Chương 37-39
37: Thật Sự Tổn Thương
Tiểu Khuê ở lại ăn cơm cùng với mẹ của mình, bên ngoài có tiếng xe mô-tô chạy đến là Duy Tân đến Tiểu Khuê khá bất ngờ với sự xuất hiện của cậu ấy đôi mắt của cô đã sưng lên vì khóc.
“ Cậu đến đúng lúc lắm vào ăn cùng mình và mẹ đi.
”
Duy Tân đem đồ ăn để xuống bàn nói.
“ Mình có mua mấy món cậu thích này.
”
Tiểu Khuê vui vẻ nói.
“ Cám ơn cậu sao cậu biết tớ ở đây là mua đồ ăn đến vậy.
”
Duy Tân mỉm cười nói.
“ Tớ luôn dõi theo cậu mà.
”
Tiểu Khuê bĩu môi nói.
“ Sến súa thật đấy.
”
Hai người nhìn nhau cười lớn Duy Tân nhìn thấy đôi mắt sưng của Tiểu Khuê thì xót xa hỏi.
“ Cậu ổn chứ anh ta ức hiếp cậu có đúng không?”
Tiểu Khuê lắc đầu nói.
“ Không có gì đâu chỉ là.
.
”
Duy Tân cắt ngang lời nói của Tiểu Khuê.
“ Sao mắt của cậu lại sưng như thế chỉ có thể là do cậu khóc nhiều thôi.
”
Tiểu Khuê đưa tay lên sờ mắt.
“ Không có gì đâu chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi.
”
Duy Tân tức tối nói.
“ Từ lúc nhìn thấy anh ta tôi đã biết anh ta là người không tử tế rồi, tớ sợ cậu buồn như thế này lắm cậu có thật sự muốn sống cùng anh ta không Tiểu Khuê.
”
Bỗng nhiên có một giọng nói từ bên ngoài.
“ Không sống cùng tôi chẳng lẽ sống cùng cậu.
”
Chí Thượng đi vào nhìn thấy hắn bà Tuyết Hạnh vui vẻ nói.
“ Con rễ đến đấy à mau vào dùng bữa luôn đi.
”
Chí Thượng liền đáp lời.
“ Con đến để đưa Tiểu Khuê về.
”
Hắn không nói thêm lời nào nữa đi đến kéo Tiểu Khuê đứng lên, nhưng Duy Tân vội vàng ngăn cản cậu ấy nắm lấy cánh tay bên kia của Tiểu Khuê.
“ Để cho cô ấy ăn hết bữa đã nếu anh vội thì về trước đi tôi sẽ đưa cậu ấy về sau.
”
Tiểu Khuê đứng giữ hai người đàn ông bị họ giằng co đến mệt mỏi, Chí Thượng tức giận nói.
“ Nhà tôi không thiếu đồ ăn mấy đồ cậu mua thì tự mình ăn đi tôi đưa vợ mình về.
”
Tiểu Khuê vùng vẫy khỏi tay của hai người họ.
“ Thôi đi tôi không muốn đi cùng ai cả.
”
Cô nhìn Chí Thượng nói.
“ Anh đi về đi tôi không muốn về cùng anh.
”
Chí Thượng bất mãn nói.
“ Không được em phải về cùng anh nếu không ba mẹ lại hỏi đấy.
”
Duy Tân lên tiếng nói.
“ Cô ấy không muốn thì anh đừng có ép Tiểu Khuê sẽ không vui đâu.
”
Chí Thượng cáu gắt lên nói.
“ Sao anh thích xen vào chuyện vợ chồng người khác quá vậy.
”
Duy Tân nhìn Chí Thượng đầnh thách thức nói.
“ Tôi là bạn thân của Tiểu Khuê tôi có quyền phản đối khi thấy bạn mình không vui.
”
Chí Thượng như bùng nổ hắn đưa tay đấm thẳng vào mặt của Duy Tân, Tiểu Khuê và bà Tuyết Hạnh vội vàng đi đến can ngăn.
“ Này anh làm gì vậy sao cứ kiếm chuyện hoài vậy mau đi về đi.
”
Chí Thượng càng thêm tức giận hơn khi Tiểu Khuê bênh vực Duy Tân.
“ Em là vợ của ai mà sao suốt ngày cứ bênh vực tên đó thế hả.
”
Tiểu Khuê liếc nhìn Chí Thượng nói.
“ Tôi không bênh vực ai hết rõ ràng là anh đã đánh cậu ấy trước.
”
Chí Thượng như ăn phải giẫm chua hắn cảm thấy như mình chẳng có giá trị trong mắt Tiểu Khuê, bà Tuyết Hạnh phải đứng ra can ngăn.
“ Con về cùng Chí Thượng đi ở đây cứ để mẹ lo.
”
Tiểu Khuê vô cùng cứng đầu cô nhất quyết không về cùng hắn.
“ Con không đi đâu cả không ai có thể ép buộc được con.
”
Chí Thượng như bị chạm đến lòng tự trọng từ trước đến nay chỉ có phụ nữ van xin hắn, hôm nay hắn đã đến tận nơi để đón Tiểu Khuê về nhưng cô lại tỏ thái độ với hắn không muốn quay về.
Chí Thượng thật sự đã thật sự bị tổn thương vì sự đối đãi không công bằng của Tiểu Khuê.
“ Được nếu không muốn quay về thì tôi cũng không ép em cứ ở đây cùng tên này đi, từ giờ tôi sẽ không xen vào chuyện của em nữa em cũng đừng có trách móc tôi bất cứ điều gì khi thấy tôi ở cạnh người phụ nữ khác.
”
Chí Thượng nói xong thì quay người rời đi, hắn cảm thấy Tiếu Khuê vô cùng quá đáng với mình, Chí Thượng biết mình có lỗi nên đã vô cùng lo lắng và đến tận nhà để đón cô về vậy mà Tiểu Khuê vẫn một mực bảo vệ Duy Tân.
Sau khi Chí Thượng rời đi bà Tuyết Hạnh liền quở trách con gái.
“ Con không nên như thế với Chí Thượng nó cũng chỉ vì lo lắng cho con nên mới đến đây để đón con.
”
Tiểu Khuê không nói gì nhưng cô đã rơi vào trầm mặc, một lúc sau cô cũng đã quay về nhà chính nhưng Chí Thượng vẫn chưa về cô bị mẹ chồng chỉ trích một trận vì đã không xin phép trước.
“ Cô xem nhà này là nhà trọ hay sao mà muốn đi thì đi về thì về.
”
Tiểu Khuê chỉ cúi đầu xin lỗi cũng may có sự can ngăn của ông Lâm nên Tiểu Khuê mới thoát nạn, cô đi lên phòng tắm rữa thay đồ bây giờ cũng đã khuya mà Chí Thượng vẫn chưa về Tiểu Khuê lo lắng cô đi xuống sofa để đợi hắn về nhưng đã ngủ quên lúc nào cũng không hay, Chí Thượng sao khi đi uống một vài ly rượu với đám bạn để vơi đi cơn tức giận lúc nãy cuối cùng cũng đã chịu quay về nhìn thấy Tiểu Khuê đang ngủ trên sofa thì không nở nên đã cẩn thận bế cô lên phòng để cô ngủ thoải mái hơn nhưng hắn vẫn rất giận cô chuyện lúc nảy nên đã đem gối đến sofa ngủ.
.
Buổi sáng khi thức giấc Chí Thượng đã trưng ra bộ mặt lạnh lùng khác thường ngày, hắn thay đồ vệ sinh cá nhân xong thì đi một mạch xuống nhà không thèm nhờ Tiểu Khuê thắt cà vạt cho cũng chẳng thèm ăn sáng lái xe đi đến công ty, Tiểu Khuê khó hiểu trước hành động của Chí Thượng cô nghĩ chắng hắn đã giận dỗi cô chuyện hôm qua, Tiểu Khuê đi xuống nhà ăn sáng liền bị ông Lâm tra hỏi.
“ Hai đứa có chuyện gì mà Chí Thượng lại đi ra ngoài sớm vậy nó không đợi con đi làm cùng sao?”
Tiểu Khuê ngập ngừng trả lời.
“ Chắng tại anh ấy có việc gấp.”
Bà Thu Nguyệt ngồi vào bàn ăn mỉa mai nói.
“ Có thật là có việc gấp không, hay là cô không đứng đắn để cho thằng Chí Thượng phiền lòng.”
Ông Lâm liền quay sang trách vợ.
“ Bà đang nói chuyện gì vậy ăn sáng đi mới mở mắt ra đã gây chuyện.”
Bà Thu Nguyệt hậm hực nói.
“ Tôi nói sự thật ông chỉ giỏ bao che cho người dưng.”
Ông Lâm vô cùng bất mãn với những lời nói quá đáng của vợ mình, nhưng ông không muốn gây chuyện nên đành lãng sang chuyện khác.
“ Ba sẽ cho tài xế đưa con đi làm.”
Tiểu Khuê gật đầu đồng ý, cô đi đến công ty vừa mở cửa ra đã thấy Vân Tường đang ngồi trên đùi của Chí Thượng cô ta tỏ vẻ quyến rũ để gây sự chú ý với hắn hai người họ xem Tiểu Khuê không tồn tại cô đi vào bàn làm việc ngồi xuống những âm thanh cười nói của Vân Tường cứ vang lên, Tiểu Khuê khó chịu lẩm bẩm nói.
“ Bọn họ nghĩ đây là khách sạn chắc.”
Tiểu Khuê đứng lên đi ra ngoài lấy nước, cô không muốn nhìn thấy những cảnh tượng đáng xấu hổ này thêm nữa, Chí Thượng nhìn thấy Tiểu Khuê rời đi liền đẩy Vân Tường đứng lên bảo cô đi ra ngoài làm việc, hắn chỉ muốn Tiểu Khuê biết cô sẽ khó chịu như thế nào khi Chí Thượng ở cạnh người phụ nữ khác để cô cảm nhận cảm giác mà hắn đã chịu đựng.
Cả một ngày Chí Thượng không nói chuyện với Tiểu Khuê dù chỉ là một lời, nếu có cần gì thì hắn sẽ gọi người khác, Tiểu Khuê cảm thấy Chí Thượng thật là trẻ con cô cũng chẳng quan tâm đến, buổi chiều có một buổi gặp khách hàng nhưng Chí Thượng lại bảo Vân Tường đi cùng mình vì cô ta biêt ngoại ngữ và giao tiếp tốt, Tiểu Khuê cảm thấy vô cùng chạnh lòng Chí Thượng làm như thế chẳng khác nào hạ bệ cô xuống.
Tiểu Khuê buồn bã đi về một mình cô vừa đi vừa lẩm bẩm chửi rủa Chí Thượng.
“ Biết ngoại ngữ tốt lắm sao, tôi cũng có thể học mà.”
Nói rồi cô lại tiếp tục trùng xuống nói.
“ Cô ta vừa xinh đẹp vừa giỏi mình cái gì cũng thua hết anh ta chọn Vân Tường là đúng rồi.”
Nhìn thấy Tiểu Khuê đi về một mình ông Lâm liền lên tiếng hỏi.
“ Con không đi với Chí Thượng đến gặp khách hàng sao?”
Bà Thu Nguyệt liền đi đến mỉa mai nói.
“ Cô ta không biết ngoại ngữ nên Chí Thượng nhờ cháu gái của chú Tống đi rồi, con bé đó hôm bữa ông cũng thấy rồi đấy vừa xinh đẹp vừa tài giỏi chẳng giống như ai kia.”
Tiểu Khuê vô cùng tổn thương cô buồn bã đi lên phòng, ông Lâm liền quở trách vợ mình.
“ Cái miệng của bà không bớt lời được hay sao.”
Bà Thu Nguyệt vẫn đắc ý nói.
“ Tôi nói tất cả là sự thật cô ta chỉ tốt nghiệp ở ngôi trường nông thôn đã vậy chẳng có trình độ.”
Ông Lâm lắc đầu ngán ngẫm với cái miệng độc ác của vợ mình.
Tiểu Khuê ngâm mình trong làn nước nóng cô cảm thấy vô cùng tự ti về bản thân họ đang cố tình tách cô ra khỏi thế giới của bọn họ, sau khi tắm xong Tiểu Khuê liền lên mạng ra cứu trung tâm dạy ngoại ngữ, cô quyết định đăng kí học để nâng cao trình độ của mình dù sao buổi chiều tan làm về cô cũng không làm gì hết.
Chí Thượng quay trở về nhà rất khuya, Tiểu Khuê biết hắn đi tiếp khách và làm việc cả ngày nên đã vô cùng mệt mỏi cô đã chuẩn bị sẵn đồ ngủ và pha sẵn nước ấm cho hắn tắm, Tiểu Khuê không để Chí Thượng nằm ở sofa mà cô nằm nép sang một bên vẫn để hai chiếc gối ôm ở giữa đề phòng bởi vì Tiểu Khuê vẫn còn sợ chuyện xảy ra tối hôm đó. Chí Thượng đi vào phòng tắm Tiểu Khuê giật mình khi nghe tiếng xã nước, cô nằm quay lưng về phía hắn như vẫn có cảm giác chiếc giường đang lún xuống Chí Thượng nhắm mắt lại, Tiểu Khuê mới từ từ quay người lại nhìn qua cô nhìn xem hắn đã ngủ chưa, Chí Thượng bỗng nhiên mở mắt khiến cho Tiểu Khuê giật mình cô quay lại vị trí cũ, hắn ngồi dậy lấy gối đi xuống sofa nằm. Tiểu Khuê cũng cảm thấy vô cùng buồn phiền nhưng cô sẽ không mở lời trước bởi vì cái tôi của hai người quá cao không ai chịu nhường nhịn ai nên mọi chuyện càng trở nên rắc rối.
39: Kém Cỏi
Mấy ngày sau đó Chí Thượng vẫn cứ như thế đi sớm về khuya lúc nào cũng đi một mình không cho Tiểu Khuê đi theo, cô cũng đã đăng kí khoá học ngoại ngữ riêng cho bản thân sau khi tan làm Tiểu Khuê sẽ đi đến đó để học. Đây là cơ hội tốt để Vân Tường tiếp cận Chí Thượng, cô ta lúc nào cũng đeo bám lấy hắn, trong công ty bắt đầu có những tin đồn không hay về mối quan hệ tay ba này.
Hai nữ nhân viên đang đứng rữa tay ở trong nhà vệ sinh thì thầm to nhỏ với nhau.
" Nghe bảo là giám đốc có tình nhân mới là trưởng phòng kinh doanh đó cô ta vô cùng xinh đẹp tài giỏi, vợ của giám đốc nhìn đi chẳng có gì đặc biệt cái gì cũng thua kém cô Vân Tường thì làm sao bì nổi, nếu là tôi chắc tôi cảm thấy xấu hổ lắm."
Tiểu Khuê ngồi bên trong đã nghe được tất cả mọi chuyện cô đã nghe đến thủng cả tai, bọn họ nghĩ cô là ai mà chẳng biết buồn đúng là vô cùng quá đáng, từ trước đến nay Tiểu Khuê luôn mạnh mẻ, nhưng bây giờ cô thật sự rất stress vì những lời nói như dao đâm thẳng vào trái tim của cô, Tiểu Khuê lau đi nước mắt của mình rồi bước ra ngoài, hai cô nhân viên thấy cô liền giật mình hoảng sợ miệng bắt đầu lấp bắp.
Tiểu Khuê không muốn làm lớn mọi chuyện cô bước đi ra ngoài, tâm trạng vô cùng buồn bã, tuy ngồi cùng một phòng nhưng bầu không khí vô cùng ngột ngạt, Vân Tường liên tục đi vào khiêu khích Tiểu Khuê.
" Anh à hôm nay chúng ta sẽ ăn gì?"
Chí Thượng liếc nhìn Tiểu Khuê rồi tỏ vẻ yêu chìu Vân Tường.
" Em thích ăn gì anh sẽ đưa em đi ăn."
Tiểu Khuê vẫn ngồi cấm cúi vào màn hình máy tính cô muốn thời gian trôi qua thật nhanh để mình thoát khỏi tình cảnh trớ trêu này.
Vân Tường cứ v3 vãn bên cạnh Chí Thượng như hai người thường xuyên đi ra bên ngoài để gặp đối tác. Đỉnh điểm nhất là chuyến đi công tác cùng nhau đến Australia một tuần, tối đó ông Lâm đề bạc cho Chí Thượng đưa Tiểu Khuê theo để cô học hỏi thêm nhiều điều nhưng bà Thu Nguyệt lại không đồng ý.
" Ông nghĩ sao lại cho một người không biết một chút gì về ngoại ngữ đi nước ngoài, cô ta là trợ lý phải giúp Chí Thượng việc soạn hợp đồng và giao tiếp nhưng nhìn xem cô ta chẳng biết một chút gì đúng là kém cỏi."
Tiểu Khuê vô cùng đau lòng bọn họ nghĩ cô không biết buồn hay sao mà hết lần này đến lần khác lăng mạ hạ thấp bản thân cô xuống, ông Lâm đã lên tiếng giải vây cho cô nhưng Tiểu Khuê cũng có lòng tự trọng của chính mình cô không cần những lời nói gượng ép của ba chồng mình.
Tiểu Khuê đứng lên nói.
" Con sẽ không đi đâu nhưng con mong mẹ hãy tôn trọng con, dù con không giỏi giang bằng ai nhưng con cũng đã hết sức giúp đỡ công ty của gia đình mình, còn việc đi công tác Chí Thượng anh ấy muốn đi cùng ai thì con cũng sẽ không quản nếu điều đó giúp ích cho công ty thì càng tốt, dạ con xin phép lên phòng con cảm thấy hơn mệt muốn nghĩ ngơi."
Nói rồi Tiểu Khuê quay người rời đi bà Thu Nguyệt tức tối nói.
" Đấy ông thấy chưa xem thái độ của cô ta kìa đúng là tức chết mà."
Ông Lâm cũng đứng lên nói.
" Bà cứ nói chuyện mà không suy nghĩ như thế này nữa thì tôi sẽ không nói chuyện với bà nữa."
Chí Thượng vừa từ bên ngoài về nhìn thấy vẻ mặt hậm hực của bà Thu Nguyệt n thì đi đến hỏi.
" Có việc gì mà trong mẹ tức giận vậy?"
Bà Thu Nguyệt liền quay sang nói.
" Mẹ chỉ đề xuất cho Vân Tường đi công tác cùng con đến Australia vì vợ con không biết ngoại ngữ nên sẽ vô cùng bất tiện, mà cô con dâu ngoan hiền của ba con lại tức tối tự ái bỏ lên phòng, kém cỏi thì mẹ bảo là kém cỏi chứ khen cô ta cứ ngỡ mình giỏi thật, ba con bênh vực cô ta nên cũng đã giận mẹ bỏ đi đúng là tức chết mà."
Chí Thượng không nói gì bỏ đi lên phòng để cho bà Thu Nguyệt ngồi đó ngậm ngùi một bụng tức.
Bình luận truyện