Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 5: Một hồi diễm ngộ



Ly Hận Thiên mông lung cảm giác được có cái gì đó mềm mềm đặt trên người y còn có thể ngửi thấy một mùi hương thơm. Y cảm thấy vị hương lẫn cảm xúc trên lại có chút quen thuộc giống như đã từng quen biết.

Ly Hận Thiên mệt chết đi được. Mí mắt y giống như dính cùng một chỗ vậy. Y tùy tay đẩy người phía trên một chút, ý muốn để người đó dừng động tác. Nhưng, y lại đụng đến một vật gì đó dị thường mềm mại a…

Cử động của Ly Hận Thiên dừng lại. Y không mở nổi mắt, y liền nhéo nhéo xác thực xem lại vật gì nha. Y sờ đông sờ tây xem gì đó xác định là cái gì a. Ừm… Sau khi sờ soạng kĩ lưỡng, y định dạng vật này tròn vo nha. Nhưng y  vừa cử động tiếp, trên đỉnh đầu liền truyền đến một tiếng thở dốc tầng tầng…

Lúc này, Ly Hận Thiên do cảm giác được khác thường. Y liền mạnh mẽ mở to mắt.  Sau khi mở mắt, y liền cảm thấy choáng váng bởi tình cảnh trước mắt. Y cứ nghĩ là sẽ đập vào mắt là khuôn lạnh lùng như núi băng kia của Ly Lạc chứ. Sao lại là nữ nhân, chủ nhà này vậy a…

Một bên vai áo của nữ nhân bị tuột xuống liền mở rộng ra để lộ nụ hoa ở một bên gò bồng đào, nàng lại đang cưỡi ở trên người y. Tóc của nàng  được búi gọn trên đỉnh đầu, chỉ vì hỗn loạn mà rơi xuống vài sợi tóc. Mắt hạnh của nàng mờ sương nửa mở nửa khép. Môi nàng đỏ mọng như thoa son. Mắt vừa thấy Ly Hận Thiên tỉnh, nàng liền cắn nhẹ môi mình liền trườn thân đi lên. Động tác này cũng quá lớn mật đi. Nhưng, trong đó còn kèm theo một chút e thẹn…

Quyến rũ, câu nhân, phong tình vạn chủng.

Ly Hận Thiên mạnh mẽ nuốt nước miếng một cái. Y là nam nhân bình thường. Thử hỏi một nam nhân bình thường như y gặp được loại tình huống này, thật là còn có thể làm quân tử như Liễu Hạ Huệ không a…

Hai mắt Ly Hận Thiên nhìn đăm đăm đôi bồng đào đẫy đà của nữ nhân. Tuy là người đã có chồng cũng đã mang hài tử, nhưng nữ nhân này vẫn còn xinh đẹp mơn mởn tỏa ra sức hấp dẫn mãnh liệt với người khác giới như vậy, cái này gọi là phong tình vẫn còn nha. Dáng người kia của nàng, đôi bồng đào thịt vun đầy tròn trịa, còn có khuôn mặt xinh đẹp này nữa. Mỗi một nơi của nàng đều là nguyên nhân làm Ly Hận Thiên càng muốn xúc động làm a. Động tác nuốt khan của y càng lúc càng nhanh. Y cố gắng hết sức khống chế bản thân mình để không đưa tay đến mà chạm đến rồi xoa a, xoa a ngực của nàng nha…..

– Ngươi, ngươi làm cái gì vậy…

Âm thanh của Ly Hận Thiên có chút run rẩy khó nhịn. Nữ nhân kia đang ngồi ở  trên người hắn lại loay hoay này nọ cái kia, cứ không ngừng ấn chặt cái eo nhỏ của nàng xuống không ngừng xoay tới xoay lui. Cứ xoay như vậy làm cả người Ly Hận Thiên khô nóng. Này, nam căn phía dưới liền chậm rãi nổi lên phản ứng…

– Ta thực tịch mịch, hảo ca ca, ngươi đến giúp ta đi…

Nữ nhân nói xong liền ở trên người Ly Hận Thiên  cọ tới cọ lui. Nàng còn lôi kéo tay y đặt trên  đôi bồng đào muốn y xoa xoa cho mình. Ly Hận Thiên nhìn ra y chỉ cần vừa chạm tới nàng. Trên mặt nữ nhân liền mang theo  biểu tình thỏa mãn lại  vừa mang theo biểu tình khát cầu…

– Hảo ca ca, cho ta đi, ta rất muốn…

Nữ nhân vừa nói liền ôm cổ Ly Hận Thiên. Thân thể của nàng mềm mềm,  lại thoang thoảng hương thơm làm Ly Hận Thiên lòng như hươu nhảy loạn cào cào, lý trí trong đầu thì lại nháo như bầy ngựa chạy loạn a…

Y suy nghĩ cẩn thận: có lẽ nữ nhân này do thường xuyên không có nam nhân ở nhà. Trong thôn đại đa số nữ nhân, nàng muốn được an ủi nỗi  bất hạnh tịch mịch  do ko có nam nhân mang đến. Đúng lúc vừa vặn bọn họ vào tá túc cho nên nữ nhân này thừa dịp đêm khuya mọi người đều ngủ say đến câu dẫn y. Ly Hận Thiên có thể cảm nhận được nàng thật tâm khát cầu a…

Nhưng, y vẫn cảm thấy không ổn.

Ly Lạc ở ngay phòng phía trước phòng ngủ này.

Thoạt nhìn, nữ nhân này lại cơ khát như vậy, nếu làm thật. Lỡ như, Ly Lạc nghe được thanh âm vào đây xem xét, đụng mặt sẽ không dễ xem a…

Hơn nữa bọn họ là tá túc, nếu làm gì đó để xảy ra việc không tốt còn có thể dẫn đến phiền phức tìm tới quấy nhiễu. Ly Hận Thiên vẫn còn giữ được tia lý trí. Y tự nói với chính mình rằng không thể làm bừa như vậy a …

Cho nên bàn tay y đang cầm gò bồng đào của nữ nhân kia liền rụt trở về. Y nhắm mắt lại cẩn thận chỉ dùng sức của ngón tay kéo lại vạt áo đang mở rộng của nữ nhân, liền che đôi bồng đào đang lộ kia lại…

– Phu nhân, thỉnh tự trọng,  việc này vạn vạn lần không được. Đêm đã khuya, ta nghĩ nên nghỉ ngơi.

Ly Hận Thiên nghĩ nữ nhân kia chắc sẽ như muốn khóc đi ra ngoài sau khi nghe y đã nói lời cự tuyệt. Nhưng đột nhiên nàng siết chặt đôi tay đang quàng trên cổ y, biên độ động tác eo nàng dao động trên người y lại càng nhiều hơn…

– Ta không thuận theo. Ca ca, ngươi đừng ghét bỏ ta. Ta sẽ chu đáo  hầu hạ ngươi, không cần đuổi ta đi. Ta sẽ buồn nha…

– Không phải… Phu nhân ngươi trước đứng lên…

Ly Hận Thiên bị nàng bám dính quấn quýt  đến mộng mị. Tay chân y luống cuống muốn giúp nữ nhân gỡ tay nàng để y thoát ra,nhưng nữ nhân cứ dính chặt y mà ma sát vừa nhanh vừa nhiều hơn. Hoàn toàn không chừa cho y đường chống cự lại. Bất đắc dĩ Ly Hận Thiên chỉ có thể kéo quần áo nàng, nghĩ đem nàng nhấc lên khỏi người y. Nhưng cái thắt lưng của nữ nhân đã sớm bị tháo vắt lõng lẽo,  nên khi y nhấc nàng lên thắt lưng liền rớt xuống.  Ly Hận Thiên nhất thời sửng sốt. Nửa người trên của nữ nhân hoàn toàn táo bạo mà lộ ra ở trước mặt y…

Ly Hận Thiên ngốc lăng ra. Y chỉ nhìn thấy trước mắt bạch quang chợt lóe. Thân thể nữ nhân trắng trẻo bóng mượt phản chiếu trong mắt y…

– Ly Hận Thiên, ngươi hưng trí rất cao đi.

Đột ngột như từ mặt đất vang lên ngữ điệu băng lãnh  quen thuộc kia. Ly Hận Thiên biết chính y hết đường xoay xở nói đỡ lời. Hiện tại, Ly Hận Thiên cũng không biết y là nên cao hứng, hay là nên ai thán vận mệnh bi thảm a. Tối nay người không nên xuất hiện ở đây nhất lại xuất hiện rồi a. Y cũng không muốn nhưng lại đụng mặt với Ly Lạc vào ngay lúc xấu hổ này nữa a…

Y với nữ nhân này quần áo không chỉnh tề lại còn đang trên giường quay cuồng.

Ly Hận Thiên biết, y hết đường chối cãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện