Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
Quyển 2 - Chương 121: Lại một hành trình
Dịch giả: rolland
Thành công thuyết phục Phó Ân Thư, tâm tình của Yến Triệu Ca không tệ.
Dù sao, đây cũng không phải việc nhẹ nhõm, bởi vì vị Phó sư bá này, cách làm đều dựa vào yêu thích các nhân, bằng vào tâm trạng của bản thân.
Ngàn vàng khó mua được lòng người vui vẻ, đạo lý có lúc không thể nói được.
Nếu không phải cần thiết, Yến Triệu Ca cũng không có tâm tư dây dưa với nàng.
Nhưng tình hình lần này tương đối phức tạp, lần đầu tiên Yến Triệu Ca gặp Phong Vân Sanh đã tính toán chuyện này.
Nếu không phải Phó Ân Thư đột nhiên xuất quan mà nói, cũng không đến nỗi sinh ra nhiều chuyện như vậy.
Bởi vì truyền thừa trước Đại Phá Diệt đã mất, rất nhiều thứ phải bắt đầu lại từ đầu, lý giải đối với Thái Âm Chi Thể của Thái Âm Chi Nữ trong thiên hạ hiện nay dưới mắt Yến Triệu Ca vẫn là có hạn.
Mặc dù biết Thái Âm Chân Kinh giúp ích cho Thái Âm Chi Nữ tu luyện, nhưng có nhiều chuyện đến nay thế nhân không biết.
Yến Triệu Ca đọc rất nhiều bí điển trong Thần Cung, ngoại trừ Thái Âm Chân Kinh ra, còn có những điển tịch liên quan đến Thái Âm Chi Nữ.
Trong đó có vài thứ, cũng không giới hạn ở Thái Âm Chi Nữ, đối với Võ giả khác cũng có tác dụng.
Yến Triệu Ca đối với chuyện này cảm thấy rất hứng thú.
Qua trao đổi cùng Phong Vân Sanh, chứng thực xác minh lại phản hồi, có trợ giúp rất lớn cho Yến Triệu Ca khi lĩnh hội Võ đạo chí lý của mình.
Những thứ này, không cần nói cho người khác.
Huống chi, trợ giúp Phong Vân Sanh đề thăng, có rất nhiều thủ đoạn, không phải một Thái Âm Chân Kinh có thể giải thích rõ.
Bí mật của hắn nhiều lắm, hoặc là giấu dốt, cố ý giữ lại, hoặc là tự thân xử lý, sẽ dễ dàng che giấu hơn.
Nếu như giấu dốt, làm sao có thể bảo đảm Phong Vân Sanh "mất bò mới lo làm chuồng", đuổi kịp đám người Mạnh Uyển?
Thắng không được Thái Âm Chi Thí, tất cả khổ cực có ý nghĩa gì?
Phong Vân Sanh là một thiên tài Võ đạo cũng không giả, không liên quan đến Thái Âm Chi Thể, từng bước tu luyện, đến tương lai cũng có thành tựu cực cao.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, tiềm lực của nàng không thể chuyển thành thực lực, không có tác dụng quyết định thiên hạ đại thế.
Yến Triệu Ca ở Quảng Thừa Sơn, cho dù là hắn, hay cha của hắn, đều vui buồn cùng Quảng Thừa Sơn, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn (*).
Về công hay về tư, Yến Triệu Ca đều phải bảo đảm tình hình phải nắm trong tay mình.
May mà trong dự liệu của hắn, tuy rằng tính cách của Phó Ân Thư tuỳ tính, nhưng liên quan đến đại sự của Quảng Thừa Sơn, biết phân biệt nặng nhẹ.
Nàng thích tranh cường háo thắng, thích sĩ diện, nghe nói thậm chí có lúc không giữ lời hứa, nhưng trên vấn đề về Thái Âm Chi Nữ, cuối cùng cũng thừa nhận mình "tài nghệ không bằng người".
- Chuyện về Vân Triệu Sơn, ta cũng nghe nói.
Phó Ân Thư hồi phục lại tinh thần, hỏi tiếp:
- Chuyện này, ngươi có mấy thành nắm chắc?
Yến Triệu Ca nghiêm túc đáp:
- Ít nhất có tám phần mười, nếu muốn nhiều hơn, cần phải đi Vân Triệu Sơn khảo sát, sau đó mới nói chính xác được.
Phó Ân Thư nhướng mày:
- Ngươi không cần khoác lác, tám phần mười đã rất cao.
- Nếu như thế, hiện tại xuất phát đi.
Phó Ân Thư nói xong, xung quanh thân thể không gió mà động, từng dòng khí cuốn lấy Yến Triệu Ca, A Hổ, Phong Vân Sanh cùng Tư Không Tinh bay lên.
- Vân Sanh phải đi Vân Triệu Sơn, Tư Không nên cùng chúng ta đồng hành, nhân cơ hội này mà lịch lãm, trên đường ta cũng có thể giáo dục ngươi, không bỏ lỡ chuyện tu hành.
Màn nước bao xung quanh đảo nhỏ giữa Vân Đình Hồ, nhẹ nhàng hạ xuống, mà Phó Ân Thư trực tiếp cuốn đám người Yến Triệu Ca hướng về phương xa bay đi.
A Hổ lè lưỡi, nhỏ giọng truyền âm cho Yến Triệu Ca:
- Công tử, Phó trưởng lão hơi quá "lôi lệ phong hành" đi?
- Nói đi là đi a!
Yến Triệu Ca xoa trán của mình:
- Hiện giờ rất ít nghe nói như thế, ta cũng ngẫu nhiên nghe người khác đề cập qua, bọn người đồng lứa với phụ thân, lúc còn trẻ truyền lưu một thuyết pháp.
- Tâm tư của Phó Ân Thư, ngày tháng sáu thay đổi thất thường.
- Hiện tại xem ra, mặc dù tuổi tác tăng lên, nhưng vị Phó sư bá này vẫn như cũ, nhớ tới là làm liền, thói quen tốt a.
Yến Triệu Ca nhếch miệng:
- Chúng ta coi như có một hồi lữ hành.
Phong Vân Sanh cùng Tư Không Tinh cũng hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bình phục lại tâm tình.
Người trước tuy không có tâm tư "nhún nhảy" như Phó Ân Thư, nhưng cũng có tính cách dứt khoát, người sau thì ngoại trừ tu luyện Võ đạo, đúng là chuyện gì cũng không để ý.
Đoàn người do Phó Ân Thư mang theo, xuyên qua núi non trùng điệp, bay tới Sơn Vực.
Mục tiêu của bọn họ, đầu tiên là trung bộ Sơn Vực, Thương Mang Lĩnh, sau đó là phía đông Sơn Vực, Vân Triệu Lĩnh.
Không giống Thiên Vực lấy phân chia thành năm châu, Sơn Vực lấy "lĩnh" để phân chia lãnh thổ của mình.
Cũng bởi vì Sơn Vực có rất nhiều đồi núi, cho nên dùng "lĩnh", phần lớn Sơn Vực đều dùng tên của núi non tại đó phân chia.
Ví dụ như khu vực Thánh địa Thương Mang Sơn của Sơn Vực, liền có tên là Thương Mang Lĩnh.
Vân Triệu Lĩnh là vị trí của Vân Triệu Sơn Mạch, trong đó ngọn núi cao nhất chính là Vân Triệu Sơn.
Vân Triệu Lĩnh ở cực đông của Sơn Vực, phía động trực tiếp giáp với Lôi Vực, phía đông nam là Địa Vực, phía nam là Thiên Đông châu của Thiên Vực, phái tây nam mới là Thiên Bắc châu của Thiên Vực.
Bắt nguồn của Trấn Long Uyên từ Địa Vực, đi qua Thiên Đông châu của Thiên Vực, sau đó kéo dài qua Vân Triệu Lĩnh của Sơn Vực.
Đồng đạng Thương Ám Hà xuất phát từ Địa Vực, trái lại nhập Vân Triệu Lĩnh trước, sau đó vào Thiên Bắc châu của Thiên Vực.
Bởi vì Vân Triệu Sơn cùng Cự Linh Huyền Thạch, tuy đây là biên giới của Sơn Vực, nhưng là khu vực Thương Mang Sơn coi trọng nhất, canh phòng nghiêm ngặt Thiên Lôi Điện của Lôi Vực cùng Quảng Thừa Sơn của Thiên Vực thẩm thấu vào.
Khi nhận được tin tức của đám người Yến Triệu Ca, Phó Ân Thư, Thương Mang Sơn cũng không chậm trễ.
Quảng Thừa Sơn mơ hồ tiết lộ chuyện liên quan đến Cự Linh Huyền Thạch, Thương Mang Sơn đương nhiên sẽ coi trọng.
Nhưng mà, cho dù là Yến Triệu Ca, hay Phó Ân Thư, đều cảm giác được, thái độ của Thương Mang Sơn tựa hồ có chút mập mờ không rõ.
Trãi qua cuộc chiến Đông Đường lúc trước, thiên hạ đại thế hiện nay tương đối vi diệu.
Nhưng Yến Triệu Ca còn cảm thấy một vài manh mối không tầm thường.
"Có cổ quái..."
Trong lòng Yến Triệu Ca ngưng lại, nhưng không lộ ra ngoài, cùng Phó Ân Thư và cao thủ của Thương Mang Sơn đi tới Vân Triệu Sơn.
Mà trên đường đi tới Sơn Vực, đám người Yến Triệu Ca nhận được một tin tức, đối với Quảng Thừa Sơn mà nói là một tin xấu.
Thái Âm Chi Thí lần ba, đệ tử Đại Nhật Thánh Tông, Mạnh Uyển, từ ngủ đông vùng dậy giống như phượng hoàng niết bàn, cường thế biểu diễn màn "vương giả trở về", đoạt lại Thái Âm Quan Miện!
Cái này giống như xác định phán đoán của Phong Vân Sanh lúc trước.
Chỉ cần bản thân không xảy ra vấn đề, Mạnh Uyển vẫn là Thái Âm Chi Nữ mạnh nhất hiện tại.
Thánh binh Thái Âm Quan Miện quay về Đại Nhật Thánh Tông.
Thiên hạ đại thế, nhất thời biến hoá.
Tuy rằng Đông Lai Võ Thánh Hoàng Quang Liệt còn chưa xuất quan, nhưng tình trạng quẫn bách của Đại Nhật Thánh Tông lúc trước đã không còn tồn tại.
Khi nghe tin tức này, Yến Triệu Ca nhìn Phong Vân Sanh.
Vẻ mặt của Phong Vân Sanh bình tĩnh, không chút gợn sóng nào.
Ánh mắt của nàng cũng nhìn về phía Yến Triệu Ca.
Thế cục cải biến, chuyến đi này của Yến Triệu Ca càng thêm quan trọng.
----------
(*) "nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn": phúc hoạ cùng chia
Thành công thuyết phục Phó Ân Thư, tâm tình của Yến Triệu Ca không tệ.
Dù sao, đây cũng không phải việc nhẹ nhõm, bởi vì vị Phó sư bá này, cách làm đều dựa vào yêu thích các nhân, bằng vào tâm trạng của bản thân.
Ngàn vàng khó mua được lòng người vui vẻ, đạo lý có lúc không thể nói được.
Nếu không phải cần thiết, Yến Triệu Ca cũng không có tâm tư dây dưa với nàng.
Nhưng tình hình lần này tương đối phức tạp, lần đầu tiên Yến Triệu Ca gặp Phong Vân Sanh đã tính toán chuyện này.
Nếu không phải Phó Ân Thư đột nhiên xuất quan mà nói, cũng không đến nỗi sinh ra nhiều chuyện như vậy.
Bởi vì truyền thừa trước Đại Phá Diệt đã mất, rất nhiều thứ phải bắt đầu lại từ đầu, lý giải đối với Thái Âm Chi Thể của Thái Âm Chi Nữ trong thiên hạ hiện nay dưới mắt Yến Triệu Ca vẫn là có hạn.
Mặc dù biết Thái Âm Chân Kinh giúp ích cho Thái Âm Chi Nữ tu luyện, nhưng có nhiều chuyện đến nay thế nhân không biết.
Yến Triệu Ca đọc rất nhiều bí điển trong Thần Cung, ngoại trừ Thái Âm Chân Kinh ra, còn có những điển tịch liên quan đến Thái Âm Chi Nữ.
Trong đó có vài thứ, cũng không giới hạn ở Thái Âm Chi Nữ, đối với Võ giả khác cũng có tác dụng.
Yến Triệu Ca đối với chuyện này cảm thấy rất hứng thú.
Qua trao đổi cùng Phong Vân Sanh, chứng thực xác minh lại phản hồi, có trợ giúp rất lớn cho Yến Triệu Ca khi lĩnh hội Võ đạo chí lý của mình.
Những thứ này, không cần nói cho người khác.
Huống chi, trợ giúp Phong Vân Sanh đề thăng, có rất nhiều thủ đoạn, không phải một Thái Âm Chân Kinh có thể giải thích rõ.
Bí mật của hắn nhiều lắm, hoặc là giấu dốt, cố ý giữ lại, hoặc là tự thân xử lý, sẽ dễ dàng che giấu hơn.
Nếu như giấu dốt, làm sao có thể bảo đảm Phong Vân Sanh "mất bò mới lo làm chuồng", đuổi kịp đám người Mạnh Uyển?
Thắng không được Thái Âm Chi Thí, tất cả khổ cực có ý nghĩa gì?
Phong Vân Sanh là một thiên tài Võ đạo cũng không giả, không liên quan đến Thái Âm Chi Thể, từng bước tu luyện, đến tương lai cũng có thành tựu cực cao.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, tiềm lực của nàng không thể chuyển thành thực lực, không có tác dụng quyết định thiên hạ đại thế.
Yến Triệu Ca ở Quảng Thừa Sơn, cho dù là hắn, hay cha của hắn, đều vui buồn cùng Quảng Thừa Sơn, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn (*).
Về công hay về tư, Yến Triệu Ca đều phải bảo đảm tình hình phải nắm trong tay mình.
May mà trong dự liệu của hắn, tuy rằng tính cách của Phó Ân Thư tuỳ tính, nhưng liên quan đến đại sự của Quảng Thừa Sơn, biết phân biệt nặng nhẹ.
Nàng thích tranh cường háo thắng, thích sĩ diện, nghe nói thậm chí có lúc không giữ lời hứa, nhưng trên vấn đề về Thái Âm Chi Nữ, cuối cùng cũng thừa nhận mình "tài nghệ không bằng người".
- Chuyện về Vân Triệu Sơn, ta cũng nghe nói.
Phó Ân Thư hồi phục lại tinh thần, hỏi tiếp:
- Chuyện này, ngươi có mấy thành nắm chắc?
Yến Triệu Ca nghiêm túc đáp:
- Ít nhất có tám phần mười, nếu muốn nhiều hơn, cần phải đi Vân Triệu Sơn khảo sát, sau đó mới nói chính xác được.
Phó Ân Thư nhướng mày:
- Ngươi không cần khoác lác, tám phần mười đã rất cao.
- Nếu như thế, hiện tại xuất phát đi.
Phó Ân Thư nói xong, xung quanh thân thể không gió mà động, từng dòng khí cuốn lấy Yến Triệu Ca, A Hổ, Phong Vân Sanh cùng Tư Không Tinh bay lên.
- Vân Sanh phải đi Vân Triệu Sơn, Tư Không nên cùng chúng ta đồng hành, nhân cơ hội này mà lịch lãm, trên đường ta cũng có thể giáo dục ngươi, không bỏ lỡ chuyện tu hành.
Màn nước bao xung quanh đảo nhỏ giữa Vân Đình Hồ, nhẹ nhàng hạ xuống, mà Phó Ân Thư trực tiếp cuốn đám người Yến Triệu Ca hướng về phương xa bay đi.
A Hổ lè lưỡi, nhỏ giọng truyền âm cho Yến Triệu Ca:
- Công tử, Phó trưởng lão hơi quá "lôi lệ phong hành" đi?
- Nói đi là đi a!
Yến Triệu Ca xoa trán của mình:
- Hiện giờ rất ít nghe nói như thế, ta cũng ngẫu nhiên nghe người khác đề cập qua, bọn người đồng lứa với phụ thân, lúc còn trẻ truyền lưu một thuyết pháp.
- Tâm tư của Phó Ân Thư, ngày tháng sáu thay đổi thất thường.
- Hiện tại xem ra, mặc dù tuổi tác tăng lên, nhưng vị Phó sư bá này vẫn như cũ, nhớ tới là làm liền, thói quen tốt a.
Yến Triệu Ca nhếch miệng:
- Chúng ta coi như có một hồi lữ hành.
Phong Vân Sanh cùng Tư Không Tinh cũng hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bình phục lại tâm tình.
Người trước tuy không có tâm tư "nhún nhảy" như Phó Ân Thư, nhưng cũng có tính cách dứt khoát, người sau thì ngoại trừ tu luyện Võ đạo, đúng là chuyện gì cũng không để ý.
Đoàn người do Phó Ân Thư mang theo, xuyên qua núi non trùng điệp, bay tới Sơn Vực.
Mục tiêu của bọn họ, đầu tiên là trung bộ Sơn Vực, Thương Mang Lĩnh, sau đó là phía đông Sơn Vực, Vân Triệu Lĩnh.
Không giống Thiên Vực lấy phân chia thành năm châu, Sơn Vực lấy "lĩnh" để phân chia lãnh thổ của mình.
Cũng bởi vì Sơn Vực có rất nhiều đồi núi, cho nên dùng "lĩnh", phần lớn Sơn Vực đều dùng tên của núi non tại đó phân chia.
Ví dụ như khu vực Thánh địa Thương Mang Sơn của Sơn Vực, liền có tên là Thương Mang Lĩnh.
Vân Triệu Lĩnh là vị trí của Vân Triệu Sơn Mạch, trong đó ngọn núi cao nhất chính là Vân Triệu Sơn.
Vân Triệu Lĩnh ở cực đông của Sơn Vực, phía động trực tiếp giáp với Lôi Vực, phía đông nam là Địa Vực, phía nam là Thiên Đông châu của Thiên Vực, phái tây nam mới là Thiên Bắc châu của Thiên Vực.
Bắt nguồn của Trấn Long Uyên từ Địa Vực, đi qua Thiên Đông châu của Thiên Vực, sau đó kéo dài qua Vân Triệu Lĩnh của Sơn Vực.
Đồng đạng Thương Ám Hà xuất phát từ Địa Vực, trái lại nhập Vân Triệu Lĩnh trước, sau đó vào Thiên Bắc châu của Thiên Vực.
Bởi vì Vân Triệu Sơn cùng Cự Linh Huyền Thạch, tuy đây là biên giới của Sơn Vực, nhưng là khu vực Thương Mang Sơn coi trọng nhất, canh phòng nghiêm ngặt Thiên Lôi Điện của Lôi Vực cùng Quảng Thừa Sơn của Thiên Vực thẩm thấu vào.
Khi nhận được tin tức của đám người Yến Triệu Ca, Phó Ân Thư, Thương Mang Sơn cũng không chậm trễ.
Quảng Thừa Sơn mơ hồ tiết lộ chuyện liên quan đến Cự Linh Huyền Thạch, Thương Mang Sơn đương nhiên sẽ coi trọng.
Nhưng mà, cho dù là Yến Triệu Ca, hay Phó Ân Thư, đều cảm giác được, thái độ của Thương Mang Sơn tựa hồ có chút mập mờ không rõ.
Trãi qua cuộc chiến Đông Đường lúc trước, thiên hạ đại thế hiện nay tương đối vi diệu.
Nhưng Yến Triệu Ca còn cảm thấy một vài manh mối không tầm thường.
"Có cổ quái..."
Trong lòng Yến Triệu Ca ngưng lại, nhưng không lộ ra ngoài, cùng Phó Ân Thư và cao thủ của Thương Mang Sơn đi tới Vân Triệu Sơn.
Mà trên đường đi tới Sơn Vực, đám người Yến Triệu Ca nhận được một tin tức, đối với Quảng Thừa Sơn mà nói là một tin xấu.
Thái Âm Chi Thí lần ba, đệ tử Đại Nhật Thánh Tông, Mạnh Uyển, từ ngủ đông vùng dậy giống như phượng hoàng niết bàn, cường thế biểu diễn màn "vương giả trở về", đoạt lại Thái Âm Quan Miện!
Cái này giống như xác định phán đoán của Phong Vân Sanh lúc trước.
Chỉ cần bản thân không xảy ra vấn đề, Mạnh Uyển vẫn là Thái Âm Chi Nữ mạnh nhất hiện tại.
Thánh binh Thái Âm Quan Miện quay về Đại Nhật Thánh Tông.
Thiên hạ đại thế, nhất thời biến hoá.
Tuy rằng Đông Lai Võ Thánh Hoàng Quang Liệt còn chưa xuất quan, nhưng tình trạng quẫn bách của Đại Nhật Thánh Tông lúc trước đã không còn tồn tại.
Khi nghe tin tức này, Yến Triệu Ca nhìn Phong Vân Sanh.
Vẻ mặt của Phong Vân Sanh bình tĩnh, không chút gợn sóng nào.
Ánh mắt của nàng cũng nhìn về phía Yến Triệu Ca.
Thế cục cải biến, chuyến đi này của Yến Triệu Ca càng thêm quan trọng.
----------
(*) "nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn": phúc hoạ cùng chia
Bình luận truyện