Sư Phụ, Đứng Lại

Chương 31: Hôn



Tế Tự kết thúc, Hắc Báo bị đưa tiễn đến địa phủ, người tới vây xem náo nhiệt cũng dần dần tản đi. Lâu Thượng Hữu Nhân thong dong bước đến, ngồi Linh Thú tiến sát Lục Đồng, đỉnh đầu toát ra một hàng chữ: “Muội muội, cho ngươi một thứ tốt.”

Hà Xử Bất Thính Phong vừa xoay người đột nhiên dừng lại, hắn nhìn phía Lục Đồng, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.

Dịch Thủy Thanh Hàn ôm Lục Đồng ngồi trên biến dị Kỳ Lân thú, nói: “Cái thứ tốt gì?”

Lâu Thượng Hữu Nhân không nể tình: “Cũng không phải là đưa cho ngươi.”

Lục Đồng tiếp nhận giao dịch, vật phẩm trong túi đồ một thanh tiểu kiếm lóe sáng, là bội kiếm cho tiểu hài tử sử dụng.

Lục Đồng: “Nhi tử còn nhỏ, hiện tại cũng không thể dùng vũ khí.”

Lâu Thượng Hữu Nhân: “Theo như tốc độ luyện cấp của ngươi, cũng không bao lâu nữa là có thể đem hài tử nuôi lớn.”

Người chơi khác cũng tản đi, Hà Xử Bất Thính Phong đứng một bên bước tới, thử dò xét hỏi: “Đồng Đồng?”

Lâu Đồng Đồng ngẩn người, Hà Thư nhận thức ra mình? Thì vậy, danh tiếng ca ca nổi như cồn, tên thật cùng nick name trò chơi không thay đổi, Hà Thư lại biết tên anh của nàng, hơi suy đoán một chút là có thể đoán được cũng không có gì lạ.

Lục Đồng: “?”

Hà Xử Bất Thính Phong: “Ta một mực chờ ngươi thêm hảo hữu ta.”

Lâu Đồng Đồng không biết làm như thế nào đáp lời, sư phụ cùng ca ca đều hướng phía nàng nhìn chằm chằm.

Dịch Thủy Thanh Hàn: “Hắn nhận lầm người đi.”

Lâu Thượng Hữu Nhân: “...”

Lục Đồng: “...”

Sư phụ, ngươi còn có thể giả bộ sao?

Hà Xử Bất Thính Phong chần chờ: “Ngày đó chúng ta cùng đến giảng đường, ta đã nói với ngươi tên trong trò chơi của ta, ngươi có nhớ hay không?

Dịch Thủy Thanh Hàn: “Ngô, hôm nay tại sao lại đụng phải một người nhận lầm. Lão bà, chúng ta mang con đổi kỹ năng đi.”

Lục Đồng: “A...”

Lâu Thượng Hữu Nhân: “...” Lâu Thượng trước máy vi tính gục đầu xuống bàn, phốc bật cười, người này đụng phải Văn Hàn liền trở lên bất hạnh. Lâu Đồng Đồng thật vất vả chọc được một đóa hoa đào, đáng tiếc người này lại bị Văn Hàn ngắt rụng.

Một làm gió nhẹ thổi qua, một thân bạch y phiêu bồng Hà Xử Bất Thính Phong lại lộ ra vẻ thật buồn bã, hắn đứng bất động tại chỗ, đoán chừng vẫn còn 囧 囧, nàng rốt cuộc phải hay không phải Lâu Đồng Đồng.

Nhiệm vụ ẩn dấu rốt cuộc vẫn không thể phát động, Lâu Đồng Đồng tâm không cam, tình không nguyện bỏ đi.

Sư phụ đi chế tạo vũ khí, Lục Đồng ở bên trong Tề Thành đi dạo một vòng, bỗng nhiên phát hiện giá cả đồ dùng hài tử đã tăng lên tận trời, hoàn hảo lúc trước nàng nghe lời sư phụ có tích trữ một lượng lớn đồ dùng hài tử. Bây giờ nhà phát hành mới cho ra hệ thống dưỡng dục mới, năng lực chiến đấu của hài tử tăng lên, rất nhiều ngoạn gia cũng bắt đầu nuôi dưỡng hài tử, đồ dùng hài tử cung không đủ cầu, giá tiền liền tăng như như diều gặp gió.

