Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 218: Chạy đi



Ly Hận Thiên đang lâm vào tình trạng tâm thần không yên. Y có thể cảm nhận được, sắp sửa có chuyện sẽ xảy ra…

Là chuyện lớn đến kinh thiên động địa.

Vô Huyên mới vừa trở về, liền lại vội vàng đi tiếp đến công thành, thái độ của Quỷ Vương, rõ ràng là đã nắm chắc được chiến thắng trong tay….

Giống như là đang ở mở đầu, lập tức, đột ngột đến giữa chừng, liền nhảy phốc một cái đến điểm đích vậy…

Rất nhiều trình tự đều bị tỉnh lược, rất nhiều việc này nọ, cũng đều hoàn toàn bị xem nhẹ.

Đám người của Vô Huyên sẽ mau chóng phá thành giành thắng lợi, nhưng mà Đế Đô thành sẽ ra sao đây….

Mộc Nhai thì sao…

Còn những người khác thì sao đây….

Bọn hắn có thể gánh vác trụ vững nổi được hay không đây, tình trạng của Mộc Nhai rốt cuộc là đã ra sao rồi…

Bộ dáng của đám người Vô Huyên này, tựa hồ như là thật sự không có gì phải kiêng kị nữa cả.

Lại bắt đầu nhớ đến lời mà Khâm Mặc nói lần trước, nam nhân lâm vào nỗi bất an thật sâu…

Hoảng loạn cả tay chân.

Mộc Nhai hẳn là sẽ thắng, hắn sẽ không thua……

Y tin tưởng hắn.

Nhưng mà cỗ nặng nề ở trong lồng ngực này, lại là làm sao thế này…

Ly Hận Thiên nôn nóng di chuyển bước chân chậm chạp, ở trong phòng, đi hết một vòng rồi lại thêm một vòng. Tâm tư lúc ban đầu bình tĩnh như mặt hồ, ở trong nháy mắt, lại nổi lên sóng gió, trong đầu loạn thất bát tao, một chốc cũng nghĩ không ra được chút gì đó hữu dụng.

Một khắc trước, vẫn còn đang nói chuyện cùng Vô Huyên khó được bình tĩnh được một lần, trong nháy mắt tiếp theo, hắn đã chạy tới chiến trường…

Cùng với huynh đệ của hắn, tương tàn.

Y chưa kịp có chút phản ứng thì đầu óc lại hoàn toàn bởi vì chuyển biến xảy ra thình lình này, mà càng thêm trì độn.

Nên làm cái gì bây giờ…

Ly Hận Thiên nóng lòng vạn phần. Y nghĩ rằng, muốn đến Đế Đô thành. Nhưng mà bản thân y lại không thể có sức mạnh để rời đi khỏi quỷ phủ. Y cũng muốn đi xem thử tình trạng của Khâm Mặc. Nhưng mà từ sau lần trước đi thăm rồi trở về, cầu thang đi thông xuống dưới mặt đất, đã được yêu vật canh gác, y vào không được…

Ở trong tư duy không ngừng hỗn loạn, bỗng nhiên trong một cái chớp mắt liền tạm dừng, tiếp theo gương mặt của Phong Vô lập tức xuất hiện ra ở bên trong đầu. Nam nhân mạnh mẽ vỗ cái trán, vừa định bước đi tìm Phong Vô. Dù gì cũng đang ở loại tình huống này, cũng bất chấp Phong Vô có thể giúp đỡ y hay không, y vẫn nên cứ đi trước cầu xin rồi nói sau.

Nhưng y không nghĩ tới, y vừa bước ra phân nửa cửa, chỉ thấy Phong Vô cũng đang bước nhanh đi tới đây.

Hai người vừa kịp đối diện nhau.

– Ngươi…

– Ngươi…

Nói chuyện cùng một lúc, trong giọng nói còn có phần nôn nóng hòa vào nhau. Ở tình huống hiện tại, nào còn kịp bận tâm đến lễ tiết gì nữa. Ly Hận Thiên lại lần nữa định mở miệng trước, nhưng Phong Vô đã giành nói trước rồi,

– Cùng với ta đi, hai ta phải cùng đi đến Đế Đô thành. Qua đêm nay rồi, nhân giới, lẫn tam giới này không biết sẽ thành ra bộ dáng gì nữa.

Phong Vô nói chuyện gấp gáp, động tác cũng vội vàng, cố không nói quá nhiều lời lẽ dông dài. Hắn trực tiếp kéo lấy tay của Ly Hận Thiên liền tìm hướng chạy đi. Tiên nhân luôn luôn khí định thần nhàn này, cư nhiên cũng sẽ có lúc lộ ra vẻ mặt nôn nóng như thế. Đây là một việc vô cùng thú vị. Nhưng mà Ly Hận Thiên nào còn có tâm tư đi tự hỏi mấy việc này. Tình trạng của y so với Phong Vô, cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Phong Vô đã từng nói qua, Vô Huyên đã lẩm việc ác quá nhiều, đến cuối cùng thế nào cũng sẽ lọt vào thiên phạt. Nếu đúng như lời Phong Vô đã nói, qua đêm nay, tất cả toàn bộ việc này dù có sẽ nói lên kết quả thắng bại rõ ràng hay không, thì cùng đồng nghĩa với số mệnh của Vô Huyên cũng sẽ sắp sửa nghênh đón sự phán quyết cuối cùng…

Là sống, hay là chết.

Tâm loạn như ma.

Hỗn loạn. Nếu có thể, thì y thật muốn nhìn lên trời, hung tợn rống hai tiếng.

Vô Huyên đối xử với y, quả thật không tốt. Tình cảm của Ly Hận Thiên đối với hắn cũng không sâu. Nhưng trong tiềm thức của y, khi bắt đầu biết hắn chính là nhi tử của mình, vô luận là có ra sao đi nữa, Ly Hận Thiên cũng không thể bỏ xuống được nữa rồi…

Lời lẽ vừa rồi y nói ra, vốn không có lừa Vô Huyên.

Y không muốn hắn chết.

Không liên quan đến tam giới, y chỉ muốn cho Vô Huyên có một cuộc sống bình thường vô tư không cần phải mệt mỏi như vậy, có được sự tự do của chính bản thân hắn….

– Phong Vô, chờ một chút!

Tốc độ di chuyển của Phong Vô rất nhanh, cơ hồ như là chạy chậm. Ly Hận Thiên liều mạng bước chân rượt theo, mới đuổi kịp tốc độ của hắn, vẫn luôn đang đi tới phía trước. Ly Hận Thiên đột ngột dừng lại. Y kéo Phong Vô một cái, cánh tay đang nắm chặt giữa hai người dừng lại ở giữa không trung kéo thành một đường thẳng tắp,

– Khâm Mặc, ngươi có thể cứu Khâm Mặc ra được không? Hắn vẫn còn đang bị nhốt ngâm người trong nước lạnh, cứ tiếp tục như vậy, không cần chờ Vô Huyên trở về, hắn cũng sẽ chết mất rồi đi.

Phong Vô chớp mắt, liên tục gật đầu, tiếp theo liền kéo y đi về hướng khác. Nếu Ly Hận Thiên không nói, thì hắn thật sự đã quên mất Khâm Mặc.

Sau khi vào quỷ phủ, hắn cùng với Ly Hận Thiên gặp mặt được một lần. Tiếp theo, phần lớn thời gian, Phong Vô đều sẽ ở bên cạnh Thiên Tà ở cùng một chỗ. Hắn là đang tận dụng hết mọi khả năng, để ngăn cản trận rung chuyển này, nhưng mà Thiên Tà chưa từng đáp lại hắn….

Vội vàng lo lắng chuyện này, liền đem chuyện Khâm Mặc quăng mất ra sau đầu.

Lại bước xuống cầu thang lần trước để đi tới cửa vào, Phong Vô phất tay áo một phát, hai con yêu vật canh gác ngăn cản Ly Hận Thiên ở trong nháy mắt liền hóa thành bột phấn. Ly Hận Thiên còn chưa kịp kinh ngạc, liền đi theo Phong Vô chạy xuống cầu thang kéo dài này….

Rất nhanh, cửa sắt lần trước, liền xuất hiện ra ở trước mắt, Phong Vô lại lần nữa phất tay, cửa sắt kia liền tự động mở ra, đến âm thanh của sắt gỉ cũng còn chưa nghe được, liền ‘ầm’ một tiếng cánh cửa đã đụng vào mặt tường ở phía sau.

Lại không bắn ngược ra.

Lần này Ly Hận Thiên thấy rõ ràng, Phong Vô chỉ dùng linh lực phá cửa, chỉ là tốc độ quá nhanh, y chỉ tới kịp nhìn thấy một trận quang mang màu xanh nhạt mà thôi…

Phong Vô rất mạnh, cường đến mức không thể đoán biết được

Nơi này, vẫn âm lãnh như lúc ban đầu, Khâm Mặc đang ở tận cùng ở bên trong phòng, vẫn còn đang bị treo ở nơi đó. Nơi này có ánh sáng không rõ. Ly Hận Thiên mơ hồ như có thể nhìn thấy bóng dáng một người, những cái khác đều không thấy rõ, bao gồm cả hình ảnh phản chiếu ở trên mặt nước của Khâm Mặc, Ly Hận Thiên muốn nhảy vào trong nước, Phong Vô lại ngăn cản y.

Hai người họ không có thời gian để thay quần áo.

Phong Vô dùng linh lực chặt đứt xích sắt, lại kéo Khâm Mặc từ bên trong ra đây. Hơi thở của Khâm Mặc đã rất mong manh rồi, thân thể trôi nổi ở trên không trung, hai tay vô lực rũ xuống hai bên, nhìn thấy thân thể của Khâm Mặc như vậy. Tâm của Ly Hận Thiên lại mạnh mẽ tiếp tục co rút đau đớn…

Trên người của Khâm Mặc rất lạnh, hắn nhất thời vừa tới gần, giống như là một khối băng vậy, ở rất xa, liền truyền đến hàn khí.

Cái mũi không thể không xót, Ly Hận Thiên sợ bản thân lo đến sẽ bật khóc ra. Nhưng mà y cũng chỉ là cau mày, lo lắng xem xét tình trạng của Khâm Mặc. Ly Hận Thiên không thông hiểu y thuật. Y chỉ là đang sờ sờ cổ của Khâm Mặc, sau đó chính là thủ nghe tiếng tim đập.

Khâm Mặc không chết, nhưng tình trạng thực không ổn.

Lúc này, Phong Vô từ trong người lấy ra một cái hồ lô nhỏ, đổ ra một đống dược hoàn. Phong Vô chọn từ trong đám viên tuốc ở lòng bàn tay, lấy ra mấy viên liền nhét vào miệng của Khâm Mặc. Thuốc lần trước của Phong Vô ở hắc lân đàm đã từng gặp qua một lần. Thấy Phong Vô trấn định đến như vậy, giúp Khâm Mặc trị liệu đâu vào đấy. Ly Hận Thiên đã biết, Khâm Mặc vốn đã không còn có việc gì.

Quả nhiên, mấy viên dược hoàn kia vừa được nuốt xuống, Khâm Mặc còn có chút phản ứng. Phong Vô ra hiệu, ý bảo nam nhân nâng Khâm Mặc dậy, liền ở ngay trên bậc thang ở nơi âm lãnh này, vận dụng linh lực, thay Khâm Mặc xua đi cái lạnh, cũng nhân tiện, hoàn tan thuốc mà hắn vừa mới nuốt vào, khiến hắn mau chóng hấp thu.

Vô Huyên bắt Khâm Mặc, cũng trói hắn lại, nhưng lại không có phong trụ sức mạnh của hắn. Thân của Khâm Mặc là minh tôn, sẽ biết cách trị liệu đơn giản. Bị nhốt vào nơi đây, Khâm Mặc liền biết rõ cần phải giống như lúc trước giúp Ly Hận Thiên xua đi cái lạnh vậy. Hắn vận dụng linh lực sưởi ấm cho thân thể mình, nhưng lại không dám sử dụng quá nhiều, chỉ là duy trì nhiệt độ đủ ấm để không khiến thân tế bị tổn thương do rét lạnh.

Về phần thức ăn, Vô Huyên sẽ không để hắn phải chết nhanh nhanh như vậy. Qua mấy ngày, hắn vẫn là sẽ được cho ăn một ít, tuy rằng không quá nhiều, nhưng đối với Khâm Mặc mà nói, cũng là mấu chốt để bảo toàn mạng sống.

May mắn là thân thể của Khâm Mặc rất tốt, lại là minh tôn. Mặc dù đã phải chịu một chút tội, nhưng sẽ không để lại bệnh xấu gì.

Thoạt nhìn thực nghiêm trọng, nhưng là cũng không giống Ly Hận Thiên nghĩ mà không ổn đến vậy.

Nếu không, đừng nói là Phong Vô nửa tiên nửa nhân, liền tính có là Thủy Ngân đã thành thần tiên đi nữa, cũng không tài giỏi gì mà cứu nổi hắn.

Khâm Mặc đã tỉnh lại, có chút không tin vào hai mắt của mình, hắn dùng sức chớp mắt hai cái, mới xác định ở trước mắt mình đúng là vẻ mặt lo lắng nam nhân này là người thật, chứ không phải là ảo giác……

Mặc kệ y vì sao lại sẽ xuất hiện ở trong này, Khâm Mặc thầm muốn dùng sức ôm y một cái, chỉ có điều là hai cánh tay đã giống như quả cầu thiết cầu vậy, nặng nề đến mức nâng lên ra sao cũng không dậy nổi.

Lúc này Khâm Mặc mới phát hiện ra, từ trong lớp vải may ô có một cỗ nguồn nhiệt, chính là chậm rãi lưu chuyển tiến vào bên trong thân thể, tràn ngập khắp tứ chi, đến đầu ngón tay, cũng đều có độ ấm…

Phảng phất như là thoát thai hoán cốt vậy….

Chờ đến khi Phong Vô đình chỉ việc vận chuyển linh lực, thì thân thể của Khâm Mặc đã khôi phục đến bảy tám phần rồi, ngay cả mấy vết roi đã có dấu hiệu muốn thối rữa cũng đã tốt lên hơn phân nửa, chỉ để lại từng đường dấu vết, thực rõ ràng, nhưng đã không giống như ngày ấy khi Ly Hận Thiên nhìn thấy, vết thương lại dữ tợn đến vậy.

Thuốc của Phong Vô, vẫn luôn hữu hiệu đến như vậy.

Ngay sau khi Khâm Mặc lắc lư xiêu vẹo đứng lên được, thì trái tam đang treo cao lơ lửng của Ly Hận Thiên, cũng đã hạ xuống để lại đúng vị trí rồi.

Quần áo ở trên người Khâm Mặc, đã bị rách tơi tả, căn bản nhìn không ra hình dạng của quần áo nữa, mặc dù là khô mát, cũng không có cách nào tiếp tục mặc như vậy ở trên người. Thời gian của bọn họ rất ít, Phong Vô đều không muốn để lãng phí, nhưng nghĩ lại vẫn là để Khâm Mặc đi tìm quần áo thay vào đã. Chuyện công phá cửa thành, vẫn là cần một đoạn thời gian, bọn họ hẳn là tới kịp.

Như Khâm Mặc đã suy nghĩ, quỷ phủ này là đang ở dưới Đế Đô thành, nhưng mà hoàn toàn không thể đào tới được, ít nhất ngươi phải đào sâu xuống ba thước, mà vẫn chưa nhìn tới đi.

Quỷ phủ tồn tại ở trong một cái không gian, từ nơi này đến mặt đất, thời gian là có khác biệt. Tuy rằng ngươi chỉ cảm thấy đi vài bước chân, nhưng trên thực tế, cũng là đã qua thật lâu rồi.

Vô Huyên có chuẩn bị sẵn cho Ly Hận Thiên mấy bộ quần áo. Bọn họ lại đi vòng vèo trở về. Chờ đến khi Khâm Mặc thay quần áo xong, trong thời gian cấp bách, Khâm Mặc chỉ là khoác lên thêm một lớp sơ sài, vừa đi theo bọn họ, vừa ở một bên mặc đồ lên.

Rất nhiều chi tiết không kịp hỏi, nhưng mà vừa nhìn thấy biểu tình ngưng trọng của Ly Hận Thiên cùng Phong Vô, Khâm Mặc đoán được ra tính nghiêm trọng của chuyện này.

Sợ là Mộc Nhai ở bên kia, thật sự đã chống đỡ không nổi nữa rồi.

Khâm Mặc cũng lo lắng.

Đối với chuyện đã xảy ra ở quỷ phủ, chỉ sợ là Khâm Mặc sẽ suốt đời khó quên. Nhưng quá mức vội vàng, hắn cư nhiên đến xem cũng chưa để ý coi trọng mà liếc mắt nhìn một cái. Chuyện lúc trước cũng đã xảy ra, trực tiếp gắn liền với sinh tử gắn bó. Nhưng dưới tình huống như vậy, cũng đột nhiên biến thành thực nhạt. Lực chú ý đều hoàn toàn tập trung lên trên hai người đều mang dáng vẻ vội vàng ở trước mắt này.

Còn có tình huống không rõ của Đế Đô thành.

Khâm Mặc trên đường đi tới sẽ không dễ gì bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng đến. Hắn vốn rất có định lực. Nhưng mà hiện tại, tâm cũng không hiểu là đang suy nghĩ cái gì.

Một đường đi thuận lợi, không gặp được một kẻ chặn đường nào, Khâm Mặc nghĩ rằng Phong Vô là kẻ tới cứu bọn họ. Nhưng tình huống này lại không giống, liền tại đi đến lúc rẽ ngoặc sang lối khác, Khâm Mặc nhịn không được, một phen kéo tay của nam nhân lại…

Cảm giác thực không thoải mái, giống như là sau cái chỗ rẽ này, hắn lại cũng không bắt được y.

Giống như là sắp sẽ phải bị mất đi vậy…

Khâm Mặc dùng sức lắc lắc đầu, vứt bỏ cái ý nghĩ kia ra khỏi đầu, lúc này Phong Vô cũng đã tới nơi cuối cùng.

Con đường nối thẳng đến hoàng cung đã sớm hoàn toàn đều bị phá hỏng. Bọn họ chỉ có thể đến ngoài thành, canh giờ này, chỉ sợ là đang chiến đấu kịch liệt, hoặc là, cửa thành đã bị công phá mất rồi…

Đột nhiên liền thoát ly bể khổ, cũng sắp sửa được nhìn thấy bọn hắn, giống như là nằm mơ vậy, lập tức liền thay đổi cảnh tượng, một khắc trước còn đang ở chiến trường ở trong bầu không khí căng thẳng, chưa qua một chén trà nhỏ, chính là ranh giới sinh tử.

Quá nhanh.

Cảm nhận rõ ràng, đã qua thật lâu, trận này đến trận khác mới có thể chấm dứt, lần này mới chính thức vừa mới bắt đầu.

Vô Huyên tra tấn cũng chỉ là bề mặt nổi bên ngoài mà thôi. Quốc tỉ kia, hắn vẫn còn chưa có lấy đến tay, lúc trước hắn còn nói, muốn dùng y để đi đổi lấy quốc tỉ…

Nhưng mà lập tức, cái gì cũng không làm nữa.

Mà trực tiếp nhảy tới kết thúc.

Một đường kéo dài đột ngột bị cắt đứt, tất cả đều bị im bặt mà đình chỉ…

Đến một khắc cuối cùng.

Nhanh đến mức, đều để mọi người không thể suy nghĩ kịp.

Càng không kịp chuẩn bị.

Quá đột ngột.

Ly Hận Thiên từng vô số lần tưởng tượng phương thức rời khỏi nơi này. Y khẩn cấp muốn thoát ra khỏi. Y cũng từng cảm thấy, ngày nào đó có lẽ cách hắn rất xa…

Đột ngột từ giữa chừng đã nhảy vọt tới điểm cuối rồi, khiến y trở tay không kịp.

Phải rời khỏi nơi đây…

Là điều y vốn đã khổ tâm chờ đợi.

Nhưng mà, Ly Hận Thiên một chút cũng đều không thả lỏng nổi, cũng không có cảm giác sống sót sau tai nạn chút nào cả, đối với chuyển biến bất thình lình này, y một chút cảm giác lại cũng đều không có…

Tràn ngập ở trong đầu óc, đều là sau khi rời đi nơi này, sẽ nhìn thấy cái gì đây.

Muốn chạy trốn, lại chỉ có thể đối mặt.

Cảm giác này như đã trải qua thật lâu, nhưng hôm nay, vừa qua giờ hợi, mới là ngày thứ bảy tính từ sau khi khai chiến…

Ly Hận Thiên không biết canh giờ, nhưng mà vừa rồi, trong lúc nói chuyện, Vô Huyên vô tình nói ra một câu…

Bảy ngày, thực ngắn, mọi chuyện phát sinh, cũng quá nhiều.

Chờ đợi y, rốt cuộc sẽ là cái gì…

Lần đầu tiên, y cùng Khâm Mặc nắm tay, cũng rất tự nhiên, như là điều đương nhiên vậy. Ly Hận Thiên nắm chặt lấy, như là tìm kiếm được sự tự tin và trấn an, tiếp theo cả hai cùng nhau nắm tay, tiến vào nơi Phong Vô vừa đi vào…

Nên đến, chung quy cũng sẽ đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện