Sư Thuyết

Chương 105





Lúc trước tuy rằng A Nhược gầy yếu, nhưng tâm sẽ kiêu ngạo, cũng không vì danh lợi mà sợ chết.


Thương Thanh Đại không thể không thừa nhận, là nàng tự tay hủy đi A Nhược của nàng, A Nhược mất trí nhớ cùng A Nhược dĩ vãng đã không phải cùng một người.


Không có cha nương, lại cùng ca ca thất lạc, nếu đem A Nhược đuổi ra khỏi cung, một mình nàng ở Bá Lăng không ai chiếu cố, là ai cũng đều có thể thương tổn đến nàng!


Có lẽ ngay từ đầu nàng sai lầm rồi, Đỗ Nhược rời khỏi cung chỉ sợ càng thêm nguy hiểm, chẳng thà lưu Đỗ Nhược lại trong cùng, cũng có thể bảo hộ một phần, chờ Tề gia cùng Tống Vương ngã, lại nghĩ biện pháp cho nàng rời khỏi thâm cung...


Có chút ý niệm như là bản năng, một khi bắt đầu, sẽ không dừng lại.


"Chậm!" Cuối cùng Thương Thanh Đại mở miệng, nàng buông tay áo xuống, lạnh nhạt nhìn hai mắt đẫm lệ của Đỗ Nhược, "Đỗ Nhược, bản cung niệm tình sư đồ ngày xưa, cho... ngươi một cơ hội nữa." Nàng nhịn xuống đau lòng đối với Đỗ Nhược xuống đáy lòng, tự nhủ giải thích một câu, "Mới vừa rồi cũng là do bản cung động, ngươi mới có thể làm bản cung bị thương."


"Tạ ơn nương nương!" Đỗ Nhược nhịn xuống nước mắt, cúi đầu quỳ gối hướng tới Thương Thanh Đại, nháy mắt cúi đầu đó, thật cẩn thận thở phào nhẹ nhõm.


Phu tử cũng không phải muốn mạng của nàng, cũng không có kiên trì đuổi nàng ra khỏi cung.


Trong lòng phu tử, hẳn là vẫn còn chút vết tích của nàng chăng?


Đỗ Nhược cũng không dám xác định, nhưng nàng có thể khẳng định, những lời nàng vừa nói, đã làm Thương Thanh Đại xúc động nhớ lại ký ức bị bụi phủ đầy, lúc này đây nhất định sẽ không ép nàng rời cung.


Tề Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên ý thức được, mới vừa rồi một màn kia hẳn là Đại phi cố ý ra oai phủ đầu Đỗ Nhược, ân uy như thế, ngày sau Đỗ Nhược sao lại dám không nghe phân phó của Đại phi mà làm việc?


Nữ nhân tâm kế thật giỏi!


Đáy lòng Tề Thanh yếu ớt nói một câu, giả vờ nói với Đỗ Nhược: "Đỗ Nhược, lúc này đây cũng đừng làm bị thương nương nương nữa!"


"Vâng!" Đỗ Nhược gật gật đầu, đi tới bên người Thương Thanh Đại, hai tròng mắt một mảnh đỏ bừng.


Thương Thanh Đại lại không dám nhìn bộ dáng hề hề đáng thương kia của Đỗ Nhược, sợ thấy, chính mình nhịn không được giúp nàng lau nước mắt.


Đỗ Nhược xoay người nhặt túi châm trên đất, một lần nữa xuất ra ngân châm, run giọng nói: "Thỉnh... Thỉnh... Ra đề mục."


Thương Thanh Đại vươn cánh tay kia, nói: "Không đâm châm nữa, đề cũng không ra lại, ngươi chỉ cần giúp bản cung chỉ ra chỗ huyệt vị ngươi vừa hạ."


"Vâng."


Đỗ Nhược gật gật đầu, ngón tay run rẩy đặt lên chỗ huyệt vị cách ba ngón tay trên tay Thương Thanh Đại, lại sợ hãi rụt tay trở về.


Thương Thanh Đại nhìn về phía Tề Thanh, "Tề hữu viện phán, kết quả hôm nay..."


Tề Thanh vội vàng nói: "Đỗ Nhược tự nhiên có thể nhập Thái Y viện làm y đồ."


"Y đồ?" Thương Thanh Đại nhíu mi, dường như không hài lòng.


"Đỗ Nhược cứu mẫu hậu có công, y thuật tự nhiên bất phàm, Đại nhi, không bằng trẵm đặc biệt đề bạt nàng cùng Trần Thủy Tô làm ngự y, như thế nào?" Giọng Yến Vân Hoa ở cửa viện vang lên.


Thương Thanh Đại bước nhanh đi tới, cúi đầu với Yến Vân Hoa, "Bệ hạ, sao lại đến đây?"


Yến Vân Hoa nắm tay nàng, cười nói: "Bên kia Trần Thủy Tô đối đáp trôi chảy, trẫm tin tưởng nàng nhất định có thể thông qua, đột nhiên nghe bên này có người khóc thảm, nhất thời lo lắng liền lại đây nhìn một cái."


Trong lòng Thương Thanh Đại chợt lạnh, "Bệ hạ đều thấy?"


"Tự nhiên là thấy." Yến Vân Hoa giương mắt nhìn về phía Tề Thanh, "Nhanh đi Ti Y Cục giúp Đỗ Nhược và Trần Thủy Tô chuẩn bị quan phục ngự y."


"Vâng."


Yến Vân Hoa ôm Thương Thanh Đại, "Đại nhi, trẫm xử trí như thế, ngươi vừa lòng không?"


Thương Thanh Đại im lặng gật đầu.


Yến Vân Hoa cất tiếng cười to, nói: "Trẫm biết Đại nhi vừa lòng liền tốt, bãi giá, quay về Tuyết Hương điện!"


"Cung tiễn bệ hạ, cung tiễn nương nương."


Mọi người đều quỳ xuống.


Trên đường hồi cung, Yến Vân Hoa vẫn là mở miệng hỏi, "Đại nhi dường như không muốn Đỗ Nhược ở lại trong cung?"


Thương Thanh Đại lạnh nhạt trả lời: "Bệ hạ muốn hỏi cái gì?"


Yến Vân Hoa cười nói: "Nàng chỉ là một tiểu cô nương, kinh hoảng khi bị ngươi ra oai phủ đầu như thế."


Thương Thanh Đại cười lạnh nói: "Bệ hạ đau lòng?"


Sắc mặt Yến Vân Hoa trầm xuống, "Đại nhi, ngươi nói như vậy là có ý gì?"


Thương Thanh Đại tránh cánh tay hắn, "Năm đó bệ hạ thích nha đầu kia, nô tì đều biết." Nói xong, không đợi Yến Vân Hoa giải thích, nàng lạnh như băng tiếp tục nói, "Thanh xuân qua mau, đạo lý này nô tì so với ai khác đều rõ ràng, bệ hạ ân sủng chỉ sợ nô tì không hưởng được đến già."


Yến Vân Hoa nghe ra trong lời nói của Thương Thanh Đại có ghen tuông, không giận mà cười, lại kéo tay lạnh của nàng nói: "Đại nhi, kia bất quá chỉ là việc năm xưa, ngươi làm gì cùng trẫm bởi vậy mà sinh khí?"


Thương Thanh Đại cũng không nói chuyện.


Yến Vân Hoa hôn một cái lên má nàng, cười nói: "Đại nhi, trẫm có thể thề, tuyệt đối sẽ không có ý gì với Đỗ Nhược! Ngươi xem, hôm nay biết rõ ngươi cố tình giáo huấn nàng, trẫm cũng không phải chỉ để ý ngươi sao?"


Việc Thương Thanh Đại sợ nhất cuối cùng cũng được giải quyết, nhẹ nhõm thở dài một hơi, giương lên ý cười trên mặt, "Quân vô hí ngôn!"


Yến Vân Hoa thích Thương Thanh Đại như vậy, hắn gật đầu nói: "Quân vô hí ngôn, trẫm sao lại lừa ngươi?"


"Vậy thì tốt rồi..." Thương Thanh Đại thì thào một câu.


Yến Vân Hoa nghiêng người tới gần nàng, đột nhiên đem nàng ép vào tường cung, hung hăng hôn cánh môi nàng, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt ý dưới bụng đốt lên, hắn kích động buông cánh môi Thương Thanh Đại ra, đột nhiên ôm nàng, "Đại nhi, hôm nay trẫm cảm thấy có thể cho ngươi ân sủng chân chính!"


Trong lòng Thương Thanh Đại đại loạn, giãy dụa nói: "Bệ hạ chậm đã! Cho phép nô tì giúp bệ hạ bắt mạch."


Yến Vân Hoa có chút hờn giận nhìn nàng một cái, vươn tay ra, vội vàng nói: "Trẫm... Nhịn lâu lắm rồi!"


Tuy rằng Thương Thanh Đại bối rối, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, từ từ giúp Yến Vân Hoa xem mạch, thầm cảm thấy không ổn, đã nhiều ngày nàng ép độc tố dường như nhiều chút, đã không đủ để cưỡng chế chỗ quan trọng nhất của Yến Vân Hoa.


"Hôm nay nếu bệ hạ phải lâm sủng thần thiếp, nô tì không dám không hầu bệ hạ, chỉ là, sau khi bệ hạ phát tiết, nọc độc truyền lên người nô tì, không quá ba ngày, nô tì tất vong. Bệ hạ, thật bỏ được sao?" Thương Thanh Đại nghiêm túc nói xong, hai tròng mắt ẩn ẩn có lệ ý, khổ sở như vậy động lòng người.


Yến Vân Hoa chần chờ một chút, nói: "Vậy trẫm nên như thế nào?"


Thương Thanh Đại trầm giọng nói: "Nhịn mấy ngày nữa, thân mình bệ hạ không phải càng ngày càng tốt sao? Chẳng lẽ nô tì còn có thể lừa bệ hạ sao?"


Yến Vân Hoa tất nhiên sẽ không hoài nghi y thuật Thương Thanh Đại, nếu không có Thương Thanh Đại tiến cung, hắn thế nào có thể sống đến hôm nay?


Bất quá lời Thương Thanh Đại vừa nói nhưng lại nhắc nhở hắn, việc lâm hạnh nguyên lai có thể truyền độc, nói như vậy cũng là một phương pháp tiêu độc.


Hiện nay trong cung nữ nhân hắn không cần còn rất nhiều, sao không dùng một nữ nhân thử một lần?


Nghĩ đến đây, oán khí trong lòng Yến Vân Hoa tiêu tán đi rất nhiều, hắn không khỏi cười nói: "Trẫm đột nhiên nhớ tới, còn có mấy bản tấu chương chưa phê xong. Đại nhi, trẫm đi phê tấu chương, sẽ không cùng ngươi quay về Tuyết Hương điện."


"Quốc sự quan trọng hơn, nô tì hiểu." Thương Thanh Đại cũng muốn tự do một lát.


Yến Vân Hoa gật đầu cười khẽ, liền dắt theo nội thị bên người dần dần đi xa.


Thương Thanh Đại nói với Chỉ Lan vẫn đi theo bên cạnh: "Chỉ Lan, theo bản cung đi thăm Thái hậu."


"Vâng." Chỉ Lan cúi người.


Thái hậu trúng độc kỳ quặc, tuy nói việc này cùng Tề gia không thoát được quan hệ, nhưng Trần Thủy Tô và Đỗ Nhược đột nhiên đề danh vào cung lại thật sự quá mức trùng hợp.


Lúc này Thương Thanh Đại căn bản không kịp nghĩ lại, hiện giờ việc quan trọng nhất nàng phải làm không phải là xem bệnh tình Bạch Thái hậu đang tịnh dưỡng ở Vạn Thọ cung mà là nên ngẫm lại biện pháp, làm như thế nào cho thiên tử bệnh nặng một hồi.


Nếu không, chỉ sợ nàng không tránh khỏi một cửa thiên tử muốn lâm hạnh kia.


Vốn, từ ngày bắt đầu tiến cung kia, Thương Thanh Đại biết, một cửa này nàng sớm hay muộn đều phải qua.


Chỉ là, hôm nay nhìn thấy Đỗ Nhược rõ ràng trước mặt, cùng nàng hít thở trong Hoàng thành này, nàng không thể để cho Đỗ Nhược ở cùng một chỗ nhìn nàng hoan hảo với một nam tử không thương.


Nàng không chỉ cho Đỗ Nhược một đêm ôn tồn lần đó, mà toàn bộ tất cả của nàng, trong sạch cũng tốt, thâm tình cũng thế, đơn phương cũng tốt, thân mình cũng thế, chỉ có thể là A Nhược của nàng được hưởng!


Chẳng sợ A Nhược đã không nhớ rõ ràng, nhưng nàng nhớ rõ như trước, nàng đã là thê tử của A Nhược, A Nhược chính là người quý trọng nhất đời này của nàng.


Ngay khi Thương Thanh Đại dẫn theo Chỉ Lan hướng Vạn Thọ cung, đồng thời, Thái Y viện đã thu thập tốt một gian phòng cho Đỗ Nhược và Trần Thủy Tô, các vật dụng cần dùng trong phòng cũng chuẩn bị đầy đủ cho các nàng.


"Nhị vị nhìn một cái, gian phòng này vừa lòng không?" Tề Thanh, Tề Tháp dẫn các nàng đi một vòng, quay đầu lại hỏi.


Trần Thủy Tô theo bản năng ngắm nhìn mấy vị y sĩ khác.


Tề Thanh hiểu ý vội cho mấy người kia lui xuống.


Trần Thủy Tô kéo cánh tay Đỗ Nhược, cười nói: "Tâm ý nhị vị đại nhân, Thủy Tô đã biết, sẽ báo cho điện hạ."


Đỗ Nhược âm thầm cả kinh, nghi hoặc nhìn Trần Thủy Tô.


Trần Thủy Tô ý bảo nàng chớ bối rối, nàng tiếp tục nói: "Hôm nay ta cùng tiểu Nhược có chút mệt mỏi, nhị vị đại nhân, những lời khác đợi Thủy Tô nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại nói chuyện?"


"Này là đương nhiên." Tề Tháp, Tề Thanh liền biết điều rời khỏi phòng.


Hai người đi tới chỗ yên tĩnh trong Thái Y viện, liếc nhìn khắp nơi một lượt, vẫn là mở miệng, "Tỷ đệ Tề gia chúng ta thật phản bội bệ hạ, đầu nhập Tống Vương sao?"


"Hiện tại thế cục đối với Tề gia chúng ta thật sự là bất lợi." Tề Tháp biểu lộ kinh sợ, "Nếu làm cho bệ hạ ngồi ổn long ỷ, có tiện nhân Thương Thanh Đại kia trong cung một ngày, Tề gia chúng ta sớm hay muộn cũng bị nữ nhân kia gài bẫy hãm hại, không công giúp bệ hạ bận việc một hồi."


"Nhưng Tống Vương cũng không phải thiện chủ gì! Nếu hắn đắc thế, Tề gia chúng ta cũng không có được lợi ích gì!" Nói xong, Tề Thanh lạnh lùng thở dài, "Năm đó thật sự là đáng tiếc, nếu Hứa lão gia tử không nửa đường mất tích, làm sao cho Thương Thanh Đại có cơ hội sống, biến thành Đại phi nương nương hôm nay!"


"Việc này cùng Tống Vương nhất định cũng không thoát được can hệ." Tề Tháp trào phúng, "Lần này việc Thái hậu bất quá ta biết thời biết thế giúp Tống Vương một phen, còn có thể thử nghiệm tín nhiệm của bệ hạ đối với Tề gia chúng ta, quả nhiên, hiện tại bệ hạ đã bị tiện nhân kia mê hoặc, căn bản không thèm để ý đến Tề gia chúng ta từng trả giá!"


"Cho nên trước tìm cách tiếp cận người trọng nhân tài."


"Chúng ta giả vờ nghe lệnh Tống Vương, bình tĩnh ngồi xem hai huynh đệ tranh quyền. Thương Thanh Đại cùng Tống Vương vốn không thuận, vài năm nay luôn âm thầm châm ngòi bệ hạ cùng Tống Vương thành thù, chúng ta không ngại đổ thêm dầu, lẳng lặng cho Thương Thanh Đại đấu với Tống Vương, đợi đến cơ hội châm ngòi thổi gió một hồi, nói không chừng chúng ta còn có thể ngư ông đắc lợi!"


"Vậy trước tiên theo kế sách này!"


"Hôm nay Đỗ Nhược bị tiện nhân kia dọa, đừng nói nàng mất trí nhớ, cho dù còn nhớ rõ, chỉ sợ cũng không dám lại thành tâm đối đãi tiện nhân kia, cho nên, tỷ tỷ, chúng ta không ngại theo nha đầu kia tìm cơ hội xuống tay."


"Được!"


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện