Sự Im Lặng Của Bầy Cừu
Chương 18
Nhà tang lễ Potter là một ngôi nhà lớn nhất vùng với khung sườn bằng gỗ được sơn trắng trên đường Potter, tại Potter, Virginie, nó cũng được dùng làm nhà xác cho cảnh sát của quận Rankin. Viên pháp y là bác sĩ đa khoa của thành phố, bác sĩ Akin. Nếu nghi ngờ cái chết của ai đó thì ông sẽ gởi xác đến Trung tâm Y Khoa tại Claxton, ở quận kế cận, để cho viên pháp y khác có kinh nghiệm giảo nghiệm hơn phân xét.
Trong chiếc xe cảnh sát đến đón họ tại phi trường, trong suốt cuộc hành trình Clarice phải ngồi chúi người về phía cái lưới sắt ngăn đôi chiếc xe để có thể theo dõi được người tài xế, là phụ tá cảnh sát trưởng, để báo cáo các sự kiện lại cho Crawford.
Tang lễ bắt đầu cử hành. Trên các bậc thềm nhà và trên lề đường được trang hoàng cây hoàng dương trơ trụi, thân nhân và bạn bè của người quá cố đứng chờ trong bộ cánh trang nghiêm nhất của họ. Cầu thang và ngôi nhà vừa mới được sơn lại, hơi nghiêng về một phía khác nhau.
Trong bãi đậu xe ở phía sau, nơi đậu các xe tang, hai người bạn trẻ và một người già hơn, đang đứng chờ dưới một cây du trụi lá cùng hai nhân viên cảnh sát. Thời tiết chưa đủ lạnh để cho hơi thở của họ bốc thành hơi.
Clarice biết nhiều về cuộc đời của họ và cô nhận ra ngay với cái nhìn đầu tiên. Họ đến từ những ngôi nhà mà người ta có nùi giẻ thay cho tủ quần áo. Cha mẹ của những người đàn ông này treo quần áo trong những túi ở phía sau xe rờ moóc của họ. Cô biết thời ấu thơ của người già nhất trong đám này, một bơm nước nằm ngay trước cửa ra vào và vào mùa xuân, ông ta phải lội trong bùn cho đến đường cái để đón xe buýt chở học sinh với đôi giày được cột đính lại và treo tòn teng trên cổ, giống như người cha của ông ta đã làm trước ông ta vậy. Họ mang thức ăn trong các túi giấy dính đầy mỡ vì đã sử dụng quá nhiều lần rồi, và sau khi ăn xong họ lại xếp lại và nhét sau túi quần jeans.
Cô tự hỏi không biết Crawford có biết điều này không.
Trong xe không có tay mở cửa ở phía sau, Clarice khám phá ra điều này khi thấy người tài xế cùng Crawford xuống xe và tiến về phía sau ngôi nhà. Cô phải đập vào cửa kính cho đến khi một viên phụ tá khác đang đứng dưới cái cây nhìn thấy và người tài xế phải đi trở lại, mặt đỏ gay vì ngượng.
Đám đàn ông nhìn cô đi ngang qua và một người nói “Chào bà...” Cô đáp trả bằng cái gật đầu và nụ cười miễn cưỡng, để tiến lại nơi Crawford đang đứng ngay dưới cổng.
Khi cô đã đi khá xa, một trong đám người này gãi cằm và nói:
- Chắc cô ta tưởng mình bảnh lắm đây.
- Nếu cô tưởng mình ngon lắm thì tôi cũng đồng ý với cô ta - một người khác đáp lại - Tôi sẵn sàng đi cùng cô ta ngay.
- Tao thì thích một trái dưa hấu mát lạnh hơn, - một người khác kết luận.
Crawford đã bắt đầu nói chuyện với viên phụ tá thứ nhất của ông cảnh sát trưởng, một người nhỏ thó gân guốc với cặp kính có khung sắt và đôi ủng kiểu “Romeo”.
Họ đi vào trong một hành lang mờ tối có tiếng rì của một máy bán nước uống; nhiều vật dụng linh tinh được kê sát tường, một máy may bàn đạp, một xe đạp ba bánh, một cuộn ống nước, một màn sáo bằng vải được cuốn lại. Trên tường có treo một bức họa thuốc nước màu được thể hiện nữ thánh Cécile đang đánh đàn đại phong cầm.
- Cám ơn anh đã báo cho chúng tôi nhanh như thế - Crawford nói.
- Có ai đó tại văn phòng công tố đã báo cho các vị. Tôi biết chắc không phải ông cảnh sát trưởng - Ông Perkin đã đi du lịch đến Hawaii với bà Perkin rồi. Tôi vừa nói chuyện với ông ấy trên điện thoại hồi tám giờ sáng nay, mà bên đó là ba giờ sáng. Ông ấy nói sẽ gọi lại cho tôi sau nhưng còn dặn tôi: điều chủ yếu là phải xem coi có phải là một thiếu nữ trong vùng không. Cũng có thể là do các phần tử xấu đem đến vứt ở đây. Đó là mục tiêu trước mắt của chúng tôi. Chúng tôi đã nhận được nhiều xác rồi từ Phenix City, bang Alabama.
- Chính về điều này mà chúng tôi có thể giúp mấy anh đây. Nếu...
- Tôi vừa tiếp ông chỉ huy Charleston trên điện thoại. Ông ta sẽ gởi toán điều tra án mạng đến chúng tôi, Toán SEC. Ông ta sẽ hỗ trợ cho chúng tôi tất cả sự trợ giúp mà chúng tôi cần. Chúng tôi sẽ tiếp các vị khi nào chúng tôi rảnh, và chúng ta sẽ hợp tác với nhau trong chừng mực có thể được, nhưng hiện giờ thì...
- Này ông Cảnh sát trưởng, loại án mạng tính dục này có nhiều khía cạnh mà tôi muốn trao đổi giữa chúng ta đàn ông với nhau thôi, ông hiểu ý tôi chứ? - Crawford nói và hất cằm về phía Clarice. Ông đẩy Clarice vào trong một căn phòng bề bộn và đóng cửa lại. Clarice cố che giấu nỗi ác cảm của mình trước mặt đám cảnh sát viên này. Cắn răng lại, cô chăm chú nhìn bức tranh Thánh Cécile, nhưng vẫn dò xét những gì đang được trao đổi đằng sau cánh cửa. Cô nghe họ nói lớn tiếng hơn và lõm bõm nhận ra một cuộc trò chuyện qua điện thoại. Họ trở ra ngoài hành lang chưa đầy bốn phút sau đó.
Viên phụ tá thứ nhất mím môi lại.
- Oscar, anh hãy đi tìm bác sĩ Akin cho tôi. Ông ấy gần như bị buộc phải tham dự lễ tang. Nói với ông ấy là tôi đã nói chuyện với Claxton trên điện thoại rồi.
Viên pháp y bước vào phòng làm việc nhỏ, một chân để trên ghế, gõ gõ một cây quạt vào hàm răng, ông có một cuộc nói chuyện ngắn với viên pháp y của Claxton. Sau đó, tất cả họ đều đồng ý.
Trong căn phòng ướp xác bốn tường được dán giấy hình bông hồng lớn, trần nhà được trang trí bằng đường chỉ theo loại nhà có khung sườn gỗ mà cô biết rất rõ. Tại đây Clarice Starling tìm được một bằng chứng xác thực của sự hiện hữu của Buffalo Bill.
Cái túi nhựa có dây kéo đựng cái xác là vật hiện đại duy nhất trong căn phòng này. Nó được đặt trên cái bàn ướp xác cũ kỹ bằng sứ mà hình bóng của nó được phản chiếu nhiều lần trên các cửa tủ kính đựng vài dụng cụ y khoa và chai lọ đựng hóa chất.
Crawford đi lấy máy truyền dấu tay trong chiếc xe trong khi Clarice lấy đồ nghề ra đặt trên cái bệ của một chậu rửa lớn được gắn sát tường.
Có quá nhiều người trong căn phòng này. Viên phụ tá thứ nhất và đám cảnh sát kia đã vào hết trong này, dường như họ muốn ở lại đây. Tại sao Crawford không vào để bảo họ ra vậy?
Giấy dán trên tường bắt đầu dợn sóng khi ông bác sĩ mở quạt trần đầy bụi.
Clarice Starling đứng ngay cạnh bồn rửa, phải can đảm hơn một lính thủy quân lục chiến nhảy dù mới có thể đứng đây được. Hình ảnh này hiện trong đầu có thể giúp cô đôi chút, nhưng lại làm cô đau nhói.
Mẹ cô, cũng đứng trước một bồn rửa, đang rửa máu dính trên nón của cha cô, và trong lúc cho nước chảy trên đó, bà nói: “Con đừng quá lo Clarice à, mọi việc đều ổn thỏa. Nói với mấy anh và chị con đi rửa tay đi để ăn trưa. Hai mẹ con mình nói chuyện với nhau một lúc rồi sẽ ăn sau.”
Cô lấy khăn choàng ra để cột quanh đầu không khác một bà nữ hộ sinh tỉnh lẻ. Cô lấy trong túi ra một cặp găng tay phẫu thuật. Khi cô mở miệng để nói câu đầu tiên từ khi đến Potter, giọng của cô mang âm sắc giọng mũi khác thường và hơi lớn tiếng đến mức Crawford phải bước lại gần cửa để nghe.
- Này các ông! Xin hãy nghe tôi đây. Bây giờ tôi muốn các ông để tôi ở một mình trong này với cái xác - Cô đưa hai tay về phía trước trong lúc mang bao tay vào. - Tôi có công việc phải hoàn tất vì lợi ích của nạn nhân. Các vị đã đưa cô ta đến đây và tôi biết chắc cha mẹ cô ta sẽ cảm ơn quý vị nếu họ có mặt ở đây. Bây giờ xin quý vị hãy ra hết đi để tôi lo cho nạn nhân.
Crawford thấy họ bỗng nhiên trở nên im lặng và lễ phép, ông nghe họ thì thầm “Thôi nào Jess, chúng ta hãy ra ngoài sân đi”. Crawford nhận thấy không khí cũng đã thay đổi trước sự hiện diện của cái xác: dù nạn nhân là ai đi nữa, dù cô ta đến từ đâu đi nữa, con sông đã đưa cô ta đến cái xó xỉnh này; và giờ đây cô ta nằm đó, bất lực trong cái nhà tang lễ miền quê này và chỉ có Clarice mới có được mối quan hệ đặc quyền với cô ta. Tại nơi này, cô là người thừa hưởng của những người phụ nữ đầy khôn ngoan, những tổ tiên chữa lành được bệnh chỉ với những bà nông dân chất phác trông nom các bệnh nhân và sau đó tắm rửa, mặc quần áo cho những người chết mà thôi.
Bây giờ chỉ còn Crawford, Clarice và vị bác sĩ ở lại với nạn nhân. Bác sĩ Akin và Clarice nhìn nhau như thể họ nhận ra nhau vậy. Thật kỳ lạ, cả hai vừa có vẻ thỏa mãn và vừa ngượng ngùng.
Crawford lấy trong túi ra một hũ dầu VapoRub và đưa cho họ. Thấy vị bác sĩ và ông sếp của mình thoa nó lên ngay trước mũi, cô cũng bắt chước làm theo.
Xoay lưng lại, cô lấy máy chụp hình ra và để nó lên bồn rửa. Cô nghe ở sau lưng cô tiếng dây kéo người ta kéo xuống.
Clarice nháy mắt để nhìn chăm chăm vào các bông hồng trên tường, hít một hơi thật dài rồi thở ra, xong cô mới dám quay đầu lại để nhìn vào cái xác.
- Đáng lẽ người ta phải bọc hai bàn tay cô ta bằng bao giấy mới đúng - cô nói - Đó là điều tôi sẽ làm một khi tôi xong việc. - Thật cẩn thật, theo đúng cách đã học để tách đôi hình ảnh, cô bắt đầu chụp hình.
Nạn nhân là một thiếu nữ có đôi hông rộng, cao một thước sáu mươi. Tại nơi không có da, nước sông đã làm thịt bạc màu, nhưng nước rất lạnh và hiển nhiên cái xác bị ngâm trong đó chỉ vài ngày thôi. Từ một đường thẳng, ngay dưới bầu ngực cho đến đầu gối, không còn mảng da nào hết; nó tương ứng với phần còn lại của thân thể được cái quần và một sợi nịt lớn che kín.
Giữa hai cái vú nhỏ, ngay trên xương ức, là nguyên nhân rõ ràng gây ra cái chết, một vết thương bị rách thịt hình ngôi sao, lớn bằng một bàn tay.
Cái đầu tròn đã bị lột da.
- Bác sĩ Lecter có báo trước rằng hắn sẽ bắt đầu lột da đầu các nạn nhân - Clarice cho biết.
Crawford, hai tay khoanh lại, đứng nhìn cô chụp hình.
- Hãy chụp các lỗ tai bằng máy Polaroid đấy.
Ông đi quanh cái xác và trề môi. Clarice tháo một bao tay ra để có thể lòn một ngón tay dưới bắp chân cô ta. Một đoạn dây câu có ba lưỡi, đan nhau rối nùi, quấn quanh phần dưới cái chân, đã giữ cái xác trong dòng nước.
- Cô thấy gì, Starling?
- Cô ta không phải là dân ở đây - lỗ tai cô ta được bấm ba lỗ và móng tay có sơn. Lông chân cô ta, ông có thấy là chúng quá mịn không? Tôi nghĩ cô ta nhổ lông chân và lần cuối cùng cách đây hai tuần lễ. Cả nách cũng thế. Hãy nhìn đây, cô ta làm bạc màu lông măng ở môi trên. Đây là một thiếu nữ hay chăm sóc hình thể của mình, nhưng thời gian sau này đã không làm được điều đó.
- Thế còn vết thương?
- Chưa biết nữa. Tôi có thể nói đó là lỗ ra của viên đạn nếu không có vòng ăn mòn và dấu của nòng súng ở phía trên kia.
- Hay lắm, Starling. Đó là lỗ vào của viên đạn, được bắn rất gần xương ức. Sức mạnh của viên đạn, khi xuyên qua xương và da, đã làm thịt nổ banh thành hình ngôi sao quanh cái lỗ.
Trong chiếc xe cảnh sát đến đón họ tại phi trường, trong suốt cuộc hành trình Clarice phải ngồi chúi người về phía cái lưới sắt ngăn đôi chiếc xe để có thể theo dõi được người tài xế, là phụ tá cảnh sát trưởng, để báo cáo các sự kiện lại cho Crawford.
Tang lễ bắt đầu cử hành. Trên các bậc thềm nhà và trên lề đường được trang hoàng cây hoàng dương trơ trụi, thân nhân và bạn bè của người quá cố đứng chờ trong bộ cánh trang nghiêm nhất của họ. Cầu thang và ngôi nhà vừa mới được sơn lại, hơi nghiêng về một phía khác nhau.
Trong bãi đậu xe ở phía sau, nơi đậu các xe tang, hai người bạn trẻ và một người già hơn, đang đứng chờ dưới một cây du trụi lá cùng hai nhân viên cảnh sát. Thời tiết chưa đủ lạnh để cho hơi thở của họ bốc thành hơi.
Clarice biết nhiều về cuộc đời của họ và cô nhận ra ngay với cái nhìn đầu tiên. Họ đến từ những ngôi nhà mà người ta có nùi giẻ thay cho tủ quần áo. Cha mẹ của những người đàn ông này treo quần áo trong những túi ở phía sau xe rờ moóc của họ. Cô biết thời ấu thơ của người già nhất trong đám này, một bơm nước nằm ngay trước cửa ra vào và vào mùa xuân, ông ta phải lội trong bùn cho đến đường cái để đón xe buýt chở học sinh với đôi giày được cột đính lại và treo tòn teng trên cổ, giống như người cha của ông ta đã làm trước ông ta vậy. Họ mang thức ăn trong các túi giấy dính đầy mỡ vì đã sử dụng quá nhiều lần rồi, và sau khi ăn xong họ lại xếp lại và nhét sau túi quần jeans.
Cô tự hỏi không biết Crawford có biết điều này không.
Trong xe không có tay mở cửa ở phía sau, Clarice khám phá ra điều này khi thấy người tài xế cùng Crawford xuống xe và tiến về phía sau ngôi nhà. Cô phải đập vào cửa kính cho đến khi một viên phụ tá khác đang đứng dưới cái cây nhìn thấy và người tài xế phải đi trở lại, mặt đỏ gay vì ngượng.
Đám đàn ông nhìn cô đi ngang qua và một người nói “Chào bà...” Cô đáp trả bằng cái gật đầu và nụ cười miễn cưỡng, để tiến lại nơi Crawford đang đứng ngay dưới cổng.
Khi cô đã đi khá xa, một trong đám người này gãi cằm và nói:
- Chắc cô ta tưởng mình bảnh lắm đây.
- Nếu cô tưởng mình ngon lắm thì tôi cũng đồng ý với cô ta - một người khác đáp lại - Tôi sẵn sàng đi cùng cô ta ngay.
- Tao thì thích một trái dưa hấu mát lạnh hơn, - một người khác kết luận.
Crawford đã bắt đầu nói chuyện với viên phụ tá thứ nhất của ông cảnh sát trưởng, một người nhỏ thó gân guốc với cặp kính có khung sắt và đôi ủng kiểu “Romeo”.
Họ đi vào trong một hành lang mờ tối có tiếng rì của một máy bán nước uống; nhiều vật dụng linh tinh được kê sát tường, một máy may bàn đạp, một xe đạp ba bánh, một cuộn ống nước, một màn sáo bằng vải được cuốn lại. Trên tường có treo một bức họa thuốc nước màu được thể hiện nữ thánh Cécile đang đánh đàn đại phong cầm.
- Cám ơn anh đã báo cho chúng tôi nhanh như thế - Crawford nói.
- Có ai đó tại văn phòng công tố đã báo cho các vị. Tôi biết chắc không phải ông cảnh sát trưởng - Ông Perkin đã đi du lịch đến Hawaii với bà Perkin rồi. Tôi vừa nói chuyện với ông ấy trên điện thoại hồi tám giờ sáng nay, mà bên đó là ba giờ sáng. Ông ấy nói sẽ gọi lại cho tôi sau nhưng còn dặn tôi: điều chủ yếu là phải xem coi có phải là một thiếu nữ trong vùng không. Cũng có thể là do các phần tử xấu đem đến vứt ở đây. Đó là mục tiêu trước mắt của chúng tôi. Chúng tôi đã nhận được nhiều xác rồi từ Phenix City, bang Alabama.
- Chính về điều này mà chúng tôi có thể giúp mấy anh đây. Nếu...
- Tôi vừa tiếp ông chỉ huy Charleston trên điện thoại. Ông ta sẽ gởi toán điều tra án mạng đến chúng tôi, Toán SEC. Ông ta sẽ hỗ trợ cho chúng tôi tất cả sự trợ giúp mà chúng tôi cần. Chúng tôi sẽ tiếp các vị khi nào chúng tôi rảnh, và chúng ta sẽ hợp tác với nhau trong chừng mực có thể được, nhưng hiện giờ thì...
- Này ông Cảnh sát trưởng, loại án mạng tính dục này có nhiều khía cạnh mà tôi muốn trao đổi giữa chúng ta đàn ông với nhau thôi, ông hiểu ý tôi chứ? - Crawford nói và hất cằm về phía Clarice. Ông đẩy Clarice vào trong một căn phòng bề bộn và đóng cửa lại. Clarice cố che giấu nỗi ác cảm của mình trước mặt đám cảnh sát viên này. Cắn răng lại, cô chăm chú nhìn bức tranh Thánh Cécile, nhưng vẫn dò xét những gì đang được trao đổi đằng sau cánh cửa. Cô nghe họ nói lớn tiếng hơn và lõm bõm nhận ra một cuộc trò chuyện qua điện thoại. Họ trở ra ngoài hành lang chưa đầy bốn phút sau đó.
Viên phụ tá thứ nhất mím môi lại.
- Oscar, anh hãy đi tìm bác sĩ Akin cho tôi. Ông ấy gần như bị buộc phải tham dự lễ tang. Nói với ông ấy là tôi đã nói chuyện với Claxton trên điện thoại rồi.
Viên pháp y bước vào phòng làm việc nhỏ, một chân để trên ghế, gõ gõ một cây quạt vào hàm răng, ông có một cuộc nói chuyện ngắn với viên pháp y của Claxton. Sau đó, tất cả họ đều đồng ý.
Trong căn phòng ướp xác bốn tường được dán giấy hình bông hồng lớn, trần nhà được trang trí bằng đường chỉ theo loại nhà có khung sườn gỗ mà cô biết rất rõ. Tại đây Clarice Starling tìm được một bằng chứng xác thực của sự hiện hữu của Buffalo Bill.
Cái túi nhựa có dây kéo đựng cái xác là vật hiện đại duy nhất trong căn phòng này. Nó được đặt trên cái bàn ướp xác cũ kỹ bằng sứ mà hình bóng của nó được phản chiếu nhiều lần trên các cửa tủ kính đựng vài dụng cụ y khoa và chai lọ đựng hóa chất.
Crawford đi lấy máy truyền dấu tay trong chiếc xe trong khi Clarice lấy đồ nghề ra đặt trên cái bệ của một chậu rửa lớn được gắn sát tường.
Có quá nhiều người trong căn phòng này. Viên phụ tá thứ nhất và đám cảnh sát kia đã vào hết trong này, dường như họ muốn ở lại đây. Tại sao Crawford không vào để bảo họ ra vậy?
Giấy dán trên tường bắt đầu dợn sóng khi ông bác sĩ mở quạt trần đầy bụi.
Clarice Starling đứng ngay cạnh bồn rửa, phải can đảm hơn một lính thủy quân lục chiến nhảy dù mới có thể đứng đây được. Hình ảnh này hiện trong đầu có thể giúp cô đôi chút, nhưng lại làm cô đau nhói.
Mẹ cô, cũng đứng trước một bồn rửa, đang rửa máu dính trên nón của cha cô, và trong lúc cho nước chảy trên đó, bà nói: “Con đừng quá lo Clarice à, mọi việc đều ổn thỏa. Nói với mấy anh và chị con đi rửa tay đi để ăn trưa. Hai mẹ con mình nói chuyện với nhau một lúc rồi sẽ ăn sau.”
Cô lấy khăn choàng ra để cột quanh đầu không khác một bà nữ hộ sinh tỉnh lẻ. Cô lấy trong túi ra một cặp găng tay phẫu thuật. Khi cô mở miệng để nói câu đầu tiên từ khi đến Potter, giọng của cô mang âm sắc giọng mũi khác thường và hơi lớn tiếng đến mức Crawford phải bước lại gần cửa để nghe.
- Này các ông! Xin hãy nghe tôi đây. Bây giờ tôi muốn các ông để tôi ở một mình trong này với cái xác - Cô đưa hai tay về phía trước trong lúc mang bao tay vào. - Tôi có công việc phải hoàn tất vì lợi ích của nạn nhân. Các vị đã đưa cô ta đến đây và tôi biết chắc cha mẹ cô ta sẽ cảm ơn quý vị nếu họ có mặt ở đây. Bây giờ xin quý vị hãy ra hết đi để tôi lo cho nạn nhân.
Crawford thấy họ bỗng nhiên trở nên im lặng và lễ phép, ông nghe họ thì thầm “Thôi nào Jess, chúng ta hãy ra ngoài sân đi”. Crawford nhận thấy không khí cũng đã thay đổi trước sự hiện diện của cái xác: dù nạn nhân là ai đi nữa, dù cô ta đến từ đâu đi nữa, con sông đã đưa cô ta đến cái xó xỉnh này; và giờ đây cô ta nằm đó, bất lực trong cái nhà tang lễ miền quê này và chỉ có Clarice mới có được mối quan hệ đặc quyền với cô ta. Tại nơi này, cô là người thừa hưởng của những người phụ nữ đầy khôn ngoan, những tổ tiên chữa lành được bệnh chỉ với những bà nông dân chất phác trông nom các bệnh nhân và sau đó tắm rửa, mặc quần áo cho những người chết mà thôi.
Bây giờ chỉ còn Crawford, Clarice và vị bác sĩ ở lại với nạn nhân. Bác sĩ Akin và Clarice nhìn nhau như thể họ nhận ra nhau vậy. Thật kỳ lạ, cả hai vừa có vẻ thỏa mãn và vừa ngượng ngùng.
Crawford lấy trong túi ra một hũ dầu VapoRub và đưa cho họ. Thấy vị bác sĩ và ông sếp của mình thoa nó lên ngay trước mũi, cô cũng bắt chước làm theo.
Xoay lưng lại, cô lấy máy chụp hình ra và để nó lên bồn rửa. Cô nghe ở sau lưng cô tiếng dây kéo người ta kéo xuống.
Clarice nháy mắt để nhìn chăm chăm vào các bông hồng trên tường, hít một hơi thật dài rồi thở ra, xong cô mới dám quay đầu lại để nhìn vào cái xác.
- Đáng lẽ người ta phải bọc hai bàn tay cô ta bằng bao giấy mới đúng - cô nói - Đó là điều tôi sẽ làm một khi tôi xong việc. - Thật cẩn thật, theo đúng cách đã học để tách đôi hình ảnh, cô bắt đầu chụp hình.
Nạn nhân là một thiếu nữ có đôi hông rộng, cao một thước sáu mươi. Tại nơi không có da, nước sông đã làm thịt bạc màu, nhưng nước rất lạnh và hiển nhiên cái xác bị ngâm trong đó chỉ vài ngày thôi. Từ một đường thẳng, ngay dưới bầu ngực cho đến đầu gối, không còn mảng da nào hết; nó tương ứng với phần còn lại của thân thể được cái quần và một sợi nịt lớn che kín.
Giữa hai cái vú nhỏ, ngay trên xương ức, là nguyên nhân rõ ràng gây ra cái chết, một vết thương bị rách thịt hình ngôi sao, lớn bằng một bàn tay.
Cái đầu tròn đã bị lột da.
- Bác sĩ Lecter có báo trước rằng hắn sẽ bắt đầu lột da đầu các nạn nhân - Clarice cho biết.
Crawford, hai tay khoanh lại, đứng nhìn cô chụp hình.
- Hãy chụp các lỗ tai bằng máy Polaroid đấy.
Ông đi quanh cái xác và trề môi. Clarice tháo một bao tay ra để có thể lòn một ngón tay dưới bắp chân cô ta. Một đoạn dây câu có ba lưỡi, đan nhau rối nùi, quấn quanh phần dưới cái chân, đã giữ cái xác trong dòng nước.
- Cô thấy gì, Starling?
- Cô ta không phải là dân ở đây - lỗ tai cô ta được bấm ba lỗ và móng tay có sơn. Lông chân cô ta, ông có thấy là chúng quá mịn không? Tôi nghĩ cô ta nhổ lông chân và lần cuối cùng cách đây hai tuần lễ. Cả nách cũng thế. Hãy nhìn đây, cô ta làm bạc màu lông măng ở môi trên. Đây là một thiếu nữ hay chăm sóc hình thể của mình, nhưng thời gian sau này đã không làm được điều đó.
- Thế còn vết thương?
- Chưa biết nữa. Tôi có thể nói đó là lỗ ra của viên đạn nếu không có vòng ăn mòn và dấu của nòng súng ở phía trên kia.
- Hay lắm, Starling. Đó là lỗ vào của viên đạn, được bắn rất gần xương ức. Sức mạnh của viên đạn, khi xuyên qua xương và da, đã làm thịt nổ banh thành hình ngôi sao quanh cái lỗ.
Bình luận truyện