Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 110: Đạo hữu, ngài có nghe nói qua…



Dịch: Mặc Mặc Phi Ngữ

Biên: BsChien

Trước nhà tranh bên hồ, trời xanh mây trắng.

Bị đại đồ đệ gọi lại, Tề Nguyên lão đạo vừa hạ xuống đất, Lý Trường Thọ cùng Lam Linh Nga lập tức chạy về phía trước, ngăn cản đường đi của sư phụ.

Tình hình này lập tức làm Tề Nguyên lão đạo nhớ tới tao ngộ lần trước tại đan phòng.

Lão đạo vô ý lui về sau nửa bước, biểu tình ngưng trọng mà nhìn hai đứa thân đồ đệ của mình…

"Hai người các ngươi, lại muốn làm cái gì?"

"Sư phụ, ngài yên tâm, lần này ta cùng sư muội tuyệt đối sẽ không làm mê choáng người," Lý Trường Thọ lộ ra nụ cười hiền lành khiêm tốn.

Lam Linh Nga liền nói:

"Sư phụ, vị sư bá này nhiều năm như vậy không gửi tin tức cho ngài, mấy tháng này đột nhiên gửi đến tận hai lần thư, còn hẹn ngài gặp mặt, đây không phải là quá…

Quá đột ngột chút?"

Tề Nguyên lão đạo thở dài, lời nói:

" Sư bá các ngươi chỉ là trách ta năm đó không được."

Lý Trường Thọ vội nói:

"Sư phụ, nam nhân nhất định không thể nói hai chữ “Không được” này."

Tề Nguyên không rõ ràng cho lắm, Linh Nga một bên lại liếc mắt nhìn sư huynh, cười ý vị thâm trường… Lại còn e lệ.

Lý Trường Thọ lại nói:

"Sư phụ, vị sư bá này của chúng ta cũng là Tiểu Quỳnh phong nhất mạch, nàng nếu muốn thấy ngài, vì sao không trở lại trong môn phái?

Sư bá năm đó ra ngoài lúc vẫn chưa thành tiên, dùng lý do, là đi ra ngoài tìm sư tổ đang đi du lịch.

Nhưng gần ngàn năm chưa về, theo môn quy, lúc này có thể mang tội phản sư môn.

Sư phụ, ngài nếu như tùy tiện đi tìm vị sư bá này, đối với trong môn phái nên bàn giao như thế nào?

Nếu như trưởng lão trong môn phái hỏi, sư phụ ngài đáp như thế nào mới có thể không thẹn với lương tâm?"

Tề Nguyên lão đạo lập tức nhíu mày suy tư, nắm lấy phất trần, chắp hai tay sau lưng, ở bên hồ đi qua đi lại trên đồng cỏ.

Một bên Linh Nga vụng trộm cho Lý Trường Thọ ngón tay cái, Lý Trường Thọ chỉ là cụp mi rũ mắt, vẫn chưa nói thêm cái gì.

Lý Trường Thọ cũng biết, chính hắn ngẫu nhiên cũng sẽ có một chút cân nhắc sự tình quá phức tạp, nghĩ quá nhiều chuyện vặt.

Nhưng cân nhắc nhiều, dù sao cũng tốt hơn là không cân nhắc.

Huống chi chuyện này của sư phụ, xác thực lộ ra rất nhiều điểm kỳ quặc.

Mặc dù vừa mới nói sẽ không mê choáng sư phụ, nhưng nếu lời nói mình không thuyết phục được, làm một cái mê trận, cũng không tính là sai lời nha.

Lý Trường Thọ vừa muốn tiếp tục lấy lý phục sư, liền nghe sư phụ thở dài:

"Cũng là đạo lý như vậy, sư bá các ngươi năm đó đi thẳng một mạch, trong môn phái đã xoá tên nàng trong danh sách môn nhân."

Tề Nguyên nhìn Lý Trường Thọ, mặc dù có chút khó có thể mở miệng, nhưng vẫn hỏi một câu:

"Trường Thọ, ngươi nói nên làm như thế nào?"

Lý Trường Thọ thi triển dẫn âm chi pháp, nói:

"Sư phụ không bằng viết một lá thư, lại nói cho đệ tử biết nơi các ngươi hẹn nhau gặp mặt. Đệ tử sẽ dùng người giấy thay thế sư phụ đưa phong thư này đi qua.

Giống như trước đây đệ tử ra ngoài chọn mua thảo dược vậy, sư phụ ngài cũng đã biết.

Vô luận như thế nào, chúng ta không thể chỉ đứng trên góc độ của bản thân đối đãi việc này. Sư phụ ngài có thể ở trong thư, trước hết khuyên sư bá nhận sai với trong môn phái.

Môn quy chúng ta mặc dù nghiêm, nhưng xử phạt lại không phải quá nghiêm khắc, nhiều lắm là chính là bế môn hối lỗi ngàn năm.

Sư phụ ngài xem, có phải là đạo lý như vậy hay không?"

Tề Nguyên trầm ngâm không nói, đã có vẻ xiêu lòng.

Lý Trường Thọ lại dẫn âm cho Linh Nga, dặn Linh Nga nên nói cái gì, hai người trái một câu phải một câu, hát xướng giật dây.

Không bao lâu, Tề Nguyên lão đạo gật gật đầu, cũng coi như bị hai người thuyết phục.

Lão đạo vội vàng trở về bên trong nhà, dùng ngọc phù truyền tin viết một phong thư, sửa chữa lại lặp đi lặp lại mấy lần, châm chước từ ngữ, trước sau bận rộn hai canh giờ, mới đưa ngọc phù truyền tin trịnh trọng giao cho Lý Trường Thọ.

"Ngươi cũng đừng nhìn lén!"

"Sư phụ ngài yên tâm," Lý Trường Thọ cười nói, "thời điểm ngài viết, đệ tử đã xem hết."

"Ngươi…"

"Nói đùa, nói đùa, sư phụ ngài đừng tức giận."

"Sớm muộn muốn bị hai người các ngươi chọc tức ra tâm ma!"

Sau đó, Tề Nguyên lão đạo lại nói ra địa điểm hẹn nhau lần này

Nam Châu thế tục, Đông Hải chi tân, một tòa thành lớn của phàm trần tên là “Lâm đông”. Thời gian ước định là vào hai tháng sau, tại đầu tường phía đông thành lớn, hai người hẹn nhau vào lúc trời chiều…

Lý Trường Thọ căn dặn sư phụ, khoảng thời gian này ở yên trong phòng tu hành. Hắn củng cố thêm trận pháp bên ngoài nhà tranh của sư phụ, ngăn cách bên ngoài dò xét.

"Sư huynh, ngươi muốn làm thế nào?"

Linh Nga lén lén lút lút xông tới, nhỏ giọng thầm thì, Lý Trường Thọ chưa nói thêm cái gì, chỉ dặn nàng khoảng thời gian này không được đi loạn.

"Ta hai tháng này cũng không đi đan phòng, ngay bên trong nhà tranh tu hành," Lý Trường Thọ ánh mắt vẫn vô cùng bình tĩnh như cũ.

Linh Nga sửa sang lọn tóc, nhỏ giọng hỏi:

"Vậy thì muội đưa người giấy rời sơn môn hay sao?"

"Cũng không cần," Lý Trường Thọ liếc nhìn sư muội nhà mình, cười nói, "Muội ngược lại rất quen việc ha. An tâm tu hành đi, chờ muội vượt qua thiên kiếp thành tiên, gặp lại loại chuyện này, ta tự sẽ để muội tham dự nhiều một ít."

"Ừm! Sư huynh yên tâm, muội sẽ cố gắng!"

Linh Nga lập tức nhiệt tình mười phần đáp ứng.

Chờ Lý Trường Thọ trở về bên trong nhà tranh của mình tu hành, nàng mới hồi phục tinh thần lại, nâng trán ngâm khẽ.

Bây giờ nghĩ đến việc làm pháp bảo hình người cho sư huynh dùng cũng đều phải tu vi tiên nhân trở lên…

Tiểu sư thúc thật là!

Làm sư huynh đối với nhận biết lớn nhỏ cũng lệch lạc, lại làm tiêu chuẩn nhu cầu của sư huynh đối với “Pháp bảo người” cũng cao hơn nhiều!

Trong lòng đang oán trách như thế, Linh Nga đột nhiên nghe được tiếng hô hoán từ xa đến gần trong không trung truyền đến:

"Tiểu Linh Nga… "

Linh Nga ngẩng đầu nhìn lại, một vệt bóng đen cực nhanh bay tới.

Nàng vô thức cầm sẵn hai cái bình ngọc, nhưng nghĩ lại sư huynh ngay tại bên người, không có người ngoài nào có thể đánh lén Tiểu Quỳnh phong…

Trong điện quang hỏa thạch, Linh Nga lần nữa ngẩng đầu nhìn một chút.

Hoàn toàn không cần thấy rõ khuôn mặt người này, chỉ nhìn một chút vòng một “ngập trời tội ác” của đối phương kia, nàng liền biết đây là tiểu sư thúc mình vừa thầm phàn nàn giá lâm!

Thở nhẹ một tiếng, Linh Nga vừa thu hồi bình ngọc, liền bị hai cái bánh bao khổng lồ co giãn mềm mại đụng trúng. Nàng lại bị Tửu Cửu bế lên, tại chỗ quay vài vòng, hai người cười đùa một hồi trước nhà tranh.

"Sư thúc, ngươi chen ta thật là khó chịu…”

"Ha ha ha ha, cảm nhận yêu thương quan tâm của sư thúc với ngươi đi! Tiểu Linh Nga!"

"Sư thúc ta sai rồi, ha ha ha! Đừng chọc lét ta nữa… Sư thúc ta sai rồi…"

Nhà tranh sát vách, Lý Trường Thọ thấy thế cũng lộ ra một chút mỉm cười. Nhưng trong lòng hắn cũng có chút bận tâm việc tu hành của Linh Nga.

Mỗi ngày cùng Tửu Cửu chơi đùa như vậy, chuyện tu hành không thể tránh khỏi bị chậm trễ, điểm ấy nhất định phải nhắc nhở nàng một chút.

Không bao lâu, Linh Nga không chịu nổi tiểu sư thúc tiến công, chỉ có thể đem họa thủy đông dẫn, liền gọi sư huynh cứu mạng…

Tửu Cửu lập tức hai mắt tỏa sáng:

"Hở? sư huynh ngươi xuất quan? Gọi hắn tới cùng nhau đấu đại thần đi! Ta nửa năm rồi không thấy hắn!"

Lý Trường Thọ bất đắc dĩ lắc đầu, dạo bước ra nhà tranh, bồ đoàn cũng không kịp ngồi nóng mông.

… Đây là dải phân cách của Mặc Mặc Phi Ngữ Bạch Ngọc Sách, có nhiều tiên tử muốn sắm vai Tiểu sư thúc Tửu Cửu, không biết đọ vòng một thế nào nữa …

Nhà tranh Linh Nga rất nhanh trở nên náo nhiệt.

Lý Trường Thọ lấy ra hai vò rượu ngon, Linh Nga lấy ra điểm tâm làm trước đây cho sư thúc, ba người cầm bài lá, một hồi loạn giết.

"Một đôi Chân Tiên!"

"Hừ hừ! Một đôi Thiên Tiên!"

"Ván này hai ta là tiểu tiên, sư huynh là đại thần! Sư thúc ngươi áp ta làm gì!"

"Ây… Nhất thời ngứa tay, nhất thời ngứa tay."

"Ta cảm thấy các ngươi vẫn là nhận thua đi," Lý Trường Thọ bình tĩnh lắc đầu, "Hai lá bài Kim Tiên đều trong tay ta, các ngươi còn có thể xoay người hay sao?"

Linh Nga lập tức khẽ hừ một tiếng, "Nói bậy, rõ ràng tiểu Kim bài ở chỗ ta… Nguy rồi, mắc lừa!"

Tửu Cửu ôm bàn chân cười to một hồi, kém chút liền cười bật ngữa, "Ngươi như vậy, còn dám trào phúng bản sư thúc…”

Chính lúc này, ngoài cửa lão đạo lảo đảo đi đến, chính là “Tề Nguyên”.

"Sư phụ!"

"Tề Nguyên sư huynh!"

Ba người vừa muốn đứng lên, “Tề Nguyên” đưa tay ra hiệu bọn họ không cần đứng dậy, "Các ngươi cứ chơi đi, Trường Thọ, Linh Nga, bồi rượu ngon Cửu sư muội, vi sư có việc muốn ra ngoài một chuyến."

Lam Linh Nga lập tức hơi chớp mắt, Lý Trường Thọ đã đứng dậy làm cái động tác vái chào.

“Tề Nguyên” khoát khoát tay, cười ha hả cưỡi mây, hướng về phương hướng sơn môn bay đi.

Tựa hồ là nhớ ra cái gì đó, Lam Linh Nga nhìn Lý Trường Thọ hơi chớp mắt, Lý Trường Thọ mỉm cười, chào hỏi xong hai người bọn họ tiếp tục đánh bài.

Tửu Cửu lập tức dương dương đắc ý, nói:

"Có nghe thấy không, sư phụ các ngươi bảo các ngươi bồi tiếp bản sư thúc cho tốt! Nhanh, rượu ngon thức ăn ngon hầu hạ, thời điểm đánh bài để phần thắng lại cho ta!"

Sư huynh muội từng người cười khẽ, tiếp tục cùng Tửu Cửu vui đùa.

Lý Trường Thọ lúc này nhất tâm nhị dụng, thực sự không ảnh hưởng hắn liên chiến thắng…

Vừa rồi Tề Nguyên lão đạo, tự nhiên là Lý Trường Thọ dùng đạo nhân giấy giả trang, cũng đi qua sư phụ xin phép. Bởi vì trước đây liên tục đa tuyến thao tác đạo nhân giấy, lúc này nhất tâm nhị dụng đã không có gánh nặng nào…

Bên này bản thể bồi tiểu sư thúc đánh bài nói chuyện, bên kia đã nhẹ nhõm lẩn ra khỏi sơn môn, cưỡi mây hướng về phương nam mà đi…

Một lát sau, Lý Trường Thọ liếc nhìn Trắc Cảm thạch do Giấy đạo nhân có bộ dáng sư phụ mang theo, trên Trắc Cảm thạch lóe ra một chút quang mang.

Có một đạo tiên thức, dò xét giấy đạo nhân một hồi lâu.

Lý Trường Thọ bất động thanh sắc, tiếp tục bay về phía nam, biểu tình khuôn mặt đạo nhân giấy này lập tức có chút phức tạp.

Có cảm khái, có cấp bách, cũng có một chút muốn gặp, chút khiếp nhược không dám thấy, quả thực so với sư phụ thật… Càng giống sư phụ hơn…

Đạo tiên thức kia vẫn luôn đuổi theo ra hơn bốn trăm dặm, sau đó liền dần dần suy yếu.

Mặc dù không biết người âm thầm dò xét là ai, nhưng tu vi của đối phương, nếu như suy đoán căn cứ theo tình hình như vậy, có thể là Chân Tiên cảnh trung kỳ.

…Xác minh giống như trước đây mình vẫn suy đoán.

Bất quá đây cũng chỉ là suy đoán thôi, Lý Trường Thọ sẽ không phán đoán làm cái gì, tin tức biết được từ đầu đến cuối có chút ít.

Sư phụ khí tức Trọc Tiên, kỳ thật rất khó mô phỏng, khó là khó tại mấy phần trọc khí kia.

Lý Trường Thọ cuối cùng nảy ra ý tưởng, trộm cái thanh phất trần sư phụ vẫn thường xuyên dùng để trừng trị đệ tử cho Giấy đạo nhân mang theo. Tiếp đó lại thu liễm hơn phân nửa khí tức tự thân của Giấy đạo nhân, dùng cái này dĩ giả loạn chân.

Cây phất trần này, Lý Trường Thọ tới khi trở về sẽ đổi cho sư phụ một cái khác lông càng mềm mại hơn…

Rời núi hơn vạn dặm, chọn tuyến đường đi về phía Nam Châu.

Chim bay mây nhẹ đùa, cười ta nhiều ưu phiền.

Cỗ đạo nhân giấy đóng vai thành bộ dáng sư phụ ngự không, tiên thức Lý Trường Thọ tại bên ngoài ba trăm dặm phía đông, phát hiện một đóa mây trắng, mây trên có mấy người tiên nhân Độ Tiên môn…

Là mấy tiên nhân ra ngoài làm việc trở về, gồm có Tửu Ô, Tửu Thi, cùng với hai vị chấp sự khác trong môn phái.

Tửu Ô cũng phát hiện thân hình “Tề Nguyên”.

Đạo nhân lùn này sắc mặt lộ vẻ lo lắng, nói gì đó với Tửu Thi bên cạnh rồi để ba người đi về sơn môn trước, chính mình cưỡi mây ngoặt một cái đuổi về phía bên này.

Nhưng mà, Tửu Ô vẫn chưa đi thẳng về phía trước. Lão đạo thoải mái đi theo phía sau chừng ba trăm dặm, dùng tiên thức khóa định trên người “Tề Nguyên”, muốn nhìn Tề Nguyên tính đi làm cái gì.

Lý Trường Thọ:…

Tửu Ô sư bá chẳng lẽ, nghĩ sư phụ là gian tế…

Chính mình bây giờ đóng vai sư phụ, phạm vi dò xét tiên thức của sư phụ khẳng định không phát hiện được Tửu Ô sư bá.

Lý Trường Thọ suy tư sơ qua, cũng không đi quản Tửu Ô sư bá, mặc cho lão đi theo.

Hắn một bên bồi tiếp Tửu Cửu sư thúc nói chuyện phiếm vui đùa, một bên khống chế đạo nhân giấy, cưỡi mây hướng Nam Châu chậm rãi bay đi.

Tửu Ô tính nhẫn nại mười phần, vẫn luôn duy trì khoảng cách ba trăm dặm, thỉnh thoảng sờ lên cằm suy nghĩ cái gì…

Một lần này, chính là nửa tháng…

Lý Trường Thọ thậm chí có chút hoài nghi, Tửu Ô sư bá có thể hay không cùng cừu địch của sư phụ có quan hệ.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, Tửu Ô sư bá chỉ là ngẫu nhiên gặp. Hơn nữa lão đạo này cùng với sư phụ hoàn toàn rất ít giao thiệp với nhau, hai người cũng đã đối mặt nhau mấy lần nhưng biểu hiện không có bất kỳ dị dạng gì.

Cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, “Tề Nguyên” trước thời hạn nửa tháng đã tới nơi lão cùng sư tỷ hẹn nhau…

Đông Hải chi tân, Nam Châu đông bắc Lâm Đông thành.

Hóa thành một lão đạo phổ biến vân du bốn phương, đạo nhân giấy bưng phất trần, cau mày, từ cửa thành lẫn vào bên trong tòa thành lớn này.

Tửu Ô lại dừng chân ngoài thành, tại đó vò đầu một hồi, hiển nhiên là đối với hành tung vị sư đệ này cảm thấy kỳ quái.

“Sẽ không phải là có quan hệ với đại kiếp lần trước của môn phái? Là sư phụ của Trường Thọ sư điệt, bần đạo cũng không thể mặc kệ…”

Tửu Ô trong lòng vừa khởi ý niệm này, tiên thức liền bắt được, “Tề Nguyên sư đệ” vừa mới vào thành, liền bị một kẻ khác trên người mặc đạo bào đón đầu lại, thấp giọng nói câu gì đó.

"Có vấn đề, quả nhiên có vấn đề."

Tửu Ô lập tức che giấu khí tức, hướng về thành lớn âm thầm lẻn đi, muốn cẩn thận điều tra một phen.

Vị đạo nhân lùn này tự nhiên là hiểu lầm. Vừa rồi lúc đạo nhân giấy Lý Trường Thọ vào thành, kẻ khoác đạo bào có tu vi Hóa Thần cảnh kia trực tiếp tiến lên nói chuyện, cũng không phải là tiếp đón gì, cũng không phải nói chuyện “Hoàn Giang Vũ”.

Lão đạo này khuôn mặt đoan chính, khí tức bình thản, đến trước đầu tiên chắp tay hành lễ, sau đó chính là nói một câu:

"Đạo hữu, ngài có nghe qua Hải Thần giáo Nam Hải chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện