Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 6: Tràn đầy bất mãn



Thiếu niên mười lăm mười sáu chính là trong độ tuổi cao lớn, đứng lên cũng chỉ vừa mới cao đến cằm Lâm Tiêu, ngay cả như thế, ôm chân như vậy nhìn bề ngoài vẫn cực kỳ vặn vẹo.

Đáng tiếc Lâm Tiêu không cảm thấy như thế, dù mười lăm mười sáu cũng không tính là nhỏ, nhưng đối với người bị cầm tù mười năm mà nói, thời gian đã kéo dài vô hạn, mười năm giống như là trăm năm.

Tiểu tử trong ngực thoạt nhìn an tĩnh vô hại giống như tiểu bạch thỏ, dù bị thương còn đối với mình tràn đầy tín nhiệm, Lâm Tiêu không cảm thấy mình ôm một “Nhi tử” thì có gì sai.

Cho nên nói kỳ thật từ khi sống lại đến bây giờ, hắn căn bản liền quên người mình coi là con ruột lẽ ra phải là nam chính.

“Sư, sư tôn…”

Bên tai là âm thanh hơi có vẻ quẫn bách của đồ đệ, Lâm Tiêu quay đầu nhìn lại, thấy Quân Mặc trừng to mắt, dưới lông mi thật dài là sự luống cuống và ngượng ngùng, tâm tình của hắn bỗng nhiên tốt lên.

Tay áo chặt đứt thì đã sao, hắn vốn nên trực tiếp kéo tay Quân Mặc.

Muốn nắm bắt đồ vật thì phải nắm chặt, hơn nữa nắm ở vị trí không thể buông tay, hắn từ trước đến giờ đều như thế, mà theo sự tích lũy qua năm tháng, ý tưởng này lắng đọng càng thêm mãnh liệt.

“Lâm…” Sư đệ, ngươi nghịch hành không phải là kinh mạch mà là đầu óc ư?!

Tiêu Tử Diệp run rẩy khóe miệng nhìn hai người trước mặt, mặt gần như cứng đờ, mắt càng trừng đến phát đau.

Nhìn Lâm Tiêu mặt than đưa sang một ánh mắt “Thiểu kiến đa quái*”, cả người Tiêu Tử Diệp đều không ổn, vả lại việc này không ổn, sau khi hắn theo bản năng giúp đỡ Lâm Tiêu, lại theo bản năng mà đem người dìu đến bên giường, nhất thời càng thêm không ổn.

*thiểu kiến đa quái: ít được trông thấy, nên cái gì cũng thấy lạ

Hắn đến tột cùng là tại sao phải tự nhiên đi giúp một tên ngụy quân tử như vậy?

Chẳng lẽ là vì sáu ngày trước người này rất thảm đạm, hắn liền cho rằng người này thay đổi?

“Đa tạ.” Lâm Tiêu chuẩn bị một lát mới hé môi nói, đem đồ đệ “Thẹn thùng” đã hoàn toàn hóa đá đặt trên giường, liếc nhìn tay áo rách của Quân Mặc, cổ tay đã lộ ra bên ngoài, đưa tay ra lại dừng lại, lộ ra một tia suy nghĩ sâu xa.

Hai người kia trong lúc nhất thời đều cứng đờ.

Tiêu Tử Diệp đầy đầu đều là Lâm Tiêu có thật sự trở nên bất đồng hay không, hay lại có quỷ kế gì.

Mà Quân Mặc trong lòng lại trầm xuống, không biết có phải Lâm Tiêu nhìn thấu chuyện mình lúc đó cố ý cắt đứt tay áo để nhiễu loạn đạo tâm của hắn hay không.

Quân Mặc vẫn chưa muốn trở mặt, dù sao hiện giờ ở lại Huyền Chân tông mới là an toàn nhất, vả lại nếu thời gian này Lâm Tiêu ra tay với hắn, hắn sợ rằng rất khó chạy trốn.

Cho nên, hai người đều cứng đờ vì Lâm Tiêu rồi, mà Lâm Tiêu thì gặp một vấn đề không lớn không nhỏ.

Hắn nhìn ra được Quân Mặc bị nội thương, cũng muốn giúp Quân Mặc đả thông chân khí, vấn đề là… hắn không thạo nghiệp vụ.

Đối với bản thân, hắn có thể chịu đựng chân khí bạo động, thử vận hành công pháp điều tiết một chút.

Nhưng nhìn “Thân nhi tử”, hắn thật lòng không xuống được tay.

Vả lại động tác đưa tay hắn vừa mới làm chẳng qua là vô ý, “Chuyên gia bình luận sách” trong đầu lại giống như động kinh mà kêu lên.

“Chú ý chú ý! Xin kí chủ tự trọng, thương tổn Quân Mặc sẽ gặp báo ứng! Tích tích tích! Năng lượng cao năng lượng cao! Giá trị chú oán có xu hướng tăng! Tích tích tích…”

Nghe gợi ý tràn ngập “Thành kiến” này, duỗi tay có thể hoài nghi hắn sẽ bất lợi với Quân Mặc, ma đản ngươi ngược lại nói rõ thương tổn định nghĩa thế nào, giá trị chú oán là cái quỷ gì a?!

Trong lòng Lâm Tiêu giận dữ, khí thế toàn thân càng thêm đông lạnh, hệ thống rõ ràng nói thẳng, nếu không nhanh tiêu trừ “Giá trị chú oán” này, trừng phạt cũng không tạm dừng mà sẽ giáng xuống.

Làm một tu sĩ kim đan, còn là tu sĩ kim đan đạo tâm vững chắc, tâm tình của hắn đông lạnh, khí thế toàn thân liền ép tới nỗi hai người bên cạnh đều không thoải mái.

Sắc mặt Tiêu Tử Diệp không tốt nhìn Lâm Tiêu, trong lòng hoài nghi kẻ này có phải lại trở về nguyên hình hay không.

Luôn luôn như thế, chỉ cần chưởng môn sư huynh không ở đây, Lâm Tiêu cũng không chút che giấu bất mãn với mình, vả lại nông cạn đến độ không giống như là một chân nhân tu vi cao thâm.

Tiêu Tử Diệp đối với việc mình lại dâng lên cảm giác đồng tình với người như thế thì căm giận vô cùng, thấy Lâm Tiêu bỗng nhiên quay đầu nhìn mình, môi thẳng tắp, mắt tinh quang, đúng là một bộ dáng nghiêm nghị, lạnh như băng, càng không khác biệt với bộ dáng qua cầu rút ván trước kia.

Cảm giác này hỏng bét, giống như một người không thích ăn táo, thật vất vả quyết định thử xem, thế nhưng lại cắn trúng nửa con sâu trong quả táo.

“Lâm sư đệ muốn trừng phạt đồ đệ thì cứ trừng phạt, ta cũng không phải thấy lần đầu, ngươi tiêu hao sáu ngày chân khí của ta, ta bây giờ đi không đặng, cũng không muốn đi.” Tiêu Tử Diệp cười lạnh một tiếng, vén vạt áo lên ngồi xuống.

Tiêu Tử Diệp cảm thấy mình mắt chó đui mù mới có thể thấy kẻ này không phải ngụy quân tử, trong lòng tức giận liền nhớ tới hành vi trước kia của Lâm Tiêu, mỗi ngày giày vò tiểu tử Quân Mặc, lại có thể đủ để cho Quân Mặc từ đầu đến cuối mang ơn, hắn chính là không ưa.

Quả nhiên, Tiêu Tử Diệp vừa nói như thế, sắc mặt Lâm Tiêu liền lãnh ngạnh vài phần, giống như bị chọt trúng tim.

Quân Mặc một bên lạnh nhạt nhìn, trong lòng càng trầm xuống, nhưng nhìn Lâm Tiêu, hắn lần đầu tiên đoán không ra người này rốt cuộc muốn làm gì.

Trong mắt của hắn hiện lên một tia ám sắc, mặt tái nhợt lộ ra vài phần tức giận: “Sư thúc không nên nói như vậy, sư tôn đối với ta vô cùng tốt, cho tới bây giờ sư tôn không có giáo huấn, sư tôn chỉ là không khéo nói, đối với ta nghiêm nghị chút thôi, đó cũng là vì tốt cho ta, là ta tính tình quá tùy tiện.”

Gương mặt Tiêu Tử Diệp nhất thời đen lại, ánh mắt nhìn Quân Mặc giống như đang nhìn một kẻ ngu xuẩn: “Những thứ khác không nói đến, mấy ngày trước luyện đan, hắn để cho ngươi luyện đan cao hơn năng lực của ngươi mới gây nổ, bản thân hắn cũng vì vậy bị trọng thương, nếu là ngươi, ngươi đoán ngươi có kết quả gì? Ngươi ngu xuẩn bao nhiêu mới cảm thấy hắn rèn luyện ngươi?”

Quân Mặc đình trệ, há mồm muốn nói, lại nghe một tiếng vang, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái bàn bên tay Lâm Tiêu bể nát đầy đất.

Trong lòng hắn không khỏi cười lạnh một tiếng, giống như Tiêu Tử Diệp, mặc dù cảm thấy giờ phút này Lâm Tiêu tựa hồ bất đồng, nhưng lại tin giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nhìn thấy hành động của Lâm Tiêu, rõ ràng chính là một bộ dáng bị vạch trần thẹn quá hóa giận.

Tiêu Tử Diệp cười lạnh nói: “Bị nói trúng xấu xa trong lòng liền chống đỡ không nổi, yên tâm, không thấy đồ đệ ngươi cũng không tin sao? Hắn là kẻ ngốc, ngươi giày vò hắn hắn đều cảm thấy tốt.”

Lâm Tiêu mặt không đổi sắc nhìn Tiêu Tử Diệp, ánh mắt lạnh lùng. Tính tình hắn vốn không tốt, lại bị hệ thống chợt trừng phạt liên hồi, cả người đau đến sắp vặn vẹo, bất mãn trong lòng liền tăng lên, cản cũng không được.

Vốn hắn nghĩ Tiêu Tử Diệp vì hắn điều tức đã hao phí sáu ngày chân khí, hắn chắc chắn là không nhờ Tiêu Tử Diệp trị liệu cho Quân Mặc, dù sao tình huống của Quân Mặc không tốt lắm, điều tức có thể sẽ tiêu hao nhiều thời gian và tinh lực hơn, cho dù Tiêu Tử Diệp là chân nhân kim đan, cũng không chịu nổi.

Nhưng nghe Tiêu Tử Diệp hai lần ba lượt nói Quân Mặc ngốc, lại châm ngòi quan hệ sư đồ của mình, bất mãn trong lòng hắn liền không ngừng tăng lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện