Chương 142: Phiên Ngoại 2-4
Lúc Sở Thanh Vân chạy về phòng thì Bạch Cẩn Phong chưa về, y đi tới đi lui một mình trong phòng, sau đó vì phấn khích mà nhảy lên giường hò hét.
Đại điển song tu...!y cảm giác đã chờ ngày này đã lâu rồi, một ngôi nhà có thể về, một danh phận chính đáng, những thứ mà y muốn đều sắp đạt được rồi.
Còn gì tuyệt hơn chuyện có thể vĩnh viễn bên cạnh người mình yêu chứ? Sở Thanh Vân chỉ lo cuộc đời tu sĩ quá dài, nếu chỉ có một mình trải qua thì thật là cô đơn, may mắn là y và Bạch Cẩn Phong đã gặp nhau rồi yêu nhau, sau này bọn họ sẽ cùng nhau tu luyện, cùng nhau phi thăng, giả dụ có thất bại đi chăng nữa thì cùng chết.
Dù thế nào cũng vẫn là chuyện tốt.
Cạch!
Sở Thanh Vân vì phấn khích mà không để ý đến cửa bên ngoài đã mở, Bạch Cẩn Phong vừa vào đã nhìn thấy thiếu niên lăn bên này lộn bên kia, y phục đã sớm rối loạn, ánh mắt hắn tối lại, nhưng e ngại nhạc phụ đại nhân còn ở phòng bên cạnh nên đành nhịn xuống, rón rén đến gần.
Sở Thanh Vân đang suy nghĩ lung tung thì thấy cơ thể chao đảo, vùng eo bị một bàn tay rắn chắc sốc lên, y trợn tròn mắt nhìn, thấy ánh mắt Bạch Cẩn Phong đang nhìn y như nhìn một con mồi.
"Sư tôn," Sở Thanh Vân không để ý đến, y quàng tay lên cổ Bạch Cẩn Phong, thuận tiện quặp chặt lấy hắn, vui vẻ hỏi.
"Đại điển song tu là thế nào vậy? Chúng ta sẽ tổ chức sao? Tổ chức lúc nào? Sao người không nói cho đệ tử biết?"
Bạch Cẩn Phong: "..."
Được rồi, hắn vốn phải lường trước mạch não của Sở Thanh Vân không giống bình thường, người này lúc bị dính xuân dược còn không quên bắt hắn chịu trách nhiệm, sao hắn có thể lo lắng đến chuyện y không đồng ý chứ.
Bàn tay nâng mông Sở Thanh Vân đỡ y lên, Bạch Cẩn Phong hôn lên trán, lên mắt y rồi đi xuống dưới, mổ nhẹ vào môi y một cái rồi hỏi.
"Ừm, vậy Thanh Vân đồng ý chứ? Không hối hận?"
Giọng nói của hắn có chút gì đó đè nén, lại tràn ngập chờ mong, Sở Thanh Vân không nhịn được liền lén lút cười trong lòng, gật đầu thật mạnh.
"Tất nhiên rồi, đệ tử chỉ muốn tổ chức nhanh nhanh một chút, sau này người trong thiên hạ đều biết sư tôn là người của ai."
Bạch Cẩn Phong bật cười, "Không sợ sau này sẽ gặp người tốt hơn vi sư?"
"Không sợ.
Nghe đồn sư tôn là đệ nhất mỹ nam tu chân giới, ta thú được người không phải là có lời sao?"
"Thông minh lắm, thật đáng khen." Bạch Cẩn Phong khen xong còn xoa đầu Sở Thanh Vân.
"Hừm" Sở Thanh Vân hếch mũi, hai tay kéo má Bạch Cẩn Phong ra.
"Cũng là sư tôn dạy tốt."
Bạch Cẩn Phong thực ra cũng không ngờ Sở Thanh Vân lại chấp nhận nhanh đến thế, hắn lập tức hành động, đầu tiên là liên hệ với Diệp Cô Tuyệt xin giúp đỡ, việc tổ chức và gửi thiệp mời đến toàn bộ những thế lực lớn ở Vĩnh Sinh đại lục một mình hắn không làm nổi.
Sau khi Diệp Cô Tuyệt đích thân xuống núi, hắn trực tiếp an bài xong xuôi mọi thứ cho lão, Sở Thanh Lan đang rảnh rỗi liền đi giúp đỡ, Bạch Cẩn Phong cảm thấy ổn thoả rồi mới dẫn Sở Thanh Vân đi gặp phụ mẫu của hắn.
Sở Thanh Vân quả là hài tử người gặp người thích, chỉ cần hai ba câu là có thể thu phục được Bạch phụ và Bạch mẫu, hai người quanh năm bế quan, lúc này mới biết về chuyện của Bạch Cơ Tử.
Hoá ra gần trăm năm trước Bạch Cơ Tử trong thân phận Bạch Ân nơi nơi chèn ép nhi tử của mình là Bạch Cẩn Xuyên, buộc hắn rời bỏ chức vụ trưởng lão Thanh Phong môn để chuyên tâm tu luyện, lão cho hắn một trăm năm, nếu không thể tu đến đại thừa thì đừng trở về nữa.
Bạch Cẩn Xuyên ngay lúc đó cảm thấy phụ thân thật sự lo lắng cho gia tộc, còn bây giờ biết lão chính là Bạch Cơ Tử giả dạng thì bao nhiêu lỗ hổng trong lời nói đều bị đào ra hết.
Rõ ràng là ép bọn họ đi để tránh bị nhận ra thì hơn.
Bạch Cẩn Phong không nói rõ việc mình trọng sinh trở về cho phụ thân nghe, chỉ hỏi về công pháp Vạn Luân quy nhất.
Bạch Cơ Tử thắc mắc vì sao Bạch Cẩn Xuyên lại biết công pháp này cũng đúng, vì lão chưa bao giờ dạy hắn, thế nhưng có một điều Bạch Cơ Tử không bao giờ biết là công pháp này có truyền thừa, Bạch Cẩn Xuyên là người sinh ra đã được truyền thừa, vì vậy Vạn Luân quy nhất của hắn chính là bản đầy đủ, thứ Bạch Cẩn Phong được học cũng vậy.
Thảo nào mà Bạch Cẩn Phong lúc quay trở về vẫn có thể tu luyện thăng cấp còn Bạch Cơ Tử thì không thể.
Đúng là thiên ý.
Bạch Cẩn Phong mời phụ mẫu đến Phong Vân sơn trang, cái tên này chính là do Sở Thanh Vân đặt, vừa có tên hai người, vừa có ý nghĩa như một cuộc gặp gỡ tốt đẹp...
Cuối cùng, sau khi chuẩn bị bao nhiêu ngày, Diệp Cô Tuyệt trông tri khắp thiên hạ, mời anh hùng hào kiệt bốn phương cùng tới tham dự đại điển song tu của Minh Ly thánh tôn.
Cái tên Minh Ly đủ sức làm oanh động toàn bộ tu chân giới.
Tỉ như là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, tiến cấp đại thừa lúc hơn trăm tuổi, vì ái nhân mà một đao cắt đứt với môn phái, vị ái nhân này lại là đồ đệ nhỏ tuổi nhất của hắn nữa chứ.
Việc nào vị Minh Ly thánh tôn này làm đều có thể gây rúng động.
Hơn nữa, nghe đồn người giải được lời nguyền phi thăng vài vạn năm của tu chân giới cũng liên quan đến hắn.
Việc giải lời nguyền Diệp Cô Tuyệt không nói là ai làm, thế nhưng mà nhân chứng trên đỉnh Thông Thiên rất nhiều, tam sao thất bản truyền ra, tuy rằng không chỉ đích danh nhưng cũng đoán được một hai.
Cũng trong thời gian đó, một tán tu ẩn dật đột nhiên phi thăng, chứng thực lời Diệp Cô Tuyệt nói là sự thật, từ đó tu chân giới nổi lên một làn sóng tu luyện mới, các thế lực lớn bắt đầu đi tìm kiếm đệ tử khắp nơi.
Giờ đây Minh Ly thánh tôn tuyên cáo tổ chức đại điển song tu cùng một thiếu niên tên Sở Thanh Vân, cái tên này làm người ta liên tưởng đến vị đệ tử năm nào cùng hắn rời bỏ môn phái.
Nhưng mà đến khi tò mò điều tra ra, thân thế của vị đệ tử này cũng làm người ta giật mình.
Phụ thân của y chính là Sở chiến thần Sở Thanh Lan, người vẫn luôn đứng đầu danh sách những người mạnh nhất đại lục trong vòng vài trăm năm gần đây.
Y cũng là người sở hữu thần khí Vọng nguyệt sơn hà đồ, khi sinh ra trời sinh dị tượng, lôi kiếp ba ngày ba đêm.
"Ta nghe nói Sở Thanh Vân này cũng là thiên tài, lúc y Trúc cơ còn nhận được Ngũ sắc tường vân, mười bảy tuổi đã Kết đan, hiện tại mới mười tám tuổi đã là tu sĩ Kết đan hậu kỳ."
"Chuyện.
Con của Sở chiến thần mà lại, đây gọi là tư chất tốt không bằng đầu thai tốt."
"Tư chất người ta cũng tốt mà."
"Thân thế khủng như vậy thì cũng xứng với Minh Ly thánh tôn, ít nhất là ta nể phục.
"Quá xứng ấy chứ! Thảo nào Minh Ly thánh tôn coi trọng người ta, đúng là mây tầng nào gặp gió tầng đó mà, những tu sĩ không tên tuổi như chúng ta đi đâu để kiếm một đạo lữ khủng bố vậy?"
Bây giờ khắp các câu chuyện trà dư tửu hậu đều là lời bàn tán về đại điển song tu của Bạch Cẩn Phong và Sở Thanh Vân, nghe nói lần này Phong Vân sơn trang sẽ mở tiệc ba ngày ba đêm, tất cả ai đến dự đều có quà mang về.
Lúc này có hai thanh niên khuôn mặt tầm thường đi tới, một người níu tay tu sĩ vừa nói rồi ôm quyền hỏi.
"Các hạ dừng bước, vãn bối tò mò muốn hỏi về đại điển song tu của Minh Ly thánh tôn, các hạ có thể kể cho tại hạ biết một hai điều không?"
Vị tu sĩ này cũng khá hào phóng, lập tức kể lại mọi chuyện, câu chuyện yêu hận tình thù được kể tỉ mỉ đến mức hai người kia nghe mà trợn mắt há mồm, cảm tưởng như đã tận mắt chứng kiến vậy.
Đợi lúc gã nói xong, hai người ôm quyền cảm ơn rồi đi thẳng, khi đến một nơi không người, bọn họ mới nhìn nhau.
"Hai người kia thực sự tu thành chính quả rồi sao? Rốt cuộc chúng ta đã rời khỏi đây bao nhiêu lâu?".
Bình luận truyện