Sự Nguy Hiểm Khó Cưỡng!

Chương 18: Trong ngọt ngào là vị đắng nơi đầu lưỡi



Dạ Dương gục đầu lên bàn, ánh mắt mơ màng lạnh lẽo. Rượu, cũng không thể khiến cho người ta quên đi những điều muốn quên mà lại càng khắc sâu nó vào trong đầu.

Phàm Lâm buồn cười vỗ lên mặt Dạ Dương vài cái, sau đó rút điện thoại ra, bấm một dãy số. Đã hứa với vợ yêu là sẽ cố gắng giúp đỡ con bé kia rồi, không thể thất hứa để rồi ngủ ghế sô pha được.

“Xin chào, tôi là bạn của Dạ Dương. Bây giờ hắn đang say khướt ở ... ......., cô có thể đến... A lô? A lô?”

“Haizzz...” Phàm Lâm cúp máy, buồn cười gãi tai.”Về thôi... không nên làm bóng đèn. Làm bóng đèn sẽ bị sét đánh!”

... ...... ....

“Hộc...” Cố Lam ôm vai, chạy vào quán bar.”Xin lỗi, cho hỏi có vị khách nào tên là Dạ Dương đến đây hay không? Tôi là vợ anh ấy, nghe nói anh ấy say rượu ở đây.”

“Ở phòng số 5 thưa cô.” Tiếp tân mỉm cười trả lời.

“Cảm ơn.” Cố Lam nhận chìa khóa, chạy đến khu vip xa hoa.

“A Dương...” Nhìn thấy Dạ Dương say khướt co người lại thành một đoàn, Cố Lam cảm thấy trái tim mình giống như có ai đó hung hăng nhéo mạnh một cái.

Khi anh ấy yếu ớt luôn luôn chọc người thương yêu như vậy. Giống như lúc nhỏ, cậu bé buồn bã trốn vào góc phòng âm u, nước mắt nước mũi giàn giụa, miệng trề ra nức nở như thú nhỏ bị thương tìm nơi nương tựa.

Cô không biết, nếu ngày đó cô không tò mò mở cánh cửa đó ra anh sau này sẽ là người như thế nào.

Là yếu ớt như một chú hamster giống lúc đó? Hay tàn khốc lạnh lùng một cách vô tình - một loại hình tượng mà anh luôn hướng đến?

Cố Lam ôm chặt lấy Dạ Dương, hung hăng hít lấy hít để mùi vị nam tính pha lẫn mùi huyết tinh nhàn nhạt sớm đã ngấm sâu vào máu thịt người đàn ông. Tuy không phải là hương cỏ xanh thơm mát khi xưa, thế nhưng nó vẫn phi thường hợp với hắn.

“Này, anh sẽ nhớ lại chứ? Anh sẽ mở mắt ra và nhìn em một lần nữa chứ?” Cố Lam hôn nhẹ lên môi Dạ Dương, ánh mắt hạnh phúc xoe xoe tròn như cô gái thanh xuân nhộn nhạo với mối tình đầu.

“Cho dù anh của lúc này đã khác xưa, thế nhưng em không nghĩ sẽ buông tay.” Bởi vì, tất cả những điều này đều là lỗi của em. Anh gặp chuyện là lỗi của em, anh bị thương đến mất đi kí ức cũng là do em không đủ năng lực bảo vệ anh. Nếu lúc đó em đưa ra quyết định sớm hơn, mọi chuyện đã không như thế này.

“Anh à, suốt quãng thời gian sau đó, em đã quyết định, mãi mãi sẽ ở bên anh, bảo vệ cho anh. Kể cả việc phải chấp nhận dòng máu đáng nguyền rủa trong người, chỉ cần có được sức mạnh để bảo vệ anh...” Mọi thủ đoạn dơ bẩn nhất, ti tiện nhất, tất cả đều sẽ vì anh.

Tội lỗi của em, em sẽ chuộc lại tất cả!

Đột ngột, trong lúc thất thần, môi bị chiếm giữ. Đêm, bông hoa kiêu sa đầy xinh đẹp lại nở rộ.

Đẹp, nhưng lại có chút quá mức. Giống như hạnh phúc, luôn có chút quá xa tầm với, lơ là một chút là sẽ vụt bay.

... ...... .....

Hàn Lữ Nhi nhìn người đàn ông nhỏ mọn đã yên vị trên giường, khóe mắt có chút bất đắc dĩ. Cho dù là năm 18 tuổi hay là 26 tuổi, tên này chính là luôn vô sỉ một cách khó đối phó như vậy.

Ngày xưa lạnh lùng mà kiêu ngạo làm tổn thương người khác bao nhiêu, hôm nay lại càng giống như một con trung khuyển bám dính làm người ta chán ghét nhưng lại không thể không thu lưu bấy nhiêu...

“Thật sự... mình quá mềm lòng...” Hóa ra, trái tim chưa hóa thành sắt, mà chỉ tạo ra một lá chắn mỏng bên ngoài để cô tự lừa dối bản thân mà thôi. Nhìn hắn yếu đuối như vậy, trái tim nhỏ buồn cười giống như quên luôn ngụy trang, đập nhanh điên cuồng làm cho người ta phải bất ngờ.

“Lam à, cho dù sau này có ra sao cũng đừng tự lừa dối chính bản thân mình. Thẳng thắn đối mặt, thẳng thắn nói ra hết. Nếu không, đến khi quay đầu lại sẽ cảm thấy hối hận vô cùng vì đã bỏ lỡ những năm tháng tốt đẹp đó.”

“Quan trọng hơn cả, thời gian có thể bỏ lỡ, nhưng người thì không có cả cơ hội để tiếc nuối.”

... ...... .....

Sáng, Cố Lam tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không. Ngọt ngào đêm qua, giống như chỉ là ảo tưởng.

Ảo tượng quá xa vời, hiện thực lại vô cùng tàn nhẫn.

Thế nhưng trên đời này không có bán thuốc hối hận. Cô lại càng không hối hận vì đã mở ra cánh cửa kia, không hối hận đã tiến vào thế giới nội tâm của cậu bé đầy cô đơn đó, lại càng không hối hận đã đem tất cả trao cho hắn.

Mọi thứ đều có cái giá của nó.

Cố gia chính là màn đêm, mà cô mãi mãi chỉ có thể đứng trong bóng tối của địa ngục. A Dương chính là nguồn sáng duy nhất của cô, cũng là mục đích để cô có thể sống.

Sống để ở bên hắn.

Sống để trả lại những gì cô nợ hắn.

Sống để thực hiện lời hứa với cậu bé có đôi mắt trong veo kia.

Đúng vậy, đó là lời hứa của cô với hắn năm đó.

Mãi mãi, cô sẽ mãi mãi là chỗ dựa cho hắn, mãi mãi mở rộng vòng tay đón hắn về nhà.

Mãi mãi, không bao giờ để hắn phải đối diện với đau đớn một mình.

Mãi mãi, không bao giờ bỏ rơi hắn.

Người Cố gia, là đại diện cho hủy diệt. Nếu đã không thể thoát khỏi số mệnh, vậy thì cô sẽ mặc kệ nó. Trước khi cô không chịu đựng nổi mà hủy diệt thế giới, hủy diệt chính bản thân mình, cô sẽ cố gắng ở bên cạnh A Dương của cô, xóa bỏ mọi cản trở, giúp A Dương trở thành người trên người, vua của cả ngoài sáng lẫn trong tối!

Đó là một món quà thật xứng với anh ấy, đúng không?

=== =====

Xì poi na:

“Yên bình như vậy, giống như gió lặng trước cơn bão.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện