Sủng Ái Quá Độ

Chương 1



Editor: Tam Sinh Hữu Hạnh

Trong kí túc xá nữ của Đại học Ngu.

Vào ngày xuân, cây ngô đồng ngoài cửa sổ nảy chồi non xanh biếc, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên bàn học.

Diệp Ngưng đi tới bàn học, cất sách vở vào balo nhỏ xinh, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, là vị hôn phu của cô – Cố Dịch Thần gọi đến.

“Anh đến cổng trường rồi sao? Em ra ngay đây.”

Diệp Ngưng để điện thoại kẹp giữa đầu và vai, kéo khóa balo, vội vàng đi ra ngoài.

“Tiểu Ngưng, chỗ anh có chút việc gấp, không đi cùng em được.”

Cố Dịch Thần im lặng vài giây mới lên tiếng, Diệp Ngưng dừng bước chân, nói: “Không sao.”

Tuần trước hai người đã hẹn nhau chiều nay sẽ đi nghe buổi tọa đàm của Giáo sư Tần, 1 tiếng trước Cố Dịch Thần nhắn rằng chuẩn bị đến Ngu Đại, sao đột nhiên lại có việc gấp?

Diệp Ngưng cũng không rảnh bận tâm, tắt điện thoại rồi cất vào túi, chuẩn bị ra ngoài bắt taxi.

Xe đi đến Lan Duyệt ở trung tâm thành phố, Diệp Ngưng đi thang máy lên thẳng tầng 17.

Tần Khải Minh là giáo sư tâm lý học nổi danh trong nước, gần 2 năm trước ở nước ngoài, không dễ gì mới có buổi tọa đàm trong nước, Diệp Ngưng là nghiên cứu sinh, chắc chắn cô sẽ tới nghe.

Bước vào sảnh lớn, Diệp Ngưng đứng giữa đám đông chi chít người, cô đi dọc theo lối đi nhỏ phía sau tới hàng thứ 7, quả nhiên gặp cô bạn thân Chu Mạt.

Chu Mạt đến trước chiếm chỗ, đã nhắn tin cho Diệp Ngưng vị trí.

“Bạn trai cậu đâu rồi? Sao tới một mình thế?”

Diệp Ngưng vừa ngồi xuống đã nghe Chu Mạt nghi vấn.

“Anh ấy đột nhiên có việc gấp không tới được.”

Diệp Ngưng lôi notebook và bút ra rồi nhét balo vào gầm bàn.

Chu Mạt không nói gì, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào vai cô, ánh mắt hướng sang phía Đông Nam 45 độ, “Cậu xem ai kìa?”

Diệp Ngưng quay đầu, thấy vị đại thần ngồi ngay ngắn bên cửa sổ liền ngẩn người.

Anh mặc áo sơ mi trắng, khuy áo được cài cẩn thận, ngón tay dài kẹp bút chì, tùy ý xoay bút vài cái, nét mặt lạnh nhạt có phần nghiêm nghị, môi mỏng hơi nhấp thành đường thẳng, mặc dù được ánh nắng chiếu vào nhưng vẫn toát ra vẻ lạnh lùng.

Anh là nhân vật phong vân của Ngu Đại, nhập học với tư cách là Trạng Nguyên ban tự nhiên, một đường học lên nghiên cứu sinh, 26 tuổi tốt nghiệp tiến sĩ, tự lập công ty riêng.

Nghe nói gia thế của anh không tầm thường, nhưng vì anh khá trầm mặc nên ai cũng không đoán được bối cảnh của anh như thế nào.

“Không tin nổi, Tạ Ly thế mà lại đến đây, anh ấy không phải là người của khoa tài chính sao?”

Chu Mạt cầm điện thoại định chụp trộm, Diệp Ngưng nhắc nhở cô nàng, “Cậu cẩn thận đừng để anh ấy phát hiện đó.”

Lời nói vừa dứt, Tạ Ly hờ hững hướng mắt nhìn sang, Diệp Ngưng chột dạ nhanh chóng quay mặt về phía trước.

Chu Mạt ngượng ngùng cất điện thoại, “Anh ấy đúng là giỏi quan sát thật.”

Giáo sư Tần bước vào, cả phòng trong nháy mắt lặng yên như tờ, tuy là đã 50 tuổi nhưng thầy vẫn mặc trang phục trẻ trung, kiểu tóc gọn gàng, trông rất nho nhã.

Ai cũng biết giáo sư Tần rất hài hước, Diệp Ngưng thích xem những video diễn thuyết của ông, thu được ít nhiều điều hay.

Buổi tọa đàm kéo dài 2 tiếng, chủ yếu là hai phần, phần đầu nói về nghiên cứu tâm lý học, phần sau là triển vọng nghề nghiệp của ngành tâm lý học.

Diệp Ngưng nghe cực kì nghiêm túc, ghi lại nhiều phần trọng điểm, Chu Mạt liếc mắt một cái, trong lòng cảm thán: Đây là sự khác nhau giữa học bá và học tra (*) sao?

Buổi tọa đàm kết thúc, giáo sư Tần hỏi mọi người có vấn đề nào cần được giải đáp hay không, Chu Mạt lập tức xúi Diệp Ngưng, “Không phải cậu sùng bái giáo sư Tần sao? Sẵn cơ hội này nói chuyện với thầy vài câu.”

Diệp Ngưng vừa định giơ tay thì có nam sinh đứng dậy trước cô một bước.

Đợi nam sinh kia hỏi xong, Diệp Ngưng mới bắt đầu đưa ra câu hỏi, giáo sư Tần mỉm cười, “Mới bạn học nữ mặc áo trắng đứng dậy.”

Ở trước mặt bao người, Diệp Ngưng đứng lên, mắt của rất nhiều nam sinh trong phút chốc sáng lên.

Cô có làn da trắng nõn, khuôn mặt trang điểm qua loa, không để ý cách ăn mặc, nhưng lại mang dáng vẻ khí chất hồn nhiên ngây thơ trong sáng.

Tóc buộc kiểu đuôi ngựa kết hợp với áo gió thắt eo màu trắng, trông vừa có học thức lại giỏi giang.

“Xinh thế, nhìn còn rất trẻ, là sinh viên trường nào thế?”

“Không phải là hoa khôi của Ngu Đại Diệp Ngưng sao? Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.”

“Người ta không chỉ đẹp mà còn là học bá, thi nghiên cứu sinh xếp thứ nhất đấy.”

“……..”

Mọi người đều bàn tán sôi nổi, nam sinh thì thèm nhỏ dãi, nữ sinh thì hâm mộ không thôi.

Giữa mày Diệp Ngưng lộ vẻ nhàn nhạt dịu dàng, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng vào giáo sư Tần, hỏi:

“Thừa giáo sư, thầy nghĩ thế nào về hung hướng tâm lý học trong nước ạ?”

Tần Khải Minh nghe vấn đề của cô, gật đầu tán thưởng, “Câu hỏi này rất hay, đây cũng là điều mà tôi muốn cùng các bạn tiến hành khảo sát.”

Ông dùng phương thức nhẹ nhàng nói ra quan điểm của mình, Diệp Ngưng nghe rất kĩ lưỡng.

“Bạn học còn vấn đề gì sao?”

Tần Khải Minh nhìn về phía Diệp Ngưng, nét mặt hài hòa.

“Em muốn hỏi giáo sư một chút về việc nghiên cứu chuyên sâu về bệnh tự kỉ ạ.”

“Chứng tự kỉ sao….” Ông chắp tay đi về phía bục giảng, “Gần đây tôi đang có một đề tài nghiên cứu, nếu em có hứng thú thì có thể tham gia.”

Diệp Ngưng không ngờ mình sẽ được thầy giáo mời gia nhập vào nhóm nghiên cứu, các bạn khác đều đang hâm mộ nhìn cô.

Người kia là giáo sư hàng đầu của ngành tâm lý học trong nước. Có thể giam gia đội nghiên cứu của ông là ước mơ của rất nhiều người, nếu được thì triển vọng trong tương lai rộng lớn vô cùng.

“Em rất hứng thú ạ, cũng rất vinh hạnh.”

Diệp Ngưng áp chế sự mừng rỡ như điên xuống đáy lòng, vẻ mặt trấn tĩnh.

“Đợi bao giờ kết thúc thầy sẽ cho em phương thức lên hệ.”

Diệp Ngưng gật đầu, chậm rãi ngồi xuống.

Giờ phút này cô lại cảm thấy có chút không chân thực.

Chu Mạt ngồi cạnh chúc mừng cô, Diệp Ngung không thể tin được mà quay sang hỏi: “Vừa nãy tất cả là thật sao?”

“Muốn biết có phải thật hay không tí nữa đi tìm giáo sư Tần xin phương thức liên hệ là rõ.”

Buổi tọa đàm kết thúc, mọi người đứng dậy rồi rời đi, Diệp Ngưng tìm được giáo sư Tần, lên tiếng chào thầy.

