tỷ như vậy, không sợ thê tử ganh tị hay sao?"
Không ngăn cản y giúp đỡ, nàng cũng chậm rãi ngồi xuống bàn trà. Bàn tay khẽ huơ, như đang tìm thứ gì, mày liễu rất nhanh liền cau lại, nghi vấn :"Ân? Tách trà ta vừa đặt ở đây đâu mất rồi?"
"Tách trà sao?" Trong lòng vừa động, Lục Trường Sinh liền đem lời biện bạch đã nghĩ sẵn từ trước nói ra :"Khi nãy hỷ nương vào lấy trà. Ta cứ tưởng là tách trà đó, cho nên liền để bà ấy mang đi rồi."
"Tách trà đó là của ta a. Khi nãy chỉ vừa rót ra, vẫn chưa kịp uống. Còn tách trong tay đệ mới là dành cho tân nương." Bất đắc dĩ nói, Lăng Thịnh Nam lại chỉ tách trà trong tay y.
"Không sao đâu tỷ tỷ, nếu đã lỡ nhầm lẫn rồi, vậy liền thôi đi, dù gì ngươi vẫn chưa uống mà, có đúng không?"
"Về phần tách trà này..." Nhìn xuống tách trà, Lục Trường Sinh liền cười nói :"Tỷ cho ta đi. Ta bây giờ cũng rất muốn uống a."
"Vậy được. Đệ cứ cầm đi đi. Ta đi rót tách khác là tốt." Lăng Thịnh Nam ôn nhu nói. Chỉ là ngữ điệu thỏa hiệp xen lẫn cưng chiều này, lại giống như trưởng bối đối diện với hài tử của mình.
Trong lòng dâng lên một cỗ xúc động, Lục Trường Sinh liền cười chào nàng, bưng lấy khay gỗ rời khỏi.
Đến chỗ góc khuất, y lại theo tay áo lấy ra xuân dược đã chuẩn bị sẵn, đổ vào trong tách trà. Đồng thời cũng không có trở về sảnh đường mà là đi thẳng vào nội viện.
------------------------------
Cố Thiếu Dương lúc này cũng rời khỏi yến tiệc, hướng về hậu viện đi đến. Chỉ là vừa đi qua khúc quanh, gã liền chạm mặt Lục Trường Sinh. Theo bản năng không khỏi thấp thỏm hỏi :"Ngươi...ngươi tới đây làm gì?"
"Tìm ngươi." Trên mặt Lục Trường Sinh tràn đầy chán ghét, phảng phất không muốn nói nhiều với gã thêm câu nào :"Hương nhi nhờ ta chuyển lời cho ngươi, nói nàng muốn gặp ngươi, bảo ngươi nhanh sang chỗ nàng một chút."
Hàm Hương tìm gã?
Nữ nhân này lại giở trò gì nữa rồi?
Đang suy tư, nhìn thấy Lục Trường Sinh vội vàng muốn đi, Cố Thiếu Dương liền ngăn cản :"Khoan đã."
"Trong tay ngươi là?"
"Trà táo đỏ cho nhạc mẫu." Lục Trường Sinh lạnh mặt nói, liền nhấc chân đi tới.
"Nhạc mẫu? Ha, nhận họ hàng cũng thật nhanh a." Khinh thường cười lạnh, linh quang vừa lóe, Cố Thiếu Dương liền lập tức vượt lên chặn đường Lục Trường Sinh, bất chợt đoạt lấy tách trà trên khay gỗ, một hơi uống cạn.
Trên mặt hiện lên giận dữ, Lục Trường Sinh liền quát :"Ngươi làm gì vậy?"
"Ngươi kính trà nhạc mẫu, làm sao lại không kính trà đường huynh được a?" Trêu tức nói, Cố Thiếu Dương liền đem tách trà trống rỗng thả trở về, nhấn mạnh từng chữ một :"Đúng không? Đường - đệ?"
"Ngươi!"
Nhìn thấy bộ dạng giận đến tái mặt của Lục Trường Sinh, Cố Thiếu Dương chỉ cảm thấy thoải mái lật trời.
Gã tranh đấu cùng Lục Trường Sinh lâu như vậy, cuối cùng cũng đã giành được thắng lợi.
Tưởng tượng đến về sau Lục Trường Sinh chỉ có thể dùng đôi giày rách của bản thân. Bị bản thân cắm sừng không nói, mà còn phải gọi bản thân là đường huynh. Gã liền cảm thấy toàn thân thư sướng, tâm tình tốt tới mức vừa đi vừa ngâm nga.
Nhìn theo bóng lưng đắc chí của gã, sự tức giận trên mặt Lục Trường Sinh liền rút đi. Thay thế bằng nụ cười lạnh ẩn chứa chế giễu. Cứ vui vẻ đi, để xem gã còn đắc ý được bao lâu.
Tiện tay đem khay gỗ ném vào trong hồ nước, Lục Trường Sinh liền xoay người ly khai.
--------------------------------
"Giờ lành đã tới, mời tân lang, tân nương làm lễ bái đường!"
Theo hỷ nương cất cao giọng nói, tiếng pháo cũng ùng ùng vang lên. Phu thê Trình Húy và Vân Lan Thánh chủ ngồi lên ghế chủ vị, ý cười trên mặt không thể che giấu được.
Lục Trường Sinh từ bên ngoài bước vào, trước ngực đeo một đóa hoa hỷ thật lớn. Phát hiện Hàn Thiên đang nhìn bản thân, Y cũng lập tức nhìn về phía phía hắn, lén giơ tay làm thành hình chữ V.
Bị Lục Trường Sinh chọc cười, khóe miệng Hàn Thiên chậm rãi câu lên một nụ cười. Chỉ là nụ cười lại chưa đạt tới đáy mắt.
Nửa khắc sau, tân nương vẫn còn chưa xuất hiện, sắc mặt đám người không khỏi có phần đặc sắc, ý cười dần dần tan rã.
"Giờ lành đã qua rồi, sao tân nương vẫn chưa ra a?"
"Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi? Tân nương muốn hối hôn?"
"....................."
Nhìn thấy tân khách bắt đầu xì xào bàn tán, Trình Húy không khỏi nhíu mày, bảo hỷ nương :"Ngươi vào trong nội viện tìm tân nương ra đây."
"Vâng." Hỷ nương gật đầu đáp, lại nhanh chóng bước vào nội viện.
Đám người đồng loạt nhìn theo, rất nhanh liền nghe thấy tiếng thét chói tai của hỷ nương. Mặc dù thanh âm không lớn, nhưng lại đủ để rơi vào tai tất cả tu sĩ ở đây.
Ngay tức khắc, mọi người đều đứng lên, lập tức bay về phía hậu viện. Tân khách cũng nhao nhao rời đi theo. Rõ ràng là muốn xem cuộc vui.
Rất nhanh, đám người liền đi vào nội viện.
Chỉ thấy hỷ nương lúc này đang một mặt hoảng sợ, tiến thoái lưỡng nan đứng trước cửa phòng.
"Chuyện gì xảy ra?" Trình Húy nhíu mày, trầm giọng hỏi.
Thấy đám người tiến tới, sắc mặt hỷ nương liền càng thêm khó xem. Lắp ba lắp bắp nói :"Môn...môn chủ...bên...bên trong..."
Linh cảm không may chợt ùa tới, khiến Kha Nương nóng vội đẩy hỷ nương ra. Bước nhanh vào trong.
Ngay tức khắc, một mùi hương ám muội liền ập vào xoang mũi, khiến gương mặt Kha Nương trong nháy mắt liền xám xuống.
Chỉ thấy lúc này, giường hỷ trong phòng đã rối loạn khôn cùng, hạt lạc, táo đỏ, y phục vương vãi khắp nơi. Mà ở phía trên, có hai thân ảnh đang dây dưa với nhau. Rõ ràng chính là tân nương cùng với đường huynh của nàng - Cố Thiếu Dương!
**Truyện này là thụ hắc hóa chứ không phải công nha cả nhà.
Bình luận truyện