Sự Ỷ Lại Nguy Hiểm
Chương 97
Lúc ra ngoài Trần Vận Thành không lái xe, nên giờ lái chiếc xe đang đỗ trong bãi đậu xe bệnh viện của Ninh Quân Diên đưa Quan An Cầm về trường học.
Quan An Cầm ngồi bên ghế phó lái, dọc đường đi cô rất im lặng.
Trần Vận Thành biết chắc chắn cô không thể nào hoàn toàn yên tâm được, nên khuyên cô: “Ninh Quân Diên nói cậu ấy không sao thì chắc chắn là sẽ không sao, yên tâm đi.”
Quan An Cầm quay đầu qua nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Ninh rất giỏi.”
Nghe thấy vậy Trần Vận Thành mỉm cười: “Anh ấy giỏi lắm.”
Dường như Quan An Cầm còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói ra, chỉ có lúc Trần Vận Thành đưa cô đến cổng trường rồi, cô mới nói cảm ơn với Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành dừng xe ở ven đường, nhìn theo cô bé vào trong trường rồi mới quay xe rời đi. Anh không về nhà nghỉ ngơi, cửa hàng bên khu chợ đã gọi điện cho Thạch Bằng bảo cậu ta buổi tối mấy ngày nay tới trông coi, Trần Vận Thành lái xe rời khỏi trường học quay lại bệnh viện.
Bây giờ chắc chắn sẽ không gặp được Quan An Lâm, nên Trần Vận Thành dừng xe ở dưới gara, rồi đi thang máy lên thẳng phòng của Ninh Quân Diên.
Lúc này Ninh Quân Diên vẫn chưa nghỉ, hắn ở trong phòng ICU dặn dò y tá trực những việc cần chú ý sau khi phẫu thuật, lúc ra khỏi phòng ICU quay lại phòng làm việc, mới nhìn thấy Trần Vận Thành đang đợi mình ở bên ngoài.
“Sao em không về?” Ninh Quân Diên hơi ngạc nhiên.
Trần Vận Thành đứng dựa vào tường, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Không muốn về một mình.”
Ninh Quân Diên hỏi: “Muốn ở bên cạnh tôi à?”
Trần Vận Thành gật đầu.
Khóe miệng Ninh Quân Diên khẽ cong lên một chút, hắn giơ tay về phía anh, giọng nói rất ngạo mạn: “Lại đây.”
Trần Vận Thành theo sau Ninh Quân Diên vào văn phòng, Ninh Quân Diên giơ tay khóa trái cửa, ôm Trần Vận Thành ngồi xuống sô pha, hơn nữa còn khăng khăng bắt Trần Vận Thành ngồi trên đùi mình.
“Anh mệt lắm rồi,” Trần Vận Thành muốn đứng lên, Ninh Quân Diên đã đứng phẫu thuật cả một buổi tối rồi, anh thực sự không muốn đặt toàn bộ trọng lượng của mình lên người hắn.
Ninh Quân Diên ôm anh không chịu buông, hắn nói: “Không mệt.”
Trần Vận Thành không nhịn được cười: “Anh không thấy cái tư thế này rất giống đang bế trẻ con à?”
Ninh Quân Diên hỏi anh: “Không phải em đang sợ sao?”
Trần Vận Thành ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Giọng nói của Ninh Quân Diên rất bình thản: “Sợ thì ôm tôi đi.”
Trần Vận Thành mỉm cười giơ tay lên ôm cổ hắn: “Giờ không sợ nữa, có anh ở đây nên em không sợ nữa rồi.”
Ninh Quân Diên vẫn vỗ lưng anh giống như đang vỗ về anh.
Trần Vận Thành tựa đầu lên vai Ninh Quân Diên, nói: “Ban nãy thật sự rất sợ, cũng giống như lúc đó em không thể kéo Chu Ngạn quay lại, em sợ Quan An Lâm sẽ xảy ra chuyện, em cứ luôn nghĩ vì sao ban đầu em không ngăn cậu ấy lại dù biết rõ Dư Kiệt là một tên cáo già, cậu ấy không chơi nổi ông ta.”
Ninh Quân Diên nhẹ giọng nói: “Vì Dư Kiệt là cáo già, nên mới không có ai ngờ ông ta sẽ thô bạo mà trực tiếp ra tay giết người như vậy.”
Trần Vận Thành gật đầu, anh chợt nghĩ có lẽ là do bọn họ quá hiền lành, nên không đoán được sự tàn nhẫn của tính người. Trong lòng anh rất khó chịu, nghĩ đến Quan An Lâm nằm trên giường bệnh là khó chịu, nghĩ đến Chu Ngạn đang bị giam trong tù cũng khó chịu, thậm chí còn không nhịn được mà nhớ đến cha mẹ đã mất sớm của mình, còn cả người cha nuôi đêm hôm đó định dùng xẻng sắt đập chết Ninh Quân Diên.
Anh đã gặp rất nhiều kẻ xấu tính và gian ác, nhưng anh vẫn tốt bụng, nên anh càng thêm khổ sở.
Trần Vận Thành ôm chặt cổ Ninh Quân Diên, cọ cọ trên trán hắn, gọi tên hắn: “Ninh Quân Diên.”
“Hửm?” Ninh Quân Diên cúi đầu nhìn anh.
Trần Vận Thành nói: “Nếu không có anh, em biết phải làm sao đây?”
Không có Ninh Quân Diên, có lẽ đến giờ Trần Vận Thành vẫn không tàn nhẫn rời khỏi cha nuôi mẹ nuôi, chưa chắc anh sẽ vẫn trộm đồ, nhưng chắc chắn anh sẽ không sống như bây giờ, e rằng vẫn luôn bị lương tâm và tình cảm hành hạ.
Ninh Quân Diên nói với anh: “Không có tôi cũng sẽ có những bác sĩ khác cứu mạng Quan An Lâm.”
Trần Vận Thành lắc đầu, ý anh không chỉ là Quan An Lâm.
Nhưng không ngờ Ninh Quân Diên lại nói tiếp: “Nhưng không có tôi, chắc chắn sẽ không có ai yêu em nhiều đến vậy.”
Nghe thấy vậy Trần Vận Thành mỉm cười, anh hỏi Ninh Quân Diên: “Em không quyến rũ chút nào vậy à? Trừ anh ra thì không có ai yêu em cả à?”
Ninh Quân Diên dùng giọng điệu không chút chập trùng nào nói: “Em sống đến 29 tuổi, ngoài tôi ra đã có ai từng yêu em à?”
Trần Vận Thành suy nghĩ một lát, rồi chợt cảm thấy hơi buồn: “Không có.” Anh bị Ninh Quân Diên thuyết phục: “Được rồi, chỉ có anh yêu em, vậy anh phải yêu em mãi đó.”
Ninh Quân Diên hôn lên trán anh, trả lời anh rằng: “Được.”
Sau đó, Trần Vận Thành trực tiếp ngủ thiếp đi trong lồng ngực Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên bế anh lên, rời khỏi phòng làm việc, đi tới căn phòng trực ban ở một bên khác.
Phòng trực ban hai là một căn phòng đơn, bên trong đặt chiếc giường lớn dài 1m8, hôm nay mới vừa thay drap giường và vỏ chăn, nhưng gối và chăn đều là đồ đơn.
Ninh Quân Diên đặt Trần Vận Thành lên giường, cởi giày cho anh, rồi giúp anh cởi áo khoác ra.
Trần Vận Thành tỉnh lại rất nhanh, nhưng phòng không bật đèn, trong bóng tối anh không biết mình đang ở đâu, chỉ nghe thấy Ninh Quân Diên nói với mình rằng: “Ngủ tiếp đi.” Tinh thần anh căng thẳng cả một đêm, giờ đã quá mệt mỏi rồi nên lại ngủ thiếp đi.
Sau đó Ninh Quân Diên cũng ngủ ở bên cạnh anh, đắp chung một cái chăn với anh, tùy tiện xếp áo khoác lại coi như gối kê ở dưới đầu.
Hai người im lặng nằm ngủ trên chiếc giường lớn trong phòng trực.
Sáng hôm sau, lúc báo thức trên điện thoại của Ninh Quân Diên vang lên, Trần Vận Thành cũng tỉnh lại, anh mở mắt ra, mờ mịt nhận ra mình hoàn toàn không biết đây là đâu.
Ninh Quân Diên nói với anh: “Em vẫn có thể ngủ thêm một lát nữa.”
Trần Vận Thành giơ tay dụi mắt: “Đây là đâu?”
“Phòng trực bệnh viện,” Ninh Quân Diên trả lời anh, rồi hôn lên môi anh một cái.
Trần Vận Thành mất chút thời gian phản ứng lại, bỗng nhiên cảm thấy rất xấu hổ, sợ sẽ bị người khác nhìn thấy, anh vội vàng trở mình ngồi dậy.
