Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng
Chương 30: Tình thầy trò
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Sư Huynh
"Sư huynh, ngươi lại làm đồ chơi gì mới đó? Thứ này cũng là trang bị bố trí cho trận pháp sao?"
Về lời thề của Thái Thanh tổ sư, Lam Linh Nga chỉ mới hỏi câu này, liền bị sư huynh gọi qua, nhốt vào trong lồng gỗ này, thành chuột bạch nghiệm chứng "Thành quả kỹ thuật" này.
Lồng gỗ này cao cỡ một người, dùng ba mươi sáu thanh Truỵ Lôi Mộc dựng đứng lên liên kết lại với nhau, bên trong bao lại một tầng "lưới sắt" mỏng màu sắc rực rỡ.
Bởi vì dùng Trụy Lôi mộc ghép lại buộc chặt mà thành, nên lồng gỗ này nhìn có vẻ chật chội.
Phía trên lồng gỗ gắn một cây châm dài bảy màu, phía dưới lại có một vòng Uẩn Lôi Thất Thần Thiết dung thành sao sáu cánh vòng; nhưng đây cũng không phải là trận pháp gì, trên đó cũng không có bất kỳ cấm chế gì, đơn thuần chỉ là một cái sao sáu cánh mà thôi.
Lúc Luyện Khí sĩ độ kiếp thành tiên, không thể dùng trận pháp ngăn cản, lôi thiên kiếp không xem hết thảy trận pháp là gì.
Sau này luyện chế pháp bảo có rất nhiều diệu dụng, chủ yếu dựa vào khắc hoạ cấm chế trong ngoài pháp bảo.
Căn cứ Lý Trường Thọ nghiên cứu nhiều năm, xác nhận một việc —— nguyên lý cấm chế và trận pháp kỳ thật giống nhau, cả hai đều sử dụng cố định "Ký hiệu" và "Đồ án" dẫn động linh khí, chỉ có khác biệt là giản phồn hay là lớn nhỏ.
【 cấm chế ] ngưng ở trên pháp bảo, có thể xem là một trận cơ đơn độc trên pháp bảo, phần lớn dựa vào luyện khí sĩ rót vào tiên lực kích hoạt cấm chế, là có thể phát huy ra uy lực cường đại;
【 trận pháp ] chính là lấy tiết điểm trận cơ, linh khí lưu động trong trận cơ, chủ yếu mượn nhờ lực lượng thiên địa.
Dù nguyên lý cả hai giống nhau, nhưng phương hướng phát triển hoàn toàn khác biệt;
Pháp bảo cao minh sau này, thường thường có một bộ cấm chế hoàn chỉnh có diện tích tổng thể to bằng móng tay.
Mà uy lực trận pháp, thường thường có quan hệ trực tiếp với diện tích bố trí, lại theo đuổi tương dung cùng thiên địa, mượn uy lực thiên địa.
Cho nên, Lý Trường Thọ dù am hiểu trận pháp, lại không am hiểu luyện khí.
Điều này cũng không có cách, hắn vừa tu tiên hoàn mỹ hai mươi năm, có thể không ngủ cũng rất ít khi ngủ, tu hành và suy nghĩ các mục phụ như luyện đan luyện độc trận pháp, đều cần hao phí thời gian dài;
Hắn hận không thể chém một ngày mười hai canh giờ thành hai mươi tư canh giờ để dùng, nhưng chung quy là tu hành năm tháng ngắn ngủi, trên "Nghề phụ" nhất định theo hoặc bỏ, không có khả năng thông thạo toàn bộ.
Lại nói trở về chuyện ngăn cản thiên kiếp.
Thiên kiếp không nhìn trận pháp, cũng không nhìn tuyệt đại đa số pháp bảo phòng ngự, chỉ có một ít pháp bảo hiếm thấy có thể dùng để cắt giảm uy lực thiên kiếp. —— linh bảo, chí bảo trời sinh, không thuộc hàng ngũ đang bàn đến, đồ chơi đó quá mức hiếm lạ.
Nhưng Lý Trường Thọ ở thế giới khác đến lại có ưu thế —— chín năm giáo dục bắt buộc.
Lúc này hắn làm ra lồng gỗ này, chính là từ bản "Pháp thập yêu lung" trong tiết học vật lý cao trung, dùng để tránh sét, cũng thường xuyên xuất hiện một ít cảnh đẹp ý vui điện giật khi biểu diễn.
Nguyên lý là gì, Lý Trường Thọ cũng đã quên sạch sẽ, nhưng cấu tạo hẳn là như vậy không có nhớ lầm.
Lý Trường Thọ dặn dò kỹ Linh Nga: "Không được chạm vào tấm lưới chung quanh kia."
Lồng gỗ chứa Linh Nga bên trong hơi rung rung, chân nàng giẫm lên một tấm ván gỗ, điềm đạm đáng yêu nhìn sư huynh nhà mình, "Sư huynh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Không nên động vào." Lý Trường Thọ bình tĩnh nói một câu, lấy trong tay áo ra mấy tấm phù lục, tiện tay ném tới phía trên cách lồng gỗ mười trượng, tay trái chỉ phù lục xa xa một cái.
Đì đùng vài tiếng, bỗng trời nắng có sét.
Mấy đạo thiểm điện bổ thẳng vào cây Truỵ Lôi Mộc phía trên lồng gỗ. "Lưới sắt" quanh lồng gỗ trong nháy mắt sáng lên hồ quang điện nhỏ bé, mà Uẩn Lôi Thất Thần Thiết phía dưới lập tức phân tán lôi quang ra, dung nhập vào mặt đất...
Lam Linh Nga đang ôm đầu co lại thành một đoàn, chậm rãi ngẩng đầu lên, tràn đầy ngạc nhiên xem trái xem phải, tán thưởng một trận.
"Đây là bảo vật gì? Vậy mà có thể chống lại được sấm sét."
Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói: "Đây là, Pháp gia điểu lung... Ngươi chờ thêm một lát, ta tăng thêm cường độ."
"Sư huynh! Vẫn nên tính... Ai nha!"
Linh Nga còn chưa nói xong, Lý Trường Thọ đã lấy từ trong tay áo ra một xấp phù lục màu vàng, thúc giục pháp lực, ném tới phía trên lồng gỗ.
Những phù lục này dẫn phát đạo đạo sét, mang theo sét đánh đầy trời, nện như điên xuống lồng gỗ phía dưới.
Chỉ một thoáng, điện quang phun trào, trên Tiểu Quỳnh phong chim bay thành đàn, linh thú hoảng loạn...
Thực tế chứng minh, hiệu quả Pháp gia điểu lung này không tệ, cũng không biết lúc chân chính đối mặt thiên kiếp, có bị đánh tan ra thành từng mảnh hay không?
Chỉ cần có thể giúp sư phụ kháng trụ đạo Thiên lôi thứ nhất, cái sau sẽ dễ nói.
"Ra đi, vất vả cho ngươi rồi."
Lý Trường Thọ nói một câu, sau đó bắt đầu suy nghĩ phương pháp gia cố lồng gỗ.
Linh Nga không chịu được phàn nàn nói: "Sư huynh, ngươi thay vào con cá bên trong đi, không giống nhau sao?"
"Muốn để ngươi cũng có chút cảm giác tham gia vào." Lý Trường Thọ cười nói, "Giúp sư phụ độ kiếp, hai người chúng ta đều bỏ ra chút sức lực."
Linh Nga lập tức khép miệng nhỏ, đưa tay sửa lại mái tóc bên tai, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, kế tiếp còn muốn thử nữa không?"
Tuy tu vi ta thấp, nhưng làm loại chuyện này này vẫn được đó."
"Tiếp theo không thể để ngươi ở bên trong nữa, như ngươi nói, đi tìm thùng gỗ bắt con cá tới đây."
Lý Trường Thọ lấy ra từng sợi dây thừng dài tản ra ngũ thải hào quang, tiếp tục vùi đầu bận rộn, "Lát nữa phải thí nghiệm uy lực sấm sét, rơi thẳng vào trên người ngươi, ngươi tất nhiên sẽ không chịu nổi."
Linh Nga đáp ứng một tiếng, quay người chạy tới bên hồ; tránh đi kết giới cách âm để sư phụ nhập định, nhảy tới trên mặt hồ đạp sóng mà đi.
Một lát sau, trên Tiểu Quỳnh phong lại lần nữa có lôi quang lóng lánh...
Động tĩnh như vậy kéo dài ròng rã ba ngày, người ngoài còn tưởng nơi đây có người đang tu lôi pháp, cũng không có ai chú ý.
Mãi đến khi, Tề Nguyên lão đạo từ trong nhập định tỉnh lại, vừa thỏa mãn xoay người, cái trán lão đạo tràn đầy nếp nhăn lập tức treo đầy hắc tuyến.
Nguyên bản bên hồ, cỏ xanh như tấm đệm, phong cảnh tươi đẹp, giờ phút này lại biến thành một cái hố to màu đen, hai đồ nhi nhà mình ngồi xổm ở đáy hố, mân mê một cái lồng chim lớn.
Tề Nguyên bất đắc dĩ thở dài, khiển trách: "Hai người các ngươi không hảo hảo tu hành, ở phía dưới làm loạn cái gì đó?"
"Sư phụ! Ngài tỉnh rồi!"
Lam Linh Nga tràn đầy hưng phấn kêu lên, "Sư huynh làm giúp ngài một bảo bối kháng thiên kiếp, dùng sét đánh mấy chục hơn trăm lần, cá bên trong vẫn còn sống!"
Lý Trường Thọ cũng nói: "Xin Sư phụ chờ một chút, vật này lập tức sẽ hoàn thành."
"Ồ?" Thần sắc Tề Nguyên khẽ động, đang muốn xuống nhìn xem đại đồ đệ mình đang mân mê bảo vật gì?
Nhưng dưới chân lão đạo khẽ động, đột nhiên sắc mặt sinh biến, nhìn chăm chú bầu trời phía đông, thân hình không nhúc nhích. Bản dịch được dịch tại Bạchh ngọc sách.
Lam Linh Nga ngẩng đầu hỏi một câu: "Sư phụ, làm sao vậy?"
"Ai" Tề Nguyên đứng chắp tay, nói khẽ: "Thiên kiếp đến."
Chỉ ba chữ, làm ý cười trong mắt Lý Trường Thọ và Lam Linh Nga trong nháy mắt biến mất.
Hai người vội vàng từ trong hố nhảy ra ngoài, nhìn về phía ánh mắt sư phụ nhìn, bỗng thấy trời đông xuất hiện một đám mây màu xám, đang cấp tốc bay đến Độ Tiên môn.
"Linh Nga nhanh!"
Lý Trường Thọ lập tức nói, "Đem chiếc lồng này đến phía sau núi chỗ độ kiếp trận mà sư phụ đã chọn! Nhất định phải chôn sáu thần thiết này dưới đất!"
"Vâng!"
Lam Linh Nga dùng cánh tay nhỏ yếu của mình nâng "Pháp gia điểu lung" lên, vội vàng cưỡi mây bay ra phía sau núi, hoàn toàn không giữ hình tượng tiên tử gì nữa.
Giờ phút này, Lý Trường Thọ còn sốt ruột hơn cả sư phụ, lập tức lấy từ trong tay áo ra một cái hộp gấm, vọt tới trước mặt Tề Nguyên.
"Sư phụ, đây là bảo dược mà đệ tử chú tâm tư luyện chế ra.
Nó, nó có thể giúp sư phụ vượt qua một lượt thiên kiếp. Sau khi đạo thiên kiếp thứ nhất qua đi, sư phụ ngài nếu cảm thấy đạo thiên kiếp tiếp theo không thể ngăn cản được, lập tức dùng nó."
Tề Nguyên lão đạo mỉm cười nhìn Lý Trường Thọ, ánh mắt nhẹ nhàng lấp lóe, thấp giọng nói: "Bảo dược này ngươi cứ giữ lại đi, sau này khi độ kiếp mà dùng, không cần lãng phí ở trên người vi sư."
"Sư phụ!"
Lý Trường Thọ quỳ thẳng trước người Tề Nguyên lão đạo, nhét hộp gấm vào tay Tề Nguyên lão đạo, gấp giọng nói: "Sư phụ dưỡng dục đệ tử, dạy bảo đệ tử trăm năm, dẫn đệ tử nhập đạo, chưa hề có bất kỳ trách móc nặng nề nào.
Đây là thứ duy nhất đệ tử có thể làm cho sư phụ, nếu sư phụ ngài không thu bảo dược này, đệ tử sẽ phá hủy nó!"
Tề Nguyên lại cười khổ nói: "Ngươi tội gì phải như vậy? Vi sư còn không biết tình trạng của mình sao?"
"Đúng rồi, đệ tử còn có mười một viên khác!"
Lý Trường Thọ lập tức chuyển đổi mạch suy nghĩ, "Đệ tử có thể lập lời thề đại đạo, tuyệt đối còn mười một viên đan dược khác, hơn nữa bảo dược này mỗi Luyện Khí sĩ chỉ có thể dùng một viên!"
Tề Nguyên lão đạo lập tức có chút do dự, "Thật chứ?"
"Thiên chân vạn xác!"
"Thôi được." Tề Nguyên cầm hộp gấm vào trong tay, "Đi, đến hậu sơn đi, đừng để thiên kiếp hủy trụ sở chúng ta."
Đám mây xám từ phía đông bay tới đã đến Độ Tiên môn.
Lý Trường Thọ vội vàng điều khiển một đóa mây trắng, lôi kéo sư phụ phóng tới phía sau núi.
"Sư phụ ngài tiết kiệm pháp lực đi.
Sư phụ, đan dược trên người ngài còn nhiều không?
Lúc độ kiếp có thể dùng các loại đan dược, đan chữa thương và khôi phục nguyên khí đã chuẩn bị tốt chưa?
Cái thiên kiếp này, sao tới mà không có dấu hiệu báo trước gì hết vậy!"
"Chuẩn bị tốt, chuẩn bị tốt rồi." Tề Nguyên lão đạo mỉm cười nhìn Lý Trường Thọ phía trước, đáy lòng nhớ lại năm đó vừa đón hắn đến trong núi, nam đồng đó vừa câu nệ lại không biết làm sao cho đúng...
Nhoáng một cái, đã nhiều năm như vậy.
Hài đồng năm đó mặc dù con đường phát triển về sau không nổi bật lắm, nhưng tóm lại đã lớn lên thành tài rồi;
Chính mình đã dùng tất cả tích luỹ ở Tiểu Quỳnh phong lên trên người hắn, kỳ thật cũng chỉ nghĩ, để hắn có thể thuận lợi thành tiên...
"Trường Thọ à.
Nếu sư phụ sống không qua thiên kiếp, Tiểu Quỳnh phong sẽ giao cho ngươi xử lý.
Nếu trong môn muốn thu Tiểu Quỳnh phong chúng ta về, ngươi không được ngăn cản, nghe trong môn an bài tốt. Trước đó ta đã năn nỉ qua mấy vị đồng môn quen biết, bọn họ sẽ đem ngươi và Linh Nga đến Phong khác tu hành."
"Sư phụ, ngài nhất định có thể vượt qua thiên kiếp!"
Lý Trường Thọ lên tiếng nói, "Tự tin! Hiện tại ngàn vạn lần không được để tinh thần sa sút, đây là Thiên đạo lịch luyện, qua được chính là trời cao biển rộng.
Sinh linh nếu không đi đọ sức một chút hi vọng sống này, cần gì phải sống một kiếp trên đời!
Bất luận tuyệt cảnh gì đều cần có hi vọng sống, lúc lâm vào tuyệt cảnh đọ sức mới có thể sống sót!"
Tề Nguyên lão đạo khẽ thở dài, cười khổ nói: "Đồ nhi ngoan, ngươi cũng biết những đạo lý này sao? Vì sao ngày thường cẩn thận chặt chẽ như thế?"
Lý Trường Thọ trầm giọng nói:
"Đạo lý sư phụ dạy bảo, đệ tử một khắc cũng chưa từng quên.
Đệ tử cẩn thận, chỉ là vì phòng ngừa lâm vào tuyệt cảnh."
Đảo mắt đến phía sau núi Tiểu Quỳnh phong, Linh Nga đang đứng trên một mảnh đất trống trong rừng không ngừng vẫy gọi. Lý Trường Thọ lôi kéo sư phụ nhà mình nhảy xuống, không nói lời nào đẩy sư phụ vào trong lồng gỗ vừa làm xong.
Sau đó lại cúi đầu bắt đầu vội vàng kiểm tra lồng chim này sắp đặt như thế nào, lấy ra một đống bình sứ ném vào tay sư phụ, cuối cùng khép kín lồng gỗ, lôi kéo Linh Nga cấp tốc bay ngược ra sau.
Mảnh mây xám kia, đã xuất hiện phía trên Độ Tiên môn, che khuất làm cho Độ Tiên môn lâm vào trong âm u.
Lý Trường Thọ la lớn: "Sư phụ, toàn lực chống đỡ.
Bảo dược kia nhất định phải dùng sau đạo thiên kiếp thứ nhất đấy!"
Sắc mặt Tề Nguyên ngưng trọng gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía kiếp vân, quanh người đã tuôn ra một cỗ pháp lực, tay áo và đạo bào không gió mà bay.
Linh Nga cao giọng hô: "Sư phụ ngài nhất định làm được."
"Vi sư, cũng phải chống chọi vì mình lần này!"
Tề Nguyên lão đạo ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trong mắt lấp loé tinh quang.
Đánh cược một lần, thiên mệnh!
Đột nhiên, một tiếng long ngâm tự trong mây rơi xuống, bên trong mây xám xông ra một đầu Thương Long ngàn trượng toàn thân lóng lánh hoả lân màu đỏ, long trảo hung hăng đập vào trên đại trận hộ sơn.
Đại trận hộ sơn phun trào quang mang, quần phong rung động nhè nhẹ, mặt đất các nơi oanh minh một trận.
Cùng lúc đó, một tiếng nói thô dày từ trên trời hạ xuống.
"Người chủ sự Độ Tiên môn, ra gặp mặt!"
Chờ chút!
Thương long? Kêu gọi đầu hàng?
Mây xám bên ngoài đại trận hộ sơn, cũng nhìn không thấy có hết thảy các đặc tính...
Tuy có uy áp, nhưng cảm giác cẩn thận, lại không phải thiên uy...
"Hở? Đây không phải kiếp vân sư phụ à..."
Lam Linh Nga quay đầu, Lý Trường Thọ không chịu được một tay vỗ trán; Tề Nguyên lão đạo đứng trong Pháp gia điểu lung, khóe miệng cũng co quắp một trận.
Lão đạo này yên lặng xoay người, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Thái Thanh tại thượng, lần này ném hết mặt mũi rồi!
Nhóm dịch: Sư Huynh
"Sư huynh, ngươi lại làm đồ chơi gì mới đó? Thứ này cũng là trang bị bố trí cho trận pháp sao?"
Về lời thề của Thái Thanh tổ sư, Lam Linh Nga chỉ mới hỏi câu này, liền bị sư huynh gọi qua, nhốt vào trong lồng gỗ này, thành chuột bạch nghiệm chứng "Thành quả kỹ thuật" này.
Lồng gỗ này cao cỡ một người, dùng ba mươi sáu thanh Truỵ Lôi Mộc dựng đứng lên liên kết lại với nhau, bên trong bao lại một tầng "lưới sắt" mỏng màu sắc rực rỡ.
Bởi vì dùng Trụy Lôi mộc ghép lại buộc chặt mà thành, nên lồng gỗ này nhìn có vẻ chật chội.
Phía trên lồng gỗ gắn một cây châm dài bảy màu, phía dưới lại có một vòng Uẩn Lôi Thất Thần Thiết dung thành sao sáu cánh vòng; nhưng đây cũng không phải là trận pháp gì, trên đó cũng không có bất kỳ cấm chế gì, đơn thuần chỉ là một cái sao sáu cánh mà thôi.
Lúc Luyện Khí sĩ độ kiếp thành tiên, không thể dùng trận pháp ngăn cản, lôi thiên kiếp không xem hết thảy trận pháp là gì.
Sau này luyện chế pháp bảo có rất nhiều diệu dụng, chủ yếu dựa vào khắc hoạ cấm chế trong ngoài pháp bảo.
Căn cứ Lý Trường Thọ nghiên cứu nhiều năm, xác nhận một việc —— nguyên lý cấm chế và trận pháp kỳ thật giống nhau, cả hai đều sử dụng cố định "Ký hiệu" và "Đồ án" dẫn động linh khí, chỉ có khác biệt là giản phồn hay là lớn nhỏ.
【 cấm chế ] ngưng ở trên pháp bảo, có thể xem là một trận cơ đơn độc trên pháp bảo, phần lớn dựa vào luyện khí sĩ rót vào tiên lực kích hoạt cấm chế, là có thể phát huy ra uy lực cường đại;
【 trận pháp ] chính là lấy tiết điểm trận cơ, linh khí lưu động trong trận cơ, chủ yếu mượn nhờ lực lượng thiên địa.
Dù nguyên lý cả hai giống nhau, nhưng phương hướng phát triển hoàn toàn khác biệt;
Pháp bảo cao minh sau này, thường thường có một bộ cấm chế hoàn chỉnh có diện tích tổng thể to bằng móng tay.
Mà uy lực trận pháp, thường thường có quan hệ trực tiếp với diện tích bố trí, lại theo đuổi tương dung cùng thiên địa, mượn uy lực thiên địa.
Cho nên, Lý Trường Thọ dù am hiểu trận pháp, lại không am hiểu luyện khí.
Điều này cũng không có cách, hắn vừa tu tiên hoàn mỹ hai mươi năm, có thể không ngủ cũng rất ít khi ngủ, tu hành và suy nghĩ các mục phụ như luyện đan luyện độc trận pháp, đều cần hao phí thời gian dài;
Hắn hận không thể chém một ngày mười hai canh giờ thành hai mươi tư canh giờ để dùng, nhưng chung quy là tu hành năm tháng ngắn ngủi, trên "Nghề phụ" nhất định theo hoặc bỏ, không có khả năng thông thạo toàn bộ.
Lại nói trở về chuyện ngăn cản thiên kiếp.
Thiên kiếp không nhìn trận pháp, cũng không nhìn tuyệt đại đa số pháp bảo phòng ngự, chỉ có một ít pháp bảo hiếm thấy có thể dùng để cắt giảm uy lực thiên kiếp. —— linh bảo, chí bảo trời sinh, không thuộc hàng ngũ đang bàn đến, đồ chơi đó quá mức hiếm lạ.
Nhưng Lý Trường Thọ ở thế giới khác đến lại có ưu thế —— chín năm giáo dục bắt buộc.
Lúc này hắn làm ra lồng gỗ này, chính là từ bản "Pháp thập yêu lung" trong tiết học vật lý cao trung, dùng để tránh sét, cũng thường xuyên xuất hiện một ít cảnh đẹp ý vui điện giật khi biểu diễn.
Nguyên lý là gì, Lý Trường Thọ cũng đã quên sạch sẽ, nhưng cấu tạo hẳn là như vậy không có nhớ lầm.
Lý Trường Thọ dặn dò kỹ Linh Nga: "Không được chạm vào tấm lưới chung quanh kia."
Lồng gỗ chứa Linh Nga bên trong hơi rung rung, chân nàng giẫm lên một tấm ván gỗ, điềm đạm đáng yêu nhìn sư huynh nhà mình, "Sư huynh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Không nên động vào." Lý Trường Thọ bình tĩnh nói một câu, lấy trong tay áo ra mấy tấm phù lục, tiện tay ném tới phía trên cách lồng gỗ mười trượng, tay trái chỉ phù lục xa xa một cái.
Đì đùng vài tiếng, bỗng trời nắng có sét.
Mấy đạo thiểm điện bổ thẳng vào cây Truỵ Lôi Mộc phía trên lồng gỗ. "Lưới sắt" quanh lồng gỗ trong nháy mắt sáng lên hồ quang điện nhỏ bé, mà Uẩn Lôi Thất Thần Thiết phía dưới lập tức phân tán lôi quang ra, dung nhập vào mặt đất...
Lam Linh Nga đang ôm đầu co lại thành một đoàn, chậm rãi ngẩng đầu lên, tràn đầy ngạc nhiên xem trái xem phải, tán thưởng một trận.
"Đây là bảo vật gì? Vậy mà có thể chống lại được sấm sét."
Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói: "Đây là, Pháp gia điểu lung... Ngươi chờ thêm một lát, ta tăng thêm cường độ."
"Sư huynh! Vẫn nên tính... Ai nha!"
Linh Nga còn chưa nói xong, Lý Trường Thọ đã lấy từ trong tay áo ra một xấp phù lục màu vàng, thúc giục pháp lực, ném tới phía trên lồng gỗ.
Những phù lục này dẫn phát đạo đạo sét, mang theo sét đánh đầy trời, nện như điên xuống lồng gỗ phía dưới.
Chỉ một thoáng, điện quang phun trào, trên Tiểu Quỳnh phong chim bay thành đàn, linh thú hoảng loạn...
Thực tế chứng minh, hiệu quả Pháp gia điểu lung này không tệ, cũng không biết lúc chân chính đối mặt thiên kiếp, có bị đánh tan ra thành từng mảnh hay không?
Chỉ cần có thể giúp sư phụ kháng trụ đạo Thiên lôi thứ nhất, cái sau sẽ dễ nói.
"Ra đi, vất vả cho ngươi rồi."
Lý Trường Thọ nói một câu, sau đó bắt đầu suy nghĩ phương pháp gia cố lồng gỗ.
Linh Nga không chịu được phàn nàn nói: "Sư huynh, ngươi thay vào con cá bên trong đi, không giống nhau sao?"
"Muốn để ngươi cũng có chút cảm giác tham gia vào." Lý Trường Thọ cười nói, "Giúp sư phụ độ kiếp, hai người chúng ta đều bỏ ra chút sức lực."
Linh Nga lập tức khép miệng nhỏ, đưa tay sửa lại mái tóc bên tai, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, kế tiếp còn muốn thử nữa không?"
Tuy tu vi ta thấp, nhưng làm loại chuyện này này vẫn được đó."
"Tiếp theo không thể để ngươi ở bên trong nữa, như ngươi nói, đi tìm thùng gỗ bắt con cá tới đây."
Lý Trường Thọ lấy ra từng sợi dây thừng dài tản ra ngũ thải hào quang, tiếp tục vùi đầu bận rộn, "Lát nữa phải thí nghiệm uy lực sấm sét, rơi thẳng vào trên người ngươi, ngươi tất nhiên sẽ không chịu nổi."
Linh Nga đáp ứng một tiếng, quay người chạy tới bên hồ; tránh đi kết giới cách âm để sư phụ nhập định, nhảy tới trên mặt hồ đạp sóng mà đi.
Một lát sau, trên Tiểu Quỳnh phong lại lần nữa có lôi quang lóng lánh...
Động tĩnh như vậy kéo dài ròng rã ba ngày, người ngoài còn tưởng nơi đây có người đang tu lôi pháp, cũng không có ai chú ý.
Mãi đến khi, Tề Nguyên lão đạo từ trong nhập định tỉnh lại, vừa thỏa mãn xoay người, cái trán lão đạo tràn đầy nếp nhăn lập tức treo đầy hắc tuyến.
Nguyên bản bên hồ, cỏ xanh như tấm đệm, phong cảnh tươi đẹp, giờ phút này lại biến thành một cái hố to màu đen, hai đồ nhi nhà mình ngồi xổm ở đáy hố, mân mê một cái lồng chim lớn.
Tề Nguyên bất đắc dĩ thở dài, khiển trách: "Hai người các ngươi không hảo hảo tu hành, ở phía dưới làm loạn cái gì đó?"
"Sư phụ! Ngài tỉnh rồi!"
Lam Linh Nga tràn đầy hưng phấn kêu lên, "Sư huynh làm giúp ngài một bảo bối kháng thiên kiếp, dùng sét đánh mấy chục hơn trăm lần, cá bên trong vẫn còn sống!"
Lý Trường Thọ cũng nói: "Xin Sư phụ chờ một chút, vật này lập tức sẽ hoàn thành."
"Ồ?" Thần sắc Tề Nguyên khẽ động, đang muốn xuống nhìn xem đại đồ đệ mình đang mân mê bảo vật gì?
Nhưng dưới chân lão đạo khẽ động, đột nhiên sắc mặt sinh biến, nhìn chăm chú bầu trời phía đông, thân hình không nhúc nhích. Bản dịch được dịch tại Bạchh ngọc sách.
Lam Linh Nga ngẩng đầu hỏi một câu: "Sư phụ, làm sao vậy?"
"Ai" Tề Nguyên đứng chắp tay, nói khẽ: "Thiên kiếp đến."
Chỉ ba chữ, làm ý cười trong mắt Lý Trường Thọ và Lam Linh Nga trong nháy mắt biến mất.
Hai người vội vàng từ trong hố nhảy ra ngoài, nhìn về phía ánh mắt sư phụ nhìn, bỗng thấy trời đông xuất hiện một đám mây màu xám, đang cấp tốc bay đến Độ Tiên môn.
"Linh Nga nhanh!"
Lý Trường Thọ lập tức nói, "Đem chiếc lồng này đến phía sau núi chỗ độ kiếp trận mà sư phụ đã chọn! Nhất định phải chôn sáu thần thiết này dưới đất!"
"Vâng!"
Lam Linh Nga dùng cánh tay nhỏ yếu của mình nâng "Pháp gia điểu lung" lên, vội vàng cưỡi mây bay ra phía sau núi, hoàn toàn không giữ hình tượng tiên tử gì nữa.
Giờ phút này, Lý Trường Thọ còn sốt ruột hơn cả sư phụ, lập tức lấy từ trong tay áo ra một cái hộp gấm, vọt tới trước mặt Tề Nguyên.
"Sư phụ, đây là bảo dược mà đệ tử chú tâm tư luyện chế ra.
Nó, nó có thể giúp sư phụ vượt qua một lượt thiên kiếp. Sau khi đạo thiên kiếp thứ nhất qua đi, sư phụ ngài nếu cảm thấy đạo thiên kiếp tiếp theo không thể ngăn cản được, lập tức dùng nó."
Tề Nguyên lão đạo mỉm cười nhìn Lý Trường Thọ, ánh mắt nhẹ nhàng lấp lóe, thấp giọng nói: "Bảo dược này ngươi cứ giữ lại đi, sau này khi độ kiếp mà dùng, không cần lãng phí ở trên người vi sư."
"Sư phụ!"
Lý Trường Thọ quỳ thẳng trước người Tề Nguyên lão đạo, nhét hộp gấm vào tay Tề Nguyên lão đạo, gấp giọng nói: "Sư phụ dưỡng dục đệ tử, dạy bảo đệ tử trăm năm, dẫn đệ tử nhập đạo, chưa hề có bất kỳ trách móc nặng nề nào.
Đây là thứ duy nhất đệ tử có thể làm cho sư phụ, nếu sư phụ ngài không thu bảo dược này, đệ tử sẽ phá hủy nó!"
Tề Nguyên lại cười khổ nói: "Ngươi tội gì phải như vậy? Vi sư còn không biết tình trạng của mình sao?"
"Đúng rồi, đệ tử còn có mười một viên khác!"
Lý Trường Thọ lập tức chuyển đổi mạch suy nghĩ, "Đệ tử có thể lập lời thề đại đạo, tuyệt đối còn mười một viên đan dược khác, hơn nữa bảo dược này mỗi Luyện Khí sĩ chỉ có thể dùng một viên!"
Tề Nguyên lão đạo lập tức có chút do dự, "Thật chứ?"
"Thiên chân vạn xác!"
"Thôi được." Tề Nguyên cầm hộp gấm vào trong tay, "Đi, đến hậu sơn đi, đừng để thiên kiếp hủy trụ sở chúng ta."
Đám mây xám từ phía đông bay tới đã đến Độ Tiên môn.
Lý Trường Thọ vội vàng điều khiển một đóa mây trắng, lôi kéo sư phụ phóng tới phía sau núi.
"Sư phụ ngài tiết kiệm pháp lực đi.
Sư phụ, đan dược trên người ngài còn nhiều không?
Lúc độ kiếp có thể dùng các loại đan dược, đan chữa thương và khôi phục nguyên khí đã chuẩn bị tốt chưa?
Cái thiên kiếp này, sao tới mà không có dấu hiệu báo trước gì hết vậy!"
"Chuẩn bị tốt, chuẩn bị tốt rồi." Tề Nguyên lão đạo mỉm cười nhìn Lý Trường Thọ phía trước, đáy lòng nhớ lại năm đó vừa đón hắn đến trong núi, nam đồng đó vừa câu nệ lại không biết làm sao cho đúng...
Nhoáng một cái, đã nhiều năm như vậy.
Hài đồng năm đó mặc dù con đường phát triển về sau không nổi bật lắm, nhưng tóm lại đã lớn lên thành tài rồi;
Chính mình đã dùng tất cả tích luỹ ở Tiểu Quỳnh phong lên trên người hắn, kỳ thật cũng chỉ nghĩ, để hắn có thể thuận lợi thành tiên...
"Trường Thọ à.
Nếu sư phụ sống không qua thiên kiếp, Tiểu Quỳnh phong sẽ giao cho ngươi xử lý.
Nếu trong môn muốn thu Tiểu Quỳnh phong chúng ta về, ngươi không được ngăn cản, nghe trong môn an bài tốt. Trước đó ta đã năn nỉ qua mấy vị đồng môn quen biết, bọn họ sẽ đem ngươi và Linh Nga đến Phong khác tu hành."
"Sư phụ, ngài nhất định có thể vượt qua thiên kiếp!"
Lý Trường Thọ lên tiếng nói, "Tự tin! Hiện tại ngàn vạn lần không được để tinh thần sa sút, đây là Thiên đạo lịch luyện, qua được chính là trời cao biển rộng.
Sinh linh nếu không đi đọ sức một chút hi vọng sống này, cần gì phải sống một kiếp trên đời!
Bất luận tuyệt cảnh gì đều cần có hi vọng sống, lúc lâm vào tuyệt cảnh đọ sức mới có thể sống sót!"
Tề Nguyên lão đạo khẽ thở dài, cười khổ nói: "Đồ nhi ngoan, ngươi cũng biết những đạo lý này sao? Vì sao ngày thường cẩn thận chặt chẽ như thế?"
Lý Trường Thọ trầm giọng nói:
"Đạo lý sư phụ dạy bảo, đệ tử một khắc cũng chưa từng quên.
Đệ tử cẩn thận, chỉ là vì phòng ngừa lâm vào tuyệt cảnh."
Đảo mắt đến phía sau núi Tiểu Quỳnh phong, Linh Nga đang đứng trên một mảnh đất trống trong rừng không ngừng vẫy gọi. Lý Trường Thọ lôi kéo sư phụ nhà mình nhảy xuống, không nói lời nào đẩy sư phụ vào trong lồng gỗ vừa làm xong.
Sau đó lại cúi đầu bắt đầu vội vàng kiểm tra lồng chim này sắp đặt như thế nào, lấy ra một đống bình sứ ném vào tay sư phụ, cuối cùng khép kín lồng gỗ, lôi kéo Linh Nga cấp tốc bay ngược ra sau.
Mảnh mây xám kia, đã xuất hiện phía trên Độ Tiên môn, che khuất làm cho Độ Tiên môn lâm vào trong âm u.
Lý Trường Thọ la lớn: "Sư phụ, toàn lực chống đỡ.
Bảo dược kia nhất định phải dùng sau đạo thiên kiếp thứ nhất đấy!"
Sắc mặt Tề Nguyên ngưng trọng gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía kiếp vân, quanh người đã tuôn ra một cỗ pháp lực, tay áo và đạo bào không gió mà bay.
Linh Nga cao giọng hô: "Sư phụ ngài nhất định làm được."
"Vi sư, cũng phải chống chọi vì mình lần này!"
Tề Nguyên lão đạo ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trong mắt lấp loé tinh quang.
Đánh cược một lần, thiên mệnh!
Đột nhiên, một tiếng long ngâm tự trong mây rơi xuống, bên trong mây xám xông ra một đầu Thương Long ngàn trượng toàn thân lóng lánh hoả lân màu đỏ, long trảo hung hăng đập vào trên đại trận hộ sơn.
Đại trận hộ sơn phun trào quang mang, quần phong rung động nhè nhẹ, mặt đất các nơi oanh minh một trận.
Cùng lúc đó, một tiếng nói thô dày từ trên trời hạ xuống.
"Người chủ sự Độ Tiên môn, ra gặp mặt!"
Chờ chút!
Thương long? Kêu gọi đầu hàng?
Mây xám bên ngoài đại trận hộ sơn, cũng nhìn không thấy có hết thảy các đặc tính...
Tuy có uy áp, nhưng cảm giác cẩn thận, lại không phải thiên uy...
"Hở? Đây không phải kiếp vân sư phụ à..."
Lam Linh Nga quay đầu, Lý Trường Thọ không chịu được một tay vỗ trán; Tề Nguyên lão đạo đứng trong Pháp gia điểu lung, khóe miệng cũng co quắp một trận.
Lão đạo này yên lặng xoay người, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Thái Thanh tại thượng, lần này ném hết mặt mũi rồi!
Bình luận truyện