Sư Phụ Như Phu
Chương 2: Hoa tiểu nhã
Gió thu lạnh rung, trong sân một căn nhà nhỏ hai tần kiểu Châu Âu, năm tên
ăn mặc du côn, cả đám vây quanh một người đàn ông trung niên khoảng bốn
mươi năm mươi tuổi đang mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, trên gương mặt mang
theo vài phần chính nghĩa và trí thức.
“Ông già, mau giao con bé đó ra.” Năm ngươi đàn ông đứng ở trong sân, mang trên mặt vài phần tàn nhẫn——
“Hừ, tao sẽ không nói cho tụi bây biết con bé đang ở đâu!” Nét mặt người đàn ông trung niên quật cường, tràn đầy bất mãn và chán ghét đám người kia.
“Tụi này thấy ông rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt rồi.” Ra hiệu bằng ánh mắt, hai gã du côn đã vọt vào trong phòng. Ba kẻ còn lại vây quanh người đàn ông trung niên.
“Chẳng lẽ giữa ban ngày ban mặt tui bây dám xông vào nhà dân sao?” Người đang ông trung niên thét lớn trong cơn giận dữ.
“Hừ, xông vào nhà dân thì như thế nào? Con gái của ông được lão đại của tụi tao coi trọng là phúc của nó. Đừng rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt.” Tên cầm đầu cất tiếng mỉa mai lão già ngu dốt. Từng tuổi như vậy mà chỉ là một đống thịt! Không để cho ông ta nếm mùi đau khổ, thì ông ta không biết lợi hại mà!
“Báo cáo lão đại, chẳng kiếm được gì hết.” Hai gã du côn từ trong phòng đi ra.
“Không kiếm được, tao không sợ đốt nơi này.” Tên cầm đầu cười gian, “Cột lão già này vào cái cây lớn đằng kia, tao muốn xem xem con gái của ông ta chừng nào về!”
“Tụi bây là đồ thổ phỉ lưu manh ——” Người đàn ông trung niên bị hai gã du côn giữa chặt, buộc vào thân cây——
Tên du côn cười mỉa mai, “Đốt căn nhà này, tựa hồ cũng không tệ nha!”
“Tụi bây ——” Mắt người đàn ông trung niên đỏ bừng, cứ thế nửa ngày cũng không nói ra chữ nào, bọn chúng muốn từ chỗ mình để tìm ra tung tích của Tiểu Nhã, làm sao mình có thể nói cho bọn chúng biết được chứ?
“Ô, ai đang giương oai ở nhà tôi?” Một cô gái tươi trẻ trên mình khoác tấm áo khoác ngắn đứng tựa ngay cửa, ánh mắt mê hoặc quét vào trong sân nhà, đến khi thấy người đàn ông đang bị cột vào thân cây, ánh mắt lơ đãng, giống như một con mèo lười biếng. Mặc kệ người khác nhìn thế nào, cô vẫn giống như một nữ sinh trẻ tuổi. Chẳng qua, trên người cô lại mang theo cảm giác tàn nhẫn ma mị làm cho người ta cảm thấy sợ hãi!
Rõ ràng gương mặt trong sáng, dáng người ma quỷ như vậy, như thế nào lại có cảm giác giống như ma nữ từ địa ngục đến đòi mạng?
“Tiểu Nhã, con chạy nhanh đi.” Người đàn ông trung niên thấy con gái Hoa Tiểu Nhã của mình đã trở về, vội vàng sốt ruột gọi to, những người này đều là súc sinh, là cầm thú, nếu như con gái của mình rơi vào tay bọn chúng, vậy còn có thể sống tốt sao?
“Cha, để cho cha bị kinh sợ rồi!” Hoa Tiểu Nhã cúi đầu xin lỗi.
“Đứa ngốc! Con là tâm can bảo bối của cha, nói ngốc nghếch gì thế, con chạy nhanh đi, báo cảnh sát ——”vẻ mặt người đàn ông trung niên tràng đầy anh khí, “Không cần lo cho cha.”
Đôi mắt Hoa Tiểu Nhã lóe sáng, cảm động tràn ngập đáy lòng, từ nhỏ, cô vốn là cô nhi, sau đó được cha mẹ nuôi nuôi dưỡng, cô đã vô cùng hạnh phúc, nhưng, mười năm trước mẹ nuôi mất, cha nuôi đối xử với cô rất cưng chiều, muốn gì được đó, tuy rằng ngẫu nhiên có lúc cũng có yêu cầu nghiêm khắc, nhưng dường như yêu thương đến tận xương tủy.
Hiện giờ, vào lúc nguy nan, ông ấy không để ý đến an nguy của bản thân mà mong muốn cô rời đi.
Chỉ cần phần cảm tình này thôi thì không ai bằng.
Kỳ thật, cha nuôi không biết, lúc cô mười lăm tuổi đã âm thầm gia nhập một tổ chức sát thủ, hai tay của cô đã dính đầy máu tươi.
Mà cô, dựa vào dáng vẻ sinh viên trong sáng của mình cho nên chưa bao giờ thất thủ.
Mà năm tiểu lâu la này, chẳng qua chỉ là thủ hạ của một một gã giàu có, bọn chúng cũng dám trêu chọc cô, trêu chọc cô thì không nói, còn làm cha cô kinh sợ. Vậy đừng trách cô không khách khí.
Từ từ, cô cười ma mị, đi về hướng năm tiểu lâu la——
Năm tên côn đồ đều lui về phía sau từng bước một, không biết vì sao, bọn chúng thế nhưng thấy sát khí tỏa ra trên người cô.
Đó là một cảm giác ám sát, tàn nhẫn, làm cho bọn chúng lùi ra sau từng bước ——
Người đàn ông trung niên thấy Hoa Tiểu Nhã thế nhưng còn nhìn thẳng mấy tên ấy, cảm giác như thế, làm cho ông cũng dừng lại, thậm chí, ngây người ——
Biểu hiện như vậy không giống như Hoa Tiểu Nhã bình thương hay làm nũng, Hoa Tiểu Nhã thường ngày thoạt nhìn ngây thơ lười biếng, mà giờ khắc này giống như nữ la sát.
“Ông già, mau giao con bé đó ra.” Năm ngươi đàn ông đứng ở trong sân, mang trên mặt vài phần tàn nhẫn——
“Hừ, tao sẽ không nói cho tụi bây biết con bé đang ở đâu!” Nét mặt người đàn ông trung niên quật cường, tràn đầy bất mãn và chán ghét đám người kia.
“Tụi này thấy ông rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt rồi.” Ra hiệu bằng ánh mắt, hai gã du côn đã vọt vào trong phòng. Ba kẻ còn lại vây quanh người đàn ông trung niên.
“Chẳng lẽ giữa ban ngày ban mặt tui bây dám xông vào nhà dân sao?” Người đang ông trung niên thét lớn trong cơn giận dữ.
“Hừ, xông vào nhà dân thì như thế nào? Con gái của ông được lão đại của tụi tao coi trọng là phúc của nó. Đừng rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt.” Tên cầm đầu cất tiếng mỉa mai lão già ngu dốt. Từng tuổi như vậy mà chỉ là một đống thịt! Không để cho ông ta nếm mùi đau khổ, thì ông ta không biết lợi hại mà!
“Báo cáo lão đại, chẳng kiếm được gì hết.” Hai gã du côn từ trong phòng đi ra.
“Không kiếm được, tao không sợ đốt nơi này.” Tên cầm đầu cười gian, “Cột lão già này vào cái cây lớn đằng kia, tao muốn xem xem con gái của ông ta chừng nào về!”
“Tụi bây là đồ thổ phỉ lưu manh ——” Người đàn ông trung niên bị hai gã du côn giữa chặt, buộc vào thân cây——
Tên du côn cười mỉa mai, “Đốt căn nhà này, tựa hồ cũng không tệ nha!”
“Tụi bây ——” Mắt người đàn ông trung niên đỏ bừng, cứ thế nửa ngày cũng không nói ra chữ nào, bọn chúng muốn từ chỗ mình để tìm ra tung tích của Tiểu Nhã, làm sao mình có thể nói cho bọn chúng biết được chứ?
“Ô, ai đang giương oai ở nhà tôi?” Một cô gái tươi trẻ trên mình khoác tấm áo khoác ngắn đứng tựa ngay cửa, ánh mắt mê hoặc quét vào trong sân nhà, đến khi thấy người đàn ông đang bị cột vào thân cây, ánh mắt lơ đãng, giống như một con mèo lười biếng. Mặc kệ người khác nhìn thế nào, cô vẫn giống như một nữ sinh trẻ tuổi. Chẳng qua, trên người cô lại mang theo cảm giác tàn nhẫn ma mị làm cho người ta cảm thấy sợ hãi!
Rõ ràng gương mặt trong sáng, dáng người ma quỷ như vậy, như thế nào lại có cảm giác giống như ma nữ từ địa ngục đến đòi mạng?
“Tiểu Nhã, con chạy nhanh đi.” Người đàn ông trung niên thấy con gái Hoa Tiểu Nhã của mình đã trở về, vội vàng sốt ruột gọi to, những người này đều là súc sinh, là cầm thú, nếu như con gái của mình rơi vào tay bọn chúng, vậy còn có thể sống tốt sao?
“Cha, để cho cha bị kinh sợ rồi!” Hoa Tiểu Nhã cúi đầu xin lỗi.
“Đứa ngốc! Con là tâm can bảo bối của cha, nói ngốc nghếch gì thế, con chạy nhanh đi, báo cảnh sát ——”vẻ mặt người đàn ông trung niên tràng đầy anh khí, “Không cần lo cho cha.”
Đôi mắt Hoa Tiểu Nhã lóe sáng, cảm động tràn ngập đáy lòng, từ nhỏ, cô vốn là cô nhi, sau đó được cha mẹ nuôi nuôi dưỡng, cô đã vô cùng hạnh phúc, nhưng, mười năm trước mẹ nuôi mất, cha nuôi đối xử với cô rất cưng chiều, muốn gì được đó, tuy rằng ngẫu nhiên có lúc cũng có yêu cầu nghiêm khắc, nhưng dường như yêu thương đến tận xương tủy.
Hiện giờ, vào lúc nguy nan, ông ấy không để ý đến an nguy của bản thân mà mong muốn cô rời đi.
Chỉ cần phần cảm tình này thôi thì không ai bằng.
Kỳ thật, cha nuôi không biết, lúc cô mười lăm tuổi đã âm thầm gia nhập một tổ chức sát thủ, hai tay của cô đã dính đầy máu tươi.
Mà cô, dựa vào dáng vẻ sinh viên trong sáng của mình cho nên chưa bao giờ thất thủ.
Mà năm tiểu lâu la này, chẳng qua chỉ là thủ hạ của một một gã giàu có, bọn chúng cũng dám trêu chọc cô, trêu chọc cô thì không nói, còn làm cha cô kinh sợ. Vậy đừng trách cô không khách khí.
Từ từ, cô cười ma mị, đi về hướng năm tiểu lâu la——
Năm tên côn đồ đều lui về phía sau từng bước một, không biết vì sao, bọn chúng thế nhưng thấy sát khí tỏa ra trên người cô.
Đó là một cảm giác ám sát, tàn nhẫn, làm cho bọn chúng lùi ra sau từng bước ——
Người đàn ông trung niên thấy Hoa Tiểu Nhã thế nhưng còn nhìn thẳng mấy tên ấy, cảm giác như thế, làm cho ông cũng dừng lại, thậm chí, ngây người ——
Biểu hiện như vậy không giống như Hoa Tiểu Nhã bình thương hay làm nũng, Hoa Tiểu Nhã thường ngày thoạt nhìn ngây thơ lười biếng, mà giờ khắc này giống như nữ la sát.
Bình luận truyện