Ninh Quân Diên nói với anh: “Không muốn ngủ nữa thì lát tôi dẫn em đi ăn sáng.”
Trần Vận Thành gật đầu.
Phòng ICU không thể vào thăm, nhưng sau 9h sáng, có thể đứng ngoài cửa kính xem tình hình của bệnh nhân.
Trần Vận Thành theo Ninh Quân Diên tới nhà ăn của bệnh viện ăn sáng xong, đợi Ninh Quân Diên bàn giao ca trực rồi vào thăm Quan An Lâm.
Quan An Lâm đã tỉnh, nhưng vẫn rất yếu, trên người cắm ống, nằm trên giường bệnh thở oxy, gã để ý thấy Trần Vận Thành đang đứng ngoài cửa sổ thủy tinh, muốn nhấc tay lên, kết quả là y tá nhìn thấy nên bị mắng.
Trần Vận Thành không dám nán lại lâu, mà rời khỏi phòng quan sát của ICU.
Ninh Quân Diên hết ca trực, lái xe về nhà cùng Trần Vận Thành. Tắm rửa sạch sẽ thay đồ ngủ xong, hai người nằm trên giường ngủ bù.
Lòng Trần Vận Thành có tâm sự, trong chốc lát không thể ngủ ngay được, anh cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên, lén lút nhìn Ninh Quân Diên, thấy hắn nhắm mắt như đã ngủ thiếp đi, thì định xuống giường ra ngoài gọi điện thoại.
Kết quả anh vừa nhúc nhích, đã bị Ninh Quân Diên giơ tay ôm lại.
“Không được đi,” Ninh Quân Diên nhắm mắt nói.
Trần Vận Thành nhẹ nhàng hôn lên mắt hắn: “Anh ngủ đi, em ra ngoài gọi hai cú điện thoại.”
Ninh Quân Diên nói: “Gọi ở đây đi.”
Trần Vận Thành hơi buồn cười: “Làm phiền đến giấc ngủ của anh đó.”
Ninh Quân Diên hoàn toàn không có ý định buông tay.
Trần Vận Thành đành phải nằm trên giường, trước tiên gọi điện cho Ngô Hiểu Châu sắp xếp công việc trong cửa hàng, anh nói Quan An Lâm bị tai nạn, không nói nghiêm trọng đến mức nào, chỉ nói là tạm thời không về được, buổi chiều anh sẽ tới.
Lúc anh gọi điện thoại, Ninh Quân Diên rõ ràng vẫn chưa ngủ, bàn tay đang ôm anh chui vào vạt áo ngủ, dán vào làn da dẻo dai ở bụng dưới của anh nhẹ nhàng vẽ vòng tròn.
Trần Vận Thành không ngăn cản hắn, sau khi kết thúc cuộc gọi với Ngô Hiểu Châu, lại gọi điện cho Long Triển Vũ.
Trước khi gọi cú điện thoại này, Trần Vận Thành hơi do dự, anh nghĩ chắc chắn tối hôm qua Long Triển Vũ rất bận, giờ không biết vẫn đang bận hay là nghỉ ngơi rồi.
Điện thoại mới vang lên mấy tiếng rất nhanh đã có người nghe máy, giọng nói khàn khàn của Long Triển Vũ vang lên: “Trần Vận Thành?”
Trần Vận Thành hỏi anh ta: “Thế nào rồi?”
Long Triển Vũ nói: “Giờ vẫn đang bận, đợi bên này có kết quả tôi sẽ gọi lại cho cậu.”
Dường như Ninh Quân Diên nghe thấy anh đang gọi điện cho Long Triển Vũ, nên ghé mặt qua, hôn lên vành tai và cần cổ mẫn cảm của anh.
Trần Vận Thành run rẩy, giơ tay lên che miệng Ninh Quân Diên lại.
Ninh Quân Diên mất hứng nhíu mày.
Trần Vận Thành nói với Long Triển Vũ: “Vất vả cho anh rồi, anh nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Đợi đến lúc cúp điện thoại, anh mới buông bàn tay đang che trên miệng Ninh Quân Diên ra.
Ninh Quân Diên chẳng vui chút nào: “Sao em không bảo tôi chú ý sức khỏe?”
Trần Vận Thành nhìn hắn: “Em bảo anh ngủ rồi mà.”
“Không ngủ được, phải hôn bà xã trước đã.” Ninh Quân Diên nói, sau đó hôn lên môi Trần Vận Thành, làm thời gian ngủ của hai người bị hoãn lại mấy chục phút.
Quan An Cầm ngồi bên ghế phó lái, dọc đường đi cô rất im lặng.
Trần Vận Thành biết chắc chắn cô không thể nào hoàn toàn yên tâm được, nên khuyên cô: “Ninh Quân Diên nói cậu ấy không sao thì chắc chắn là sẽ không sao, yên tâm đi.”
Quan An Cầm quay đầu qua nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Ninh rất giỏi.”
Nghe thấy vậy Trần Vận Thành mỉm cười: “Anh ấy giỏi lắm.”
Dường như Quan An Cầm còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói ra, chỉ có lúc Trần Vận Thành đưa cô đến cổng trường rồi, cô mới nói cảm ơn với Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành dừng xe ở ven đường, nhìn theo cô bé vào trong trường rồi mới quay xe rời đi. Anh không về nhà nghỉ ngơi, cửa hàng bên khu chợ đã gọi điện cho Thạch Bằng bảo cậu ta buổi tối mấy ngày nay tới trông coi, Trần Vận Thành lái xe rời khỏi trường học quay lại bệnh viện.
Bây giờ chắc chắn sẽ không gặp được Quan An Lâm, nên Trần Vận Thành dừng xe ở dưới gara, rồi đi thang máy lên thẳng phòng của Ninh Quân Diên.
Lúc này Ninh Quân Diên vẫn chưa nghỉ, hắn ở trong phòng ICU dặn dò y tá trực những việc cần chú ý sau khi phẫu thuật, lúc ra khỏi phòng ICU quay lại phòng làm việc, mới nhìn thấy Trần Vận Thành đang đợi mình ở bên ngoài.
“Sao em không về?” Ninh Quân Diên hơi ngạc nhiên.
Trần Vận Thành đứng dựa vào tường, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Không muốn về một mình.”
Ninh Quân Diên hỏi: “Muốn ở bên cạnh tôi à?”
Trần Vận Thành gật đầu.
Khóe miệng Ninh Quân Diên khẽ cong lên một chút, hắn giơ tay về phía anh, giọng nói rất ngạo mạn: “Lại đây.”
Trần Vận Thành theo sau Ninh Quân Diên vào văn phòng, Ninh Quân Diên giơ tay khóa trái cửa, ôm Trần Vận Thành ngồi xuống sô pha, hơn nữa còn khăng khăng bắt Trần Vận Thành ngồi trên đùi mình.
“Anh mệt lắm rồi,” Trần Vận Thành muốn đứng lên, Ninh Quân Diên đã đứng phẫu thuật cả một buổi tối rồi, anh thực sự không muốn đặt toàn bộ trọng lượng của mình lên người hắn.
Ninh Quân Diên ôm anh không chịu buông, hắn nói: “Không mệt.”
Trần Vận Thành không nhịn được cười: “Anh không thấy cái tư thế này rất giống đang bế trẻ con à?”
Ninh Quân Diên hỏi anh: “Không phải em đang sợ sao?”
Trần Vận Thành ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Giọng nói của Ninh Quân Diên rất bình thản: “Sợ thì ôm tôi đi.”
Trần Vận Thành mỉm cười giơ tay lên ôm cổ hắn: “Giờ không sợ nữa, có anh ở đây nên em không sợ nữa rồi.”
Ninh Quân Diên vẫn vỗ lưng anh giống như đang vỗ về anh.
Trần Vận Thành tựa đầu lên vai Ninh Quân Diên, nói: “Ban nãy thật sự rất sợ, cũng giống như lúc đó em không thể kéo Chu Ngạn quay lại, em sợ Quan An Lâm sẽ xảy ra chuyện, em cứ luôn nghĩ vì sao ban đầu em không ngăn cậu ấy lại dù biết rõ Dư Kiệt là một tên cáo già, cậu ấy không chơi nổi ông ta.”
Ninh Quân Diên nhẹ giọng nói: “Vì Dư Kiệt là cáo già, nên mới không có ai ngờ ông ta sẽ thô bạo mà trực tiếp ra tay giết người như vậy.”
Trần Vận Thành gật đầu, anh chợt nghĩ có lẽ là do bọn họ quá hiền lành, nên không đoán được sự tàn nhẫn của tính người. Trong lòng anh rất khó chịu, nghĩ đến Quan An Lâm nằm trên giường bệnh là khó chịu, nghĩ đến Chu Ngạn đang bị giam trong tù cũng khó chịu, thậm chí còn không nhịn được mà nhớ đến cha mẹ đã mất sớm của mình, còn cả người cha nuôi đêm hôm đó định dùng xẻng sắt đập chết Ninh Quân Diên.
Anh đã gặp rất nhiều kẻ xấu tính và gian ác, nhưng anh vẫn tốt bụng, nên anh càng thêm khổ sở.
Trần Vận Thành ôm chặt cổ Ninh Quân Diên, cọ cọ trên trán hắn, gọi tên hắn: “Ninh Quân Diên.”
“Hửm?” Ninh Quân Diên cúi đầu nhìn anh.
Trần Vận Thành nói: “Nếu không có anh, em biết phải làm sao đây?”
Không có Ninh Quân Diên, có lẽ đến giờ Trần Vận Thành vẫn không tàn nhẫn rời khỏi cha nuôi mẹ nuôi, chưa chắc anh sẽ vẫn trộm đồ, nhưng chắc chắn anh sẽ không sống như bây giờ, e rằng vẫn luôn bị lương tâm và tình cảm hành hạ.
Ninh Quân Diên nói với anh: “Không có tôi cũng sẽ có những bác sĩ khác cứu mạng Quan An Lâm.”
Trần Vận Thành lắc đầu, ý anh không chỉ là Quan An Lâm.
Nhưng không ngờ Ninh Quân Diên lại nói tiếp: “Nhưng không có tôi, chắc chắn sẽ không có ai yêu em nhiều đến vậy.”
Nghe thấy vậy Trần Vận Thành mỉm cười, anh hỏi Ninh Quân Diên: “Em không quyến rũ chút nào vậy à? Trừ anh ra thì không có ai yêu em cả à?”
Ninh Quân Diên dùng giọng điệu không chút chập trùng nào nói: “Em sống đến 29 tuổi, ngoài tôi ra đã có ai từng yêu em à?”
Trần Vận Thành suy nghĩ một lát, rồi chợt cảm thấy hơi buồn: “Không có.” Anh bị Ninh Quân Diên thuyết phục: “Được rồi, chỉ có anh yêu em, vậy anh phải yêu em mãi đó.”
Ninh Quân Diên hôn lên trán anh, trả lời anh rằng: “Được.”
Sau đó, Trần Vận Thành trực tiếp ngủ thiếp đi trong lồng ngực Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên bế anh lên, rời khỏi phòng làm việc, đi tới căn phòng trực ban ở một bên khác.
Phòng trực ban hai là một căn phòng đơn, bên trong đặt chiếc giường lớn dài 1m8, hôm nay mới vừa thay drap giường và vỏ chăn, nhưng gối và chăn đều là đồ đơn.
Ninh Quân Diên đặt Trần Vận Thành lên giường, cởi giày cho anh, rồi giúp anh cởi áo khoác ra.
Trần Vận Thành tỉnh lại rất nhanh, nhưng phòng không bật đèn, trong bóng tối anh không biết mình đang ở đâu, chỉ nghe thấy Ninh Quân Diên nói với mình rằng: “Ngủ tiếp đi.” Tinh thần anh căng thẳng cả một đêm, giờ đã quá mệt mỏi rồi nên lại ngủ thiếp đi.
Sau đó Ninh Quân Diên cũng ngủ ở bên cạnh anh, đắp chung một cái chăn với anh, tùy tiện xếp áo khoác lại coi như gối kê ở dưới đầu.
Hai người im lặng nằm ngủ trên chiếc giường lớn trong phòng trực.
Sáng hôm sau, lúc báo thức trên điện thoại của Ninh Quân Diên vang lên, Trần Vận Thành cũng tỉnh lại, anh mở mắt ra, mờ mịt nhận ra mình hoàn toàn không biết đây là đâu.
Ninh Quân Diên nói với anh: “Em vẫn có thể ngủ thêm một lát nữa.”
Trần Vận Thành giơ tay dụi mắt: “Đây là đâu?”
“Phòng trực bệnh viện,” Ninh Quân Diên trả lời anh, rồi hôn lên môi anh một cái.
Trần Vận Thành mất chút thời gian phản ứng lại, bỗng nhiên cảm thấy rất xấu hổ, sợ sẽ bị người khác nhìn thấy, anh vội vàng trở mình ngồi dậy.
Ninh Quân Diên nói với anh: “Không muốn ngủ nữa thì lát tôi dẫn em đi ăn sáng.”
Trần Vận Thành gật đầu.
Phòng ICU không thể vào thăm, nhưng sau 9h sáng, có thể đứng ngoài cửa kính xem tình hình của bệnh nhân.
Trần Vận Thành theo Ninh Quân Diên tới nhà ăn của bệnh viện ăn sáng xong, đợi Ninh Quân Diên bàn giao ca trực rồi vào thăm Quan An Lâm.
Quan An Lâm đã tỉnh, nhưng vẫn rất yếu, trên người cắm ống, nằm trên giường bệnh thở oxy, gã để ý thấy Trần Vận Thành đang đứng ngoài cửa sổ thủy tinh, muốn nhấc tay lên, kết quả là y tá nhìn thấy nên bị mắng.
Trần Vận Thành không dám nán lại lâu, mà rời khỏi phòng quan sát của ICU.
Ninh Quân Diên hết ca trực, lái xe về nhà cùng Trần Vận Thành. Tắm rửa sạch sẽ thay đồ ngủ xong, hai người nằm trên giường ngủ bù.
Lòng Trần Vận Thành có tâm sự, trong chốc lát không thể ngủ ngay được, anh cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên, lén lút nhìn Ninh Quân Diên, thấy hắn nhắm mắt như đã ngủ thiếp đi, thì định xuống giường ra ngoài gọi điện thoại.
Kết quả anh vừa nhúc nhích, đã bị Ninh Quân Diên giơ tay ôm lại.
“Không được đi,” Ninh Quân Diên nhắm mắt nói.
Trần Vận Thành nhẹ nhàng hôn lên mắt hắn: “Anh ngủ đi, em ra ngoài gọi hai cú điện thoại.”
Ninh Quân Diên nói: “Gọi ở đây đi.”
Trần Vận Thành hơi buồn cười: “Làm phiền đến giấc ngủ của anh đó.”
Ninh Quân Diên hoàn toàn không có ý định buông tay.
Trần Vận Thành đành phải nằm trên giường, trước tiên gọi điện cho Ngô Hiểu Châu sắp xếp công việc trong cửa hàng, anh nói Quan An Lâm bị tai nạn, không nói nghiêm trọng đến mức nào, chỉ nói là tạm thời không về được, buổi chiều anh sẽ tới.
Lúc anh gọi điện thoại, Ninh Quân Diên rõ ràng vẫn chưa ngủ, bàn tay đang ôm anh chui vào vạt áo ngủ, dán vào làn da dẻo dai ở bụng dưới của anh nhẹ nhàng vẽ vòng tròn.
Trần Vận Thành không ngăn cản hắn, sau khi kết thúc cuộc gọi với Ngô Hiểu Châu, lại gọi điện cho Long Triển Vũ.
Trước khi gọi cú điện thoại này, Trần Vận Thành hơi do dự, anh nghĩ chắc chắn tối hôm qua Long Triển Vũ rất bận, giờ không biết vẫn đang bận hay là nghỉ ngơi rồi.
Điện thoại mới vang lên mấy tiếng rất nhanh đã có người nghe máy, giọng nói khàn khàn của Long Triển Vũ vang lên: “Trần Vận Thành?”
Trần Vận Thành hỏi anh ta: “Thế nào rồi?”
Long Triển Vũ nói: “Giờ vẫn đang bận, đợi bên này có kết quả tôi sẽ gọi lại cho cậu.”
Dường như Ninh Quân Diên nghe thấy anh đang gọi điện cho Long Triển Vũ, nên ghé mặt qua, hôn lên vành tai và cần cổ mẫn cảm của anh.
Trần Vận Thành run rẩy, giơ tay lên che miệng Ninh Quân Diên lại.
Ninh Quân Diên mất hứng nhíu mày.
Trần Vận Thành nói với Long Triển Vũ: “Vất vả cho anh rồi, anh nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Đợi đến lúc cúp điện thoại, anh mới buông bàn tay đang che trên miệng Ninh Quân Diên ra.
Ninh Quân Diên chẳng vui chút nào: “Sao em không bảo tôi chú ý sức khỏe?”
Trần Vận Thành nhìn hắn: “Em bảo anh ngủ rồi mà.”
“Không ngủ được, phải hôn bà xã trước đã.” Ninh Quân Diên nói, sau đó hôn lên môi Trần Vận Thành, làm thời gian ngủ của hai người bị hoãn lại mấy chục phút.
Bình luận truyện