Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 304: Phiên ngoại 3: Nhìn toàn gia nhà này. [ toàn văn hoàn ]- Khách không mời mà đến



Thiết Lặc tới.

Điều này khiến cho Ly Hận Thiên vô cùng ngoài ý muốn.

Y cũng không có đi gặp gã. Lúc này, Thiết Lặc cùng với Ly Lạc đang ngồi uống trà ở chính sảnh.

Gã là cùng với Ly Lạc hồi phủ.

Đầu óc Ly Hận Thiên có chút nghĩ không ra được cái gì cả.

Thiết Lặc, vì sao lại trở về, gã tới đây, để làm cái gì…

Y rất muốn biết vì sao lại như vậy. Nhưng, Ly Lạc lại chậm chạp vẫn chưa có trở về. Những tên còn lại, cũng giống như y, đều không quá rõ ràng.

Tóc của y, cũng đã đủ dài quá, có thể bắt đầu mà buộc lên đơn giản rồi. Nếu y thích, còn có thể buộc ra một cái đuôi ngựa nghịch ngợm. Bất quá, y vốn không phải là biến thái. Y không muốn dọa sợ những người khác a…

Cho nên, mái tóc này của y

, chỉ buộc lên thành một kiểu đơn giản là, gom hết tóc lại ở ngay phần sau ót, buộc thấp xuống, làm gọn lại đám tóc này, tạo thành cái đuôi lớn bàn bàn tay, rũ xuống, xuôi theo tấm lưng.

Y muốn đi ra gặp mặt gã. Nhưng,  vừa nhớ tới hiện tại, đầu của y đã không phải là đang để đầu trọc nữa rồi a. Cho nên, Ly Hận Thiên chỉ có thể từ bỏ, y cũng chỉ có thể chắp tay để sau lưng,nhấc chân, đi qua đi lại vòng quanh ở trong phòng…

Mãi cho đến khi, Ly Lạc tới.

– Gã tới, là muốn ở lại trong phủ  mấy ngày.

Ly Lạc vừa vào cửa, liền nhìn Ly Hận Thiên mà nói. Cái tin tức này vừa mới nói ra, liền oanh tạc mạnh mẽ, cộng thêm sự hủy diệt  nghiêm trọng ở trong đầu óc của y. Phải qua một lúc lâu sau, y cũng vẫn chưa thể hồi phục lại tinh thần…

– Đừng lo lắng, không có việc gì đâu.

Kéo nam nhân tới trước bàn, Ly Lạc liếc mắt một cái nhìn bữa cơm trưa vẫn còn ở trên bàn, chưa có động qua, liền dìu y, để y ngồi xuống.

– Không phải là, gã vốn có một phủ đệ sao? Vì sao còn muốn đến ở nơi này?

Mông vừa dính ghế dựa, nếu không phải đã được Ly Lạc đỡ lấy bờ vai của y, chỉ sợ là y đã bật người nhảy nhổm lên rồi đi. Y bất an ngửa đầu nhìn Ly Lạc. Y lo lắng, không phải bởi vì gặp mặt gã, mà là mỗi quan hệ giữa bọn họ…

Lúc trước y đi xuất gia, mối quan hệ phu thê của y cùng với Thiết Lặc, cũng liền tự động giải trừ. Chỉ có vấn đề là, hiện tại y đã hoàn tục. Lúc này, Thiết Lặc tới tìm y, kêu y không lo lắng, thì y hoàn toàn đều không thể bình tĩnh nổi a…

Nếu Thiết Lặc muốn dẫn y trở về,  thì y có thể cự tuyệt được sao…

– Nhưng, là do Hoàng Thượng ra lệnh.

Thiết Lặc đến Đế Đô vào lúc nào, đến Mộc Nhai cũng hoàn toàn không biết quá rõ ràng. Vào hôm nay, khi lâm triều, Hoàng Thượng đột ngột hạ chỉ, mệnh Ly Lạc chiêu đãi tốt Thiết Lặc…

Gã là muốn ở lại trong văn thừa phủ.

Lúc này đây, bọn hắn mới biết là, Thiết Lặc đã tới Đế Đô, khiến cho bọn hắn vốn trở tay không kịp, đến một chút phòng bị cũng đều hoàn toàn không có.

Vừa mới hạ triều, đám người của Ly Lạc đã bị an bài mà đi chiêu đãi Thiết Lặc. Bởi, lúc trước, khi Nam Triều gặp nạn lớn, vốn là do Thiết Lặc đưa tay ra giúp đỡ rất lớn. Trong tứ quốc, đừng nhìn Đông Vạn đã liên hôn cùng Hoàng Thượng là hảo hữu tốt nhất, nhưng kì thật, quốc gia láng giềng vốn có mối quan hệ tốt nhất cùng với Nam Triều, vẫn là Bắc Chiêu của Thiết Lặc.

Cho nên lần này, Thiết Lặc tất nhiên đã được khoản đãi tràn đầy thịnh tình.

Sau đó, Ly Lạc liền phải phụng chỉ mà dẫn gã trở về phủ của mình.

Lúc nãy, bởi vì sợ nam nhân lo lắng, cho nên hắn không nói cho Ly Hận Thiên biết, chuyện Thiết Lặc muốn ở lại nơi này. Hiện giờ, muốn giấu kín cũng đã không thể giấu nổi nữa rồi. Hắn cũng chỉ có thể đúng sự thật mà khai báo mà thôi. Phản ứng này của nam nhân đã nói cho hắn biết, ý định muốn giấu diếm y, quả nhiên là chính xác rồi đi.

Y quá căng thẳng, đến đôi bàn, đều đã hoàn toàn bị lạnh lẽo a.

– Gã sẽ không ở lại quá lâu đâu. Nếu ngươi không muốn nhìn thấy gã, thì mấy ngày nay liền không cần ra khỏi cửa phòng ngủ là được rồi. Còn cả cái thân phận phi tử của ngươi, ở ngay lúc ngươi xuất gia, bọn ta cũng đã báo cho thánh thượng biết rồi, cả gia gia cũng đã biết được. Từ Ninh phương trượng của Phục Long tự lại còn tự mình chứng thực điều này. Những tên còn lại, ngươi cũng không cần phải lo lắng. Mấy tên đó, có dư bản lĩnh để đối phó, Thiết Lặc vốn không có thể nào làm khó dễ ngươi được cả.

Điểm này, từ sớm thì bọn hắn đều đã nghĩ tới rồi, bởi vì đề phòng tai họa trước khi nó chưa xảy ra. Sau khi Ly Hận Thiên xuất gia, bọn hắn lập tức liền đi tìm Hoàng Thượng.

Thiết Lặc vốn không có ở Nam Triều, nhưng gã lại là một mối tai hoạ ngầm. Nếu không càng sớm giải quyết, thì bọn hắn không có cách nào an tâm nổi cả. Sự thật chứng minh là, bọn hắn đã làm đúng rồi đi.

Mấy vị quan trọng kia, đều đã biết Ly Hận Thiên đã xuất gia, nhưng việc y hoàn tục, thì quả thật, bọn hắn im ắng vẫn chưa từng nhắc tới.

Chùa Phục Long vốn là quốc tự của Nam Triều. Cho nên, tăng chúng đi giảng kinh ở khắp nơi, truyền bá phước lành. Loại chuyện này vốn hết sức bình thường, không ai đi tính toán truy lùng một kẻ nhỏ bé như Ly Hận Thiên sẽ ở nơi nào. Có lẽ, y đã đi ra ngoài hoá duyên. Cũng có lẽ, y đã được phái đi phát đàn lệnh bài hương, hoặc đã có tế là đến một ngôi chùa nào khác để giao lưu cùng chúng tăng lữ.

Tóm lại, ngoại trừ, Từ ninh phương trượng và bọn hắn, vốn không có ai biết được Ly Hận Thiên đã không còn ở Phục Long tự.

Liền tính, nếu Thiết Lặc muốn truy cứu, thì gã cũng không có cách nào, làm khó xử tăng nhân được.

Ly Lạc bọn hắn, đã sớm đã bố trí mọi chuyện đến thiên y vô phùng. Ly Hận Thiên hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Ly Hận Thiên tin tưởng bọn hắn. Nhưng mà, ở trong lòng vẫn không thể an tâm nổi. Đêm nay, y đều ở trong trạng thái lo sợ bất an mà vượt qua. Bất quá, sau đó, tâm trí của y đột nhiên phát hiện ra, nỗi lo lắng của y, thật là dư thừa.

Thiết Lặc vốn phải đi xã giao rất nhiều. Có đôi khi, qua mấy ngày rồi, mà vẫn hoàn toàn không ở trong phủ. Nhưng, vì muốn để bảo đảm cho việc y không muốn gặp phải gã ở trong phủ, Ly Hận Thiên cũng vẫn luôn chưa từng tự rời khỏi phòng ngủ của mình. Cứ như thế, đã trải qua mấy ngày, sự cảnh giác của Ly Hận Thiên, cũng dần dần, được giải trừ từng chút một chút.

Cho nên, tâm của y cũng đã mặc kệ lí do mà lần này Thiết Lặc muốn tới đây là định làm cái gì. Tóm lại, gã vẫn sẽ phải lập tức rời đi.

Điều này đối với y mà nói, là một cái tin tức tốt.

Chỉ là, hiện thực, thường thường luôn đi ngược lại với lý tưởng.

Y vốn đã tránh mặt để không gặp. Nhưng, không nói lên là, Thiết Lặc sẽ không tới tìm y.

Mặc dù, lần này, bên ngoài cửa phòng của Ly Hận Thiên đã được canh phòng nghiêm ngặt. Thì, Thiết Lặc vẫn có cách, đi vòng qua mấy tầng canh phòng dày đặc này, mà lặng yên không một tiếng động, đi vào trong phòng của y…

Khi gã vừa vào cửa, Ly Hận Thiên là đang rửa mặt.

Đêm nay, Ly Lạc bọn hắn đều đã đi dự tiệc, chỉ có Vô Huyên một mình ở lại trong phủ. Bất quá, Vô Huyên lại bị Ly Nhất Mộc quấn lấy. Biết có người tới, Ly Hận Thiên dừng một chút. Bất quá, ngay sau đó, trước tiên vừa nghĩ đến có thể là Ly Lạc bọn hắn đã trở lại, cũng liền không nghĩ nhiều, vẫn tiếp tục động tác, rửa mặt của y, thừa dịp khựng lại một chút, y còn hỏi ra một câu, “làm sao lại trở về sớm vậy…”

Thiết Lặc không nói gì, lập tức đi đến bên cạnh nam nhân, ngay khi y duỗi tay ra, tìm khăn lau mặt, gã liền bắt lấy khăn, đưa qua.

– Đa tạ.

Duỗi tay đi nhận lấy chiếc khăn, giữa hai hàng lông mi ướt sũng nước, lại thấy được khuôn mặt của Thiết Lặc. Ly Hận Thiên lập tức ngốc lăng, tiếp theo, vội vàng lau sạch đám nước đang vương lại ở trên đôi mắt. Lần này, y thấy được rất rõ ràng đúng là khuôn mặt của Thiết Lặc. Gương mặt vẫn còn dính dấp đầy nước của y, lập tức trắng bệch…

– Làm sao vậy, nhìn thấy quỷ sao?

Thiết Lặc vẫn không thay đổi. Ngay cả giọng điệu có chút cổ quái, cũng vẫn như vậy. Nhìn thấy Ly Hận Thiên mang theo khuôn mặt đầy nước, lui ra phía sau thêm vài bước. Gã cũng không vội, nhấc chân lên, ưu nhã nện bước tới, đi đến bên cạnh nam nhân, lúc này, vươn tay ra tay thay y, lau đi từng chút vệt nước ở trên mặt.

– Ngươi…

Ly Hận Thiên có chút sợ ngây người, ngay khi cả khuôn mặt vừa một lần nữa khôi phục lại thoải mái mát mẻ. Y mới phản ứng lại đây, vừa nhấc mí mắt lên, liền nhìn thấy bản thân mình đang bị Thiết Lặc dựa gần đến vậy. Không nói hai lời, y lại lui hai bước về phía sau, bất quá phía sau, lại chính là ngã ngồi xuống giường,

– Ngươi tới nơi này, là có việc gì sao?

Y muốn cười, lại là cười không nổi.

– Câu này, ngươi hỏi ta, là hỏi nguyên nhân tới Đế Đô này, hay là chuyện ta tới phòng của ngươi?

Thiết Lặc đem khăn vải đặt lại chỗ cũ, hai tay khoanh ở trước ngực, nhìn kĩ càng từ đầu đến chân của nam nhân, đánh giá một phen. Đã qua một đoạn thời gian không thấy, khí sắc của nam nhân vốn không tồi. Tia u buồn ở giữa ánh mắt, cũng đã không còn sót lại một chút nào cả, nhìn dáng vẻ này, cuộc sống của y vô cùng tốt đi.

Hẳn là,

– Thể xác và tinh thần đều được thỏa mãn.

Ly Hận Thiên không sợ gã. Chỉ là chột dạ, cho nên y không có cách nào, đúng lý hợp tình mà đứng ở trước mặt Thiết Lặc mà thôi, càng không thể giống như trước, mà theo lý, y phải cố gắng ở cùng gã…

Y vẫn là hổ thẹn.

– Nếu ta nói, sự xuất hiện này của ta là định tới đón ngươi hồi Bắc Chiêu, thì, ngươi có tin hay không?

Thấy Ly Hận Thiên chậm chạp vẫn không có trả lời, Thiết Lặc cười, ẩn chứa thâm ý khác, khiến cho người không nắm bắt được.

Cái đáp án này, khiến cho Ly Hận Thiên kinh hãi không thôi, nhớ tới lí do thoái thác của Ly Lạc, y lại ôn định là tâm tư bất ổn, mở miệng nói,

– Ta đã xuất gia.

– Ta biết. Việc này, Hoàng Thượng cũng đã sớm nói với ta đã nói rồi.

Thiết Lặc thống khoái gật đầu. Ở bên này, Ly Hận Thiên âm thầm hồi phục lại tinh thần, nhưng khẩu khí  vẫn còn chưa kịp nói gì tiếp. Thiết Lặc lại bổ sung thêm câu,

– Bất quá, nhìn dáng vẻ bây giờ của ngươi, hẳn là đã hoàn tục rồi đi.

Ly Hận Thiên theo bản năng sờ sờ mái tóc của mình, sắc mặt rất khó khăn mới có chút ổn định, tức khắc, lại trở nên thập phần khó coi…

– Ngươi xuất gia, ta vốn không quản được. Nhưng, nay, ngươi đã rời khỏi chùa. Cho nên, chỉ cần ngươi vẫn còn sống, chính là, người của Thiết Lặc ta đây mãi mãi.

Thiết Lặc nói, bắt đầu thu lại tươi cười, như một con sư tử to lớn sắp công kích, lan tỏa ra áp to lớn, đi đến gần Ly Hận Thiên. Nam nhân theo bản năng lui về phía sau. Nhưng thực mau, cẳng chân liền đụng phải thành giường, thiếu chút nữa y đã té ngã. Nhưng, y đang loạn choạng vẫn còn chưa kịp đợi thân thể y tìm về cân bằng, Thiết Lặc đã giơ tay, trực tiếp liền đẩy y ngã xuống…

Sau đó, gã cũng liền đi lên, quỳ gối ở trên giường, đè lên trên người của nam nhân…

– Phi tử của ta, ngày lành của, đã hết rồi a.

Thiết Lặc cười lạnh. Ngay sau đó, lại là cúi xuống tiến sát lại, dán đến lỗ tai của nam nhân lỗ tai, thấp giọng nói,

– Có phải ngươi làm cùng nhi tử, đặc biệt kích thích hơn hay không đây?

Ly Hận Thiên cứng đờ, nhưng, lại nổi lên sát ý.

Nếu gã Thiết Lặc này chết đi, thì cái nhược điểm duy nhất này, cũng liền sẽ không còn tồn tại để uy hiếp y cùng bọn hắn được nữa…

– Cùng ta hồi Bắc Chiêu đi. Bằng không, ngươi có tin là ta sẽ cho mối quan hệ này của các ngươi, được vạch trần khắp thiên hạ này, hay không đây.

Thiết Lặc chậm rãi đứng dậy, tinh mắt liền thấy được, khuôn mặt căng chặt của nam nhân này. Thiết Lặc vẫn đang cười, gã vuốt ve vành tai đang đỏ ửng lên của nam nhân. Đây là điểm mẫn cảm của nam nhân này đi, chẳng qua, chỉ là ở bên tai nói mấy câu, lại có thể biến thành hồng đến vậy, nhìn dáng vẻ này, thân thể y đã được dạy dỗ rất khá rồi đi,

– Ngươi cũng rất lợi hại. Mấy tên nhi tử này của ngươi vốn giống như mấy con ngựa hoang vậy, khó mà có thể thuần phục nổi. Vậy mà, cư nhiên đều bị ngươi thu được vào trong phòng. Thật đúng là, khiến cho người khác phải bội phục. Bất quá, ta rất kỳ quái. Một mình ngươi, có thể thỏa mãn hết được bọn hắn sao? Hay nên nói, kỳ thật là ngươi vốn ở mặt trên? Còn bọn hắn là bên bị làm.

Ly Hận Thiên nghe hắn nói, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, không phải là do ngượng ngùng, mà là giận dữ

Thiết Lặc cư nhiên ở trước mặt y, dám tự tiện chửi mắng con của y như vậy.

Không nói hai lời, nam nhân đang nghẹn đến đỏ mặt, lập tức giơ tay liền muốn giáng xuống cho gã một cái tát. Bất quác tốc độ của Thiết Lặc thực nhanh nhẹn, ngay khi y vừa tay giơ tay lên, liền bắt lấy cổ tay của y, hóa giải lần công kích này…

– Thật là, ngươi đã bị bọn hắn chiều hư rồi a, càng ngày càng thiếu sự dạy dỗ.

Lạnh lùng cười nhạo, Thiết Lặc lại bắt lấy cổ tay của Ly Hận Thiên quăng đến lần thứ hai, tiếp theo, nắm chặt hai cổ tay của y, phân chia ra, đè chặt đến hai bên  giường,

– Đừng quên. Ta mới chính là nam nhân của ngươi, chỉ có ta có quyền giáo huấn ngươi a, chứ không thể nào có đạo lí để ngươi đánh ta được cả. Ngươi là người của ta. Nhưng từ đó đến tận bây giờ, ta còn chưa làm với ngươi. Thật đúng lúc là, ta đang ở trên giường mà ngươi cùng với mấy đứa con trai của ngươi vẫn còn vương lại mùi vị ôn nhu, mà hảo hảo để ta làm ngươi một lần vậy, để ta nếm thử xem ngươi có tư vị gì, mà lại khiến cho bọn hắn thần hồn điên đảo đến vậy a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện