Sủng Ái Của Bọn Quyền Thế

Chương 139: Đánh cờ (3)



Hà Ngân đã lấy số, đang ngồi đợi trước cửa, có rất nhiều bà mẹ mang bầu đang vuốt ve cái bụng đnag nhô lên của mình, trên mặt ngập tràn nụ cười hạnh phúc.

Xếp trước Hà Ngân là một người mẹ vẫn còn trẻ, người bố trẻ cứ luôn thân mật hỏi nọ hỏi kia dáng vẻ vô cùng quan tâm vô cùng lo lắng, khiến cho người mẹ trẻ không ngừng an ủi người bố, xem ra chắc là một đôi vô cùng trẻ tuổi vô cùng yêu thương nhau.

Hà Ngân nhìn người mẹ trẻ, cũng cười, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.

Người mẹ trẻ cũng nhìn Hà Ngân cười, hỏi: “ Chị cũng mang thai sao?”

Hà Ngân ngây người ra, trả lời: “ Đúng vậy, hai tháng rồi.” Nơi khóe mắt ngập tràn hạnh phúc.

Người mẹ trẻ tiếp tục nói một đống chuyện mà phụ nữ mang thai cần phải chú ý, người đàn ông ở bên cạnh cũng vậy cười vô cùng dịu dàng.

Tay trái vuốt ve bụng của mình, con cái tay đang cầm số cũng bất giác nắm chặt lại.

Đứa bé này, vẫn còn chưa kịp nhìn thế giới này một cái, đứa bé này, nếu như là con trai, chắc chắn sẽ thừa hưởng được trí óc và sự anh tuấn của Hoàng Mạnh, còn nếu là con gái, thì sẽ mặc váy đẹp đẽ cho nó, dáng vẻ sẽ là một em bé xinh xắn.

Hà Ngân nhớ lại hình dáng của đứa bé khi đi siêu âm lần trước, vẫn là một còn bào thai vô cùng nhỏ, tay và mũi vẫn còn chưa mọc ra, thế nhưng vẫn có thể cảm nhân được có một sinh mạng nhỏ bé ở trong cơ thể mình, đây chắc là cảm giác sứ mệnh khi làm mẹ.

Lúc Hà Ngân vẫn đang chìm đắm trong thế giới của mình, Hà Ngân nghe thấy có người đang gọi tên cô, là một cô y tá, Hà Ngân vẫn vô cùng lo lắng đứng lên dưới sự hối thúc của cô ý tá.

“ Phu nhân, xin đừng vào.” Đột nhiên có một người đàn ông không biết chui từ đâu ra nói.

Hà Ngân nhăn trán lại nhìn anh ta: “ Anh là ai?”

“ Tôi là đàn em của Hoàng tổng, phu nhân, Hoàng tổng đã đang trên đường đến đây rồi, không cần biết cô làm gì, xin hãy đợi một chút để bàn bạc lại với Hoàng tổng có được không?” Đây là gương mặt vô cùng xa lạ, Hà Ngân tin chắc chưa từng nhìn thấy anh ta.

Thế nhưng Hoàng tổng trong lời nói của anh ta chắc chắn là không cần nghi ngờ gì nữa đó là Hoàng Mạnh.

Những người xếp hàng phía sau đã bắt đầu có người đang khẽ càu nhàu rồi, y tá cũng đang không ngừng thúc dục.

Hà Ngân đang chuẩn bị lách qua người đàn ông để vào phòng, nhưng lại bị người đàn ông kéo cánh tay lại: “ Phu nhân, nhiệm vụ của tôi chính là ngăn cản cô, bất kể cô làm gì.”

Hà Ngân biết bản thân không thể lay chuyển được người đàn ông cao lớn thô kệch này, chỉ có thể dùng ánh mắt để chống đối lại anh ta.

Hà Ngân vô cùng tức giận đẩy cái tay đang giữ cánh tay cô ra.

Lạnh giọng hỏi: “ Sao Hoàng Mạnh biết tôi ở đây.” Hà Ngân nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên cười lạnh: “ Hóa ra, không trói bói sự tự do của tôi, là vì để người khác luôn theo dõi tôi.”

Trong ánh mắt Hà Ngân đang mịt mù lửa giận, vô cùng tức giận, Hoàng Mạnh cái người đàn ông này, dựa vào cái gì, tại sao chuyện gì cũng đều phải nghe theo anh ta.

Hà Ngân vô cùng tức giận ngồi xuống ghế, biết rằng tranh luận với người đàn ông trước mặt này cũng chỉ là vô ích.

Yên lặng chờ đợi Hoàng Mạnh đến, không phải Mạnh Biên nói sáng hôm nay Hoàng Mạnh sẽ có chuyện quan trọng sao? Tại sao lại có thể đuổi theo đến đây?

Hoàng Mạnh phóng như bay ở trên đường, thế nhưng vẫn là khoảng cách hai nơi cách nhau quá xa, cho nên lúc đến đã là gần 10 giờ rồi.

Hoàng Mạnh chạy đến chỗ Hà Ngân, cà vạt vốn dĩ ngay ngắn vì mệt mà bị Hoàng Mạnh kéo ra, xộc xệch vắt ở cổ áo, thế là cái người thông minh tinh tế chuyên bày mưu lập kế trong các công việc làm ăn vận chuyển giao dịch so với bây giờ tưởng như là hai người khác nhau vậy.

“ Hà Ngân, rốt cuộc em muốn làm gì?” Hoàng Mạnh nhìn Hà Ngân, biết được Hà Ngân và đứa con trong bụng cô đều không sao, thế là vẫy vẫy ra hiệu cho người đàn ông kia đi chỗ khác, cuối cùng tất cả những sự lo lắng đều lần lượt trở thành sự tức giận, hét lên với Hà Ngân.

Hà Ngân nhìn thấy Hoàng Mạnh đã đến, thẳng thắn đứng dậy, đáng tiếc là không có có được ưu thế về chiều cao, chỉ có thể ngửa cổ lên nhìn anh.

“ Hoàng Mạnh, anh cho người theo dõi tôi.” Hà Ngân nhìn chằm chằm vào Hoàng Mạnh đang im lặng, nghiến răng nghiến lợi nói.

Hoàng Mạnh buồn bực vò vò đầu: “ Bây giờ thành phố Nhiễu rất nguy hiểm, anh là sợ em xảy ra chuyện.”

“ Há?” Hà Ngân nâng cao âm giọng: “ Anh là sợ tôi xảy ra chuyện hay là sợ tôi phá bỏ đứa con trong bụng.”

Đối mặt với lời chất vấn của Hà Ngân, Hoàng Mạnh vốn đang giận dữ bừng bừng liền dần dần lắng lại.

“ Đừng quên, đứa con trong bụng em không chỉ là con em, mà nó cũng là con anh, nếu như em đi kiểm tra, anh có thể đi cùng em, nếu như em muốn phá thai, thì ít nhất em cũng phải có được sự đồng ý của anh.”

Hà Ngân lại không hề quan tâm, trong lòng cô chỉ đang nghĩ về sự thực là anh đã cho người theo dõi cô, chuyện của Phan Vân Lam và tất cả những chuyện trước đây đều đang xuất hiện trong đầu cô, lúc này, trong lòng cô chỉ có rất nhiều sự oán hận.

Hai người rốt cuộc cũng là vì yêu, mà nảy sinh thành nỗi hận thù vô tận.

“ Hoàng Mạnh, rất tốt, rất tốt, anh thực sự rất tốt.” Hà Ngân liên tiếp nói ba tiếng rất tốt, sau đó lại không nói gì thêm nữa, đi thẳng ra ngoài.

“ Anh đưa em về.” Hoàng Mạnh đuổi theo Hà Ngân, nói.

Hà Ngân dừng bước chân đang đi vội vàng lại, nhìn Hoàng Mạnh một cái, bỗng nhiên cười ra thành tiếng: “ Tôi còn chỗ để cự tuyệt sao?”

Một câu nói, khiến cho Hoàng Mạnh như bị mắc xương trong họng vậy?”

Anh lặng lẽ một hồi lâu không nói lời gì cả, ai cũng không ngờ rằng cái người nói năng trôi chả ở trên bàn đàm phán cũng có một ngày không biết nên nói gì.

Hà Ngân thấy Hoàng Mạnh im lặng, hừ lạnh một tiếng tiếp tục đi thẳng ra ngoài, Hoàng Mạnh cũng vội vàng bám theo.

Cả đoạn đường không một lời nói.

Hoàng Mạnh nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ rồi, nghi thức cắt băng khánh thành đã bắt đầu nhưng vẫn không nhận được điện thoại của phó giám đốc, chắc là vẫn chưa xảy ra chuyện gì.

Sau khi Hoàng Mạnh nhìn thấy Hà Ngân bình an cuối cùng cũng đặt cái trái tim đang treo lơ lửng thấp thỏi xuống, ngay sau đó lại bắt đầu lo lắng về chuyện tòa cao ốc.

Sau khi Hoàng Mạnh đưa Hà Ngân về đến nhà liền vội vàng rời đi.

Hà Ngân nhìn căn biệt thự to lớn xa hoa này, ở đây giống như một cái lồng chim vàng to lớn giam cầm cô vậy, mặc dù nhàn hạ, thế nhưng lại cũng ngập tràn đau khổ

Hà Ngân vô cùng tò mò khi bây giờ lại nhìn thấy bà Hoàng và My My đang chơi đùa bên cạnh ở trong phòng khách, My My vừa nhìn thấy Hà Ngân, liền vui vẻ chạy đến ôm lấy đùi Hà Ngân gọi mẹ.

Trái tim Hà liền dao dộng, cuối người xuống ôm My My lên.

My My sinh ra đã rất đẹp, mắt to vô cùng lấp lánh nhìn Hà Ngân, khi cười có cái lúm đồng tiền nhỏ, vô cùng đáng yêu, Hà Ngân không kìm được liền hôn lên má cậu một cái.

Lúc này bà Hoàng liền chen lời vào, nói: “ Đã mang thai thì đừng có chạy lung tung nữa, vừa rồi Hoàng Mạnh đưa cô về đúng không, cô có thể đừng ngày ngày gây ra chuyện nữa được không, cô phải biết rằng sáng hôm nay Hoàng Mạnh có một buổi lễ cắt băng quan trọng, cái tòa cao ốc này thực sự là một hạng mục quan trọng của tập đoàn Hoàng Thị chúng tôi.”

Có thể nhìn ra, bà Hoàng vô cùng khó chịu đối với hành động lần này của Hà Ngân, người phụ nữ này thực sự là quá hung hăng càn quấy rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện