Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 260: Arutai chết thảm! Tô Kiếm Đình hồn vía lên mây! Đại hoạch toàn thắng



Bên trong thành Thiên Phong trên quần đảo Lôi Châu!

Em họ của vua Ngô, Hầu tước Nam Khang, chủ soái Nam chinh quần đảo Lôi Châu Ngô Mục, đang đánh cờ.

Mà đối thủ của gã, chính là em họ Ngô U.

Được rồi, kỳ thực hai người kia đều chẳng ưa chơi cờ.

Nhưng là bởi vì Ngô vương thích chơi cờ, cho nên toàn bộ cao tầng nước Ngô liền cũng thích chơi cờ.

- Hắn đã đồng ý sao? - Ngô Mục hỏi.

Ngô U gật đầu nói:

- Đúng.

Nguyên bản nắm chắc cướp đoạt thành Nộ Triều, bây giờ là là chắc chắn mười trên mười.

Ngô U nói:

- Cái tên Cừu Hào rác rưởi, thật là phải giữ lại sao? Trước kia hắn phản bội Cừu Thiên Nguy, tiếp tục lại phản bội Việt quốc, sau đó cũng sẽ phản bội chúng ta.

Ngô Mục nói:

- Ngàn vàng mua xương, giết không dễ, nếu cố giết hắn, sau đó ai còn dám đầu hàng chúng ta. Việt quốc không có thuỷ quân, đại vương mặc dù xem trọng đại dương, nhưng thuỷ quân cuối cùng cũng là mới vừa thành lập không lâu sau, chúng ta ngoài khơi còn không thiếu được Cừu Hào.

Ngô U nói:

- Đáng tiếc Cừu Yêu Nhi đi.

Ngô Mục nói:

- May là nàng đi.

Đúng vậy, may là Cừu Yêu Nhi đi.

Bằng không cái vùng biển này vĩnh viễn đều là thiên hạ của nàng, người này ở trên ngựa, trên mặt đất, trên biển đều là vô địch.

Có nàng ở đây, ai cũng căn bản không thể tiến đánh thành Nộ Triều.

Ngô U hỏi:

- Đại soái, Kim Sĩ Anh đầu hàng qua đây, ngài thực sự sẽ trọng dụng à?

Ngô Mục nói:

- Làm sao? Động chân tình rồi ấy à?

Ngô U nói:

- Hắn đã là đàn ông tốt nhất ta có thể chọn, ngài có thể tin nổi hay không? Hắn sắp ba mươi tuổi rồi, lúc trước cho tới bây giờ cũng không có chạm qua đàn bà.

Ngô Mục nhíu nhíu mày, gã là Nam Khang Hầu đáng tự hào của nước Ngô, tuyệt đối không muốn nói chuyện gì dính díu đến nam nữ, nhất là ở trước mặt em họ mình (*).

(*) Hai người này là anh em họ nhưng do tước vị của Ngô Mục quá cao nên phần xưng hô của Ngô U sẽ là ta/ngài thay vì muội/huynh.

Ngô U lại nói:

- Nếu không phải gia tộc họ Kim đối mặt tuyệt cảnh, hắn tuyệt đối sẽ không phản bội.

Ngô Mục nói:

- Không nên xử trí theo cảm tính, cẩn thận bị mê hoặc.

Ngô U nói:

- Đàn bà con gái chúng ta đời này quan trọng nhất chính là gả cho một phu quân, mà vị phu quân này cũng là các ngài chọn lựa cho ta, nếu như ta không tham gia vào, hắn như thế nào sẽ đầu hàng?

Ngô Mục nói:

- Nếu như hắn thuần phục, ta đương nhiên sẽ trọng dụng, xem như tâm phúc. Nước Ngô chung quy muốn dựa vào thanh niên, mà không phải những lão già kia.

Những lời này, hoàn toàn nói ra chuyện tranh chấp phe phái mới cũ trong nước Ngô.

Đây cũng là bình thường, Ngô vương đời trước truyền thống mà lại bảo thủ, cho nên trọng dụng cũng là bảo thủ cựu thần.

Mà Ngô vương trẻ tuổi mới vừa lên ngôi không lâu sau, gã kiên quyết cách tân, có can đảm mạo hiểm.

Thế nhưng trong triều đình hầu hết cũng là bảo thủ cựu thần, thời thời khắc khắc đều kéo chân Ngô vương về sau.

Bất đắc dĩ dưới, trẻ tuổi Ngô vương chỉ có thể bắt đầu trọng dụng những thần tử trẻ tuổi thật nhiều để thay thế được cựu thần.

Mà Ngô Mục lại là một trong số đó.

Đương nhiên nói trẻ tuổi, cũng chưa nói tới rất trẻ, gã cũng hai mươi chín tuổi.

Gã đọc thuộc binh thư, võ công cao cường, hơn nữa trong quân đội vượt qua mười năm, nhưng một mình đảm đương một phía cũng không đến mấy năm mà thôi, cũng chính là cầu hiền tài như khát nước, cho nên đối với Kim Sĩ Anh đầu nhập vào cũng là vô cùng bức thiết.

Lúc này đây cuộc chiến cướp đoạt thành Nộ Triều, đối với Ngô Mục mà nói đồng dạng cuộc chiến vận mạng.

Gã còn chưa từng có một mình chỉ huy quá lớn như vậy hành động quân sự.

Khi Ngô Khải vẫn còn Thái tử, cũng đã nhiều lần đưa ra ý tưởng coi trọng đại dương, cướp đoạt quần đảo Lôi Châu, đồng thời bao vây Việt quốc.

Nhưng năm đó vua Ngô giá kia chẳng hề xem trọng đại dương, một lòng chỉ quan tâm lục địa.

Ngô vương vận dụng rất nhiều tài nguyên chính trị, mới thành lập một nhánh thuỷ quân hoàn toàn mới, mà Ngô Mục chính là chủ soái nhánh thủy quân này.

Tầm huấn luyện mấy năm, cuối cùng luyện được năm sáu ngàn thủy sư.

Lúc này đây cướp đoạt thành Nộ Triều, Ngô vương vì bảo mật, thậm chí không có ở trên triều đình tiến hành thương nghị, mà quyết định ngay trong phạm vi nhỏ ở Thượng Thư Đài.

Mấy cựu thần Thượng Thư Đài đầu tiên là phản đối, cuối cùng thực sự phản đối không được, kiến nghị Ngô vương dùng một tên lão tướng.

Ngô vương do dự thật lâu, gã cảm thấy lão tướng quá mức bảo thủ, hơn nữa không am hiểu đánh hải chiến.

Thủy sư của Ngô Mục tuy rằng còn chưa có từng tham gia đại chiến bao giờ, nhưng cuối cùng đã huấn luyện thành quân đã nhiều năm.

Mấu chốt nhất ở chỗ, Ngô Mục là phe chính quy của gã, đại biểu cho đại lực lượng tân sinh.

Thế là Ngô vương quyết định cho Ngô Mục một cơ hội, để cho một người gần hai mươi chín tuổi lấy tư cách Nam chinh chủ soái thành Nộ Triều.

Kẻ sĩ chết vì tri kỷ.

Ngô Mục đương nhiên cảm ơn chảy nước mắt, đồng thời vì Nam chinh dốc hết tâm huyết.

Trận chiến này không chỉ có đại biểu cho tiền đồ của gã, còn liên quan đến thể diện của đại vương.

Nếu là một trận chiến này thua, vậy không chỉ có tiền đồ Ngô Mục kết thúc, ngay cả đại vương cũng sẽ đối mặt với đám cựu thần bảo thủ của triều đình vồ đến.

Trên thực tế đến tận bây giờ, Ngô Mục luôn luôn làm mọi việc không tệ.

Mặc dù còn thanh niên trai tráng, nhưng hoàn toàn được xưng là thận trọng.

Có can đảm nhưng vẫn có chú ý cẩn thận.

Mấy tháng trước gã liền định ra mỹ nhân kế đối phó Kim Sĩ Anh.

Hơn nữa chọn lựa nữ tử cũng không phải là cái loại hồ ly tinh ai cũng có thể làm chồng mà là em họ thuần khiết không khuyết điểm, xinh đẹp động lòng người Ngô U.

Không chỉ có như thế, gã còn để Ngô U học cách ăn mặc trang điểm của Kim Mộc Lan.

Tầm dùng thời gian mấy tháng, hôm nay cuối cùng đã đánh chiếm trái tim Kim Sĩ Anh.

Ngay từ đầu gã liền phán đoán, với dạng người như Kim Sĩ Anh nhất định không thể hoàn toàn dụ dỗ, còn phải dùng tình cảm đi đánh động.

Khổ Đầu Hoan ám sát Kim Trác.

Thuyết phục Cừu Hào phản loạn.

Hôm nay Kim Sĩ Anh đầu hàng.

Gã mặc dù là chủ soái trẻ tuổi, thế nhưng ở chuyện đường đi nước bước còn cẩn thận hơn lão tướng.

Hôm nay xem như là mọi việc đã chuẩn bị.

Cuộc chiến thành Nộ Triều, đã thành công chín thành.

- Sương mù bên ngoài đã tan chưa? - Ngô Mục bèn hỏi.

Võ sĩ đáp:

- Đã dần dần tan rồi, thưa Hầu gia.

Ngô Mục hỏi:

- Rõ ràng là mùa hè, vì sao có sương mù nhiều như vậy?

Ngô U nói:

- Khí hậu nơi này chính là như vậy, đến thu đông sương mù càng đậm, phải đến vào buổi trưa mới tan mất.

Bàn cờ này hạ không xong.

- Không được. - Ngô Mục ném đi quân cờ trong tay, tiếp đó đi ra thành luỹ.

Bên ngoài trên mặt biển, hơn một trăm chiếc tàu các loại, đã xếp thành hàng thật chỉnh tề, trưng bày ở trên mặt biển.

Sương mù đã gần như tản mất một nửa.

Dù sao cũng là mùa hè, trên mặt biển cũng chính là buổi sáng có sương mù, sau khi mặt trời mọc không lâu sau lại tan.

Ngô U bỗng nhiên nói:

- Kim Sĩ Anh nói để chúng ta buông tha người gia tộc họ Kim.

Ngô Mục thản nhiên nói:

- Vẫn nên chém sạch sẽ, như thế tâm lý của gã liền không chỗ nương tựa, sẽ ỷ lại nhiều vào ngươi hơn nữa.

Ngô U nói:

- Vậy Kim Mộc Lan thì sao?

Ngô Mục nói:

- Bắt được xong, phế bỏ gân mạch cùng võ công giao cho hội Ẩn Nguyên, để cho bọn họ đưa cho Thái tử Ninh Dực Việt quốc.

Đi tới trên bến cảng.

Bên cạnh có người đưa qua một mũ giáp.

Ngô Mục đội mũ giáp, thắt áo choàng, chậm rãi đi lên kỳ hạm.

- Đại quân xuất phát!

- Lên thành Nộ Triều!

- Kiến công lập nghiệp, chỉ có vào lúc này!

Tức khắc, hơn một trăm chiếc tàu trùng trùng điệp điệp xuôi nam, đánh về phía thành Nộ Triều cách trăm dặm.

Toàn bộ trên mặt biển, không có một chiếc thuyền.

Bởi vì quyền làm chủ trên biển đã hoàn toàn bị Cừu Hào khống chế.

- Tùng tùng tùng... – Phía trên con tàu bên cạnh truyền đến tiếng đánh trống vang rung trời.

Cái này là hạm đội Cừu Hào tranh thủ nịnh hót.

- Nam Khang Hầu yên tâm đi thôi, trên mặt biển thông suốt.

- Ty chức Cừu Hào, chúc Nam Khang Hầu thắng ngay trong trận đầu, thành lập công lao bất hủ!

Ngô Mục cất cao giọng nói:

- Cảm ơn Trấn Hải tướng quân.

Tiếp đó, gã hướng mắt sang chỗ khác.

Gã chẳng ưa Cừu Hào tí nào, quá thô bỉ, cũng không có cảm giác vinh dự một chút nào, rõ là hạng người lòng lang dạ sói.

Kim Sĩ Anh mặc dù là con nuôi của quý tộc mà thôi nhưng tràn đầy tinh thần quý tộc.

Ngô Mục quỳ lạy sang hướng tây bắc:

- Bệ hạ, thần sẽ không để cho ngài thất vọng, một trận chiến này nhất định đại công cáo thành, vì ngài giành được thành Nộ Triều, giành được toàn bộ quần đảo Lôi Châu.

...

Chủ thành quận Bạch Dạ!

Đại chiến đã tiến vào ngày thứ bảy.

Ở đây đã trở thành trận địa ngục Tu La.

Bây giờ tất cả tướng lĩnh trẻ đều biết, Thái thú Trương Xung chơi trò lừa gạt.

Ngày đầu tiên lúc khai chiến, các tướng sĩ đã bị mức độ chiến đấu kịch liệt hù dọa hết hồn.

Bởi vì thế tiến đại quân họ Tô công quá hung mãnh.

Rất nhiều tướng lĩnh Thiên hộ trẻ tuổi hoài nghi tòa thành trì này sẽ thất thủ ngay ngày đầu tiên.

Trương Xung an ủi bọn họ, cũng chỉ có ngày đầu tiên kịch liệt gian nan như vậy, tướng lĩnh trẻ tuổi yên tâm.

Kết quả...

Khách quan mà nói, ngày đầu tiên lại là thoải mái nhất.

Tiếp xuống, càng ngày càng gian nan, càng ngày càng thê thảm vô cùng.

Bởi vì quân địch có gần hai vạn người.

Bọn họ có thể liên tục không ngừng phái ra quân đầy đủ sức lực công thành.

Mà quân phòng thủ trong thành, cũng chỉ có không đủ bốn ngàn người.

Gần như không có thay thế.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư rõ ràng càng ngày gian nan, giống như bất cứ lúc nào đều có thể sụp đổ chết đi.

Sau đó liền dần dần tốt.

Không phải chiến cuộc trở nên lạc quan, mà là bởi vì thần kinh cuối cùng tê dại.

Hơn nữa vị tiến sĩ trẻ tuổi đầu tiên đã hỏi Trương Xung đã chết!

Mười võ tiến sĩ trẻ tuổi ưu tú, đã chết ba người.

Bốn ngàn người cũng đã chết một phần ba.

Đương nhiên quân phòng thủ trong thành vẫn là bốn ngàn người.

Vàng làm động lòng người.

Trương Xung dùng rất nhiều vàng ở trong thành chiêu mộ kẻ liều mạng.

Những nhân vật mới không ngừng thêm vào quân đội giữ thành, nhưng sức chiến đấu thật ra đang giảm xuống.

Bầu trời mỗi ngày càng thêm u ám!

Bất luận là Trương Xung, hay là những tướng lĩnh trẻ tuổi, đều có chút không dám tin tưởng.

Ngày hôm nay kết thúc rồi sao?

Ngày hôm nay lại thủ được à?

Thành trì lại vẫn không bị phá?

Điều này sao có thể được?

Gần như từ ngày đầu tiên bắt đầu, bọn họ cũng cảm thấy bản thân không thủ được, hoàn toàn là liều mạng, dùng hết tất cả ý chí chiến đấu.

Nguyên bản cảm thấy bản thân không chống đỡ nổi một ngày, thật không ngờ lại chống đỡ xuống tới bảy ngày.

Trương Xung mang theo đội chữa bệnh và chăm sóc, lần lượt từng an ủi người bệnh, chính tay băng bó vết thương cho mỗi người, thậm chí ông ta còn học xong khâu lại vết thương.

Hút mủ cho binh sĩ? Chuyện này cũng phải làm.

Tóm lại chuyện của một chủ soái nên làm hay có thể làm, Trương Xung đều làm cả.

Đến lúc này, lời nói hùng hồn là không có ích lợi gì, làm gương tốt, thời khắc xuất hiện ở trước mắt toàn bộ binh sĩ là trọng yếu nhất.

- Ta Việt quốc vẫn là rất có triển vọng, rất có triển vọng. - Trương xung lại nói ra điều đó.

Gặp gì biết nấy, nhìn một quốc gia có hi vọng hay không, có một ký hiệu quan trọng, đó chính là quân đội không có hỏng mất.

Bất kể là đánh một trận ở quận Nộ Giang, hay là quận Bạch Dạ hôm nay.

Trương Xung đều cảm giác được rõ ràng, Việt quốc tuy rằng rất cũ kỹ, thế nhưng quân đội Việt quốc cũng rất mới.

Mặc dù có chút non nớt, nhưng như là hổ còn bú mẹ mới xuống núi, tinh thần phấn chấn hồ hởi nhiều lắm.

Ninh Nguyên Hiến thượng vị xong xuôi, đã một lần đại thanh tẩy tướng lĩnh trong nước, trắng trợn cất nhắc tướng lĩnh mới.

Không chỉ có như thế, ông còn trọng dụng võ tiến sĩ, võ cử nhân mới toanh rất nhiều.

Lúc này mới khiến cho khí tức quân đội Việt quốc rực rỡ hẳn lên.

Trải qua sau trận chiến này, nhóm tinh nhuệ trẻ tuổi sẽ giàu kinh nghiệm, thực sự trở thành chi này trẻ tuổi tinh nhuệ thành chiến đấu đứng dậy, thực sự trở thành bách chiến chi sư.

Chỉ tiếc!

Không biết đến lúc đó, ba nghìn người này còn có thể sống được mấy người.

Có lẽ sẽ... Toàn quân huỷ diệt?

Trương Xung không khỏi nhìn phía Đại Tuyết Sơn.

- Thẩm công tử à, ngươi bên kia như thế nào? Nếu ngươi bên kia không thành công, ta bên này toàn quân huỷ diệt là việc nhỏ, Trương Xung ta đây chết chắc là việc nhỏ, đã đánh mất quận Bạch Dạ, làm cho cả thế cục tan vỡ đây chính là đại sự, chúng ta liền trở thành tội nhân thiên cổ Việt quốc.

Thẩm Lãng để cho ông thủ vững một tháng, hôm nay mới đi tới bảy ngày.

Đương nhiên, lời Thẩm Lãng nói chẳng qua để nghe thôi.

Hắn để Trương Xung thủ vững một tháng, kỳ thực chính là nửa tháng.

Thế nhưng đại quân họ Tô khí thế như hồng, mỗi một ngày đều dường như là ngày tận thế vậy, có thể thủ vững nửa tháng hay không?

Thật sự có loại cảm giác khó như lên trời.

Quốc quân cầm hy vọng ký thác vào trên người Bá tước Trịnh Đà.

Thế nhưng Trương Xung lại biết, Trịnh Đà có thể hy vọng, nhưng không thể trông cậy vào!

Bởi vì Trịnh Đà ở Tây quân quá lâu, đã lây dính mùi quân phiệt của gia tộc họ Xung, luôn luôn xem binh của nước Việt quân đội của mình, chết một người đều đau lòng đến cỡ nào.

Cho nên có lẽ ông ta sẽ nam tiến đến Bạch Dạ Quan, gấp rút tiếp viện Trương Xung.

Nhưng tuyệt đối sẽ không thực sự dốc hết toàn lực, nhất định sẽ bị chặn ở thành Tuyết Lương.

Trương Xung với loại thói quen này căm thù đến tận xương tuỷ.

Mục tiêu của ông ta là phong hầu bái tướng, dư sức biết khí tức quân phiệt đối với quốc gia nguy hại lớn đến đâu.

Người mà Trương Xung có thể trông cậy vào, cũng chỉ có Thẩm Lãng!

Vẫn là Thẩm công tử lợi hại!

Một triệu lượng vàng, không để vào mắt.

Mấy vạn đại quân, cũng không để vào mắt.

Công danh lợi lộc ở trong mắt cũng là nhất thời.

Nguyện vọng cả đời chính là vì thoải mái.

Người như vậy rốt cuộc là người nào sanh ra hả?

Trương Xung nhìn hướng Đại Tuyết Sơn nói:

- Thẩm công tử, ngươi hãy nhanh lên một chút, lão phu có thể sẽ không chịu nổi được nữa đâu.

...

Đại doanh ngoài thành Bạch Dạ, Tô Toàn mặt lạnh như sương!

Ông ta đã chủ động lập quân lệnh trạng cho chủ công, trong vòng ba ngày đánh hạ chủ thành quận Bạch Dạ.

Kết quả đã qua bảy ngày!

Lại vẫn không đánh hạ nổi.

Trong tay Trương Xung, chỉ bất quá ba bốn ngàn quân phòng thủ mà thôi.

Tô Toàn chính là có chừng gần hai vạn đại quân.

Nói như vậy công thành chiến đấu, phe công thành phải gấp đôi phe giữ thành là có thể đánh được, nếu quân số gấp ba thì tương đối dư dả.

Quân đội của Tô Toàn ước chừng gấp năm sáu lần quân đội của Trương Xung, qhơn nữa sức chiến đấu mạnh phi thường.

Dưới tình hình như thế, hẳn là sớm hạ gục.

Kết quả, quả thực là gặm không nổi mới chết.

Tô Nan có chút lo lắng, nhưng không có tức giận, ngược lại khuyên nhủ Tô Toàn, bảo trì thế tiến công, bỏ kiêu bỏ ngạo.

Bởi vì bây giờ đại cục với họ Tô hết sức có lợi.

Đại quân nước Sở cùng họ Xung ở tây bắc đánh cho bừng bừng khí thế, quân đội Trịnh Đà không có ý về phía nam chút nào.

Có thể nói toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, đại quân họ Tô không có bất kỳ đối thủ nào.

Nhưng Tô Toàn lại quyết định.

Bất kể bất kỳ giá nào, đều phải ở trong vòng ba ngày bắt chủ thành quận Bạch Dạ.

Bằng không, thể diện Tô Toàn đâu còn nữa?

- Đại soái, đại quân đã tập kết hoàn tất!

Tô Toàn đội mũ giáp, chợt một đao chém bàn phía trước, hét lớn:

- Toàn lực ứng phó, bản soái tự mình đốc chiến!

Tô Toàn tự mình leo lên soái đài thật cao, hét lớn:

- Công thành, công thành!

Tức khắc, liên quân họ Tô chẳng khác gì thủy triều điên cuồng mà tiến đánh chủ thành quận Bạch Dạ!

Hung mãnh kịch liệt!

Đối với quân phòng thủ Trương Xung mà nói, như là địa ngục vậy gian nan từ sáng đến tối lại muốn bắt đầu.

Thật là cầm mỗi một ngày đều xem như ngày tận thế.

...

Đại Tuyết Sơn!

Trước khi tuyết lở Đại Kiếp Cung đại chiến bừng bừng khí thế.

Liên quân Arunana cùng Thẩm Lãng đại chiến Tăng binh Đại Kiếp Tự.

Arunana, Vũ Liệt, Ưng Dương ba người liên thủ đại chiến Đầu đà Khổ Nan.

Đại tông sư Ban Nhược đại chiến Kiếm Vương Lý Thiên Thu.

Nàng không phải là đối thủ của Lý Thiên Thu, vẫn là kém một chút.

Thế nhưng hai người, đại chiến mấy trăm hiệp, từ đầu đến cuối không có một kết quả.

Vì sao?

Kiếm Vương Lý Thiên Thu không thể giết nàng.

Bởi vì ông hổ thẹn.

Là Kiếm Đảo có lỗi người ta.

Mỗi thế hệ Nam Hải Kiếm Vương đều tính cách khác hẳn.

Đời trước Nam Hải Kiếm Vương, cũng chính là nhạc phụ Lý Thiên Thu, phải hình dung như thế nào về lão vậy?

Lý Thiên Thu đương nhiên yêu kính lão vô cùng, xem lão như cha mình vậy.

Chỉ có điều nếu luận về nhân phẩm, cha vợ ông chính là một tay tra nam, vốn đã có vợ ân ái chán chê, ra bên ngoài còn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt.

Nhưng cũng chính là từ cha vợ của ông, quyết định toàn bộ kiếm đảo không thể dựa vào một bộ kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh, cần học tập cái loại kiếm pháp khác.

Thế là, đời trước Kiếm Vương liền ra tay tìm kiếm bí tịch, tiếp đó đã nhìn chằm chằm hai bí tịch cực kỳ lợi hại của Ma Nham Đạo Cung.

Ma Nham Đạo Cung người đông thế mạnh, lại không thể công khai đoạt, phải làm sao bây giờ?

Vậy chỉ dùng mỹ nam kế lén cướp thôi.

Thế là, đời trước Kiếm Vương ra sức quyến rũ, làm cho đạo cô Ma Nham Đạo Cung chủ mê đến thần hồn điên đảo, còn ngủ với người ra, thuận tiện lừa luôn hai bí tích của Ma Nham Đạo Cung.

Lúc đó lão luôn miệng nói muốn cùng vợ ly dị, tiếp đó lấy Ma Nham Đạo Cung chủ.

Cung chủ người ta ngay cả chức chưởng môn còn muốn từ bỏ, buông hai tay hai chân theo đời trước Kiếm Vương.

Ngay lúc đó bà ta chịu áp lực đến cỡ nào? Quả thực bị ngàn người lên án, toàn bộ võ đạo đều chửi bà trơ trẽn, không chỉ hủy hoại danh dự người xuất gia, còn hủy gia đình người ta.

Kết quả, cha vợ tra nam của Lý Thiên Thu sau khi chiếm được bí tịch, lập tức liền thay đổi.

Hắn vô cùng uyển chuyển tỏ ý: Người yêu, ta càng nghĩ, vẫn không thể bỏ vợ ta được. Bằng không chúng ta tiếp tục duy trì loại quan hệ tình nhân này? Hai mối tình đã thật sự là lâu dài, há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm?

Tiếp đó!

Ma Nham Đạo Cung chủ truy sát tra nam hai mươi mấy năm, sau cùng không có thể giết chết, ngược lại bị ngủ nhiều lần.

Đời trước Kiếm Vương sau khi chết không lâu sau, vị Cung chủ này cũng buồn bực sầu não mà chết.

Trước khi chết, bà kéo tay chưởng môn Ban Nhược, nói nhất định phải rửa sạch nhục đời trướng.

Dưới tình hình như thế, Kiếm Vương Lý Thiên Thu có thể với hạ tử thủ Đại tông sư Ban Nhược à?

Tuyệt đối không thể.

Nhạc phụ mình không chỉ lừa tình cảm, thân thể, bí tịch, còn có tôn nghiêm sư phụ người ta.

Đánh mấy trăm hiệp sau đó.

Đại tông sư Ban Nhược hoàn toàn không thể tránh được, nàng thật không là đối thủ của Lý Thiên Thu.

- Ngươi muốn giết cứ giết, vì sao phải cố làm ra vẻ? - Ban Nhược cả giận nói:

- Rõ ràng một đại tông sư, lại giả trang thành hình dạng một ông nông dân già cho ai nhìn?

Lý Thiên Thu bất đắc dĩ phải đáp lời:

- Ban Nhược sư muội, khí vũ hiên ngang của ta là giả vờ, hình dạng lão nông này mới là mặt thật của ta,

Ban Nhược càng thêm xem thường, đời trước Nam Hải Kiếm Vương phong thần tuấn lãng cỡ nào?

Lý Thiên Thu trước mắt này, hầu hết thời gian chính là một nông dân, rõ ràng bôi nhọ tên tuổi một đại tông sư, căn bản không xứng làm truyền nhân sư công (chồng sư phụ)?

Ồ? Ta vì sao phải kêu tên cặn bã kia là sư công?

Lý Thiên Thu nói:

- Ban Nhược sư muội, muội đến tột cùng phải tới lúc nào mới bằng lòng bỏ qua?

Ban Nhược nói:

- Lúc nào ngươi chết, ta đương nhiên liền bỏ qua.

Lý Thiên Thu nói:

- Ta bây giờ còn không thể chết được, vậy thì làm sao? Chờ Thẩm công tử chữa khỏi phu nhân của ta xong, ta tự mình đi Ma Nham Sơn Đạo Cung, đến lúc đó muốn giết muốn chém, tùy ý sư muội xử trí được không?

Lý Thiên Thu bên này là đánh giả.

Thế nhưng Thẩm Lãng bên này chính là đang đánh thật!

Tăng binh Đại Kiếp Tự thật cuồng nhiệt, mỗi một chiêu đều là đồng quy vu tận.

Mặc dù nhân số Thẩm Lãng bên này chiếm ưu thế, nhưng khí thế lại bị áp đảo, thương vong không ngừng tăng lên.

Nhất là Đầu đà Khổ Nan.

Lúc trước ông ta xảo quyệt sợ chết thế nào?

Tới Đại Kiếp Cung, cả người giống như thần công hộ thể vậy, một mình độc chiến ba cao thủ, lại vẫn uy phong lẫm lẫm.

Giống như Đại Kiếp Cung thật có thần linh ở che chở những thứ tăng binh này vậy.

Khí thế kia kinh người đến tột đỉnh.

Liên quân Thẩm Lãng cùng Arunana, lại phải bị thua thiệt.

Cũng chính là vào lúc này.

Thuốc nổ bùng nổ như là sấm rền.

Tiếp đó, tuyết lở phát sinh.

Kinh thiên động địa, núi lở đất mòn.

Đương nhiên!

Đại Kiếp Cung ở trên đỉnh núi, chắc là sẽ không gặp tuyết lở.

Nhưng toàn bộ mặt đất đều đang run rẩy kịch liệt.

Trong phút chốc, có cảm giác cả ngọn núi cũng dao động.

Từng đợt tiếng vang, giống như địa long trở mình vậy.

Tiếp đó...

Đại Kiếp Cung còn dư lại gần một nửa, bỗng nhiên không ngừng sụp xuống liên tiếp.

- Ầm ầm ầm rầm...

Nguyên bản Đại Kiếp Cung còn dư lại gần một nửa hoàn chỉnh, lúc này hoàn toàn trở thành phế tích.

Tức khắc, Tăng binh Đại Kiếp Tự kinh ngạc sững sờ!

Đầu đà Khổ Nan cũng hoàn toàn kinh ngạc sững sờ!

Cái này... Cái này là vì sao vậy?

Thật chẳng lẽ chính là thiên thần nổi giận à?

Lẽ nào hôm nay ta đại chiến Đại Kiếp Cung, lọt vào rãnh trời à?

Cao xanh ơi?

Người đến tột cùng có cái ý chỉ gì gì vậy?

Người hãy nói cho chúng con biết?

Nói cho chúng con biết với?

Trong phút chốc, sĩ khí tăng binh Đại Kiếp Tự hoàn toàn xuống dốc không phanh.

Thậm chí giống như một món đồ chơi nào đó được bơm hơi bị thủng một lỗ, không khí bên trong nháy mắt bị xì ra hết.

Cả người hoàn toàn teo héo.

Nhưng mà, liên quân Thẩm Lãng cùng Arunana lại khí thế như hồng, điên cuồng phản sát.

Chiến cuộc trong nháy mắt lật đổ.

Biến thành đè bẹp một phía.

Tăng binh Đại Kiếp Tự đều chết thảm.

Bọn họ lúc này, trong lòng tràn đầy uể oải cùng sợ hãi, đã không hề còn ý chí chiến đấu.

Trải qua ngắn ngủi tàn sát xong xuôi, tăng binh còn sót lại đều chạy trốn.

...

- Ầm ầm ầm ầm...

Tuyết lở vẫn còn tiếp tục.

Như là vô số sóng to gió lớn vậy, cuốn phăng tất cả dưới chân núi.

Toàn bộ Đại Tuyết Sơn, vẫn ở chỗ cũ điên cuồng run rẩy.

Thậm chí trận tuyết lở này, càng lúc càng lớn.

Thế nhưng!

Tuyết lở đối với vua Khương Arutai đã kết thúc!

Võ công của gã quá cao, dù cho tuyết lở điên cuồng trút xuống, thân thể gã vẫn vững vàng ghim trên mặt đất.

Tiếp đó, cả người vô cùng sợ hãi, giống như rơi vào tận thế.

Đối mặt như thế trời đất oai, bất luận kẻ nào đều có thể sợ hãi, nhất là loạn dân tộc dã man như Khương quốc.

Dù cho Arutai cũng không ngoại lệ.

Không biết đi qua bao lâu!

Tất cả cuối cùng kết thúc.

Trước mắt lại khôi phục sáng rực!

Tận thế kết thúc?

Long trời lở đất kết thúc?

Cái Đại Tuyết Sơn này vẫn còn? Arutai ta đây cũng vẫn còn?

Lại một lần nữa mở mắt.

Tình cảnh trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Tuyết đọng trước mắt, gần như không còn nữa.

Bởi vì nơi này là là trên đỉnh núi, tất cả tuyết đọng đều tràn xuống dưới chân núi.

Đại Tuyết Sơn vốn lộng lẫy tựa như một nàng tiên đứng sừng sững trên thế giới.

Mà hôm nay toàn bộ tuyết đọng tróc từng mảng xong xuôi, cả ngọn núi đều là nham thạch dữ tợn.

Giống như một người lột quần áo, lộ ra thân thể già nua.

Đại quân của gã thì sao?

Trực tiếp đã không thấy tăm hơi.

Tầm ba bốn vạn đại quân, gần như đều không thấy.

Toàn bộ bị sóng tuyết cuốn phăng đi.

Nhưng còn dư lại mấy nghìn người.

Bọn họ sở dĩ sống sót, không phải là bởi vì quá mạnh mẽ, mà là bởi vì số quá may.

Lúc tuyết lở phát sinh, bọn họ đứng ở một góc. Lúc tuyết lở cuốn phăng tất cả, bọn họ kịp rút vào một khe đá lớn nên mới đượ cứu.

Nhưng dù cho bọn họ sống sót, đã hoàn toàn không có một chút ý chí chiến đấu.

Thiên thần nổi giận, thiên thần nổi giận.

Khiến cho mấy nghìn tên Khương binh này, trực tiếp quỳ trên mặt đất ra sức dập đầu.

- Thiên thần ơi, con sai rồi, con sai rồi!

- Thiên thần bớt giận, thiên thần bớt giận!

Nhưng mà vào lúc này!

Từ trên núi hết đám này đến đám tăng binh nọ chạy trốn xuống như chim muông tan tác vậy.

Đầu đà Khổ Nan cũng chạy thoát! Toàn bộ thế giới quan của ông ta đều phải lật đổ. Ông ta một lòng chỉ trở lại Đại Kiếp Cung, muốn khôi phục vinh quang Đại Kiếp Cung. Nhưng mà thiên thần giống như không chào đón bọn họ?

Đầu đà Khổ Nan bây giờ chỉ muốn rời khỏi ở đây, tìm một chỗ yên tĩnh cảm ngộ, thu nạp lại cái tâm linh đã bị vụn vỡ của chính mình.

Nhìn thấy những thứ Tăng binh Đại Kiếp Tự này chạy trốn, võ sĩ Khương quốc cũng muốn bỏ chạy khắp nơi.

Nhưng mà vào lúc này!

Bỗng nhiên trên núi truyền xuống một tiếng rống lớn:

- Trốn chỗ nào? Toàn bộ quỳ xuống không nên cử động.

Thanh âm này thật sự do Đại Ngốc phát ra ngoài.

Thế nhưng đi qua cái loa sắt phóng đại, cộng thêm tiếng vọng của núi non, ngược lại tựa như thần linh đang nói chuyện.

- Thiên thần nói chuyện.

- Thiên thần xuống chỉ.

Tức khắc mấy nghìn Khương binh may mắn còn sống sót, quỳ trên mặt đất thật chỉnh tề.

- Các ngươi cũng biết tại sao lại làm tức giận thiên thần à?

Đại Ngốc căn cứ Thẩm Lãng phân phó, ra sức gằng giọng.

Nhưng vẫn là không có uy thế đáng nói, cũng may có núi hồi âm.

- Arunana mới là vua duy nhất của Khương quốc, Arutai là vua giả, nhưng mà các ngươi dám đi theo vua giả, truy sát vua thật, cái này mới đưa đến thiên thần tức giận, núi lở đất mòn.

- Arutai, bây giờ cho ngươi một cái cơ hội, ngươi và Arunana quyết một trận tử chiến.

- Người thắng, chính là vị vua đích thực của Khương quốc! Người thua, chết!

Nghe những lời này, Arutai hết hồn.

Bây giờ thiên thần còn phải cho ta cơ hội à?

Nhưng mà vào lúc này, Tô Kiếm Đình vọt tới nói:

- Đại vương, cái này là âm mưu của Thẩm Lãng, cái này là âm mưu của Thẩm Lãng. Chúng ta đi nhanh lên, vội vàng xuống núi, tiếp đó ở dưới chân núi bao vây. Arunana cùng Thẩm Lãng ở trên núi này không được bao lâu, nhất định sẽ xuống núi, đến lúc đó có thể chém sạch sẽ bọn chúng.

Chất giọng phía trên lại một lần nữa vang lên.

- Arutai, ta sẽ cho ngươi cơ hội một lần, muốn chứng minh ngươi có phải vị vua duy nhất của nước hay không?

- Bắt đầu cùng Arunana đánh một trận, người thắng làm vua!

Tức khắc, mấy nghìn binh sĩ Khương quốc quỳ trên mặt đất đưa mắt nhìn về hướng Arutai.

Ánh mắt kia ý kiến đặc biệt rõ ràng, cái này là chỉ ý của thiên thần, chẳng lẽ ngài không nghe theo?

Nếu như ngài dám lùi bước, ngài có tư cách gì trở thành vua nước Khương kia chứ?

Nếu như ngài không dám đi thì tất cả mọi người sẽ coi thường ngài đó.

Tô Kiếm Đình lớn tiếng:

- Đại vương, không thể đi, không thể đi a! Cái này là âm mưu của Thẩm Lãng đấy?

Ba trang tuyệt sắc họ Tô, đã có một không biết tung tích, chỉ còn sót Tô Mạc cùng Tô Niễu.

Hai người đàn bà này lại một lần nữa bắt đầu, một người một bên ôm lấy bắp đùi Arutai nói:

- Đại vương không thể đi, không thể đi, cái này nhất định là âm mưu của Thẩm Lãng. Chúng ta vội vàng xuống núi, bao vây đường núi, giết sạch phe của Thẩm Lãng và Arunana.

Mấy nghìn người Khương binh chán ghét nhìn người họ Tô, ánh mắt của bọn họ chăm chú nhìn Arutai.

Nếu như gã không đi, không xứng là vua nữa!

Tay của vua Khương Arutai có chút run rẩy, nói:

- Khói, khói đâu?

Mấy tháng này, gã hoàn toàn không thể rời bỏ thuốc lá Thẩm Lãng biếu tặng.

Cứ hút một điếu thuốc, sẽ hung mãnh vô biên.

Một điếu thuốc tiếp theo, cơ hồ sống thần tiên.

Mỗi ngày gã hút mấy chục điếu, gần như liền tù tì hết điếu này đến điếu nọ.

Hơn nữa thuốc lá này cũng rõ ràng thần kỳ, hút một phát cả người đều có thể hưng phấn, giống như toàn bộ thế giới đều được nắm giữ trong tay ta vậy.

Nửa ngày không hút, cả người sẽ sa sút tinh thần ủ rũ, tứ chi như nhũn ra, thậm chí có chút thời điểm sẽ không tự chủ được mà chảy cả ước mắt cùng nước mũi.

- Khói của ta đâu? - Vua Khương Arutai lại hỏi một lần nữa.

- Không có... Không có. - Người bên cạnh nói.

Làm sao không có?

Vua Khương Arutai mặc kệ đến địa phương nào, đều có thể mang theo bảo bối thuốc lá của gã, dù cho cơm không ăn, cũng phải phê một điếu.

Mà vừa rồi tuyết lở, tuyết lớn cuồn cuộn đổ xuống đã cuốn sạch tất cả vật tư.

Kể cả tầm mấy rương thuốc lá.

Lúc này, chất giọng trên bầu trời lại một lần nữa vang lên.

- Arutai, cơ hội ta cho ngươi không nhận sao? Ngươi muốn dẫn một lần thiên thần tức giận nữa sao?

- Ầm ầm ầm ầm...

Ngay sau đó, trên núi lại truyền đến một tiếng vang như sấm rền.

Nhưng mà, cái này càng giống như là một cảnh cáo.

Núi lở đất mòn không có phát sinh.

Nhưng mấy nghìn tên Khương binh còn lại đã bị dọa tè ra quần, trực tiếp quỳ rạp dưới đất vẫn không nhúc nhích.

- Thiên thần bớt giận, thiên thần bớt giận!

- Đại vương mau đi đi, đại vương mau đi đi, bằng không thiên thần sẽ phải nổi giận!

Tô Kiếm Đình quỳ xuống hô lớn:

- Đại vương không thể đi, đại vương không thể đi!

Hai người đàn bà họ Tô ra sức ôm bắp đùi vua Khương, khóc thét:

- Đại vương không thể đi, đây là âm mưu của Thẩm Lãng, tuyệt đối không thể đi.

Vua Khương Arutai chợt đá bay hai người đàn bà này ra ngoài.

Gã đã không có lựa chọn nào khác.

Nếu như gã không dám đi tới cùng Arunana đánh một trận, vậy cũng sẽ bị tất cả Khương binh còn lại vứt bỏ.

Arutai hét lớn:

- Ngài nói hãy nhớ giữ lời? Nếu như ta chiến thắng Arunana, ta chính là vua của nước Khương?

Tiếng vọng từ trên trời vang lên nói:

- Đúng!

Vua Khương hỏi:

- Ta và Arunana, quyết chiến một chọi một sao?

Thanh âm từ bầu trời nói:

- Đúng!

Vua Khương Arutai nói:

- Thiên thần làm chứng.

- Thiên thần làm chứng!

Tiếp đó, vua Khương Arutai nói:

- Tất cả mọi người đứng dậy, theo ta tiến lên Đại Kiếp Cung! Ta và Arunana quyết đấu một chọi một, người nào thắng người đó chính là vua của nước Khương! Thiên thần làm chứng, vạn dân làm chứng.

Tức khắc, vua Khương mang theo mấy nghìn tên võ sĩ Khương quốc còn lại lên núi!

Tô Mạc cùng Tô Niễu cất giọng run rẩy:

- Kế tiếp phải làm sao? Phải làm thế nào?

Đã giữ không được Arutai.

Phản ứng đầu tiên Tô Kiếm Đình là rời khỏi Đại Tuyết Sơn, hồi bẩm phụ thân.

Thế nhưng trong lòng gã lại có một tia hy vọng, võ công Arutai vô cùng cường đại, tuy rằng không bằng phụ thân Tô Nan, thế nhưng đánh bại Arunana vẫn là dư sức.

Họ Tô làm phản, tuyệt đối không thể rời bỏ chủ lực Khương quốc.

- Tô Niễu, võ công của tỷ cũng cao, khinh công cũng tốt, tỷ lập tức xuống núi, bẩm báo phụ thân biến cố nơi này. - Tô Kiếm Đình nói:

- Tô Mạc cô cô hãy cùng cháu đi tới trợ trận cho đại vương, nhỡ ra Thẩm Lãng có cái mưu kế gì, chúng ta cũng có thể đoán được.

- Được!

Tô Niễu sải bước, chạy như bay xuống núi.

Tô Mạc, Tô Kiếm Đình rất nhanh đuổi kịp bước tiến vua Khương Arutai, lên Đại Kiếp Cung trên đỉnh núi.

Võ công Arutai so với Arunana cao hơn nữa, điểm này mọi người đều biết!

Cho nên một trận chiến này, gã sẽ phải thắng!

...

Trên quảng trường phế tích Đại Kiếp Cung, có vẻ càng yên lặng.

Phía Thẩm Lãng gần ba nghìn võ sĩ, ngồi trên đất.

Bốn năm nghìn võ sĩ của vua Khương Arutai bên này cũng ngồi trên đất.

Tất cả chỉ có ba người đứng, Arunana, Arutai, còn có Đại tông sư Ban Nhược.

Vì sao còn có Đại tông sư Ban Nhược?

Bởi vì nàng là trọng tài trận quyết đấu này.

Ta rõ ràng là tới giết Lý Thiên Thu, làm sao bỗng nhiên biến thành trọng tài vậy?

Nhưng mà cũng không có đi một chuyến uổng công, gặp được di tích Đại Kiếp Cung, còn gặp được một trận tuyết lở, xem như là du lịch.

- Arutai, Arunana, quyết một trận tử chiến, người thắng làm vua, người thua chết, trời đất làm chứng, vạn người làm chứng!

Ban Nhược hô lên trang nghiêm.

Arutai nói:

- Trời đất làm chứng.

Arunana nói:

- Trời đất làm chứng.

Toàn bộ người đang xem cuộc chiến hét lớn:

- Vạn người làm chứng.

Hai người Tô Kiếm Đình cùng Tô Mạc ngồi ở sát mép nhất, hai người gần như không cách nào hít thở.

Vua Khương Arutai có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể chết bây giờ.

Bây giờ chết, với gia tộc họ Tô chính là tai họa ngập đầu.

Nhất định sẽ thắng!

Võ công Arutai vượt qua Arunana nhiều lắm.

Hơn nữa cái này trước mắt bao người, căn bản không năng động bất luận cái gì tay chân.

Trời đất chứng kiến, vạn người chứng kiến.

Đại tông sư Ban Nhược lùi lại, dành sân đấu cho hai người Arutai cùng Arunana.

Toàn bộ sân đấu, khoảng chừng có một nghìn mét vuông.

Arutai cùng Arunana chậm rãi đẩy ra, dừng lại ở vị trí cách nhau ba mươi mét.

Vũ khí của hai người, cơ hồ là giống hệt nhau, cũng là Thanh Long Yển Nguyệt Đao.

Hai người vòng quanh vòng tròn đi lại, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm đối phương.

Arunana tiến vào trạng thái vô ngã.

Dù cho ta đã mang thai, hơn nữa căn cứ bản không phải là đối thủ của Arutai.

Thế nhưng Arunana ta đây không sợ hãi chút nào.

Nhị Ngốc Thẩm Lãng nói ta sẽ thắng, những lời chém gió của hắn đều thực hiện được rồi.

Đại Ngốc tin hắn, sư phụ tin hắn, vậy Arunana ta đây liền cũng tin hắn.

Arutai nhìn chằm chằm người em gái này.

Mặc dù nó mạnh mẽ phi thường, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của ta.

Thở phào nhẹ nhõm.

Một hơi thở này như là sương muối, giống như một nhánh kiếm.

Đại tông sư Ban Nhược quát lên một tiếng lanh lảnh.

- Khai chiến!

Thanh âm này để Thẩm Lãng phân tâm.

Dễ nghe như vậy? Tiếp đó Thẩm Lãng bản năng hướng vòng eo Ban Nhược nhìn lại.

Vòng eo của đại tông sư Ban Nhược thật mảnh dẻ.

- Cặn bã! - Ban Nhược phát hiện ánh mắt Thẩm Lãng trước tiên.

- Giết!

Trận quyết đấu phía trên.

Arutai rống lên một tiếng.

Arunana rống lớn.

Hai người, cũng như như dã thú, múa may Thanh Long Yển Nguyệt Đao điên cuồng đối chiến.

Mang theo khí thế kinh người!

Mang theo lực lượng kinh người.

Nhanh như chớp! Hai cái bóng dáng đan xen lẫn nhau.

Trong nháy mắt, Thanh Long Yển Nguyệt Đao hai người điên cuồng mà chém cùng nhau.

Trận quyết đấu vận mệnh này!

Trận quyết đấu xem ai là vua của nước Khương.

Bắt đầu!

Tiếp đó, kết thúc!

Arunana bằng vào bản năng, dụng hết toàn lực chém một đao tới.

Vốn cho là mình sẽ ói ra máu, vốn tưởng rằng đao sẽ gãy.

Bởi vì nàng biết, võ công của mình không bằng Arutai.

Thế nhưng...

Đao của Arutai gãy.

Thân thể của vua Khương Arutai trực tiếp bay ra ngoài, máu tươi cuồng phún.

- Tại sao phải như thế? - Arunana một trận ngạc nhiên.

Arutai trên không trung phun máu, khiếp sợ hoàn toàn không thể tin nổi.

- Tại sao phải như thế? Võ công của ta rõ ràng mạnh hơn Arunana rất nhiều, vì sao thoái hóa nhiều như vậy?

Nhưng mà, gã không chiếm được đáp án!

Đao thứ hai của Arunana mang theo thế lôi đình, chợt chém tới.

- Xoẹt...

Trong nháy mắt, vua Khương Arutai bị chặn ngang chém thành hai đoạn!

Máu tươi tiêu bắn.

Vị vua Khương mới dã tâm bừng bừng này, mới vừa đăng vị không đến mấy tháng.

Trực tiếp chết bất đắc kỳ tử!

Toàn tràng khiếp sợ!

Mà Thẩm Lãng hét lớn:

- Arutai đã chết! Từ nay về sau, Arunana là vua duy nhất của Khương quốc!

- Bắt phản bội Tô Kiếm Đình, bắt phản bội Tô Mạc!

Thẩm Lãng hướng Tô Kiếm Đình cùng Tô Mạc chỉ một cái.

Tức khắc, hai người gần như hồn phi phách tán!

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất! Các vị à, có phải hay không ta bình thường viết quá nhiều, một vạn tám ngàn chữ không tính là bạo sao? Vé tháng thực sự cầu được có chút vô lực, lạy xin chư vị đại nhân xuất thủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện