Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
Quyển 2 - Chương 136: Mục tiêu thứ ba
Dịch giả: rolland
Yến Triệu Ca cẩn thận vận chuyển Nội Tinh Lô, đôi khi phân phó A Hổ đưa một vài tài liệu phụ trợ vào trong đó, sau đó điều khiển tỉ mỉ.
Linh binh, cho dù là tổn hại, cũng có nhiều ảo diệu trong đó, Yến Triệu Ca đem cái này rèn luyện lại, cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Nhất là trong quá trình này, Yến Triệu Ca còn muốn tinh tế thể nghiệm huyền bí trong đó, để pháp môn vận chuyển Nội Tinh Lô trong tay hắn, cùng các loại tri thức luyện khí xác minh lẫn nhau.
Theo thời gian qua đi, trong Nội Tinh Lô bảo quang mãnh liệt, nhuyễn giáp đi đầu được chữa trị.
Yến Triệu Ca lấy Cương khí dẫn động, nhuyễn giáp từ trong lô bay ra.
A Hổ đứng một bên nhìn, chỉ thấy từ bề ngoài của nhuyễn giáp đã không còn hư hao gì nữa, nhưng khi tỉ mỉ kiểm tra, mới phát hiện linh tính của nó không bằng Hạ phẩm Linh binh.
Nhưng mà Thượng phẩm Bảo binh cũng không thể sánh bằng.
Tiếp theo, đai lưng được chữa trị xong, tình huống cũng giống như nhuyễn giáp.
A Hổ liên tục tán thán:
- Công tử, mặc dù như vậy, cũng khiến người khác ca ngợi, dù sao lúc trước bọn chúng đã sắp tan vỡ rồi.
- Cái này nếu như trên con người, có thể nói là khởi tử hồi sinh!
Yến Triệu Ca quan sát kỹ một lúc, sau đó gật đầu:
- Khôi phục như vậy đã đủ rồi.
Nói xong, hắn vung tay lên, nhuyễn giáp cùng đai lưng lại chìm vào trong Nội Tinh Lô.
Yến Triệu Ca nhìn chăm chú vào Nội Tinh Lô, đồng thời nói với A Hổ:
- A Hổ, nhanh mang vật mà lúc trước ta bảo ngươi cất giữ tới.
A Hổ tỉnh lại, liền vội vã lấy ra một miếng Tinh thạch.
Tinh thạch có hình con thoi, dài chừng hai xích, lớn bằng cánh tay.
Yến Triệu Ca tiếp lấy Tinh thạch, để vào Nội Tinh Lô, sau đó cẩn thận thao túng Nội Tinh Lô, lại từ trong tay của A Hổ lấy một cái túi đặc chế.
Mở túi ra, nhất thời, khí tức nóng bỏng phả vào mặt, dường như còn nóng cháy hơn cả lửa.
Nhìn qua miệng túi là một mảng đỏ rực, vừa giống như lửa, vừa giống nham thạch, lại giống như chất lỏng!
Loại nham thạch nóng chảy như vậy, chính là trân bảo mà Yến Triệu Ca đặc biệt nhờ Yến Địch mang về từ Hỏa Vực, Địa Để Hỏa Tủy!
Thứ này vô cùng quý hiếm, ở Hỏa Vực cũng là tài nguyên rất hiếm, Đại Nhật Thánh Tông không bao giờ để lọt ra bên ngoài.
Nếu nói về tác dụng, Đại Nhật Thánh Tông coi trọng Địa Để Hỏa Tủy, không giống như Thiên Lôi Điện coi trọng Lôi Huỳnh Phách Ngọc hay Thương Mang Sơn coi trọng Cự Linh Huyền Thạch như vậy.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Địa Để Hỏa Tủy lại có sản lượng quá ít.
Nếu không có lần phản công Hỏa Vực của Quảng Thừa Sơn này, Yến Triệu Ca cũng khó có thể đạt được Địa Để Hỏa Tủy.
Yến Triệu Ca đem Địa Để Hỏa Tủy bỏ vào Nội Tinh Lô, sau đó càng cẩn thận thao túng Nội Tinh Lô, mà Nội Tinh Lô cũng bắt đầu rung động kịch liệt.
Sau một lúc lâu, đột nhiên một đạo bảo quang lao ra.
Yến Triệu Ca nắm lấy:
- Tốt! Ích Địa Toa, thành!
A Hổ đứng một bên tò mò nhìn Nội Tinh Lô, Yến Triệu Ca mỉm cười:
- Cái này cũng không phải Linh binh, nhưng luyện chết không dễ dàng chút nào, cần hy sinh Linh binh làm tài liệu.
- Đồ tốt như Bích Long Linh Kiếm, Huy Nhật Luân làm ta có chút tiếc, không lẽ muốn dùng Hắc Yểm U Khải của ngươi sao?
A Hổ thô lỗ cười:
- Tất nhiên là hai cái tàn phẩm kia rồi, lợi dụng cái đó tốt hơn.
- Đúng rồi, tính theo ngày thì Vân Trận Linh Hoa đã thành thục đi.
Yến Triệu Ca nói:
- Đi thôi, đi lấy một vị thuốc chủ yếu cuối cùng luyện chế Hồi Thiên Tiên Đan cho tổ sư.
Lần này Yến Triệu Ca đi Sơn Vực, ngoại trừ ngoài ý muốn gặp được Hàm Long Nhi, kế hoạch nguyên bản có ba mục tiêu, hai cái trước chính là mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch của Thương Mang Sơn, cùng với Âm Dương Vân Linh Tuyền trên Vân Triệu Sơn, còn mục tiêu thứ ba chính là Vân Trận Linh Hoa.
Loài hoa này rất quý hiếm, nhưng không được nhiều người coi trọng, bởi vì nó không có tác dụng gì.
Nhưng đối với Yến Triệu Ca mà nói, nó là tài liệu trọng yếu để luyện chế thuốc cho sư tổ Nguyên Chính Phong.
Để Yến Triệu Ca vui mừng là sau Đại Phá Diệt, Vân Trận Linh Hoa cũng không tuyệt chủng, rốt cục tìm được trên Đông Lặc Tuyết Sơn, giao giới giữa Sơn Vực và Lôi Vực.
Chỉ là lúc đầu tìm tới, thì hoa chưa nở, nên Yến Triệu Ca vẫn ở lại Vân Triệu Sơn tu luyện, hiện tại hoa cũng nở ra, liền động thân đi Đông Lặc Tuyết Sơn.
Từ khi Thương Mang Sơn cướp Lôi Huỳnh Phách Ngọc của Thiên Lôi Điện, quan hệ giữa hai bên đã vỡ tan, mà Thương Mang Sơn và Quảng Thừa Sơn chính thức trở thành minh hữu, Yến Triệu Ca liền cho Thương Mang Sơn một bậc thang, công bố toàn bộ Lôi Nguyên Tô Sinh Thuật, không cần bản thân hắn thao túng, Võ giả của Thương Mang Sơn cũng có thể làm được.
Trước khi đi, tất nhiên phải báo cho Phó Ân Thư.
Phó Ân Thư cũng không hỏi mục đích chuyến đi lần này của Yến Triệu Ca, chỉ gật đầu nói:
- Bản môn cùng Thương Mang Sơn đã có hiệp nghị, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng, ngươi không cần lo lắng có Đại Tông Sư ám sát ngươi.
- Nhưng ngươi cũng phải đề phòng Võ giả Tông Sư của đối phương xuất thủ ám hại.
- Thông Thiên Hội Minh lần này sắp tới gần, định cử hành ở Trạch Vực, nếu ngươi quyết định tham gia, lần này đi ra làm chuyện của mình xong, thì trực tiếp đi tới Trạch Vực là được, trên đường sẽ có người của tông môn hội hợp cùng đi.
Yến Triệu Ca gật đầu nói:
- Ta đã rõ, Phó sư bá yên tâm.
Nói xong liền cáo từ rời đi.
Phó Ân Thư đứng chắp tay, không biết qua bao lâu, Phong Vân Sanh cùng Tư Không Tinh từ Âm Dương Vân Linh Tuyền đi ra.
- Triệu Ca nói ngươi chưa từng trãi qua tình yêu nam nữ, Vân Sanh ngươi có động tâm với hắn không?
Phó Ân Thư đột nhiên hỏi.
Phong Vân Sanh ngẩn người, sau đó thẳn thắng nói:
- Ngoại trừ cảm kích ra, ta rất bội phục Yến sư huynh, đối với hắn có một loại kỳ vọng.
- Tuy hắn còn trẻ, nhưng quả thực con không hiểu tại sao lại có cảm giác như vậy, giống như không có chuyện gì mà hắn không làm được vậy.
- Hắn rất thích trêu chọc, nhưng rất tin cậy, cư xử cũng rất thoải mái, làm cho con thích ở cùng một chỗ với hắn.
Tuy rằng nàng lịch duyệt nhân sinh nhiều hơn bạn cùng lứa, nhưng trên mặt tình cảm thì Phong Vân Sanh cũng rất mới mẽ, đối với tâm tư của mình vẫn khó miêu tả đi ra, nàng cười nói:
- Ta nghĩ, hẳn là chưa tới mức có tình yêu nam nữ đi?
- Quả thực còn chưa tới.
Phó Ân Thư nhàn nhạt nói:
- Lúc ở cùng nhau, tự nguyện đi cùng một nơi, luôn nghĩ về đối phương, cái này kỳ thật cũng không có gì.
- Nhưng nếu mỗi một khắc sau khi xa nhau, ngươi vẫn luôn nghĩ đến hắn thì lúc đó ngươi cần cảnh giác.
Phong Vân Sanh nháy mắt một cái, rất thức thời không hỏi tại sao phải cảnh giác.
Phó Ân Thư lại nhìn về phía Tư Không Tinh:
- Tư Không, ngươi đối với Triệu Ca thấy thế nào?
Tư Không Tinh rất nghiêm túc suy tư một chút rồi đáp:
- Rất bội phục, cũng rất tò mò.
- Chuyện tình ở Đông Đường, hay chuyện lần này ở Vân Triệu Sơn, đều rất bội phục, nhưng bội phục nhất là hắn lần này về núi, dùng Thất Tinh Kiếm đánh bại Lục Vấn Lục sư huynh.
- Năm xưa người ta đều nói hắn tuổi trẻ khí thịnh, dễ dàng chịu thiệt, nhưng có thể nghĩ ra một môn kiếm pháp tinh diệu, điều đó đáng giá tán thưởng, nhưng trong mắt ta chính là "biết khó mà lui, tìm nhẹ sợ nặng".
- Ở Đông Đường, hắn liền làm kẻ khác nhìn với cặp mắt khác xưa, lần này về núi lấy Thất Tinh Kiếm đánh bại Lục sư huynh, càng làm ta bội phục.
Phó Ân Thư nghe vậy, mắt nhìn phương xa, tự mình lẩm bẩm, giọng nói nhỏ không thể nghe:
- Tuyết Sơ Tình, hiện tại ta càng không cam lòng...
...
Khi ba người Phong Vân Sanh nói chuyện về hắn, thì Yến Triệu Ca đã xuất phát, bôn ba đi tới biên cảnh phía đông Vân Triệu Lĩnh của Sơn Vực, Đông Lặc Tuyết Sơn đã xuất hiện trong tầm mắt.
Trên núi non quanh năm đều có tuyết trắng, ở nơi này thường có nhiều loài thú hiếm có lui tới.
- Người "tiền trạm" đến rồi sao?
Yến Triệu Ca hỏi, A Hổ đáp:
- Đã đến trước rồi.
Đang nói, vẻ mặt của A Hổ đột nhiên thay đổi.
Yến Triệu Ca cũng nhăn mày lại, nhanh chóng đi về trước.
Khi leo lên một ngọn núi tuyết, thì thấy một đám người đang đứng ở đó.
Hai tên Võ giả mặc hắc y ngã trên mặt đất, tay đều ôm ngực, khóe miệng rỉ máu, nhìn thấy Yến Triệu Ca tới, liền xấu hổ nói:
- Công tử.
Yến Triệu Ca hướng hắn gật đầu, A Hổ tiến lên đem hai người bảo vệ.
Phía đối diện, ánh mắt của bọn người đó cũng nhìn tới Yến Triệu Ca cùng A Hổ.
Yến Triệu Ca nhìn cách ăn mặt của bọn chúng, liền cười nhạt.
"Hắc, Lôi Vực, Triệu châu, Yến gia?"
Yến Triệu Ca cẩn thận vận chuyển Nội Tinh Lô, đôi khi phân phó A Hổ đưa một vài tài liệu phụ trợ vào trong đó, sau đó điều khiển tỉ mỉ.
Linh binh, cho dù là tổn hại, cũng có nhiều ảo diệu trong đó, Yến Triệu Ca đem cái này rèn luyện lại, cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Nhất là trong quá trình này, Yến Triệu Ca còn muốn tinh tế thể nghiệm huyền bí trong đó, để pháp môn vận chuyển Nội Tinh Lô trong tay hắn, cùng các loại tri thức luyện khí xác minh lẫn nhau.
Theo thời gian qua đi, trong Nội Tinh Lô bảo quang mãnh liệt, nhuyễn giáp đi đầu được chữa trị.
Yến Triệu Ca lấy Cương khí dẫn động, nhuyễn giáp từ trong lô bay ra.
A Hổ đứng một bên nhìn, chỉ thấy từ bề ngoài của nhuyễn giáp đã không còn hư hao gì nữa, nhưng khi tỉ mỉ kiểm tra, mới phát hiện linh tính của nó không bằng Hạ phẩm Linh binh.
Nhưng mà Thượng phẩm Bảo binh cũng không thể sánh bằng.
Tiếp theo, đai lưng được chữa trị xong, tình huống cũng giống như nhuyễn giáp.
A Hổ liên tục tán thán:
- Công tử, mặc dù như vậy, cũng khiến người khác ca ngợi, dù sao lúc trước bọn chúng đã sắp tan vỡ rồi.
- Cái này nếu như trên con người, có thể nói là khởi tử hồi sinh!
Yến Triệu Ca quan sát kỹ một lúc, sau đó gật đầu:
- Khôi phục như vậy đã đủ rồi.
Nói xong, hắn vung tay lên, nhuyễn giáp cùng đai lưng lại chìm vào trong Nội Tinh Lô.
Yến Triệu Ca nhìn chăm chú vào Nội Tinh Lô, đồng thời nói với A Hổ:
- A Hổ, nhanh mang vật mà lúc trước ta bảo ngươi cất giữ tới.
A Hổ tỉnh lại, liền vội vã lấy ra một miếng Tinh thạch.
Tinh thạch có hình con thoi, dài chừng hai xích, lớn bằng cánh tay.
Yến Triệu Ca tiếp lấy Tinh thạch, để vào Nội Tinh Lô, sau đó cẩn thận thao túng Nội Tinh Lô, lại từ trong tay của A Hổ lấy một cái túi đặc chế.
Mở túi ra, nhất thời, khí tức nóng bỏng phả vào mặt, dường như còn nóng cháy hơn cả lửa.
Nhìn qua miệng túi là một mảng đỏ rực, vừa giống như lửa, vừa giống nham thạch, lại giống như chất lỏng!
Loại nham thạch nóng chảy như vậy, chính là trân bảo mà Yến Triệu Ca đặc biệt nhờ Yến Địch mang về từ Hỏa Vực, Địa Để Hỏa Tủy!
Thứ này vô cùng quý hiếm, ở Hỏa Vực cũng là tài nguyên rất hiếm, Đại Nhật Thánh Tông không bao giờ để lọt ra bên ngoài.
Nếu nói về tác dụng, Đại Nhật Thánh Tông coi trọng Địa Để Hỏa Tủy, không giống như Thiên Lôi Điện coi trọng Lôi Huỳnh Phách Ngọc hay Thương Mang Sơn coi trọng Cự Linh Huyền Thạch như vậy.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Địa Để Hỏa Tủy lại có sản lượng quá ít.
Nếu không có lần phản công Hỏa Vực của Quảng Thừa Sơn này, Yến Triệu Ca cũng khó có thể đạt được Địa Để Hỏa Tủy.
Yến Triệu Ca đem Địa Để Hỏa Tủy bỏ vào Nội Tinh Lô, sau đó càng cẩn thận thao túng Nội Tinh Lô, mà Nội Tinh Lô cũng bắt đầu rung động kịch liệt.
Sau một lúc lâu, đột nhiên một đạo bảo quang lao ra.
Yến Triệu Ca nắm lấy:
- Tốt! Ích Địa Toa, thành!
A Hổ đứng một bên tò mò nhìn Nội Tinh Lô, Yến Triệu Ca mỉm cười:
- Cái này cũng không phải Linh binh, nhưng luyện chết không dễ dàng chút nào, cần hy sinh Linh binh làm tài liệu.
- Đồ tốt như Bích Long Linh Kiếm, Huy Nhật Luân làm ta có chút tiếc, không lẽ muốn dùng Hắc Yểm U Khải của ngươi sao?
A Hổ thô lỗ cười:
- Tất nhiên là hai cái tàn phẩm kia rồi, lợi dụng cái đó tốt hơn.
- Đúng rồi, tính theo ngày thì Vân Trận Linh Hoa đã thành thục đi.
Yến Triệu Ca nói:
- Đi thôi, đi lấy một vị thuốc chủ yếu cuối cùng luyện chế Hồi Thiên Tiên Đan cho tổ sư.
Lần này Yến Triệu Ca đi Sơn Vực, ngoại trừ ngoài ý muốn gặp được Hàm Long Nhi, kế hoạch nguyên bản có ba mục tiêu, hai cái trước chính là mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch của Thương Mang Sơn, cùng với Âm Dương Vân Linh Tuyền trên Vân Triệu Sơn, còn mục tiêu thứ ba chính là Vân Trận Linh Hoa.
Loài hoa này rất quý hiếm, nhưng không được nhiều người coi trọng, bởi vì nó không có tác dụng gì.
Nhưng đối với Yến Triệu Ca mà nói, nó là tài liệu trọng yếu để luyện chế thuốc cho sư tổ Nguyên Chính Phong.
Để Yến Triệu Ca vui mừng là sau Đại Phá Diệt, Vân Trận Linh Hoa cũng không tuyệt chủng, rốt cục tìm được trên Đông Lặc Tuyết Sơn, giao giới giữa Sơn Vực và Lôi Vực.
Chỉ là lúc đầu tìm tới, thì hoa chưa nở, nên Yến Triệu Ca vẫn ở lại Vân Triệu Sơn tu luyện, hiện tại hoa cũng nở ra, liền động thân đi Đông Lặc Tuyết Sơn.
Từ khi Thương Mang Sơn cướp Lôi Huỳnh Phách Ngọc của Thiên Lôi Điện, quan hệ giữa hai bên đã vỡ tan, mà Thương Mang Sơn và Quảng Thừa Sơn chính thức trở thành minh hữu, Yến Triệu Ca liền cho Thương Mang Sơn một bậc thang, công bố toàn bộ Lôi Nguyên Tô Sinh Thuật, không cần bản thân hắn thao túng, Võ giả của Thương Mang Sơn cũng có thể làm được.
Trước khi đi, tất nhiên phải báo cho Phó Ân Thư.
Phó Ân Thư cũng không hỏi mục đích chuyến đi lần này của Yến Triệu Ca, chỉ gật đầu nói:
- Bản môn cùng Thương Mang Sơn đã có hiệp nghị, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng, ngươi không cần lo lắng có Đại Tông Sư ám sát ngươi.
- Nhưng ngươi cũng phải đề phòng Võ giả Tông Sư của đối phương xuất thủ ám hại.
- Thông Thiên Hội Minh lần này sắp tới gần, định cử hành ở Trạch Vực, nếu ngươi quyết định tham gia, lần này đi ra làm chuyện của mình xong, thì trực tiếp đi tới Trạch Vực là được, trên đường sẽ có người của tông môn hội hợp cùng đi.
Yến Triệu Ca gật đầu nói:
- Ta đã rõ, Phó sư bá yên tâm.
Nói xong liền cáo từ rời đi.
Phó Ân Thư đứng chắp tay, không biết qua bao lâu, Phong Vân Sanh cùng Tư Không Tinh từ Âm Dương Vân Linh Tuyền đi ra.
- Triệu Ca nói ngươi chưa từng trãi qua tình yêu nam nữ, Vân Sanh ngươi có động tâm với hắn không?
Phó Ân Thư đột nhiên hỏi.
Phong Vân Sanh ngẩn người, sau đó thẳn thắng nói:
- Ngoại trừ cảm kích ra, ta rất bội phục Yến sư huynh, đối với hắn có một loại kỳ vọng.
- Tuy hắn còn trẻ, nhưng quả thực con không hiểu tại sao lại có cảm giác như vậy, giống như không có chuyện gì mà hắn không làm được vậy.
- Hắn rất thích trêu chọc, nhưng rất tin cậy, cư xử cũng rất thoải mái, làm cho con thích ở cùng một chỗ với hắn.
Tuy rằng nàng lịch duyệt nhân sinh nhiều hơn bạn cùng lứa, nhưng trên mặt tình cảm thì Phong Vân Sanh cũng rất mới mẽ, đối với tâm tư của mình vẫn khó miêu tả đi ra, nàng cười nói:
- Ta nghĩ, hẳn là chưa tới mức có tình yêu nam nữ đi?
- Quả thực còn chưa tới.
Phó Ân Thư nhàn nhạt nói:
- Lúc ở cùng nhau, tự nguyện đi cùng một nơi, luôn nghĩ về đối phương, cái này kỳ thật cũng không có gì.
- Nhưng nếu mỗi một khắc sau khi xa nhau, ngươi vẫn luôn nghĩ đến hắn thì lúc đó ngươi cần cảnh giác.
Phong Vân Sanh nháy mắt một cái, rất thức thời không hỏi tại sao phải cảnh giác.
Phó Ân Thư lại nhìn về phía Tư Không Tinh:
- Tư Không, ngươi đối với Triệu Ca thấy thế nào?
Tư Không Tinh rất nghiêm túc suy tư một chút rồi đáp:
- Rất bội phục, cũng rất tò mò.
- Chuyện tình ở Đông Đường, hay chuyện lần này ở Vân Triệu Sơn, đều rất bội phục, nhưng bội phục nhất là hắn lần này về núi, dùng Thất Tinh Kiếm đánh bại Lục Vấn Lục sư huynh.
- Năm xưa người ta đều nói hắn tuổi trẻ khí thịnh, dễ dàng chịu thiệt, nhưng có thể nghĩ ra một môn kiếm pháp tinh diệu, điều đó đáng giá tán thưởng, nhưng trong mắt ta chính là "biết khó mà lui, tìm nhẹ sợ nặng".
- Ở Đông Đường, hắn liền làm kẻ khác nhìn với cặp mắt khác xưa, lần này về núi lấy Thất Tinh Kiếm đánh bại Lục sư huynh, càng làm ta bội phục.
Phó Ân Thư nghe vậy, mắt nhìn phương xa, tự mình lẩm bẩm, giọng nói nhỏ không thể nghe:
- Tuyết Sơ Tình, hiện tại ta càng không cam lòng...
...
Khi ba người Phong Vân Sanh nói chuyện về hắn, thì Yến Triệu Ca đã xuất phát, bôn ba đi tới biên cảnh phía đông Vân Triệu Lĩnh của Sơn Vực, Đông Lặc Tuyết Sơn đã xuất hiện trong tầm mắt.
Trên núi non quanh năm đều có tuyết trắng, ở nơi này thường có nhiều loài thú hiếm có lui tới.
- Người "tiền trạm" đến rồi sao?
Yến Triệu Ca hỏi, A Hổ đáp:
- Đã đến trước rồi.
Đang nói, vẻ mặt của A Hổ đột nhiên thay đổi.
Yến Triệu Ca cũng nhăn mày lại, nhanh chóng đi về trước.
Khi leo lên một ngọn núi tuyết, thì thấy một đám người đang đứng ở đó.
Hai tên Võ giả mặc hắc y ngã trên mặt đất, tay đều ôm ngực, khóe miệng rỉ máu, nhìn thấy Yến Triệu Ca tới, liền xấu hổ nói:
- Công tử.
Yến Triệu Ca hướng hắn gật đầu, A Hổ tiến lên đem hai người bảo vệ.
Phía đối diện, ánh mắt của bọn người đó cũng nhìn tới Yến Triệu Ca cùng A Hổ.
Yến Triệu Ca nhìn cách ăn mặt của bọn chúng, liền cười nhạt.
"Hắc, Lôi Vực, Triệu châu, Yến gia?"
Bình luận truyện