Quyển 1 - Chương 56: Hồng nhan điêu tàn
Lâm Ngọc Thược nằm trên đất ngửa mặt lên trời, ngơ ngác nhìn bầu trời xanh thắm.
Mây trắng thong thả, trời xanh như trước.
Nhưng quần áo trắng như tuyết của nàng, lúc này lại dính đầy bụi bặm, ngã trên đất, trở nên ảm đạm.
Ngực bụng có một vết thương thật lớn, không thấy máu chảy ra, mà là một mảnh đen thui, như bị lửa đốt cháy thành than cốc.
Sinh cơ của thiếu nữ đã hoàn toàn đoạn tuyệt.
Trước ranh giới của cái chết, một cảnh tượng lại hiện lên trước mắt, bên tai như còn vang lên tiếng hét cuồng nộ.
- Bọn họ nói ngươi đánh Lam sư đệ trọng thương, rốt cuộc là tại sao, chuyện gì xảy ra?
- Cẩu tặc Yến Triệu Ca ba lần bốn lượt hại ta, Lam Văn Ngôn là chó săn của hắn, ta lưu hắn một mạng, là đã hạ thủ lưu tình!
- Trong này chắc có sai lầm gì đó, chúng ta cùng về núi giải thích rõ với trưởng bối trong tông môn...
- Bây giờ trở về núi, giống như tự chui đầu vào lưới, ngươi muốn cho ta chết trong tay của cẩu cha con Yến Triệu Ca sao?
- Ta chỉ là...
- Hỏi ngươi lần cuối, ngươi đi theo ta, hay trở lại tìm Yến Triệu Ca?
- Diệp Cảnh, ngươi bình tĩnh lại một chút, ta đã nói chuyện vài lần với Yến sư huynh, hắn không có ý nhằm vào ngươi, trong này khẳng định có hiểu lầm.
- ... không đứng bên ta, chính là đứng bên Yến Triệu Ca, người của Yến Triệu Ca, đều là địch nhân của ta!
Cho tới giờ khắc này, vẻ kinh ngạc trong mắt của Lâm Ngọc Thược còn không tán đi.
Trước đây dù bất kể như thế nào, nàng cũng không ngờ, ngoài ý muốn gặp lại sau cách xa lâu ngày, cuối cùng lại có kết quả như thế này.
Ánh mắt của Lâm Ngọc Thược dần dần tan rã, ngược lại trên mặt lại toát ra vẻ thoải mái.
"Từ ngày ta đi theo Yến sư huynh quay về Quảng Thừa Sơn, có lẽ đã định trước sẽ có kết quả như ngày hôm nay?"
"Đây chính là số mệnh của ta... sao?"
Một ngày này, hồng nhan chưa chân chính nỡ rộ hào quang, liền điêu tàn.
...
Ngoài Lâm Uyên Thành, Đông Đường quốc, trên vùng hoang dã gần Trấn Long Uyên và Lộc Liêu Sơn Mạch, một lão giả đứng chắp tay sau lưng.
- Lâm Ngọc Thược?
Lão giả quay đầu nhìn người đứng sau lưng:
- Lão phu nhớ không lầm, đó là nữ đệ tử có gút mắt với Yến Triệu Ca, cùng Diệp Cảnh đi?
Lão giả chính là Chủ Sự Trưởng lão của Quảng Thừa Sơn tại Đông Đường quốc, Nghiêm Húc.
Võ giả phía sau hắn gật đầu:
- Không sai, cũng là một đệ tử trẻ tuổi rất xuất sắc, đáng tiếc lúc phát hiện, đã chết, không có biện pháp cứu sống.
- Có thể nhìn ra là ai đã hạ thủ không?
- Không cách nào xác định mục tiêu cụ thể, chỉ có thể phán đoán đối phương tu luyện Võ đạo chứa liệt hoả cực mạnh.
Nghiêm Húc hỏi:
- Nàng tới Đông Đường, là tìm Yến Triệu Ca, hay tìm Diệp Cảnh?
Võ giả này lắc đầu nói:
- Chuyện này thì thuộc hạ cũng không cách nào xác định, bất quá hơn phân nửa là để tìm Yến Triệu Ca.
- Theo thuộc hạ biết, trên đường nàng đến Đông Đường, đã biết tin tức Diệp Cảnh trong Trấn Long Uyên còn sống.
- Huống chi, dù sao nàng cũng theo Yến Triệu Ca, sáng suốt mà nói, phải giữ một khoảng cách với Diệp Cảnh.
- Trước đây Diệp Cảnh sống chết không rõ, quan tâm một chút cũng không có gì, hiện tại nếu biết Diệp Cảnh chưa chết, vẫn tiếp tục tới Đông Đường, có lẽ là vì Yến Triệu Ca.
Võ giả này nói đến đây, hơi do dự một chút.
Nghiêm Húc nhàn nhạt hỏi:
- Làm sao?
Võ giả này trả lời:
- Có một ít lời đồn đãi chưa được chứng thực, nghe nói lúc Yến Triệu Ca đến Đông Đường, cùng một nữ đệ tử khác của bản môn là Tư Không Tinh đi tương đối gần.
- Lâm Ngọc Thược có phải cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp hay không? Dù sao, nàng và Yến Triệu Ca vẫn chưa có hôn phối, người trẻ tuổi mà, tâm tư có chút biến động, cũng bình thường.
Nghiêm Húc nghe vậy, trầm mặc không nói, sau một lúc lâu mới mở miệng:
- Đưa lão phu đi xem thi thể của nữ đệ tử kia.
Nhìn vết thương giữa bụng ngực của Lâm Ngọc Thược, Nghiêm Húc trầm mặc thật lâu, đột nhiên đưa bàn tay của mình ra.
Lòng bàn tay của hắn một mảnh đỏ tím, Cương khí bốc lên, giống như ngưng tụ thành một đoàn lửa màu tím chân thật.
Chính là đích truyền Võ đạo của Quảng Thừa Sơn, một trong Thái Thượng Bát Cực, Đâu Suất Chưởng.
Vẻ mặt của Nghiêm Húc không biểu tình, một chưởng đập trên miệng vết thương Lâm Ngọc Thược.
Thi thể thiếu nữ khẽ chấn động một chút, bên ngoài thân thể có tử quang loé lên rồi biến mất.
Nghiêm Húc thu bàn tay về, quay đầu lại nhìn Võ giả này.
- Yến Triệu Ca cũng tu luyện qua Đâu Suất Chưởng...
Võ giả này giật mình, cúi đầu nói:
- Thuộc hạ phát hiện Lâm Ngọc Thược, thì nàng đã bỏ mình, không biết là người nào hạ thủ, nhưng Lâm Ngọc Thược chết dưới Đâu Suất Chưởng của bản môn, phạm vi hung thủ đã giới hạn, thuộc hạ sẽ đi điều tra.
Nghiêm Húc nhàn nhạt gật đầu:
- Điều tra kỹ càng, tuy rằng Lâm Ngọc Thược là bạch y đệ tử, nhưng dù sao cũng là đệ tử của bản môn, há có thể chết không minh bạch sao?
- Ngoài ra, từ địa phương phát hiện ra thi thể cô gái này, hướng về bốn phía tìm kiếm kỹ, có lẽ sẽ có tung tích của Diệp Cảnh.
- Tìm không được cũng không sao, tìm được rồi cũng không nên lộ ra, trực tiếp mang đến gặp ta, có dấu vết gì, dọn dẹp đi, đừng lưu lại đầu mối cho người khác.
Trong lòng Võ giả thuộc hạ của hắn khẽ nhúc nhích, khom người đáp:
- Vâng.
...
Trong Lộc Liêu Sơn Mạch, đoàn người của Yến Triệu Ca, đang bước trên đường về.
Yến Triệu Ca vừa đi, vừa suy nghĩ trong đầu, thông qua tin tức của đám người Triệu Nguyên, Triệu Hạo có được.
"Không chỉ ở Thiên Đông châu có cứ điểm, ở Thiên Bắc châu cũng có cứ điểm..."
Trong lòng Yến Triệu Ca tính toán:
"Như vậy có thể nói rõ là, ngoài Quỷ Phủ lão nhân Hàn Thịnh ra, cái thế lực này còn có những cường giả cảnh giới Đại Tông Sư khác hay không?"
"Nếu như ở Thiên Bắc châu cũng có một Đại Tông Sư như Hàn Thịnh làm người dẫn đầu, như vậy cái thế lực này là do mấy người như Hàn Thịnh liên hợp lại, hay là trên đầu bọn hắn còn thủ lĩnh càng cao hơn?"
Yến Triệu Ca "chậc" một cái:
"Thiên Đông châu cùng Thiên Bắc châu đều có người của bọn họ, vậy địa phương khác thì sao?"
"Bên ngoài Thiên Vực có hay không?"
Mắt của Yến Triệu Ca hơi híp lại:
"Thiên Đông châu có Trấn Long Uyên, Thiên Bắc châu có Thương Ám Hà, đều là từ Địa Ngục đi ra ngoài..."
"Quỷ Phủ lão nhân làm việc, dừng chân ở Trấn Long Uyên, những người khác của cái thế lực này nếu có hành động, chỉ sợ cũng Địa Ngục có quan hệ."
Trực giác của Yến Triệu Ca cảm thấy chuyện này có chút không tốt.
Bát Cực Đại thế giới sau Đại Phá Diệt, đại sự ảnh hưởng lớn nhất, cải biến cách cục của thế giới, đứng đầu đó là Địa Vực dị biến thành Địa Ngục, cùng với Viêm Ma Đại thế giới xâm lấn.
Cũng khó trách sự tình liên quan đến Địa Ngục, liền xúc động thần kinh nhạy cảm của tất cả mọi người.
"Nhưng mà khá tốt, sau khi hoạt động trong bóng tối bị bại lộ, muốn bắt được đầu mối liền dễ hơn rất nhiều."
Yến Triệu Ca vừa nghĩ tới, tầm nhìn chuyển dời đến trên người của Triệu Hạo.
"Xử lý hắn như thế nào đây? Ừ, mặc kệ nói như thế nào, trước phải thông báo cho Triệu thế bá."
Yến Triệu Ca bĩu môi, bất kể là cha mình, hay là Nhị sư bá, cũng không thể cam tâm tình nguyện thấy một Hoàng tử có địch ý với Quảng Thừa Sơn trở thành Đông Đường Thái tử, thậm chí sau này còn làm Đông Đường Quốc chủ.
Trong lúc đang suy nghĩ, một hắc y Võ giả tới gần, báo cáo:
- Công tử, có tin khẩn.
Yến Triệu Ca nhíu mày:
- Thế nào, tìm được Diệp Cảnh sao?
Đối phương lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Bên Lâm Uyên Thành có tin tức, Lâm Ngọc Thược Lâm cô nương, bị người giết.
- Gì?
Trong lúc nhất thời, Yến Triệu Ca chỉ cảm thấy hết mức hoang đường (vô lý).
Bình luận truyện