Không ngờ giáo sư Tần biết tên cô, “Diệp Ngưng phải không?”

“Vâng, là em ạ.”

“Tôi đã từng nghe thầy chỉ dẫn của em giới thiệu qua, hôm nay được gặp, quả nhiên rất ưu tú.”

“Thầy quá khen rồi ạ.”

Tần Khải Minh lấy danh thiếp đưa cho Diệp Ngưng, “Đây là danh thiếp của tôi, trên đó có ghi phương thức lên hệ, nếu em có hứng thú với chứng bệnh tự kỉ thì có thể liên hệ, nhưng nếu chỉ là nhiệt huyết dâng trào trong nhất thời thì thôi.”

Diệp Ngưng nhận lấy, không do dự nói: “Giáo sư, em thực sự có hứng thú ạ, cũng muốn góp chút sức mình cống hiến cho xã hội.”

“Không tệ, rất có chí khí.”

Tần Khải Minh cùng Diệp Ngưng nói chuyện, tầm mắt nhìn phía sau cô, “Nghe thấy thế nào?”

Biết thầy không hỏi mình, Diệp Ngưng theo bản năng quay đầu, Tạ Ly thế mà lại đứng sau cô.

Cô vội vàng chào hỏi, “Học trưởng, xin chào.”

“Ồ, hai người biết nhau à?”

“Em và học trường cùng tham gia Hội sinh viên, có tổ chức mấy hoạt động của trường ạ.”

Tần Khải Minh gật đầu, nghĩ đến cái gì, nói với Tạ Ly: “Không phải công ty cậu tiến hành đánh giá áp lực tâm lý cho nhân viên sao, để bạn học Diệp thử xem, cũng là có cơ hội rèn luyện thêm.”

Diệp Ngưng tự nhiên cảm thấy sợ hãi, vừa muốn từ chối nói mình không đủ năng lực thì nghe Tạ Ly chậm rãi nói: “Cũng được.”

“Chuyện này tôi không can dự, hai người tự tìm cách trao đổi liên hệ với nhau đi.”

Tần Khải Minh nói xong, cầm tài liệu kẹp dưới nách, “Tôi đi trước đây.”

Ông vừa đi, trong phòng chỉ còn Diệp Ngưng đứng đối diện với Tạ Ly, cô chủ động lấy điện thoại, mở mã QR Wechat của mình, “Học trưởng, hay là chúng ta thêm Wechat của đối phương, sau này cũng tiện liên lạc ạ.”

Tạ Ly mở điện thoại quét mã, thêm vào phần bạn bè, còn hỏi số điện thoại của cô.

Diệp Ngưng đọc số cho anh ghi lại, rồi nghe anh nói: “Trợ lý của tôi sẽ liên hệ với em.”

Nói xong liền đi qua người cô rời đi.

Diệp Ngưng cúi đầu xem màn hình điện thoại, trên màn hình hiển thị: Đã kết bạn với L, hiện tại có thể bắt đầu trò chuyện.

Chắc Tạ Ly xếp cô vào danh sách bạn tốt của mình.

…………

Buổi tối, Diệp Ngưng và Chu Mạt ăn xong rồi quay về kí túc xá, Cố Dịch Thần gọi điện cho cô.

“Tọa đàm thế nào?” Giọng nói của Cố Dịch Thần vẫn ôn nhu như cũ, âm thanh nhẹ nhàng như sợ dọa cô.

“Rất hay, giáo sư Tần còn cho em phương thức liên lạc nữa.”

“Phải không? Tiểu Ngưng của chúng ta giỏi quá.”

Nói xong, Cố Dịch Thần lại hỏi tiếp, “Em ăn cơm chưa?”

“Em mới ăn với Chu Mạt ở ngoài rồi.” Diệp Ngưng nghĩ lại, không nhịn được hỏi chiều nay Cố Dịch Thần bận chuyện gì.

“Công ty có việc gấp, anh phải quay về xử lý.”

“Không sao chứ?”

“Không sao, tất cả ổn cả rồi.” Cố Dịch Thần dường như rất bận, “Tiểu Ngưng, anh không nói chuyện với em được nữa, chờ hôm nào rảnh anh dẫn em đi ăn mì thịt bò nhé, tạ tội với em.”

“Vâng.”

Diệp Ngưng vừa cúp máy thì có cuộc gọi khác gọi đến, đối phương nói mình là nhân viên của công ty Quân Thành, muốn mời cô 2 giờ chiều ngày thứ 4 đến công ty bọn họ để tiến hành làm trắc nghiệm áp lực tâm lý cho nhân viên, phải mất khoảng 3 đến 4 tiếng, thù lao 5000 tệ, hỏi cô có nhận không.

Cô đang là nghiên cứu sinh, giá thù lao như vậy là rất cao rồi, kì thật Diệp Ngưng chỉ muốn có cơ hội rèn luyện bản thân, không để ý xem thù lao là bao nhiêu.

Nhưng người ta đã nói vậy rồi, cô không thể trả lời là “Quá nhiều rồi”, có tiền mà không kiếm người ta có nghĩ mình có ý xấu không?

“Không thành vấn đề, 2 giờ chiều thứ 4 đứng không, tôi sẽ đến đúng giờ.”

Chu Mạt thấy Diệp Ngưng buông điện thoại, tò mò hỏi: “Ai gọi thế?”

“Nhân viên công ty Tạ Ly”

Lúc trước Diệp Ngưng đã kể chuyện này cho Chu Mạt, cho nên cô nàng cũng không thấy lạ.

Hai người nói chuyện trên trời dưới biển, thì một bạn cùng phòng khác về.

Cô bạn vừa bước vào, Chu Mạt liền hỏi: “Dì thế nào rồi?”

“Đã hạ sốt rồi, bố tớ tối nay ở lại chông.”

Hứa Xán Xán cũng là người thành phố Ngu, mẹ của cô nàng bị viêm phổi cấp tính, nằm viện 1 tuần, cô nàng và bố thay phiên nhau chăm sóc.

Hứa Xán Xán nói chuyện với Chu Mạt xong quay sang bảo Diệp Ngưng: “Chiều nay tớ gặp người yêu cậu ở bệnh viện đấy.”

Diệp Ngưng níu mày, không phải Cố Dịch Thần nói công ty có việc sao, đi bệnh viện làm gì?

Cô suy nghĩ trước sau, không tìm được câu trả lời hợp lý, gửi tin nhắn cho Cố Dịch Thần:

【 Chiều nay anh ở bệnh viện à?  】

Cố Dịch Thần ngồi trong bệnh viện không khỏi chột dạ, nghi ngờ Diệp Ngưng cho người theo dõi mình.

【 Nhân viên của công ty có người bị thương, anh tới thăm hỏi một chút, thuận tiện bồi thường tiền cho người nhà.  】

【 Đây không phải là chuyện của luật sư phải làm sao? Tại sao anh lại đi?  】

Cố Dịch Thần biết Diệp Ngưng là người thông minh, giờ phút này cả người đều toát mồ hôi lạnh.

Đính hôn 2 năm, anh ta thật sự không dám mập mờ với bất kỳ người nào khác, chỉ sợ cô sẽ nghi ngờ, nhưng hiện tại, người bị thương là Trì Hân Nhiên, gia đình cô ta không ở đây, anh ta không thể mặc kệ.

Cố Dịch Thần nghe Diệp Ngưng nói vậy, khẳng định cô đã nghi ngờ điều gì rồi, nhưng đã nói dối không thể để phát hiện, phải làm tròn lời nói dối này.

Cố Dịch Thần đang định nhắn tin cho Diệp Ngưng, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh yếu ớt:

“Dịch Thần, em muốn uống nước nóng, anh rót cho em một cốc được không?”

Cố Dịch Thần vội vàng buông điện thoại, cười nói: “Em tỉnh rồi.”

Trì Hân Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, giả vờ xấu hổ nói: “Anh đã ở đây với em cả một buổi chiều rồi, làm phiền anh rồi.”

“Một chút này thì phiền gì chứ? Sao em lúc nào cũng khách khí với anh thế.”

Cố Dịch Thần đưa cốc nước cho Trì Hân Nhiên, “Có cần anh giúp em không?”

“Không sao, em ngồi dậy uống được.”

Sắc mặt Trì Hân Nhiên tái nhợt, yếu ớt đến mức không có sức để nói chuyện.

Cố Dịch Thần buông tay xuống, đụng vào người Trì Hân Nhiên, đột nhiên tim đập loạn xạ.

“Dịch Thần, anh về với bạn gái anh đi.”

Trì Hân Nhiên uống nước xong, ánh mắt đáng thương nhìn Cố Dịch Thần, “Tự em có thể chăm sóc bản thân mình.”

“Em còn yếu như thế, sao anh yên tâm được?” Cố Dịch Thần cười sờ đầu Trì Hân Nhiên, “Đừng nói mấy lời ngốc nghếch như vậy nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện