Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết
Chương 39
TrướcSau
Edit: jena
Địa điểm quay show là ở một hành tinh bên cạnh chòm sao Cello. Tổ chế tác chọn một trấn nhỏ cách xa phố xá sầm uất.
Những ngôi nhà trong trấn rải rác, được sơn màu tươi sáng, trông vừa gần gũi vừa tươi mát. Hiện tại đang là mùa xuân, phong cảnh hữu tình, khí hậu dễ chịu, gió thổi hiu hiu.
Hồ Tiêu nhìn rồi giải thích: "Thẩm mĩ của tổ chế tác đúng là không tồi, không biết ở đây có đặc sản gì ngon không."
Cậu đưa hành lý cho nhân viên công tác cất giúp mình, duỗi tay vỗ vai Ất Chu: "Ra ngoài đi dạo không?"
Vì tính cách của Ất Chu và chú hai mình khá giống nhau nên chỉ ở chung mấy ngày, cậu đã hoàn toàn thân thuộc với đối phương.
Cảnh Tây còn chưa đáp lời, người đại diện đã nhéo eo Hồ Tiêu: "Dạo cái gì mà dạo, cậu ngoan ngoãn đợi ở đây cho tôi!"
Hồ Tiêu mếu máo: "Không phải ngày mai mới chính thức quay hả?"
Người đại diện: "Không được là không được."
Tâm tình của Hồ Tiêu dao động, suy nghĩ một chút đã hiểu được lo lắng của người đại diện.
Bọn họ ở một nơi xa lạ, tốt nhất vẫn là nên đi theo tổ đội đông người, vì thân thế của Ất Chu khá đặc biệt, xảy ra chuyện gì thì không ai gánh nổi. Cuối cùng cậu cũng chán nản chấp nhận hiện thực.
Người có "thân thế đặc biệt" vô cùng bình tĩnh: "Không sao đâu, đi dạo xong thì về ngay được mà."
Người đại diện và Hồ Tiêu hơi chần chờ, đột nhiên nghe bên cạnh có người nói.
"Mấy cậu muốn đi ra ngoài? Đúng lúc chúng tôi cũng muốn, đi cùng nhau không?"
Ba người quay đầu nhìn, là Hồ Triệt và Đắc Văn, người vừa lên tiếng là Đắc Văn.
Lúc trước Đắc Văn suy bụng ta ra bụng người, cho rằng kim chủ muốn hắn thân thiết với Hồ Tiêu vì bị người ta nắm thóp, không ngờ rằng nguyên nhân lại là do Đoạn Trì. Sớm biết thế hắn dù bị đánh sưng mặt cũng sẽ ở lại đoàn phim. Giờ thì hối hận cũng không kịp, chỉ có thể mượn cơ hội trong game show này để kéo gần quan hệ.
Cảnh Tây nhìn hai người họ: "Không. Chúng ta không thân quen nhau."
Hồ Triệt nhịn không được, nói: "Tôi là em trai của Hồ Tiêu."
Cảnh Tây: "Trước kia tôi đã gặp cậu bao giờ chưa?"
Hồ Triệt: "Chưa từng."
Cảnh Tây: "Vậy thì không được rồi."
Từ lúc sinh ra đến giờ, Hồ Triệt luôn nhận được sự chú ý, khen ngợi từ người khác, đây là lần đầu tiên bị người khác không chừa mặt mũi như vậy.
Hắn không hiểu làm sao mà Hồ Tiêu lại quen được Ất Chu, nhưng hắn biết được điều đó thể hiện cái gì. Với điều kiện của Hồ Tiêu hiện nay, nếu còn để cậu ta tác oai tác quái phô trương thanh thế, địa vị của hắn ở trong nhà họ Hồ sẽ bị lung lay. Vì vậy hắn muốn lôi kéo Ất Chu về phía mình.
Thế nhưng cuối cùng vẫn là một kẻ quen thói cao cao tại thượng, bị đối phương nói như vậy thì vẫn bực bội không vui, hắn cố gắng không thể hiện cảm xúc khó chịu ra ngoài.
Tất nhiên Cảnh Tây không thèm quan tâm tới tâm tình của đối phương, nói xong thì kéo Hồ Tiêu đi.
Người đại diện nhanh chân chạy theo, thuận tiện gọi thêm hai vị trợ lý nữa đến, tránh trường hợp xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bọn họ đi dạo một vòng xung quanh, mua vài món ăn vặt đặc sản rồi đi về.
Mấy vị khách mời đều đã đến đầy đủ, đúng lúc trời đã xế chiều, mọi người cùng nhau đi ăn cơm tối.
Sáu tổ đội gồm đội của hai anh em nhà họ Hồ cùng cộng sự, một đội của vị ảnh đế có tiếng tăm đã lâu Freeman cùng diễn viên nam Les, một đội của nữ minh tinh Penny cùng người bạn thân San Đa Lạp, một đội của tiểu hoa đán Nhị Yêu cùng đàn em trong công ty Phong Hướng Thần, cuối cùng là đội của diễn viên đang hot hiện giờ Miêu Mãn cùng người anh em phú nhị đại Vu Nhạc Tâm. Ngoại trừ Cảnh Tây và vị phú nhị đại kia thì tất cả đều là những người trong giới giải trí.
Đều là những người nổi danh, khá quen mặt nhau, vì vậy không khí cũng hòa hợp, dễ chịu.
Trừ một vài người nhiệt tình thái quá, phần lớn đều giữ trạng thái bình thường, ăn cơm xong trò chuyện vài câu thì về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau mọi người rời giường, chuẩn bị một chút rồi bắt đầu quay.
Phân đoạn thứ nhất là phát sóng trực tiếp, tổ chế tác đã thông báo từ trước.
Trước giờ phát sóng nửa tiếng, người xem đã chật kín trong phòng chờ.
[ 3 giờ sáng và tôi không thể ngủ. ]
[ Tôi đang ôn bài kiểm tra... ]
[ Tò mò quá không biết giám đốc Đoạn có xem không ha? ]
[ Có thể là ngài ấy sẽ xem vài giờ, chừng nào có vợ xuất hiện thì mới xem chứ. ]
[ Có giám đốc Đoạn hả? Đâu đâu đâu đâu? ]
Ở bên Đoạn Trì đang là 8 giờ, là lúc tan làm.
Hắn quét mắt nhìn màn hình, vừa xử lý công văn vừa chờ chương trình phát sóng.
Ở chỗ Đoạn Tu Văn thì lại là buổi sáng, nhưng vừa lúc không có tiết nên cậu cùng Kim Ngữ Mộng chen chân trong phòng phát sóng trực tiếp xem "mợ" mình debut trên màn ảnh.
Không chỉ có bọn họ, đám ăn chơi trác táng cũng tụ lại thành một bầy xem chung. Bọn họ đối với việc Ất Chu tham gia game show truyền hình khá là mới lạ, nhưng nghĩ lại tính cách của cậu, cảm thấy chuyện gì mà cậu nhúng tay vào cũng nháo thành đoàn, vì vậy bọn họ mong chờ xem biểu hiện của anh em nhà mình.
Đúng 9 giờ sáng theo giờ địa phương, chương trình chính thức phát sóng.
Sau một màn giới thiệu đơn giản, máy quay lia đến chỗ của các vị khách mời tham gia, còn cố ý dừng ở trước mặt Cảnh Tây nhiều hơn người khác một vài giây.
Trong nháy mắt, một phong bao màu đỏ lấp lánh trôi nổi lên vị trí đầu tiên.
Mọi người đều biết giám đốc Đoạn là người giàu có, nhưng một lần vung tiền như cỏ rác thế này, ai cũng không khỏi trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Không phải, cái phong bao màu đỏ lấp lánh đó chỉ có một mình giám đốc Đoạn làm được thôi, mấy người ý kiến gì chứ?
Những người khác bô lô ba la bàn luận về chuyện này, có huýt sáo tán thưởng giám đốc Đoạn vì người đẹp mà không tiếc lòng tặng thưởng cho một chương trình nhỏ bé, có chê trách những người giàu có không hiểu giá trị của sức lao động... Khung bình luận nhanh chóng ầm ầm như ong vỡ tổ.
Bình luận thì bình luận, đạo diễn vẫn tiếp tục chương trình, chiếu đến phần nội dung đầu tiên.
Là một game show du lịch mạo hiểm, tất nhiên sẽ không để cho người tham gia chơi trong trấn nhỏ.
Địa điểm du lịch là ở nơi khác, trấn nhỏ chỉ là trạm tiếp tế, công tác chuẩn bị trước khi xuất phát đều ở đây, khi bắt đầu hành trình thì tự người chơi phải tự lo liệu.
"Nếu có cộng sự tham gia cùng hẳn là cần độ ăn ý, tin tưởng nhau. Vì vậy ở trạm thứ nhất, chúng ta sẽ kiểm tra độ ăn ý của các đội chơi." Đạo diễn nói: "Ở đây tôi có sáu cái túi, bên trong có trang bị, tiền mặt và manh mối. Từ trái qua phải, đồ vật bên trong sẽ ngày càng ít đi, người chơi sẽ nhận được túi dựa vào số điểm mình có thông qua một trò chơi nho nhỏ."
Trò chơi rất đơn giản, trả lời mười câu đố trong thời gian quy định.
Bọn họ rút thăm quyết định thứ tự, nhóm thứ nhất là đội của tiểu hoa đán Nhị Yêu và đàn em. Quan hệ của cả hai vô cùng bình thường, lần này tham gia cùng nhau là do công ty sắp xếp, độ ăn ý rất thấp, chỉ có ba lần đoán đúng.
Nhóm thứ hai chơi là đội của Hồ Triệt và Đắc Văn.
Bọn họ cũng có quen thuộc với nhau một chút, Đắc Văn diễn giải liên tục, Hồ Triệt chậm chạp cũng cố gắng đoán được bốn câu, may mắn vẫn không phải là đội có điểm thấp nhất.
Nhóm thứ ba là đội của diễn viên Les cùng ảnh đế Freeman. Ảnh đế muốn diễn liền diễn, không câu nệ chần chừ, hai người đoán trúng được tận bảy câu. Nhóm tiếp theo sau họ là đội của Cảnh Tây và Hồ Tiêu.
Cảnh Tây phụ trách giải thích, cầm tờ giấy manh mối đầu tiên chỉ có một từ lạc lõng: plastic.
Người xem nhìn qua, cảm thấy câu đố hơi khó.
Thời đại này đồ dùng có chất liệu plastic rất ít, xung quanh không có vật phẩm nào để cậu làm ví dụ, manh mối lại chỉ có một chữ đơn giản súc tích, muốn giải thích ra quả thật hơi tốn thời gian.
Nhưng mà bọn họ không ngờ cậu lại cười.
Cảnh Tây: "Chữ nằm phía trước ông chồng."
Hồ Tiêu nhận ra: "Plastic."
*lúc trước tôi edit là ông chồng trên danh nghĩa theo ngữ cảnh, raw là plastic lão công
Tần Triệu đang xem phát sóng trực tiếp: "..."
Hắn tỏ vẻ như ngoài ý muốn trước con hồ ly nhỏ nào đó lén lút đổi xưng hô với mình. Tốt thật.
Mọi người: "???"
Một lát sau, khung bình luận lại bị oanh tạc.
Chẳng lẽ Cảnh Tây khi trở thành "người định mệnh" của giám đốc Đoạn lại không mấy hạnh phúc nên ới gọi đối phương là ông chồng trên danh nghĩa?
[ Giám đốc Đoạn, ngài có biết trước danh xưng của mình được ưu ái thêm chữ "plastic" không ạ? ]
Đoạn Trì không biết.
Hắn thậm chí còn không phải "ông chồng" nào đó.
Nhưng mọi người không ai biết chân tướng, đều tỏ vẻ chương trình này quả thật đáng để chờ mong, vừa lên đài đã quăng một quả bom trong nhà người ta như vậy.
Thế nhưng vẫn còn quá sớm, một quả bom khác có sức công phá lớn hơn đang chờ ở phía sau.
Manh mối thứ hai: từ diễn thành thật.
Cảnh Tây bình tĩnh nhìn qua Đắc Văn, nói cho Hồ Tiêu nghe: "Thành ngữ, bốn chữ. Tôi nghe nói lúc trước ở đoàn phim anh ta cố ý tát cậu một cái, cái này gọi là gì?"
Hồ Tiêu: "Sinh sự chuyện không đâu, ngấm ngầm làm loạn, tiếu lý tàng đao*?
*笑裡藏刀 (Tiếu lý tàng đao): một trong ba mươi sáu kế của Trung Quốc cổ đại, có nghĩa là nụ cười giấu trong dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết
Cảnh Tây: "Rõ ràng anh ta là người sai, nhưng anh ta đánh cậu thật."
Hồ Tiêu: "Từ diễn thành thật?"
Cảnh Tây gật đầu: "Câu tiếp theo."
Đắc Văn: "..."
Mọi người: "Đm, còn có chuyện này nữa hả!"
Nói chung trong giới giải trí xảy ra một số việc không nên nói trước mặt công chúng.
Nhưng Cảnh Tây không phải người trong giới, hoàn toàn có thể hiểu được cậu không biết đạo lý này, nên không hề băn khoăn mà nói ra.
Tổ tiết mục nhìn bình luận oanh tạc trên màn hình, cảm thấy vô cùng kích động.
Bọn họ biết Ất Chu tham gia sẽ giúp cho chương trình được bàn tán nhiều hơn, nhưng không ngờ lại có thể làm đến mức độ này, chưa vô nội dung chính đã ầm ầm quăng hai quả bom trên hot search – Đoạn Trì và Ất Chu liệu có hạnh phúc như lời đồn và Đắc Văn đánh người ở đoàn phim.
Người đại diện qua đây mới biết chuyện.
Anh ta đánh giá Ất Chu là mượn cơ hội để trả thù cho Hồ Tiêu, cảm thấy có chút vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn thành tâm cầu nguyện, hi vọng tiếp theo đừng bới móc thêm chuyện gì liên quan đến Hồ Triệt nữa.
Đáng tiếc, trời cao không nghe lời cầu nguyện của người đại diện.
Từ thứ ba là một loại trái cây, từ thứ tư là công ty điện ảnh.
Hồ Tiêu thích ăn trái đó, còn từ phía sau là địa điểm gặp mặt đầu tiên cảu Cảnh Tây và Hồ Tiêu nên với họ hai từ này quá dễ dàng.
Đến từ thứ năm: nam nhân tồi.
Cảnh Tây lại cười, chỉ tay sang Hồ Triệt: "Em trai cậu, hai từ, nghĩa tiêu cực."
Hồ Tiêu không chút nghĩ ngợi: "Bậy bạ."
Cảnh Tây: "Không đúng."
Hồ Tiêu: "Ngu ngốc? Thiểu năng trí tuệ? Học ngu? Bại hoại?"
Hồ Triệt: "..."
Anh đây là lấy việc công làm việc tư đúng không?
Mí mắt người đại diện giật liên hồi.
Này cậu gì ơi cậu quay sang đây nhìn tôi được không? Không phải cậu nói sẽ không gây chuyện với người ta sao?
Cảnh Tây biết Hồ Tiêu không vui khi phải diễn vai huynh đệ tình thâm với Hồ Triệt, hơn nữa với tính cách của cậu ta, mọi người sớm muộn gì cũng sẽ biết anh em họ bất hòa vơi nhau. Cho nên bây giờ là cậu chỉ tiện tay khui chuyện, miễn cho về sau Hồ Triệt lại bày thêm trò tổn hại đến thanh danh của Hồ Tiêu.
Cảnh Tây: "Tuy rằng nội dung trùng với đáp án nhưng mà không đúng từ. Chỉ có một cách tiếp cận thôi, nghĩ lại chuyện cậu ta từng làm với con thỏ nhỏ đi."
Hồ Tiêu: "Người tồi?"
Cảnh Tây: "Đúng được một chữ."
Hồ Tiêu: "Nam nhân tồi!"
Cảnh Tây búng ngón tay: "Câu tiếp theo."
Các vị khách mời: "..."
Sau khi trò chơi kết thúc, Hồ Triệt chắc sẽ được gắn thêm danh hiệu mới: "Nam nhân tồi".
Đúng rồi, còn có thêm một Đắc Văn bạo lực hay đánh người nữa.
Bọn họ yên lặng lùi về sau nửa bước, hi vọng mình không có đắc tội gì với nhân vật được mệnh danh là "người định mệnh" may mắn nào đó.
Những câu tiếp theo toàn những từ hoa hòe hoa mĩ, hoàn toàn không làm khó được bộ đôi này.
Tổ nội dung sắp xếp thứ tự câu đố càng về sau càng khó, hai câu cuối cùng số từ rất nhiều, câu thứ chín là: Muốn cùng em trốn đi.
Câu này Hồ Tiêu từng nói với con thỏ nhỏ rồi, nhưng vì tránh để cậu ta nghi ngờ, Cảnh Tây không nói, cậu đưa ví dụ: "Năm chữ. Ví dụ tôi với cậu yêu nhau, bị phản đối, thế là đêm khuya thu xếp hành lý đi tìm cậu, nói với cậu câu đó, thì đó là câu gì?"
Hồ Tiêu giơ tay đếm đếm: "Anh đi, em chờ anh?"
Cảnh Tây: "Không phải, không có "anh"."
Hồ Tiêu: "Vậy thì "Chúng ta cùng nhau đi"?"
Cảnh Tây: "Gần đúng, nhưng chưa đủ kích thích."
Hồ Tiêu: "Anh và em... Không phải, không có "anh"..."
Cậu nghĩ nghĩ: "Muốn cùng em trốn đi... Không đúng, vẫn chưa thấy kích thích chỗ nào..."
Cảnh Tây chưa kịp phản ứng, hai mắt đối phương đã sáng ngời lên: "Biết rồi! "Chạy mau, sói đến rồi!""
Cảnh Tây: "..."
[ Hahaha cái này kích thích quá đi! ]
[ Năm chữ kích thích nha! ]
[ Sát thực tế mà phải không? ]
[ Quả thật là hiểu tâm ý của người xem quá, yêu yêu thiệt nhiều, tôi thành fan rồi! ]
Edit: jena
Địa điểm quay show là ở một hành tinh bên cạnh chòm sao Cello. Tổ chế tác chọn một trấn nhỏ cách xa phố xá sầm uất.
Những ngôi nhà trong trấn rải rác, được sơn màu tươi sáng, trông vừa gần gũi vừa tươi mát. Hiện tại đang là mùa xuân, phong cảnh hữu tình, khí hậu dễ chịu, gió thổi hiu hiu.
Hồ Tiêu nhìn rồi giải thích: "Thẩm mĩ của tổ chế tác đúng là không tồi, không biết ở đây có đặc sản gì ngon không."
Cậu đưa hành lý cho nhân viên công tác cất giúp mình, duỗi tay vỗ vai Ất Chu: "Ra ngoài đi dạo không?"
Vì tính cách của Ất Chu và chú hai mình khá giống nhau nên chỉ ở chung mấy ngày, cậu đã hoàn toàn thân thuộc với đối phương.
Cảnh Tây còn chưa đáp lời, người đại diện đã nhéo eo Hồ Tiêu: "Dạo cái gì mà dạo, cậu ngoan ngoãn đợi ở đây cho tôi!"
Hồ Tiêu mếu máo: "Không phải ngày mai mới chính thức quay hả?"
Người đại diện: "Không được là không được."
Tâm tình của Hồ Tiêu dao động, suy nghĩ một chút đã hiểu được lo lắng của người đại diện.
Bọn họ ở một nơi xa lạ, tốt nhất vẫn là nên đi theo tổ đội đông người, vì thân thế của Ất Chu khá đặc biệt, xảy ra chuyện gì thì không ai gánh nổi. Cuối cùng cậu cũng chán nản chấp nhận hiện thực.
Người có "thân thế đặc biệt" vô cùng bình tĩnh: "Không sao đâu, đi dạo xong thì về ngay được mà."
Người đại diện và Hồ Tiêu hơi chần chờ, đột nhiên nghe bên cạnh có người nói.
"Mấy cậu muốn đi ra ngoài? Đúng lúc chúng tôi cũng muốn, đi cùng nhau không?"
Ba người quay đầu nhìn, là Hồ Triệt và Đắc Văn, người vừa lên tiếng là Đắc Văn.
Lúc trước Đắc Văn suy bụng ta ra bụng người, cho rằng kim chủ muốn hắn thân thiết với Hồ Tiêu vì bị người ta nắm thóp, không ngờ rằng nguyên nhân lại là do Đoạn Trì. Sớm biết thế hắn dù bị đánh sưng mặt cũng sẽ ở lại đoàn phim. Giờ thì hối hận cũng không kịp, chỉ có thể mượn cơ hội trong game show này để kéo gần quan hệ.
Cảnh Tây nhìn hai người họ: "Không. Chúng ta không thân quen nhau."
Hồ Triệt nhịn không được, nói: "Tôi là em trai của Hồ Tiêu."
Cảnh Tây: "Trước kia tôi đã gặp cậu bao giờ chưa?"
Hồ Triệt: "Chưa từng."
Cảnh Tây: "Vậy thì không được rồi."
Từ lúc sinh ra đến giờ, Hồ Triệt luôn nhận được sự chú ý, khen ngợi từ người khác, đây là lần đầu tiên bị người khác không chừa mặt mũi như vậy.
Hắn không hiểu làm sao mà Hồ Tiêu lại quen được Ất Chu, nhưng hắn biết được điều đó thể hiện cái gì. Với điều kiện của Hồ Tiêu hiện nay, nếu còn để cậu ta tác oai tác quái phô trương thanh thế, địa vị của hắn ở trong nhà họ Hồ sẽ bị lung lay. Vì vậy hắn muốn lôi kéo Ất Chu về phía mình.
Thế nhưng cuối cùng vẫn là một kẻ quen thói cao cao tại thượng, bị đối phương nói như vậy thì vẫn bực bội không vui, hắn cố gắng không thể hiện cảm xúc khó chịu ra ngoài.
Tất nhiên Cảnh Tây không thèm quan tâm tới tâm tình của đối phương, nói xong thì kéo Hồ Tiêu đi.
Người đại diện nhanh chân chạy theo, thuận tiện gọi thêm hai vị trợ lý nữa đến, tránh trường hợp xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bọn họ đi dạo một vòng xung quanh, mua vài món ăn vặt đặc sản rồi đi về.
Mấy vị khách mời đều đã đến đầy đủ, đúng lúc trời đã xế chiều, mọi người cùng nhau đi ăn cơm tối.
Sáu tổ đội gồm đội của hai anh em nhà họ Hồ cùng cộng sự, một đội của vị ảnh đế có tiếng tăm đã lâu Freeman cùng diễn viên nam Les, một đội của nữ minh tinh Penny cùng người bạn thân San Đa Lạp, một đội của tiểu hoa đán Nhị Yêu cùng đàn em trong công ty Phong Hướng Thần, cuối cùng là đội của diễn viên đang hot hiện giờ Miêu Mãn cùng người anh em phú nhị đại Vu Nhạc Tâm. Ngoại trừ Cảnh Tây và vị phú nhị đại kia thì tất cả đều là những người trong giới giải trí.
Đều là những người nổi danh, khá quen mặt nhau, vì vậy không khí cũng hòa hợp, dễ chịu.
Trừ một vài người nhiệt tình thái quá, phần lớn đều giữ trạng thái bình thường, ăn cơm xong trò chuyện vài câu thì về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau mọi người rời giường, chuẩn bị một chút rồi bắt đầu quay.
Phân đoạn thứ nhất là phát sóng trực tiếp, tổ chế tác đã thông báo từ trước.
Trước giờ phát sóng nửa tiếng, người xem đã chật kín trong phòng chờ.
[ 3 giờ sáng và tôi không thể ngủ. ]
[ Tôi đang ôn bài kiểm tra... ]
[ Tò mò quá không biết giám đốc Đoạn có xem không ha? ]
[ Có thể là ngài ấy sẽ xem vài giờ, chừng nào có vợ xuất hiện thì mới xem chứ. ]
[ Có giám đốc Đoạn hả? Đâu đâu đâu đâu? ]
Ở bên Đoạn Trì đang là 8 giờ, là lúc tan làm.
Hắn quét mắt nhìn màn hình, vừa xử lý công văn vừa chờ chương trình phát sóng.
Ở chỗ Đoạn Tu Văn thì lại là buổi sáng, nhưng vừa lúc không có tiết nên cậu cùng Kim Ngữ Mộng chen chân trong phòng phát sóng trực tiếp xem "mợ" mình debut trên màn ảnh.
Không chỉ có bọn họ, đám ăn chơi trác táng cũng tụ lại thành một bầy xem chung. Bọn họ đối với việc Ất Chu tham gia game show truyền hình khá là mới lạ, nhưng nghĩ lại tính cách của cậu, cảm thấy chuyện gì mà cậu nhúng tay vào cũng nháo thành đoàn, vì vậy bọn họ mong chờ xem biểu hiện của anh em nhà mình.
Đúng 9 giờ sáng theo giờ địa phương, chương trình chính thức phát sóng.
Sau một màn giới thiệu đơn giản, máy quay lia đến chỗ của các vị khách mời tham gia, còn cố ý dừng ở trước mặt Cảnh Tây nhiều hơn người khác một vài giây.
Trong nháy mắt, một phong bao màu đỏ lấp lánh trôi nổi lên vị trí đầu tiên.
Mọi người đều biết giám đốc Đoạn là người giàu có, nhưng một lần vung tiền như cỏ rác thế này, ai cũng không khỏi trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Không phải, cái phong bao màu đỏ lấp lánh đó chỉ có một mình giám đốc Đoạn làm được thôi, mấy người ý kiến gì chứ?
Những người khác bô lô ba la bàn luận về chuyện này, có huýt sáo tán thưởng giám đốc Đoạn vì người đẹp mà không tiếc lòng tặng thưởng cho một chương trình nhỏ bé, có chê trách những người giàu có không hiểu giá trị của sức lao động... Khung bình luận nhanh chóng ầm ầm như ong vỡ tổ.
Bình luận thì bình luận, đạo diễn vẫn tiếp tục chương trình, chiếu đến phần nội dung đầu tiên.
Là một game show du lịch mạo hiểm, tất nhiên sẽ không để cho người tham gia chơi trong trấn nhỏ.
Địa điểm du lịch là ở nơi khác, trấn nhỏ chỉ là trạm tiếp tế, công tác chuẩn bị trước khi xuất phát đều ở đây, khi bắt đầu hành trình thì tự người chơi phải tự lo liệu.
"Nếu có cộng sự tham gia cùng hẳn là cần độ ăn ý, tin tưởng nhau. Vì vậy ở trạm thứ nhất, chúng ta sẽ kiểm tra độ ăn ý của các đội chơi." Đạo diễn nói: "Ở đây tôi có sáu cái túi, bên trong có trang bị, tiền mặt và manh mối. Từ trái qua phải, đồ vật bên trong sẽ ngày càng ít đi, người chơi sẽ nhận được túi dựa vào số điểm mình có thông qua một trò chơi nho nhỏ."
Trò chơi rất đơn giản, trả lời mười câu đố trong thời gian quy định.
Bọn họ rút thăm quyết định thứ tự, nhóm thứ nhất là đội của tiểu hoa đán Nhị Yêu và đàn em. Quan hệ của cả hai vô cùng bình thường, lần này tham gia cùng nhau là do công ty sắp xếp, độ ăn ý rất thấp, chỉ có ba lần đoán đúng.
Nhóm thứ hai chơi là đội của Hồ Triệt và Đắc Văn.
Bọn họ cũng có quen thuộc với nhau một chút, Đắc Văn diễn giải liên tục, Hồ Triệt chậm chạp cũng cố gắng đoán được bốn câu, may mắn vẫn không phải là đội có điểm thấp nhất.
Nhóm thứ ba là đội của diễn viên Les cùng ảnh đế Freeman. Ảnh đế muốn diễn liền diễn, không câu nệ chần chừ, hai người đoán trúng được tận bảy câu. Nhóm tiếp theo sau họ là đội của Cảnh Tây và Hồ Tiêu.
Cảnh Tây phụ trách giải thích, cầm tờ giấy manh mối đầu tiên chỉ có một từ lạc lõng: plastic.
Người xem nhìn qua, cảm thấy câu đố hơi khó.
Thời đại này đồ dùng có chất liệu plastic rất ít, xung quanh không có vật phẩm nào để cậu làm ví dụ, manh mối lại chỉ có một chữ đơn giản súc tích, muốn giải thích ra quả thật hơi tốn thời gian.
Nhưng mà bọn họ không ngờ cậu lại cười.
Cảnh Tây: "Chữ nằm phía trước ông chồng."
Hồ Tiêu nhận ra: "Plastic."
*lúc trước tôi edit là ông chồng trên danh nghĩa theo ngữ cảnh, raw là plastic lão công
Tần Triệu đang xem phát sóng trực tiếp: "..."
Hắn tỏ vẻ như ngoài ý muốn trước con hồ ly nhỏ nào đó lén lút đổi xưng hô với mình. Tốt thật.
Mọi người: "???"
Một lát sau, khung bình luận lại bị oanh tạc.
Chẳng lẽ Cảnh Tây khi trở thành "người định mệnh" của giám đốc Đoạn lại không mấy hạnh phúc nên ới gọi đối phương là ông chồng trên danh nghĩa?
[ Giám đốc Đoạn, ngài có biết trước danh xưng của mình được ưu ái thêm chữ "plastic" không ạ? ]
Đoạn Trì không biết.
Hắn thậm chí còn không phải "ông chồng" nào đó.
Nhưng mọi người không ai biết chân tướng, đều tỏ vẻ chương trình này quả thật đáng để chờ mong, vừa lên đài đã quăng một quả bom trong nhà người ta như vậy.
Thế nhưng vẫn còn quá sớm, một quả bom khác có sức công phá lớn hơn đang chờ ở phía sau.
Manh mối thứ hai: từ diễn thành thật.
Cảnh Tây bình tĩnh nhìn qua Đắc Văn, nói cho Hồ Tiêu nghe: "Thành ngữ, bốn chữ. Tôi nghe nói lúc trước ở đoàn phim anh ta cố ý tát cậu một cái, cái này gọi là gì?"
Hồ Tiêu: "Sinh sự chuyện không đâu, ngấm ngầm làm loạn, tiếu lý tàng đao*?
*笑裡藏刀 (Tiếu lý tàng đao): một trong ba mươi sáu kế của Trung Quốc cổ đại, có nghĩa là nụ cười giấu trong dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết
Cảnh Tây: "Rõ ràng anh ta là người sai, nhưng anh ta đánh cậu thật."
Hồ Tiêu: "Từ diễn thành thật?"
Cảnh Tây gật đầu: "Câu tiếp theo."
Đắc Văn: "..."
Mọi người: "Đm, còn có chuyện này nữa hả!"
Nói chung trong giới giải trí xảy ra một số việc không nên nói trước mặt công chúng.
Nhưng Cảnh Tây không phải người trong giới, hoàn toàn có thể hiểu được cậu không biết đạo lý này, nên không hề băn khoăn mà nói ra.
Tổ tiết mục nhìn bình luận oanh tạc trên màn hình, cảm thấy vô cùng kích động.
Bọn họ biết Ất Chu tham gia sẽ giúp cho chương trình được bàn tán nhiều hơn, nhưng không ngờ lại có thể làm đến mức độ này, chưa vô nội dung chính đã ầm ầm quăng hai quả bom trên hot search – Đoạn Trì và Ất Chu liệu có hạnh phúc như lời đồn và Đắc Văn đánh người ở đoàn phim.
Người đại diện qua đây mới biết chuyện.
Anh ta đánh giá Ất Chu là mượn cơ hội để trả thù cho Hồ Tiêu, cảm thấy có chút vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn thành tâm cầu nguyện, hi vọng tiếp theo đừng bới móc thêm chuyện gì liên quan đến Hồ Triệt nữa.
Đáng tiếc, trời cao không nghe lời cầu nguyện của người đại diện.
Từ thứ ba là một loại trái cây, từ thứ tư là công ty điện ảnh.
Hồ Tiêu thích ăn trái đó, còn từ phía sau là địa điểm gặp mặt đầu tiên cảu Cảnh Tây và Hồ Tiêu nên với họ hai từ này quá dễ dàng.
Đến từ thứ năm: nam nhân tồi.
Cảnh Tây lại cười, chỉ tay sang Hồ Triệt: "Em trai cậu, hai từ, nghĩa tiêu cực."
Hồ Tiêu không chút nghĩ ngợi: "Bậy bạ."
Cảnh Tây: "Không đúng."
Hồ Tiêu: "Ngu ngốc? Thiểu năng trí tuệ? Học ngu? Bại hoại?"
Hồ Triệt: "..."
Anh đây là lấy việc công làm việc tư đúng không?
Mí mắt người đại diện giật liên hồi.
Này cậu gì ơi cậu quay sang đây nhìn tôi được không? Không phải cậu nói sẽ không gây chuyện với người ta sao?
Cảnh Tây biết Hồ Tiêu không vui khi phải diễn vai huynh đệ tình thâm với Hồ Triệt, hơn nữa với tính cách của cậu ta, mọi người sớm muộn gì cũng sẽ biết anh em họ bất hòa vơi nhau. Cho nên bây giờ là cậu chỉ tiện tay khui chuyện, miễn cho về sau Hồ Triệt lại bày thêm trò tổn hại đến thanh danh của Hồ Tiêu.
Cảnh Tây: "Tuy rằng nội dung trùng với đáp án nhưng mà không đúng từ. Chỉ có một cách tiếp cận thôi, nghĩ lại chuyện cậu ta từng làm với con thỏ nhỏ đi."
Hồ Tiêu: "Người tồi?"
Cảnh Tây: "Đúng được một chữ."
Hồ Tiêu: "Nam nhân tồi!"
Cảnh Tây búng ngón tay: "Câu tiếp theo."
Các vị khách mời: "..."
Sau khi trò chơi kết thúc, Hồ Triệt chắc sẽ được gắn thêm danh hiệu mới: "Nam nhân tồi".
Đúng rồi, còn có thêm một Đắc Văn bạo lực hay đánh người nữa.
Bọn họ yên lặng lùi về sau nửa bước, hi vọng mình không có đắc tội gì với nhân vật được mệnh danh là "người định mệnh" may mắn nào đó.
Những câu tiếp theo toàn những từ hoa hòe hoa mĩ, hoàn toàn không làm khó được bộ đôi này.
Tổ nội dung sắp xếp thứ tự câu đố càng về sau càng khó, hai câu cuối cùng số từ rất nhiều, câu thứ chín là: Muốn cùng em trốn đi.
Câu này Hồ Tiêu từng nói với con thỏ nhỏ rồi, nhưng vì tránh để cậu ta nghi ngờ, Cảnh Tây không nói, cậu đưa ví dụ: "Năm chữ. Ví dụ tôi với cậu yêu nhau, bị phản đối, thế là đêm khuya thu xếp hành lý đi tìm cậu, nói với cậu câu đó, thì đó là câu gì?"
Hồ Tiêu giơ tay đếm đếm: "Anh đi, em chờ anh?"
Cảnh Tây: "Không phải, không có "anh"."
Hồ Tiêu: "Vậy thì "Chúng ta cùng nhau đi"?"
Cảnh Tây: "Gần đúng, nhưng chưa đủ kích thích."
Hồ Tiêu: "Anh và em... Không phải, không có "anh"..."
Cậu nghĩ nghĩ: "Muốn cùng em trốn đi... Không đúng, vẫn chưa thấy kích thích chỗ nào..."
Cảnh Tây chưa kịp phản ứng, hai mắt đối phương đã sáng ngời lên: "Biết rồi! "Chạy mau, sói đến rồi!""
Cảnh Tây: "..."
[ Hahaha cái này kích thích quá đi! ]
[ Năm chữ kích thích nha! ]
[ Sát thực tế mà phải không? ]
[ Quả thật là hiểu tâm ý của người xem quá, yêu yêu thiệt nhiều, tôi thành fan rồi! ]
Bình luận truyện