Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Chương 38: Chỉ cần đủ trấn định, xem như vô sự phát sinh



Dịch: Độc Hành

Phốc

Bổ

Mỗi khi đến một nơi mới, nếu như phải dừng lại một đoạn thời gian hơi dài, kiểm tra "Lối ra an toàn" thật ra là một thói quen rất tốt.

Giống như Bách Phàm điện Độ Tiên Môn, ngoại trừ ngày bình thường thường có người đi cửa chính điện, còn có hai cửa hông, một cửa sau, còn có một trận pháp na di cỡ nhỏ hiếm người biết, điểm đến trận pháp hẳn là nơi chưởng môn bế quan.

Những thứ này, lúc Lý Trường Thọ vẫn còn là con nít, lần thứ hai đi theo sư phụ nhà mình đến Bách Phàm điện lĩnh Nguyệt Cung, đã thăm dò địa hình rõ ràng.

Đến địa bàn Long cung này, không bàn đến Long Tộc là dị tộc, thì xung đột lợi ích với tiên môn khác tại địa bàn Đông Hải, mà nơi đây vốn là một chỗ phía trên đại trận, nói không chừng giữa thủy liên đài này có ẩn chứa sát trận gì đó?

Cho nên

Chuyện cần làm trước hết!

Không phải là tìm kiếm đường lui lúc xảy ra nguy cơ hay sao?

Các sư thúc sư bá còn chưa nói gì, tổng cộng mười một tên đệ tử bao gồm cả hắn, đã có sáu tên cầm lấy hoa quả trước mặt bắt đầu ăn.

Quy củ ngày thường của các ngươi đâu rồi?

Mỗi một tên đều là mầm Tiên, Độ Tiên Môn uổng phi công sức cho các ngươi rồi?

Đúng là "Không ăn nho thì toàn thân khó chịu" à?"

Khục, ta chán.

Trước mặt mấy sư thúc sư bá cũng có mấy cành nho trống không.

"Được rồi, cũng không quan hệ gì tới ca."

Lý Trường Thọ ngồi nghiêm chỉnh, giống như vô sự phát sinh, nhắm mắt ngưng thần, tính tạm thời quên đi đám đồng môn này.

Linh thức tràn ra, phối hợp bắt đầu tìm kiếm "Lối ra an toàn" nơi đây.

Trên đường nhập toạ bay đến đây, Lý Trường Thọ đã tìm hiểu đại khái địa hình, lúc này hắn đang nghiên cứu thuộc tính trận pháp thủy liên đài này, xem có tồn tại sơ hở gì không?

Mặc dù khắp nơi đều là nước, nhưng rõ ràng Phong Độn Thuật lại thích hợp dùng đào mệnh ở chỗ này;

Một là tốc độ Thủy Độn chậm chạp, Lý Trường Thọ hơn mười năm trước mới bắt đầu tu hành, nắm giữ không thuần thục bằng Phong Độn Thuật.

Hai là, trên biển có gió to, mà lại.

Bùm! Bộp!

Giống như cực lực áp chế lại không nổi, bất đắc dĩ từ bỏ mà phóng ra cho thoả thích thành hai tiếng pháo vang!

Còn có chỗ này lập tức tràn ngập ra hương vị kỳ quái, loại mùi thơm ngát này mang theo một cỗ hương vị ê ẩm khó hiểu.

Hẳn là, hôm qua ăn đan dược dưỡng nhan đan à.

Hương vị ê ẩm này, tựa như là Trú Nhan Thảo trăm năm á?

Tuyệt.

Hai mắt Lý Trường Thọ hé mở, nhìn về phía nơi thanh âm phát ra, phát hiện hai lần pháo nổ này là kiệt tác một vị sư tỷ nào đó.

Mà lúc này vị sư tỷ kia trấn định tự nhiên ngồi tại đó, nếu như không phải hai tay nàng đang cực lực nhấn lấy mép váy, coi thật giống như vô sự phát sinh.

Hai sư đệ bên cạnh nàng, xấu hổ đến không biết nên ngồi hay nên đứng, bờ môi cũng bắt đầu run run!

Kỳ thật đây cũng là một kiểu giáo huấn.

Còn may Long cung chỉ trêu đùa người, không có hạ độc vào thức ăn.

Người nha, ai còn không đi ra hư cung?

Mặc dù luyện khí lục giai đã bắt đầu tích cốc, hẳn là đã sớm học được khống chế trọc khí thể nội mới đúng.

Lúc này, hai mươi bảy người Độ Tiên môn ở đây, có tám người mặt lộ dị sắc, ba người thì cửa hậu đã thất thủ phát ra tiếng vang.

Hữu Cầm Huyền Nhã đột nhiên đứng dậy, vội vã đi tới trước hai lão sư bá già nhất ở đây, thấp giọng nói vài câu;

Hai vị sư bá này cũng là tâm lớn, lúc này mới chú ý tới cạm bẫy nhỏ bên trong trái cây trước mặt.

Lý Trường Thọ thật là có chút bất đắc dĩ.

Đi theo đội ngũ dạng này, làm gì có cảm giác an toàn?

Loại đoàn đội hợp tác trình độ cỡ này, còn không bằng mình thả ra hai con người giấy

Về sau vẫn là nên ít đi ra ngoài thì hơn, sau khi trở về nghĩ biện pháp giải quyết Tửu Ô sư bá, để lão vạn ngàn lần đừng có tới làm cho hắn loạn thêm.

Hữu Cầm Huyền Nhã ngẩng đầu nhìn một chút Lý Trường Thọ bên này, sau đó cắn môi, sắc mặt ửng đỏ, cũng như chạy trốn vội vàng trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục nhắm mắt ngưng thần, cực lực chịu đựng.

Kỳ thật nàng còn tốt, giống như Lý Trường Thọ chỉ ăn một quả nho;

Nhưng khác biệt chính là, Lý Trường Thọ là cố ý, dùng pháp lực bao khỏa, để nho ở trong cơ thể mình tản một tia dược hiệu, cho nên chỉ nấc một cái.

Sau đó Lý Trường Thọ không để lại dấu vết phun quả nho kia ra, nhưng Hữu Cầm Huyền Nhã thì không giống như vậy.

Bùm.

Lại có một vị nhân huynh thất thủ.

Bủm bủm.

Phản ứng dây chuyền?

Aiya, mặt vị sư muội này đỏ lên, đoán chừng đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh rồi.

Dù sao trong ấn tượng đại gia, tiểu tiên nữ nhất định phải đoan trang không được thả rắm.

Thu.

Xin hỏi loại này còn có thể chuyển âm và điều khiển tiếng vang, là sư tỷ ngài dùng bao nhiêu khí lực đè ép rồi mới phát ra vậy?

Lý Trường Thọ không chịu được cúi đầu một tay nâng trán, hắn cũng không nghĩ tới, mình lại còn có kỹ năng ẩn tàng nhả ra như vậy.

Thuần túy là bị buộc ra à.

Lúc này, liền nghe một vị sư bá truyền thanh nói

"Chú ý một chút, bên trong những trái cây trước người các ngươi có một ít cạm bẫy, đây là Long cung muốn chúng ta xấu mặt, nho kia tuyệt đối không thể ăn, rượu bên cạnh cũng không thể uống, rượu này do loại nho này ủ chế ra đấy."

Rượu?

Bởi vì trước đây không nghĩ tới rượu bị động tay chân, Lý Trường Thọ vô thức không để ý đến rượu ngon chứa trong chén dạ quang bên cạnh.

Mà cùng lúc đó, trong nháy mắt Lý Trường Thọ cảm thấy một ánh mắt chăm chú nhìn mình.

Lần theo ánh mắt này truyền đến, đã thấy toàn thân Tửu Cửu sư thúc run rẩy ngồi tại chỗ, đôi mắt to tràn đầy vẻ cầu cứu nhìn chằm chằm vào mình, từ thế ngồi xếp bằng đã đổi thành con vịt ngồi.

Chén rượu trước mặt nàng, đã rỗng tuếch, nửa giọt không còn thừa!

Cái này.

Ngươi yêu thích rượu, cũng có thể hiểu được.

Nhưng

Sư thúc đại nhân ngài đột nhiên đứng dậy làm cái gì? Còn đi tới đây làm cái gì?

Lý Trường Thọ hoàn toàn không kịp nói cái gì, Tửu Cửu đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lao đến, còn cầm bồ đoàn đặt ở bên cạnh thân hắn, trong ánh mắt tràn đầy áy náy.

Ánh mắt này rõ ràng là đang nói.

"Xin lỗi sư điệt! Sau khi trở về sư thúc sẽ liều mạng đền bù cho ngươi!"

Chỉ thấy người sư thúc này ngồi bên cạnh cách Lý Trường Thọ ba thước, nhưng tay trái nàng điểm một cái nhẹ về phía đạo bào Lý Trường Thọ. Vạt áo đạo bào Lý Trường Thọ bắt đầu nhẹ nhàng bay lên, rơi xuống, bay lên, rơi xuống

Mà nương theo tiết tấu này, Tửu Cửu ngồi ngay ngắn cách ba thước bên kia truyền ra từng tiếng ——

Phốc, phốc, bộp, bộp.

Ngao tiên tỳ nữ bên cạnh ráng nín cười đến cắn nát cả bờ môi!

Lý Trường Thọ toàn vẹn vô sự, không chịu được mở miệng nói thầm:

"Ai, lúc này còn chưa có nhiều người tới, chúng ta ở chỗ này mở hai tiểu trận pháp cách âm, Long cung hẳn là sẽ không nói gì đâu.

Dù sao chúng ta còn phải thương nghị một chút, nên ứng đối thế nào với bài binh bố trận của các phái."

Trong nháy mắt, một vị nữ Chân Tiên ăn nho phía trước bắt được tín hiệu, cao giọng nói "Tiếp theo chúng ta nên thương thảo bài binh bố trận thế nào đi!"

Nói xong tiện tay điểm lên đỉnh đầu một cái, dùng tiên lực mở ra một kết giới trong suốt, bao phủ hai mươi bảy người vào trong đó.

Tên sư bá mở miệng nhắc nhở đầu tiên bất đắc dĩ thở dài:

"Còn không mau mau xử lý cho tốt đi! Thật mất mặt!"

Trong nháy mắt, sắc mặt hơn mười người có chút xấu hổ, thanh âm bum bủm bắt đầu vang bên tai không dứt;

Lý Trường Thọ liếc mắt nhìn Tửu Cửu sư thúc bên cạnh, phát hiện nàng một mặt ghét bỏ nhìn hắn, tựa hồ muốn nói tên nhóc ngươi sao không chấp nhận chuyện như vậy;

Tiếng vang bên nàng một mực chưa ngừng hẳn, vạt áo đạo bào phía sau Lý Trường Thọ vẫn như cũ bay lên, rơi xuống, bay lên, rơi xuống

Mặt Lý Trường Thọ không thay đổi ngửa đầu nhìn lên trời.

Tiểu sư thúc, ngài đã gặp ai đánh rắm mà có thể làm quần áo bay lên không?

Cuối cùng, một trận "Khua chiêng gõ trống", dần dần gió êm sóng lặng.

Khu vực chỗ ngồi gần đó cũng rơi xuống lần lượt từng thân ảnh, lại là "đoàn đại biểu" nhất mạch đạo thừa Tiệt giáo của Đông Thắng Thần Châu, Tiêu Diêu Đông Lâm Môn.

Lĩnh đội là hai tên Chân Tiên, chắp tay vái chào đám người Độ Tiên Môn; hai tên sư bá ngồi trước của phe mình thì miễn cưỡng mỉm cười hoàn lễ, tự mình mạnh khỏe nhập tọa.

Nghe trong kết giới cách âm đã không có động tĩnh, một vị Chân Tiên Độ Tiên Môn đưa tay tán đi kết giới cách âm, xem như vô sự nói một câu:

"Mười một người các ngươi, nhất định phải nhớ kỹ những chuyện vừa rồi, đừng gây ra sai lầm gì nữa."

Lý Trường Thọ chờ chúng đệ tử cùng kêu lên đáp "Tuân lệnh sư thúc (sư bá) dạy bảo."

Chính lúc này, một trận gió biển thổi vào, từ hướng Độ Tiên Môn thổi tới Tiêu Diêu Đông Lâm.

Liền nghe loảng xoảng vài tiếng, đối phương có mấy tên đệ tử trẻ tuổi lật ngửa ra trước ra sau;

Có tiểu cô nương mắt ngọc mày ngài biến sắc, hô to một tiếng "Tam sư thúc, có cỗ yêu khí!"

Một nữ tiên cười khiển trách "Hiếm khi thấy nhiều mùi vị như vậy, đây là mùi tanh biển cả."

"Lính tôm tướng cua phía dưới nhiều như vậy, bên cạnh còn đứng mấy ngao tiên tỳ nữ, đừng bảo là những thứ này, đây chính là địa đầu Long cung."

Lập tức, bên cạnh đoàn đại biểu hai nhà tiên môn, tổng cộng có tám vị ngao tỳ tiên nữ, đã sớm nhẫn nhịn không chịu nổi, quanh từng người phiêu khởi tiên quang, rút mình về trong vỏ sò, tám con vỏ sỏ thuần bạch sắc lắc lư một trận.

Lý Trường Thọ có chút hăng hái bí mật quan sát phản ứng củ các vị đồng môn, bởi vậy có thể đạt được rất nhiều tin tức;

Tỉ như Hữu Độc Huyền Nhã thật là đơn thuần, lúc này xấu hổ cái cổ đã biến thành phấn hồng, nàng còn đang dùng lực hô hấp, ý đồ vãn hồi một chút "tai nạn" do mình tạo thành. Bản dịch bựa này được dịch tại Bạch ngọc sách.

Mà đám sư thúc sư bá Lý Trường Thọ đều là một đám già đời, lúc này trấn định tự nhiên, không có chút nửa điểm dị sắc.

Một vị sư bá Độ Tiên Môn nói với hai mươi sáu người:

"Chỉ cần chúng ta đủ trấn định, có thể xem như vô sự phát sinh."

Chúng đệ tử lập tức điều chỉnh trạng thái.

Lý Trường Thọ thu hồi ánh mắt dò xét các nơi, mắt lại nhìn về phía Tửu Cửu, sau đó dời ánh mắt đến vỏ sò lớn khép kín bên kia.

Những ngao tiên tỳ nữ này, sợ bị đánh hay sao lại trốn đi?

Không có đoàn người Hồng Hoang nhao nhao nhiễu loạn, hắn bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu nguyên lý vận chuyển trận pháp nơi đây, cùng lộ tuyến chạy trốn nhanh nhất lúc phát sinh sự kiện khẩn cấp.

...

"Gió nhẹ thổi qua đình, ta từ ầm ĩ ca.

Chưa phát giác tiên rừng mịch, nấu rượu đãng sóng biếc."

Phía trên mây trắng vang lên âm thanh đoản ca, tiên nhân mới tân tấn dự tiệc Độ Tiên Môn xong đang say rượu trở về.

Tề Nguyên lão đạo đầu tiên là đi tới trước cửa nhà đại đồ đệ hô hai tiếng, phát hiện không ai trả lời, lại nhìn sang tiểu đồ đệ đang bế quan cần cù tu hành, lúc này mới lắc lắc đầu ung dung trở về nhà tranh của mình.

Vừa tính đẩy cửa vào, Tề Nguyên giống như nhớ tới điều gì, cười nói "Mười năm này một mực bế quan tu hành, cũng không hảo hảo đi dạo Tiểu Quỳnh Phong.

Đi xem một chút cảnh sắc các nơi đi, sư phụ lưu lại mạch truyền thừa này, bần đạo cũng coi như tạm thời giữ vững."

Âm thanh khẽ thở dài, Tề Nguyên chắp tay đi về phía rừng cách đó không xa.

Nếu như lão đạo đi tới phía trước thêm một bước, đẩy ra cửa gỗ trước mặt, là có thể nhìn thấy trên mặt bàn lưu lại một phong thư;

Mà thư không chỉ ở trên bàn, trên bồ đoàn lão đạo tĩnh tọa, trên giường, và trên xà nhà có thể ngẩng đầu lên đã thấy, đều được hắn tỉ mỉ để lại một bức thư.

Lý Trường Thọ sợ sư phụ không nhìn thấy.

Nhưng Lý Trường Thọ cũng có lúc tính toán sai lầm, sư phụ say rượu lại không đi vào căn nhà yêu thương nhất của mình.

Nội dung thư kỳ thật rất đơn giản, chính là chúc mừng sư phụ thành tiên, sau đó giải thích mình được sư môn phái đi Đông Hải đại khái bảy tám ngày mới trở về. Cuối cùng dặn dò sư phụ tạm thời đừng đi ra đằng sau, phụ cận đan phòng mới xây có rất nhiều mê trận và khốn trận;

Lúc hắn gần đi, đã mở ra hơn phân nửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện