Sự Trở Về Của Chiến Thần
Chương 29: Nhân vật lớn
Những lời này, giống như tiếng sét giữa trời quang, vang vọng trong tai mọi người.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía người nói.
Chỉ thấy ở lối vào, có ba người đàn ông †rung niên mặc âu phục đi tới.
Người đi đầu cho dù đã đến tuổi trung niên, nhưng tinh thần xán lạn, không chỉ không khiến người ta có cảm giác đầy mỡ, trái lại có cảm giác vô cùng phong độ!
“Ai thế?”
Sắc mặt Tôn Huy Tuấn thay đổi, nhìn về phía người tới.
Trong đôi mắt che kín tức giận, gương mặt thì lạnh lùng.
Cả thành phố Hải Châu này, còn ai dám nhảy ra tát vào mặt anh ta, cạnh tranh với hai nhà Đường Tôn anh ta, có năng lực lấy được nhiều tiền như vậy?
“Tập đoàn Việt Huy, Chu Cường!”
Có người kinh ngạc kêu lên.
Nhận ra người tới.
“Tập đoàn Việt Huy sao?”
“Tập đoàn Việt Huy, đó là tập đoàn lớn kéo dài qua hai tỉnh là Sơn Trà và Hà Nam, rất nhiều dự án bất động sản quy mô lớn đều có bóng dáng của bọn họ, tài sản của bọn họ, ít nhất cũng có mấy chục tỷ dollar.”
“Nhân vật như vậy, sao lại tới thành phố Hải Châu của chúng ta?”
Tuy người tới, không phải tất cả mọi người có tư cách gặp mặt, nhưng tập đoàn Việt Huy, không ai ở đây là không biết.
Nhất thời, tất cả người trong hội trường nhao nhao đứng dậy, nghênh đón Chu Cường.
“Tổng giám đốc Chu, xin chào, tôi là Ngô Thiên Hùng của công ty bất động sản Dreamland…”
“Tổng giám đốc Chu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi là người của tập đoàn Liên Doanh…”
“Tôi là…”
Cho dù là Trần, Tạ, Cao, Dương và gia tộc bản địa quyền thế, lần này đại diện tới tham dự cạnh tranh đấu thầu, cũng nhao nhao nhiệt tình nghênh đón.
Chỉ có Tôn Huy Tuấn, cùng với chú hai của nhà họ Đường, hai người này đứng cạnh nhau, sắc mặt liên tục thay đổi, nhất thời không biết có nên tới nghênh đón hay không: Chu Cường, chính là tổng giám đốc của †ập đoàn Việt Huy.
Thân phận này, hoàn toàn đáng để bọn họ tươi cười tiến tới chào đón.
Nhưng mà câu nói vừa rồi lúc Chu Cường tiến vào, khiến Tôn Huy Tuấn ngửi ra được địch ý cùng với mùi thuốc súng ở bên trong.
Mà trong hội trường, ngoại trừ Tôn Huy Tuấn do dự đứng ở xa ra, thì chỉ có đám Lâm Bình vẫn ngồi yên như đang câu cá.
Vẻ mặt Lâm Bình và Chu Thanh không đổi, cảm xúc cũng không nhìn ra được chút dao động nào.
Dương Thiên Long thì khiếp sợ không thôi.
Lúc trước Lâm Bình có nói, còn có người tới đây nữa, ông ta luôn tò mò là ai, nhưng Lâm Bình chỉ nói, đến lúc đó ông ta sẽ biết.
Nhưng mà bây giờ, người tới đây lại là Chu Cường của tập đoàn Việt Huy.
Quan trọng là ông ta vừa mới xuất hiện, mở miệng nói câu đó, rõ ràng là đang nói giúp Lâm Bình.
Chẳng lẽ người Lâm Bình đang đợi, là tổng giám đốc của tập đoàn Việt Huy, Chu Cường?
Nhân vật lớn tung hoành hai tỉnh Hà Nam, Sơn Trà cỡ này, lại chạy tới một thành phố nhỏ thuộc tỉnh Hà Nam, tới để nâng đỡ Lâm Bình sao?
Khiếp sợ, nghi ngờ, tò mò, hưng phấn, kích động… Mỗi một cảm xúc, trong khoảng thời gian ngăn đánh mạnh vào Dương Thiên Long.
Nhưng Lâm Bình và Chu Thanh không nhúc nhích, ông ta chỉ có thể ngồi yên nhìn phía xa.
Có chút như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than!
Mà bên kia, Tôn Huy Tuấn đã điều chỉnh cảm xúc của mình.
Cuối cùng, vẫn cùng chú hai nhà họ Đường nở nụ cười, đi nghênh đón Chu Cường.
Mặc kệ câu nói vừa rồi của Chu Cường là có ý gì?
Có phải là muốn nhằm vào bọn họ hay không.
Nhưng nếu tất cả mọi người đều đi tới nghênh đón Chu Cường, chỉ riêng bọn họ là ngoại lệ, như vậy quá không cho Chu Cường mặt mũi rồi.
Thương trường như chiến trường, tâm kế thủ đoạn rất quan trọng, thể diện cũng rất quan trọng.
“Tổng giám đốc Chu, tôi là Tôn Huy Tuấn của tập đoàn nhà họ…”
Tôn Huy Tuấn đi tới, chẳng qua anh ta còn chưa nói xong, đã bị Chu Cường ngắt lời.
Lúc này, trên gương mặt Chu Cường có chút sốt ruột.
Những người này ngăn cản đường đi của ông ta.
Nếu là bình thường, cho dù những người này không bằng ông ta, nhưng ông ta chìm nổi trên thương trường nhiều năm như vậy, tất nhiên là sẽ nói chuyện với mọi người một lát.
Nhưng hiện giờ, ông ta đâu có tâm tư nghĩ tới chuyện giao tiếp với đám người ở thành phố Hải Châu này.
Lúc này, Chu Cường mở miệng nói: “Làm phiền nhường đường một chút.”
Sau đó, ông ta vội vàng đi về phía Lâm Bình.
Mọi người sửng sốt.
Lúc này mới nhớ tới, lúc Chu Cường vừa mới xuất hiện, từng nói một câu.
Chẳng lẽ, Chu Cường tới vì mấy người kia?
Quan trọng là, bây giờ đám Lâm Bình còn ngồi yên tại chỗ, không có ý đứng dậy chào đón.
Trái lại là Chu Cường chạy nhanh tới.
Trên gương mặt là nụ cười nhiệt tình.
Giống hệt bọn họ nhiệt tình đón tiếp Chu Cường.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh.
Trong lòng có chút kinh hãi!
Chẳng lẽ ba người kia, thực sự là nhân vật lớn nào đó sao?
Nếu không thì lấy đâu ra can đảm, dám đấu lại hai nhà Đường Tôn, còn có thể ra giá tới tận 3.500 tỷ.
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía chỗ đám Lâm Bình đang ngồi.
Mà Tôn Huy Tuấn, thì đồng tử co rụt lại rất nhanh.
Bồng nhiên trong lòng anh ta có dự cảm không tốt.
Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Bình.
Hai tay hơi run rẩy.
Mà lúc này, dĩ nhiên là Chu Cường đã đi tới trước mặt Lâm Bình và Chu Thanh.
“Chào thủ trưởng, chào cô chủ!”
Thái độ của Chu Cường vô cùng cung kính.
“Đường xa mà tới, ông vất vả rồi!”
Chu Thanh mở miệng nói.
Chu Cường là tổng giám đốc của tập đoàn Việt Huy, buôn bán ở khắp nơi hai tỉnh Hà Nam và Sơn Trà, là nhân vật lớn trong mắt người giàu có ở thành phố Hải Châu.
Không thể trêu chọc vào.
Nhưng bọn họ không biết rằng, Chu Cường chỉ là người nhà Chu Thanh sắp xếp tới, tiếp quản tập đoàn Việt Huy.
Chỉ là một người cùng họ trong gia tộc nhà Chu Thanh mà thôi.
Không phải là nhân vật nòng cốt cỡ nào.
Tập đoàn Việt Huy, cũng chỉ xem như là một trong những xí nghiệp loại nhỏ dưới tay gia tộc nhà Chu Thanh.
Lần này Lâm Bình muốn lấy dự án ở chân núi Hoàng Long, đoạt lấy từ tay hai nhà Đường Tôn, tặng món quà thứ hai cho Đường Thanh-Tâm.
Nhưng đương nhiên Lâm Bình sẽ không phá hoại dự án ở chân núi Hoàng Long, anh muốn tập trung vào việc xây dựng dự án ở chân núi Hoàng Long, kéo kinh tế của thành phố Hải Châu phát triển hơn.
Bởi vậy cô ấy đã gọi Chu Cường đang tiếp quản công ty ở hai tỉnh Hà Nam và Sơn Trà tới, tiếp nhận dự án này.
Với tầm nhìn của Chu Cường, dự án ở chân núi Hoàng Long, thực ra không thể lọt nổi vào mắt xanh của ông ta.
Nhưng đây là chuyện Chu Thanh tự mình mở miệng, lại có ý của Lâm Bình nữa, cho nên ông ta lập tức chạy như điên tới đây.
Phải biết rằng, cô Chu Thanh không chỉ là cô cả có thân phận tôn quý của nhà họ Chu, lại càng là thân tín của Lâm Bình, lúc trước ở biên giới phía bắc, cô ấy còn giữ chức vị quan trọng, nắm thực quyền trong tay.
Một tháng trước lại theo Lâm Bình xuất ngũ, sau đó đi theo Lâm Bình đi vào “Thanh Sơn” – tổ chức thần bí nhất của đất nước.
Mấy năm nay, nhà họ Chu phát triển rất mạnh, so với trước đây, lại càng tăng thêm một bậc.
Đều không thể thiếu liên quan tới Chu Thanh, cùng với Lâm Thanh Sơn.
“Ông Chu, bây giờ làm phiền ông rồi.”
Lâm Bình cười nói.
“Gậu Lâm gọi tôi là Chu Cường được rồi, tôi tuyệt đối không nhận nổi cách gọi ông Chu này: Lúc này Chu Cường khiếp sợ nói.
Lâm Bình không chút nào để ý.
Người anh nhìn thuận mắt, anh mới gọi tôn kính, nếu anh nhìn không vừa mắt, cho dù thân phận địa vị cao tới đâu, Lâm Bình cũng sẽ không cho một chút mặt mũi.
“Vị này chính là Dương Thiên Long, trong dự án ở chân núi Hoàng Long này, ông có thể dẫn theo ông ta.”
Lâm Bình chỉ Dương Thiên Long nói.
Lần này ông ta gọi Dương Thiên Long tới, vốn là để Dương Thiên Long đi theo Chu Cường học tập.
Sau khi anh chơi xong, hai nhà Đường Tôn rớt đài, còn cần người tiếp quản sản nghiệp của bọn họ, lúc này mới có thể đảm bảo kinh †ế ở thành phố Hải Châu sẽ không xảy ra rung chuyển.
Mà người này, Lâm Bình có ý định chọn Dương Thiên Long.
Đợi vết thương của anh khôi phục, sau khi anh rời khỏi thành phố Hải Châu, cha mẹ nuôi cùng với Lâm Nhã, Dương Thiên Long sẽ chăm sóc tốt hơn cha mẹ ruột của ông ta.
Lúc Chu Cường xuất hiện trước mặt Lâm Bình và Chu Thanh, thái độ còn rất cung kính.
Trong lòng Dương Thiên Long đã nhấc lên sóng to gió lớn!
Cộng thêm nghe cuộc đối thoại của mấy người, Dương Thiên Long thật sự bị dọa sợ.
Sao ông ta có thể không nhìn ra, Chu Cường đối với Lâm Bình và Chu Thanh, không chỉ có tôn kính, còn có kính sợi Lâm Bình và Chu Thanh, vậy mà thân phận còn cao hơn ông ta tưởng tượng nhiều.
Lần này thật sự theo đúng người.
Sắp phát đạt rồi!
Ngay lúc Dương Thiên Long còn chưa lấy lại tinh thần, bỗng nhiên nghe thấy Lâm Bình giới thiệu ông ta.
Sau đó thì thấy Chu Cường nhiệt tình vươn tay tới.
“Ông Dương, tôi là Chu Cường, sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn.”
Dưới cái nhìn của Chu Cường, nếu Lâm Bình đặc biệt giới thiệu, như vậy tất nhiên là Dương Thiên Long có quan hệ rất thân thiết với Lâm Bình.
Dương Thiên Long không kìm lòng nổi nuốt nước bọt.
Đây là Chu Cường đó.
Tổng giám đốc của tập đoàn Việt Huy.
Người khiến tất cả giới nhà giàu ở thành phố Hải Châu đều phải đi nịnh bợ.
Vậy mà lúc này lại chủ động vươn tay ra, muốn bắt tay với mình.
Dương Thiên Long có cảm giác như đang sống trong mơ.
Ông ta vội vàng vươn tay ra, nắm chặt lấy †ay Chu Cường, vẻ mặt vui mừng nói: “Sau này mong ông Chu quan tâm nhiều hơn.”
Bởi vì cách nhau khá xa, Chu Cường lại quay lưng về phía mọi người, cho nên những người khác không nghe thấy rõ cuộc đối thoại của mấy người.
Bởi vậy một màn này, lọt vào trong mắt những người khác.
Nhưng lại có một ý tứ hàm xúc khác rồi.
Nhất là Tôn Huy Tuấn, anh ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chu Cường nhiệt tình với Dương Thiên Long như vậy, chủ động vươn tay ra bắt tay, xem ra là tới vì Dương Thiên Long.
Tuy rất bất ngờ, Dương Thiên Long kết bạn với nhân vật lớn như Chu Cường từ khi nào.
Nhưng tóm lại là không phải nhân vật lớn kết bạn với Lâm Bình.
Vậy thì bọn họ an tâm hơn rồi!
Lâm Bình vẫn là tên lưu manh đi theo Dương Thiên Long, nhân vật nhỏ cáo mượn oai hùm mà thôi.
Cho dù bối cảnh của Dương Thiên Long cứng tới mấy, bóp chết Lâm Bình vẫn dễ như trở bàn tay!
Mọi người nhao nhao nhìn về phía người nói.
Chỉ thấy ở lối vào, có ba người đàn ông †rung niên mặc âu phục đi tới.
Người đi đầu cho dù đã đến tuổi trung niên, nhưng tinh thần xán lạn, không chỉ không khiến người ta có cảm giác đầy mỡ, trái lại có cảm giác vô cùng phong độ!
“Ai thế?”
Sắc mặt Tôn Huy Tuấn thay đổi, nhìn về phía người tới.
Trong đôi mắt che kín tức giận, gương mặt thì lạnh lùng.
Cả thành phố Hải Châu này, còn ai dám nhảy ra tát vào mặt anh ta, cạnh tranh với hai nhà Đường Tôn anh ta, có năng lực lấy được nhiều tiền như vậy?
“Tập đoàn Việt Huy, Chu Cường!”
Có người kinh ngạc kêu lên.
Nhận ra người tới.
“Tập đoàn Việt Huy sao?”
“Tập đoàn Việt Huy, đó là tập đoàn lớn kéo dài qua hai tỉnh là Sơn Trà và Hà Nam, rất nhiều dự án bất động sản quy mô lớn đều có bóng dáng của bọn họ, tài sản của bọn họ, ít nhất cũng có mấy chục tỷ dollar.”
“Nhân vật như vậy, sao lại tới thành phố Hải Châu của chúng ta?”
Tuy người tới, không phải tất cả mọi người có tư cách gặp mặt, nhưng tập đoàn Việt Huy, không ai ở đây là không biết.
Nhất thời, tất cả người trong hội trường nhao nhao đứng dậy, nghênh đón Chu Cường.
“Tổng giám đốc Chu, xin chào, tôi là Ngô Thiên Hùng của công ty bất động sản Dreamland…”
“Tổng giám đốc Chu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi là người của tập đoàn Liên Doanh…”
“Tôi là…”
Cho dù là Trần, Tạ, Cao, Dương và gia tộc bản địa quyền thế, lần này đại diện tới tham dự cạnh tranh đấu thầu, cũng nhao nhao nhiệt tình nghênh đón.
Chỉ có Tôn Huy Tuấn, cùng với chú hai của nhà họ Đường, hai người này đứng cạnh nhau, sắc mặt liên tục thay đổi, nhất thời không biết có nên tới nghênh đón hay không: Chu Cường, chính là tổng giám đốc của †ập đoàn Việt Huy.
Thân phận này, hoàn toàn đáng để bọn họ tươi cười tiến tới chào đón.
Nhưng mà câu nói vừa rồi lúc Chu Cường tiến vào, khiến Tôn Huy Tuấn ngửi ra được địch ý cùng với mùi thuốc súng ở bên trong.
Mà trong hội trường, ngoại trừ Tôn Huy Tuấn do dự đứng ở xa ra, thì chỉ có đám Lâm Bình vẫn ngồi yên như đang câu cá.
Vẻ mặt Lâm Bình và Chu Thanh không đổi, cảm xúc cũng không nhìn ra được chút dao động nào.
Dương Thiên Long thì khiếp sợ không thôi.
Lúc trước Lâm Bình có nói, còn có người tới đây nữa, ông ta luôn tò mò là ai, nhưng Lâm Bình chỉ nói, đến lúc đó ông ta sẽ biết.
Nhưng mà bây giờ, người tới đây lại là Chu Cường của tập đoàn Việt Huy.
Quan trọng là ông ta vừa mới xuất hiện, mở miệng nói câu đó, rõ ràng là đang nói giúp Lâm Bình.
Chẳng lẽ người Lâm Bình đang đợi, là tổng giám đốc của tập đoàn Việt Huy, Chu Cường?
Nhân vật lớn tung hoành hai tỉnh Hà Nam, Sơn Trà cỡ này, lại chạy tới một thành phố nhỏ thuộc tỉnh Hà Nam, tới để nâng đỡ Lâm Bình sao?
Khiếp sợ, nghi ngờ, tò mò, hưng phấn, kích động… Mỗi một cảm xúc, trong khoảng thời gian ngăn đánh mạnh vào Dương Thiên Long.
Nhưng Lâm Bình và Chu Thanh không nhúc nhích, ông ta chỉ có thể ngồi yên nhìn phía xa.
Có chút như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than!
Mà bên kia, Tôn Huy Tuấn đã điều chỉnh cảm xúc của mình.
Cuối cùng, vẫn cùng chú hai nhà họ Đường nở nụ cười, đi nghênh đón Chu Cường.
Mặc kệ câu nói vừa rồi của Chu Cường là có ý gì?
Có phải là muốn nhằm vào bọn họ hay không.
Nhưng nếu tất cả mọi người đều đi tới nghênh đón Chu Cường, chỉ riêng bọn họ là ngoại lệ, như vậy quá không cho Chu Cường mặt mũi rồi.
Thương trường như chiến trường, tâm kế thủ đoạn rất quan trọng, thể diện cũng rất quan trọng.
“Tổng giám đốc Chu, tôi là Tôn Huy Tuấn của tập đoàn nhà họ…”
Tôn Huy Tuấn đi tới, chẳng qua anh ta còn chưa nói xong, đã bị Chu Cường ngắt lời.
Lúc này, trên gương mặt Chu Cường có chút sốt ruột.
Những người này ngăn cản đường đi của ông ta.
Nếu là bình thường, cho dù những người này không bằng ông ta, nhưng ông ta chìm nổi trên thương trường nhiều năm như vậy, tất nhiên là sẽ nói chuyện với mọi người một lát.
Nhưng hiện giờ, ông ta đâu có tâm tư nghĩ tới chuyện giao tiếp với đám người ở thành phố Hải Châu này.
Lúc này, Chu Cường mở miệng nói: “Làm phiền nhường đường một chút.”
Sau đó, ông ta vội vàng đi về phía Lâm Bình.
Mọi người sửng sốt.
Lúc này mới nhớ tới, lúc Chu Cường vừa mới xuất hiện, từng nói một câu.
Chẳng lẽ, Chu Cường tới vì mấy người kia?
Quan trọng là, bây giờ đám Lâm Bình còn ngồi yên tại chỗ, không có ý đứng dậy chào đón.
Trái lại là Chu Cường chạy nhanh tới.
Trên gương mặt là nụ cười nhiệt tình.
Giống hệt bọn họ nhiệt tình đón tiếp Chu Cường.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh.
Trong lòng có chút kinh hãi!
Chẳng lẽ ba người kia, thực sự là nhân vật lớn nào đó sao?
Nếu không thì lấy đâu ra can đảm, dám đấu lại hai nhà Đường Tôn, còn có thể ra giá tới tận 3.500 tỷ.
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía chỗ đám Lâm Bình đang ngồi.
Mà Tôn Huy Tuấn, thì đồng tử co rụt lại rất nhanh.
Bồng nhiên trong lòng anh ta có dự cảm không tốt.
Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Bình.
Hai tay hơi run rẩy.
Mà lúc này, dĩ nhiên là Chu Cường đã đi tới trước mặt Lâm Bình và Chu Thanh.
“Chào thủ trưởng, chào cô chủ!”
Thái độ của Chu Cường vô cùng cung kính.
“Đường xa mà tới, ông vất vả rồi!”
Chu Thanh mở miệng nói.
Chu Cường là tổng giám đốc của tập đoàn Việt Huy, buôn bán ở khắp nơi hai tỉnh Hà Nam và Sơn Trà, là nhân vật lớn trong mắt người giàu có ở thành phố Hải Châu.
Không thể trêu chọc vào.
Nhưng bọn họ không biết rằng, Chu Cường chỉ là người nhà Chu Thanh sắp xếp tới, tiếp quản tập đoàn Việt Huy.
Chỉ là một người cùng họ trong gia tộc nhà Chu Thanh mà thôi.
Không phải là nhân vật nòng cốt cỡ nào.
Tập đoàn Việt Huy, cũng chỉ xem như là một trong những xí nghiệp loại nhỏ dưới tay gia tộc nhà Chu Thanh.
Lần này Lâm Bình muốn lấy dự án ở chân núi Hoàng Long, đoạt lấy từ tay hai nhà Đường Tôn, tặng món quà thứ hai cho Đường Thanh-Tâm.
Nhưng đương nhiên Lâm Bình sẽ không phá hoại dự án ở chân núi Hoàng Long, anh muốn tập trung vào việc xây dựng dự án ở chân núi Hoàng Long, kéo kinh tế của thành phố Hải Châu phát triển hơn.
Bởi vậy cô ấy đã gọi Chu Cường đang tiếp quản công ty ở hai tỉnh Hà Nam và Sơn Trà tới, tiếp nhận dự án này.
Với tầm nhìn của Chu Cường, dự án ở chân núi Hoàng Long, thực ra không thể lọt nổi vào mắt xanh của ông ta.
Nhưng đây là chuyện Chu Thanh tự mình mở miệng, lại có ý của Lâm Bình nữa, cho nên ông ta lập tức chạy như điên tới đây.
Phải biết rằng, cô Chu Thanh không chỉ là cô cả có thân phận tôn quý của nhà họ Chu, lại càng là thân tín của Lâm Bình, lúc trước ở biên giới phía bắc, cô ấy còn giữ chức vị quan trọng, nắm thực quyền trong tay.
Một tháng trước lại theo Lâm Bình xuất ngũ, sau đó đi theo Lâm Bình đi vào “Thanh Sơn” – tổ chức thần bí nhất của đất nước.
Mấy năm nay, nhà họ Chu phát triển rất mạnh, so với trước đây, lại càng tăng thêm một bậc.
Đều không thể thiếu liên quan tới Chu Thanh, cùng với Lâm Thanh Sơn.
“Ông Chu, bây giờ làm phiền ông rồi.”
Lâm Bình cười nói.
“Gậu Lâm gọi tôi là Chu Cường được rồi, tôi tuyệt đối không nhận nổi cách gọi ông Chu này: Lúc này Chu Cường khiếp sợ nói.
Lâm Bình không chút nào để ý.
Người anh nhìn thuận mắt, anh mới gọi tôn kính, nếu anh nhìn không vừa mắt, cho dù thân phận địa vị cao tới đâu, Lâm Bình cũng sẽ không cho một chút mặt mũi.
“Vị này chính là Dương Thiên Long, trong dự án ở chân núi Hoàng Long này, ông có thể dẫn theo ông ta.”
Lâm Bình chỉ Dương Thiên Long nói.
Lần này ông ta gọi Dương Thiên Long tới, vốn là để Dương Thiên Long đi theo Chu Cường học tập.
Sau khi anh chơi xong, hai nhà Đường Tôn rớt đài, còn cần người tiếp quản sản nghiệp của bọn họ, lúc này mới có thể đảm bảo kinh †ế ở thành phố Hải Châu sẽ không xảy ra rung chuyển.
Mà người này, Lâm Bình có ý định chọn Dương Thiên Long.
Đợi vết thương của anh khôi phục, sau khi anh rời khỏi thành phố Hải Châu, cha mẹ nuôi cùng với Lâm Nhã, Dương Thiên Long sẽ chăm sóc tốt hơn cha mẹ ruột của ông ta.
Lúc Chu Cường xuất hiện trước mặt Lâm Bình và Chu Thanh, thái độ còn rất cung kính.
Trong lòng Dương Thiên Long đã nhấc lên sóng to gió lớn!
Cộng thêm nghe cuộc đối thoại của mấy người, Dương Thiên Long thật sự bị dọa sợ.
Sao ông ta có thể không nhìn ra, Chu Cường đối với Lâm Bình và Chu Thanh, không chỉ có tôn kính, còn có kính sợi Lâm Bình và Chu Thanh, vậy mà thân phận còn cao hơn ông ta tưởng tượng nhiều.
Lần này thật sự theo đúng người.
Sắp phát đạt rồi!
Ngay lúc Dương Thiên Long còn chưa lấy lại tinh thần, bỗng nhiên nghe thấy Lâm Bình giới thiệu ông ta.
Sau đó thì thấy Chu Cường nhiệt tình vươn tay tới.
“Ông Dương, tôi là Chu Cường, sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn.”
Dưới cái nhìn của Chu Cường, nếu Lâm Bình đặc biệt giới thiệu, như vậy tất nhiên là Dương Thiên Long có quan hệ rất thân thiết với Lâm Bình.
Dương Thiên Long không kìm lòng nổi nuốt nước bọt.
Đây là Chu Cường đó.
Tổng giám đốc của tập đoàn Việt Huy.
Người khiến tất cả giới nhà giàu ở thành phố Hải Châu đều phải đi nịnh bợ.
Vậy mà lúc này lại chủ động vươn tay ra, muốn bắt tay với mình.
Dương Thiên Long có cảm giác như đang sống trong mơ.
Ông ta vội vàng vươn tay ra, nắm chặt lấy †ay Chu Cường, vẻ mặt vui mừng nói: “Sau này mong ông Chu quan tâm nhiều hơn.”
Bởi vì cách nhau khá xa, Chu Cường lại quay lưng về phía mọi người, cho nên những người khác không nghe thấy rõ cuộc đối thoại của mấy người.
Bởi vậy một màn này, lọt vào trong mắt những người khác.
Nhưng lại có một ý tứ hàm xúc khác rồi.
Nhất là Tôn Huy Tuấn, anh ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chu Cường nhiệt tình với Dương Thiên Long như vậy, chủ động vươn tay ra bắt tay, xem ra là tới vì Dương Thiên Long.
Tuy rất bất ngờ, Dương Thiên Long kết bạn với nhân vật lớn như Chu Cường từ khi nào.
Nhưng tóm lại là không phải nhân vật lớn kết bạn với Lâm Bình.
Vậy thì bọn họ an tâm hơn rồi!
Lâm Bình vẫn là tên lưu manh đi theo Dương Thiên Long, nhân vật nhỏ cáo mượn oai hùm mà thôi.
Cho dù bối cảnh của Dương Thiên Long cứng tới mấy, bóp chết Lâm Bình vẫn dễ như trở bàn tay!
Bình luận truyện