Sự Trở Về Của Chiến Thần
Chương 8: Tô Phi Tuyết Lời nói của
Tô Phi Tuyết, khiến Tô Uyên và Lâm Bình có chút dở khóc dở cười.
Cảm xúc khẩn trương cũng lập tức thả lỏng hơn.
“Phi Tuyết, cha đã trở về, cho nên không cần mặc như vậy nữa!”
Tô Uyên vội vàng giải thích.
“Không, con mặc kệ, chú ấy không phải là cha con, chú ấy không phải là cha con!”
Tô Phi Tuyết vẫn nước mắt lưng tròng như cũ, mang theo nức nở, nghe khiến trái tim người ta mềm nhũn rồi.
Tô Uyên không nghĩ tới, logic của trẻ con lại đơn giản như vậy, còn rất cố chấp nữa.
“Đợi một lát, cha sẽ trở lại nhanh thôi!”
Thấy thế, Lâm Bình vội vàng nói, sau đó xoay người rời đi.
“Mẹ, con muốn cha, con muốn cha!”
“Các bạn nhỏ khác ở nhà trẻ đều có cha, vậy mà con không có!”
“Các bạn ấy đều nói con là đứa con hoang!”
Tô Phi Tuyết nhào vào trong lòng Tô Uyên, nước mắt không ngừng chảy ra, khóc vô cùng thương tâm.
Tô Uyên ôm chặt lấy Tô Phi Tuyết, giọng nói cũng hơi nghẹn ngào: “Phi Tuyết không phải con hoang, Phi Tuyết có cha, cha đã trở về rồi.”
“Phi Tuyết ngoan, đừng khóc nữa, cha bảo sẽ đến đây mài!”
Tô Uyên không ngừng an ủi Tô Phi Tuyết.
Tuy Lâm Bình không nói, nhưng Tô Uyên đoán được Lâm Bình muốn đi làm gì rồi.
Chỉ hi vọng Lâm Bình có thể nhanh chóng trở về.
Mỗi một lần, lúc Tô Phi Tuyết khóc muốn cha, Tô Uyên đều rất bất đắc dĩ, cũng rất đau lòng, càng như vậy, cô càng hận người kia.
Một lát sau!
Tô Uyên vốn đang an ủi Tô Phi Tuyết ở trong lòng.
Nhưng Tô Phi Tuyết đột nhiên ngừng khóc, vươn hai tay nhỏ ra lau nước mắt, mở to mắt, ngạc nhiên nhìn sau lưng Tô Uyên.
“Chat”
Tô Phi Tuyết nhẹ giọng gọi.
Tô Uyên vội vàng nhìn theo tầm mắt của Tô Phi Tuyết, nhìn về phía sau.
Nhất thời, đôi mắt Tô Uyên cũng lập tức mở to.
Chỉ thấy Lâm Bình mặc quân trang, ở trong ánh nắng chiều, đang bước từng bước đi về phía bên này.
Trang nghiêm uy phong!
Phong thái tuyệt thết Ở trong dòng người, người đến người đi, rõ ràng là anh rất nổi bật!
Khiến người ta phải liếc mắt nhìn.
“Cha, thật sự là cha rồi!”
Lúc này Tô Phi Tuyết vui vẻ nở nụ cười, tránh thoát khỏi cái ôm của Tô Uyên, chạy bước nhỏ, vươn hai tay ra, hơi lảo đảo chạy về phía Lâm Bình.
“Phi Tuyết, cha trở về rồi!”
Lúc này, vành mắt của Lâm Bình cũng đã ươn ướt.
Lộ ra nụ cười rực rỡ, phát ra từ tận đáy lòng.
Anh bế Tô Phi Tuyết lên, ôm cô bé vào trong lòng.
“Cha, vì sao cha vẫn luôn không trở về thăm con vậy? Cha có biết hay không, con rất là nhớ chaI”
Tô Phi Tuyết ôm chặt lấy cổ Lâm Bình, giống như sợ Lâm Bình lập tức biến mất.
“Cha, cha còn rời khỏi con và mẹ nữa không?”
“Cha, sau này cha còn có thể tới đón con †an học nữa không?”
Tô Phi Tuyết không ngừng đặt câu hỏi, tay còn không buông lỏng ra một lúc nào!
“Phi Tuyết, cha về rồi nên sau này sẽ luôn ở bên cạnh con, yên tâm đi, cha sẽ không rời khỏi hai người nữa Lâm Bình vươn tay sờ đầu Tô Phi Tuyết, vén hai bím tóc của cô bé ra sau đầu, kiên định nói.
“sồi thật sự quá tốt rồi, sau này cha sẽ luôn ở bên conl”
Tô Phi Tuyết vui vẻ hét lớn.
Sau đó cô nhóc buông cổ Lâm Bình ra, vươn hai ngón tay nói: “Vậy chúng ta ngoéo tay đi!”
Lâm Bình hơi sửng sốt, sau đó vội vàng vươn tay ra.
“Ngoéo tay một trăm năm không được thay đổi!”
Tô Phi Tuyết vô cùng vui vẻ.
Lâm Bình cũng vui tươi hớn hở ngoéo tay với cô bé, sau đó dùng ngón cái của mình chạm vào ngón cái của cô bé nữa.
Tô Uyên ở bên cạnh thấy hai cha con vui vẻ hòa thuận, trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí còn có chút hoảng hốt.
Đã lâu rồi cô không thấy Phi Tuyết vui vẻ như thế, cô chỉ cảm thấy, cho dù là lừa gạt, nhưng lần này cô làm đúng rồi.
Lời nói dối có ý tốt, tốt hơn nhiều so với chân tướng tàn khốc.
Rất nhanh, Tô Phi Tuyết bảo Lâm Bình để cô bé xuống.
Sau đó vươn tay nhỏ ra, kéo Lâm Bình đi tới trước mặt Tô Uyên.
Sau đó lại vươn một tay nhỏ khác ra, nắm †ay trắng nõn của Tô Uyên, kéo tay cô tới gần †ay của Lâm Bình, đặt lên nhau.
Lúc tiếp xúc, gương mặt của Tô Uyên lập tức đỏ bừng.
Nhưng cuối cùng, vì không để Tô Phi Tuyết phát hiện ra có gì đó không đúng, cô không rút tay về.
“Cha, cha như vậy là không đúng rồi, phải nắm tay mẹ chứ.”
Tô Phi Tuyết thấy Lâm Bình không có động tác gì, bắt đầu sửa đúng.
Lâm Bình thì không cảm thấy gì, nhưng dù sao anh và Tô Uyên hiện giờ, cũng chỉ coi là người xa lạ có quan hệ thuê, Lâm Bình nhìn Tô Uyên một lát.
Gương mặt Tô Uyên càng đỏ hơn một chút, nhưng khẽ gật đầu.
Nhận được cho phép, Lâm Bình mới nắm lấy tay của Tô Uyên.
Lúc nắm tay, anh có cảm giác mềm nhũn, mềm mại nhẫn mịn như không xương.
Đây là cảm giác Lâm Bình chưa bao giờ có được.
Năm năm qua, anh chấp hành vô số nhiệm vụ, vô số lần gặp nguy hiểm nhưng vẫn còn sống, cuối cùng trở thành thần, vinh quang xuất ngũ!
Hiện giờ, anh quản lý một tổ chức thần bí tên là “Thanh Sơn” ở Việt Naml Lấy được danh xưng Thanh Sơn!
Như vị thần tối cao!
Nhưng ngoại trừ năm năm trước từng có một lần da thịt thân thiết với Tô Uyên ra, Lâm Bình chưa bao giờ chạm vào phụ nữ.
Lúc này, Lâm Bình hoàn toàn không giống Lâm Thanh Sơn oai phong một cõi, khiến kẻ địch nghe tin mà sợ mất mật!
Thấy Lâm Bình và Tô Uyên nắm lấy tay nhau, Tô Phi Tuyết cũng đặt tay mình lên, hưng phấn nói: “Sau này cha mẹ, còn có Phi Tuyết, vĩnh viễn sẽ không xa nhau!”
“Đúng vậy, chúng ta vĩnh viễn sẽ không xa nhau!” Lâm Bình vội vàng nói theo.
Sau đó Tô Phi Tuyết lại kéo tay Lâm Bình, đi tới trước mặt một bạn học: “Khải Kiệt, cậu thấy chưa? Đây là cha tớ, cha tới đón tớ tan học rồi.”
“Lâm Linh, tớ có cha, sau này không được phép cười tớ không có cha nữa.”
Tô Phi Tuyết kéo Lâm Bình, đi tới trước mặt từng bạn học, kiêu ngạo giới thiệu.
Lâm Bình cũng phối hợp với Tô Phi Tuyết, cười ôn hòa chào hỏi mỗi bạn nhỏ.
Một màn này, nếu bị kẻ địch của Lâm Bình nhìn thấy, chắc chắn sẽ hoảng sợ tới mức rơi mắt xuống đất rồi.
Ở trên chiến trường, Lâm Thanh Sơn oai phong một oõi, thủ đoạn hung tàn, trở nên dịu dàng như vậy từ khi nào rồi.
Chẳng qua cuối cùng, Tô Phi Tuyết lại kéo Lâm Bình đi tới trước mặt một bé trai, Tô Phi Tuyết còn chưa kịp giới thiệu, đứa bé trai này đã vươn tay muốn đẩy Tô Phi Tuyết, còn mở miệng nói: “Ai biết có phải là cha cậu hay không, cái đứa con hoang không có cha như cậu, nên cách xa tôi ra một chút!”
Lâm Bình thấy thế, lanh tay lẹ mắt.
Anh lập tức vươn tay ra ôm Tô Phi Tuyết đi, không để tay đứa bé trai này chạm tới người Tô Phi Tuyết.
Nhưng đứa bé trai này vì muốn đẩy ngã Tô Phi Tuyết, cho nên dùng lực quá mạnh, không phanh kịp, lập tức lảo đảo một cái, ngã về phía trước.
Trong mắt Lâm Bình xuất hiện vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn vươn tay ra đỡ đứa bé trai này, không để cậu bé ngã sấp xuống.
Nhưng cảnh tượng này lọt vào mắt một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc sang trọng ở bên cạnh, cô ta lập tức nổi giận quát: “Anh dám bắt nạt con tôi à? Anh có biết tôi là ai hay không, nếu Hoàng Hiếu nhà tôi bị thương, tôi sẽ khiến anh phải đẹp mặt!”
Lúc người phụ nữ này mở miệng nói chuyện, đứa bé trai tên Hoàng Hiếu kia thì vội vàng đẩy tay Lâm Bình đỡ tay cậu bé, hung dữ nhìn Lâm Bình một cái, sau đó lập tức khóc to nói: “Mẹ, người này đánh con!”
Cảm xúc khẩn trương cũng lập tức thả lỏng hơn.
“Phi Tuyết, cha đã trở về, cho nên không cần mặc như vậy nữa!”
Tô Uyên vội vàng giải thích.
“Không, con mặc kệ, chú ấy không phải là cha con, chú ấy không phải là cha con!”
Tô Phi Tuyết vẫn nước mắt lưng tròng như cũ, mang theo nức nở, nghe khiến trái tim người ta mềm nhũn rồi.
Tô Uyên không nghĩ tới, logic của trẻ con lại đơn giản như vậy, còn rất cố chấp nữa.
“Đợi một lát, cha sẽ trở lại nhanh thôi!”
Thấy thế, Lâm Bình vội vàng nói, sau đó xoay người rời đi.
“Mẹ, con muốn cha, con muốn cha!”
“Các bạn nhỏ khác ở nhà trẻ đều có cha, vậy mà con không có!”
“Các bạn ấy đều nói con là đứa con hoang!”
Tô Phi Tuyết nhào vào trong lòng Tô Uyên, nước mắt không ngừng chảy ra, khóc vô cùng thương tâm.
Tô Uyên ôm chặt lấy Tô Phi Tuyết, giọng nói cũng hơi nghẹn ngào: “Phi Tuyết không phải con hoang, Phi Tuyết có cha, cha đã trở về rồi.”
“Phi Tuyết ngoan, đừng khóc nữa, cha bảo sẽ đến đây mài!”
Tô Uyên không ngừng an ủi Tô Phi Tuyết.
Tuy Lâm Bình không nói, nhưng Tô Uyên đoán được Lâm Bình muốn đi làm gì rồi.
Chỉ hi vọng Lâm Bình có thể nhanh chóng trở về.
Mỗi một lần, lúc Tô Phi Tuyết khóc muốn cha, Tô Uyên đều rất bất đắc dĩ, cũng rất đau lòng, càng như vậy, cô càng hận người kia.
Một lát sau!
Tô Uyên vốn đang an ủi Tô Phi Tuyết ở trong lòng.
Nhưng Tô Phi Tuyết đột nhiên ngừng khóc, vươn hai tay nhỏ ra lau nước mắt, mở to mắt, ngạc nhiên nhìn sau lưng Tô Uyên.
“Chat”
Tô Phi Tuyết nhẹ giọng gọi.
Tô Uyên vội vàng nhìn theo tầm mắt của Tô Phi Tuyết, nhìn về phía sau.
Nhất thời, đôi mắt Tô Uyên cũng lập tức mở to.
Chỉ thấy Lâm Bình mặc quân trang, ở trong ánh nắng chiều, đang bước từng bước đi về phía bên này.
Trang nghiêm uy phong!
Phong thái tuyệt thết Ở trong dòng người, người đến người đi, rõ ràng là anh rất nổi bật!
Khiến người ta phải liếc mắt nhìn.
“Cha, thật sự là cha rồi!”
Lúc này Tô Phi Tuyết vui vẻ nở nụ cười, tránh thoát khỏi cái ôm của Tô Uyên, chạy bước nhỏ, vươn hai tay ra, hơi lảo đảo chạy về phía Lâm Bình.
“Phi Tuyết, cha trở về rồi!”
Lúc này, vành mắt của Lâm Bình cũng đã ươn ướt.
Lộ ra nụ cười rực rỡ, phát ra từ tận đáy lòng.
Anh bế Tô Phi Tuyết lên, ôm cô bé vào trong lòng.
“Cha, vì sao cha vẫn luôn không trở về thăm con vậy? Cha có biết hay không, con rất là nhớ chaI”
Tô Phi Tuyết ôm chặt lấy cổ Lâm Bình, giống như sợ Lâm Bình lập tức biến mất.
“Cha, cha còn rời khỏi con và mẹ nữa không?”
“Cha, sau này cha còn có thể tới đón con †an học nữa không?”
Tô Phi Tuyết không ngừng đặt câu hỏi, tay còn không buông lỏng ra một lúc nào!
“Phi Tuyết, cha về rồi nên sau này sẽ luôn ở bên cạnh con, yên tâm đi, cha sẽ không rời khỏi hai người nữa Lâm Bình vươn tay sờ đầu Tô Phi Tuyết, vén hai bím tóc của cô bé ra sau đầu, kiên định nói.
“sồi thật sự quá tốt rồi, sau này cha sẽ luôn ở bên conl”
Tô Phi Tuyết vui vẻ hét lớn.
Sau đó cô nhóc buông cổ Lâm Bình ra, vươn hai ngón tay nói: “Vậy chúng ta ngoéo tay đi!”
Lâm Bình hơi sửng sốt, sau đó vội vàng vươn tay ra.
“Ngoéo tay một trăm năm không được thay đổi!”
Tô Phi Tuyết vô cùng vui vẻ.
Lâm Bình cũng vui tươi hớn hở ngoéo tay với cô bé, sau đó dùng ngón cái của mình chạm vào ngón cái của cô bé nữa.
Tô Uyên ở bên cạnh thấy hai cha con vui vẻ hòa thuận, trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí còn có chút hoảng hốt.
Đã lâu rồi cô không thấy Phi Tuyết vui vẻ như thế, cô chỉ cảm thấy, cho dù là lừa gạt, nhưng lần này cô làm đúng rồi.
Lời nói dối có ý tốt, tốt hơn nhiều so với chân tướng tàn khốc.
Rất nhanh, Tô Phi Tuyết bảo Lâm Bình để cô bé xuống.
Sau đó vươn tay nhỏ ra, kéo Lâm Bình đi tới trước mặt Tô Uyên.
Sau đó lại vươn một tay nhỏ khác ra, nắm †ay trắng nõn của Tô Uyên, kéo tay cô tới gần †ay của Lâm Bình, đặt lên nhau.
Lúc tiếp xúc, gương mặt của Tô Uyên lập tức đỏ bừng.
Nhưng cuối cùng, vì không để Tô Phi Tuyết phát hiện ra có gì đó không đúng, cô không rút tay về.
“Cha, cha như vậy là không đúng rồi, phải nắm tay mẹ chứ.”
Tô Phi Tuyết thấy Lâm Bình không có động tác gì, bắt đầu sửa đúng.
Lâm Bình thì không cảm thấy gì, nhưng dù sao anh và Tô Uyên hiện giờ, cũng chỉ coi là người xa lạ có quan hệ thuê, Lâm Bình nhìn Tô Uyên một lát.
Gương mặt Tô Uyên càng đỏ hơn một chút, nhưng khẽ gật đầu.
Nhận được cho phép, Lâm Bình mới nắm lấy tay của Tô Uyên.
Lúc nắm tay, anh có cảm giác mềm nhũn, mềm mại nhẫn mịn như không xương.
Đây là cảm giác Lâm Bình chưa bao giờ có được.
Năm năm qua, anh chấp hành vô số nhiệm vụ, vô số lần gặp nguy hiểm nhưng vẫn còn sống, cuối cùng trở thành thần, vinh quang xuất ngũ!
Hiện giờ, anh quản lý một tổ chức thần bí tên là “Thanh Sơn” ở Việt Naml Lấy được danh xưng Thanh Sơn!
Như vị thần tối cao!
Nhưng ngoại trừ năm năm trước từng có một lần da thịt thân thiết với Tô Uyên ra, Lâm Bình chưa bao giờ chạm vào phụ nữ.
Lúc này, Lâm Bình hoàn toàn không giống Lâm Thanh Sơn oai phong một cõi, khiến kẻ địch nghe tin mà sợ mất mật!
Thấy Lâm Bình và Tô Uyên nắm lấy tay nhau, Tô Phi Tuyết cũng đặt tay mình lên, hưng phấn nói: “Sau này cha mẹ, còn có Phi Tuyết, vĩnh viễn sẽ không xa nhau!”
“Đúng vậy, chúng ta vĩnh viễn sẽ không xa nhau!” Lâm Bình vội vàng nói theo.
Sau đó Tô Phi Tuyết lại kéo tay Lâm Bình, đi tới trước mặt một bạn học: “Khải Kiệt, cậu thấy chưa? Đây là cha tớ, cha tới đón tớ tan học rồi.”
“Lâm Linh, tớ có cha, sau này không được phép cười tớ không có cha nữa.”
Tô Phi Tuyết kéo Lâm Bình, đi tới trước mặt từng bạn học, kiêu ngạo giới thiệu.
Lâm Bình cũng phối hợp với Tô Phi Tuyết, cười ôn hòa chào hỏi mỗi bạn nhỏ.
Một màn này, nếu bị kẻ địch của Lâm Bình nhìn thấy, chắc chắn sẽ hoảng sợ tới mức rơi mắt xuống đất rồi.
Ở trên chiến trường, Lâm Thanh Sơn oai phong một oõi, thủ đoạn hung tàn, trở nên dịu dàng như vậy từ khi nào rồi.
Chẳng qua cuối cùng, Tô Phi Tuyết lại kéo Lâm Bình đi tới trước mặt một bé trai, Tô Phi Tuyết còn chưa kịp giới thiệu, đứa bé trai này đã vươn tay muốn đẩy Tô Phi Tuyết, còn mở miệng nói: “Ai biết có phải là cha cậu hay không, cái đứa con hoang không có cha như cậu, nên cách xa tôi ra một chút!”
Lâm Bình thấy thế, lanh tay lẹ mắt.
Anh lập tức vươn tay ra ôm Tô Phi Tuyết đi, không để tay đứa bé trai này chạm tới người Tô Phi Tuyết.
Nhưng đứa bé trai này vì muốn đẩy ngã Tô Phi Tuyết, cho nên dùng lực quá mạnh, không phanh kịp, lập tức lảo đảo một cái, ngã về phía trước.
Trong mắt Lâm Bình xuất hiện vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn vươn tay ra đỡ đứa bé trai này, không để cậu bé ngã sấp xuống.
Nhưng cảnh tượng này lọt vào mắt một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc sang trọng ở bên cạnh, cô ta lập tức nổi giận quát: “Anh dám bắt nạt con tôi à? Anh có biết tôi là ai hay không, nếu Hoàng Hiếu nhà tôi bị thương, tôi sẽ khiến anh phải đẹp mặt!”
Lúc người phụ nữ này mở miệng nói chuyện, đứa bé trai tên Hoàng Hiếu kia thì vội vàng đẩy tay Lâm Bình đỡ tay cậu bé, hung dữ nhìn Lâm Bình một cái, sau đó lập tức khóc to nói: “Mẹ, người này đánh con!”
Bình luận truyện