Đi qua đi lại tình cờ thấy Hà Xử Bất Thính Phong, Tư Thất Thất đứng ở bên cạnh hắn, hai người thoạt nhìn đặc biệt xứng đôi.

Lục Đồng đi chưa được mấy bước, đã bị gọi lại.

Hà Xử Bất Thính Phong: “Đồng Đồng.”

Các ngoạn gia có đôi khi không chủ ý kênh trước mặt, Lâu Đồng Đồng giả bộ mình không nhìn thấy thật, rẽ qua hướng khác.

Tư Thất Thất: “Ngươi gọi ai?”

Hà Xử Bất Thính Phong không ở kênh trước mặt nói chuyện nữa, có lẽ cùng Tư Thất Thất tư hàn huyên đi. Lục Đồng trà trộn vào trong đám người, biến mất không thấy gì nữa.

Nói giỡn, nếu như bị hoa khôi biết nàng chính là Lâu Đồng Đồng, lại bị hoa khôi hình dáng Dịch Thủy Thanh Hàn, nói không chừng Chu Tư Thất lại muốn làm thiêu thân lao vào lửa.

Đoạt bạn trai cái gì ghét nhất!

“Rất thơm, anh có muốn thử một cái?” Lâu Đồng Đồng nói.

Người nào đó có chút chán ghét nhìn bánh tương trong tay nàng, nói: “Vừa nhìn màu sắc này cũng biết mùi vị không tốt, làm sao em có thể thích ăn vật này.”

Lâu Đồng Đồng im lặng, hắn đối với thức ăn quả nhiên không phải là chỉ bới móc bình thường, dường như dạ dày hắn rất tinh túy, kỳ thực bánh tương này mùi vị rất tốt.

“Nghe nói nhà ăn trường anh thức ăn rất khó ăn, vậy anh bình thường ăn cái gì?”

“Thế cho nên anh mỗi ngày cũng đều chạy ra bên ngoài ăn.” Văn Hàn đương nhiên.

Lâu Đồng Đồng lau lau miệng, ném khăn tay xuống, nói: ” Hầu hạ anh thật quá khó khăn, nhất định không ai dám gả cho anh.”

Hắn cau mày, không nói tiếng nào nhìn Lâu Đồng Đồng một hồi lâu, bắt đầu suy tư một vấn đề nhân sinh lớn.

Lâu Đồng Đồng thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn cau lại, bắt đầu suy nghĩ xem mình có phải hay không đã đùa giỡn quá mức, tính toán sửa chữa lại, ai ngờ hắn mở miệng trước.

Văn Hàn nói: “Ừ, đây là một vấn đề nghiêm túc. Đồng Đồng, emi nên đi học nấu cơm, coi như là vì anh.”

Lâu Đồng Đồng im lặng đông cứng hồi lâu, nàng vẫn không muốn làm nấu cơm bà bà. Trọng điểm là cái vấn đề nghiêm túc này thế nào lại biến thành nàng không thể làm cơm, hắn liền lấy không được vợ sao?!

Nàng nói: “Dứt khoát sau này chúng ta thuê đầu bếp được rồi.”

Văn Hàn cười híp mắt gật đầu: “Được.”

Đồng Đồng cô nương, ngươi nói sau này, là nói đến lúc nào? Lâu Đồng Đồng trong vô thức đã bàn với hắn kế hoạch sống chung tương lai.

Đên giáng sinh, trên đường đặc biệt náo nhiệt, các cặp tình lữ nắm tay nhau đi dạo phố, trong đó bao gồm Lâu Đồng Đồng cùng Văn Hàn.

Bên cạnh có rất nhiều các loại thú bông nhỏ xinh bày bán, Lâu Đồng Đồng trong lúc vô tình nhìn thấy một cái mắc khóa làm bằng gỗ giống y như nhân vật trong một trò chơi nào đó, khuôn mặt hớn hở lôi kéo người bên cạnh chen vào đi xem.

Không phải là nhân vật trong《 Hư Vô 》, là làm từ một … trò chơi khác, nàng liền có chút thất vọng.

Văn Hàn xoa đầu của nàng, khóe miệng mỉm cười: “Em muốn nhân vật nào trong《 Hư Vô 》?”

Xung quanh rất nhiều người, Văn Hàn dán sát phía sau của nàng. Lâu Đồng Đồng xích vào hắn một chút, nói: “Em muốn chính là nhân vật Lục Đồng a.”

Hắn nói: “Anh sẽ lên mạng tìm, xem có hay không.”

Nàng nói: “Vâng.”

Các cửa hàng xung quanh truyền ra tiếng hát, y y nha nha bài hát mừng giáng sinh. Một tiểu cô nương ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Văn Hàn, kỵ sĩ anh tuấn họa trong tranh chính là lớn lên như vậy đi? Tiểu nam hài phía sau kéo nàng, giọng nói hung dữ: “Hắn có cái gì đẹp mắt!” Tiểu cô nương liếc mắt trừng hắn một cái, nói: “Tóm lại so với ngươi dễ nhìn hơn nhiều!”

Lâu Đồng Đồng đâm đâm bả vai Văn Hàn, cười lên: “Văn Hàn, đang có người nhìn anh.”

“Hả?”

Tiểu cô nương mặt đỏ hồng nhìn hắn, hít sâu một hơi, tựa hồ nổi lên tất cả dũng khí nói: “Ca ca ngươi thật xinh đẹp.”

Lâu Đồng Đồng nhịn không được, “Phốc” bật cười một tiếng.

Văn Hàn cúi người soa soa đầu tiểu cô nương, cười nói: “Cám ơn a, em nhỏ cũng rất xinh đẹp.”

Tiểu nam hài bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm Văn Hàn, vừa lôi kéo tiểu cô nương ra khỏi đám đông vừa to giọng nói: “Đi! Hắn dễ nhìn chỗ nào? Cũng không đẹp trai bằng ta.”

Lâu Đồng Đồng ôm cánh tay Văn Hàn cười không ngừng, hắn nói: “Thật đáng yêu. Có lẽ em khi còn bé cũng như vậy, nhìn người lớn lên đẹp mắt liền trở nên ngơ ngác.”

Lâu Đồng Đồng đâm xuyên hắn: “Kỳ thực anh muốn nói anh lớn lên đẹp mắt đúng không.”

Hắn cười híp mắt hồi lại: “Ai nha, vẫn là lão bà hiểu rõ anh.”

Nàng không nể tình quay đầu.

Văn Hàn đem mặt của nàng xoay lại, hỏi: “Đồng Đồng, chúng ta đi xem phim?”

Lâu Đồng Đồng lắc đầu thẳng thắn nói: “Em thà trở về lên võng du.”

Trong trò chơi có event đêm giáng sinh, vốn Lâu Đồng Đồng tính toán ở lỳ ký túc xá chơi trò chơi, nhưng chỉ một cú điện thoại của Văn Hàn gọi tới là nàng tung tăng chạy đến bên người hắn.

Văn Hàn hai tay áp chặt vào mặt của nàng, nói: “Em cả ngày chỉ muốn chơi trò chơi thôi, vậy bây giờ chúng ta đi kiếm cái gì ăn đi” Mặc dù trong trò chơi hai người vẫn thích dính lấy nhau, nhưng dù sao cũng chỉ có thể nhìn, không thể chạm, hắn cảm thấy không đủ thoải mái.

Lại là một nhà hàng bí ẩn, phải rẽ rất nhiều con hẻm nhỏ mới có thể tìm được. Lâu Đồng Đồng cực kỳ bội phục, chỗ nào trong thành phố M có thức ăn ngon, là nơi đó có hình bóng của Văn Hàn.

Hắn coi trọng việc ăn uống, rất thích sạch sẽ, mỗi lần nhìn thấy hắn, hắn đều trong trạng thái phi thường nhẹ nhàng khoan khoái, quả thực chính là sát thủ của tiểu nữ sinh, giống như bé gái vừa mới rồi.

Lúc trở về đi qua một cái quảng trường nhỏ, Lâu Đồng Đồng tựa hồ nghe như trong góc có tiếng mèo kêu, chết sống lôi kéo Văn Hàn đi vòng vào một con đường nhỏ tối đen như mực. Trời lạnh thế này, nàng hoài nghi có con mèo nhỏ bị vứt bỏ, chỉ có thể lui ở trong góc khóc nức nở đáng thương.

Vừa đi vào trong, tiếng mèo kêu đột nhiên ngừng lại, Lâu Đồng Đồng quay đầu, muốn hỏi một câu “Anh cảm thấy tiếng mèo con kêu ở đâu “, nhưng không thể hỏi ra lời. Bởi vì khuôn mặt hắn cách nàng quá gần, gần gũi đến nỗi nàng dường như có thể nhìn rõ lông mi của hắn dài thế nào.

Tim Lâu Đồng Đồng tựa hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, gió lãnh thổi qua, vài sợi tóc trên trán hắn lùa nhẹ trên mặt nàng, nàng cũng không dám động, sợ mình vừa động, môi sẽ đụng phải mặt của hắn.

Tầm mắt của hắn khóa chặt trên mặt nàng, đi từ lỗ mũi tinh xảo, đến đôi môi căng mọng, ánh mắt càng ngày càng táo bạo hơn.

Trong góc lộ ra một cặp mắt sáng, một con mèo nhỏ thăm dò đi ra nhìn bọn họ, con ngươi đen bóng đưa qua đưa lại, bỗng nhiên có mùi thơm bay tới, nó hoan khoái “Meo meo ô” một tiếng, vui sướng chạy về nhà.

Lâu Đồng Đồng liếc thấy nó, vừa muốn kéo giãn khoảng cách với Văn Hàn, đã bị hắn chế trụ tay. Hắn cũng không cho nàng có cơ hội chuẩn bị tâm tư, cúi đầu lập tức nhanh chóng hôn lên môi nàng.

Lâu Đồng Đồng bị làm cho kinh sợ, hai mắt mở to nhìn hắn. Hắn dò xét liếm đôi môi của nàng, ước chừng là cảm thấy bị nàng nhìn chằm chằm thật không có ý vị, dừng một chút, nói: “Ngoan, nhắm mắt.”

Lâu Đồng Đồng ngoan ngoan nhỏ giọng đáp: “A.”

Ngay trong nháy mắt, tay phải hắn đặt lên hông của nàng, làm cho nàng dính sát vào hắn, đầu lưỡi nhanh chóng trượt vào trong miệng nàng.

Lâu Đồng Đồng dường như cảm thấy trong miệng hắn còn lưu lại mùi thơm của trà hương, làm cho người ta lưu luyến. Dĩ nhiên, đó chủ yếu là bởi vì mới vừa rồi hắn uống qua trà.

Cảnh tối lửa tắt đèn, chung quanh không có ai, Văn Hàn lại càng không chút kiêng kỵ.

Thở dốc thật lâu, Lâu Đồng Đồng chống tay lên lồng ngực của hắn, hơi thở không ổn định: “Em thế nào cảm thấy môi của em như muốn sưng lên.”

Tay của hắn xoa lên mặt Lâu Đồng Đồng, hơi sử dụng sức, không để cho nàng quay đầu đi, giọng nói khàn khàn: “Dù sao cũng đã sưng lên, sưng thêm chút nữa cũng không khác biệt lắm..”

Lâu Đồng Đồng: “...”

Lại qua một lúc sau, Lâu Đồng Đồng không thở nổi, dùng sức đẩy hắn, nói: “Sư phụ, ngươi có cần đói khát như vậy hay không?”

Văn Hàn nắm lấy cổ tay của nàng, rất vui mừng hôn nhẹ lên mặt nàng, nói: “Em bây giờ mới phát hiện a, kỳ thực anh khát khao đã lâu rồi.”

Lâu Đồng Đồng dùng cánh tay tự do kia giật áo hắn, lầm bầm nói: “Nơi này gió thật to.”

Hắn lại tiếp tục hôn lên môi, lên mũi cùng đôi mắt, mới bỏ qua.

Lúc trở về, Lâu Đồng Đồng rất không có tư tưởng nói: “Chỗ kia giống như hắc điếm, nếu bị bao tải chùm lên, rồi nện một trận, trăm phần trăm có thể thành công.”

Văn Hàn hắc tuyến, nói: “Vậy lần sau đổi lại chỗ sáng hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện