Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 236: Thành tâm hối hận



Ly Hận Thiên rất muốn tự tát cho mình một bạt tay.

Nhìn một cái xem, y vừa đang làm chuyện gì đây…

Đã tự nóitốt với bản thân mình là sẽ không dây dưa cùng bọn hắn nữa. Làm sao lại để đầu óc nóng lên, liền đã xảy ra cái loại chuyện này…

Nếu không phải ở ngay thời điểm cuối cùng vừa kịp tỉnh táo lại, Ly Hận Thiên thật không biết, y nên làm sao để kết thúc việc này đây…

Y sớm hay muộn gì, thì cũng đều sẽ rời đi.

Y biết ý định của mấy tên bọn hắn. Ngày trước, y đã từng liều lĩnh mà thử chấp nhận qua. Nhưng sự thật nói cho y biết, giữa bọn họ vốn không thích hợp ở bên nhau.

Bọn hắn còn rất trẻ tuổi, tâm cao khí ngạo. Tuy rằng, hiện tại thoạt nhìn, y không già, nhưng y vẫn là cha của bọn hắn. Không qua bao lâu nữa, y liền tuổi già sức yếu …

Không có kẻ nào lại sẽ vẫn thích một lão nhân gia, cũng sẽ không vì một lão nhân mà chung thủy, hoang phế cả một đời.

Một chút ấy, Ly Hận Thiên vẫn phải tự mình hiểu rõ.

Y và bọn hắn không phải là cùng một loại người. Cho dù có cố gắng đến thế nào đi nữa, chung quy bọn họ, không thể nào đi đến với nhau được..

Bất cứ một người nào trong bọn hắn cũng đều không thể được.

Đã trải qua hai bài học kinh nghiệm xương máu, như vậy là đã quá đủ rồi. Trò chơi tình cảm, Ly Hận Thiên thật là không có tinh lực lại tiếp tục chơi đùa nữa….

Y không nên cho bọn hắn thêm bất cứ mơ tưởng hão huyền nào nữa, cũng không nên lưu lại chút hi vọng nào nữa. Không chỉ có là đối với y, mà còn là đối với mỗi một người trong bọn hắn, cũng đều có lợi..

Dù sao bọn hắn cũng trẻ tuổi, vẫn còn xúc động  quá nhiều, cuối cùng sẽ phạm phải sai lầm, nhưng mà Ly Hận Thiên không phải tiểu hài tử. Bọn hắn bồng bột manh động, nhưng y cũng phải rất thanh tỉnh.

Kết quả này, đã sớm được quyết định, mặc kệ quá trình có diễn biến ra sao đi nữa.

– Thật có lỗi, vừa rồi, ta đã thất thố.

Ly Hận Thiên cúi đầu, kéo quần áo, lại một lần nữa mượn sức thử rút về mắt cá chân mình vẫn đang bị Khâm Mặc giữ chặt ở trong tay. Toàn bộ quá trình, y vẫn không nhìn tới Khâm Mặc. Mặc kệ đối phương đang bày ra cái biểu tình gì, nhưng Ly Hận Thiên biết, muốn cự tuyệt, chỉ có thể làm như vậy.

Tuyệt tình hơn một chút.

Y cư nhiên dùng từ ‘thất thố’, để giải thích chuyện vừa rồi….

Trên mặt tia tình dục vẫn còn chưa lui trên, lộ ra bị thương…

Y nằm ở trong lòng hắn bị hắn làm đến cao hứng như vậy. Y cùng với hắn kích động đến vậy. Khâm Mặc có thể nhìn ra, nam nhân này cũng muốn hắn. Thân thể của y vẫn luôn phối hợp với hắn, đang ở trong trạng thái ham muốn cùng khát vọng…

Ly Hận Thiên muốn, nhưng, lại không thể làm.

Y đang bài xích hắn, không phải là thân thể, mà là tâm tư cùng lí trí của nam nhân này, cũng không muốn tiếp nhận hắn…

Khâm Mặc nhìn nam nhân này, bàn tay cuộn tròn lại thành nắm đấm siết chặt lại, lại buông ra, lại siết chặt tiếp, lặp lại sau vài lần, hắn mới giống như chiếc bong bóng bị xì hơi vậy, đành buông mắt cá chân của nam nhân này ra. Lúc này trên làn da ở mắt cá chân, đã in xuống một dấu tay thật sâu từ Khâm Mặc. Vừa mới buông ra, là trắng bệch không có huyết sắc, tiếp theo rất nhanh, liền biến thành màu đậm hơn so với màu da xung quanh rất nhiều, dấu tay này nổi bật lên chói mắt…

Khâm Mặc tự biết lượng sức mình. Hắn vốn không có ưu thế.

Trong ba người bọn hắn, chỉ có hắn là bị vây trong hoàn cảnh bất lợi nhất.

Ngày trước, hắn đối xử với Ly Hận Thiên, vốn một chút cũng không tốt. Vì đạt được mục đích của bản thân hắn, hắn đã từng gây nên tổn thương cho y rất nhiều lần. Hơn nữa, còn miệng mồm ác độc mắng nhiếc y…

Hắn là hối hận, nhưng là dĩ nhiên là đã trễ rồi.

Nếu lúc trước, hắn thật lòng đối xử tốt với y, thì thời điểm Ly Hận Thiên bị thụ thương, lại ra sức tăng một phần khí lực, nam nhân này, chắc chắn sẽ bị hắn chiếm làm của riêng, chỉ thuộc về một mình hắn…

Nhưng mà hắn lại không biết quý trọng. Khi đó, hắn trào phúng nhìn vẻ mặt hạnh phúc nam nhân, xem thường y…

Một chút ấn tượng tốt về hắn, cũng chưa từng lưu lại ở trong lòng người này …

Khâm Mặc biết, Ly Hận Thiên thích Ly Lạc, mọi người cũng đều biết rõ.

Tiếp theo, nam nhân còn ở bên cạnh của Mộc Nhai trong một đoạn thời gian. Mối quan hệ này không cần nói cũng biết…

Ly Lạc và Mộc Nhai đều có ưu thế. Hai người hắn đã từng cùng với nam nhân có ít nhiều tình cảm, chỉ có mỗi hắn vốn là không có gì.

Lại nhìn thấy Vô Huyên giáng xuống một dao chặn ngang, Khâm Mặc đã sớm có linh cảm để cảnh báo. Nếu hắn không ti bỉ một chút, lại tăng sức cố gắng tranh thủ, thì khẳng định hắn sẽ không thể bắt lấy được nam nhân này. Cho nên, mặc dù là đã có ước định, phải chờ đến khi thương thế của nam nhân tốt hơn, thì ba người bọn hắn mới bắt đầu tranh đua công bằng tung ra bản lĩnh của bản thân để có thể đuổi y tới tay mình, nhưng bây giờ Khâm Mặc lại đổi ý rồi…

Quá trình không quan trọng. Cái hắn muốn nhất, chính là kết quả, chỉ cần có thể có được nam nhân. Chẳng sợ phản bội Mộc Nhai cùng nhau trở mặt, Khâm Mặc cũng sẽ không để ý.

Nam nhân mặc áo lại tốt rồi, vừa muốn mặc quần vào, mà khi một chân vừa mới vươn vào ống quần. Khâm Mặc đột nhiên dựa vào phía trước, một tay bắt lấy chiếc quần mới kéo lên được một chút, ném qua một bên…

Ánh mắt của nam nhân trầm xuống, lúc này khuôn mặt y đang tiếp tục cương lại, y đang muốn lớn tiếng quát Khâm Mặc, khiến cho hắn không cần phải lại hồ nháo nữa. Đối phương lại giống như hài tử làm nũng hài tử vậy, choàng lên cổ y…

Không có tình dục, cũng không phải là quấy rối, chỉ là đơn thuần ôm y mà thôi…

– Ta đã nói, nếu có thể sống rời khỏi quỷ phủ, ta muốn đối xử thật tốt với ngươi.

Thân thể của Khâm Mặc đặt ở trên thân nam nhân, ôm y, hai bên gò má của cả hai dán cùng một chỗ, cái bụng cũng là như thế. Vừa mới kích động đến vậy, hiện tại thân thể của cả hai vẫn còn chưa có khôi phục, hai chiếc bụng dính sát lại ở cùng một chỗ, vẫn còn nam căn cứng rắn  thẳng tắp giương lên.

Ly Hận Thiên muốn đẩy hắn ra, vết thương của y vẫn còn chưa có lành hẳn, lại đè nặng lên y thật không thoải mái, không chỉ là đau, còn thở đến không nổi nữa, nhưng Khâm Mặc cố chấp không chịu buông ra, lúc nam nhân đang giằng co đẩy hắn ra, lại càng ôm càng chặt…

– Ngày trước, ta đối xử tệ với ngươi. Ta cũng đã biết sai rồi. Ngươi cho ta có cơ hội để bù đắp lại đi. Ngươi không cần phải nhanh chóng mà liền cự tuyệt ta. Thật không công bằng. Ta cũng thích ngươi. Ít nhất, ngươi cũng phải cho ta có cơ hội được biểu hiện đã chứ.

Khuôn mặt của Khâm Mặc vẫn chôn vào giữa cánh tay và bả vai của nam nhân, giọng điệu rầu rĩ, nhưng rất rõ ràng, hắn vốn thích nam nhân này, nhưng hắn vẫn chưa từng nói qua, cũng chưa từng biểu hiện qua. Hắn không có cơ hội.

Nay, Khâm Mặc chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ nhắc tới, nhưng là câu thích này, lại chân thành đến vậy…

Cũng là đương nhiên.

– Ta là tên ngu xuẩn. Ngươi tốt đến như vậy, cư nhiên ta lại không biết quý trọng, hiện tại, ta hối hận đến chết mất rồi.

Giọng điệu này giống như đứa trẻ đang oán giận việc phải làm bài tập quá nhiều vậy. Ly Hận Thiên nhìn không thấy khuôn mặt của hắn, lại mơ hồ như cảm thấy Khâm Mặc chu chu cái miệng. Lại nhớ tới, ngày ấy, ở trong thủy lao ở quỷ phủ, Khâm Mặc cũng chu môi ra muốn y hôn môi hắn. Nam nhân này vốn  đang một bụng khô nóng, lại bị cả thân thể của hắn bám đến chặt chẽ đến vậy. Trong lòng của y ai thán, ôm như vậy, thì đến lúc nào y mới có thể  ‘bình tĩnh’ lại được đây…

– Không phải bởi, ngươi đã vì ta mà tạm nhẫn nhịn cho lợi ích toàn cục. Nên ta cảm thấy cảm động, mới nói ra lời này.

Đến lí do cự tuyệt thoái thác của nam nhân, Khâm Mặc đều đã biết trước cả rồi. Hắn muốn cho nam nhân này hiểu rõ, hắn là thích y, không phải bởi bất kì lý do nào cả, càng không phải vì lý do này, chỉ là thích mà thôi,

– Ta thực thích ngươi. Không biết là bắt đầu khi nào thì như vậy, cứ liền thích ngươi rất nhiều mà thôi. Tựa như một hạt mầm vậy, không biết khi nào thì đã gieo vào trong tâm của ta. Chờ đến khi ta phát hiện ra, nó đã nảy mầm, to lớn xum xuê…

Có lẽ là, lúc nam nhân này kiêu ngạo giương đầu, nói muốn gả cho Thiết Lặc…

Có lẽ là trong chuyến đi đến Đông Vạn, khi thân thể y dược đặt ở trên người của nữ nhân kia. Y vừa quay đầu nhìn Mộc Nhai, vẫn đang cười vui vẻ chắc nịch, lại vừa buông lời chất vấn Mộc Nhai, ” nếu ta không cứng rắn, thì làm sao lại sẽ có các ngươi hiện tại…”

Có lẽ là ngay khi biết được thân phận thật sự của y, hoặc là trong lúc y bị hắn bắt làm hạ nhân…

Ôn nhuận, lại rực rõ đến chói mắt…

Nhưng Khâm Mặc cảm thấy, hẳn là không phải thời gian gần đến vậy, mà là sớm hơn một chút kia…

Có thể từ lần đầu tiên y bắn ở tại trong tay của hắn, thân thể của y mềm nhũn, ngã vào trong lòng của hắn, vẫn chưa kịp nói xong chuyện, cứ như vậy thôi, hắn liền thích y mất rồi…

Phân chia không rõ nữa, nhưng mà Khâm Mặc cảm thấy, hắn đã thích y, đã có từ thật sự rất lâu trước đó….

Chỉ là ngày trước, hắn không thấy rõ tâm của chính mình mà thôi…

– Ta không phải xúc động, cũng không phải chỉ là hành động theo cảm tính. Ta là thương nhân, gian xảo cả đời. Đã từng nói qua bao nhiêu lời dối trá, đến ngay cả bản thân ta, cũng đều không thể nhớ rõ nữa. Ngày trước, ta cũng đã từng lừa gạt ngươi. Nhưng mà bắt đầu từ bây giờ, người đã có thể nhìn thấy một Khâm Mặc chân chính rồi. Người duy nhất có thể chiếm được sự chân thành của ta, cũng chỉ có mỗi mình ngươi.

Đối mặt với một Khâm Mặc thẳng thắn thành khẩn tâm sự, Ly Hận Thiên ngoại trừ bị kinh ngạc, càng nhiều hơn, lại là sợ hãi. Y không muốn để cho Khâm Mặc nói gì thêm nữa. Y cũng không muốn biết tình cảm của hắn, tựa giống như lúc trước y đang chuẩn bị không cho cơ hội Vô Huyên….

Ly Hận Thiên, cũng không cử động.

Y còn chưa kịp nghĩ ra cách cự tuyệt sao cho tốt. Khâm Mặc liền ngẩng đầu lên, lọn tóc dài từ bên tai rũ xuống, bao phủ bên hai má của nam nhân, hòa vào tóc của hắn, xen lẫn vào nhau…

– Là yêu. Không phải thích, cũng không phải là tình cảm của nhi tử đối với cha mình, càng không phải là cảm kích đối với ân nhân cứu mạng, mà là tâm tình đối với thê tử, đối với người bạn đời nắm tay nhau trải qua cả đời này.

Không đợi nam nhân nói tiếng nào, Khâm Mặc liền ở trên môi của y, hạ xuống một hôn, rất nhẹ, thực nhạt, lại giống nhu in lên con dấu vậy, ấn xuống quyết tâm của hắn, còn nói ra một lời hứa không hối hận,

– Ta muốn cưới ngươi, cho ngươi trở thành thê tử của ta. Mặc kệ là đang ở nơi nào đi nữa, đều luôn là người đứng ở sát bên cạnh ta. Ta sẽ mang ngươi rời khỏi Nam Triều, đi Đông Vạn, đi Tây Thiện, hoặc là nơi ngươi muốn cứ nói, hay là hai ta đi hải quốc cũng được cả. Tìm nơi không có người quen biết chúng ta, tổ chức một hôn lễ long trọn. Ta sẽ mời hết tất cả những người quen biết ta đều đến hôn lễ đó, để cho bọn họ chứng kiến, cũng muốn để bọn họ chúc phúc cho hai ta, ngươi chính là thê tử duy nhất của ta… Không rời bỏ, không chê bai. Đồng sinh cùng tử.

Khâm Mặc biết bản thân mình vốn không có ưu thế. Trước hết,  hắn sẽ để cho nam nhân biết được tính cảm của hắn. Tiếp theo lại triển khai thế tiến công, hắn không có cách nào lại giống như quá khứ mà dùng cách mưa dầm thấm đất, từng chút một dụ dỗ nam nhân tới tay được nữa…

Cần phải đánh nhanh thắng nhanh, Khâm Mặc không có lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể làm như vậy.

Liền tính là có ý chí sắt đá, nhìn thấy biểu tình nhu tình như nước của Khâm Mặc khi nói ra những lời này, thì cũng sẽ không thể không động dung được…

Y đối với Khâm Mặc, không phải không có tình cảm.

Hắn từng khiến y phải cảm động, cũng khiến cho y nếm đủ tư vị hạnh phúc cùng với cảm giác được quan tâm. Lời Khâm Mặc vừa nói, y không có nghi ngờ gì, bởi vì ở trong thủy lao kia, Khâm Mặc cũng đã từng nguyện ý vì y, mà hy sinh chính bản thân mình…

Tình nguyện bị Vô Huyên giết chết, cũng không muốn nhìn y, lại phải chịu khổ nan kham đến vậy.

Có lẽ là vì xúc động, nhưng mà Khâm Mặc, vẫn là muốn cứu y, muốn giúp y…

Cho dù là dùng lấy mệnh ra đổi cũng không sao cả.

– Ta không phải ép buộc ngươi phải lập tức cho ta một đáp án. Chỉ cần ngươi không cự tuyệt ta, cho ta một cơ hội, để cho ta biểu hiện, cũng cho ta được chứng thực tình yêu của ta đối với ngươi…

Khâm Mặc vừa nói xong, liền lại chôn mặt vào, từ đầu tới cuối, nam nhân cũng không nói ra một câu nào. Y chỉ vì không tìm thấy từ ngữ thích hợp để nói mà thôi, cũng không thể nhanh chóng cho ra một lời đáp lại nào, lại càng không thể, dưới tình huống này, nói ra lời tuyệt tình nào cả…

Cho nên, hắn chỉ có thể sắm vai người nghe nhân vật.

Khâm Mặc ôm y trong chốc lát, cũng không thấy hắn có ý định đứng dậy. Ly Hận Thiên bị hắn ép đến thực không thoải mái, liền lại đi đẩy hắn ra, đối với lời nói vừa nãy của hắn, nam nhân không hề nhắc tới,

– Cái kia, ngươi đứng lên đi, ta thở không nổi nữa rồi…

Âm lượng của nam nhân không lớn, cũng không phải thực dùng sức, chính là mang tính tượng trưng đẩy hắn hai cái. Khâm Mặc  dựa theo khí lực, bắt đầu hơi hơi dời thân thể đi, nhưng cũng không có hoàn toàn tách ra.

Khâm Mặc lại ngẩng đầu lên, trên mặt treo lên nụ cười lưu manh, hắn ngắm nghía chỗ dán dính chặt chẽ giữa hai người, trêu ghẹo nói,

– Dưới loại tình huống này, ngươi lại muốn ta đứng lên, là chuẩn bị để ta đi thanh lâu tìm Diêu tỷ, hay là đi gây tai họa cho vài cái nha hoàn đây.

Theo tầm mắt của Khâm Mặc, đều có thể nhìn thấy rõ vật gì đó của cả hai đều vẫn còn tinh thần vạn phần. Ly Hận Thiên nhất thời hiện lên vẻ mặt xấu hổ, chuyển đầu hướng về bên cạnh, không cần phải nhiều lời nữa…

– Để cho ta ôm ngươi trong chốc lát, nó sẽ lại im lặng xuống. Người bắt đầu là ngươi, lửa cũng là do ngươi đốt lên. Ngươi cần phải phụ trách chứ a.

Khâm Mặc vừa nói xong, liền hôn lên lỗ tai đỏ bừng của nam nhân một chút,

– Hay là, ngươi giúp ta trấn an nó một chút đi…

– Phương thức trấn an nótốt nhất, chính là vặn gãy nó. Thế là xong hết mọi chuyện, ta vừa không cần phải phụ trách. Cũng sẵn tiện, giải quyết luôn nỗi lo hậu hoạn vốn có của bọn nha hoàn.

Nhìn về nơi khác, nam nhân thanh thanh đạm đạm nói.

Khâm Mặc ngẩn ra, lập tức cất tiếng cười to. Trong lúc hắn cười, cơ thịt trên bụng bị tác động, vật vẫn đang phấn khích gì đó của cả hai liền ở giữa bụng mà ma sát lẫn nhau…

Khiến cho người có chút hoảng hốt.

Khâm Mặc cười đủ, mới lại lần nữa ôm trở về, chỉ là lúc đang lướt qua lỗ tai của y, dán vào nơi đó, mang theo tiếu ý hỏi,

– Ta còn muốn hầu hạ cái kia của ngươi. Nếu lỡ tay chặt đứt đi rồi, về sau, thì ngươi làm sao còn cso thể được thoải mái đây. Ngươi sẽ hối hận đó nha…

– Không liên quan, cái của ta cũng không bị chặt đứt.

Những lời này, khiến cho Khâm Mặc giật mình …

– Sao vậy, ngươi lại vẫn nhớ thương… mặt sau, của ta sao?

– …

– Nếu không,  thì cha, thừa dịp bây giờ ngươi vẫn đang còn có ‘tinh thần phấn chấn’, vì sao lại không đến thử một lần đi?

– …

– Xem như, là khai bao cho ta vậy.

– Câm miệng.

Nếu không ngăn lại, không biết Khâm Mặc lại muốn nói cái gì tiếp nữa đây, nam nhân vừa quát lớn xong, lại bổ sung thêm một câu,

– Ta không ngại, dùng ngọc thế lần trước của ngươi cho ta, giúp ngươi khai bao vậy.

– Cái vật này, không phải biến thành ngươi hòa thiết lặc đính ước vật sao?

Đối với vẻ mặt đỏ bừng cộng thêm lúng túng khốn đốn vạn phần của nam nhân, Khâm Mặc thoải mái cười ra tiếng, vang vọng ở trong phòng, quanh quẩn thật lâu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện