Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 215: Đại thế ập xuống! Trấn Nam Đông (2)



“Ầm.” Khi Trấn Nam Đông tướng quân cầm kiếm vương đi ra ngoài, hình ảnh trước mắt Tiêu Hạo Thiên liền nhanh chóng sụp đổ. Rồi sau đó, khi ý thức của anh còn đang choáng váng, hình ảnh trước mắt lại bắt đầu biến đổi, như thể đang cho anh thấy một khung cảnh khác.

Trong lòng Tiêu Hạo Thiên chấn động không ngừng. Chấn động mãnh liệt. Đoạn chuyện xưa này đã từng xảy ra ở Việt Nam lúc trước sao?

Vị tướng quân này quả mạnh, ông ta tên Trấn Nam Đông hả? Nhưng tại sao trong các điển tích lịch sử chưa từng nghe nhắc qua nhân vật này?

Còn có, vị tướng quân vừa nãy gọi người kia là đại đế. Chẳng lẽ là Đại Tần hai ngàn năm trước?

Vị Tần đại để lần đầu tiên thống nhất thiên hạ sao?

Cũng không đúng, trong lịch sử đến bây giờ cũng chưa từng tồn tại bất cứ ghi chép nào về vị Trấn quốc tướng quân cấp bậc này. Hơn nữa cho đến giờ cũng chẳng có vị tướng quân nổi danh nào gọi là Trấn Nam Đông.

Chẳng lẽ đây là một đoạn lịch sử bị xóa đi? Nhưng tại sao lại bị xóa? Tại sao bản thân lại nhìn thấy?

Ý thức của Tiêu Hạo Thiên không ngừng trào dâng vô hạn nghi ngờ. Mà không chờ anh kịp nghĩ rõ ràng, trước mắt anh lại xuất hiện một khung cảnh khác. Lúc này, anh có thể nhìn thấy một chiến trường mạnh mẽ, vĩ đại như sóng ngầm, quy mô có thể so sánh với một chiến trường sử thi. Trong chiến trường đó, phe địch là quốc gia phía Bắc đang xâm phạm, họ sở hữu số lượng cường giả khổng lồ Chiến Thần cấp, Thiên Vương cấp, Hoàng cấp, và cả Đế cấp, tạo thành một đạo quân dị vực. Mà ở bên kia chiến trường, chính là vị tướng quân Trấn Nam Đông tay cầm kiếm vương.

Ông thống lĩnh một quân đoàn giáp đen, số lượng rất ít, chỉ vỏn vẹn ba ngàn người, nhưng trên thân mỗi vị tướng sĩ bên này đều tỏa ra uy áp đỉnh Đế cấp dày đặc, chiến lực vô song.

Cho nên trận chiến này căn bản là không cần lo lắng tí nào. Trấn quốc tướng quân Trấn Nam Đông dẫn theo quân đoàn để cấp xông trận, chẳng mấy chốc đã dẹp yên lần xâm lấn này của dị vực. Đuổi tận giết tuyệt toàn bộ cường giả của đối phương. Thật ra việc này đối với tướng quân Trấn Nam Đông chẳng có gì to tát, hay là nói chẳng có tính khiêu chiến gì cả.

Cho nên chẳng lâu sau, trấn quốc tướng quân lại mang theo đội quân đế cấp đánh đến phía Bắc. Ý thức của Tiêu Hạo Thiên có thể nhìn thấy rõ ràng sự mạnh mẽ của đội quân này, ở trên thảo nguyên vô tận cứ chém giết từng cái từng cái vương đình, Giết vô số cường giả của dị vực, máu chảy thành sông, vô cùng đáng sợ.

Trấn Nam Đông tướng quân mang theo đại quân một đường chém giết, vượt qua tây bắc, đi đến tận kế cận dãy núi tuyết phía Tây mới dừng lại, khải hoàn về triều.

Dĩ nhiên mang theo chiến công rực rỡ khải hoàn trở về, Trấn Nam Đông tướng quân được đại đế cùng vô số bá quan văn võ chào đón, bày tiệc rượu linh đình, mà bên trong thành, dân chúng cũng kéo nhau xếp hàng đầy hai bên bên đường để chào đón. Vị tướng quân đó mang theo đội quân ba ngàn người Đế cấp nhưng không hao tổn một binh một tốt mà chiến thắng. Phải nói là chiến thắng tuyệt đối.

Một bên là chào đón hoan nghênh, khắp nơi vui mừng, bên kia là thảo nguyên nhuộm bởi máu tươi, thi cốt khắp nơi. Hai hình ảnh đối lập tạo sự tương phản sâu đậm.

Lại nói vị Chấn Kình Đông tướng quân cưỡi trên một con ngựa đen tuyền cao lớn, trên mặt vẫn lạnh băng như thường lệ, huyết khí trên người tỏa ra ngất trời. Chỉ cần ông còn tồn tại, địch nhân ở dị vực phía Bắc không bao giờ dám bước một bước vào lãnh thổ nữa.

Hình ảnh lại chuyển đổi lần nữa, là Trấn Nam Đông tướng quân sau khi cáo biệt đế vương và bá quan văn võ, trở lại phủ đệ của mình.

Trên người mặc chiến giáp màu đen, tay cầm kiếm vương, sau khi trở về phủ đệ liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng lẳng lặng ở cửa chờ ông. Mà gương mặt lạnh lẽo vạn năm không đổi của ông giờ phút này lại lộ ra một nụ cười mỉm bị lãng quên từ lâu, giống như chỉ có thời điểm nhìn thấy cô gái trước mắt, mới thật sự là giờ khắc vui vẻ thật lòng của ông.

Nhưng trăm ngàn lần không thể ngờ là, ngay khi Tiêu

Hạo Thiên nhìn thấy khuôn mặt của cô gái đang đứng trước phủ đệ đợi vị tướng quân của mình, sâu trong nội tâm kịch liệt run rẩy. "Không thể nào. Điều này sao có thể? Ánh Vy. Đây là Ánh Vy." Đầu óc Tiêu Hạo Thiên quay cuồng theo từng đợt sóng, ngay lúc này, cô gái đang đứng đợi trấn quốc tướng quân kia.

Cô gái trước cửa phủ đệ, cô gái đợi chồng trở về, có khuôn mặt so với Ánh Vy giống nhau như đúc. Điều này, cái này sao có thể?

Tiêu Hạo Thiên vô cùng hoảng hốt. Anh tập trung cao độ nhìn chằm chằm cô gái trước phủ đề của trấn quốc tướn quân kia, sau khi thấy vị tướng quân chinh chiến trở về, trên mặt hiện lên một nụ cười vui vẻ, sâu trong đáy mắt tràn đầy yêu thương. Môi cô khẽ động, tươi cười với tướng quân: “Chào mừng trở về."

Tướng quân tràn đầy mệt mỏi gật đầu đáp: “Ừ, anh về rồi, đừng lo lắng, trên thế giới này không ai mà anh không thể đánh bại, cũng không ai có thể giết anh.”

Cô gái có dung mạo gần như giống Cao Ánh Vy như đúc, dịu dàng cười nói: “Ừm, em tin tưởng anh, bởi vì anh là Trấn Nam Đông, là Nam Đông... của em."

Sau đó Trấn Nam Đông tướng quân kéo tay của cô gái đi vào trong phủ đệ. Nhưng ngay lúc này, ông bất chợt quay đầu, ánh mắt trong nháy mắt liền khóa chặt ngay vị trí mà ý thức của Tiêu Hạo Thiên đang đứng. "Gì vậy?" Tiêu Hạo Thiên giật mình hoảng hốt, đây là chuyện không thể xảy ra được. Dù sao những chuyện trước mắt là chuyện của hai ngàn năm trước, đã sớm bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử.

Mặc dù bản thân anh cũng không biết sao bản thân có thể nhìn thấy những khung cảnh này, nhưng anh có thể khẳng định Trấn Nam Đông tướng quân không thể phát hiện sự tồn tại của anh. Phát hiện anh đang quan sát mọi chuyện.

Nhưng chuyện vô cùng quỷ dị đó thật sự xảy ra rồi. Ẩn nấp trong hư vô, thân thể cũng là hư vô nhưng anh cũng biết chắc một chuyện, cái người tên Trấn Nam Đông tướng quân đó thật sự phát hiện ra anh rồi. “Hử? Sao vậy Nam Đông? Sao anh lại nhìn trên không trung? Nơi đó có gì sao? Cô gái có gương mặt giống Cao Ánh Vy lên tiếng hỏi.

Trấn Nam Đông tướng quân cau mày nhìn vào vị trí chỗ của Tiêu Hạo Thiên một lúc lâu. Sau đó lắc đầu cười trả lời cô gái: “Không có chuyện gì, chúng ta trở về thôi. Có lẽ lần này đánh trận hơi mệt mỏi nên anh xuất hiện ảo giác, luôn có cảm giác như bên kia có người đang nhìn anh.” "Cũng đúng. Có lẽ anh quá mệt mỏi rồi, bệ hạ ra lệnh cho anh đánh lui dị tộc nhưng anh thế mà lại đuổi giết bọ họ tận tám ngàn dặm. Được rồi, để em đi hầm cho anh chút canh gà, mấy ngày nay cẩn thận nghỉ ngơi cho khỏe đi." Cô gái dịu dàng nói. “Ừ, anh biết rồi." Trấn Nam Đông gật đầu rồi đi theo cô gái vào nhà.

Chỉ là vào buổi tối khuya, Trấn Nam Đông đột nhiên đi từ trong nhà ra. Sau khi đi đến trong sân, ông nhìn vào phương hướng ý thức của Tiêu Hạo Thiên cau mày nói: "Cậu là ai?"

Một lúc sau, Tiêu Hạo Thiên mở miệng muốn đáp nhưng lại chẳng phát ra chút âm thanh nào, quả nhiên là không thể. Bởi vì những chuyện xảy ra trước mắt đây đã sớm biến mất rất lâu rồi.

Lúc này, Trấn Nam Đông thấy người trên không không trả lời, chân mày càng nhìu chặt hơn. Sau một lúc, ông cúi đầu nói một câu khiến Tiêu Hạo Thiên càng chấn động. "Haizz, quả nhiên là kế hoạch của bệ hạ vẫn thất bại sao? Quả nhiên là chúng ta đều phải hy sinh sao?"

Trên mặt Trấn Nam Đông tướng quân hiện lên vẻ mất mát. Một lúc sau, ông lại hướng mặt lên trên bầu trời nói: “Mặc dù tôi có thể cảm nhận được cậu, là bởi vì trên người cậu có khí tức của kiếm vương và áo giáp vương, mà bây giờ, cả hai thứ đó đều ở trên người tôi, cậu không thể có được. Vậy chỉ còn một khả năng duy nhất, chính là tôi đã chết, cậu lấy được đồ của tôi. Tôi có thể cảm nhận được cậu cách chúng ta rất xa, giống như không phải chỉ là không gian cách nhau, dường như còn cách cả thời gian thật dài."

Dáng vẻ Trấn Nam Đông rất tịch mịch, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói: “Tôi chết cũng không sao, nhưng mà cô ấy... cũng chết sao? Bệ hạ cũng... đã chết rồi sao?"

Thời điểm mà Trấn Nam Đông nói, đi vào phòng ngủ trong nhà nhìn cô gái rất giống Cao Ánh Vy một cái. Trong mắt là nồng đậm luyến tiếc, sau đó ông lại nhìn về phương hướng cũ, ánh mắt phức tạp càng đậm hơn. "Ầm.." Hình ảnh trước mắt lại lần nữa tan vỡ. Trấn Nam Đông dường như còn muốn nói gì đó với Tiêu Hạo Thiên nhưng ông còn chưa kịp cất lời thì có thứ gì đó ngăn cản, không muốn để cho ông tiếp tục mở miệng.

Cho nên hình ảnh mới vỡ nát, mà ý thức của Tiêu Hạo Thiên cũng bị choáng váng, Tiêu Hạo Thiên tập mãi thành quen, quả nhiên một thời gian ngắn sau, trước mắt anh lại xuất hiện một khung cảnh khác.

Chỉ là hình ảnh lần này vô cùng thảm thiết.

Tiêu Hạo Thiên nhìn thấy tòa để cung to lớn đồ sộ kia cùng với những nhà cửa xung quanh để cung đều đang ngập trong một biển lửa to lớn.

Xung quanh biển lửa có vô số cường giả quanh thân tràn ngập những luồng khí đen quỷ dị vọt vào bên trong để cung, không biết hoàng đế đã đi đâu. Cô gái có dáng vẻ giống Cao Ánh Vy trước phủ đề của Trấn quốc tướng quân cũng không biết đã đi đâu rồi, chỉ còn mình Trấn Nam Đông tướng quân vẫn còn ở lại.

Tiêu Hạo Thiên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, tóm lại hình ảnh vừa xuất hiện đã là tình huống như vậy rồi.

Trước cửa hoàng cung, Trấn quốc tướng quân trên người mặc áp giáp vương, tay cầm kiếm vương, rưng rưng nước mắt đánh chết từng tên tướng sĩ hắc giáp trên người tràn ngập khí đen.

Đúng vậy, những tướng sĩ mặc hắc giáp kia trước đây đều là binh lính dưới quyền hắn. Nhưng lúc này ý thức của họ tựa như đều bị khí đen khống chế, trở nên khát máu vô cùng, thẳng tay giết người.

Mà Trấn quốc tướng quân Trấn Nam Đông đang phải tự tay chém chết những tướng sĩ từng vào sinh ra tử với ông ta nơi chiến trường, trên cơ thể cũng đang bắt đầu nhiễm từng luồng khí đen.

Đôi mắt tướng quân tràn đầy lệ nóng, ngập tràn sự không cam lòng, lân lượt vung kiếm, lại lần nữa vung kiếm.

Một lúc lâu sau, ông ta giết hết toàn bộ tướng sĩ đã từng đi theo mình, mà khí đen trong mắt ông cũng càng ngày càng đậm, vào thời điểm trước khi khí đen ăn mòn toàn bộ lí trí của ông, ông lựa chọn tự sát. Kiếm vương trên tay xoay ngược lại cắm sâu vào lồng ngực. "Xin lỗi... Tôi đã từng nói, không ai có thể giết được tôi, chỉ có... chỉ có mình tôi, chỉ có mình tôi mới có thể giết chính mình."

Trấn Nam Đông tướng quân nỉ non một tiếng cuối cùng, sau đó từ trong khóe mắt rơi xuống một giọt nước màu đen, rồi thân thể mang theo trăm ngàn lần không cam tâm, ầm ầm ngã xuống.

Một lúc sau, thi thể vốn dĩ đã chết của Trấn Nam Đông đột nhiên mở mắt. Nhưng mà ngay lúc nó muốn cử động, rốt cuộc cũng không thể động được nữa, kiếm vương trên người đang liều mạng khống chế nó. “Âm..." Hình ảnh lần nữa thay đổi, lần nữa vỡ vụn. Mà ý thức của Tiêu Hao Thiên cũng dần dần biến mất. Chờ Tiêu Hạo Thiên tỉnh dậy thì nhận ra đây là cung điện to lớn mà ban đầu anh rơi xuống.

Chẳng qua là... cỗ thi thể cường đại trong đại điện kia đã bị không thấy đâu nữa, một ít thi thể trên mặt đất cũng đã biến thành tro bụi. Mà Tiêu Hạo Thiên cũng cảm nhận được bản thân đột phá đến Hoàng cấp ba sao, hơn nữa còn có khuynh hướng tiếp tục gia tăng.

Trong đầu anh hiện lên vô số cơ duyên, người đó tên Trấn Nam Đông, là cơ duyên võ đạo của trấn quốc tướng quân. Hơn nữa trên người anh cũng có một cỗ lực lượng mạnh mẽ quanh quẩn.

Tiêu Hạo Thiên đột nhiên phịch một tiếng, quỳ một chân trên đất, há to miệng hít lấy hít để, cả người từ đầu đến chân đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Thời điểm trước khi anh hôn mê bất tỉnh, những khung cảnh anh đã thấy không ngừng tái hiện trước mắt. "Cái thế giới này. Cái thế giới quái quỷ này mấy ngàn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô gái có gương mặt giống như đúc Ánh Vy đó là ai? Người tên Trấn Nam Đông đó, ông ta... ông ta là người nào?" Trong lòng Tiêu Hạo Thiên lúc này không thể nào bình tĩnh nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện