Quyển 1 - Chương 86: Thiếu nhất chính là thời gian
Sư tổ của Yến Triệu Ca, Tề Thiên Thủ Nguyên Chính Phong, mặc kệ nguyên nhân gì, hiện nay vẫn là Đại Tông Sư.
Truyền nhân của hắn, ba người xuất sắc nhất, được xưng là Quảng Thừa tam anh.
Đó là Đại sư bá của Yến Triệu Ca, thủ toạ Chưởng Hình Điện của Quảng Thừa Sơn, Thiết Sư Tử Vương, Thạch Thiết.
Nhị sư bá của Yến Triệu Ca, thủ toạ Chấp Sự Điện của Quảng Thừa Sơn, Tiềm Long, Phương Chuẩn.
Cùng với cha của Yến Triệu Ca, đệ tử sau cùng của Nguyên Chính Phong, hiện đang là thủ toạ Truyền Công Điện của Quảng Thừa Sơn, Yến Địch.
Thầy trò bốn người Nguyên Chính Phong, Yến Địch, còn các cường giả khác của Quảng Thừa Sơn, trong cảnh giới Đại Tông Sư, thực lực còn mạnh hơn Đại Nhật Thánh Tông.
Dù không tính Nguyên Chính Phong, về phương diện Đại Tông Sư, Quảng Thừa Sơn so với Đại Nhật Thánh Tông không yếu hơn.
Nhưng tiếc rằng, phía trên còn có Võ Thánh Hoàng Quang Liệt.
Càng làm cho Quảng Thừa Sơn lo lắng là, tuổi của Nguyên Chính Phong đã cao.
Dưới tình huống bình thường, Nguyên Chính Phong kỳ thật đang ở tuổi trung niên, cũng không tính là già.
Nhưng bị thương vào căn cơ, không chỉ ảnh hưởng đến thành tựu Võ Thánh, mà còn ảnh hưởng tới tuổi thọ của Nguyên Chính Phong.
Thời gian càng dài, hy vọng trùng kích Võ Thánh của Nguyên Chính Phong càng thấp.
Những cường giả khác của Quảng Thừa Sơn, trong thế hệ trước, chỉ có Nguyên Chính Phong là có hy vọng lớn nhất.
Mà tầng lớp giữa, lấy Yến Địch dẫn đầu, cũng có người có hi vọng thành tựu Võ Thánh.
Nhưng so với Nguyên Chính Phong, càng cần thêm thời gian và kỳ ngộ.
Hết lần này tới lần khác, Quảng Thừa Sơn thiếu nhất chính là thời gian.
Một mặt là áp lực mà Đại Nhật Thánh Tông mang tới, một mặt vì thân thể của mình, khiến Quảng Thừa lão Chưởng môn Nguyên Chính Phong không thể làm khác hơn là đưa ra quyết định như thế này.
Lần bế tử quan trùng kích Võ Thánh cảnh sắp tới, hoặc thành công, hoặc chết.
Yến Triệu Ca là con của Yến Địch, đối với tình hình của bản môn, rất rõ ràng.
Biết được thứ mà Quảng Thừa Sơn cần nhất hiện nay là gì.
Với tri thức tích luỹ của Yến Triệu Ca, theo thực lực của hắn không ngừng tăng lên, tìm tòi nghiên cứu, áp dụng thực tế, đem lý luận kết hợp với thực tế.
Làm sao để tạo ra một Võ Thánh, Yến Triệu Ca còn đang tìm hiểu.
Siêu phàm nhập thánh, là khó khăn cỡ nào.
Cho dù có biện pháp, với tình huống của Bát Cực Đại thế giới hiện tại, điều kiện hoàn cảnh cùng tài nguyên rất khó thoả mãn.
Nhưng mà, hốt thuốc đúng bệnh.
Sau khi Yến Triệu Ca đi tới thế giới này, biết rõ hoàn cảnh của mình hiện tại, nghiên cứu coi trọng nhất chính là nhằm vào vết thương cũ của lão Chưởng môn Nguyên Chính Phong.
Trình độ quan trọng vượt qua Nội Tinh Lô, chỉ là độ khó của chuyện này lớn hơn.
Nếu như thành công, không chỉ Nguyên Chính Phong khôi phục thương thế, càng có mấy phần nắm chắc trùng kích Võ Thánh cảnh..
Hoàng Quang Liệt bế quan lần thứ hai, mang tới áp lực, khiến cho Nguyên Chính Phong cùng Quảng Thừa Sơn mạnh dạn tiến thủ, không thể tiếp tục đi từng bước nữa.
A Hổ nhếch miệng nói:
- Nhắc tới vị Phổ Chiếu công tử Hoàng Kiệt kia, bình thường không thấy bóng dáng, có phải được vị lão Tông chủ của Đại Nhật Thánh Tông tự mình giáo dục hay không đây?
Hứa Xuyên nghe vậy cũng mỉm cười:
- Không phải không có khả năng, nhưng đoán chừng chỉ là chỉ điểm đơn giản, nếu đích thân dạy bảo, Hoàng Quang Liệt không có nhiều thời gian như vậy.
Yến Triệu Ca thì híp mắt lại:
"Phổ Chiếu công tử Hoàng Kiệt. . . Có chút ý tứ."
Lúc này, Hứa Xuyên nhận được tin tức từ thuộc hạ truyền đến, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
- Yến thiếu, biên giới có động tĩnh khác thường, có càng nhiều cường giả của Đại Nhật Thánh Tông tiến vào Đông Đường, tu vi, số lượng không xác định.
Yến Triệu Ca gật đầu nói:
- Vị trí của chúng ta, phóng một số tin tức ra ngoài, mê hoặc đối phương.
- Duy trì liên hệ với bản môn, chúng ta cần những người khác giúp đỡ che giấu hành tung.
Hứa Xuyên đáp:
- Ta rõ.
Yến Triệu Ca nhìn về phía phòng tuyến Cảnh Dương Thành của Đông Đường quốc, ánh mắt sâu thẳm.
Đoàn người tiếp tục di chuyển, có lúc gặp phải đám người tìm kiếm của Đại Nhật Thánh Tông, nhưng nhanh chóng đột phá vòng vây tránh thoát.
Sau một lần thay đổi địa điểm, đám người Yến Triệu Ca đột nhiên nhận được tin tức.
Đại Hoàng tử Triệu Nguyên của Đông Đường quốc, bị Võ giả của Đại Nhật Thánh Tông bao vây.
Vẻ mặt của Yến Triệu Ca cười mà không cười, nhướng mày:
- Triệu Nguyên thế huynh tuy không phải thái tử giám quốc, nhưng lúc này cũng nên nắm chặc cơ hội biểu hiện.
- Triệu thế bá xuất chinh, hắn không ở lại Cảnh Dương Thành, tại sao lại chạy ra ngoài?
- Không phải nhường cơ hộ cho Tam Hoàng tử Triệu Thịnh chứ?
Hứa Xuyên có chút phiền não trả lời:
- Khi Cẩn Vương Triệu Thế Liệt rút lui, hắn đã làm hư hại Linh văn của Cảnh Dương đại trận.
- Một vị Đại Tông Sư khác của Đông Đường, phải tọa trấn Cảnh Dương Thành, Triệu Nguyên cùng Triệu Thịnh đều phụng mệnh (tuân theo) đi ra ngoài sửa chữa Linh văn.
Hắn nhìn về phía Yến Triệu Ca, trầm giọng nói:
- Nghiêm trưởng lão của bản môn, thì mang theo Võ giả của bản môn, ra khỏi thành quét sạch tàn dư của Đại Nhật Thánh Tông cùng Triệu Thế Liệt.
- Vốn cho rằng rất an toàn, nhưng bởi vì Tiêu Thăng chết, Đại Nhật Thánh Tông gia tăng binh mã, cho nên gặp phải chuyện này.
Yến Triệu Ca hỏi:
- Đã như vậy, Nghiêm Húc đâu? Hắn mặc kệ chuyện này à?
Hứa Xuyên nhạt nhẽo nói:
- Tam Hoàng tử Triệu Thịnh gặp nạn trước, Nghiêm trưởng lão đi cứu viện bên kia, trong lúc nhất thời không thể cứu Đại Hoàng tử.
Yến Triệu Ca cười cười mà không lên tiếng, cúi đầu nhìn xuống địa đồ:
- Cách chúng ta không xa a.
Hứa Xuyên nhíu mày, nhìn về phía Yến Triệu Ca:
- Yến thiếu, chúng ta. . .
- Nếu có khả năng, đương nhiên phải giúp rồi.
Yến Triệu Ca búng tay, đi trước.
Hứa Xuyên cười khổ một tiếng:
- Yến thiếu nói như thế nào thì làm thế đó, Hứa mỗ hôm nay liều mình bồi quân tử.
Đoàn người của Yến Triệu Ca xuyên qua núi đồi, rất nhanh cảm thấy mặt đất dưới chân rung động.
Không khí trước mắt, có vài phần nóng cháy, sóng nhiệt cuồn cuồn càng ngày càng mạnh.
- Võ đạo của Đại Nhật Thánh Tông.
Trong lòng đám người Yến Triệu Ca đã đoán trước, tiếp tục chạy nhanh, quả nhiên thấy dưới chân núi phía xa, có hai phe Võ giả đang chiến đấu kịch liệt.
Một phe, chính là Võ giả Đông Đường lấy Đại Hoàng tử Triệu Nguyên của Đông Đường quốc cầm đầu.
Còn bên kia, tất nhiên là Võ giả của Đại Nhật Thánh Tông.
Số lượng Võ giả của Đại Nhật Thánh Tông nhiều hơn, thực lực cá nhân cũng mảnh hơn, đám người Triệu Nguyên tràn ngập nguy cơ.
Yến Triệu Ca không nói lời nào, mang theo đám người Hứa Xuyên sát nhập chiến trường.
Cứu người như cứu hoả, Yến Triệu Ca không giữ lại, vung ra Bích Long Linh Kiếm giết tới đối phương binh bại như núi đổ.
Đoàn người của Quảng Thừa Sơn giết tới trước mặt Triệu Nguyên, vị Đại Hoàng tử của Đông Đường này cười khổ nói:
- Nghe nói Đại Nhật Thánh Tông gia tăng binh mã, chúng ta nhanh chóng lui về, ai biết lại gặp phải.
Yến Triệu Ca nghĩ thầm, con đường "ca" quay về Cảnh Dương Thành là trọng điểm ngăn cản của đối phương, các ngươi lại đâm đầu vào.
- Thế huynh lần này bị ta liên luỵ, về Cảnh Dương Thành khó khăn, hay là đi địa phương khác đi.
Đang nói, đám người Quảng Thừa Sơn cùng Đông Đường hợp lại, cùng nhau xé ra vòng vây của Đại Nhật Thánh Tông, đột phá ra ngoài.
Sau khi bỏ rơi truy binh, mới có lúc rãnh nói chuyện với nhau, Triệu Nguyên vừa đi vừa lắc đầu nói:
- Triệu Ca ngươi đánh chết Tiêu Thăng, nổi danh khắp thiên hạ, chỉ là Đại Nhật Thánh Tông trả thù, ngươi phải cẩn thận hơn.
Bị ta liên luỵ, không chỉ là Đại Nhật Thánh Tông bên kia. . .
Yến Triệu Ca đang nghĩ thầm, đột nhiên giật mình.
A Hổ cùng Hứa Xuyên cùng các Tiên Thiên Tông Sư, tầm nhìn hướng về phía xa.
Ở nơi nào, một vòng mặt trời kim sắc, đang mọc lên từ quần sơn trùng điệp.
Trong mặt trời kim sắc, một bóng người dần hiện lên, lão giả mặc kim bào, mặt vuông tai to một mắt.
Cường giả cảnh giới Đại Tông Sư!
Bình luận truyện