Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 269: Thật sự say



Lúc mới đầu, là Ly Hận Thiên chủ động mút lấy Ly Lạc. Nhưng mà dần dần, y liền không thể sử dụng lực nổi nữa. Trong khoang miệng đều là thoang thoảng mùi vị của hoa đào, còn có cả mùi của Ly Lạc. Đào hoa nhưỡng là rượu mạnh, nhưng lại kém xa so với hương vị của Ly Lạc, khiến y uống đến mê say…

Y biết, người đang hôn môi với y là Ly Lạc.

Tuy ý thức của y không rõ ràng, nhưng vẫn là có cảm giác, tựa như đang nằm mơ, hốt hoảng mông lung, lượn lờ mơ hồ….

Đúng vậy, thật sự là đang mơ rồi đi.

Bằng không, làm sao sẽ mơ thấy Ly Lạc…

Y đã thật lâu rồi, chưa từng mơ thấy qua hắn. Đến nằm mơ, y cũng không dám đi nằm mộng để thấy được kẻ này….

Được hắn hôn, thực ấm áp, cũng có cảm giác hạnh phúc…

– Ly Lạc…

Giữa khe hở giữa hai khoang miệng lưỡi, Ly Hận Thiên mơ hồ không rõ, thốt ra hai chữ này. Hai mắt mê ly, lại một lần nữa tìm về tiêu cự, chỉ là có chút dại ra, liền chỉ cứ giữ trạng thái ngây ngốc như vậy mà nhìn.

Mặc dù là say rượu, bộ dáng ngẩn người của Ly Hận Thiên, cũng không có quá nhiều sự thay đổi, vẫn như cũ, thật khiến người nhìn thấy liền thích, cũng lại liêu nhân…

Tầm mắt của y nhìn chăm chú vào Ly Lạc, bày ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, như là một con thú nhỏ bị vứt bỏ vậy…

Yêu thích, lịa còn mang theo nhút nhát.

– Ân.

Như là biết Ly Hận Thiên đang muốn nói gì vậy, đôi môi của Ly Lạc lại đè lên trên cánh môi của y ấn xuống một chút, một cái hôn rất nhẹ, tiếp theo hắn liếm cánh môi của y, thấp giọng nói nhỏ nhẹ,

– Là ta. Ta tại bên cạnh ngươi đây, sẽ không đi, về sau, đều luôn ở cùng ngươi…

Ly Lạc vừa nói xong, hai tay của nam nhân đột ngột choàng lên trên cổ của hắn, khí lực không lớn, lại ôm thực chắc chắn, sẽ không hời hợt buông ra.

Y ở trên cổ của Ly Lạc dụi dụi hai cái, giống như mèo con vậy…

Động tác này thực khiến cho người yêu thương, cũng thật quá khả ái. Nhưng đồng thời, cũng khiến cho tâm của bọn hắn, co rút đau đớn một chút…

Ly Lạc thuận thế nắm lấy bờ vai của y, để y tựa vào lồng ngực của hắn. Hắn bắt đầu nâng cằm của nam nhân lên, lại lần nữa hôn xuống, lúc này đây, vội vàng kích động, cũng thô lỗ hơn rất nhiều..

Hắn hận không thể, đem cảm xúc tràn ngập đang dâng trào trong chính bản bản mình, đều dồn vào hết trong nụ hôn này, để biểu đạt ra cho y biết hết tất cả…

– Ta sẽ không rời khỏi ngươi lần nào nữa cả. Ta thề.

Lời thề này, ở giữa nụ hôn môi này, chỉ là muốn nói cho nam nhân này biết rõ. Có lẽ, y cũng đã cảm nhận được tâm ý của Ly Lạc. Lúc này, nam nhân mới bất an run rẩy nhắm hai mắt lại. Y làm như vậy, giống như sợ Ly Lạc tùy thời đều sẽ biến mất …

Thực bất an.

Hai người đang hôn môi nhiệt tình lại nóng bỏng. Ly Hận Thiên đột ngột phát ra một tiếng “ngô”, liền đẩy ra Ly Lạc, giống như là bị sợ hãi vậy. Ban đầu, hai đầu lưỡi vẫn còn đang giao triền, còn chưa kịp thu hồi, ở trong nháy mắt, nhất thời kéo ra một đường chỉ bạc ái muội kéo ra rất dài…

Y giãy dụa định đứng lên. Nhưng thân thể của y lại mềm nhũn không có khí lực gì, đôi chân và bả vai đều bị người đè lại. Y chính là chỉ cựa quậy tượng trưng hai cái….

Nhưng khi y đang giãy dụa, là y muốn phản kháng lại…

Ý tứ của y vẫn thực là rõ ràng.

Ly Lạc cảm nhận ra được.

– Đừng sợ, là Mộc Nhai.

Hắn trấn an nói.

Nửa người dưới của Ly Hận Thiên đều bị Mộc Nhai tiếp tục nâng lên, bề mặt của nơi tư mật đó, lúc này đang được hướng lên trên. Mộc Nhai cẩn thận thoa trân châu cao lên trên nơi đó. Trong lúc y và Ly Lạc hôn môi, Mộc Nhai đã vươn ra một ngón tay đi vào. Ly Lạc vừa nhấc đầu, chính là nhìn thấy bộ dạng của Mộc Nhai đang dùng hai ngón cái đưa vào thân thể của y mà khuấy đảo…

Hai ngón tay đó, thỉnh thoảng lại mở ra rồi khép lại. Ly Lạc có thể nhìn thấy vách thịt hồng tươi mềm ướt ở bên trong, còn theo từng động tác của Mộc Nhai ảnh hưởng đến mà thay đổi hình dạng…

Hoặc là khi Mộc Nhai nâng lên tốc độ nhanh hơn, thì nơi đó liền thay vào dáng vẻ gắt gao hấp thu lại…

Trân châu cao đã được thoa lên, đã được hóa thành nước, nơi đó cùng với hai ngón tay của Mộc Nhai đều nhiễm lấy một tầng màu trắng nhũ lay động, theo động tác của Mộc Nhai, giống như là do ở trong thân thể của nam nhân tự tiết ra thứ gì đó vậy….

Rất nhiều cũng thực ướt át…

– Ngươi đang phun sữa… Khắp nơi đều dính phải màu trắng đục…

Ly Lạc miêu tả lại bằng lời cho Ly Hận Thiên nghe, hình ảnh mà hắn vẫn đang nhìn thấy. Y cũng đã thật lâu chưa từng thử qua cảm giác thân thể bị khuếch trương xâm phạm, vừa xa lạ lại quen thuộc. Điều này khiến cho y e ngại. Nay, Ly Lạc vừa nói, Ly Hận Thiên khiếp sợ lo ngại mà nhìn về phương hướng mà Ly Lạc đang chỉ đến. Đúng lúc này, Mộc Nhai vừa nhấc đầu lên. Tầm mắt của hai người, liền giao nhau…

Là Mộc Nhai…

Nhìn thấy Mộc Nhai, Ly Hận Thiên cũng không từ chối nữa. Trái lại là y ngây ngốc nhìn hắn…

– Nhìn cái gì? Tự ngươi nhìn dáng vẻ dâm đãng của ngươi sao? Ngươi xem ngươi thật gấp gáp mà, đã nuốt lấy hoàn toàn ngón tay của ta vào rồi, lại còn hút vào sâu đến như vậy…

Ly Hận Thiên nhìn, Mộc Nhai bắt đầu dùng ngón tay khuấy đảo ở bên trong mình, cổ tay của hắn thực linh hoạt, trực tiếp liền ở trong thân thể xoay trong vòng đi vòng lại luẩn quẩn. Hắn đâm vào rất sâu, nhưng hai thân ngón tay cũng không có hoàn toàn đi vào. Hắn xoay tròn hai cái, liền ở bên trong, mở ra hai ngón tay đang khép kia…

Mặt của Ly Hận Thiên vốn đang hồng, lại càng đậm lên thêm một tầng nữa. Y thật sự là xấu hổ đến muốn chết, níu chặt lấy quần áo của Ly Lạc, thân thể của y, lại không tự chủ được mà run rẩy…

Không phải là sợ hãi, mà là vui thích…

– Ngươi thực thích bị người sờ soạng vuốt ve nơi này đi, chỉ cần vừa chạm một cái vào nơi này của ngươi, thì ngươi đã liền chịu không nổi rồi… Ngươi dâm đãng đến vậy, lại đã lâu như vậy rồi, vẫn chưa có người nào chạm qua ngươi. Ngươi là làm sao mà có thể thoải mái giải tỏa được đây. Tự ngươi sờ sao? Hay là lấy vật này thứ nọ tự đâm vào chính thân thể của mình?

Ngày thường, Mộc Nhai đã ăn nói không kiêng dè, thì ở trên giường, lời lẽ nói ra càng thêm khó nghe. Nhưng hắn càng nói ra loại lời lẽ thô tục này, Ly Hận Thiên lại càng bị hắn khiêu khích đến hưng phấn…

Hắn đã có cửa, sớm đã biết, nam nhân này vốn thích phải bị đối xử thô bạo một chút, lại thêm thô lỗ một chút mà…

Y như vậy, lại càng đúng với tâm ý của bọn hắn. Mọi đều hoàn toàn phóng túng.

Không cần gò bó tay chân, phải săn sóc cẩn thận, giống như phải hầu hạ nữ nhân như vậy…

Lời lẽ của Mộc Nhai khó nghe nói ra, Ly Hận Thiên đều nghe thấy được. Nhưng phản ứng lại không phải quá kịch liệt, y cư nhiên theo cánh tay của Mộc Nhai, hiện lên vẻ trì độn nhìn về phía nơi đó đang bị Mộc Nhai chà đạp…

Mộc Nhai thấy y đang nhìn, bày ra vẻ hiếu kì tò mò với thứ mới lạ. Lúc trước muốn cho y xem, y luôn nhăn nhăn nhó nhó không dám mở mắt nhìn. Trái lại, lúc bị say thành như vậy, lại rất tốt đi, người cũng thành thực, lá gan cũng lớn hơn nhiều…

Y muốn nhìn. Mộc Nhai liền để cho y xem đến rõ ràng hơn một chút vậy.

Hắn lại đẩy cả nửa thân dưới tiến lên tới trước. Dù sao, bây giờ, thân thể của Ly Hận Thiên thực mềm dẻo. Hắn trực tiếp để cho cả người y cong lên gần như thành một vòng cung đều đặn, để cho y biết, hắn là làm sao để tiến vào bên trong y đây…

Mặc dù, chỉ là ngón tay.

– Ngươi nói xem, càng phóng túng như vậy, lại càng có thể mang đến cho ngươi nhiều sự khoái hoạt đến vậy, càng sẽ làm ngươi sung sướng đến dục tiên dục tử. Ngươi lại không cần. Ngược lại, còn tự làm ra mấy chuyện muốn lãng phí bản thân mình. Ngươi nói xem, là ngươi tiện hay không tiện đây? Xem ta, hôm nay sẽ phải làm ngươi ra sao. Ta sẽ phải làm ngươi cho đến khi ngươi càng phải trở nên dễ bảo hơn trước. Đến mức, từ đây về sau, ngươi vừa rời khỏi nam căn của nam nhân thì liền sống không được. Nếu làm trái lời này, thì nam căn của ta, liền sẽ mềm oặt không thể cứng rắn lên nữa đi.

Mộc Nhai vừa nói xong, hung hăng đâm sâu thẳng tắp vào tận cùng, lần này liền đâm đến chính giữa điểm mẫn cảm ở trong thân thể của nam nhân. Lúc này các đầu ngón chân của nam nhân đều đã cuộn tròn lên, cả người hoàn toàn run rẩy một chút, nhưng ở trong xoang mũi, lại phát ra một âm thanh ngân dài…

Thực thoải mái.

Tuy rằng đang say rượu, Ly Hận Thiên cũng biết ngượng ngùng. Y xoay đầu chuyển sang một bên, hàng lông mi run rẩy, nhắm chặt lại hai mắt. Lúc này, Mộc Nhai nở cười phát ra hai tiếng ‘hắc hắc’, động tác ở dưới tay, lại càng đưa đẩy càng nhanh …

Chuyên chọn ngay chỗ mẫm cảm nhất ở trong thân thể vừa chạm vào liền khiến nam nhân không thể chịu mà ấn xuống.

Hắn làm cho nam nhân không ngừng cựa quậy, hai chân mềm mại vô lực liều mạng muốn tiếp tục khép lại. Mộc Nhai thấy thế, liếc đến Khâm Mặc cho một ánh mắt ám chỉ, người sau lập tức hiểu ý, liền vươn tay, nhanh chóng bắt lấy một chân đang được tự do còn lại của nam nhân….

Mộc Nhai cầm lấy một bên chân khác, bọn hắn đều ngăn y lại.

Nơi ở chính giữa, càng lúc càng rộng mở ra.

Nửa thân dưới được nâng lên cao hơn đầu, chỗ đó đã hoàn toàn lộ ra. Mặc dù vẫn là đang ở trong trạng thái mơ mơ màng màng, nhưng Ly Hận Thiên cũng linh cảm được sắp có chuyện không ổn. Y kiên trì muốn rút chân rút về. Lúc này lại bị Ly Lạc bắt lấy cằm, lại tiếp tục hôn lên…

Quả nhiên là đang nằm mơ.

Qua một lúc lâu như vậy, Ly Hận Thiên mới hậu tri hậu giác nhớ tới…

Trong mộng, đến Mộc Nhai cũng có xuất hiện.

Tuy rằng bị đang Khâm Mặc kéo chân lại, nhưng tạm thời, chung quy là y vẫn còn chưa phát hiện sự tồn tại của Khâm Mặc. Trong đầu óc trì độn của y, chỉ vừa nhận thức, dừng lại ở lời của Ly Lạc nói cho hắn biết, người đang đụng chạm vào nơi đó của y là Mộc Nhai…

Tiếp theo, y thả lỏng, cũng không giãy dụa nữa.

Mặc dù là đang ở trong mộng, y cũng không hy vọng bị kẻ nào ngoài bọn hắn đụng chạm tới…

Cho nên vừa rồi, y mới phản ứng kịch liệt như vậy.

– Uy, ta nói, ngươi có phải là, không nhìn thấy ta đây, đi a?

Thấy lực chú ý của Ly Hận Thiên đều hoàn toàn ở trên thân hai người, Khâm Mặc vừa bất mãn lại cũng bất đắc dĩ. Với một người đang say khướt, hắn có thể so đo cái gì a? Nhưng tâm lí ghen tị, là vẫn phải có.

Dù sao, khi y đang say, là khoảnh khắc tự bộc lộ chính bản thân mình vô cùng chân thật. Khâm Mặc thật không muốn nhìn thấy một màn hình ảnh mà khi ở trong mắt của y lại không có nhìn thấy hắn.

Từ trong bình sứ kia đào ra chút trân châu cao, rơi xuống ở trong lòng bàn tay, Khâm Mặc cầm lấy phân thân của nam nhân đều đã hoàn toàn đứng thẳng ở giữa không trung. Bây giờ, phân thân của y đã thật cứng rắn rồi, thập phần nóng bỏng đến phỏng tay, có thể thấy được Ly Hận Thiên đối với sự đụng chạm của Mộc Nhai, là rất có cảm giác …

Khâm Mặc nắm lấy thân nam căn kia, vuốt từ trên xuống dưới bắt đầu động lên. Có trân châu cao làm trơn, động tác tay của hắn càng ngày càng thông thuận. Tầm mắt nằm ở góc độ này, Ly Hận Thiên xem rất rõ ràng một màn diễn ra ở nơi đó, có thể trực tiếp lại rất rõ ràng mà nhìn thấy hình dạng của vật cứng kia, từ một thân cứng rắn nóng hổi chỉa thẳng giương cao về trước, liền kéo dài một đường gân thẳng tắp đến túi tròn ở phía dưới…

Ngay nơi đó, bị đường gân này chia túi kia, thành hai túi hòn tròn căng đầy.

Hiện tại hai chiếc túi tròn đang co rút thực nhanh, viên tròn ở bên trong đang lưu chuyển phập phồng thập phần rõ ràng. Khâm Mặc vừa động, có thể nhìn thấy chúng nó cũng theo động tác, của hắn, mà không thể an phận tiếp tục động lên….

Ly Hận Thiên thực hưng phấn.

Mặt sau đã biến trân châu cao biến thành chất lỏng màu trắng nhũ, chảy tới phía trước, hòa vào chất lỏng ở trong tay của Khâm Mặc trộn lẫn thành một, không cầm giữ nổi, liền tí tách nhiễu xuống, chạm xuống ngay phía trước, tích lại ở dưới ngực của nam nhân…

Ly Lạc nhu niết đầu nhũ trên lồng ngực, đang lộ ra ở trong không khí của nam nhân. Khâm Mặc cũng véo lấy ở một bên đầu nhũ khác. Thủ pháp của hai người bọn hắn không quá giống nhau. Ly Lạc ra tay, có chút thô bạo, đau lại mang theo khoái cảm bị lăng ngược. Khâm Mặc lại rất có kỹ xảo, từ tốn giống như là đang khuấy đều nước đường vậy, từng chút một khiến cho y nếm được mùi vị ngon ngọt, để lại hậu vị vô cùng ngon…

Hai loại tư vị này, là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, cũng lại mang đến sự kích thích cùng thoải mái đồng dạng…

Các chỗ mẫn cảm trên toàn thân, đều bị bọn hắn nắm giữ, muốn động lại không động đậy nổi. Bọn hắn chỉ là ngăn chặn hời hợt lại rất chặt chẽ. Ly Lạc đã sớm buông miệng của y ra. Đôi môi vừa bị hôn đến rối tinh rối mù vẫn chưa khép lại, chất lỏng trong suốt từ khóe miệng để lại một mạt nước mỏng lấp lánh…

Ly Lạc ngậm lấy lỗ tai của y, dùng đầu lưỡi trêu đùa, đồng thời, thỉnh thoảng còn có thể lặng lẽ nói ra một ít lời lẽ chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy được. Hắn biết Ly Hận Thiên là đang say, nhưng mà y vẫn sẽ đối với mấy lời lẽ do hắn nói ra mà cho ra phản ứng đáp lại…

Ly Lạc thích như vậy. Hắn thích ngắm nam nhân này đem hắn trở thành một sự tồn tại khác biệt.

Ở trong mắt của Ly Hận Thiên, hắn là người đặc biệt.

Vì mỗi một tiếng nói hay cử động của hắn, mà y sẽ cho ra sự đáp lại khác nhau.

– Có thể sao?

Ly Lạc ở bên tai của nam nhân lưu lại một tiếng hôn vang lên thanh thúy, ngược lại bàn tay đã sờ lên trên nơi đang ướt át trơn tru của y, đến một chút chần chờ cũng đều hoàn toàn không có. Ở ngày khi, dưới tình trạng Mộc Nhai đã vói vào thêm một căn ngón tay, hắn cũng đã đưa đi vào một căn ngón tay của mình…

Hắn thử độ khuếch trương của Mộc Nhai, thực nhuyễn, từ trong ra ngoài đều đã hoàn toàn mềm mại, hẳn là, không sai biệt lắm …

– Ân? Ngươi làm cẩn thận một chút. Trong chốc lát nữa, đừng làm y bị thương.

Đây là lần thứ hai trong hôm nay, Khâm Mặc đã nhắc nhở Mộc Nhai. Đêm nay, thân thể của Ly Hận Thiên là cần phải ứng phó với ba tên bọn hắn. Lúc trước trong khi Khâm Mặc cùng làm với y, tiền diễn này hắn đều làm rất là tỉ mỉ. Nam nhân này giống như xử nữ vậy, nếu không hầu hạ rất tốt, thì trước đó cả hai đều sẽ thể không thoải mái được.

Hắn cũng sợ y bị thụ thương.

Khi đó, Ly Hận Thiên chỉ cần phối hợp với một người là đã đủ rồi. Dù chỉ có một tên, mà hắn vẫn là phải có chút cố hết sức chống đỡ rồi. Hiện tại, y lập tức cần phải đối mặt với ba tên thanh niên như lang như hổ, lại nghẹn quá lâu nữa. Khâm Mặc vẫn là có chút lo lắng cho thân thể của y.

Nhưng, quan tâm thì quan tâm.

Ngay trong hoàn cảnh sắc dục mê mẩn tâm can như thế này, thì Khâm Mặc vẫn sẽ không rời khỏi a.

Hắn không yên lòng về Mộc Nhai, liền cũng tiến vào sờ sờ thử. Đã đạt tới mức độ này đã rất tốt rồi. Ba người, sáu ngón tay, ở các phương hướng khác nhau, khuấy đảo bên trong nơi đó của nam nhân khiến cho nó thực mở rộng….

Cùng nhau sờ, cùng nhau động.

Ly Hận Thiên chưa từng chịu qua loại kích thích này. Y vốn chính là đang bị say, thân thể đang cong lại cuộn thành cả một vòng tròn. Nay, lại bị bọn hắn hết gập lại kéo cao lên. Y chỉ cảm thấy hô hấp không quá thoải mái, đến thở không nổi nữa…

– Đừng…

Nhịn không được, y lên tiếng ngăn lại, lại nói ra một câu lắp bắp mềm nhũn,

– Đừng cùng nhau đến, sẽ chịu không nổi được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện