Chương 119: Ký Ức Của Sở Thanh Lan
“Không thể nào, a Triết không phải là người như vậy!” Lan gạt a Triết ra sau lưng, cố chấp nói, dường như đã mất hết kiên nhẫn với Bạch Ân, “Ngươi không có bằng chứng thì đừng đặt điều lung tung!”
“Bằng chứng à?” Bạch Ân chỉ vào Sở Thanh Vân đang nằm trêи tay Bạch Cẩn Phong, “Sở Thanh Vân kia chính là bằng chứng rõ ràng nhất, đó chính là nhi tử của ngươi, trêи lưng nó đang mang Vọng Nguyệt sơn hà đồ, chính là mảnh bản đồ bị nguyền rủa năm xưa!”
Lan sững người, nhìn về phía Sở Thanh Vân, lắp bắp nói.
“Nhi Tử? Ngươi nói đó là nhi tử của ta???”
“Đúng vậy.” Bạch Ân thấy ánh mắt của Lan xuất hiện một tia hoài nghi, lão lại tiếp tục nói.
“A Triết chính là Phùng Tư Triết, là ma tôn vang danh đại lục, ngươi chắc không biết hắn đã làm những gì sau lưng mình đâu nhỉ?”
A Triết mím môi, vô thức túm lấy tay Lan, nhưng bị hắn vùng ra.
“A Triết,” Lan nuốt nước bọt, trầm mặt nhìn gã.
“Ngươi chỉ cần trả lời ta lời lão nói đúng hay là không? Một từ thôi.”
“A Triết!”
A Triết run bắn người, môi đỏ mấp máy, “Lan ca, huynh phải tin tưởng ta, ta không làm gì hết, ta…”
Lan lúc này thật ra đã tin Bạch Ân đến tám phần, việc hắn vì sao lại thân thuộc với Sở Thanh Vân, vì sao hắn luôn luôn cảm thấy không muốn sống nữa, giờ đây tất cả đã có lời giải.
Hắn chính là Sở Thanh Lan không sai, nhưng mười tám năm sớm chiều ở bên cạnh nhau, Lan không tin A Triết lại tính kế chính mình, hắn nghiêm túc gọi:
“A Triết!”
A Triết nhìn thấy ánh mắt xa lạ của Lan thì sợ hãi, vội túm lấy tay hắn.
“Lan… đừng nghe lão nói linh tinh, ta sẽ không bao giờ làm tổn thương huynh…”
“Thật là thâm tình.” Bạch Ân cười giễu cợt.
“Phùng Tư Triết, tâm tư dơ bẩn của ngươi mấy trăm năm trước chúng ta đã rõ, ngươi quên lý do vì sao ngươi trở thành Ma tôn, trở thành kẻ địch của Sở Thanh Lan rồi à?”
Không đợi A Triết phản ứng, Bạch Ân liền tung ra một câu.
“Sở Thanh Lan, ngươi có muốn lấy lại trí nhớ của mình không?”
Lão từ từ đi đến, lôi ra một viên đan dược, không hiểu sao Lan cảm thấy hơi căng thẳng, theo bản năng túm lấy a Triết đẩy ra sau.
“Ngươi có ý gì?”
“Chẳng có ý gì cả, viên Ức mãn đan này có thể giúp ngươi lấy lại trí nhớ của mình, nhưng phải xem ngươi có dám uống không thôi.”
Lan nhíu mày, nghi ngờ nhìn lão.
A Triết ở đằng sau Lan hoảng hốt kêu: “Lan, đừng tin lời lão, đan dược này huynh không được uống, nó không có tác dụng!”
“Tại sao ngươi biết nó không có tác dụng?” Bạch Ân cười khiêu khích.
“Hay là ngươi biết cách nào tốt hơn để hắn có thể lấy lại trí nhớ?”
“Ta…”
Lan ý vị sâu xa nhìn hắn, đôi mắt dưới mặt nạ toát lên sự lạnh lùng.
“Bạch Ân, ngươi đừng có nói lung tung, đan dược này có tác dụng phụ rất lớn, người ăn vào sẽ mất đi mười năm thọ nguyên.” A Triết dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lan.
“Lan ca, thọ nguyên của huynh không còn nhiều, không thể sử dụng nó.”
“A Triết ngươi đừng chống chế nữa, ta biết ngươi đã có cách để tăng thọ nguyên cho Sở Thanh Lan rồi, không phải Dưỡng quỷ trận là trò mèo của ngươi sao?”
“Ngươi nói bậy! Dưỡng quỷ trận là cái gì?” A Triết tức giận quát lớn.
“Dưỡng quỷ trận xuất hiện khắp đại lục, không phải là để gom sinh cơ và lệ quỷ để tạo thành Sinh Tử luân hồi trận à? Phùng Tư Triết, ngươi đừng có chối, Dưỡng quỷ trận hay Sinh Tử luân hồi trận cũng đều là công pháp của Vạn quỷ môn, mà môn chủ Vạn Quỷ môn không phải là ngươi sao?”
A Triết cau mày, gương mặt thiếu niên đỏ phừng phừng.
“Bạch Ân, uổng cho ta luôn coi ngươi là bằng hữu, thật không ngờ, vì sao ngươi có thể vu oan giá hoạ ta như thế? Vạn Quỷ môn đã tuyệt tích lâu rồi, ta cũng không phải là môn chủ!”
“Vu oan giá hoạ?” Bạch Ân mặc kệ gã gào thét, quay sang bảo với Lan.
“Ha ha, Sở Thanh Lan, ngươi cứ nuốt viên đan dược này là biết ta nói có thật hay không?”
Lan nghe được lời của Bạch Ân, trong lòng khó chịu không thể tả, hắn không nhiều lời, đột nhiên giật lấy viên Ức Mãn đan rồi nuốt xuống.
Bạch Ân thấy vậy thì cười vui vẻ.
“Được đó Sở Thanh Lan, quyết đoán lắm!”
Lan nuốt viên Ức Mãn đan xong thì một cơn đau như búa bổ bắt đầu chạy từ bụng lên thẳng thiên linh cái của hắn, trực tiếp làm chân hắn khuỵu xuống, hai tay ôm lấy đầu gào thét dữ dội.
A Triết hoảng sợ, vội vàng tiến tới đỡ Lan.
Bạch Cẩn Phong đứng đằng xa chứng kiến hết thảy vở kịch này, trong lòng không rõ cảm xúc.
Gia gia Bạch Cẩn Phong từ khi còn rất nhỏ đã nuôi hắn, phụ mẫu mải mê tu luyện, hai người sau khi có hắn thì không hỏi chuyện thế gian mà chuyên tâm bế quan hòng tiến cấp Đại Thừa, tuy rằng gia gia hơi lạnh nhạt nhưng mà cũng đã từng chỉ dạy hắn rất nhiều thứ.
Bạch Cẩn Phong không ngờ người mà hắn luôn luôn kính trọng và tin tưởng lại có một mặt ác liệt thế này, nhìn gương mặt vặn vẹo kia, Bạch Cẩn Phong không thể đoán được thực sự gia gia hắn muốn gì? Chắc chắn không chỉ đơn giản là vạch mặt ma tôn Phùng Tư Triết.
Canh hai đã tới, trăng cũng đã treo cao trêи bầu trời, chỉ còn một canh giờ nữa thôi là đến sinh thần của Sở Thanh Vân, cánh cửa trêи vách đá kia dường như càng lúc càng sáng hơn.
Đúng lúc này thì người trong lòng hắn động đậy.
Bạch Cẩn Phong hốt hoảng, vội vàng nhìn xuống, thì ra Sở Thanh Vân đã mở mắt từ khi nào, không biết y đã nghe thấy được những gì rồi?
“Thanh Vân, ngươi có đau ở đâu không?” Bạch Cẩn Phong cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất để hỏi.
“Sư tôn.” Sở Thanh Vân cảm thấy sinh cơ đang trôi đi nhanh chóng, cả người giống như sắp bị hút khô, y ɭϊếʍ môi, bàn tay vô thức túm chặt tay Bạch Cẩn Phong.
“Ta cảm giác có thứ gì đó đang kêu gọi mình vậy.”
Tim Bạch Cẩn Phong đập thình thịch, chẳng lẽ là cánh cửa kia, hắn mấp máy môi định trả lời Sở Thanh Vân thì bên kia vang lên một tiếng động lớn, hắn vội vàng quay sang.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, chỉ thấy a Triết nổi điên tung một chưởng vào Bạch Ân, còn bên cạnh là Lan đang hộc ra từng ngụm máu đen.
A Triết không kiềm chế được lửa giận, chửi ầm lên.
“Bạch Ân, ngươi có là con người không? Ngươi biết Lan lấy lại trí nhớ thì sẽ ra sao mà? Tại sao ngươi lại có thể độc ác vậy?”
“Hắn sẽ ra sao?” Bạch Ân lạnh nhạt nhìn gã.
“Ngươi đừng lo cho hắn nữa, ngươi hãy lo cho mình trước đi, Sở Thanh Lan lấy lại được trí nhớ thì người đầu tiên hắn tính sổ chính là ngươi đó.”
A Triết run lên, “Ngươi ngậm máu phun người.
Ta không có làm gì hết.”
“Đừng mạnh miệng nữa!” Bạch Ân cười lớn.
“Ha ha, cứ đợi mà xem.”
Đỉnh Thông Thiên đột nhiên rung lắc kịch liệt làm cả đám người chao đảo, khí thế trêи thân Lan bỗng chốc lan tràn, không gian tạo thành từng vết nứt chằng chịt.
“Lan ca, huynh sao rồi?” A Triết nhìn thấy Lan như vậy, trong lòng cảm thấy vụn vỡ.
Lan không trả lời, Lúc này hắn đã thổ hết máu đen, khí thế trêи người ngày một dâng cao, kiếm khí tự động sinh ra bay múa khắp nơi, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Cơ thể Lan hơi lung lay rồi từ từ đứng dậy, hắn ngẩng mặt lên, ném chiếc mặt nạ trêи mặt đi, gương mặt thanh niên giống Sở Thanh Vân bảy phần nhưng lại mang cho người đối diện cảm giác uy phong lẫm liệt, trong mắt hẹp dài là chiến ý lan tràn, dù máu nhuộm đỏ tấm áo gai sơ sài trêи người, nhưng chỉ cần liếc qua là biết Sở chiến thần - Sở Thanh Lan đã trở lại.
Đôi mắt Sở Thanh Lan lạnh lùng đảo qua đám người, sau đó dừng lại trêи người Sở Thanh Vân đang nằm thở dốc.
Bạch Cẩn Phong vô thức lùi lại.
Sở Thanh Lan tiến tới, nhàn nhạt nói: “Đưa y cho ta.”
Bạch Cẩn Phong mím chặt môi, tất nhiên là không đồng ý, hắn không muốn liên quan đến chuyện xưa của mấy người này, cũng không muốn Sở Thanh Vân bị liên luỵ vào đó, dù cho người trước mắt là phụ thân của y cũng vậy, hắn không muốn buông tay.
Đương lúc Sở Thanh Lan định giằng lấy người thì Sở Thanh Vân đang yếu ớt vùi đầu vào lồng ngực Bạch Cẩn Phong đột nhiên nhắm chặt mắt lại giả chết.
Lan thở dài một hơi, cũng không miễn cưỡng nữa, tuỳ tiện lấy trong người ra một viên đan dược nhét vào miệng Sở Thanh Vân, đôi mắt chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt y một lúc thật lâu, bàn tay hết đóng lại mở, nhưng vẫn không dám động vào người y.
Cuối cùng, hắn gật đầu một cái với Bạch Cẩn Phong rồi quay người.
“Phùng Tư Triết, Bạch Ân, ta đã nhớ lại tất cả!”.
Bình luận truyện