Sủng Đa (Sủng Cha)
Chương 204: Bắt đầu đánh
Hai chân bị tách ra, khóa ngồi ở trên thân người này, thân thể của hai người họ kề sát với nhau ở cùng một chỗ. Vô Huyên đè lại vòng eo của Ly Hận Thiên. Thân thể của nam nhân lập tức thẳng tắp. Đầu nhũ lộ ra ở trước ngực, vừa vặn đối diện ngay với miệng của Vô Huyên….
Tư thế thực ái muội, nhưng lại được bày ra ở dưới tầm mắt của công chúng trước mặt binh lính.
Ngay tại đây, ở trong chiến trường nghiêm túc này.
Đôi mắt của Minh U vẫn miễn cưỡng nhắm lại, cũng bởi vì tình huống xảy ra bất thình lình xảy ra này, lập tức mở ra, ở trong cặp con ngươi màu nâu kia, tràn đầy hứng thú nồng đậm, ngay cả chiếc phiến, cũng đều hoàn toàn quên quạt….
Gã muốn nhìn xem, Vô Huyên sẽ làm gì, những kẻ khác cũng như vậy.
Quân lính của bọn hắn, không giống như tinh kị binh, là quân đội chính. Tuy rằng vẫn luôn nghe theo sự chỉ huy, nhưng không có kỷ luật gì đáng nói, nhìn thấy cảnh tượng bày ra trước mắt này. Mọi người ở xung quanh, toàn bộ tầm mắt đều nhìn về bên này, phát ra tiếng cười ái muội, như là thủy triều, từng đợt rồi lại từng đợt lan xa …
Âm thanh này, đã đẩy nam nhân, lập tức đi vào tuyệt cảnh.
Nếu có vũ khí ở trong tay, thì ngay lúc này đây, thì khẳng định đã được đâm tới ghim ở trên thân thể của Vô Huyên mất rồi, nhưng vốn là không hề có.
Tay của hắn trực tiếp đặt ở trên vai của Ly Hận Thiên, men theo đó sờ soạng xuống phía dưới, thẳng đến lớp vải may ô của y…
Lúc này, ánh mắt của nam nhân đăm đăm, ngây ngốc, không có tình cảm…
Ly Hận Thiên vẫn hoàn toàn hiểu rõ lập trường của chính mình, thừa nhận thân phận này, cũng sẽ chấp nhận hết toàn bộ thân thể này…
Bao gồm, cả mối quan hệ với mấy tên kia.
Nói là sự yêu thương của người cha, thì có chút đáng cười, nhưng mà y cũng đã cực lực sắm vai vào nhân vật phụ thân, tận lực khoan dung.
Cho nên mặc kệ là bọn hắn đã làm gì đi nữa, nam nhân đều hoàn toàn xem như không có ý nghĩa chân chính gì, cũng không có nổi giận thật sự, hay tiếp tục oán hận…
Mặc dù là vũ nhục.
Nhưng so với những việc Vô Huyên đã làm, thì hành động ngày trước của bọn hắn, chỉ giống như là tiểu hài tử đang giận dỗi mà thôi….
Còn Vô Huyên, thì thật là quá đáng.
Giết chết. Toàn bộ những chuyện này, liền hoàn toàn kết thúc.
Trong lòng bàn tay ở phía dưới, là trái tim đang đập cửa người này, chỉ cần xuyên qua nó, y thật sự là sẽ được giải thoát rồi….
Từ khi vừa mới sinh ra, số phận của Vô Huyên, liền đã gắn liền với bi ai đau khổ.
Chỉ là một đứa trẻ non nớt mới sinh, nhưng trên lưng lại bắt đầu phải đeo lên gánh nặng nặng nhọc đến vậy. Mối huyết hải thâm cừu của toàn bộ tộc nhân, còn có, nỗi bi ai khi bị sinh phụ vứt bỏ…
Hắn phải nên hận đời.
Hắn luôn sống trong bi phẫn và cừu hận…
Ly Hận Thiên cảm thấy không công bằng, cũng không có một kẻ nào đã từng đối xử công bằng với Vô Huyên cả. Đứng mỗi góc độ khác nhau, thì mỗi người, đều sẽ có lí do của chính mình. Mà Ly Hận Thiên, chỉ là vô tình thành công trở thành một quân cờ hi sinh ở trên đường đi này mà thôi…
Vô Huyên muốn thoát khỏi loại cuộc sống gánh nặng hận thù này, muốn đổi loại cuộc sống mới. Điều này, vốn không có sai. Vì thế, hắn không tiếc phải trả ra bất kì cái giá đắc nào để đổi lại được kết quả như ý, huống chi, chỉ là một kẻ nhỏ nhoi như phụ thân của hắn, liền hi sinh được thì không thể bỏ qua…
Ý nghĩ của Vô Huyên, Ly Hận Thiên đều hoàn toàn hiểu động, thông cảm lây, y cũng đồng tình với hắn, nhưng mà…
Nghĩ đến trên cửa thành kia, dây cung vừa buông ra mũi tên sắc nhọn bay xuống, chiến tranh nổ ra, kết quả liền hiện ra hình ảnh, dân chúng vô tội ở Đế Đô, thân tàn ma dại, tay chân tàn phế. Tất cả toàn bộ việc này, đều do là người như y đây, trời xanh vốn bất công với Vô Huyên. Nhưng mà bây giờ, chỉ có hy sinh hắn, mới là có kết quả tốt nhất….
Ly Hận Thiên vốn không nợ hắn. Những việc ngày trước của hắn đã gây ra với y, đã đủ rồi. Nếu còn chưa đủ, vậy thì cộng thêm cái mạng già sắp chết này, cũng sẽ đồng loạt tất cả đưa cho hắn….
Dù sao việc này, cũng không phải là do y, chỉ cần y còn có thể quay trở về thì tốt rồi…
Y liền được tự do, giải thoát, cũng không cần phải tiếp tục cái loại cuộc sống khiến cho người ta hít thở không nổi nữa…
Giống bị mê hoặc, nam nhân thấy được cảnh tượng tốt đẹp…
Thậm chí y còn có thể nghe thấy, tiếng chuông trong trẻo ngân vang từ thiên đường…
Bị dụ hoặc.
Y muốn thoát khỏi đây.
Thật tốt.
Âm thầm tập kết linh lực, y cũng không phải dùng linh lực để tự bạo. Nhưng mà đối với kẻ ở trước mắt vẫn không hề có tâm phòng bị, chỉ cần phóng ra một công kích đơn giản, vẫn không thành vấn đề…
Phệ linh cổ cho phép, linh lực của Ly Hận Thiên di động nhẹ nhàng, căn bản không cảm nhận ra được, ngay khi y muốn thả ra linh lực, không biết vì sao, tay khựng lại một chút…..
Giết chết hắn, toàn bộ đều sẽ được giải thoát rồi…
Nhưng mà, vẫn không xuống tay.
Giống như là sẽ chỉ cần bước ra một chân nữa thôi lập tức cả thân thể liền rơi xuống vách núi vậy, lại ở một khắc chuẩn bị lao xuống dưới, lại bị ngăn trở…
Đi tới không được.
Ngay ở trong lúc y vẫn còn đang phân thần, Minh U liền phát hiện ra ý đồ của y. Chiết phiến trong tay khẽ vuốt, một luồng khói quỷ mị màu đen, hình thành giống như một quyền đầu, nện xuống mu bàn tay của nam nhân, công kích bị hóa giải ….
Vô Huyên, cũng phát hiện ra hành động của y.
Không khí, lập tức ngưng trệ.
– Ở trong mắt của ngươi, bọn hắn, vĩnh viễn đều quan trọng hơn so với ta đi…
Bên tai, vang lên giọng nói bình thản của Vô Huyên, giọng điệu cũng không có phập phồng,
– Bọn hắn đối xử với ngươi ra sao, cũng đều có thể được. Bởi vì, bọn hắn đều là nhi tử của ngươi. Mà ta, chỉ là kẻ đã bị ngươi bỏ rơi, cũng là một tên ngoại tộc mà thôi. Cho nên, ngay từ đầu, ngươi đã không mong muốn cho ta được sống sót đi…
Hai thân thể ôm nhau, thoạt nhìn vô cùng thân mật, nhưng khoảng cách thật sự, cũng lại xa xôi đến như vậy…
Phẫn nộ cùng khí lực, ở trong nháy mắt đã bị ai đó đánh tan đi mất, trên mu bàn tay, truyền đến cảm giác đau đớn bén nhọn đâm đến sâu sắc. Nhưng mà Ly Hận Thiên giống như là không cảm giác được vậy…
Lời lẽ của Vô Huyên vừa nói ra, không phải là chất vấn, lại khiến y, cảm nhận được sự áy náy…
Y vốn không phải là cha của bọn hắn, Vô Huyên cũng thật sự không phải là con ruột của y…
Nhưng mà, do đã biểu diễn quá sâu, quá mức nhập vai, chính y cũng liền không phân biệt rõ được nữa…
Không biết là do thân thể này tự chủ không muốn, hay là Ly Hận Thiên tự mình không xuống tay được, y vốn cũng không biết…
Tóm lại, ở khoảnh khắc cuối cùng, y chần chờ.
Muốn giết hắn. Ý định này, là đang ở trong nháy mắt mà được nảy sinh ra, như là bị tiêm vào nhất liều thuốc kích thích vậy, muốn liều lĩnh thực hiện. Cả đời này, Ly Hận Thiên cũng không biết là, y còn có thể có lại, cái loại này xúc động thực hiện việc gì đó ‘bằng bất cứ giá nào’ nữa hay không…
Đến mệnh, cũng không cần.
Tỉnh táo lại, thì đã là một thân mồ hôi lạnh, còn có tim đập nhanh…
Đúng lúc này, trên lầu, phía sau cửa thành, một trận rối loạn, ở khoảng cách cho phép, nam nhân nghe không rõ bọn họ là đang nói cái gì. Bất quá người này đang ôm y, rất nhanh liền nói cho y biết, là đã xảy ra chuyện gì….
– Mộc Nhai đã đến đây.
Thân thể, theo bản năng cứng ngắc, so với việc hướng Mộc Nhai cầu cứu, y càng mong muốn, được mau mau thoát khỏi nơi này…
Che khuất lại mặt mũi, hoặc là nhanh trốn vào sâu trong chiến xa, dùng sa mạn ngăn cản tầm mắt của người khác…
Y không muốn để cho Mộc Nhai, nhìn thấy bộ dáng bây giờ của y…
Ly Hận Thiên biết, đây là do tác động của tâm lý. Nhưng mà, vẫn luôn cảm thấy được, ở sau lưng, đang có một đạo tầm mắt cường liệt cơ hồ như xuyên thấu qua chiếc lưng của y….
Mộc Nhai cũng không có mặc triều phục, cũng không khoác lên khải giáp, mà chỉ là mặc lên thân một bộ phục sức nhẹ nhàng. Hắn đứng ở chính giữa phía trên cửa thành, cuồng phong thổi tới hất tung vạt áo, dáng người ngạo nghễ, uy phong lẫm lẫm….
Hắn nhìn ra xa xa, thân thể trắng nõn, trong chiến xa ở phía trước, mặt vẫn không chút thay đổi…
Bọn họ đang ở trong phạm vi công kích của cung tiễn thủ công kích, trong lúc đó, lại cùng cách với thành lâu này, một khoảng rõ ràng rất dài. Nhưng mà Mộc Nhai, vẫn thấy được trên thân người nọ, có đầy dấu vết hỗn loạn…
Áo của Ly Hận Thiên hoàn toàn đã bị xé rách, nhưng mà chiếc quần kia vẫn nguyên vẹn, vải vóc bị xé nát kia vướng lại quanh eo. Kỳ thật kẻ khác từ ngoài nhìn vào, cũng chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng của y mà thôi…
Nam nhân chỉ có thể bi ai nghĩ, có lẽ Mộc Nhai sẽ không nhận ra y là ai đâu…
Dù sao, cũng chỉ có một bóng dáng, còn, cách xa đến như vậy….
Bàn tay bị Minh U đánh sưng, liền túm lấy quần áo của Vô Huyên, thực dùng sức, khiến trên lưng của y, đều cong vào…
Cảm giác muốn giết chết của ban đầu, cũng đã nhạt đi…
Lúc này, kẻ bị y ôm vào, thân thể của hắn có chút giật mình, Ly Hận Thiên nghe được hắn nhẹ nhàng ‘di’ một tiếng, âm thanh kia nhỏ đến mức không thể nghe thấy, mới phát ra, đã bị gió cuốn đi…
Trên thành lâu, Mộc Nhai tiếp nhận cung và mũi tên được binh lính ở bên cạnh dâng lên, nhìn tấm lưng trắng nõn kia, thong thả vươn cung lắp tên. Hắn híp mắt nhắm chuẩn mục tiêu, ngay khi hắn muốn buông dây cung bắn tên, tay đang cầm tên, bị kẻ khác nắm lại…
– Về đi, nơi này không phải địa phương ngươi nên ở.
Mộc Nhai hất tay của Ly Lạc ra, một lần nữa nhắm lại mục tiêu ở ngay nơi xa xa,
– Mặc kệ là ai, liền tính là hoàng tử, không nghe theo mệnh lệnh, làm trái với kỷ luật, cũng sẽ bị quân pháp xử trí giống nhau.
Ly Lạc hiểu rất rõ. Hắn không nên xuất hiện ở trong này, nhưng mà, hắn không có cách nào, không đến đây nhìn xem.
Vừa rồi, hắn và Mộc Nhai đang ở cùng một chỗ, khi binh lính đến hồi báo, hắn cũng đang có mặt ở đó.
Kẻ ở ngoài thành đang kêu gào là ai, bọn hắn cũng đều biết, chính là huynh đệ song sinh còn lại với Khâm Mặc, tiểu hài tử từ nhỏ đã bị Quỷ Vương bắt mang đi, cũng là huynh đệ của bọn hắn…
Lại là, một giọt máu cuối cùng của Cửu Minh tộc.
Thời đại bình an của Nam Triều đã kết thúc, từ một khắc vào ngày đó, khi Chu Tước thạch bị huỷ rồi. Tuy rằng bề ngoài không có sự biến hóa lớn nào, nhưng trên thực tế, đã nổi lên sóng ngầm mãnh liệt…
Tinh tượng dị biến, hạo kiếp nhân gian.
Bởi vì hai câu dự báo truyền thuyết này, Hoàng Thượng vẫn luôn luôn đang chiêu binh mãi mã, tập hợp những người tài ba dị sĩ về Đế Đô, cống hiến sức mạnh của bản thân mỗi người mà giải đi một trường hào kiếp lần này.
Sau một chuyến hành trình đi thăm dò Hắc Lân đàm, Mộc Nhai lập tức trở về Đế Đô, hắn đã thẳng thắn nói chuyện với Hoàng Thượng. Thân là đệ nhất võ tướng của Nam Triều, liên hệ mật thiết đến sự an nguy của Nam Triều, Mộc Nhai cần thiết phải biết rõ ràng, cả chân tướng của chuyện này.
Hoàng Thượng hiểu rõ tính nghiêm trọng của tình thế hiện tại, cho nên lần đó, người cũng đã tự nói ra những điều mình biết, đều nói ra hết. Cũng bắt đầu từ một khắc đó, Mộc Nhai liền làm tốt sự chuẩn bị, âm thầm triệu tập binh mã, khống chế bố trí ở trong các thành trấn chủ yếu. Sau khi đã cẩn thận nghiên cứu qua phương thức, tấn công lẫn phòng thủ ở trong chiến đấu của Cửu Minh tộc, còn có cả tính cách của Quỷ Vương cùng Yêu Hoàng, Mộc Nhai đã tính ra được kết luận này. Đám người này khẳng định sẽ không lãng phí thời gian để đánh lâu dài chiến tranh trường kì, chỉ biết tốc chiến tốc thắng.
Cho nên trọng điểm mà Mộc Nhai phải phòng ngự, nơi đó chính là Đế Đô.
Lúc trước, Quỷ Vương đã tàn sát vài thành trì, đó chính là tín hiệu vang lên, cảnh báo chiến tranh đã bắt đầu. Nhưng ở trong mắt của Mộc Nhai, những thành trì bị tàn sát đó không liên quan gì đến kế hoạch của hắn….
Hắn không thể ngay đầu trận tuyến liền tự hoảng loạn được, sự kiên trì của Mộc Nhai, là chính xác.
Vào ngày hôm nay, mới có thể đứng vững trước công kích của đối phương, không hề vì bị đánh bất ngờ mà phá thành.
Sự tồn tại của Mộc Nhai, có lẽ đã từng đối với Hoàng Thượng tạo thành một nỗi uy hiếp quá lớn. Nhưng mà hiện tại, người chỉ có thể đem toàn bộ hy vọng, ký thác lên trên người của Mộc Nhai.
Đối thủ của bọn hắn, xưa đâu bằng nay. Một Đế Đô thành nhỏ bé, có lẽ chưa từng được bọn hắn để vào mắt. Dã tâm của bọn hắn, cũng không chỉ giới hạn bao nhiêu đây. Đây là hạo kiếp của Nam Triều, đồng thời, cũng là của cả nhân giới….
Sau khi Quỷ Vương và Yêu Hoàng lại một nữa hồi phục sức mạnh, bọn hắn tới đây là đoạt lại những gì đã mất đi, đồng thời, cũng lại là đến báo thù….
Trận chiến này, không thể không thắng. Đây là quyết tâm của cả song phương, đều chỉ là như thế.
Trận chiến này, có bao nhiêu gian nan, mỗi một người, đều biết rất rõ, nhưng một khi đã bắt đầu thì phải kết thúc, vì thân nhân cùng tín niệm, sẽ không có người lùi bước……
Thề sống chết bảo vệ.
Ly Lạc lại một lần nữa bắt lấy tay của Mộc Nhai, ngăn trở hắn,
– Y ở nơi đó.
Ly Lạc không muốn để Mộc Nhai gây ra sai lầm khiến người kia bị thương.
Mộc Nhai nhất thời khựng lại, vẫn như giống vừa rồi, hất tay của Ly Lạc ra, khi lại nhắm mục tiêu lại lần nữa, hắn ngoan lệ nói,
– Ta không đui.
Lúc này, Ly Lạc cũng không có ngăn cản nữa.
Lại một lần nữa kéo cung vươn tên, cơ thịt trên cánh tay căng chặt cuộn lên, đôi mắt tràn đầy ngạo khí của Mộc Nhai hơi hơi nhíu lại, trong một nháy mắt tiếp theo, mũi tên bắn ra xuyên không xé rách tầng không khí, vẽ ra ở trong không trung một đường thẳng tắp xinh đẹp, kiên quyết, hữu lực…
Tiếng gió gào thét bên tai, tựa hồ như bị cái gì đó quấy rối, dòng không khí luân chuyển thay đổi, có một luồng khí khác biệt rõ ràng đang hướng tới gần hai người họ. Ly Hận Thiên vẫn như cũ, không có quay đầu lại. Trong lúc này, Vô Huyên ôm lấy y xoay một chút tránh về hướng bên cạnh, chợt lóe lên, ngay sau đó, mũi tên của Mộc Nhai liền xuyên qau tấm ván gỗ ở phía sau.
‘Đằng’ một tiếng, âm thanh hồi lại thật lâu…
Nếu lại chậm một chút, mũi tên kia, vừa vặn xuyên qua mi tâm của Vô Huyên….
Nhìn mũi tên, Ly Hận Thiên vẫn còn đnag giật mình.
Ở khoảng cách này, căn bản không có ở trong tầm bắn của cung thủ…
Tên Mộc Nhai này, quả nhiên không thể khinh thường.
Mộc Nhai chặt đứt huyền cung, đưa lại cho tướng lĩnh ở bên cạnh, từ khi xuất hiện, đến lúc rời đi, Mộc Nhai vẫn chưa nói một câu nào. Đối với Vô Huyên, cũng không có bất cứ tỏ vẻ nào, chỉ là đang quay đầu về phía trước, hắn nhìn bên kia, nói một câu…
– Chờ ta, ta sẽ mang ngươi mang về đây.
Ở khoảng cách rất xa, nhưng mà, Ly Hận Thiên vẫn nghe thấy được…
Mộc Nhai đang ở ngay phía sau của y, nhưng mà, y không có cách nào quay đầu lại được…
Tay đang nắm lấy tay của Vô Huyên lại siết chặt, trong ánh mắt, có gì đó, cần phải chảy ra …
Chiến xa bắt đầu di chuyển, dời về lại phía sau, cùng lúc đó, Mộc Nhai cũng đã xoay người…
– Khai chiến.
Tiếng chém giết vang lên, nhưng mà, Ly Hận Thiên đã không còn nghe thấy được nữa…
Tư thế thực ái muội, nhưng lại được bày ra ở dưới tầm mắt của công chúng trước mặt binh lính.
Ngay tại đây, ở trong chiến trường nghiêm túc này.
Đôi mắt của Minh U vẫn miễn cưỡng nhắm lại, cũng bởi vì tình huống xảy ra bất thình lình xảy ra này, lập tức mở ra, ở trong cặp con ngươi màu nâu kia, tràn đầy hứng thú nồng đậm, ngay cả chiếc phiến, cũng đều hoàn toàn quên quạt….
Gã muốn nhìn xem, Vô Huyên sẽ làm gì, những kẻ khác cũng như vậy.
Quân lính của bọn hắn, không giống như tinh kị binh, là quân đội chính. Tuy rằng vẫn luôn nghe theo sự chỉ huy, nhưng không có kỷ luật gì đáng nói, nhìn thấy cảnh tượng bày ra trước mắt này. Mọi người ở xung quanh, toàn bộ tầm mắt đều nhìn về bên này, phát ra tiếng cười ái muội, như là thủy triều, từng đợt rồi lại từng đợt lan xa …
Âm thanh này, đã đẩy nam nhân, lập tức đi vào tuyệt cảnh.
Nếu có vũ khí ở trong tay, thì ngay lúc này đây, thì khẳng định đã được đâm tới ghim ở trên thân thể của Vô Huyên mất rồi, nhưng vốn là không hề có.
Tay của hắn trực tiếp đặt ở trên vai của Ly Hận Thiên, men theo đó sờ soạng xuống phía dưới, thẳng đến lớp vải may ô của y…
Lúc này, ánh mắt của nam nhân đăm đăm, ngây ngốc, không có tình cảm…
Ly Hận Thiên vẫn hoàn toàn hiểu rõ lập trường của chính mình, thừa nhận thân phận này, cũng sẽ chấp nhận hết toàn bộ thân thể này…
Bao gồm, cả mối quan hệ với mấy tên kia.
Nói là sự yêu thương của người cha, thì có chút đáng cười, nhưng mà y cũng đã cực lực sắm vai vào nhân vật phụ thân, tận lực khoan dung.
Cho nên mặc kệ là bọn hắn đã làm gì đi nữa, nam nhân đều hoàn toàn xem như không có ý nghĩa chân chính gì, cũng không có nổi giận thật sự, hay tiếp tục oán hận…
Mặc dù là vũ nhục.
Nhưng so với những việc Vô Huyên đã làm, thì hành động ngày trước của bọn hắn, chỉ giống như là tiểu hài tử đang giận dỗi mà thôi….
Còn Vô Huyên, thì thật là quá đáng.
Giết chết. Toàn bộ những chuyện này, liền hoàn toàn kết thúc.
Trong lòng bàn tay ở phía dưới, là trái tim đang đập cửa người này, chỉ cần xuyên qua nó, y thật sự là sẽ được giải thoát rồi….
Từ khi vừa mới sinh ra, số phận của Vô Huyên, liền đã gắn liền với bi ai đau khổ.
Chỉ là một đứa trẻ non nớt mới sinh, nhưng trên lưng lại bắt đầu phải đeo lên gánh nặng nặng nhọc đến vậy. Mối huyết hải thâm cừu của toàn bộ tộc nhân, còn có, nỗi bi ai khi bị sinh phụ vứt bỏ…
Hắn phải nên hận đời.
Hắn luôn sống trong bi phẫn và cừu hận…
Ly Hận Thiên cảm thấy không công bằng, cũng không có một kẻ nào đã từng đối xử công bằng với Vô Huyên cả. Đứng mỗi góc độ khác nhau, thì mỗi người, đều sẽ có lí do của chính mình. Mà Ly Hận Thiên, chỉ là vô tình thành công trở thành một quân cờ hi sinh ở trên đường đi này mà thôi…
Vô Huyên muốn thoát khỏi loại cuộc sống gánh nặng hận thù này, muốn đổi loại cuộc sống mới. Điều này, vốn không có sai. Vì thế, hắn không tiếc phải trả ra bất kì cái giá đắc nào để đổi lại được kết quả như ý, huống chi, chỉ là một kẻ nhỏ nhoi như phụ thân của hắn, liền hi sinh được thì không thể bỏ qua…
Ý nghĩ của Vô Huyên, Ly Hận Thiên đều hoàn toàn hiểu động, thông cảm lây, y cũng đồng tình với hắn, nhưng mà…
Nghĩ đến trên cửa thành kia, dây cung vừa buông ra mũi tên sắc nhọn bay xuống, chiến tranh nổ ra, kết quả liền hiện ra hình ảnh, dân chúng vô tội ở Đế Đô, thân tàn ma dại, tay chân tàn phế. Tất cả toàn bộ việc này, đều do là người như y đây, trời xanh vốn bất công với Vô Huyên. Nhưng mà bây giờ, chỉ có hy sinh hắn, mới là có kết quả tốt nhất….
Ly Hận Thiên vốn không nợ hắn. Những việc ngày trước của hắn đã gây ra với y, đã đủ rồi. Nếu còn chưa đủ, vậy thì cộng thêm cái mạng già sắp chết này, cũng sẽ đồng loạt tất cả đưa cho hắn….
Dù sao việc này, cũng không phải là do y, chỉ cần y còn có thể quay trở về thì tốt rồi…
Y liền được tự do, giải thoát, cũng không cần phải tiếp tục cái loại cuộc sống khiến cho người ta hít thở không nổi nữa…
Giống bị mê hoặc, nam nhân thấy được cảnh tượng tốt đẹp…
Thậm chí y còn có thể nghe thấy, tiếng chuông trong trẻo ngân vang từ thiên đường…
Bị dụ hoặc.
Y muốn thoát khỏi đây.
Thật tốt.
Âm thầm tập kết linh lực, y cũng không phải dùng linh lực để tự bạo. Nhưng mà đối với kẻ ở trước mắt vẫn không hề có tâm phòng bị, chỉ cần phóng ra một công kích đơn giản, vẫn không thành vấn đề…
Phệ linh cổ cho phép, linh lực của Ly Hận Thiên di động nhẹ nhàng, căn bản không cảm nhận ra được, ngay khi y muốn thả ra linh lực, không biết vì sao, tay khựng lại một chút…..
Giết chết hắn, toàn bộ đều sẽ được giải thoát rồi…
Nhưng mà, vẫn không xuống tay.
Giống như là sẽ chỉ cần bước ra một chân nữa thôi lập tức cả thân thể liền rơi xuống vách núi vậy, lại ở một khắc chuẩn bị lao xuống dưới, lại bị ngăn trở…
Đi tới không được.
Ngay ở trong lúc y vẫn còn đang phân thần, Minh U liền phát hiện ra ý đồ của y. Chiết phiến trong tay khẽ vuốt, một luồng khói quỷ mị màu đen, hình thành giống như một quyền đầu, nện xuống mu bàn tay của nam nhân, công kích bị hóa giải ….
Vô Huyên, cũng phát hiện ra hành động của y.
Không khí, lập tức ngưng trệ.
– Ở trong mắt của ngươi, bọn hắn, vĩnh viễn đều quan trọng hơn so với ta đi…
Bên tai, vang lên giọng nói bình thản của Vô Huyên, giọng điệu cũng không có phập phồng,
– Bọn hắn đối xử với ngươi ra sao, cũng đều có thể được. Bởi vì, bọn hắn đều là nhi tử của ngươi. Mà ta, chỉ là kẻ đã bị ngươi bỏ rơi, cũng là một tên ngoại tộc mà thôi. Cho nên, ngay từ đầu, ngươi đã không mong muốn cho ta được sống sót đi…
Hai thân thể ôm nhau, thoạt nhìn vô cùng thân mật, nhưng khoảng cách thật sự, cũng lại xa xôi đến như vậy…
Phẫn nộ cùng khí lực, ở trong nháy mắt đã bị ai đó đánh tan đi mất, trên mu bàn tay, truyền đến cảm giác đau đớn bén nhọn đâm đến sâu sắc. Nhưng mà Ly Hận Thiên giống như là không cảm giác được vậy…
Lời lẽ của Vô Huyên vừa nói ra, không phải là chất vấn, lại khiến y, cảm nhận được sự áy náy…
Y vốn không phải là cha của bọn hắn, Vô Huyên cũng thật sự không phải là con ruột của y…
Nhưng mà, do đã biểu diễn quá sâu, quá mức nhập vai, chính y cũng liền không phân biệt rõ được nữa…
Không biết là do thân thể này tự chủ không muốn, hay là Ly Hận Thiên tự mình không xuống tay được, y vốn cũng không biết…
Tóm lại, ở khoảnh khắc cuối cùng, y chần chờ.
Muốn giết hắn. Ý định này, là đang ở trong nháy mắt mà được nảy sinh ra, như là bị tiêm vào nhất liều thuốc kích thích vậy, muốn liều lĩnh thực hiện. Cả đời này, Ly Hận Thiên cũng không biết là, y còn có thể có lại, cái loại này xúc động thực hiện việc gì đó ‘bằng bất cứ giá nào’ nữa hay không…
Đến mệnh, cũng không cần.
Tỉnh táo lại, thì đã là một thân mồ hôi lạnh, còn có tim đập nhanh…
Đúng lúc này, trên lầu, phía sau cửa thành, một trận rối loạn, ở khoảng cách cho phép, nam nhân nghe không rõ bọn họ là đang nói cái gì. Bất quá người này đang ôm y, rất nhanh liền nói cho y biết, là đã xảy ra chuyện gì….
– Mộc Nhai đã đến đây.
Thân thể, theo bản năng cứng ngắc, so với việc hướng Mộc Nhai cầu cứu, y càng mong muốn, được mau mau thoát khỏi nơi này…
Che khuất lại mặt mũi, hoặc là nhanh trốn vào sâu trong chiến xa, dùng sa mạn ngăn cản tầm mắt của người khác…
Y không muốn để cho Mộc Nhai, nhìn thấy bộ dáng bây giờ của y…
Ly Hận Thiên biết, đây là do tác động của tâm lý. Nhưng mà, vẫn luôn cảm thấy được, ở sau lưng, đang có một đạo tầm mắt cường liệt cơ hồ như xuyên thấu qua chiếc lưng của y….
Mộc Nhai cũng không có mặc triều phục, cũng không khoác lên khải giáp, mà chỉ là mặc lên thân một bộ phục sức nhẹ nhàng. Hắn đứng ở chính giữa phía trên cửa thành, cuồng phong thổi tới hất tung vạt áo, dáng người ngạo nghễ, uy phong lẫm lẫm….
Hắn nhìn ra xa xa, thân thể trắng nõn, trong chiến xa ở phía trước, mặt vẫn không chút thay đổi…
Bọn họ đang ở trong phạm vi công kích của cung tiễn thủ công kích, trong lúc đó, lại cùng cách với thành lâu này, một khoảng rõ ràng rất dài. Nhưng mà Mộc Nhai, vẫn thấy được trên thân người nọ, có đầy dấu vết hỗn loạn…
Áo của Ly Hận Thiên hoàn toàn đã bị xé rách, nhưng mà chiếc quần kia vẫn nguyên vẹn, vải vóc bị xé nát kia vướng lại quanh eo. Kỳ thật kẻ khác từ ngoài nhìn vào, cũng chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng của y mà thôi…
Nam nhân chỉ có thể bi ai nghĩ, có lẽ Mộc Nhai sẽ không nhận ra y là ai đâu…
Dù sao, cũng chỉ có một bóng dáng, còn, cách xa đến như vậy….
Bàn tay bị Minh U đánh sưng, liền túm lấy quần áo của Vô Huyên, thực dùng sức, khiến trên lưng của y, đều cong vào…
Cảm giác muốn giết chết của ban đầu, cũng đã nhạt đi…
Lúc này, kẻ bị y ôm vào, thân thể của hắn có chút giật mình, Ly Hận Thiên nghe được hắn nhẹ nhàng ‘di’ một tiếng, âm thanh kia nhỏ đến mức không thể nghe thấy, mới phát ra, đã bị gió cuốn đi…
Trên thành lâu, Mộc Nhai tiếp nhận cung và mũi tên được binh lính ở bên cạnh dâng lên, nhìn tấm lưng trắng nõn kia, thong thả vươn cung lắp tên. Hắn híp mắt nhắm chuẩn mục tiêu, ngay khi hắn muốn buông dây cung bắn tên, tay đang cầm tên, bị kẻ khác nắm lại…
– Về đi, nơi này không phải địa phương ngươi nên ở.
Mộc Nhai hất tay của Ly Lạc ra, một lần nữa nhắm lại mục tiêu ở ngay nơi xa xa,
– Mặc kệ là ai, liền tính là hoàng tử, không nghe theo mệnh lệnh, làm trái với kỷ luật, cũng sẽ bị quân pháp xử trí giống nhau.
Ly Lạc hiểu rất rõ. Hắn không nên xuất hiện ở trong này, nhưng mà, hắn không có cách nào, không đến đây nhìn xem.
Vừa rồi, hắn và Mộc Nhai đang ở cùng một chỗ, khi binh lính đến hồi báo, hắn cũng đang có mặt ở đó.
Kẻ ở ngoài thành đang kêu gào là ai, bọn hắn cũng đều biết, chính là huynh đệ song sinh còn lại với Khâm Mặc, tiểu hài tử từ nhỏ đã bị Quỷ Vương bắt mang đi, cũng là huynh đệ của bọn hắn…
Lại là, một giọt máu cuối cùng của Cửu Minh tộc.
Thời đại bình an của Nam Triều đã kết thúc, từ một khắc vào ngày đó, khi Chu Tước thạch bị huỷ rồi. Tuy rằng bề ngoài không có sự biến hóa lớn nào, nhưng trên thực tế, đã nổi lên sóng ngầm mãnh liệt…
Tinh tượng dị biến, hạo kiếp nhân gian.
Bởi vì hai câu dự báo truyền thuyết này, Hoàng Thượng vẫn luôn luôn đang chiêu binh mãi mã, tập hợp những người tài ba dị sĩ về Đế Đô, cống hiến sức mạnh của bản thân mỗi người mà giải đi một trường hào kiếp lần này.
Sau một chuyến hành trình đi thăm dò Hắc Lân đàm, Mộc Nhai lập tức trở về Đế Đô, hắn đã thẳng thắn nói chuyện với Hoàng Thượng. Thân là đệ nhất võ tướng của Nam Triều, liên hệ mật thiết đến sự an nguy của Nam Triều, Mộc Nhai cần thiết phải biết rõ ràng, cả chân tướng của chuyện này.
Hoàng Thượng hiểu rõ tính nghiêm trọng của tình thế hiện tại, cho nên lần đó, người cũng đã tự nói ra những điều mình biết, đều nói ra hết. Cũng bắt đầu từ một khắc đó, Mộc Nhai liền làm tốt sự chuẩn bị, âm thầm triệu tập binh mã, khống chế bố trí ở trong các thành trấn chủ yếu. Sau khi đã cẩn thận nghiên cứu qua phương thức, tấn công lẫn phòng thủ ở trong chiến đấu của Cửu Minh tộc, còn có cả tính cách của Quỷ Vương cùng Yêu Hoàng, Mộc Nhai đã tính ra được kết luận này. Đám người này khẳng định sẽ không lãng phí thời gian để đánh lâu dài chiến tranh trường kì, chỉ biết tốc chiến tốc thắng.
Cho nên trọng điểm mà Mộc Nhai phải phòng ngự, nơi đó chính là Đế Đô.
Lúc trước, Quỷ Vương đã tàn sát vài thành trì, đó chính là tín hiệu vang lên, cảnh báo chiến tranh đã bắt đầu. Nhưng ở trong mắt của Mộc Nhai, những thành trì bị tàn sát đó không liên quan gì đến kế hoạch của hắn….
Hắn không thể ngay đầu trận tuyến liền tự hoảng loạn được, sự kiên trì của Mộc Nhai, là chính xác.
Vào ngày hôm nay, mới có thể đứng vững trước công kích của đối phương, không hề vì bị đánh bất ngờ mà phá thành.
Sự tồn tại của Mộc Nhai, có lẽ đã từng đối với Hoàng Thượng tạo thành một nỗi uy hiếp quá lớn. Nhưng mà hiện tại, người chỉ có thể đem toàn bộ hy vọng, ký thác lên trên người của Mộc Nhai.
Đối thủ của bọn hắn, xưa đâu bằng nay. Một Đế Đô thành nhỏ bé, có lẽ chưa từng được bọn hắn để vào mắt. Dã tâm của bọn hắn, cũng không chỉ giới hạn bao nhiêu đây. Đây là hạo kiếp của Nam Triều, đồng thời, cũng là của cả nhân giới….
Sau khi Quỷ Vương và Yêu Hoàng lại một nữa hồi phục sức mạnh, bọn hắn tới đây là đoạt lại những gì đã mất đi, đồng thời, cũng lại là đến báo thù….
Trận chiến này, không thể không thắng. Đây là quyết tâm của cả song phương, đều chỉ là như thế.
Trận chiến này, có bao nhiêu gian nan, mỗi một người, đều biết rất rõ, nhưng một khi đã bắt đầu thì phải kết thúc, vì thân nhân cùng tín niệm, sẽ không có người lùi bước……
Thề sống chết bảo vệ.
Ly Lạc lại một lần nữa bắt lấy tay của Mộc Nhai, ngăn trở hắn,
– Y ở nơi đó.
Ly Lạc không muốn để Mộc Nhai gây ra sai lầm khiến người kia bị thương.
Mộc Nhai nhất thời khựng lại, vẫn như giống vừa rồi, hất tay của Ly Lạc ra, khi lại nhắm mục tiêu lại lần nữa, hắn ngoan lệ nói,
– Ta không đui.
Lúc này, Ly Lạc cũng không có ngăn cản nữa.
Lại một lần nữa kéo cung vươn tên, cơ thịt trên cánh tay căng chặt cuộn lên, đôi mắt tràn đầy ngạo khí của Mộc Nhai hơi hơi nhíu lại, trong một nháy mắt tiếp theo, mũi tên bắn ra xuyên không xé rách tầng không khí, vẽ ra ở trong không trung một đường thẳng tắp xinh đẹp, kiên quyết, hữu lực…
Tiếng gió gào thét bên tai, tựa hồ như bị cái gì đó quấy rối, dòng không khí luân chuyển thay đổi, có một luồng khí khác biệt rõ ràng đang hướng tới gần hai người họ. Ly Hận Thiên vẫn như cũ, không có quay đầu lại. Trong lúc này, Vô Huyên ôm lấy y xoay một chút tránh về hướng bên cạnh, chợt lóe lên, ngay sau đó, mũi tên của Mộc Nhai liền xuyên qau tấm ván gỗ ở phía sau.
‘Đằng’ một tiếng, âm thanh hồi lại thật lâu…
Nếu lại chậm một chút, mũi tên kia, vừa vặn xuyên qua mi tâm của Vô Huyên….
Nhìn mũi tên, Ly Hận Thiên vẫn còn đnag giật mình.
Ở khoảng cách này, căn bản không có ở trong tầm bắn của cung thủ…
Tên Mộc Nhai này, quả nhiên không thể khinh thường.
Mộc Nhai chặt đứt huyền cung, đưa lại cho tướng lĩnh ở bên cạnh, từ khi xuất hiện, đến lúc rời đi, Mộc Nhai vẫn chưa nói một câu nào. Đối với Vô Huyên, cũng không có bất cứ tỏ vẻ nào, chỉ là đang quay đầu về phía trước, hắn nhìn bên kia, nói một câu…
– Chờ ta, ta sẽ mang ngươi mang về đây.
Ở khoảng cách rất xa, nhưng mà, Ly Hận Thiên vẫn nghe thấy được…
Mộc Nhai đang ở ngay phía sau của y, nhưng mà, y không có cách nào quay đầu lại được…
Tay đang nắm lấy tay của Vô Huyên lại siết chặt, trong ánh mắt, có gì đó, cần phải chảy ra …
Chiến xa bắt đầu di chuyển, dời về lại phía sau, cùng lúc đó, Mộc Nhai cũng đã xoay người…
– Khai chiến.
Tiếng chém giết vang lên, nhưng mà, Ly Hận Thiên đã không còn nghe thấy được nữa…
Bình luận truyện