Sự Trở Về Của Người Vợ Bị Bỏ Rơi Trọng Sinh

Chương 67: Chương 67




Bản lĩnh trộm đổi khái niệm cùng đẩy trách nhiệm này thật là càng ngày càng thành thạo.Nếu không phải Phó Chỉ Toàn đã biết gương mặt thật của bà, rất có thể sẽ bị màn biểu diễn này đả động.“Mẫu thân không cần tự trách, đây vốn không phải ngươi sai.” Phó Chỉ Toàn trái lương tâm mà phụ họa một câu.Nàng xưa nay dễ nói chuyện, cùng người trong nhà cũng không so đo, Vạn thị cho rằng nàng đã bị chính mình đả động, ra vẻ hổ thẹn mà nói: “Ngươi thật là một hài tử tốt, nương xin lỗi ngươi.

Ngươi yên tâm, về sau nương quyết không cho phép nhị thẩm của ngươi lại bước vào nhà chúng ta một bước.”Như vậy sao được, không có Quý nhị thẩm cái tên đồng đội heo này, này trong sinh hoạt liền thiếu rất nhiều lạc thú.“Nương không cần bởi vì con dâu mà cùng nhị thẩm xa cách, việc này liền tính qua đi.” Dừng một chút, trên mặt nàng hiện ra ý vị thâm trường cười nói, “Lại nói phúc kia biết đâu chính là mầm tai họa, họa kia biết đâu sau này lại là phúc, họa phúc tương y, chuyện xấu chưa chắc liền thật là chuyện xấu.

Liền tỷ như lần này, lưu dân tới khách điếm đoạt lương thực, nếu không có như thế, con dâu nào bỏ được đem nhiều lương thực như vậy quyên cho triều đình.


Nếu không quyên lương thực, triều đình sao sẽ ban phong cho con dâu thành tứ phẩm cáo mệnh phu nhân.”Vạn thị không biết tính toán của Phó Chỉ Toàn lúc trước, tin là thật, khóe miệng cười đều cứng lại, miễn cưỡng phụ họa một câu: “Điều này cũng đúng, vẫn là A Toàn ngươi nghĩ đến thấu triệt.”Phó Chỉ Toàn tựa như không phát hiện ra, tiếp tục nói: “Cho nên nha, con dâu muốn đại đại cảm tạ một người.”Trong lòng Vạn thị nhảy dựng, kéo kéo khóe miệng hỏi: “Vậy…… A Toàn chuẩn bị cảm tạ ai nha?”Phó Chỉ Toàn gục đầu xuống, một bộ dáng việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài: “Tẩu tử không nên thân của con dâu.”Nghe thấy cái đáp án này, trái tim đang nhấc lên cao của Vạn thị rốt cuộc thả xuống, lại rất là khó hiểu: “Đây là vì sao?”Phó Chỉ Toàn để tay xuống mép giường, bất đắc dĩ mà nói: “Tẩu tử nhà mẹ đẻ con dâu, không biết nghe người nào mê hoặc, thế nhưng bảo muội phu của nàng đi kích động lưu dân đến khách điếm nháo sự.

Lúc ấy thật là tức chết con dâu, nhà chúng ta mấy ngàn lượng bạc liền không còn.

Đây chính là số tiền mà con dâu chuẩn bị để cho phu quân sau khi hồi kinh dùng vào việc xã giao.”“Bất quá ai biết mặt sau quanh co, bầu trời thế nhưng rớt xuống một chuyện tốt.

Con dâu cũng coi như nhờ họa được phúc, tuy nói tổn thất mấy ngàn lượng bạc, nhưng được cáo mệnh phu nhân, mấy người tầm thường khi thấy con dâu đều phải hành lễ, gặp quan gia cũng không cần quỳ lạy.

Ngày lễ, ngày tết còn có khả năng tiến cung nhìn thấy các nương nương.

Ngoài ra, mỗi tháng còn có bổng lộc, tiết kiệm một chút cũng đủ phí tổn hằng ngày cho con dâu.

Con dâu về sau cũng không cần lại vì bạc mà lo lắng.


Chỉ là, một bút sinh ý này của con dâu không những không kiếm được tiền, còn thiếu nợ một số lượng bạc không nhỏ, phu quân ở bên kia, con dâu chỉ sợ tạm thời cũng không giúp được gì.

Cũng may phu quân tòng quân nhiều năm như vậy, bổng lộc tích cóp hẳn là có thể ứng phó một đoạn thời gian.”Tâm Vạn thị đều phải đau muốn chết.

Vài ngàn lượng bạc, liền như ném đá trên sông, đây không khác gì là cắt thịt ở trên người bà.

Vậy mà bà còn phải cố nén đau lòng, đánh tinh thần lên an ủi Phó Chỉ Toàn: “Không có việc gì, người không có việc gì liền tốt rồi, bạc không có, về sau còn có thể kiếm lại.”Đạt được mục đích, Phó Chỉ Toàn cũng không có hứng thú ở lâu, nàng đứng lên nói: “Nương, vẫn là nương nghĩ đến thấu triệt.


Thời điểm không còn sớm, nương sớm nghỉ ngơi một chút, đêm nay để Như Ý ở chỗ này hầu hạ nương, con dâu đi xem Mỹ Du.”“Ừ được rồi.” Vạn thị lúc này ruột đều hối hận đến xanh.Bà nào biết cáo mệnh phu nhân sẽ có nhiều đặc quyền như vậy, khó trách mỗi người đều muốn làm quan, đáng tiếc tiện nghi cho Phó Chỉ Toàn.

Ai, hiện tại chỉ hy vọng nhi tử của bà nhanh nhanh hồi kinh có thể phong một chức quan lớn, cũng thỉnh một cái cáo mệnh phu nhân cho bà, để bà cũng uy phong một phen.Tưởng tượng như vậy, trong lòng Vạn thị hơi tốt lên một chút.

Nhưng mà nghĩ đến mấy trăm thạch lương thực kia, khẩu khí mà Vạn thị mới vừa thuận xuống lại dâng lên, bà tức giận đến ngồi ở trên giường đấm tay xuống dưới, trong miệng không ngừng kêu: “Ta đã nhìn lầm con ả Lại thị kia, Lại thị …..”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện