Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
Quyển 2 - Chương 153: Nhân vật nguy hiểm
Dịch giả: rolland
Tuy rằng Triệu Hạo không có xuất thủ, nhưng khi nghe hô hấp của hắn, Yến Triệu Ca biết tạng phủ toàn thân đều được Cương khí rèn luyện.
Cương khí dồi dào, có thể hình thành khí bích (vách) trong cơ thể, nói cách khác, Triệu Hạo lúc này ít nhất cũng là Nội Cương trung kỳ Tông Sư đỉnh phong, thậm chí có thể đạt tới Nội Cương hậu kỳ Tông Sư.
So với nửa năm trước gặp tại Vân Triệu Sơn, lại tăng nhanh một lần nữa.
Ở Vân Triệu Sơn thiếu chút nữa làm nổ tung mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch, những này tháng Triệu Hạo ở Thương Mang Sơn vốn nên khó khăn.
Nhưng hiện tại hắn rõ ràng trở thành đệ tử hạch tâm của Thương Mang Sơn, thành công vượt qua Hầu Tường cùng tuổi, được Thương Mang Sơn mang tới tham gia Thông Thiên Hội Minh.
Có thể thấy được hắn vẫn tranh thủ được sự coi trọng của Thương Mang Sơn.
Dù sao đi nữa, không bàn về tri thức luyện đan, nếu so sánh tuổi tác mà nói, Triệu Hạo có tu vi như thế cũng rất xuất chúng rồi, huống chi, tốc độ tiến bộ của hắn cũng kinh thế hãi tục.
Mặc dù trong đại sự suýt nữa đâm vào một cái "sọt" lớn, nhưng làm một đệ tử, hắn có thiên phú Võ đạo mà bất kỳ Thánh địa nào cũng phải xem trọng.
Ánh mắt của Triệu Hạo ngưng đọng nhìn linh quang trên đỉnh đầu của Yến Triệu Ca:
"Thực sự bước vào Tiên Thiên cảnh..."
Theo sự hiểu biết của hắn về cảnh giới trước đây của Yến Triệu Ca, cùng những một năm gần đây tiến bộ bộc phát, Triệu Hạo cũng cảm thấy hơi kinh hãi.
Yến Triệu Ca, không chỉ ở Kim Châm Độ Đan Chi Pháp hay khôi phục mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch đều áp hắn một đầu.
Tu luyện Võ đạo, thiên phú trác tuyệt, lại có kiến thức rộng lớn làm người khác phải kinh sợ.
Tuy cảm thấy hơn kinh hãi, nhưng Triệu Hạo cũng không khẩn trương.
Hắn thu hồi tầm mắt nhìn Yến Triệu Ca:
"Tu luyện Võ đạo, càng về sau, tiến bộ càng chậm, cảnh giới đề thăng, ta rất nhanh sẽ đuổi tới ngươi."
Triệu Hạo cười nhạt trong lòng:
"Cùng cảnh giới, ta đánh ngươi giống như đánh cẩu."
Đối với Triệu Hạo, Yến Triệu Ca không quá để ý, ánh mắt của hắn đảo một vòng, nhìn về những đệ tử Thương Mang Sơn khác.
Lần này Thương Mang Sơn có bốn đệ tử hạch tâm tham gia Thông Thiên Hội Minh, ngoại trừ Triệu Hạo ra, còn có Kỷ Hán Như.
Theo Yến Triệu Ca biết, sau khi thua dưới tay hắn tại Vân Triệu Sơn, Kỷ Hán Như liền bế quan tu luyện, hắn vốn là Tiên Thiên sơ kỳ Tông Sư đỉnh phong, tại đêm trước lúc đến đây, thành công đột phá bình cảnh, đạt tới Tiên Thiên trung kỳ Tông Sư, có mùi vị "biết nhục sau đó dũng".
Một người trẻ tuổi khác cùng tuổi với Yến Triệu Ca, lớn hơn Triệu Hạo, nhỏ hơn Kỷ Hán Như.
Khuôn mặt linh động, biểu tình hiền lành, mỉm cười gật đầu thăm hỏi với đám người Yến Triệu Ca.
Yến Triệu Ca hơi chút suy nghĩ một chút, đem dung mạo của đối phương cùng với hình ảnh trong trí nhớ của mình so sánh.
Thanh niên này tên là Tiếu Vũ, cũng là đệ tử hạch tâm của Thương Mang Sơn, thiên phú tu luyện cực cao, thậm chí có tin đồn, chỉ riêng về ngộ tính, hắn là thiên tài số một trong thế hệ trẻ của Thương Mang Sơn.
Chỉ là hắn đối với tu luyện không có nhiều nhiệt tình, "ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới".
Nhưng thiên phú của hắn quả thật xuất chúng, cho dù không chuyên chú, thì vẫn là người nổi bật trong thế hệ trẻ.
Đối phương tỏ ra thiện ý, Yến Triệu Ca cũng mỉm cười gật đầu, xem như đáp lễ.
Tên Tiếu Vũ kia có vẻ thật cao hứng, quay đầu lại nói với Kỷ Hán Như bên cạnh:
- Kỷ sư huynh, ngươi xem, rất đơn giản thôi, không có vấn đề giao lưu nào không thể giải quyết, đầu tiên phải có bầu không khí tốt, sau đó liền dễ dàng.
Khóe miệng của Kỷ Hán Như co quắp, quay đầu đi không nói gì.
Yến Triệu Ca không khỏi tức cười, nhưng sự chú ý của hắn không dừng lại trên người của Tiếu Vũ cùng Kỷ Hán Như quá nhiều.
Ở bên cạnh bọn người Triệu Hạo, tên đệ tử lớn tuổi nhất của Thương Mang Sơn, như cười mà không cười, ánh mắt bất thiện nhìn qua đây.
Yến Triệu Ca nhìn đệ tử Thương Mang Sơn này, hơi nhướng mày.
Diệp Trọng Châu bên cạnh thì hừ nhẹ, than xui xẻo nói:
- Lần này Thương Mang Sơn đem tên điên Lưu Thịnh Phong này thả ra rồi?
Lưu Thịnh Phong, đệ tử hạch tâm của Thương Mang Sơn, cùng Từ Phi, Đường Vĩnh Hạo là bạn cùng lứa tuổi.
Chỉ là so với những đệ tử của Thương Mang Sơn khác mà nói, Lưu Thịnh có danh tiếng rất xấu, xuống tay tàn nhẫn, tính tình tàn bạo, thích hành hạ đối thủ đến chết, hơn nữa thích ỷ mạnh hiếp yếu, bình thường ra tay giết những Võ giả có tu vi thấp hơn mình mà không hề có nguyên nhân.
Cho nên những năm gần đây, Thương Mang Sơn đều hạn chế Lưu Thịnh Phong một mình ra ngoài.
Nhưng thiên phú của hắn quả thật trác tuyệt, là Võ giả số một trong thế hệ trẻ của Thương Mang Sơn, hơn nữa giỏi về thực chiến.
Thương Mang Sơn đối với hắn vừa yêu vừa hận, đau đầu không thôi.
Ánh mắt của Lưu Thịnh Phong đổi tới đổi lui trên người Yến Triệu Ca cùng Diệp Trọng Châu, nhe răng cười, muốn bước ra.
Kỷ Hán Như bên cạnh hắn vẻ mặt hơi đổi một chút, giành trước một bước tiến tới Diệp Trọng Châu nói:
- Là Bích Hải Thành Diệp sư huynh sao? Ngưỡng mộ đã lâu, xin vui lòng chỉ giáo.
Hắn nói xong liền xuất thủ đánh tới Diệp Trọng Châu.
Lưu Thịnh Phong lạnh lùng nhìn Kỷ Hán Như, ánh mắt có chút bất thiện đảo qua Yến Triệu Ca cùng Diệp Trọng Châu, cuối cùng dừng lại trên người của Yến Triệu Ca.
Tiếu Vũ ngửa mặt lên trời cười ha hả, bước chân ra:
- Đây là Yến Triệu Ca Yến sư huynh đi? Tại hạ Tiếu Vũ, lần đầu tiên gặp mặt, về chuyện Lôi Nguyên Tô Sinh Thuật, có chút vấn đề thỉnh giáo, xin chỉ điểm.
Lưu Thịnh Phong cười mà không cười, hai tay chắp sau lưng, rốt cục dừng bước lại.
Nhưng Yến Triệu Ca lại chú ý tới quang mang trong mắt hắn mang tới cảm giác uy hiếp.
Diệp Trọng Châu cùng Kỷ Hán Như cũng có nhận thức, đồng dạng có thể cảm giác được thế tấn công của Kỷ Hán Như, tuy rằng hùng hổ, nhưng hoàn toàn không có ác ý.
- Các ngươi cũng coi như dụng tâm lương khổ.
Diệp Trọng Châu có chút bất đắc dĩ lắc đầu, dùng Cương khí truyền âm cho Kỷ Hán Như, đồng thời xuất thủ đón lấy công kích của Kỷ Hán Như.
Kỷ Hán Như nghiêm túc nói:
- Vừa mới tấn chức Tiên Thiên trung kỳ Tông Sư, thỉnh Diệp sư huynh chỉ giáo.
Hai bên giao thủ, cũng không đánh ra hỏa khí, nhưng đệ tử hạch tâm của hai Thánh địa Bích Hải Thành cùng Thương Mang Sơn đánh nhau, vẫn rất đặc sắc.
Phương Chuẩn cùng Trần trưởng lão đến nơi, liền cùng đại lão của Trọc Lãng Các, Thương Mang Sơn gặp nhau, đối với môn hạ đệ tử đấu nhau, nếu không phải tình huống đặc biết, bọn hắn cũng không can thiệp.
Thông Thiên Hội Minh, vốn là thiên hạ quần anh hội tụ, thiên tài cùng thiên tài va chạm.
Yến Triệu Ca cùng Tiếu Vũ trò chuyện câu được câu không, đột nhiên vẻ mặt khẽ động, nhìn về phía khác.
A Hổ, Lưu Thịnh Phong cũng đồng dạng nhìn về phương hướng kia.
Một nam tử thanh niên, đang bay nhanh tới gần, đầu tiên gật đầu với đám người Yến Triệu Ca, Lưu Thịnh Phong, sau đó đi tới chỗ hai người Diệp Trọng Châu cùng Kỷ Hán Như giao thủ.
Nam tử nâng hai tay lên, hai cánh tay vẽ một vòng tròn trên không trung, cuồn cuộn Cương khí từng vòng nổi lên, Cương khí đem cả hai người Diệp Trọng Châu cùng Kỷ Hán Như bao phủ.
Trong không gian hiện ra thiên địa hư ảo do Cương khí hóa thành, giống như một ao bùn.
Diệp Trọng Châu cùng Kỷ Hán Như liền cảm giác như bị rơi vào trong bùn.
Hai người cũng không phải đấu với nhau sống chết, lúc này cũng ngừng tay.
Người này không tới Tiên Thiên trung kỳ Tông Sư, nhưng nhãn lực rất chuẩn, dùng sức rất xảo diệu, xem vào thời gian rất đúng, liền đem hai đẩy ra xa.
Yến Triệu Ca nhìn người thanh niên này, nhận ra:
"Nguyễn Bình?"
Nguyễn Bình tách ra Diệp Trọng Châu cùng Kỷ Hán Như, mở miệng nói:
- Các vị tới Trọc Lãng Các ta làm khách, xin hãy cho bản môn một chút thể diện, Thông Thiên Hội Minh sẽ sớm triển khai, cần gì phải gấp gáp bây giờ?
Tuy rằng Triệu Hạo không có xuất thủ, nhưng khi nghe hô hấp của hắn, Yến Triệu Ca biết tạng phủ toàn thân đều được Cương khí rèn luyện.
Cương khí dồi dào, có thể hình thành khí bích (vách) trong cơ thể, nói cách khác, Triệu Hạo lúc này ít nhất cũng là Nội Cương trung kỳ Tông Sư đỉnh phong, thậm chí có thể đạt tới Nội Cương hậu kỳ Tông Sư.
So với nửa năm trước gặp tại Vân Triệu Sơn, lại tăng nhanh một lần nữa.
Ở Vân Triệu Sơn thiếu chút nữa làm nổ tung mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch, những này tháng Triệu Hạo ở Thương Mang Sơn vốn nên khó khăn.
Nhưng hiện tại hắn rõ ràng trở thành đệ tử hạch tâm của Thương Mang Sơn, thành công vượt qua Hầu Tường cùng tuổi, được Thương Mang Sơn mang tới tham gia Thông Thiên Hội Minh.
Có thể thấy được hắn vẫn tranh thủ được sự coi trọng của Thương Mang Sơn.
Dù sao đi nữa, không bàn về tri thức luyện đan, nếu so sánh tuổi tác mà nói, Triệu Hạo có tu vi như thế cũng rất xuất chúng rồi, huống chi, tốc độ tiến bộ của hắn cũng kinh thế hãi tục.
Mặc dù trong đại sự suýt nữa đâm vào một cái "sọt" lớn, nhưng làm một đệ tử, hắn có thiên phú Võ đạo mà bất kỳ Thánh địa nào cũng phải xem trọng.
Ánh mắt của Triệu Hạo ngưng đọng nhìn linh quang trên đỉnh đầu của Yến Triệu Ca:
"Thực sự bước vào Tiên Thiên cảnh..."
Theo sự hiểu biết của hắn về cảnh giới trước đây của Yến Triệu Ca, cùng những một năm gần đây tiến bộ bộc phát, Triệu Hạo cũng cảm thấy hơi kinh hãi.
Yến Triệu Ca, không chỉ ở Kim Châm Độ Đan Chi Pháp hay khôi phục mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch đều áp hắn một đầu.
Tu luyện Võ đạo, thiên phú trác tuyệt, lại có kiến thức rộng lớn làm người khác phải kinh sợ.
Tuy cảm thấy hơn kinh hãi, nhưng Triệu Hạo cũng không khẩn trương.
Hắn thu hồi tầm mắt nhìn Yến Triệu Ca:
"Tu luyện Võ đạo, càng về sau, tiến bộ càng chậm, cảnh giới đề thăng, ta rất nhanh sẽ đuổi tới ngươi."
Triệu Hạo cười nhạt trong lòng:
"Cùng cảnh giới, ta đánh ngươi giống như đánh cẩu."
Đối với Triệu Hạo, Yến Triệu Ca không quá để ý, ánh mắt của hắn đảo một vòng, nhìn về những đệ tử Thương Mang Sơn khác.
Lần này Thương Mang Sơn có bốn đệ tử hạch tâm tham gia Thông Thiên Hội Minh, ngoại trừ Triệu Hạo ra, còn có Kỷ Hán Như.
Theo Yến Triệu Ca biết, sau khi thua dưới tay hắn tại Vân Triệu Sơn, Kỷ Hán Như liền bế quan tu luyện, hắn vốn là Tiên Thiên sơ kỳ Tông Sư đỉnh phong, tại đêm trước lúc đến đây, thành công đột phá bình cảnh, đạt tới Tiên Thiên trung kỳ Tông Sư, có mùi vị "biết nhục sau đó dũng".
Một người trẻ tuổi khác cùng tuổi với Yến Triệu Ca, lớn hơn Triệu Hạo, nhỏ hơn Kỷ Hán Như.
Khuôn mặt linh động, biểu tình hiền lành, mỉm cười gật đầu thăm hỏi với đám người Yến Triệu Ca.
Yến Triệu Ca hơi chút suy nghĩ một chút, đem dung mạo của đối phương cùng với hình ảnh trong trí nhớ của mình so sánh.
Thanh niên này tên là Tiếu Vũ, cũng là đệ tử hạch tâm của Thương Mang Sơn, thiên phú tu luyện cực cao, thậm chí có tin đồn, chỉ riêng về ngộ tính, hắn là thiên tài số một trong thế hệ trẻ của Thương Mang Sơn.
Chỉ là hắn đối với tu luyện không có nhiều nhiệt tình, "ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới".
Nhưng thiên phú của hắn quả thật xuất chúng, cho dù không chuyên chú, thì vẫn là người nổi bật trong thế hệ trẻ.
Đối phương tỏ ra thiện ý, Yến Triệu Ca cũng mỉm cười gật đầu, xem như đáp lễ.
Tên Tiếu Vũ kia có vẻ thật cao hứng, quay đầu lại nói với Kỷ Hán Như bên cạnh:
- Kỷ sư huynh, ngươi xem, rất đơn giản thôi, không có vấn đề giao lưu nào không thể giải quyết, đầu tiên phải có bầu không khí tốt, sau đó liền dễ dàng.
Khóe miệng của Kỷ Hán Như co quắp, quay đầu đi không nói gì.
Yến Triệu Ca không khỏi tức cười, nhưng sự chú ý của hắn không dừng lại trên người của Tiếu Vũ cùng Kỷ Hán Như quá nhiều.
Ở bên cạnh bọn người Triệu Hạo, tên đệ tử lớn tuổi nhất của Thương Mang Sơn, như cười mà không cười, ánh mắt bất thiện nhìn qua đây.
Yến Triệu Ca nhìn đệ tử Thương Mang Sơn này, hơi nhướng mày.
Diệp Trọng Châu bên cạnh thì hừ nhẹ, than xui xẻo nói:
- Lần này Thương Mang Sơn đem tên điên Lưu Thịnh Phong này thả ra rồi?
Lưu Thịnh Phong, đệ tử hạch tâm của Thương Mang Sơn, cùng Từ Phi, Đường Vĩnh Hạo là bạn cùng lứa tuổi.
Chỉ là so với những đệ tử của Thương Mang Sơn khác mà nói, Lưu Thịnh có danh tiếng rất xấu, xuống tay tàn nhẫn, tính tình tàn bạo, thích hành hạ đối thủ đến chết, hơn nữa thích ỷ mạnh hiếp yếu, bình thường ra tay giết những Võ giả có tu vi thấp hơn mình mà không hề có nguyên nhân.
Cho nên những năm gần đây, Thương Mang Sơn đều hạn chế Lưu Thịnh Phong một mình ra ngoài.
Nhưng thiên phú của hắn quả thật trác tuyệt, là Võ giả số một trong thế hệ trẻ của Thương Mang Sơn, hơn nữa giỏi về thực chiến.
Thương Mang Sơn đối với hắn vừa yêu vừa hận, đau đầu không thôi.
Ánh mắt của Lưu Thịnh Phong đổi tới đổi lui trên người Yến Triệu Ca cùng Diệp Trọng Châu, nhe răng cười, muốn bước ra.
Kỷ Hán Như bên cạnh hắn vẻ mặt hơi đổi một chút, giành trước một bước tiến tới Diệp Trọng Châu nói:
- Là Bích Hải Thành Diệp sư huynh sao? Ngưỡng mộ đã lâu, xin vui lòng chỉ giáo.
Hắn nói xong liền xuất thủ đánh tới Diệp Trọng Châu.
Lưu Thịnh Phong lạnh lùng nhìn Kỷ Hán Như, ánh mắt có chút bất thiện đảo qua Yến Triệu Ca cùng Diệp Trọng Châu, cuối cùng dừng lại trên người của Yến Triệu Ca.
Tiếu Vũ ngửa mặt lên trời cười ha hả, bước chân ra:
- Đây là Yến Triệu Ca Yến sư huynh đi? Tại hạ Tiếu Vũ, lần đầu tiên gặp mặt, về chuyện Lôi Nguyên Tô Sinh Thuật, có chút vấn đề thỉnh giáo, xin chỉ điểm.
Lưu Thịnh Phong cười mà không cười, hai tay chắp sau lưng, rốt cục dừng bước lại.
Nhưng Yến Triệu Ca lại chú ý tới quang mang trong mắt hắn mang tới cảm giác uy hiếp.
Diệp Trọng Châu cùng Kỷ Hán Như cũng có nhận thức, đồng dạng có thể cảm giác được thế tấn công của Kỷ Hán Như, tuy rằng hùng hổ, nhưng hoàn toàn không có ác ý.
- Các ngươi cũng coi như dụng tâm lương khổ.
Diệp Trọng Châu có chút bất đắc dĩ lắc đầu, dùng Cương khí truyền âm cho Kỷ Hán Như, đồng thời xuất thủ đón lấy công kích của Kỷ Hán Như.
Kỷ Hán Như nghiêm túc nói:
- Vừa mới tấn chức Tiên Thiên trung kỳ Tông Sư, thỉnh Diệp sư huynh chỉ giáo.
Hai bên giao thủ, cũng không đánh ra hỏa khí, nhưng đệ tử hạch tâm của hai Thánh địa Bích Hải Thành cùng Thương Mang Sơn đánh nhau, vẫn rất đặc sắc.
Phương Chuẩn cùng Trần trưởng lão đến nơi, liền cùng đại lão của Trọc Lãng Các, Thương Mang Sơn gặp nhau, đối với môn hạ đệ tử đấu nhau, nếu không phải tình huống đặc biết, bọn hắn cũng không can thiệp.
Thông Thiên Hội Minh, vốn là thiên hạ quần anh hội tụ, thiên tài cùng thiên tài va chạm.
Yến Triệu Ca cùng Tiếu Vũ trò chuyện câu được câu không, đột nhiên vẻ mặt khẽ động, nhìn về phía khác.
A Hổ, Lưu Thịnh Phong cũng đồng dạng nhìn về phương hướng kia.
Một nam tử thanh niên, đang bay nhanh tới gần, đầu tiên gật đầu với đám người Yến Triệu Ca, Lưu Thịnh Phong, sau đó đi tới chỗ hai người Diệp Trọng Châu cùng Kỷ Hán Như giao thủ.
Nam tử nâng hai tay lên, hai cánh tay vẽ một vòng tròn trên không trung, cuồn cuộn Cương khí từng vòng nổi lên, Cương khí đem cả hai người Diệp Trọng Châu cùng Kỷ Hán Như bao phủ.
Trong không gian hiện ra thiên địa hư ảo do Cương khí hóa thành, giống như một ao bùn.
Diệp Trọng Châu cùng Kỷ Hán Như liền cảm giác như bị rơi vào trong bùn.
Hai người cũng không phải đấu với nhau sống chết, lúc này cũng ngừng tay.
Người này không tới Tiên Thiên trung kỳ Tông Sư, nhưng nhãn lực rất chuẩn, dùng sức rất xảo diệu, xem vào thời gian rất đúng, liền đem hai đẩy ra xa.
Yến Triệu Ca nhìn người thanh niên này, nhận ra:
"Nguyễn Bình?"
Nguyễn Bình tách ra Diệp Trọng Châu cùng Kỷ Hán Như, mở miệng nói:
- Các vị tới Trọc Lãng Các ta làm khách, xin hãy cho bản môn một chút thể diện, Thông Thiên Hội Minh sẽ sớm triển khai, cần gì phải gấp gáp bây giờ?
Bình luận truyện